Chương 60
Bỗng dưng, ông ta như nhớ đến gì đó!
Hồng Ngũ khó có thể tin hỏi: “Dược Vương Miêu Cương, ý cậu là Dược Vương Miêu Cương kia? Người từng dùng sức một mình độc chết một trăm ngàn người?”
“Xem ra trên đời này vẫn có người biết đến thầy Cửu Thập Ngũ của tôi”, Diệp Bắc Minh xoa cằm nói.
“Cho ông một cơ hội, nói cho tôi biết kẻ đứng đằng sau, tôi sẽ cho ông chết một cách nhẹ nhàng”.
“Nằm mơ đi!”
Sắc mặt Hồng Ngũ sa sầm, vô thức lùi lại mấy bước rồi vẫy tay bảo: “Giết cậu ta!”
“Tạch, tạch, tạch!”
Mấy trăm người đồng loạt nổ súng, đạn đoàng đoàng bắn ra như mưa, nhắm thẳng về phía Diệp Bắc Minh.
Toàn bộ đại sảnh, thoáng chốc tràn ngập ánh lửa.
Bàn chân Diệp Bắc Minh khẽ trượt, ngồi xổm xuống quét ngang ra.
Mười mấy tay súng lập tức bị đá gãy chân, ngã xuống đất rên rỉ.
Viên đạn sượt qua bên người, Diệp Bắc Minh lại giống như một con cá chạch, thoải mái né được toàn bộ.
Tốc độ của anh thế mà còn nhanh hơn cả đạn!
Con ngươi Hồng Ngũ quả thật muốn rớt ra khỏi tròng!
Chỉ thấy, Diệp Bắc Minh tựa như một quả tên lửa xuyên thủng đám người. Mấy trăm người nổ súng, nhưng lại chẳng thể làm được gì anh.
Đây lại là ở trong đại sảnh, trang trí cả mấy chục triệu lập tức hóa thành mây khói.
Đạn bắn ra còn bắn bị thương rất nhiều người cùng phe.
Chỉ chưa đến 5 phút ngắn ngủi mà hầu như mấy trăm người kia đã nằm la liệt dưới đất, không có ai còn đứng nổi.
Chỉ còn lại Hồng Ngũ và mười mấy vệ sĩ bên cạnh hoảng sợ nhìn anh!
Cậu ta… rốt cuộc là người hay quỷ?
“Đứng… đứng lại…”
Mười mấy vệ sĩ còn sót lại run giọng, tay còn không cầm nổi súng, run bần bật chỉ vào Diệp Bắc Minh nói.
“Tôi chỉ muốn Hồng Ngũ”.
Diệp Bắc Minh thong dong bước tới.
“A!”
Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.
“Quỷ, cậu ta là quỷ!”
Mười mấy vệ sĩ như nổi điên vứt bỏ súng ống chạy ra khỏi đại sảnh.
Diệp Bắc Minh cũng không có đuổi theo, chỉ lạnh lùng nhìn Hồng Ngũ.
“Vèo!”
Hồng Ngũ thấy tình hình không ổn, xoay người bỏ chạy!
Tốc độ của ông ta cực nhanh, hóa thành một loạt tàn ảnh!
Dù gì cũng là võ giả cấp Thiên, dốc hết sức lực chạy trốn thì vẫn rất nhanh!
Hồng Ngũ khó có thể tin hỏi: “Dược Vương Miêu Cương, ý cậu là Dược Vương Miêu Cương kia? Người từng dùng sức một mình độc chết một trăm ngàn người?”
“Xem ra trên đời này vẫn có người biết đến thầy Cửu Thập Ngũ của tôi”, Diệp Bắc Minh xoa cằm nói.
“Cho ông một cơ hội, nói cho tôi biết kẻ đứng đằng sau, tôi sẽ cho ông chết một cách nhẹ nhàng”.
“Nằm mơ đi!”
Sắc mặt Hồng Ngũ sa sầm, vô thức lùi lại mấy bước rồi vẫy tay bảo: “Giết cậu ta!”
“Tạch, tạch, tạch!”
Mấy trăm người đồng loạt nổ súng, đạn đoàng đoàng bắn ra như mưa, nhắm thẳng về phía Diệp Bắc Minh.
Toàn bộ đại sảnh, thoáng chốc tràn ngập ánh lửa.
Bàn chân Diệp Bắc Minh khẽ trượt, ngồi xổm xuống quét ngang ra.
Mười mấy tay súng lập tức bị đá gãy chân, ngã xuống đất rên rỉ.
Viên đạn sượt qua bên người, Diệp Bắc Minh lại giống như một con cá chạch, thoải mái né được toàn bộ.
Tốc độ của anh thế mà còn nhanh hơn cả đạn!
Con ngươi Hồng Ngũ quả thật muốn rớt ra khỏi tròng!
Chỉ thấy, Diệp Bắc Minh tựa như một quả tên lửa xuyên thủng đám người. Mấy trăm người nổ súng, nhưng lại chẳng thể làm được gì anh.
Đây lại là ở trong đại sảnh, trang trí cả mấy chục triệu lập tức hóa thành mây khói.
Đạn bắn ra còn bắn bị thương rất nhiều người cùng phe.
Chỉ chưa đến 5 phút ngắn ngủi mà hầu như mấy trăm người kia đã nằm la liệt dưới đất, không có ai còn đứng nổi.
Chỉ còn lại Hồng Ngũ và mười mấy vệ sĩ bên cạnh hoảng sợ nhìn anh!
Cậu ta… rốt cuộc là người hay quỷ?
“Đứng… đứng lại…”
Mười mấy vệ sĩ còn sót lại run giọng, tay còn không cầm nổi súng, run bần bật chỉ vào Diệp Bắc Minh nói.
“Tôi chỉ muốn Hồng Ngũ”.
Diệp Bắc Minh thong dong bước tới.
“A!”
Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.
“Quỷ, cậu ta là quỷ!”
Mười mấy vệ sĩ như nổi điên vứt bỏ súng ống chạy ra khỏi đại sảnh.
Diệp Bắc Minh cũng không có đuổi theo, chỉ lạnh lùng nhìn Hồng Ngũ.
“Vèo!”
Hồng Ngũ thấy tình hình không ổn, xoay người bỏ chạy!
Tốc độ của ông ta cực nhanh, hóa thành một loạt tàn ảnh!
Dù gì cũng là võ giả cấp Thiên, dốc hết sức lực chạy trốn thì vẫn rất nhanh!