Chương 37: Cô có thể cho tôi cái còn lại không
“A... Mau bắt tên cướp lại!”
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai, Lâm Kiên quay đầu lại, liền nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen.
Trong tay gã ta đang cầm túi xách của một người phụ nữ, chạy về phía anh, tay kia thì cầm một con dao, vừa chạy vừa quơ con dao trong tay, lớn tiếng quát:
“Tránh ra, tránh ra hết cho tao!”
Vốn dĩ có mấy người muốn tiến lên ngăn cản, nhưng vừa nhìn đến con dao sáng loáng kia, tất cả đều lui về phía sau.
Người đàn ông này rất nhanh liền đi tới trước mặt Lâm Kiên. Lâm Kiên cũng giống như những người khác. lùi về phía sau, nhưng hắn cố tình vươn chân về phía trước. Người đàn ông này chỉ cảm thấy dưới lòng bàn chân vấp phải thứ gì đó, cả người không khống chế được mà bay lên không trung, bùm” một tiếng ngã ở trên mặt đất.
Lâm Kiên nhặt túi xách trên mặt đất lên, phủi bụi trên đó, người đàn ông thất tha thất thiểu đứng lên. Cánh tay gã ta ngã đến chảy máu, cầm con dao trong tay quát về phía Lâm Kiên:
“Thằng nhóc kia, cầm túi xách ra đây cho tao!”
Lâm Kiên cười nói: “Được thôi.”
Nói xong hắn liền ném túi xách trong tay về phía người đàn ông.
Bịch!
Cả cái túi xách đập vào mặt người đàn ông, khiến người đàn ông trực tiếp ngã xuống.
Lâm Kiên lại nhặt túi xách lên, nhìn vẻ mặt đây máu của người đàn ông trên mặt đất, cười nói:
“Thế nào, còn muốn nữa không?”
Người đàn ông đau đến mức khoé miệng co rút, vội vàng nói: “Không, không cần...”
Lúc này bảo vệ bệnh viện chạy tới, kéo người đàn 1 ông nằm trên mặt đất rồi đưa đi.
Xung quanh vang lên một tràng võ tay nhiệt liệt, Lâm Kiên ra tay giúp đỡ, trở thành anh hùng trong lòng mọi người.
Lâm Kiên cũng nhíu mày lại, túi xách trong tay hắn vừa rồi bị tác động mạnh như vậy, nứt một vết lớn.
Hắn từng thấy nhãn hiệu của cái túi xách này, Hạ Thiên Trúc cũng có một cái túi xách giống như vậy, chắc chắn không phải là hàng rẻ tiền, lần này khẳng định là phải đền tiền rồi.
'Trữ Vũ Đồng từ đám người vây xem chen vào, cái túi xách này rất quan trong với cô, cũng không phải vì cái túi xách này là phiên bản giới hạn của một nhãn hiệu quốc. †ế lớn nào đó, mà là tài liệu bên trong, cô cần dùng nó †rong cuộc họp toàn thể nhân viên sáng hôm nay.
“Cảm ơn anh...”
Trữ Vũ Đồng cảm ơn Lâm Kiên, nhưng không đợi nói xong, cả người cô ấy liền sửng sốt.
“Thật xin lỗi, cái túi xách này...”
Lâm Kiên đang vừa cúi đầu nhìn cái lỗ lớn trên túi xách, hắn dự tính xem phải đền bao nhiêu tiền, vừa ngẩng đầu lên thì, bốn mắt nhìn nhau với Trữ Vũ Đồng trước mắt, hắn cũng lập tức ngây ngẩn cả người.
“Quách Khải!”
“Là anh!”
Lâm Kiên và Trữ Vũ Đồng gần như là đồng thời mở miệng.
“Thật xin lỗi, cái túi xách này...” Lâm Kiên đưa túi xách tới trước mặt Trữ Vũ Đồng:
“Tôi biết cái túi xách này rất đắt, bao nhiêu tiền tôi đền cho cô, nhưng cô có thể...”
Lâm Kiên nhìn thấy bánh mì sandwich trong tay Trữ Vũ Đồng, hắn cảm động đến kinh thiên động địa, vậy mà lại là hai phần!
Buổi sáng lúc ra ngoài hắn có bói cho mình một quẻ, tốt nhất là đại cát, còn thật sự đúng là đại cát.
Lâm Kiên còn chưa nói xong câu hỏi “Cô có thể bán cho tôi một phần bánh mì sandwich hay không?” thì Trữ Vũ Đồng đã ngẩng đầu, nhưng cô theo bản năng mà dùng tóc mái che đi cái bớt trên trán cùng với hốc mắt, nhìn Lâm Kiên nói: “Anh ăn sáng chưa?”
“Hả?”
“Cái này tặng cho anh, cảm ơn anh đã lấy cái túi xách lại giúp tôi.” Trữ Vũ Đồng đưa sandwich qua.
“Không có chỉ.”
Lâm Kiên nhận lấy sandwich, nhưng tay cầm túi xách cũng không buông ra, ánh mắt Trữ Vũ Đồng né tránh, nói: “Tôi tên là Trữ Vũ Đồng.”
Nhưng tay Lâm Kiên vẫn không buông.
“Anh?” Trữ Vũ Đồng nghi hoặc.
“Tôi ăn hơi nhiều, cô có thể cho tôi cái còn lại không?” Lâm Kiên mặt dày nói.
“Cái này...”
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai, Lâm Kiên quay đầu lại, liền nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen.
Trong tay gã ta đang cầm túi xách của một người phụ nữ, chạy về phía anh, tay kia thì cầm một con dao, vừa chạy vừa quơ con dao trong tay, lớn tiếng quát:
“Tránh ra, tránh ra hết cho tao!”
Vốn dĩ có mấy người muốn tiến lên ngăn cản, nhưng vừa nhìn đến con dao sáng loáng kia, tất cả đều lui về phía sau.
Người đàn ông này rất nhanh liền đi tới trước mặt Lâm Kiên. Lâm Kiên cũng giống như những người khác. lùi về phía sau, nhưng hắn cố tình vươn chân về phía trước. Người đàn ông này chỉ cảm thấy dưới lòng bàn chân vấp phải thứ gì đó, cả người không khống chế được mà bay lên không trung, bùm” một tiếng ngã ở trên mặt đất.
Lâm Kiên nhặt túi xách trên mặt đất lên, phủi bụi trên đó, người đàn ông thất tha thất thiểu đứng lên. Cánh tay gã ta ngã đến chảy máu, cầm con dao trong tay quát về phía Lâm Kiên:
“Thằng nhóc kia, cầm túi xách ra đây cho tao!”
Lâm Kiên cười nói: “Được thôi.”
Nói xong hắn liền ném túi xách trong tay về phía người đàn ông.
Bịch!
Cả cái túi xách đập vào mặt người đàn ông, khiến người đàn ông trực tiếp ngã xuống.
Lâm Kiên lại nhặt túi xách lên, nhìn vẻ mặt đây máu của người đàn ông trên mặt đất, cười nói:
“Thế nào, còn muốn nữa không?”
Người đàn ông đau đến mức khoé miệng co rút, vội vàng nói: “Không, không cần...”
Lúc này bảo vệ bệnh viện chạy tới, kéo người đàn 1 ông nằm trên mặt đất rồi đưa đi.
Xung quanh vang lên một tràng võ tay nhiệt liệt, Lâm Kiên ra tay giúp đỡ, trở thành anh hùng trong lòng mọi người.
Lâm Kiên cũng nhíu mày lại, túi xách trong tay hắn vừa rồi bị tác động mạnh như vậy, nứt một vết lớn.
Hắn từng thấy nhãn hiệu của cái túi xách này, Hạ Thiên Trúc cũng có một cái túi xách giống như vậy, chắc chắn không phải là hàng rẻ tiền, lần này khẳng định là phải đền tiền rồi.
'Trữ Vũ Đồng từ đám người vây xem chen vào, cái túi xách này rất quan trong với cô, cũng không phải vì cái túi xách này là phiên bản giới hạn của một nhãn hiệu quốc. †ế lớn nào đó, mà là tài liệu bên trong, cô cần dùng nó †rong cuộc họp toàn thể nhân viên sáng hôm nay.
“Cảm ơn anh...”
Trữ Vũ Đồng cảm ơn Lâm Kiên, nhưng không đợi nói xong, cả người cô ấy liền sửng sốt.
“Thật xin lỗi, cái túi xách này...”
Lâm Kiên đang vừa cúi đầu nhìn cái lỗ lớn trên túi xách, hắn dự tính xem phải đền bao nhiêu tiền, vừa ngẩng đầu lên thì, bốn mắt nhìn nhau với Trữ Vũ Đồng trước mắt, hắn cũng lập tức ngây ngẩn cả người.
“Quách Khải!”
“Là anh!”
Lâm Kiên và Trữ Vũ Đồng gần như là đồng thời mở miệng.
“Thật xin lỗi, cái túi xách này...” Lâm Kiên đưa túi xách tới trước mặt Trữ Vũ Đồng:
“Tôi biết cái túi xách này rất đắt, bao nhiêu tiền tôi đền cho cô, nhưng cô có thể...”
Lâm Kiên nhìn thấy bánh mì sandwich trong tay Trữ Vũ Đồng, hắn cảm động đến kinh thiên động địa, vậy mà lại là hai phần!
Buổi sáng lúc ra ngoài hắn có bói cho mình một quẻ, tốt nhất là đại cát, còn thật sự đúng là đại cát.
Lâm Kiên còn chưa nói xong câu hỏi “Cô có thể bán cho tôi một phần bánh mì sandwich hay không?” thì Trữ Vũ Đồng đã ngẩng đầu, nhưng cô theo bản năng mà dùng tóc mái che đi cái bớt trên trán cùng với hốc mắt, nhìn Lâm Kiên nói: “Anh ăn sáng chưa?”
“Hả?”
“Cái này tặng cho anh, cảm ơn anh đã lấy cái túi xách lại giúp tôi.” Trữ Vũ Đồng đưa sandwich qua.
“Không có chỉ.”
Lâm Kiên nhận lấy sandwich, nhưng tay cầm túi xách cũng không buông ra, ánh mắt Trữ Vũ Đồng né tránh, nói: “Tôi tên là Trữ Vũ Đồng.”
Nhưng tay Lâm Kiên vẫn không buông.
“Anh?” Trữ Vũ Đồng nghi hoặc.
“Tôi ăn hơi nhiều, cô có thể cho tôi cái còn lại không?” Lâm Kiên mặt dày nói.
“Cái này...”