Chương 34: Mọi việc thế nào rồi?
Một vụ án mạng xảy ra tại một khu dân cư cũ cạnh Phố Cổ. Lương Kim Quý - chủ cửa hàng đồ cổ 63 tuổi đã được phát hiện tử vong tại nhà riêng. Trên ngực bị cắm một con dao dài, đâm thẳng vào tim.
Sau khi nhận được tin báo, cảnh sát đã ngay lập tức có mặt và lập hàng rào quanh khu vực.
Dương Thiên Tuyền đỗ xe ở cửa hẻm rồi vội vã đến hiện trường vụ án.
Hai cảnh sát mặc thường phục chào đón cô và báo cáo: “Lương Kim Quý đã mở cửa hàng tại Phố Cổ 30 năm rồi, buôn bán khá tốt. Ông ta là một người rất khéo léo, không có thù oán với ai.”
“Lương Kim Quý được tình nhân phát hiện chết tại nhà. Thời điểm tử vong là khoảng sáu giờ.
Hai cảnh sát mặc thường phục đưa tài liệu đã sắp xếp sẵn cho Dương Thiên Tuyền.
Dương Thiên Tuyền dừng lại, hỏi: “Có bằng chứng gì về tình nhân của ông ta để loại trừ tình huống giết người vì xích mích tình cảm không?”
“Tình nhân của ông ta là góa phụ nhiều năm, không có tranh chấp tình cảm nào khác, có thể loại trừ trường hợp giết người vì tình.”
Dương Thiên Tuyền lật xem tài liệu trong tay, lúc này Chu Đại Xương mặc đồng phục cảnh sát đi tới, hai cảnh sát mặc thường phục lập tức đứng dậy chào và hô ta:
“Cục trưởng Chu!”
Dương Thiên Tuyền ngẩng đầu liếc nhìn Chu Đại Xương một cái, sau đó lại tiếp tục xem tài liệu trong tay.
“Khụ, khụ..”
Chu Đại Xương ho khan hai tiếng, nói với hai cảnh sát mặc thường phục: “Hai người qua bên kia làm việc đi.”
Hai cảnh sát mặc thường phục lập tức hiểu Sau khi hai cảnh sát mặc thường phục đi
khỏi, Chu Đại Xương liền nói với Dương Thiên Tuyền:
“Cô gái nhỏ, con lại giận chú mình à?”
“Hừ!”
“Nhìn con kìa, lúc con còn bé chú là người mua nhiều kẹo cho con nhất đấy, lớn lên lại giận dỗi chú? Chú của con dù sao cũng là cục trưởng cục cảnh sát, con cho chú chút thể diện trước mặt người ngoài đi được không hả? Nếu thật sự bất mãn về chú thì con có thể về tìm ông nội để ông ấy xử lý chú mài”
“Sếp Chu, ngài còn có chuyện gì khác. không? Nếu không thì tôi phải đi điều tra hiện trường đây!" Dương Thiên Tuyền xoay người chuẩn bị rời đi.
“Con nhóc xấu xa này, con có biết con đã hiểu lầm người tốt rồi không hả? Đồng chí Tiểu Lâm kia không những không làm ông nội con bị thương. Mà nếu không phải nhờ có cậu ấy thì bây giờ có lẽ con đã không còn ông nội nữa rồi đói"
Dương Thiên Tuyền quay người lại: “Hắn là người tốt sao? Vậy tại sao ông nội lại nói là do. hắn làm ông bị thương?”
Chu Đại Xương nói: “Ông nội của con vừa mới phẫu thuật xong, thuốc mê còn chưa tan hết. Lúc đó ông ấy có chút không rõ ràng, sau đó mới phát hiện ra hiện ra người khác hại ông, còn Tiểu Lâm là người đã cứu ông ấy”
Dương Thiên Tuyền cần môi: “Vậy hắn cũng không phải là người tốt!”
Chu Đại Xương: “Đừng nói chuyện hẳn có phải là người tốt hay không nữa. Con nghĩ sao về cái chết của Lương Kim Quý?”
Nói đến vụ án thì Dương Thiên Tuyền lập tức bình tĩnh lại: “Có liên quan gì đến băng trộm di tích văn hóa xuyên tỉnh đó không?”
Chu Đại Xương: “Theo dữ liệu của giám sát gần đây thì Jackal - nhân vật số 3 của nhóm trộm di tích văn hóa đã xuất hiện trong con hẻm này. Thời điểm này trùng với thời điểm Lương Kim Quý bị giết.”
Dương Thiên Tuyền: “Nhưng tại sao họ lại tấn công một chủ cửa hàng sống kín tiếng như: Lương Kim Quý? Chẳng lẽ có có thù hận cá nhân gì đó?”
Chu Đại Xương: “Đây là chuyện mà chú muốn con điều tra. Tài liệu trong tay con có bao gồm những người Lương Kim Quý liên hệ gần đây, thử xem có được manh mối hữu dụng nào. không. Ngoài ra, vụ án này còn thu hút sự chú ý của cục ở tỉnh. Con làm sao làm, đừng có làm chú mất mặt đói”
Dương Thiên Tuyền: “Con nhất định sẽ để. đám trộm cướp này phải chịu tội ở Thiên Châu chúng tal”
Chu Đại Xương cười nói: “Tốt lắm! Chú cũng nói với lãnh đạo ở tỉnh như vậy đó! Được rồi, chú tan làm đây. Làm thêm giờ là chuyện của đám thanh niên mài”
Chu Đại Xương vỗ vỗ bả vai Dương Thiên Tuyền vai rồi xoay người rời đi.
Trong một khách sạn nhỏ kín đáo ở thành phố Thiên Châu.
Trong phòng có sáu người đang ngồi, chiếc gạt tàn trên bàn chứa đầy tàn thuốc.
Cốc... Cốc...
"Tiếng gõ cửa vang lên, sáu người đồng thời đứng dậy, dẫn đầu là một người đàn ông mặt sẹo chột mắt. Gã liến nhìn về phía người đàn ông tóc dài, người này liền tiến lên mở cửa, những người còn lại đều áp sát vào hai bên cửa, trong tay đều cầm súng lục.
Cánh cửa mở ra, người đàn ông tóc dài quay. lại nói với mọi người: “Là anh ba.”
Người đàn ông đội lưỡi trai bước vào, mấy người lập tức vây quanh gã ta mà hỏi:
“Mọi việc thế nào rồi?”
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai cởi mũ ra, nói:“Lão già đó đã bán đồ của chúng ta, tôi đã giết hăn. Đây là thăng nhóc đã mua món đồ đó. Chúng ta phải nghĩ cách tìm ra hẳn.”
Nói xong gã ta liền lấy từ trong túi ra một bức ảnh. Mà người trong bức ảnh này lại chính là... Lâm Kiên!
Sau khi nhận được tin báo, cảnh sát đã ngay lập tức có mặt và lập hàng rào quanh khu vực.
Dương Thiên Tuyền đỗ xe ở cửa hẻm rồi vội vã đến hiện trường vụ án.
Hai cảnh sát mặc thường phục chào đón cô và báo cáo: “Lương Kim Quý đã mở cửa hàng tại Phố Cổ 30 năm rồi, buôn bán khá tốt. Ông ta là một người rất khéo léo, không có thù oán với ai.”
“Lương Kim Quý được tình nhân phát hiện chết tại nhà. Thời điểm tử vong là khoảng sáu giờ.
Hai cảnh sát mặc thường phục đưa tài liệu đã sắp xếp sẵn cho Dương Thiên Tuyền.
Dương Thiên Tuyền dừng lại, hỏi: “Có bằng chứng gì về tình nhân của ông ta để loại trừ tình huống giết người vì xích mích tình cảm không?”
“Tình nhân của ông ta là góa phụ nhiều năm, không có tranh chấp tình cảm nào khác, có thể loại trừ trường hợp giết người vì tình.”
Dương Thiên Tuyền lật xem tài liệu trong tay, lúc này Chu Đại Xương mặc đồng phục cảnh sát đi tới, hai cảnh sát mặc thường phục lập tức đứng dậy chào và hô ta:
“Cục trưởng Chu!”
Dương Thiên Tuyền ngẩng đầu liếc nhìn Chu Đại Xương một cái, sau đó lại tiếp tục xem tài liệu trong tay.
“Khụ, khụ..”
Chu Đại Xương ho khan hai tiếng, nói với hai cảnh sát mặc thường phục: “Hai người qua bên kia làm việc đi.”
Hai cảnh sát mặc thường phục lập tức hiểu Sau khi hai cảnh sát mặc thường phục đi
khỏi, Chu Đại Xương liền nói với Dương Thiên Tuyền:
“Cô gái nhỏ, con lại giận chú mình à?”
“Hừ!”
“Nhìn con kìa, lúc con còn bé chú là người mua nhiều kẹo cho con nhất đấy, lớn lên lại giận dỗi chú? Chú của con dù sao cũng là cục trưởng cục cảnh sát, con cho chú chút thể diện trước mặt người ngoài đi được không hả? Nếu thật sự bất mãn về chú thì con có thể về tìm ông nội để ông ấy xử lý chú mài”
“Sếp Chu, ngài còn có chuyện gì khác. không? Nếu không thì tôi phải đi điều tra hiện trường đây!" Dương Thiên Tuyền xoay người chuẩn bị rời đi.
“Con nhóc xấu xa này, con có biết con đã hiểu lầm người tốt rồi không hả? Đồng chí Tiểu Lâm kia không những không làm ông nội con bị thương. Mà nếu không phải nhờ có cậu ấy thì bây giờ có lẽ con đã không còn ông nội nữa rồi đói"
Dương Thiên Tuyền quay người lại: “Hắn là người tốt sao? Vậy tại sao ông nội lại nói là do. hắn làm ông bị thương?”
Chu Đại Xương nói: “Ông nội của con vừa mới phẫu thuật xong, thuốc mê còn chưa tan hết. Lúc đó ông ấy có chút không rõ ràng, sau đó mới phát hiện ra hiện ra người khác hại ông, còn Tiểu Lâm là người đã cứu ông ấy”
Dương Thiên Tuyền cần môi: “Vậy hắn cũng không phải là người tốt!”
Chu Đại Xương: “Đừng nói chuyện hẳn có phải là người tốt hay không nữa. Con nghĩ sao về cái chết của Lương Kim Quý?”
Nói đến vụ án thì Dương Thiên Tuyền lập tức bình tĩnh lại: “Có liên quan gì đến băng trộm di tích văn hóa xuyên tỉnh đó không?”
Chu Đại Xương: “Theo dữ liệu của giám sát gần đây thì Jackal - nhân vật số 3 của nhóm trộm di tích văn hóa đã xuất hiện trong con hẻm này. Thời điểm này trùng với thời điểm Lương Kim Quý bị giết.”
Dương Thiên Tuyền: “Nhưng tại sao họ lại tấn công một chủ cửa hàng sống kín tiếng như: Lương Kim Quý? Chẳng lẽ có có thù hận cá nhân gì đó?”
Chu Đại Xương: “Đây là chuyện mà chú muốn con điều tra. Tài liệu trong tay con có bao gồm những người Lương Kim Quý liên hệ gần đây, thử xem có được manh mối hữu dụng nào. không. Ngoài ra, vụ án này còn thu hút sự chú ý của cục ở tỉnh. Con làm sao làm, đừng có làm chú mất mặt đói”
Dương Thiên Tuyền: “Con nhất định sẽ để. đám trộm cướp này phải chịu tội ở Thiên Châu chúng tal”
Chu Đại Xương cười nói: “Tốt lắm! Chú cũng nói với lãnh đạo ở tỉnh như vậy đó! Được rồi, chú tan làm đây. Làm thêm giờ là chuyện của đám thanh niên mài”
Chu Đại Xương vỗ vỗ bả vai Dương Thiên Tuyền vai rồi xoay người rời đi.
Trong một khách sạn nhỏ kín đáo ở thành phố Thiên Châu.
Trong phòng có sáu người đang ngồi, chiếc gạt tàn trên bàn chứa đầy tàn thuốc.
Cốc... Cốc...
"Tiếng gõ cửa vang lên, sáu người đồng thời đứng dậy, dẫn đầu là một người đàn ông mặt sẹo chột mắt. Gã liến nhìn về phía người đàn ông tóc dài, người này liền tiến lên mở cửa, những người còn lại đều áp sát vào hai bên cửa, trong tay đều cầm súng lục.
Cánh cửa mở ra, người đàn ông tóc dài quay. lại nói với mọi người: “Là anh ba.”
Người đàn ông đội lưỡi trai bước vào, mấy người lập tức vây quanh gã ta mà hỏi:
“Mọi việc thế nào rồi?”
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai cởi mũ ra, nói:“Lão già đó đã bán đồ của chúng ta, tôi đã giết hăn. Đây là thăng nhóc đã mua món đồ đó. Chúng ta phải nghĩ cách tìm ra hẳn.”
Nói xong gã ta liền lấy từ trong túi ra một bức ảnh. Mà người trong bức ảnh này lại chính là... Lâm Kiên!