Chương 36: Trữ Vũ Đồng
Lý Ngạo Triết tiếp tục chế nhạo: “Tôi khuyên cậu nên tự biết thân biết phận, đừng mơ tưởng ăn thịt thiên nga.”
Lâm Bắc lại nói: “Câu trước đó...”
Lý Ngạo Triết đáp: Bệnh viện của chúng tôi có chất lượng cực kỳ cao..."
“Câu trước đó nữa.”
Câu đang đợi bác sĩ hay y tá của bệnh viện chúng tôi...
Lâm Bắc búng ngón tay, cười nói: “Tôi đây là đang chờ con trai..."
Lý Ngạo Triết đột nhiên tỏ vẻ ngạc nhiên: “Cậu có con trai?”
Lâm Bắc cười nói: “Con trai tôi là đứa bất hiếu. Nó sáng sớm nhìn thấy tôi ngồi ở đây như vậy, không những không quỳ xuống chào hỏi, còn đứng trước mặt tôi ngạo mạn luyên thuyên đắc ý. Đúng là đồ khốn nạn, thật sự cần phải được quản giáo nghiêm khắc.”
Sắc mặt Lý Ngạo Triết lập tức tối sầm lại: “Thằng nhãi, muốn đánh nhau à?”
Lý Ngạo Triết vung nắm đấm lao tới.
Lâm Bắc đứng lên, cười nói: “Đến đây nào, con trai ngoan.”
“Bác sĩ Lý”
Đúng vào lúc này, một giọng nói lanh lảnh từ phía sau Lý Ngạo Triết truyền đến.
Là một cô gái trẻ, mỉm cười chào hỏi với Lý Ngạo. Triết: “Chào bác sĩ Lý, đây là ai vậy?”
Cô gái trẻ nhìn về phía Lâm Bắc.
Lý Ngạo Triết lập tức thu hồi nắm đấm của mình, hình ảnh vị bác sĩ ôn nhu tao nhã anh ta xây dựng trong mắt các bác sĩ y tá không thể bị phá vỡ được. Anh ta cười nói:
“Đây là một bệnh nhân của tôi, tôi cũng chỉ tình cờ đi qua gặp được anh ấy thôi.”
Ngay lập tức cô gái trẻ quay qua nhìn Lâm Bắc cười tươi rồi nói: “Chắc là anh đến để cảm ơn bác sĩ Lý của chúng tôi đúng không? Bác sĩ Lý là bác sĩ có chuyên môn giỏi và trẻ nhất trong khoa của chúng tôi. Anh thật may mắn khi được anh ấy chẩn đoán và điều trị đó.”
Trước khi Lâm Bắc kịp đáp lại lời cô gái thì Lý Ngạo Triết đã chan ngang nói với Lâm Bắc:
“Những gì cần giải thích tôi đã giải thích rõ ràng với cậu rồi. Tôi đã nói với cậu rồi, tôi nắm rất rõ tình hình nên tôi có thể xử lý được.”
Nói vừa dứt lời, Lý Ngạo Triết vội vàng dắt cô gái trẻ rời đi, trước khi đi còn không quên quay đầu lại trừng mắt nhìn Lâm Bắc.
Lâm Bäc cũng lười đi vạch trần Lý Ngạo Triết, hắn lại ngồi xổm xuống tiếp tục chờ nữ đại bác sĩ của mình.
Tối hôm qua Trữ Vũ Đồng bắt xe đến siêu thị mua nguyên liệu, sáng hôm nay cô lại thức dậy sớm làm bánh mì kẹp. Cô làm cho mình một cái, một cái nữa cho. Lý Ngạo Triết như lời đã hứa lúc trước. Và còn thêm một cái nữa.
Một con gái nhỏ đang rơi vào tình yêu sẽ luôn có những ảo tưởng. Cô tưởng tượng rằng hôm nay cô sẽ gặp lại người đó, đưa cho anh một cái bánh mì kẹp cho chính tay cô làm, có thể không nói gì nhiều nhưng hôm nay cô phải cho anh biết tên của cô: “Chào anh, tôi tên là Trữ Vũ Đồng.”
Hơn nữa, hôm qua anh ấy tự giới thiệu tên của mình là Quách Khải, nghe có vẻ là một cái tên rất chính trực và đầy triển vọng.
Trữ Vũ Đồng đỗ xe xong, cầm theo bữa sáng đi về phía cổng bệnh viện. Cô cố ý đi thật chậm, để có thể khống chế nhịp tim đang tăng nhanh của mình, rất mong được gặp lại Quách Khải.
Nhưng hy vọng nhiều thì lại thất vọng nhiều, nào có chuyện trùng hợp như vậy. Ông trời làm sao có thể ưu ái cho cô đến như vậy, có thể để cô gặp lại anh hai lần liên tiếp...
Nghĩ đến đây, đột nhiên tâm trạng của cô có chút thất vọng. Khi đi ngang qua bồn hoa bên cạnh cửa bệnh viện, có một cô y tá trẻ cùng khoa tình cờ đi ra lên tiếng chào cô. Trữ Vũ Đồng quay đầu chào đáp lại cô ấy, nên cũng không chú ý đến người đang ngồi xổm bên bồn hoa, cúi đầu gửi tin nhắn là... Quách Khải.
Hạ Thanh Trúc cũng gửi tin nhắn đến, hỏi Lâm Bắc tại sao đến giờ còn chưa mua bánh mì kẹp về cho cô. Lâm Bắc trả lời rằng anh đang trên đường đến. Hắn cũng không có ý định tiếp tục đợi nữa, định tìm đại một chỗ mua hai phần bánh mì kẹp về. Hắn có thể nói là đầu bếp làm bánh mì hôm qua đã bị bệnh, người hôm nay làm là vợ của ông ta...
Đã quá giờ làm việc, hôm nay nữ đại bác sĩ nghỉ làm rồi à?
Sau khi Lâm Bắc trả lời tin nhắn của Hạ Thanh Trúc xong thì liền đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Vừa đúng lúc có chiếc taxi dừng trước cổng bệnh viện, hän mở cửa xe, định ngồi vào thì phía sau lưng lại truyền đến tiếng hét lớn.
Lâm Bắc lại nói: “Câu trước đó...”
Lý Ngạo Triết đáp: Bệnh viện của chúng tôi có chất lượng cực kỳ cao..."
“Câu trước đó nữa.”
Câu đang đợi bác sĩ hay y tá của bệnh viện chúng tôi...
Lâm Bắc búng ngón tay, cười nói: “Tôi đây là đang chờ con trai..."
Lý Ngạo Triết đột nhiên tỏ vẻ ngạc nhiên: “Cậu có con trai?”
Lâm Bắc cười nói: “Con trai tôi là đứa bất hiếu. Nó sáng sớm nhìn thấy tôi ngồi ở đây như vậy, không những không quỳ xuống chào hỏi, còn đứng trước mặt tôi ngạo mạn luyên thuyên đắc ý. Đúng là đồ khốn nạn, thật sự cần phải được quản giáo nghiêm khắc.”
Sắc mặt Lý Ngạo Triết lập tức tối sầm lại: “Thằng nhãi, muốn đánh nhau à?”
Lý Ngạo Triết vung nắm đấm lao tới.
Lâm Bắc đứng lên, cười nói: “Đến đây nào, con trai ngoan.”
“Bác sĩ Lý”
Đúng vào lúc này, một giọng nói lanh lảnh từ phía sau Lý Ngạo Triết truyền đến.
Là một cô gái trẻ, mỉm cười chào hỏi với Lý Ngạo. Triết: “Chào bác sĩ Lý, đây là ai vậy?”
Cô gái trẻ nhìn về phía Lâm Bắc.
Lý Ngạo Triết lập tức thu hồi nắm đấm của mình, hình ảnh vị bác sĩ ôn nhu tao nhã anh ta xây dựng trong mắt các bác sĩ y tá không thể bị phá vỡ được. Anh ta cười nói:
“Đây là một bệnh nhân của tôi, tôi cũng chỉ tình cờ đi qua gặp được anh ấy thôi.”
Ngay lập tức cô gái trẻ quay qua nhìn Lâm Bắc cười tươi rồi nói: “Chắc là anh đến để cảm ơn bác sĩ Lý của chúng tôi đúng không? Bác sĩ Lý là bác sĩ có chuyên môn giỏi và trẻ nhất trong khoa của chúng tôi. Anh thật may mắn khi được anh ấy chẩn đoán và điều trị đó.”
Trước khi Lâm Bắc kịp đáp lại lời cô gái thì Lý Ngạo Triết đã chan ngang nói với Lâm Bắc:
“Những gì cần giải thích tôi đã giải thích rõ ràng với cậu rồi. Tôi đã nói với cậu rồi, tôi nắm rất rõ tình hình nên tôi có thể xử lý được.”
Nói vừa dứt lời, Lý Ngạo Triết vội vàng dắt cô gái trẻ rời đi, trước khi đi còn không quên quay đầu lại trừng mắt nhìn Lâm Bắc.
Lâm Bäc cũng lười đi vạch trần Lý Ngạo Triết, hắn lại ngồi xổm xuống tiếp tục chờ nữ đại bác sĩ của mình.
Tối hôm qua Trữ Vũ Đồng bắt xe đến siêu thị mua nguyên liệu, sáng hôm nay cô lại thức dậy sớm làm bánh mì kẹp. Cô làm cho mình một cái, một cái nữa cho. Lý Ngạo Triết như lời đã hứa lúc trước. Và còn thêm một cái nữa.
Một con gái nhỏ đang rơi vào tình yêu sẽ luôn có những ảo tưởng. Cô tưởng tượng rằng hôm nay cô sẽ gặp lại người đó, đưa cho anh một cái bánh mì kẹp cho chính tay cô làm, có thể không nói gì nhiều nhưng hôm nay cô phải cho anh biết tên của cô: “Chào anh, tôi tên là Trữ Vũ Đồng.”
Hơn nữa, hôm qua anh ấy tự giới thiệu tên của mình là Quách Khải, nghe có vẻ là một cái tên rất chính trực và đầy triển vọng.
Trữ Vũ Đồng đỗ xe xong, cầm theo bữa sáng đi về phía cổng bệnh viện. Cô cố ý đi thật chậm, để có thể khống chế nhịp tim đang tăng nhanh của mình, rất mong được gặp lại Quách Khải.
Nhưng hy vọng nhiều thì lại thất vọng nhiều, nào có chuyện trùng hợp như vậy. Ông trời làm sao có thể ưu ái cho cô đến như vậy, có thể để cô gặp lại anh hai lần liên tiếp...
Nghĩ đến đây, đột nhiên tâm trạng của cô có chút thất vọng. Khi đi ngang qua bồn hoa bên cạnh cửa bệnh viện, có một cô y tá trẻ cùng khoa tình cờ đi ra lên tiếng chào cô. Trữ Vũ Đồng quay đầu chào đáp lại cô ấy, nên cũng không chú ý đến người đang ngồi xổm bên bồn hoa, cúi đầu gửi tin nhắn là... Quách Khải.
Hạ Thanh Trúc cũng gửi tin nhắn đến, hỏi Lâm Bắc tại sao đến giờ còn chưa mua bánh mì kẹp về cho cô. Lâm Bắc trả lời rằng anh đang trên đường đến. Hắn cũng không có ý định tiếp tục đợi nữa, định tìm đại một chỗ mua hai phần bánh mì kẹp về. Hắn có thể nói là đầu bếp làm bánh mì hôm qua đã bị bệnh, người hôm nay làm là vợ của ông ta...
Đã quá giờ làm việc, hôm nay nữ đại bác sĩ nghỉ làm rồi à?
Sau khi Lâm Bắc trả lời tin nhắn của Hạ Thanh Trúc xong thì liền đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Vừa đúng lúc có chiếc taxi dừng trước cổng bệnh viện, hän mở cửa xe, định ngồi vào thì phía sau lưng lại truyền đến tiếng hét lớn.