Chương 20: Đột ngột thay đổi thái độ
Cô đẩy tấm séc lại phía ông. "Cháu không thể nhận tiền của ông được."
"..." Ông tức điên lên, đứng bật dậy vỗ bàn khiến cô giật bắn người.
"Cô đừng có mà được voi được tiên. Dù cho tờ chứng nhận đó là thật đi chăng nữa. Trác gia cũng sẽ không bao giờ chấp nhận một đứa cháu dâu tâm cơ không biết liêm sỉ như cô."
Ông không tin giữa cháu trai ông và cô gái này thật sự bị ràng buộc bởi tờ hôn thú.
"Ông mắng ai tâm cơ không biết liêm sỉ?"
Cả ông và An Tịch Vy đều hướng mắt nhìn ra.
"Ai dám mắng cháu gái tôi?" Ngô Diệu Anh giận run cả người.
"..." An Tịch Vy cứng đờ. Rõ ràng cô đã nhắn tin nói với bà, cô có chút việc phải trở lại trường. "Bà ngoại! Sao bà lại..."
"Cháu qua đây."
"D... Dạ!" Cô bước vội qua đứng cạnh bà.
Bà nắm lấy đôi bàn tay cô vuốt ve. "Không sợ. Có bà ngoại ở đây, bà sẽ không để bất kỳ ai ức hiếp cháu gái của bà."
Vừa rồi từ siêu thị trở về, bà vô tình nhìn thấy cháu gái ngồi trên một chiếc xe sang lướt qua, nên đã vội bắt xe đuổi theo đến đây.
"Bà ngoại!" Cô yểu xiều rũ mắt với đôi hàng mi ngấn lệ, ôm lấy cánh tay bà.
Bên ngoài dãy hành lang.
Dương Trung nhìn chầm chầm vào chiếc điện thoại đi tới đi lui, vì lo sợ An Tịch Vy gặp Trác lão sẽ xảy ra chuyện. Nên ông ta đã lén nhắn tin thông báo cho thiếu gia biết một tiếng. Nhưng anh lại bảo đang bận họp chưa tới được. Nhờ ông chuyển vài lời tới ông nội giúp anh.
"..." Dương Trung đen mặt khi đọc xong mấy dòng tin, ông ta liền bán sống bán chết chạy vào khi nghe có âm thanh to tiếng truyền ra từ bên trong.
Trác lão vừa đứng bật dậy, chưa kịp nói gì, Dương Trung đã ghé tai ông thì thào nhỏ to gì đó.
"..." Trác lão quay sang nhìn ông ta. "Có chuyện này thật sao?"
Dương Trung liền gật gật khẳng định.
Trác lão liền nhận điện thoại từ tay Dương Trung, xem lại dòng tin mà tâm trạng càng thêm phức tạp.
(Tôi vốn chưa muốn giải thích rõ cho đến khi mọi chuyện trở lại quỹ đạo. Nhưng đã đến nước này, giọt máu của Trác gia trông cậy vào chú.)
Nếu như sự thật đúng là vậy thì mọi gút mắc trong lòng ông như đã được giải đáp. Nếu không thì cháu trai bảo bối của ông sẽ không mặc ông phản đối mà gấp rút kết hôn như vậy.
"Con bé là... Cháu gái bà?"
"Phải! Nó là cháu gái của tôi."
"..." Trác Chí Thành nuốt một ngụm nước bọt. Hoá ra là cháu gái bà ấy. Xém chút nữa ông đã làm lớn chuyện rồi.
"Vừa rồi tôi nghe ai nói cháu gái tôi là đồ tâm cơ không biết xấu hổ?" Bà nhìn quanh căn phòng ngoại trừ ông ra và người mới chạy vào thì dường như chẳng còn ai.
"Không phải là ông đó chứ?" Bà nhíu mày nghi hoặc.
Trác Chí Thành bỗng cười rộ lên khiến An Tịch Vy lần nữa phải giật mình. "Làm gì có. Là hiểu lầm, hiểu lầm thôi."
An Tịch Vy còn đang ngẩn người. Ông đã bước vòng ra khỏi bàn, kéo tay cô ngồi xuống ghế với giọng điệu ân cần.
"Cháu dâu ngồi đi. Không nên đứng quá lâu. Nhất định phải cẩn thận mới được."
"..." An Tịch Vy thật sự không hiểu ông nói gì, càng không khỏi bất ngờ trước thái độ của ông.
"Cháu dâu giận ông nội sao?"
"Dạ, không có." Cô bất đắc dĩ ngồi xuống. Tâm trạng lại có phần phức tạp. Vì lúc cô vừa bước chân vào, thái độ của ông không phải như vậy. Ông rất hung hăng, tưởng chừng như muốn ăn tươi nuốt sống cô, nhưng lúc này lại...
Cô nghĩ mình nên nhân cơ hội, giải thích chút gì đó về mối quan hệ giữa cô và Trác Phi Vũ cho ông biết. "Cháu thành thật xin lỗi ông vì sự cố vừa qua. Cháu thật sự không có cố ý đâu. Thật ra..."
"Ông nội biết hết rồi." Trác Chí Thành liền cắt ngang lời cô với nụ cười hiền hòa.
"Hả?" An Tịch Vy lần nữa không kịp phản ứng.
"Ông nội chỉ là thử lòng cháu chút thôi. Cháu dâu không cần phải sợ thế đâu. Là thử lòng! Bà thông gia chắc không để bụng đâu nhỉ?"
Ông nhấn mạnh lời cuối nhìn sang Ngô Diệu Anh. Trên môi tuy nở một nụ cười, nhưng bàn tay lại vô thức lau vội tầng mồ hôi trên trán.
"..." Bà nhíu mày nghi hoặc. "Khoan đã, khoan đã. Cái gì mà thử lòng? Cái gì mà thông gia? Ai là cháu dâu của ông?"
"Bà thông gia bình tĩnh nào. Tịch Vy giờ là người phụ nữ của cháu trai tôi. Thì không phải là..."
"Dừng!" Ngô Diệu Anh cắt ngang lời ông. Rõ là bà không thể tiêu hoá được những gì ông vừa nói. "Ông nói, cháu gái tôi là người phụ nữ của cháu trai ông?"
"Đúng rồi. Chị nói xem, vậy cháu gái chị không phải cháu dâu của tôi thì là gì?"
"..." Người phụ nữ của Trác Phi Vũ sao? An Tịch Vy nghe ông khẳng định mà ngượng đến đỏ mặt. Cô thành người phụ nữ của anh lúc nào chứ?
"Đúng không cháu dâu?" Đang ngẩn người suy nghĩ, Trác lão bất ngờ quay sang hỏi cô khiến An Tịch Vy không thốt nên lời.
"..." Cháu dâu? Trác Mỹ Chi cùng Âu Dương Hồng vừa đến cửa đã đứng tròng mắt khi thấy thái độ ân cần của ông. Đây lại là tình huống gì. Vừa rồi thấp thoáng nghe được đoạn đối thoại của Trác lão ở bên ngoài, bà ta còn tưởng mình nghe nhầm.
***
"..." Ông tức điên lên, đứng bật dậy vỗ bàn khiến cô giật bắn người.
"Cô đừng có mà được voi được tiên. Dù cho tờ chứng nhận đó là thật đi chăng nữa. Trác gia cũng sẽ không bao giờ chấp nhận một đứa cháu dâu tâm cơ không biết liêm sỉ như cô."
Ông không tin giữa cháu trai ông và cô gái này thật sự bị ràng buộc bởi tờ hôn thú.
"Ông mắng ai tâm cơ không biết liêm sỉ?"
Cả ông và An Tịch Vy đều hướng mắt nhìn ra.
"Ai dám mắng cháu gái tôi?" Ngô Diệu Anh giận run cả người.
"..." An Tịch Vy cứng đờ. Rõ ràng cô đã nhắn tin nói với bà, cô có chút việc phải trở lại trường. "Bà ngoại! Sao bà lại..."
"Cháu qua đây."
"D... Dạ!" Cô bước vội qua đứng cạnh bà.
Bà nắm lấy đôi bàn tay cô vuốt ve. "Không sợ. Có bà ngoại ở đây, bà sẽ không để bất kỳ ai ức hiếp cháu gái của bà."
Vừa rồi từ siêu thị trở về, bà vô tình nhìn thấy cháu gái ngồi trên một chiếc xe sang lướt qua, nên đã vội bắt xe đuổi theo đến đây.
"Bà ngoại!" Cô yểu xiều rũ mắt với đôi hàng mi ngấn lệ, ôm lấy cánh tay bà.
Bên ngoài dãy hành lang.
Dương Trung nhìn chầm chầm vào chiếc điện thoại đi tới đi lui, vì lo sợ An Tịch Vy gặp Trác lão sẽ xảy ra chuyện. Nên ông ta đã lén nhắn tin thông báo cho thiếu gia biết một tiếng. Nhưng anh lại bảo đang bận họp chưa tới được. Nhờ ông chuyển vài lời tới ông nội giúp anh.
"..." Dương Trung đen mặt khi đọc xong mấy dòng tin, ông ta liền bán sống bán chết chạy vào khi nghe có âm thanh to tiếng truyền ra từ bên trong.
Trác lão vừa đứng bật dậy, chưa kịp nói gì, Dương Trung đã ghé tai ông thì thào nhỏ to gì đó.
"..." Trác lão quay sang nhìn ông ta. "Có chuyện này thật sao?"
Dương Trung liền gật gật khẳng định.
Trác lão liền nhận điện thoại từ tay Dương Trung, xem lại dòng tin mà tâm trạng càng thêm phức tạp.
(Tôi vốn chưa muốn giải thích rõ cho đến khi mọi chuyện trở lại quỹ đạo. Nhưng đã đến nước này, giọt máu của Trác gia trông cậy vào chú.)
Nếu như sự thật đúng là vậy thì mọi gút mắc trong lòng ông như đã được giải đáp. Nếu không thì cháu trai bảo bối của ông sẽ không mặc ông phản đối mà gấp rút kết hôn như vậy.
"Con bé là... Cháu gái bà?"
"Phải! Nó là cháu gái của tôi."
"..." Trác Chí Thành nuốt một ngụm nước bọt. Hoá ra là cháu gái bà ấy. Xém chút nữa ông đã làm lớn chuyện rồi.
"Vừa rồi tôi nghe ai nói cháu gái tôi là đồ tâm cơ không biết xấu hổ?" Bà nhìn quanh căn phòng ngoại trừ ông ra và người mới chạy vào thì dường như chẳng còn ai.
"Không phải là ông đó chứ?" Bà nhíu mày nghi hoặc.
Trác Chí Thành bỗng cười rộ lên khiến An Tịch Vy lần nữa phải giật mình. "Làm gì có. Là hiểu lầm, hiểu lầm thôi."
An Tịch Vy còn đang ngẩn người. Ông đã bước vòng ra khỏi bàn, kéo tay cô ngồi xuống ghế với giọng điệu ân cần.
"Cháu dâu ngồi đi. Không nên đứng quá lâu. Nhất định phải cẩn thận mới được."
"..." An Tịch Vy thật sự không hiểu ông nói gì, càng không khỏi bất ngờ trước thái độ của ông.
"Cháu dâu giận ông nội sao?"
"Dạ, không có." Cô bất đắc dĩ ngồi xuống. Tâm trạng lại có phần phức tạp. Vì lúc cô vừa bước chân vào, thái độ của ông không phải như vậy. Ông rất hung hăng, tưởng chừng như muốn ăn tươi nuốt sống cô, nhưng lúc này lại...
Cô nghĩ mình nên nhân cơ hội, giải thích chút gì đó về mối quan hệ giữa cô và Trác Phi Vũ cho ông biết. "Cháu thành thật xin lỗi ông vì sự cố vừa qua. Cháu thật sự không có cố ý đâu. Thật ra..."
"Ông nội biết hết rồi." Trác Chí Thành liền cắt ngang lời cô với nụ cười hiền hòa.
"Hả?" An Tịch Vy lần nữa không kịp phản ứng.
"Ông nội chỉ là thử lòng cháu chút thôi. Cháu dâu không cần phải sợ thế đâu. Là thử lòng! Bà thông gia chắc không để bụng đâu nhỉ?"
Ông nhấn mạnh lời cuối nhìn sang Ngô Diệu Anh. Trên môi tuy nở một nụ cười, nhưng bàn tay lại vô thức lau vội tầng mồ hôi trên trán.
"..." Bà nhíu mày nghi hoặc. "Khoan đã, khoan đã. Cái gì mà thử lòng? Cái gì mà thông gia? Ai là cháu dâu của ông?"
"Bà thông gia bình tĩnh nào. Tịch Vy giờ là người phụ nữ của cháu trai tôi. Thì không phải là..."
"Dừng!" Ngô Diệu Anh cắt ngang lời ông. Rõ là bà không thể tiêu hoá được những gì ông vừa nói. "Ông nói, cháu gái tôi là người phụ nữ của cháu trai ông?"
"Đúng rồi. Chị nói xem, vậy cháu gái chị không phải cháu dâu của tôi thì là gì?"
"..." Người phụ nữ của Trác Phi Vũ sao? An Tịch Vy nghe ông khẳng định mà ngượng đến đỏ mặt. Cô thành người phụ nữ của anh lúc nào chứ?
"Đúng không cháu dâu?" Đang ngẩn người suy nghĩ, Trác lão bất ngờ quay sang hỏi cô khiến An Tịch Vy không thốt nên lời.
"..." Cháu dâu? Trác Mỹ Chi cùng Âu Dương Hồng vừa đến cửa đã đứng tròng mắt khi thấy thái độ ân cần của ông. Đây lại là tình huống gì. Vừa rồi thấp thoáng nghe được đoạn đối thoại của Trác lão ở bên ngoài, bà ta còn tưởng mình nghe nhầm.
***