Chương 39: Sandwich của anh đâu
Người gửi tin nhắn rác nào đó đang mặc quần tây áo sơ mi mang giày da trắng đi trong gió, ánh mắt khẽ lay động, trên đầu vuốt keo bóng loát, đổi thành một thân áo khoác dài trắng lại càng là đẹp trai ngời ngời.
Nhưng mà lúc này Lý Ngạo Triết đang không vui, anh †a đã gửi mười cái tin nhắn rồi nhưng Đường Mạn Mạn cũng chưa trả lời dù chỉ một cái.
Mẹ anh ta nói cô gái này thật sự rất tiết kiệm, chẳng lẽ cô ấy không quan tâm đến hai ba nghìn tiền cọc thuê nhà kia sao?
Cốc... Cốc...
Tiếng gõ cửa vang lên, một cô y tá trẻ tuổi nhút nhát đứng ở cửa, thăm dò mà thò đầu vào, nhỏ giọng nói:
“Bác sĩ Lý, bác sĩ Trữ đến rồi, vừa đi vào phòng làm việc ạ."
Lý Ngạo Triết nở một nụ cười đẹp trai với cô y tá, nói: “Cuối tuần tôi sẽ mời cô ăn cơm.”
Cô y tá vui vẻ rời đi. Trên mặt Lý Ngạo Triết lại khôi phục vẻ mặt lo lắng, anh ta xoa xoa mặt của mình. Quên đi, không nghĩ tới Đường Mạn Mạn này nữa. Việc cấp bách là phải giải quyết xong Trữ Vũ Đồng, chỉ cần có thể thuận lợi thăng chức, về sau sẽ không cần xum xoe lấy lòng nữa. Mỗi ngày đối mặt với nửa khuôn mặt thiên sứ nửa ma quỷ kia, rất sầu não nha.
Cốc... Cốc.
Cửa phòng làm việc bị gõ vang, tâm tình Trữ Vũ Đồng đang rất tệ nhưng vẫn nhanh chóng lau lau khoé mắt. Cô không muốn để cho bất cứ ai thấy cô yếu đuối, trên mặt rất tự nhiên hiện lên một nụ cười.
“Chào buổi sáng, Vũ Đồng.” Lý Ngạo Triết mỉm cười đi vào, cầm trong tay một cái hộp nhỏ, quơ quơ nói:
“Hôm qua anh đi cùng mẹ đến trung tâm thương mại, thấy cái hộp nhạc này, cảm thấy nó rất đáng yêu, hẳn là em sẽ thích, anh liền mua lại.”
Leng keng... Leng keng...
Nắp hộp nhạc mở ra, một hồi âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, làm cho cả văn phòng đều vui vẻ hẳn lên.
Lý Ngạo Triết đặt hộp nhạc ở trên bàn, cười nói: “Thế nào, em thích không?”
“Cảm ơn học anh Ngạo Triết.”
“Này, em luôn khách khí với anh như vậy, em mà còn như vậy thì anh sẽ tức giận đấy.” Lý Ngạo Triết nhìn một chút trên bàn làm việc, cười hỏi:
“Sandwich của anh đâu?”
Anh ta vừa nói vừa xoa bụng: “Vì để ăn sandwich của em, sáng nay anh không ăn cái gì hết, nhưng bất kể có đói thế nào, chỉ cần ăn sandwich do chính tay Vũ Đồng làm, anh đã thỏa mãn rồi."
“Anh Ngạo Triết..."
Trữ Vũ Đồng bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ.
“Sao vậy, không phải là hôm nay em lại quên làm đấy chứ? Vũ Đồng của chúng ta không phải là loại tính cách này nha.”
Lý Ngạo Triết cười nói: “Hay là Vũ Đồng muốn làm anh bất ngờ, không chỉ làm sandwich, mà còn có cả bánh gạo nếp vừa thơm vừa ngọt nữa sao? Anh cảm thấy anh sắp bị hạnh phúc đánh đến hôn mê rồi.”
Nói xong, ngón tay anh ta còn gõ hai cái trên bàn làm việc, trông dáng vẻ rất mong đợi.
Trữ Vũ Đồng cảm giác bản thân đang phạm tội vậy, nội tâm lúng túng chỉ có bản thân mới có thể hiểu, cô hít một hơi thật sâu, rồi sau đó kéo ngăn kéo ra...
Lý Ngạo Triết cười nói: “Vũ Đồng em cũng nghịch ngợm thật, còn cố ý giấu sandwich cho anh.”
Bùm...
Nhưng mà lúc này Lý Ngạo Triết đang không vui, anh †a đã gửi mười cái tin nhắn rồi nhưng Đường Mạn Mạn cũng chưa trả lời dù chỉ một cái.
Mẹ anh ta nói cô gái này thật sự rất tiết kiệm, chẳng lẽ cô ấy không quan tâm đến hai ba nghìn tiền cọc thuê nhà kia sao?
Cốc... Cốc...
Tiếng gõ cửa vang lên, một cô y tá trẻ tuổi nhút nhát đứng ở cửa, thăm dò mà thò đầu vào, nhỏ giọng nói:
“Bác sĩ Lý, bác sĩ Trữ đến rồi, vừa đi vào phòng làm việc ạ."
Lý Ngạo Triết nở một nụ cười đẹp trai với cô y tá, nói: “Cuối tuần tôi sẽ mời cô ăn cơm.”
Cô y tá vui vẻ rời đi. Trên mặt Lý Ngạo Triết lại khôi phục vẻ mặt lo lắng, anh ta xoa xoa mặt của mình. Quên đi, không nghĩ tới Đường Mạn Mạn này nữa. Việc cấp bách là phải giải quyết xong Trữ Vũ Đồng, chỉ cần có thể thuận lợi thăng chức, về sau sẽ không cần xum xoe lấy lòng nữa. Mỗi ngày đối mặt với nửa khuôn mặt thiên sứ nửa ma quỷ kia, rất sầu não nha.
Cốc... Cốc.
Cửa phòng làm việc bị gõ vang, tâm tình Trữ Vũ Đồng đang rất tệ nhưng vẫn nhanh chóng lau lau khoé mắt. Cô không muốn để cho bất cứ ai thấy cô yếu đuối, trên mặt rất tự nhiên hiện lên một nụ cười.
“Chào buổi sáng, Vũ Đồng.” Lý Ngạo Triết mỉm cười đi vào, cầm trong tay một cái hộp nhỏ, quơ quơ nói:
“Hôm qua anh đi cùng mẹ đến trung tâm thương mại, thấy cái hộp nhạc này, cảm thấy nó rất đáng yêu, hẳn là em sẽ thích, anh liền mua lại.”
Leng keng... Leng keng...
Nắp hộp nhạc mở ra, một hồi âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, làm cho cả văn phòng đều vui vẻ hẳn lên.
Lý Ngạo Triết đặt hộp nhạc ở trên bàn, cười nói: “Thế nào, em thích không?”
“Cảm ơn học anh Ngạo Triết.”
“Này, em luôn khách khí với anh như vậy, em mà còn như vậy thì anh sẽ tức giận đấy.” Lý Ngạo Triết nhìn một chút trên bàn làm việc, cười hỏi:
“Sandwich của anh đâu?”
Anh ta vừa nói vừa xoa bụng: “Vì để ăn sandwich của em, sáng nay anh không ăn cái gì hết, nhưng bất kể có đói thế nào, chỉ cần ăn sandwich do chính tay Vũ Đồng làm, anh đã thỏa mãn rồi."
“Anh Ngạo Triết..."
Trữ Vũ Đồng bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ.
“Sao vậy, không phải là hôm nay em lại quên làm đấy chứ? Vũ Đồng của chúng ta không phải là loại tính cách này nha.”
Lý Ngạo Triết cười nói: “Hay là Vũ Đồng muốn làm anh bất ngờ, không chỉ làm sandwich, mà còn có cả bánh gạo nếp vừa thơm vừa ngọt nữa sao? Anh cảm thấy anh sắp bị hạnh phúc đánh đến hôn mê rồi.”
Nói xong, ngón tay anh ta còn gõ hai cái trên bàn làm việc, trông dáng vẻ rất mong đợi.
Trữ Vũ Đồng cảm giác bản thân đang phạm tội vậy, nội tâm lúng túng chỉ có bản thân mới có thể hiểu, cô hít một hơi thật sâu, rồi sau đó kéo ngăn kéo ra...
Lý Ngạo Triết cười nói: “Vũ Đồng em cũng nghịch ngợm thật, còn cố ý giấu sandwich cho anh.”
Bùm...