Chương 10
19.
Việc phụ thân giết mẫu thân ta, ông ta gần như làm đến mức không còn dấu vết.
Tất cả những người tham gia vào chuyện này đều bị ông ta diệt khẩu.
Ngoại trừ Triệu di nương và vị thị nữ tên Nguyệt Dung kia.
Nghe Tề Vương phi nói, Nguyệt Dung thoát được một kiếp bởi có dáng dấp giống trưởng tỷ của phụ thân ta đến mấy phần, hơn nữa sau khi mẫu thân ta chết, Nguyệt Dung một mực giả điên, lúc này mới thật sự thoát được một kiếp.
Nhưng phụ thân ta mặc dù buông tha cho Nguyệt Dung, nhưng cũng lo lắng nàng biết được chuyện gì đó nên những năm gần đây ông ta vẫn luôn giam Nguyệt Dung trong điền trang ở ngoại thành, còn phái người trông coi.
Mà trên thực tế, Nguyệt Dung quả thật đã biệt mẫu thân ta chết là do có người hại.
Vì vậy nàng đặc biệt giữ lại bã thuốc mà mẫu thân ta dùng, chế thành túi thơm mang theo bên người.
Dù bị giam ở điền trang nhiều năm nhưng nàng vẫn giữ lại cái túi thơm này.
Nàng chờ đợi, chờ Tề Vương Phủ phái người tới tìm nàng.
Nàng giữ lại bằng chứng, để đòi lại công đạo cho mẫu thân ta.
Phụ thân ta mượn thế Tề Vương Phủ để leo lên, nhưng lại hận mẫu thân và Tề Vương Phủ.
Bởi vì sự tồn tại của mẫu thân ta từng giờ từng phút đều nhắc nhở ông ta đã nương nhờ đâu để thượng vị.
Vậy nên ông ta liên hợp với Triệu di nương, hại chết mẫu thân ta.
Mà thân phận của Triệu di nương lại càng khiến ta kinh ngạc hơn.
20.
Thời điểm Triệu di nương tiến phủ, lão phu nhân nói bà ta là cô nương cùng thôn với Lục gia, thật thà an phận, ngày bình thường giúp đỡ Lục gia rất nhiều.
Mà trên thực tế, Triệu di nương không là biểu muội của phụ thân ta, mà còn là vị hôn thê của ông ta.
"Năm đó mẫu thân ngươi nhìn trúng tên lòng dạ hiểm độc đó, chúng ta từng hỏi hắn nhiều lần, hỏi hắn ta có thê thiếp hay vị thôn chưa."
Mà phụ thân ta để trèo lên cành cao Tề Vương Phủ, che giấu sự thật mình có vị hôn thê, thành con rể Tề Vương Phủ.
Nhưng dù cho như thế, ông ta cũng chưa từng từ hôn với Triệu di nương.
Thậm chí sau khi mẫu thân sinh hạ ta còn danh chính ngôn thuận đón Triệu di nương vào cửa.
So sánh với mẫu thân ta, vị thanh mai trúc mã Triệu di nương từng đồng cam cộng khổ với ông ta mới là tốt nhất.
Hắn hận nương ta, cũng chán ghét ta.
Cho nên sau khi mẫu thân mất, ông ta mới cố ý dung túng ta, muốn nuôi ta trở thành phế vật.
Ngay cả thanh danh càn rỡ ngang ngược của ta cũng là do phụ thân ta và Triệu di nương cố ý tung ra ngoài.
Ta không ngờ loài người có thể ghê tởm đến mức độ này.
Cho dù phát hiện người phụ thân ta chân chính coi trọng là Triệu di nương và Lục Nguyên Tích, ta cũng chỉ coi là ông ta bất công.
Ta chưa từng hoài nghi, ngay cả cái chết của mẫu thân ta cũng có vấn đề.
Sau khi biết được sự việc, ta nhất thời không chịu nổi kích thích, trực tiếp hôn mê bất tỉnh trước mặt Tề Vương phi.
Khi ta tỉnh lại thì sắc trời đã tối, Tề Vương phi canh giữ bên giường của ta.
Thấy ta đã tỉnh, Thúy Châu vội vàng tới đỡ ta dậy.
Tề Vương phi hai mắt đỏ hoe nói: "Ngoại tổ phụ của con đã vào cung, Tề Vương Phủ chắc chắn đòi lại công đạo cho nương con."
Ta gật đầu, nhận chén trà từ tay Thúy Châu, một hơi uống hết chén trà mới cảm thấy cuống họng dễ chịu hơn một chút.
"Ta muốn trở về phủ quận chúa."
Việc phụ thân giết mẫu thân ta, ông ta gần như làm đến mức không còn dấu vết.
Tất cả những người tham gia vào chuyện này đều bị ông ta diệt khẩu.
Ngoại trừ Triệu di nương và vị thị nữ tên Nguyệt Dung kia.
Nghe Tề Vương phi nói, Nguyệt Dung thoát được một kiếp bởi có dáng dấp giống trưởng tỷ của phụ thân ta đến mấy phần, hơn nữa sau khi mẫu thân ta chết, Nguyệt Dung một mực giả điên, lúc này mới thật sự thoát được một kiếp.
Nhưng phụ thân ta mặc dù buông tha cho Nguyệt Dung, nhưng cũng lo lắng nàng biết được chuyện gì đó nên những năm gần đây ông ta vẫn luôn giam Nguyệt Dung trong điền trang ở ngoại thành, còn phái người trông coi.
Mà trên thực tế, Nguyệt Dung quả thật đã biệt mẫu thân ta chết là do có người hại.
Vì vậy nàng đặc biệt giữ lại bã thuốc mà mẫu thân ta dùng, chế thành túi thơm mang theo bên người.
Dù bị giam ở điền trang nhiều năm nhưng nàng vẫn giữ lại cái túi thơm này.
Nàng chờ đợi, chờ Tề Vương Phủ phái người tới tìm nàng.
Nàng giữ lại bằng chứng, để đòi lại công đạo cho mẫu thân ta.
Phụ thân ta mượn thế Tề Vương Phủ để leo lên, nhưng lại hận mẫu thân và Tề Vương Phủ.
Bởi vì sự tồn tại của mẫu thân ta từng giờ từng phút đều nhắc nhở ông ta đã nương nhờ đâu để thượng vị.
Vậy nên ông ta liên hợp với Triệu di nương, hại chết mẫu thân ta.
Mà thân phận của Triệu di nương lại càng khiến ta kinh ngạc hơn.
20.
Thời điểm Triệu di nương tiến phủ, lão phu nhân nói bà ta là cô nương cùng thôn với Lục gia, thật thà an phận, ngày bình thường giúp đỡ Lục gia rất nhiều.
Mà trên thực tế, Triệu di nương không là biểu muội của phụ thân ta, mà còn là vị hôn thê của ông ta.
"Năm đó mẫu thân ngươi nhìn trúng tên lòng dạ hiểm độc đó, chúng ta từng hỏi hắn nhiều lần, hỏi hắn ta có thê thiếp hay vị thôn chưa."
Mà phụ thân ta để trèo lên cành cao Tề Vương Phủ, che giấu sự thật mình có vị hôn thê, thành con rể Tề Vương Phủ.
Nhưng dù cho như thế, ông ta cũng chưa từng từ hôn với Triệu di nương.
Thậm chí sau khi mẫu thân sinh hạ ta còn danh chính ngôn thuận đón Triệu di nương vào cửa.
So sánh với mẫu thân ta, vị thanh mai trúc mã Triệu di nương từng đồng cam cộng khổ với ông ta mới là tốt nhất.
Hắn hận nương ta, cũng chán ghét ta.
Cho nên sau khi mẫu thân mất, ông ta mới cố ý dung túng ta, muốn nuôi ta trở thành phế vật.
Ngay cả thanh danh càn rỡ ngang ngược của ta cũng là do phụ thân ta và Triệu di nương cố ý tung ra ngoài.
Ta không ngờ loài người có thể ghê tởm đến mức độ này.
Cho dù phát hiện người phụ thân ta chân chính coi trọng là Triệu di nương và Lục Nguyên Tích, ta cũng chỉ coi là ông ta bất công.
Ta chưa từng hoài nghi, ngay cả cái chết của mẫu thân ta cũng có vấn đề.
Sau khi biết được sự việc, ta nhất thời không chịu nổi kích thích, trực tiếp hôn mê bất tỉnh trước mặt Tề Vương phi.
Khi ta tỉnh lại thì sắc trời đã tối, Tề Vương phi canh giữ bên giường của ta.
Thấy ta đã tỉnh, Thúy Châu vội vàng tới đỡ ta dậy.
Tề Vương phi hai mắt đỏ hoe nói: "Ngoại tổ phụ của con đã vào cung, Tề Vương Phủ chắc chắn đòi lại công đạo cho nương con."
Ta gật đầu, nhận chén trà từ tay Thúy Châu, một hơi uống hết chén trà mới cảm thấy cuống họng dễ chịu hơn một chút.
"Ta muốn trở về phủ quận chúa."