Chương 9
17.
Chu ma ma sắc mặt hơi khó coi, nhìn kỹ lại tựa hồ còn ẩn giấu một cỗ hận ý không thể miêu tả được.
Tim ta đập thình thịch, vội vàng đứng lên: "Thúy Châu, theo ta đến Tề Vương Phủ."
Hôm đó ở Tướng Quốc Tự, ta cầu Tề vương phi một việc.
Ta cầu Tề Vương phi phái người đi tra tung tích của cố nhân ở phủ quận chúa và lai lịch của Triệu di nương.
Ta tưởng rằng sẽ không có kết quả, không ngờ Tề Vương Phủ bên kia nhanh như thế đã có tin.
Bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, trên đường chẳng thấy mấy người.
Xe ngựa một đường thông suốt không trở ngại đi vào Tề Vương Phủ.
Tề Vương cũng không ở trong phủ, mà Tề vương phi con mắt đỏ như thỏ, hiển nhiên vừa mới khóc xong.
Tim ta loạn nhịp, không kịp hành lễ mà đi thẳng tới chỗ Tề Vương phi.
Tề Vương phi nhìn thấy ta, đôi mắt lại lần nữa ngấn lệ.
Nàng vẫy tay với ta: "Nguyên Chiêu, lại đây."
Ta cố gắng kìm nén sự bất an trong lòng, bước tới ngồi cạnh Tề Vương phi.
"Ngoại tổ mẫu, có chuyện gì vậy?"
Tề Vương phi cầm khăn lau vệt nước mắt trên mặt, lập tức nghiêm nghị nói: "Mẫu thân con năm đó chết không phải là ngoài ý muốn, con bé là bị người khác hại chết!"
18.
Ta hoài nghi nhìn Tề Vương phi, hồi lâu cũng không thể lấy lại tinh thần.
Tề Vương phi nhắm mắt lại, tiếp tục nói: "Năm đó người cũ ở phủ quận chúa hiện giờ còn sống cũng chỉ còn thị nữ thân cận của mẫu thân con, Nguyệt Dung..."
Ta quả thực không thể tin vào tai mình: "Năm đó phủ quận chúa nhiều người như vậy, sao có thể..."
Trong trí nhớ của ta, những người kia đều bởi vì phạm sai lầm mới bị đuổi ra khỏi phủ quận chúa.
Khi đó phụ thân ta nói ai cũng có sai lầm, phủ quận chúa không thu lưu người hai lòng, nhưng cũng sẽ không quá hà khắc, dù sao bọn họ cũng là những người cơ khổ.
Cho nên mỗi lần có phạm nhân sai, đều chỉ là bị đuổi ra quận chúa phủ, cũng không có cái khác trừng phạt.
Tề Vương phi nói: "Năm đó mẫu thân con quả thực bị bệnh, nhưng cũng không nặng đến mức chết như vậy, tất thảy đều là bởi vì tên phụ thân lòng dạ hiểm độc đó của con..."
Nói đến đây, Tề Vương phi không kìm được nước mắt.
"Năm đó vương gia bị bệ hạ phái đi cứu trợ thiên tai, ta không yên lòng nên đi theo vương gia, tên họ Lục thừa cơ hội này giết mẫu thân con."
Tề Vương phi nói: "Hắn đem thuốc cứu mạng của mẫu thân con đổi thành độc dược trí mạng, còn che giấu tin con bé chết..."
Tề Vuơng phi hơi dừng lại, nghiêng đầu nhìn ta: "Những năm gần đây, Tề Vương Phủ phái người tới phủ quận chúa nhưng lần nào cũng bị người cản lại. "
"Sau này ngẫu nhiên gặp được con trên yến tiệc, thái độ của con đối với người của Tề Vương phủ rất lạnh lùng. Bọn ta đều cho là con giận Tề Vương Phủ bởi vì chuyện mẫu thân, lại không ngờ tới là do tên lòng dạ hiểm độc kia cản trở."
Chu ma ma sắc mặt hơi khó coi, nhìn kỹ lại tựa hồ còn ẩn giấu một cỗ hận ý không thể miêu tả được.
Tim ta đập thình thịch, vội vàng đứng lên: "Thúy Châu, theo ta đến Tề Vương Phủ."
Hôm đó ở Tướng Quốc Tự, ta cầu Tề vương phi một việc.
Ta cầu Tề Vương phi phái người đi tra tung tích của cố nhân ở phủ quận chúa và lai lịch của Triệu di nương.
Ta tưởng rằng sẽ không có kết quả, không ngờ Tề Vương Phủ bên kia nhanh như thế đã có tin.
Bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, trên đường chẳng thấy mấy người.
Xe ngựa một đường thông suốt không trở ngại đi vào Tề Vương Phủ.
Tề Vương cũng không ở trong phủ, mà Tề vương phi con mắt đỏ như thỏ, hiển nhiên vừa mới khóc xong.
Tim ta loạn nhịp, không kịp hành lễ mà đi thẳng tới chỗ Tề Vương phi.
Tề Vương phi nhìn thấy ta, đôi mắt lại lần nữa ngấn lệ.
Nàng vẫy tay với ta: "Nguyên Chiêu, lại đây."
Ta cố gắng kìm nén sự bất an trong lòng, bước tới ngồi cạnh Tề Vương phi.
"Ngoại tổ mẫu, có chuyện gì vậy?"
Tề Vương phi cầm khăn lau vệt nước mắt trên mặt, lập tức nghiêm nghị nói: "Mẫu thân con năm đó chết không phải là ngoài ý muốn, con bé là bị người khác hại chết!"
18.
Ta hoài nghi nhìn Tề Vương phi, hồi lâu cũng không thể lấy lại tinh thần.
Tề Vương phi nhắm mắt lại, tiếp tục nói: "Năm đó người cũ ở phủ quận chúa hiện giờ còn sống cũng chỉ còn thị nữ thân cận của mẫu thân con, Nguyệt Dung..."
Ta quả thực không thể tin vào tai mình: "Năm đó phủ quận chúa nhiều người như vậy, sao có thể..."
Trong trí nhớ của ta, những người kia đều bởi vì phạm sai lầm mới bị đuổi ra khỏi phủ quận chúa.
Khi đó phụ thân ta nói ai cũng có sai lầm, phủ quận chúa không thu lưu người hai lòng, nhưng cũng sẽ không quá hà khắc, dù sao bọn họ cũng là những người cơ khổ.
Cho nên mỗi lần có phạm nhân sai, đều chỉ là bị đuổi ra quận chúa phủ, cũng không có cái khác trừng phạt.
Tề Vương phi nói: "Năm đó mẫu thân con quả thực bị bệnh, nhưng cũng không nặng đến mức chết như vậy, tất thảy đều là bởi vì tên phụ thân lòng dạ hiểm độc đó của con..."
Nói đến đây, Tề Vương phi không kìm được nước mắt.
"Năm đó vương gia bị bệ hạ phái đi cứu trợ thiên tai, ta không yên lòng nên đi theo vương gia, tên họ Lục thừa cơ hội này giết mẫu thân con."
Tề Vương phi nói: "Hắn đem thuốc cứu mạng của mẫu thân con đổi thành độc dược trí mạng, còn che giấu tin con bé chết..."
Tề Vuơng phi hơi dừng lại, nghiêng đầu nhìn ta: "Những năm gần đây, Tề Vương Phủ phái người tới phủ quận chúa nhưng lần nào cũng bị người cản lại. "
"Sau này ngẫu nhiên gặp được con trên yến tiệc, thái độ của con đối với người của Tề Vương phủ rất lạnh lùng. Bọn ta đều cho là con giận Tề Vương Phủ bởi vì chuyện mẫu thân, lại không ngờ tới là do tên lòng dạ hiểm độc kia cản trở."