Chương 21: Cuộc gọi của Trác lão
Ngô Diệu Anh chưa kịp nói thêm, Trác Mỹ Chi đã hung hăng xông vào, quát lớn khiến ai cũng giật mình.
“Ba! Ba có biết mình đang nói gì không? Gì mà thử lòng? Cái gì mà cháu dâu? Cô ta là loại người gì, đâu phải ba không biết.”
“Cô im ngay cho tôi.” Ngô Diệu Anh chỉ tay thẳng mặt người phụ nữ đang miệng mồm huyên thuyên. “Tịch Vy nhà tôi là con nhà gia giáo, không những ngoan ngoãn còn hiểu chuyện. Nhưng hết lần này tới lần khác cô mắng nhiếc nó đến thậm tệ như vậy. Hôm đó, vì tôi chưa gặp được con bé nên tôi không muốn đôi co với cô, nhưng bây giờ cô thử động vào nó xem.”
Trác Mỹ Chi giận đến xanh mặt. “Hơ. Bà đúng là…”
Trác Chí Thành liền chen vào giữa can ngăn. “Hiểu lầm, hiểu lầm. Đều là người một nhà cả, có gì từ từ nói.”
“Ai là người một nhà với loại người đó. Xùy…”
Ngô Diệu Anh cùng Trác Mỹ Chi không hẹn lại đồng thanh.
Cả hai liền hấy nguýt nhau như nước với lửa.
“…” Trác Chí Thành.
“…” Dương Trung.
“…” Âu Dương Hồng.
Cả ba cùng chung biểu cảm. Sao tự nhiên lại cãi nhau thế này?
“…” An Tịch Vy vội đứng dậy ghì tay áo bà. “Bà ngoại bớt giận, đều tại cháu không tốt.” Vừa dứt lời cô liền quay sang cúi người chân thành trước Trác Mỹ Chi. “Cháu xin lỗi cô!”
“Cô đừng có mà giả vờ hiền thục ở đây, cháu trai tôi nhẹ dạ mới tin lời cô. Còn tôi sẽ không…”
“Im ngay cho ta. Đúng là không biết phép tắc. Trước mặt nhà thông gia mà la lối om sòm. Còn không nói, con hung hăng như vậy làm cháu dâu của ta sợ thì phải làm sao? Cháu dâu yên tâm, có ông nội ở đây sẽ không ai dám ức hiếp cháu đâu.”
“…” An Tịch Vy bất đắc dĩ gật đầu.
“Ba!” Bà ta tức điên lên quát.
“Ba cái gì mà ba. Cút hết ra ngoài.” Bà ta đã quát lớn, Trác lão còn quát lớn tiếng hơn.
“…” Dương Trung cúi mặt giả chết. Rõ ràng vừa rồi trên xe ông còn mắng nhiếc người ta thậm tệ. Vừa quay sang đã thay đổi đến trở tay không kịp. Trác lão đúng là Trác lão.
An Tịch Vy bị ông làm cho sợ xanh mặt. Vừa định níu tay bà quay ra liền bị ông giữ lại.
“Ấy. Ông đâu có nói cháu.”
Ngô Diệu Anh trừng mắt ghét bỏ. “Ông tốt nhất giải thích rõ ràng cho tôi. Chuyện này thật ra là thế nào?”
“Đã nói là hiểu lầm rồi mà. Hai bà cháu ngồi xuống trước đi đã. Từ từ tôi nói cho bà nghe. Còn không mau đưa nó đi!”
Ông bất ngờ quát lên làm Âu Dương Hồng giật mình, quay sang kéo tay Trác Mỹ Chi.
“Đi thôi.”
Bà ta tức đến nhảy dựng, nhưng không thể làm gì khác ngoài việc nghe theo. Tuy trong lòng vẫn không nuốt nổi cục tức, rõ ràng chính ông là người đã bảo bà ta làm như vậy. Giờ không biết lại ăn trúng thuốc gì mà thay đổi một trăm tám mươi độ. Cô gái An Tịch Vy này, thật ra có chiêu trò gì, mà hết cháu trai, rồi đến Trác lão đều hết lòng bảo vệ như vậy.
***
Trác Phi Vũ từ phòng họp bước ra. Anh vừa đi vừa xem tin nhắn tới của Dương Trung.
(Như thiếu gia căn dặn, mọi chuyện ổn rồi). Khoé môi anh khẽ cong lên, ẩn hiện một nụ cười.
“…” Lý Huân khó hiểu với biểu cảm của anh lúc này. “Boss! Có chuyện gì sao ạ?”
Chưa mở lời, điện thoại anh đã lần nữa rung lên, là Trác lão gọi tới.
Anh nâng mắt nhìn lên anh ta. “Chuẩn bị xe.”
“Vâng!” Lý Huân liền gấp rút làm theo.
Anh trở lại văn phòng mới bắt máy. “Cựu chủ tịch!”
[Cháu trai, cháu định khi nào sẽ tổ chức hôn lễ?]
“Ông nội nói gì?” Anh cố ý hỏi lại như vừa nghe nhầm điều gì.
[Ông nội hỏi cháu và cháu dâu có định được ngày tổ chức hôn lễ chưa?]
“Cháu dâu ông nội nhắc tới là Tịch Vy?”
[Tất nhiên là Tịch Vy rồi. Không thì còn có thể là ai.]
Trác Phi Vũ liền cười trước câu trả lời của ông. “Ông nội thật sự không sao đó chứ? Trước đó không phải ông phản đối rất kịch liệt sao?”
Trác lão bên kia đầu dây bỗng cười rộ lên. [Thì cháu cũng đã nói là trước đó rồi còn gì. Hôm qua và hôm nay cũng đâu có giống nhau đúng không?]
“Nói cháu nghe, ông nội gặp phải đả kích gì mà thay đổi nhanh vậy?”
[Đả kích gì? Cháu biết rõ còn hỏi. Mà cháu đừng có đánh trống lảng với ông. Hay thật chất những gì cháu nói đều là giả?]
“Làm gì có. Chỉ là cháu bận lắm, hôn lễ chỉ là hình thức, cần gì phải rườm rà.”
[Sao cháu lại nghĩ như vậy được. Kết hôn là chuyện quan trọng cả đời người, dù cháu không để tâm nhưng cũng không thể để cháu dâu của ta phải chịu thiệt thòi được, hơn nữa nhà thông gia sẽ nghĩ sao về chúng ta. Cháu cứ bận việc của cháu không cần quan tâm. Chuyện này cứ để ông nội và cô lo. Ta nghĩ chọn ngày, chi bằng cứ tổ chức cuối tuần này luôn đi.]
“Cuối tuần chỉ còn có hai ngày, vội vậy sao?”
[Bầu bí đến nơi rồi sao mà không vội. Công việc gì cũng không quan trọng bằng. Giờ ông nội đang chuẩn bị dùng cơm cùng bà thông gia để bàn chi tiết hơn, cháu tranh thủ tới đi.]
Không đợi nghe câu trả lời, cuộc gọi đã kết thúc. Anh không phản ứng gì tựa lưng ra ghế, nhìn vào màn hình tối đen với vẻ trầm ngâm. Nhưng đâu đó trên khóe môi lại ẩn hiện một nụ cười không rõ ràng.
“…” Hạ Trúc Cẩm.
“…” Tiêu Vĩ Văn.
Cả hai chỉ biết đứng cúi gằm mặt xuống, không biết đã xảy ra chuyện gì, tuy rất tò mò nhưng vẫn là không dám hỏi.
***
“Ba! Ba có biết mình đang nói gì không? Gì mà thử lòng? Cái gì mà cháu dâu? Cô ta là loại người gì, đâu phải ba không biết.”
“Cô im ngay cho tôi.” Ngô Diệu Anh chỉ tay thẳng mặt người phụ nữ đang miệng mồm huyên thuyên. “Tịch Vy nhà tôi là con nhà gia giáo, không những ngoan ngoãn còn hiểu chuyện. Nhưng hết lần này tới lần khác cô mắng nhiếc nó đến thậm tệ như vậy. Hôm đó, vì tôi chưa gặp được con bé nên tôi không muốn đôi co với cô, nhưng bây giờ cô thử động vào nó xem.”
Trác Mỹ Chi giận đến xanh mặt. “Hơ. Bà đúng là…”
Trác Chí Thành liền chen vào giữa can ngăn. “Hiểu lầm, hiểu lầm. Đều là người một nhà cả, có gì từ từ nói.”
“Ai là người một nhà với loại người đó. Xùy…”
Ngô Diệu Anh cùng Trác Mỹ Chi không hẹn lại đồng thanh.
Cả hai liền hấy nguýt nhau như nước với lửa.
“…” Trác Chí Thành.
“…” Dương Trung.
“…” Âu Dương Hồng.
Cả ba cùng chung biểu cảm. Sao tự nhiên lại cãi nhau thế này?
“…” An Tịch Vy vội đứng dậy ghì tay áo bà. “Bà ngoại bớt giận, đều tại cháu không tốt.” Vừa dứt lời cô liền quay sang cúi người chân thành trước Trác Mỹ Chi. “Cháu xin lỗi cô!”
“Cô đừng có mà giả vờ hiền thục ở đây, cháu trai tôi nhẹ dạ mới tin lời cô. Còn tôi sẽ không…”
“Im ngay cho ta. Đúng là không biết phép tắc. Trước mặt nhà thông gia mà la lối om sòm. Còn không nói, con hung hăng như vậy làm cháu dâu của ta sợ thì phải làm sao? Cháu dâu yên tâm, có ông nội ở đây sẽ không ai dám ức hiếp cháu đâu.”
“…” An Tịch Vy bất đắc dĩ gật đầu.
“Ba!” Bà ta tức điên lên quát.
“Ba cái gì mà ba. Cút hết ra ngoài.” Bà ta đã quát lớn, Trác lão còn quát lớn tiếng hơn.
“…” Dương Trung cúi mặt giả chết. Rõ ràng vừa rồi trên xe ông còn mắng nhiếc người ta thậm tệ. Vừa quay sang đã thay đổi đến trở tay không kịp. Trác lão đúng là Trác lão.
An Tịch Vy bị ông làm cho sợ xanh mặt. Vừa định níu tay bà quay ra liền bị ông giữ lại.
“Ấy. Ông đâu có nói cháu.”
Ngô Diệu Anh trừng mắt ghét bỏ. “Ông tốt nhất giải thích rõ ràng cho tôi. Chuyện này thật ra là thế nào?”
“Đã nói là hiểu lầm rồi mà. Hai bà cháu ngồi xuống trước đi đã. Từ từ tôi nói cho bà nghe. Còn không mau đưa nó đi!”
Ông bất ngờ quát lên làm Âu Dương Hồng giật mình, quay sang kéo tay Trác Mỹ Chi.
“Đi thôi.”
Bà ta tức đến nhảy dựng, nhưng không thể làm gì khác ngoài việc nghe theo. Tuy trong lòng vẫn không nuốt nổi cục tức, rõ ràng chính ông là người đã bảo bà ta làm như vậy. Giờ không biết lại ăn trúng thuốc gì mà thay đổi một trăm tám mươi độ. Cô gái An Tịch Vy này, thật ra có chiêu trò gì, mà hết cháu trai, rồi đến Trác lão đều hết lòng bảo vệ như vậy.
***
Trác Phi Vũ từ phòng họp bước ra. Anh vừa đi vừa xem tin nhắn tới của Dương Trung.
(Như thiếu gia căn dặn, mọi chuyện ổn rồi). Khoé môi anh khẽ cong lên, ẩn hiện một nụ cười.
“…” Lý Huân khó hiểu với biểu cảm của anh lúc này. “Boss! Có chuyện gì sao ạ?”
Chưa mở lời, điện thoại anh đã lần nữa rung lên, là Trác lão gọi tới.
Anh nâng mắt nhìn lên anh ta. “Chuẩn bị xe.”
“Vâng!” Lý Huân liền gấp rút làm theo.
Anh trở lại văn phòng mới bắt máy. “Cựu chủ tịch!”
[Cháu trai, cháu định khi nào sẽ tổ chức hôn lễ?]
“Ông nội nói gì?” Anh cố ý hỏi lại như vừa nghe nhầm điều gì.
[Ông nội hỏi cháu và cháu dâu có định được ngày tổ chức hôn lễ chưa?]
“Cháu dâu ông nội nhắc tới là Tịch Vy?”
[Tất nhiên là Tịch Vy rồi. Không thì còn có thể là ai.]
Trác Phi Vũ liền cười trước câu trả lời của ông. “Ông nội thật sự không sao đó chứ? Trước đó không phải ông phản đối rất kịch liệt sao?”
Trác lão bên kia đầu dây bỗng cười rộ lên. [Thì cháu cũng đã nói là trước đó rồi còn gì. Hôm qua và hôm nay cũng đâu có giống nhau đúng không?]
“Nói cháu nghe, ông nội gặp phải đả kích gì mà thay đổi nhanh vậy?”
[Đả kích gì? Cháu biết rõ còn hỏi. Mà cháu đừng có đánh trống lảng với ông. Hay thật chất những gì cháu nói đều là giả?]
“Làm gì có. Chỉ là cháu bận lắm, hôn lễ chỉ là hình thức, cần gì phải rườm rà.”
[Sao cháu lại nghĩ như vậy được. Kết hôn là chuyện quan trọng cả đời người, dù cháu không để tâm nhưng cũng không thể để cháu dâu của ta phải chịu thiệt thòi được, hơn nữa nhà thông gia sẽ nghĩ sao về chúng ta. Cháu cứ bận việc của cháu không cần quan tâm. Chuyện này cứ để ông nội và cô lo. Ta nghĩ chọn ngày, chi bằng cứ tổ chức cuối tuần này luôn đi.]
“Cuối tuần chỉ còn có hai ngày, vội vậy sao?”
[Bầu bí đến nơi rồi sao mà không vội. Công việc gì cũng không quan trọng bằng. Giờ ông nội đang chuẩn bị dùng cơm cùng bà thông gia để bàn chi tiết hơn, cháu tranh thủ tới đi.]
Không đợi nghe câu trả lời, cuộc gọi đã kết thúc. Anh không phản ứng gì tựa lưng ra ghế, nhìn vào màn hình tối đen với vẻ trầm ngâm. Nhưng đâu đó trên khóe môi lại ẩn hiện một nụ cười không rõ ràng.
“…” Hạ Trúc Cẩm.
“…” Tiêu Vĩ Văn.
Cả hai chỉ biết đứng cúi gằm mặt xuống, không biết đã xảy ra chuyện gì, tuy rất tò mò nhưng vẫn là không dám hỏi.
***