Chương 22: Chấp vấn
“Điều tra thế nào rồi?” Anh nhàn nhạt lên tiếng khiến cả hai người họ giật bắn mình như trên trời rơi xuống.
Cả hai nhìn nhau một lúc mới đoán được vấn đề.
“Ý boss là hợp đồng hay là…” Hạ Trúc Cẩm xét nét từng chữ qua sắc thái trên gương mặt anh.
“Không phải hợp đồng.”
Tiêu Vĩ Văn liền nhanh miệng đáp lời. “Vâng! Thám tử vẫn đang điều tra, chắc khoảng hai ba ngày nữa sẽ có thông tin chi tiết ngài cần.”
Không nói thêm gì anh đi thẳng một mạch ra ngoài.
Cả hai nhún vai nhìn nhau, nhanh chân trở lại với công việc của mình.
***
Ngồi trước bàn ăn, là một bầu không khí vô cùng căng thẳng, nhưng dường như chỉ với An Tịch Vy. Cô thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra với mình.
Trác lão từ nhà vệ sinh đi ra với nụ cười niềm nở.
“Chị thông gia, đợi thêm chút nữa nhé! Cháu trai nhà tôi chắc đang trên đường tới.”
Nghe vậy An Tịch Vy liền tìm cớ ra ngoài đón anh để hỏi rõ một số chuyện. Tuy không biết vì sao ông đột ngột thay đổi thái độ, nhưng một điều cô dám chắc chắn là có liên quan tới anh. Nhưng trông ngóng mãi vẫn chưa thấy người đâu, cô đành phải trở vào.
Nhìn Trác lão cùng bà ngoại nói cười mà tâm trạng cô càng lúc càng phức tạp. Nhưng ngoài Trác Phi Vũ ra, thì làm gì còn ai có thể giải đáp được gút mắc trong lòng cô lúc này. Đang suy nghĩ thất thần, thì âm thanh quen thuộc cũng truyền đến.
“Xin lỗi, trên đường tới cháu bị kẹt xe nên…”
Trác Phi Vũ chưa nói hết câu, cô đã vội đứng dậy, níu tay anh ra ngoài. Trước khi đi, cô vẫn không quên lễ phép cúi chào họ.
“Tịch Vy, cháu…” Ngô Diệu Anh chưa kịp hỏi gì, cô đã kéo người ta đi mất. Bà quay sang nhìn Trác lão. “Cậu trai đó là…”
“Trác Phi Vũ, cháu trai tôi đó.” Nhìn vẻ mặt lơ ngơ của Ngô Diệu Anh mà ông lần nữa bật cười.
“Hai đứa trẻ này đúng là… Như bà thông gia thấy đó. Tuổi trẻ bây giờ tâm tư rất rõ ràng. Mới tách ra có một chút thôi, đã lại dính lấy nhau rồi.”
“Ý ông là tụi nó sống chung…”
“Còn phải hỏi.”
Ngô Diệu Anh chỉ gật gật cho qua. Bà chưa từng nghĩ, một cô gái ngốc như cháu gái của bà, trong chuyện tình cảm lại chủ động như vậy.
“Mặc kệ chúng nó, chúng ta bàn tiếp đi.”
Bên ngoài dãy hành lang phòng.
Trác Phi Vũ tựa người vào góc tường nhìn cô. “Tôi còn chưa chào hỏi bà ngoại em, em kéo tôi ra đây làm gì?”
Cô bước qua đối diện với anh, nhưng đôi mắt cứ vô thức nhìn quanh như đang làm chuyện mờ ám.
“Em sợ gì? Chúng ta cũng đâu phải tình vụng trộm?”
“…” Cái gì mà vụng trộm? Mặt cô liền đỏ bừng lên như cà chua chín, khi chợt nghĩ đến câu nói vừa rồi của Trác lão. Tuy dưới ánh đèn mờ ảo vẫn không thể che giấu được.
“Muốn nói gì nói đi để còn vào. Nhìn vẻ mặt vụng trộm của em, tôi ngại quá!”
“Anh đừng có mang hai từ vụng trộm vào được không? Nghe cứ… Sao sao á.” Cô lí nhí lên tiếng, nhưng ánh mắt vẫn là sự né tránh không dám nhìn thẳng vào anh.
“Ừm! Tôi cũng không thích mối quan hệ đó.”
Bầu không khí bỗng rơi vào im lặng, khiến An Tịch Vy có phần ngột ngạt, cô đột nhiên quên mất, chính cô là người đã kéo anh ra đây. Không thể đợi thêm, cô liền vào thẳng vấn đề chấp vấn anh.
“Anh định giải thích sao về chuyện này?”
Anh nhún vai tùy ý xem như đã trả lời, khiến tức khắc trong đầu cô hiện ra dấu chấm hỏi to đùng.
“Em đang rất nghiêm túc hỏi anh, nhưng thái độ của anh như vậy là sao? Nếu anh cứ như vậy, thì nói hết sự thật cho mọi người biết đi.”
“Nói gì?”
“…” Cô ngẩn người ra một lúc khi nghe câu hỏi của anh. “Thì, chuyện kết hôn.”
“Đó là sự thật.”
“Hả?” Cô tròn mắt nhìn anh. “Ý anh là gì?”
“Trên mặt pháp luật chúng ta đã là vợ chồng, hôn lễ chỉ là hình thức, dù có hay không thì kết quả vẫn vậy, có gì đâu phải suy nghĩ.”
An Tịch Vy càng nghe càng rối. “Rõ ràng trước đó anh bảo chỉ là giả, giờ chính anh cũng bảo là thật. Kể cả ông nội, trước đó vài giờ còn phản đối, tự nhiên lại thay đổi thái độ một cách đột ngột như vậy?”
“Em nghĩ sao?”
“…” Nghĩ, cô nên nghĩ cái gì? An Tịch Vy thật sự luôn phải mất kiểm soát khi nói chuyện với con người này. “Anh không thể nói chuyện dễ hiểu một chút sao?”
“Rất dễ hiểu mà. Tôi biết em ngốc. Nhưng tôi không nghĩ em lại ngốc đến vậy.”
“…” Thiệt là muốn đập cho anh ta một trận. Đã nói chuyện không cho người ta hiểu còn mắng cô ngốc.
“Nếu anh không muốn nói thì coi như em chưa hỏi gì đi. Dù gì anh cũng thích tự làm theo ý mình.” Cô rũ mắt không nhìn anh.
Trác Phi Vũ thấy cô như vậy, lại có chút đáng yêu. Rõ là đang dỗi. “Em nghĩ lại xem. Ông nội tìm em làm gì?”
Nói đến đây cô liền cảm thấy lạ, vì cô cũng không biết thật ra Trác lão tìm cô để làm gì. Rõ ràng là lúc vừa tới ông đã yêu cầu cô rời khỏi anh, nhưng vừa quay lưng ông bảo chỉ thử lòng.
“Sao không trả lời?” Anh nhíu mày khi thấy vẻ mặt trầm tư của cô.
“Em không biết. Ban đầu, khi vừa tới, ông nội yêu cầu em phải rời khỏi anh.”
“Sau đó?”
“Sau đó, ông nội bảo sẽ tổ chức lễ cưới cho chúng ta vào cuối tuần.” Nói đến đây cô mới sực nhớ ra chuyện chính, cô mới là người đặt câu hỏi, lại bị anh hỏi lòng vòng làm cho quên mất.
“Anh đừng đó đánh trống lảng. Trả lời câu hỏi của em trước đi. Em là người phụ nữ của anh lúc nào chứ?”
***
Cả hai nhìn nhau một lúc mới đoán được vấn đề.
“Ý boss là hợp đồng hay là…” Hạ Trúc Cẩm xét nét từng chữ qua sắc thái trên gương mặt anh.
“Không phải hợp đồng.”
Tiêu Vĩ Văn liền nhanh miệng đáp lời. “Vâng! Thám tử vẫn đang điều tra, chắc khoảng hai ba ngày nữa sẽ có thông tin chi tiết ngài cần.”
Không nói thêm gì anh đi thẳng một mạch ra ngoài.
Cả hai nhún vai nhìn nhau, nhanh chân trở lại với công việc của mình.
***
Ngồi trước bàn ăn, là một bầu không khí vô cùng căng thẳng, nhưng dường như chỉ với An Tịch Vy. Cô thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra với mình.
Trác lão từ nhà vệ sinh đi ra với nụ cười niềm nở.
“Chị thông gia, đợi thêm chút nữa nhé! Cháu trai nhà tôi chắc đang trên đường tới.”
Nghe vậy An Tịch Vy liền tìm cớ ra ngoài đón anh để hỏi rõ một số chuyện. Tuy không biết vì sao ông đột ngột thay đổi thái độ, nhưng một điều cô dám chắc chắn là có liên quan tới anh. Nhưng trông ngóng mãi vẫn chưa thấy người đâu, cô đành phải trở vào.
Nhìn Trác lão cùng bà ngoại nói cười mà tâm trạng cô càng lúc càng phức tạp. Nhưng ngoài Trác Phi Vũ ra, thì làm gì còn ai có thể giải đáp được gút mắc trong lòng cô lúc này. Đang suy nghĩ thất thần, thì âm thanh quen thuộc cũng truyền đến.
“Xin lỗi, trên đường tới cháu bị kẹt xe nên…”
Trác Phi Vũ chưa nói hết câu, cô đã vội đứng dậy, níu tay anh ra ngoài. Trước khi đi, cô vẫn không quên lễ phép cúi chào họ.
“Tịch Vy, cháu…” Ngô Diệu Anh chưa kịp hỏi gì, cô đã kéo người ta đi mất. Bà quay sang nhìn Trác lão. “Cậu trai đó là…”
“Trác Phi Vũ, cháu trai tôi đó.” Nhìn vẻ mặt lơ ngơ của Ngô Diệu Anh mà ông lần nữa bật cười.
“Hai đứa trẻ này đúng là… Như bà thông gia thấy đó. Tuổi trẻ bây giờ tâm tư rất rõ ràng. Mới tách ra có một chút thôi, đã lại dính lấy nhau rồi.”
“Ý ông là tụi nó sống chung…”
“Còn phải hỏi.”
Ngô Diệu Anh chỉ gật gật cho qua. Bà chưa từng nghĩ, một cô gái ngốc như cháu gái của bà, trong chuyện tình cảm lại chủ động như vậy.
“Mặc kệ chúng nó, chúng ta bàn tiếp đi.”
Bên ngoài dãy hành lang phòng.
Trác Phi Vũ tựa người vào góc tường nhìn cô. “Tôi còn chưa chào hỏi bà ngoại em, em kéo tôi ra đây làm gì?”
Cô bước qua đối diện với anh, nhưng đôi mắt cứ vô thức nhìn quanh như đang làm chuyện mờ ám.
“Em sợ gì? Chúng ta cũng đâu phải tình vụng trộm?”
“…” Cái gì mà vụng trộm? Mặt cô liền đỏ bừng lên như cà chua chín, khi chợt nghĩ đến câu nói vừa rồi của Trác lão. Tuy dưới ánh đèn mờ ảo vẫn không thể che giấu được.
“Muốn nói gì nói đi để còn vào. Nhìn vẻ mặt vụng trộm của em, tôi ngại quá!”
“Anh đừng có mang hai từ vụng trộm vào được không? Nghe cứ… Sao sao á.” Cô lí nhí lên tiếng, nhưng ánh mắt vẫn là sự né tránh không dám nhìn thẳng vào anh.
“Ừm! Tôi cũng không thích mối quan hệ đó.”
Bầu không khí bỗng rơi vào im lặng, khiến An Tịch Vy có phần ngột ngạt, cô đột nhiên quên mất, chính cô là người đã kéo anh ra đây. Không thể đợi thêm, cô liền vào thẳng vấn đề chấp vấn anh.
“Anh định giải thích sao về chuyện này?”
Anh nhún vai tùy ý xem như đã trả lời, khiến tức khắc trong đầu cô hiện ra dấu chấm hỏi to đùng.
“Em đang rất nghiêm túc hỏi anh, nhưng thái độ của anh như vậy là sao? Nếu anh cứ như vậy, thì nói hết sự thật cho mọi người biết đi.”
“Nói gì?”
“…” Cô ngẩn người ra một lúc khi nghe câu hỏi của anh. “Thì, chuyện kết hôn.”
“Đó là sự thật.”
“Hả?” Cô tròn mắt nhìn anh. “Ý anh là gì?”
“Trên mặt pháp luật chúng ta đã là vợ chồng, hôn lễ chỉ là hình thức, dù có hay không thì kết quả vẫn vậy, có gì đâu phải suy nghĩ.”
An Tịch Vy càng nghe càng rối. “Rõ ràng trước đó anh bảo chỉ là giả, giờ chính anh cũng bảo là thật. Kể cả ông nội, trước đó vài giờ còn phản đối, tự nhiên lại thay đổi thái độ một cách đột ngột như vậy?”
“Em nghĩ sao?”
“…” Nghĩ, cô nên nghĩ cái gì? An Tịch Vy thật sự luôn phải mất kiểm soát khi nói chuyện với con người này. “Anh không thể nói chuyện dễ hiểu một chút sao?”
“Rất dễ hiểu mà. Tôi biết em ngốc. Nhưng tôi không nghĩ em lại ngốc đến vậy.”
“…” Thiệt là muốn đập cho anh ta một trận. Đã nói chuyện không cho người ta hiểu còn mắng cô ngốc.
“Nếu anh không muốn nói thì coi như em chưa hỏi gì đi. Dù gì anh cũng thích tự làm theo ý mình.” Cô rũ mắt không nhìn anh.
Trác Phi Vũ thấy cô như vậy, lại có chút đáng yêu. Rõ là đang dỗi. “Em nghĩ lại xem. Ông nội tìm em làm gì?”
Nói đến đây cô liền cảm thấy lạ, vì cô cũng không biết thật ra Trác lão tìm cô để làm gì. Rõ ràng là lúc vừa tới ông đã yêu cầu cô rời khỏi anh, nhưng vừa quay lưng ông bảo chỉ thử lòng.
“Sao không trả lời?” Anh nhíu mày khi thấy vẻ mặt trầm tư của cô.
“Em không biết. Ban đầu, khi vừa tới, ông nội yêu cầu em phải rời khỏi anh.”
“Sau đó?”
“Sau đó, ông nội bảo sẽ tổ chức lễ cưới cho chúng ta vào cuối tuần.” Nói đến đây cô mới sực nhớ ra chuyện chính, cô mới là người đặt câu hỏi, lại bị anh hỏi lòng vòng làm cho quên mất.
“Anh đừng đó đánh trống lảng. Trả lời câu hỏi của em trước đi. Em là người phụ nữ của anh lúc nào chứ?”
***