Chương 95: Cậu chủ, cậu...”
Trên khuôn mặt của Trương Khiết và Tôn Lam đầy vẻ sợ hãi, nhưng trái lại, Từ Uyển lúc này lại khá bình tĩnh.
Từ Uyển cảm thấy sợ hãi trước những tên côn đồ nhà họ Chu, bởi vì cô ấy rất có thể phải chịu nhiều thiệt thòi trong tay. bọn côn đồ này, nhưng khi nhìn thấy Chu Tự, Từ Uyển chắc. chản Chu Tự không dám động đến cô ấy, cũng sẽ nể mặt cô ấy mà tha cho bạn bè của cô ấy.
“Dìm xuống sông ư? Anh muốn dìm ai xuống sông cơ?”, giọng nói của Trương Hùng vang lên trong đám đông.
Hai tên đàn em của Trương Thành liếc nhìn Trương Hùng, sau khi nói thầm không biết sống chết thì vội vàng cúi đầu xuống.
Nghe vậy, Chu Tự ở bên ngoài đám đông cảm thấy giọng. nói này hơi quen tai, nhưng lại không nhớ rõ mình đã nghe ở đâu, lớn tiếng đáp lại: "Ông đây muốn dìm mày xuống sông đấy? Tất cả tránh hết ra cho tao, để tao nhìn xem cái loại chó má nào đang ồn ào ở đây!"
Chu Tự không kiên nhẫn phất tay, đám đông đang che khuất tầm nhìn ở trước mặt hẳn vội vã nhường đường.
Đám đông tản ra, Trương Hùng đứng ở nơi đó, anh có thể nhìn thấy Chu Tự rõ ràng.
Lúc này, Chu Tự cũng đã nhìn thấy Trương Hùng.
“Anh chäc chắn là muốn dìm tôi xuống sông chứ?”, Trương Hùng nhếch miệng cười, nhìn cậu chủ Chu ở trước mặt.
Khuôn mặt ngạo mạn của Chu Tự lập tức biến mất ngay khi nhìn thấy Trương Hùng, hắn nở một nụ cười, hơi lắp bắp: “Thì... thì ra là anh à...”
Bây giờ Chu Tự chỉ muốn tát vào mặt mình một bạt tai, chẳng trách lại cảm thấy giọng nói này quen tai như vậy, ra là vị đại thần này, sao mình lại không có mắt như vậy chứ?
“Quỳ xuống!", Trương Hùng đột nhiên quát lên.
“Phịch”, Chu Tự đang đứng ở đó không hề do dự mà quỳ xuống đất.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều trợn tròn hai mắt, trong mắt ai cũng đều là vẻ không thể tin nổi, bao gồm cả Từ Uyển.
Tuy Từ Uyển biết Trương Hùng chắc chắn sẽ không sợ Chu Tự, nhưng một tiếng quát của Trương Hùng lại có thể khiến Chu Tự quỳ xuống không chút do dự, chuyện này...
Chị Hoa há hốc mồm, cơ thể đầy đặn trông có vẻ hơi cứng ngắc: “Cậu chủ, cậu...”
“Im miệng!”, Chu Tự lên tiếng khiển trách: “Mau quỳ xuống! Nói xin lỗi!”
Với tư cách là cậu chủ nhà họ Chu, Chu Tự không thể đánh mất thể diện được, nhưng hẳn cũng hiểu rõ, thể diện của hắn không là gì trước mặt người đàn ông này. Đối phương chỉ cần gọi một cú điện thoại đã có thể phá hủy hết tất cả mọi thứ của hẳn!
Chị Hoa nhìn bộ dạng của Chu Tự, hoàn toàn không giống như đang nói đùa, lúc này, dù chị Hoa chẳng hiểu gì, rất không muốn thế nào đi chăng nữa thì cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, từ từ quỳ xuống trước mặt Trương Hùng: “Thật... thật sự xin lỗi”.
Cảnh tượng này khiến Trương Thành vừa rồi còn cảm thấy vô vọng, lúc này không biết nên nói gì, bây giờ trong đầu cậu ta chỉ có đúng một suy nghĩ, anh rể của Từ Uyển rốt cuộc. là a? Chỉ một câu nói đã khiến cậu chủ nhà họ Chu quỳ xuống trước mặt bao nhiêu người!
Hai cô gái Trương Khiết và Tôn Lam nhìn chăm chăm vào. bóng lưng Trương Hùng với ánh mắt rạng ngời lạ thường.
“Đừng xin lỗi tôi, xin lỗi các em ấy”, Trương Hùng lùi về bên phải hai bước, để lộ bóng dáng của ba người Từ Uyển trong tầm mắt của Chu Tự.
Nhà họ Chu coi nhà họ Lâm là đối thủ cạnh tranh lớn nhất, Chu Tự tất nhiên đã điều tra qua thân phận của các thành viên nhà họ Lâm, hẳn liếc mắt đã nhận ra người đứng ở đó là Từ Uyển.
“Cô... cô Từ”.
“Xem ra là có quen biết”, Trương Hùng cười khẩy: “Người của anh vừa bắt nạt em ấy, món nợ này nên tính thế nào?”
“Cái gì?”, Chu Tự trợn tròn mắt, trên mặt hiện lên vẻ kinh hãi, sau đó tức giận nhìn chị Hoa: “Chị bảo người ra tay à?”
“Cậu chủ, tôi...” Chị Hoa vừa định mở lời giải thích.
Từ Uyển cảm thấy sợ hãi trước những tên côn đồ nhà họ Chu, bởi vì cô ấy rất có thể phải chịu nhiều thiệt thòi trong tay. bọn côn đồ này, nhưng khi nhìn thấy Chu Tự, Từ Uyển chắc. chản Chu Tự không dám động đến cô ấy, cũng sẽ nể mặt cô ấy mà tha cho bạn bè của cô ấy.
“Dìm xuống sông ư? Anh muốn dìm ai xuống sông cơ?”, giọng nói của Trương Hùng vang lên trong đám đông.
Hai tên đàn em của Trương Thành liếc nhìn Trương Hùng, sau khi nói thầm không biết sống chết thì vội vàng cúi đầu xuống.
Nghe vậy, Chu Tự ở bên ngoài đám đông cảm thấy giọng. nói này hơi quen tai, nhưng lại không nhớ rõ mình đã nghe ở đâu, lớn tiếng đáp lại: "Ông đây muốn dìm mày xuống sông đấy? Tất cả tránh hết ra cho tao, để tao nhìn xem cái loại chó má nào đang ồn ào ở đây!"
Chu Tự không kiên nhẫn phất tay, đám đông đang che khuất tầm nhìn ở trước mặt hẳn vội vã nhường đường.
Đám đông tản ra, Trương Hùng đứng ở nơi đó, anh có thể nhìn thấy Chu Tự rõ ràng.
Lúc này, Chu Tự cũng đã nhìn thấy Trương Hùng.
“Anh chäc chắn là muốn dìm tôi xuống sông chứ?”, Trương Hùng nhếch miệng cười, nhìn cậu chủ Chu ở trước mặt.
Khuôn mặt ngạo mạn của Chu Tự lập tức biến mất ngay khi nhìn thấy Trương Hùng, hắn nở một nụ cười, hơi lắp bắp: “Thì... thì ra là anh à...”
Bây giờ Chu Tự chỉ muốn tát vào mặt mình một bạt tai, chẳng trách lại cảm thấy giọng nói này quen tai như vậy, ra là vị đại thần này, sao mình lại không có mắt như vậy chứ?
“Quỳ xuống!", Trương Hùng đột nhiên quát lên.
“Phịch”, Chu Tự đang đứng ở đó không hề do dự mà quỳ xuống đất.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều trợn tròn hai mắt, trong mắt ai cũng đều là vẻ không thể tin nổi, bao gồm cả Từ Uyển.
Tuy Từ Uyển biết Trương Hùng chắc chắn sẽ không sợ Chu Tự, nhưng một tiếng quát của Trương Hùng lại có thể khiến Chu Tự quỳ xuống không chút do dự, chuyện này...
Chị Hoa há hốc mồm, cơ thể đầy đặn trông có vẻ hơi cứng ngắc: “Cậu chủ, cậu...”
“Im miệng!”, Chu Tự lên tiếng khiển trách: “Mau quỳ xuống! Nói xin lỗi!”
Với tư cách là cậu chủ nhà họ Chu, Chu Tự không thể đánh mất thể diện được, nhưng hẳn cũng hiểu rõ, thể diện của hắn không là gì trước mặt người đàn ông này. Đối phương chỉ cần gọi một cú điện thoại đã có thể phá hủy hết tất cả mọi thứ của hẳn!
Chị Hoa nhìn bộ dạng của Chu Tự, hoàn toàn không giống như đang nói đùa, lúc này, dù chị Hoa chẳng hiểu gì, rất không muốn thế nào đi chăng nữa thì cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, từ từ quỳ xuống trước mặt Trương Hùng: “Thật... thật sự xin lỗi”.
Cảnh tượng này khiến Trương Thành vừa rồi còn cảm thấy vô vọng, lúc này không biết nên nói gì, bây giờ trong đầu cậu ta chỉ có đúng một suy nghĩ, anh rể của Từ Uyển rốt cuộc. là a? Chỉ một câu nói đã khiến cậu chủ nhà họ Chu quỳ xuống trước mặt bao nhiêu người!
Hai cô gái Trương Khiết và Tôn Lam nhìn chăm chăm vào. bóng lưng Trương Hùng với ánh mắt rạng ngời lạ thường.
“Đừng xin lỗi tôi, xin lỗi các em ấy”, Trương Hùng lùi về bên phải hai bước, để lộ bóng dáng của ba người Từ Uyển trong tầm mắt của Chu Tự.
Nhà họ Chu coi nhà họ Lâm là đối thủ cạnh tranh lớn nhất, Chu Tự tất nhiên đã điều tra qua thân phận của các thành viên nhà họ Lâm, hẳn liếc mắt đã nhận ra người đứng ở đó là Từ Uyển.
“Cô... cô Từ”.
“Xem ra là có quen biết”, Trương Hùng cười khẩy: “Người của anh vừa bắt nạt em ấy, món nợ này nên tính thế nào?”
“Cái gì?”, Chu Tự trợn tròn mắt, trên mặt hiện lên vẻ kinh hãi, sau đó tức giận nhìn chị Hoa: “Chị bảo người ra tay à?”
“Cậu chủ, tôi...” Chị Hoa vừa định mở lời giải thích.