Chương 35: Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga
Sáng sớm hôm sau, Lâm Bắc đã đến trước cổng bệnh viện nhân dân số một thành phố Thiên Châu.
Không còn cách nào khác, sáng nay Hạ Thanh Trúc muốn ăn bánh mì kẹp, nhưng anh có thể đi đâu để tìm mua bánh bây giờ? Bánh mì kẹp hôm trước là do nữ đại bác sĩ của bệnh viện đưa cho hắn, lại còn là tự cô ấy làm.
Đương nhiên, Lâm Bắc cũng không phải là bắt buộc phải đến, nhưng nếu không có bánh mì kẹp thì cô nàng Hạ Thanh Trúc kia sẽ trừ tiền lương của hản, cũng không nhiều lắm, chỉ khoảng ba trăm nghìn, nhưng cảm giác quả thật rất đau lòng.
“Người đẹp, hôm nay cô có đem theo bánh mì kẹp. không? Gô có thể bán cho tôi một cái được không?”
Không được, không được, không được. Hôm qua bánh mì đó là quà do nữ đại bác sĩ cho hắn. Hôm nay hắn lại nhắc đến chuyện tiền bạc thì quá khó coi đi, hơn nữa người ta là bác sĩ nổi danh như vậy, sẽ thiếu mười ngàn hay mươi ngàn này sao?
“Người đẹp, sáng hôm qua tôi đã làm đổ sữa vào. ngực cô, còn chạm vào ngực cô..."
Phi, phi, phi... Nếu hắn nói như vậy, hắn đoán ngay sau đó sẽ là một cái tát vang dội tiếp đón hắn trước khi hắn kịp nhắc đến với cô về bánh mì kẹp.
“Người đẹp, hôm nay tôi chưa ăn sáng, cô có thể cho tôi một cái bánh mì kẹp được không? Tôi có thể ăn liên tục 2 ngày...”
Nói như thế này thì có hơi xấu hổ, nhưng chắc là có thể làm được.
Lâm Bắc ngồi xổm bên cạnh bồn hoa, trong miệng ngậm một bông hoa dại vừa hái được, trong miệng lẩm bẩm.
Nhưng điều quan trọng nhất là sáng nay nữ đại bác sĩ đi làm phải có mang theo bánh mì kẹp nha. Nếu không có bánh mì kẹp thì có nói cái gì cũng vô ích.
Lý Ngạo Triết đậu xe xong, cầm điện thoại di động lên bấm số của Đường Mạn Mạn, gửi tin nhắn:
“Mạn Mạn, tối hôm nay cô có thời gian không? Tôi đã đặt chỗ ở nhà hàng Blue Whale. Nếu cô thuận tiện thì chúng ta gặp nhau một chút nói về tiền đặt cọc thuê nhà nhé.”
Sau khi nhắn tin xong, Lý Ngạo Triết nhìn vào gương chiếu hậu trên xe, chỉnh lại phần cổ áo, sau đó nở một nụ cười thật đẹp trai.
Tối hôm qua anh ta gửi cho Đường Mạn Mạn hai tin nhắn, nhưng Đường Mạn Mạn không trả lời tin. Có lẽ là do cô không nhìn thấy tin nhản, hoặc có thể do cô là cô bé nhút nhát và thận trọng. Anh ta nghe mẹ hắn nói cô là tiểu cô nương sống rất tiết kiệm, tiền đặt cọc thuê nhà là ba ngàn nhân dân tệ, chắc là có thể mời cô ra ăn bữa cơm rồi đúng không?
Chỉ cần anh ta có thể mời cô ra ngoài cùng ăn một bữa cơm, thì dựa vào điều kiện của anh ta, việc anh ta chinh phục được cô chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Lý Ngạo Triết vô cùng tự tin mở cửa bước xuống xe, bất ngờ nhìn thấy Lâm Bắc đang ngồi xổm bên cạnh bồn hoa.
Loại đứng vỉa hè cũng không bán được hai trăm tệ, thứ rẻ rách này cũng xứng để tranh người phụ nữ của anh ta à?
Không đúng, không phải thứ rẻ rách này muốn cướp. người phụ nữ của Lý Ngạo Triết anh, mà là Lý Ngạo Triết anh muốn cướp người phụ nữ của hắn ta.
Tách...
Lâm Bắc nghe thấy tiếng chụp hình từ điện thoại di động phát ra, nhìn sang thì đã thấy Lý Ngạo Triết tay cầm điện thoại di động đi đến.
Lý Ngạo Triết dùng điện thoại di động gửi một tin nhắn: “Mạn Mạn, cô xem tôi nhìn thấy ai đây. Mới sáng sớm anh ta đã ngồi xổm ở trước cửa bệnh viện của chúng tôi. Chắc không phải là đang đợi ai đó chứ?”
Nếu Lâm Bắc không phải đang đợi Đường Mạn Mạn thì là đang đợi người khác?
Nếu như hắn đợi người phụ nữ khác thì quả thật là rất trùng hợp để Lý Ngạo Triết anh có cơ hội một chân đạp hai thuyền. Hơn nữa, từ đầu đến cuối anh ta chưa từng nói xấu hắn, chỉ nói đúng sự thật, như thế sẽ không khiến cho Đường Mạn Mạn nghĩ anh ta là người xấu.
Lý Ngạo Trước đứng trước mặt Lâm Bắc, cười lạnh nói: “Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau ở đây. Cậu đang ngồi ở đây đợi bác sĩ hay y tá của bệnh viện chúng. tôi à? Có cần tôi vào gọi giúp cậu không?”
Lâm Bắc thờ ơ nhìn liếc qua, không thèm để ý đến.
Lý Ngạo Triết lại tiếp tục nói: “Bệnh viện của chúng tôi đây là bệnh viện có chất lượng cực kỳ cao, mắt nhìn của bác sĩ y tá của chúng tôi cũng rất cao. Với dáng vẻ này của cậu cũng chỉ khiến cho họ cảm thấy chướng mắt mà thôi. Tôi khuyên cậu nên cách xa Mạn Mạn ra một chút, dù xét về thân phận hay địa vị thì cũng chênh lệch rất lớn, đừng có mơ tưởng cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.”
Lâm Bắc liếc nhìn anh ta: “Anh vừa nói cái gì?”
Không còn cách nào khác, sáng nay Hạ Thanh Trúc muốn ăn bánh mì kẹp, nhưng anh có thể đi đâu để tìm mua bánh bây giờ? Bánh mì kẹp hôm trước là do nữ đại bác sĩ của bệnh viện đưa cho hắn, lại còn là tự cô ấy làm.
Đương nhiên, Lâm Bắc cũng không phải là bắt buộc phải đến, nhưng nếu không có bánh mì kẹp thì cô nàng Hạ Thanh Trúc kia sẽ trừ tiền lương của hản, cũng không nhiều lắm, chỉ khoảng ba trăm nghìn, nhưng cảm giác quả thật rất đau lòng.
“Người đẹp, hôm nay cô có đem theo bánh mì kẹp. không? Gô có thể bán cho tôi một cái được không?”
Không được, không được, không được. Hôm qua bánh mì đó là quà do nữ đại bác sĩ cho hắn. Hôm nay hắn lại nhắc đến chuyện tiền bạc thì quá khó coi đi, hơn nữa người ta là bác sĩ nổi danh như vậy, sẽ thiếu mười ngàn hay mươi ngàn này sao?
“Người đẹp, sáng hôm qua tôi đã làm đổ sữa vào. ngực cô, còn chạm vào ngực cô..."
Phi, phi, phi... Nếu hắn nói như vậy, hắn đoán ngay sau đó sẽ là một cái tát vang dội tiếp đón hắn trước khi hắn kịp nhắc đến với cô về bánh mì kẹp.
“Người đẹp, hôm nay tôi chưa ăn sáng, cô có thể cho tôi một cái bánh mì kẹp được không? Tôi có thể ăn liên tục 2 ngày...”
Nói như thế này thì có hơi xấu hổ, nhưng chắc là có thể làm được.
Lâm Bắc ngồi xổm bên cạnh bồn hoa, trong miệng ngậm một bông hoa dại vừa hái được, trong miệng lẩm bẩm.
Nhưng điều quan trọng nhất là sáng nay nữ đại bác sĩ đi làm phải có mang theo bánh mì kẹp nha. Nếu không có bánh mì kẹp thì có nói cái gì cũng vô ích.
Lý Ngạo Triết đậu xe xong, cầm điện thoại di động lên bấm số của Đường Mạn Mạn, gửi tin nhắn:
“Mạn Mạn, tối hôm nay cô có thời gian không? Tôi đã đặt chỗ ở nhà hàng Blue Whale. Nếu cô thuận tiện thì chúng ta gặp nhau một chút nói về tiền đặt cọc thuê nhà nhé.”
Sau khi nhắn tin xong, Lý Ngạo Triết nhìn vào gương chiếu hậu trên xe, chỉnh lại phần cổ áo, sau đó nở một nụ cười thật đẹp trai.
Tối hôm qua anh ta gửi cho Đường Mạn Mạn hai tin nhắn, nhưng Đường Mạn Mạn không trả lời tin. Có lẽ là do cô không nhìn thấy tin nhản, hoặc có thể do cô là cô bé nhút nhát và thận trọng. Anh ta nghe mẹ hắn nói cô là tiểu cô nương sống rất tiết kiệm, tiền đặt cọc thuê nhà là ba ngàn nhân dân tệ, chắc là có thể mời cô ra ăn bữa cơm rồi đúng không?
Chỉ cần anh ta có thể mời cô ra ngoài cùng ăn một bữa cơm, thì dựa vào điều kiện của anh ta, việc anh ta chinh phục được cô chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Lý Ngạo Triết vô cùng tự tin mở cửa bước xuống xe, bất ngờ nhìn thấy Lâm Bắc đang ngồi xổm bên cạnh bồn hoa.
Loại đứng vỉa hè cũng không bán được hai trăm tệ, thứ rẻ rách này cũng xứng để tranh người phụ nữ của anh ta à?
Không đúng, không phải thứ rẻ rách này muốn cướp. người phụ nữ của Lý Ngạo Triết anh, mà là Lý Ngạo Triết anh muốn cướp người phụ nữ của hắn ta.
Tách...
Lâm Bắc nghe thấy tiếng chụp hình từ điện thoại di động phát ra, nhìn sang thì đã thấy Lý Ngạo Triết tay cầm điện thoại di động đi đến.
Lý Ngạo Triết dùng điện thoại di động gửi một tin nhắn: “Mạn Mạn, cô xem tôi nhìn thấy ai đây. Mới sáng sớm anh ta đã ngồi xổm ở trước cửa bệnh viện của chúng tôi. Chắc không phải là đang đợi ai đó chứ?”
Nếu Lâm Bắc không phải đang đợi Đường Mạn Mạn thì là đang đợi người khác?
Nếu như hắn đợi người phụ nữ khác thì quả thật là rất trùng hợp để Lý Ngạo Triết anh có cơ hội một chân đạp hai thuyền. Hơn nữa, từ đầu đến cuối anh ta chưa từng nói xấu hắn, chỉ nói đúng sự thật, như thế sẽ không khiến cho Đường Mạn Mạn nghĩ anh ta là người xấu.
Lý Ngạo Trước đứng trước mặt Lâm Bắc, cười lạnh nói: “Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau ở đây. Cậu đang ngồi ở đây đợi bác sĩ hay y tá của bệnh viện chúng. tôi à? Có cần tôi vào gọi giúp cậu không?”
Lâm Bắc thờ ơ nhìn liếc qua, không thèm để ý đến.
Lý Ngạo Triết lại tiếp tục nói: “Bệnh viện của chúng tôi đây là bệnh viện có chất lượng cực kỳ cao, mắt nhìn của bác sĩ y tá của chúng tôi cũng rất cao. Với dáng vẻ này của cậu cũng chỉ khiến cho họ cảm thấy chướng mắt mà thôi. Tôi khuyên cậu nên cách xa Mạn Mạn ra một chút, dù xét về thân phận hay địa vị thì cũng chênh lệch rất lớn, đừng có mơ tưởng cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.”
Lâm Bắc liếc nhìn anh ta: “Anh vừa nói cái gì?”