Chương 11
21.
Khi ta trở lại phủ quận chúa, trời đã tối hẳn.
Vừa vào cửa, người của Đại Lý Tự đã tới.
Vị phụ thân lòng dạ hiểm độc của ta còn chưa kịp phản ứng đã bị người của Đại Lý Tự đè trên mặt đất.
Bị bắt đi cùng ông ta còn có cả Triệu di nương.
Trước khi bọn họ bị mang đi, ta giơ tay lên chào tạm biệt từng người một, mỗi người một bạt tai.
Phụ thân ta thẹn quá hoá giận, muốn đá ta, nhưng bị quan sai nhấn xuống đất.
"Thành thật một chút!"
Phụ thân ta vừa giãy dụa vừa mắng ta: "Lục Nguyên Chiêu, ngươi là cái đồ..."
Trước khi ông có thể nói nốt những lời tiếp theo, quan sai đã nhét một miếng vải rách vào miệng ông ta.
Lục Nguyên Tích đã bị dọa sợ.
Mãi đến khi quan sai áp phụ thân ta và Triệu di nương đi, Lục Nguyên Tích hốt hoảng chất vấn ta ta: "Lục Nguyên Chiêu, ngươi đã làm gì? Vì sao người của Đại Lý Tự lại bắt phụ thân và nương đi?"
Ta lạnh lùng nhìn Lục Nguyên Tích: "Ta cho ngươi một đêm để thu thập đồ đạc, sáng sớm ngày mai rời khỏi phụ quận chúa."
Lục Nguyên Tích như không nghe thấy, lao tới như điên muốn kéo ta.
Thúy Châu nhanh tay nhanh mắt ngăn nàng lại.
Lục Nguyên Tích giãy dụa muốn thoát khỏi Thúy Châu: "Lục Nguyên Chiêu, ngươi dựa vào đâu mà đuổi ta đi? Ta cũng là nữ nhi của phụ thân, đây..."
Ta bị âm thanh của Lục Nguyên Tích làm cho nhức đầu, trực tiếp cho nàng một bạt tai.
Lục Nguyên Tích dường như bị ta đánh ngu người luôn.
Nàng ôm mặt, nhìn ta với vẻ mặt khó tin, môi run run như muốn nói nhưng lại không phát ra âm thanh nào.
"Nếu ngươi vẫn không nghe lời, vậy sáng sớm ngày mai, thay vì được đàng hoàng rời khỏi phủ quận chúa, ngươi sẽ bị ta ném ra ngoài."
22.
Cái chết của mẫu thân ta và Lục Nguyên Tích, vị đệ đệ đang học ở học viện của nàng ta không có liên quan gì.
Nhưng phụ thân bọn họ và nương liên thủ hại chết mẫu thân ta. Nếu ta còn để bọn hắn sống ở phụ quận chúa của mẫu thân ta, thì ta không làm được. Ta cũng đâu phải thánh mẫu đâu?
Ta không có giận chó đánh mèo đến trên đầu bọn họ, đã là sự nhân từ lớn nhất của ta.
Mà Lục Nguyên Tích ăn một bạt tai xong cũng trở nên thành thật hơn.
Nàng trở lại viện tử của mình thì không thể chờ được mang tất cả đồ vật quý giá đi.
Không chỉ vậy, nàng thậm chí còn muốn đem đồ vật trong phhòng Triệu di nương mang đi hết.
Nhưng ta đã sớm ngờ tới nàng sẽ làm vậy, cho nên đã phái người trông giữ viện tử cùng khố phòng của Triệu di nương.
"Đồ vật không phải của ngươi, tốt nhất đừng động vào, nếu không..."
Ta liếc nhìn thị nữ đứng sau lưng Lục Nguyên Tích.
Ta chưa kịp nói tiếp, Lục Nguyên Tích đã không phục nói: "Lục Nguyên Chiêu, sao ngươi lại kiêu ngạo như vậy? Nơi này mặc dù là phủ quận chúa, nhưng đồ vật trong phủ đều do phụ thân vất vả làm ra, lẽ ra phải có một phần của ta."
Ta cử động cổ tay, lạnh lùng nói: "Xem ra một cái tát đó vẫn không đủ để thức tỉnh ngươi."
Lục Nguyên Tích mở to hai mắt trừng mắt ta: "Ngươi cứ kiêu ngạo đi, chờ phụ thân mẫu thân trở về, ngươi đừng mong sống tốt."
Ta cười cười: "Đáng tiếc ngươi nhất định thất vọng, phụ thân mẫu thân ngươi không về được."
Khi ta trở lại phủ quận chúa, trời đã tối hẳn.
Vừa vào cửa, người của Đại Lý Tự đã tới.
Vị phụ thân lòng dạ hiểm độc của ta còn chưa kịp phản ứng đã bị người của Đại Lý Tự đè trên mặt đất.
Bị bắt đi cùng ông ta còn có cả Triệu di nương.
Trước khi bọn họ bị mang đi, ta giơ tay lên chào tạm biệt từng người một, mỗi người một bạt tai.
Phụ thân ta thẹn quá hoá giận, muốn đá ta, nhưng bị quan sai nhấn xuống đất.
"Thành thật một chút!"
Phụ thân ta vừa giãy dụa vừa mắng ta: "Lục Nguyên Chiêu, ngươi là cái đồ..."
Trước khi ông có thể nói nốt những lời tiếp theo, quan sai đã nhét một miếng vải rách vào miệng ông ta.
Lục Nguyên Tích đã bị dọa sợ.
Mãi đến khi quan sai áp phụ thân ta và Triệu di nương đi, Lục Nguyên Tích hốt hoảng chất vấn ta ta: "Lục Nguyên Chiêu, ngươi đã làm gì? Vì sao người của Đại Lý Tự lại bắt phụ thân và nương đi?"
Ta lạnh lùng nhìn Lục Nguyên Tích: "Ta cho ngươi một đêm để thu thập đồ đạc, sáng sớm ngày mai rời khỏi phụ quận chúa."
Lục Nguyên Tích như không nghe thấy, lao tới như điên muốn kéo ta.
Thúy Châu nhanh tay nhanh mắt ngăn nàng lại.
Lục Nguyên Tích giãy dụa muốn thoát khỏi Thúy Châu: "Lục Nguyên Chiêu, ngươi dựa vào đâu mà đuổi ta đi? Ta cũng là nữ nhi của phụ thân, đây..."
Ta bị âm thanh của Lục Nguyên Tích làm cho nhức đầu, trực tiếp cho nàng một bạt tai.
Lục Nguyên Tích dường như bị ta đánh ngu người luôn.
Nàng ôm mặt, nhìn ta với vẻ mặt khó tin, môi run run như muốn nói nhưng lại không phát ra âm thanh nào.
"Nếu ngươi vẫn không nghe lời, vậy sáng sớm ngày mai, thay vì được đàng hoàng rời khỏi phủ quận chúa, ngươi sẽ bị ta ném ra ngoài."
22.
Cái chết của mẫu thân ta và Lục Nguyên Tích, vị đệ đệ đang học ở học viện của nàng ta không có liên quan gì.
Nhưng phụ thân bọn họ và nương liên thủ hại chết mẫu thân ta. Nếu ta còn để bọn hắn sống ở phụ quận chúa của mẫu thân ta, thì ta không làm được. Ta cũng đâu phải thánh mẫu đâu?
Ta không có giận chó đánh mèo đến trên đầu bọn họ, đã là sự nhân từ lớn nhất của ta.
Mà Lục Nguyên Tích ăn một bạt tai xong cũng trở nên thành thật hơn.
Nàng trở lại viện tử của mình thì không thể chờ được mang tất cả đồ vật quý giá đi.
Không chỉ vậy, nàng thậm chí còn muốn đem đồ vật trong phhòng Triệu di nương mang đi hết.
Nhưng ta đã sớm ngờ tới nàng sẽ làm vậy, cho nên đã phái người trông giữ viện tử cùng khố phòng của Triệu di nương.
"Đồ vật không phải của ngươi, tốt nhất đừng động vào, nếu không..."
Ta liếc nhìn thị nữ đứng sau lưng Lục Nguyên Tích.
Ta chưa kịp nói tiếp, Lục Nguyên Tích đã không phục nói: "Lục Nguyên Chiêu, sao ngươi lại kiêu ngạo như vậy? Nơi này mặc dù là phủ quận chúa, nhưng đồ vật trong phủ đều do phụ thân vất vả làm ra, lẽ ra phải có một phần của ta."
Ta cử động cổ tay, lạnh lùng nói: "Xem ra một cái tát đó vẫn không đủ để thức tỉnh ngươi."
Lục Nguyên Tích mở to hai mắt trừng mắt ta: "Ngươi cứ kiêu ngạo đi, chờ phụ thân mẫu thân trở về, ngươi đừng mong sống tốt."
Ta cười cười: "Đáng tiếc ngươi nhất định thất vọng, phụ thân mẫu thân ngươi không về được."