Chương 38: Không tệ chứ
Trữ Vũ Đồng lập tức do dự, phần sandwich này cô đã đồng ý cho học trưởng Ngạo Triết, sáng hôm qua cô cũng đồng ý rồi, nhưng cái sandwich này lại bị cô đưa cho Lâm Kiên. Nếu sáng hôm nay đều cho Lâm Kiên hết, vậy thì cô không giữ chữ tín rồi, giáo dục và trải nghiệm †ừ nhỏ đến lớn nói cho cô biết, làm người thì nhất định không thể không giữ chữ tín, cho nên...
“Cho anh này!”
Trữ Vũ Đồng đưa luôn phần sandwich còn lại.
Lâm Kiên lập tức vui vẻ nhận lấy, hắn lấy bông hoa dại đang ngậm trong miệng ra, cắm trên đầu Trữ Vũ Đồng, cười nói:
“Bác sĩ Trữ, cô thật tốt!”
Trữ Vũ Đồng đỏ bừng mặt, cúi đầu, tim đập bình bịch đã sắp không khống chế được nữa.
“Tạm biệt!”
Lâm Kiên vội vàng trở về, cầm được sandwiich tới
tay liền chuẩn bị chuồn đi, Trữ Vũ Đồng lúc này vội vã ngẩng đầu, hỏi hắn:
“Ngày mai, anh... anh còn đến không?”
Lâm Kiên đã mở cửa xe taxi, chuẩn bị lên xe cũng không quay đầu lại nói:
“Hai phần nhat”
'Trên mặt Trữ Vũ Đồng lập tức lộ ra nụ cười hạnh phúc, đưa mắt nhìn xe taxi rời đi.
Đợi đến khi xe taxi hoàn toàn đi xa, cô chợt nhận ra những người xung quanh đang chỉ trỏ cô ấy.
“Vốn tưởng là một đại mỹ nữ, xấu chết đi được.” “Mày xem vết bớt kia kìa, thật ghê tởm.”
“Cái này cũng quá doạ người rồi.”
Trữ Vũ Đồng vội vã cúi đầu, đồng thời lấy tay vén tóc mái xuống, che đi vết bớt bên kia, gạt bỏ đám người đi vào trong bệnh viện. Giày cao gót dưới chân đột nhiên †rẹo một chút, cô cũng không để ý đến cơn đau trên mắt cá chân, bước chân vẫn nhanh như trước, rời đi như chạy trốn. Nước mắt không khống chế được mà tràn ra hốc mắt, nội tâm cô lúc này như bị một ngàn cây kim đồng thời đâm xuống.
Lâm Kiên cuối cùng cũng về nhà, trong tay xách theo hai phần sandwich, Hạ Thiên Trúc cùng với Đường Mạn Mạn ngồi ở bên cạnh bàn ăn, trên bàn có bữa sáng mà Đường Mạn Mạn đã chuẩn bị, nhưng hai người một mực không nhúc nhích.
Đường Mạn Mạn muốn ăn sáng trước, rồi sau đó đến công ty làm việc, Hạ Thiên Trúc lại bảo cô ấy chờ cùng cô, còn nói cái sandwich kia tuyệt đối sẽ không làm cô ấy thất vọng.
Trong lòng Đường Mạn Mạn sốt ruột, nếu anh Lâm không về, bữa sáng sẽ nguội mất. Hơn nữa cô ấy đã xem ảnh Lý Ngạo Triết gửi tới, trái lại cô ấy cũng không suy nghĩ nhiều lắm, chỉ cảm thấy dáng vẻ của anh Lâm Kiên lúc đó, không giống như là đang mua đồ ăn sáng, mà là trông như đang đợi ai đó, anh đang chờ cô gái khác sao?
Hẳn là sẽ không, có vị hôn thê xinh đẹp như chị Thiên Trúc như vậy, cho dù có cô gái xinh đẹp hơn, cũng không lọt được vào mắt của anh.
||||| Truyện đề cử: |||||
Lâm Kiên đặt sandwich ra trước mặt hai cô gái, mặc dù Đường Mạn Mạn tin tưởng Hạ Thiên Trúc, nhưng cô ấy vẫn còn sự hoài nghỉ, một phần sandwich có thể ăn ngon đến mức nào chứ?
Hạ Thiên Trúc đối với việc Lâm Kiên đi lâu như vậy mới về, trong lòng cô có chút bất mãn, biết là hắn đi mua sandwich, không biết còn tưởng rằng hắn đi làm sandwich đấy.
Nhưng, nể tình phần sandwich này, cô trái lại có thể tha thứ.
“Mạn Mạn, mau ăn đi.” Hạ Thiên Trúc cười nói với Đường Mạn Mạn.
“Vâng ạ.” Đường Mạn Mạn cầm lấy sandwich, cắn một miếng nhỏ, vốn là không ôm kỳ vọng gì, nhưng khi cắn một miếng nhỏ này, trong lòng chỉ có hai chữ: Quá tuyệt!
“Thế nào, không tệ chứ?” Hạ Thiên Trúc cũng bắt đầu ăn.
“Ừm.”
Đường Mạn Mạn gật đầu lia lịa.
Về phần Lâm Kiên, cũng chỉ có thể ăn cháo Đường Mạn Mạn nấu, còn có đồ ăn sáng mà Đường Mạn Mạn làm. Hắn không có một chút hứng thú gì đối với sandwich trong tay của Hạ Thiên Trúc và Đường Mạn Mạn. Đồ ăn của nước ngoài có ngon hơn nữa thì có thể ăn ngon bao nhiêu chứ, vẫn là cháo và dưa cải có dinh dưỡng hơn.
Ring... Ring...
Điện thoại của Đường Mạn Mạn rung lên, Hạ Thiên Trúc cau mày nói: “Mạn Mạn, cái điện thoại này của em sáng sớm đã rung tám trăm lần rồi, là ai gửi tin nhắn không dứt cho em như vậy?”
Đường Mạn Mạn lập tức chỉnh điện thoại thành chế độ im lặng: “Không có gì, là tin nhắn rác quảng cáo mà
“Cho anh này!”
Trữ Vũ Đồng đưa luôn phần sandwich còn lại.
Lâm Kiên lập tức vui vẻ nhận lấy, hắn lấy bông hoa dại đang ngậm trong miệng ra, cắm trên đầu Trữ Vũ Đồng, cười nói:
“Bác sĩ Trữ, cô thật tốt!”
Trữ Vũ Đồng đỏ bừng mặt, cúi đầu, tim đập bình bịch đã sắp không khống chế được nữa.
“Tạm biệt!”
Lâm Kiên vội vàng trở về, cầm được sandwiich tới
tay liền chuẩn bị chuồn đi, Trữ Vũ Đồng lúc này vội vã ngẩng đầu, hỏi hắn:
“Ngày mai, anh... anh còn đến không?”
Lâm Kiên đã mở cửa xe taxi, chuẩn bị lên xe cũng không quay đầu lại nói:
“Hai phần nhat”
'Trên mặt Trữ Vũ Đồng lập tức lộ ra nụ cười hạnh phúc, đưa mắt nhìn xe taxi rời đi.
Đợi đến khi xe taxi hoàn toàn đi xa, cô chợt nhận ra những người xung quanh đang chỉ trỏ cô ấy.
“Vốn tưởng là một đại mỹ nữ, xấu chết đi được.” “Mày xem vết bớt kia kìa, thật ghê tởm.”
“Cái này cũng quá doạ người rồi.”
Trữ Vũ Đồng vội vã cúi đầu, đồng thời lấy tay vén tóc mái xuống, che đi vết bớt bên kia, gạt bỏ đám người đi vào trong bệnh viện. Giày cao gót dưới chân đột nhiên †rẹo một chút, cô cũng không để ý đến cơn đau trên mắt cá chân, bước chân vẫn nhanh như trước, rời đi như chạy trốn. Nước mắt không khống chế được mà tràn ra hốc mắt, nội tâm cô lúc này như bị một ngàn cây kim đồng thời đâm xuống.
Lâm Kiên cuối cùng cũng về nhà, trong tay xách theo hai phần sandwich, Hạ Thiên Trúc cùng với Đường Mạn Mạn ngồi ở bên cạnh bàn ăn, trên bàn có bữa sáng mà Đường Mạn Mạn đã chuẩn bị, nhưng hai người một mực không nhúc nhích.
Đường Mạn Mạn muốn ăn sáng trước, rồi sau đó đến công ty làm việc, Hạ Thiên Trúc lại bảo cô ấy chờ cùng cô, còn nói cái sandwich kia tuyệt đối sẽ không làm cô ấy thất vọng.
Trong lòng Đường Mạn Mạn sốt ruột, nếu anh Lâm không về, bữa sáng sẽ nguội mất. Hơn nữa cô ấy đã xem ảnh Lý Ngạo Triết gửi tới, trái lại cô ấy cũng không suy nghĩ nhiều lắm, chỉ cảm thấy dáng vẻ của anh Lâm Kiên lúc đó, không giống như là đang mua đồ ăn sáng, mà là trông như đang đợi ai đó, anh đang chờ cô gái khác sao?
Hẳn là sẽ không, có vị hôn thê xinh đẹp như chị Thiên Trúc như vậy, cho dù có cô gái xinh đẹp hơn, cũng không lọt được vào mắt của anh.
||||| Truyện đề cử: |||||
Lâm Kiên đặt sandwich ra trước mặt hai cô gái, mặc dù Đường Mạn Mạn tin tưởng Hạ Thiên Trúc, nhưng cô ấy vẫn còn sự hoài nghỉ, một phần sandwich có thể ăn ngon đến mức nào chứ?
Hạ Thiên Trúc đối với việc Lâm Kiên đi lâu như vậy mới về, trong lòng cô có chút bất mãn, biết là hắn đi mua sandwich, không biết còn tưởng rằng hắn đi làm sandwich đấy.
Nhưng, nể tình phần sandwich này, cô trái lại có thể tha thứ.
“Mạn Mạn, mau ăn đi.” Hạ Thiên Trúc cười nói với Đường Mạn Mạn.
“Vâng ạ.” Đường Mạn Mạn cầm lấy sandwich, cắn một miếng nhỏ, vốn là không ôm kỳ vọng gì, nhưng khi cắn một miếng nhỏ này, trong lòng chỉ có hai chữ: Quá tuyệt!
“Thế nào, không tệ chứ?” Hạ Thiên Trúc cũng bắt đầu ăn.
“Ừm.”
Đường Mạn Mạn gật đầu lia lịa.
Về phần Lâm Kiên, cũng chỉ có thể ăn cháo Đường Mạn Mạn nấu, còn có đồ ăn sáng mà Đường Mạn Mạn làm. Hắn không có một chút hứng thú gì đối với sandwich trong tay của Hạ Thiên Trúc và Đường Mạn Mạn. Đồ ăn của nước ngoài có ngon hơn nữa thì có thể ăn ngon bao nhiêu chứ, vẫn là cháo và dưa cải có dinh dưỡng hơn.
Ring... Ring...
Điện thoại của Đường Mạn Mạn rung lên, Hạ Thiên Trúc cau mày nói: “Mạn Mạn, cái điện thoại này của em sáng sớm đã rung tám trăm lần rồi, là ai gửi tin nhắn không dứt cho em như vậy?”
Đường Mạn Mạn lập tức chỉnh điện thoại thành chế độ im lặng: “Không có gì, là tin nhắn rác quảng cáo mà