Chương 32: Biến hết đi
Hạ Thiên Trúc cảm thấy đầu hơi choáng váng, Đường Mạn Mạn đau đến mức nước mắt lưng tròng.
Hạ Thiên Trúc tức giận nói với Lâm Kiên: "Lâm Kiên, anh có biết lái xe hay không vậy!"
Cái này thật sự không trách được Lâm Kiên, hắn vẫn đang lái xe bình thường, đột nhiên có một chiếc xe thương vụ màu đen đột nhiên lao tới ngay phía trước xe. hắn, chặn hắn lại. Hơn nữa theo sau là một chiếc xe khác, suýt chút nữa tông vào đít xe, chặn đường phía trước lẫn phía sau.
Cửa của hai chiếc xe trước sau đồng thời mở ra, sáu người đàn ông to lớn bước xuống xe.
"Này nhóc, nhóc có biết lái xe không vậy hả?" Một người đàn ông to lớn cạo trọc đầu có hình xăm trên đầu đi thẳng đến cửa ở ghế lái, lạnh lùng nói với Lâm Kiên. Còn chưa nói hết câu, ánh mắt gã đã bị Hạ Thiên Trúc và Đường Mạn Mạn ở hàng ghế sau hấp dẫn, hắn cười tục tĩu nói:
“Hai em gái này dáng dấp thật mê người...” Äm!
Không đợi tên đầu trọc kia nói xong, Lâm Kiên trực tiếp đẩy cửa xe ra, đánh mạnh vào người tên đầu trọc.
Tên đầu trọc đột nhiên hét lên đau đớn, cả người lảo đảo lui về phía sau, Lâm Kiên bước xuống xe, chỉ thẳng vào mũi của tên đầu trọc mà mắng:
"Tao lái bình thường nhưng tụi mày lại đến đây vạch lá tìm sâu, nói ông đây không biết lái xe? Mẹ nó còn nói hai em gái này dáng dấp mê người? Mê người thì thế nào? Có liên quan gì đến mày không?”
Tên đầu trọc sững sờ, vài tên đồng bọn khác của gã cũng đều sững sờ. Bọn chúng đều bị Lâm Kiên làm cho. kinh sợ.
Không sợ chết thì bọn chúng đã gặp rồi, nhưng có. khí thế như vậy là lần đầu tiên nhìn thấy nha.
Tên đầu trọc nhanh chóng tỉnh táo lại, gã trợn to mắt, mắng Lâm Kiên:
"Thằng nhãi ranh, còn chưa đủ lông đủ cánh mà dám kiêu ngạo như vậy..."
Gã vung năm đấm hướng về phía Lâm Kiên, cái loại thân hình mỏng manh trẻ tuổi này, gã cảm thấy có thể đánh mười cái còn được.
Những người còn lại, cũng theo đó mà tiến lên, muốn đánh hội đồng Lâm Kiên.
Nhưng đột nhiên, thân hình tên đầu trọc run lên một cái, gã giơ tay ấn tai nghe Bluetooth trên lỗ tai.
“Đầu dừng tay hết cho tao!”
Tên đầu trọc vội vàng hét lên với mấy đứa thuộc hạ, sau đó dáng vẻ cung kính, đi đến trước mặt Lâm Kiên, cúi đầu nói:
“Anh trai, thật sự xin lỗi, vừa rồi là do tôi bốc đồng. Chúng tôi mới là người không biết lái xe. Tôi cũng không nên nói những lời vô liêm sỉ đó với hai cô gái kia, anh đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với những người thô kệch như chúng tôi, tôi thật sự rất xin lỗi."
Sau khi tên đầu trọc nói xong, cúi người xuống thật sâu trước Lâm Kiên, khi thấy mấy người bên cạnh đang sững sờ tại chỗ, gã lập tức đá vào mấy người bọn chúng rồi mắng:
"Chúng mày bị mù hết rồi sao, mau xin lỗi người anh trai này còn có hai cô gái trong xe đi!"
Mấy tên thuộc hạ của hản không rõ, vì vậy tất cả bọn họ đều ngơ ngác mà cúi xuống xin lỗi.
Mũi chân Lâm Kiên đã đặt sẵn trên mặt đất, sẵn sàng đá tên đầu trọc này đi bất cứ lúc nào. Sau đó cho mỗi người một cái bạt tai, dạy mấy tên côn đồ xã hội này cách làm người.
Nhưng bọn chúng là làm cái quái gì đây? “Đầu biến hết đi."
Lâm Kiên nói một câu, tên đầu trọc lập tức cảm thấy như được ân xá, dẫn theo vài người chui lên xe rồi rời đi.
Lâm Kiên liếc nhìn chiếc xe phía sau, không suy nghĩ nhiều, hắn cũng lên xe rời đi.
Vừa rồi Hạ Thiên Trúc và Đường Mạn Mạn đều rất lo lắng, họ vẫn chưa bình tĩnh lại được, đồng thời trong lòng họ thầm cảm thấy may mản vì hôm nay có Lâm Kiên ở trên xe.
Hạ Thiên Trúc liếc nhìn Lâm Kiên qua gương chiếu hậu, tình cờ bị Lâm Kiên bắt gặp. Hai người nhìn nhau. Lâm Kiên mỉm cười với cô, Hạ Thiên Trúc nhanh chóng nhìn đi chỗ khác...
Hạ Thiên Trúc tức giận nói với Lâm Kiên: "Lâm Kiên, anh có biết lái xe hay không vậy!"
Cái này thật sự không trách được Lâm Kiên, hắn vẫn đang lái xe bình thường, đột nhiên có một chiếc xe thương vụ màu đen đột nhiên lao tới ngay phía trước xe. hắn, chặn hắn lại. Hơn nữa theo sau là một chiếc xe khác, suýt chút nữa tông vào đít xe, chặn đường phía trước lẫn phía sau.
Cửa của hai chiếc xe trước sau đồng thời mở ra, sáu người đàn ông to lớn bước xuống xe.
"Này nhóc, nhóc có biết lái xe không vậy hả?" Một người đàn ông to lớn cạo trọc đầu có hình xăm trên đầu đi thẳng đến cửa ở ghế lái, lạnh lùng nói với Lâm Kiên. Còn chưa nói hết câu, ánh mắt gã đã bị Hạ Thiên Trúc và Đường Mạn Mạn ở hàng ghế sau hấp dẫn, hắn cười tục tĩu nói:
“Hai em gái này dáng dấp thật mê người...” Äm!
Không đợi tên đầu trọc kia nói xong, Lâm Kiên trực tiếp đẩy cửa xe ra, đánh mạnh vào người tên đầu trọc.
Tên đầu trọc đột nhiên hét lên đau đớn, cả người lảo đảo lui về phía sau, Lâm Kiên bước xuống xe, chỉ thẳng vào mũi của tên đầu trọc mà mắng:
"Tao lái bình thường nhưng tụi mày lại đến đây vạch lá tìm sâu, nói ông đây không biết lái xe? Mẹ nó còn nói hai em gái này dáng dấp mê người? Mê người thì thế nào? Có liên quan gì đến mày không?”
Tên đầu trọc sững sờ, vài tên đồng bọn khác của gã cũng đều sững sờ. Bọn chúng đều bị Lâm Kiên làm cho. kinh sợ.
Không sợ chết thì bọn chúng đã gặp rồi, nhưng có. khí thế như vậy là lần đầu tiên nhìn thấy nha.
Tên đầu trọc nhanh chóng tỉnh táo lại, gã trợn to mắt, mắng Lâm Kiên:
"Thằng nhãi ranh, còn chưa đủ lông đủ cánh mà dám kiêu ngạo như vậy..."
Gã vung năm đấm hướng về phía Lâm Kiên, cái loại thân hình mỏng manh trẻ tuổi này, gã cảm thấy có thể đánh mười cái còn được.
Những người còn lại, cũng theo đó mà tiến lên, muốn đánh hội đồng Lâm Kiên.
Nhưng đột nhiên, thân hình tên đầu trọc run lên một cái, gã giơ tay ấn tai nghe Bluetooth trên lỗ tai.
“Đầu dừng tay hết cho tao!”
Tên đầu trọc vội vàng hét lên với mấy đứa thuộc hạ, sau đó dáng vẻ cung kính, đi đến trước mặt Lâm Kiên, cúi đầu nói:
“Anh trai, thật sự xin lỗi, vừa rồi là do tôi bốc đồng. Chúng tôi mới là người không biết lái xe. Tôi cũng không nên nói những lời vô liêm sỉ đó với hai cô gái kia, anh đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với những người thô kệch như chúng tôi, tôi thật sự rất xin lỗi."
Sau khi tên đầu trọc nói xong, cúi người xuống thật sâu trước Lâm Kiên, khi thấy mấy người bên cạnh đang sững sờ tại chỗ, gã lập tức đá vào mấy người bọn chúng rồi mắng:
"Chúng mày bị mù hết rồi sao, mau xin lỗi người anh trai này còn có hai cô gái trong xe đi!"
Mấy tên thuộc hạ của hản không rõ, vì vậy tất cả bọn họ đều ngơ ngác mà cúi xuống xin lỗi.
Mũi chân Lâm Kiên đã đặt sẵn trên mặt đất, sẵn sàng đá tên đầu trọc này đi bất cứ lúc nào. Sau đó cho mỗi người một cái bạt tai, dạy mấy tên côn đồ xã hội này cách làm người.
Nhưng bọn chúng là làm cái quái gì đây? “Đầu biến hết đi."
Lâm Kiên nói một câu, tên đầu trọc lập tức cảm thấy như được ân xá, dẫn theo vài người chui lên xe rồi rời đi.
Lâm Kiên liếc nhìn chiếc xe phía sau, không suy nghĩ nhiều, hắn cũng lên xe rời đi.
Vừa rồi Hạ Thiên Trúc và Đường Mạn Mạn đều rất lo lắng, họ vẫn chưa bình tĩnh lại được, đồng thời trong lòng họ thầm cảm thấy may mản vì hôm nay có Lâm Kiên ở trên xe.
Hạ Thiên Trúc liếc nhìn Lâm Kiên qua gương chiếu hậu, tình cờ bị Lâm Kiên bắt gặp. Hai người nhìn nhau. Lâm Kiên mỉm cười với cô, Hạ Thiên Trúc nhanh chóng nhìn đi chỗ khác...