Chương 33: Một người phụ nữ trẻ đẹp
"Trên con đường chính của thành phố, một chiếc Audi A8L màu đen lao vút đi với tốc độ cực cao, vượt 7 đèn đỏ liên tiếp và suýt gây ra một vụ tai nạn xe ở ngã tư cuối cùng.
"Tên đầu trọc có hình xăm quay lại nói: “Lục Gia, chúng ta sắp ra khỏi thành phố rồi.”
Từ hàng ghế sau truyền tới một giọng nói: “Quang Tử, nhìn lại xem hẳn có đuổi theo không?”
'Tên đầu trọc lại nhìn về phía sau: “Lục Gia, hẳn không đi theo.”
“Quang Tử, nhìn kỹ một chút”
“Lục Gia, anh nhìn đi, hắn thật sự không có: đuổi theo mà”
“Quang Tử, cậu đừng gạt tôi."
“Lục Gia, tôi làm sao dám lừa gạt anh chứ.”
“Hoàng Hữu Cường khốn kiếp, chơi phụ nữ cũng không xong còn cầu ông đây đến ra mặt giúp. Mẹ kiếp, thiếu chút nữa hại chết ông Giàÿ rồi... Ôi, ôi, chân tê quá. Mau đến giúp tôi...”
Một người phụ nữ trẻ đẹp ngồi ở hàng ghế sau cùng với tên đầu trọc lập tức đến bóp chân cho ông ta.
Lục Gia này khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt đậm chất Trung Quốc, lông mày rậm và để râu nên trông rất thô kệch.
Người phụ nữ thấp giọng hỏi: “Lục Gia, hẳn là ai mà lại khiến anh phải như thế này...
Lục Gia tựa người vào ghế, thở một hơi dài, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của người phụ nữ đang bóp chân phải cho hắn, nói:
“Chân này của tôi là bị hắn phế bỏ. Quang Tử, lập tức gọi Đại Giang và Đại Xuyên, bảo bọn nó nhanh chóng trở về Thiên Châu, lần này tôi nhất định sẽ phải báo được thù!”
Dương Thiên Tuyền muốn đến nhà Trữ Vũ Đồng uống một tách trà rồi ngồi chơi. Hôm nay. tâm trạng của cô thật sự rất tệ. Kể từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô phải chịu tổn thất lớn như vậy. Cha mẹ cô chưa từng đánh cô dù chỉ là một ngón tay, vậy mà tên khốn chết tiệt đó dám đánh mông cô đến sưng lên
Trữ Vũ Đồng đã dùng châm cứu để giúp cô giảm sưng tấy, nhưng bây giờ vẫn còn đau. Dương Thiên Tuyền âm thầm thề, lần sau gặp tên khốn đó, cô sẽ chặt hắn thành từng mảnh. Trước khi chặt, cô còn sẽ đánh cho mông hẳn sưng vù lên
“Thiên Tuyền, hay là hôm nay khỏi đi, tôi muốn nghỉ ngơi sớm một chút” Trữ Vũ Đồng nói.
“Hừ, cô đang đuổi khéo tôi?” Dương Thiên Tuyền bất mãn mím môi.
“Hôm nay tôi thật sự hơi mệt, không tiện chơi cùng với cô mà. Lần sau cô lại ghé chơi được không?”
“KHÔNG!”
Dương Thiên Tuyền nói: “Chúng ta vẫn là bạn tốt đúng không? Hôm nay tôi đã chịu nhiều ủy khuất như vậy, cô không muốn an ủi tôi à? Cô tự hỏi lại lương tâm của mình đi, làm thế có được không hả? Không đau lòng à?”
“Không đau” Trữ Vũ Đồng nói.
“Trữ Vũ Đồng, cô nói thật cho tôi biết đi, trên nhà cô đang giấu đàn ông đúng không?”
“Cô nói nhảm cái gì vậy hả? Tôi không.”
Dương Thiên Tuyền đưa tay sờ ngực Trữ Vũ Đồng: “Vậy thì trong tim giấu đàn ông à?”
"Trữ Vũ Đồng: “Ngốc! Cô đang sờ bên phải, tim ở ngực trái cơ.”
Dương Thiên Tuyền lập tức đưa tay sang bên trái, còn thừa cơ hội mà bóp bóp: “Lại lớn hơn rồi...”
Trữ Vũ Đồng đưa tay đánh tay cô: “Dương Thiên Tuyền, cô là con nhỏ lưu manh!”
Dương Thiên Tuyền vừa trốn vừa cười lớn: “Vũ Đồng, 'bưởi' của cô khủng quá, loại to nha...”
Bốp!
Trữ Vũ Đồng thẳng tay vô vào mông Dương Thiên Tuyền một cái: “Đồ lưu manhl”
“AI” Dương Thiên Tuyền bỗng nhiên kêu lên đau đớn: “Trữ Vũ Đồng, t u chết với cô một trận...”
Đúng lúc này điện thoại di động của Dương Thiên Tuyền vang lên, hai cô gái dừng lại, Dương Thiên Tuyền nhận điện thoại, nụ cười trên mặt đột nhiên cứng lại:
“Bảo vệ hiện trường, tôi lập tức tới ngay.”
“Con nhóc thối, tôi không điên với cô nữa, có vụ án nên tôi phải đến đó đây.”
Dương Thiên Tuyền nói xong thì lên xe rời đi. “Chú ý cẩn thận đó!"
Trữ Vũ Đồng nhìn xe của Dương Thiên Tuyền rời đi, sau đó đi ra ngoài, gọi một chiếc taxi...
"Tên đầu trọc có hình xăm quay lại nói: “Lục Gia, chúng ta sắp ra khỏi thành phố rồi.”
Từ hàng ghế sau truyền tới một giọng nói: “Quang Tử, nhìn lại xem hẳn có đuổi theo không?”
'Tên đầu trọc lại nhìn về phía sau: “Lục Gia, hẳn không đi theo.”
“Quang Tử, nhìn kỹ một chút”
“Lục Gia, anh nhìn đi, hắn thật sự không có: đuổi theo mà”
“Quang Tử, cậu đừng gạt tôi."
“Lục Gia, tôi làm sao dám lừa gạt anh chứ.”
“Hoàng Hữu Cường khốn kiếp, chơi phụ nữ cũng không xong còn cầu ông đây đến ra mặt giúp. Mẹ kiếp, thiếu chút nữa hại chết ông Giàÿ rồi... Ôi, ôi, chân tê quá. Mau đến giúp tôi...”
Một người phụ nữ trẻ đẹp ngồi ở hàng ghế sau cùng với tên đầu trọc lập tức đến bóp chân cho ông ta.
Lục Gia này khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt đậm chất Trung Quốc, lông mày rậm và để râu nên trông rất thô kệch.
Người phụ nữ thấp giọng hỏi: “Lục Gia, hẳn là ai mà lại khiến anh phải như thế này...
Lục Gia tựa người vào ghế, thở một hơi dài, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của người phụ nữ đang bóp chân phải cho hắn, nói:
“Chân này của tôi là bị hắn phế bỏ. Quang Tử, lập tức gọi Đại Giang và Đại Xuyên, bảo bọn nó nhanh chóng trở về Thiên Châu, lần này tôi nhất định sẽ phải báo được thù!”
Dương Thiên Tuyền muốn đến nhà Trữ Vũ Đồng uống một tách trà rồi ngồi chơi. Hôm nay. tâm trạng của cô thật sự rất tệ. Kể từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô phải chịu tổn thất lớn như vậy. Cha mẹ cô chưa từng đánh cô dù chỉ là một ngón tay, vậy mà tên khốn chết tiệt đó dám đánh mông cô đến sưng lên
Trữ Vũ Đồng đã dùng châm cứu để giúp cô giảm sưng tấy, nhưng bây giờ vẫn còn đau. Dương Thiên Tuyền âm thầm thề, lần sau gặp tên khốn đó, cô sẽ chặt hắn thành từng mảnh. Trước khi chặt, cô còn sẽ đánh cho mông hẳn sưng vù lên
“Thiên Tuyền, hay là hôm nay khỏi đi, tôi muốn nghỉ ngơi sớm một chút” Trữ Vũ Đồng nói.
“Hừ, cô đang đuổi khéo tôi?” Dương Thiên Tuyền bất mãn mím môi.
“Hôm nay tôi thật sự hơi mệt, không tiện chơi cùng với cô mà. Lần sau cô lại ghé chơi được không?”
“KHÔNG!”
Dương Thiên Tuyền nói: “Chúng ta vẫn là bạn tốt đúng không? Hôm nay tôi đã chịu nhiều ủy khuất như vậy, cô không muốn an ủi tôi à? Cô tự hỏi lại lương tâm của mình đi, làm thế có được không hả? Không đau lòng à?”
“Không đau” Trữ Vũ Đồng nói.
“Trữ Vũ Đồng, cô nói thật cho tôi biết đi, trên nhà cô đang giấu đàn ông đúng không?”
“Cô nói nhảm cái gì vậy hả? Tôi không.”
Dương Thiên Tuyền đưa tay sờ ngực Trữ Vũ Đồng: “Vậy thì trong tim giấu đàn ông à?”
"Trữ Vũ Đồng: “Ngốc! Cô đang sờ bên phải, tim ở ngực trái cơ.”
Dương Thiên Tuyền lập tức đưa tay sang bên trái, còn thừa cơ hội mà bóp bóp: “Lại lớn hơn rồi...”
Trữ Vũ Đồng đưa tay đánh tay cô: “Dương Thiên Tuyền, cô là con nhỏ lưu manh!”
Dương Thiên Tuyền vừa trốn vừa cười lớn: “Vũ Đồng, 'bưởi' của cô khủng quá, loại to nha...”
Bốp!
Trữ Vũ Đồng thẳng tay vô vào mông Dương Thiên Tuyền một cái: “Đồ lưu manhl”
“AI” Dương Thiên Tuyền bỗng nhiên kêu lên đau đớn: “Trữ Vũ Đồng, t u chết với cô một trận...”
Đúng lúc này điện thoại di động của Dương Thiên Tuyền vang lên, hai cô gái dừng lại, Dương Thiên Tuyền nhận điện thoại, nụ cười trên mặt đột nhiên cứng lại:
“Bảo vệ hiện trường, tôi lập tức tới ngay.”
“Con nhóc thối, tôi không điên với cô nữa, có vụ án nên tôi phải đến đó đây.”
Dương Thiên Tuyền nói xong thì lên xe rời đi. “Chú ý cẩn thận đó!"
Trữ Vũ Đồng nhìn xe của Dương Thiên Tuyền rời đi, sau đó đi ra ngoài, gọi một chiếc taxi...