Chương 31: Đồ Ăn ngon quá
Trên sàn nhà của phòng bảo vệ.
Trần Khai Hà ôm ngực, hít vào đau đớn, nói với Quách Khải đang ở bên cạnh:
"Lão Quách, hình như tôi bị gấy ba cái xương sườn rồi. Quách Khải tức giận nói: “Đáng đời anh!"
Trần Khai Hà hỏi lại: 'Anh bị gấy bao nhiêu cái xương?”
Quách Khải đáp: "Sáu cái."
Trần Khai Hà lập tức nở nụ cười: "Anh càng đáng đời hơn, bốn mươi tám tuổi, xương càng lâu lành hơn, ha ha ha...
Xương sườn của hai người bọn họ không thực sự bị gãy, Lâm Kiên ra tay rất biết chừng mựuc. Quách Khải là tự mình chuốc lấy, còn Trần Khai Hà thì có chút oan uổng. Nếu như Lâm Kiên không phát hiện Đường Mạn Mạn đang ở cửa, nói không chừng bây giờ Trần Khai Hà đã có thể bái sư thành công rồi.
Sau khi ăn tối xong, Hạ Thiên Trúc quyết định tan làm, không có gì hạnh phúc hơn một ngày bận rộn xong công việc cả một ngày, lại được ăn no một bữa, huống hồ bữa ăn này còn ngon như vậy.
Lúc xuống lầu, cô phát hiện Đường Mạn Mạn và Lâm Kiên đang đợi, Hạ Thiên Trúc vui vẻ đi tới.
Đương nhiên sự vui vẻ này là dành cho Đường Mạn Mạn, cô vẫn lạnh lùng với Lâm Kiên. Hôm nay Lâm Kiên giúp cô giải vây trong công ty, giúp Đường Mạn Mạn chuyển nhà,... lẽ ra cô nên có cái nhìn khác về Lâm Kiên, nhưng cô vẫn chính là không thích cái tên này.
Tất cả đều do thân phận của Lâm Kiên - vị hôn phu của Hạ Thiên Trúc, đây là nguyên nhân căn bản khiến Hạ "Thiên Trúc chán ghét.
Lâm Kiên lái xe, Hạ Thiên Trúc và Đường Mạn ngồi ở ghế sau. Vốn dĩ Đường Mạn Mạn muốn nói chuyện công việc với Hạ Thiên Trúc, đây là sự ăn ý từ trước đến nay của hai người.
Mặc dù họ gặp nhau là để đi ăn, bản thân còn là dân đam mê ăn uống. Thế nhưng công việc vẫn là trên hết. Chỉ sau khi hoàn thành hết công việc trong ngày, họ mới nói chuyện về đồ ăn ngon.
Nhưng hôm nay thì khác, Đường Mạn Mạn vừa định đề cập đến chuyện hợp tác đầu tư vốn nước ngoài, thì Hạ Thiên Trúc đã lên tiếng trước, vui vẻ nói:
"Mạn Mạn, hôm nay công ty chúng ta có đầu bếp mới đó."
"Hả?"
Đường Mạn Mạn “hả” một tiếng, phòng bếp của công ty không đủ nhân lực, có người mới đến rất bình thường. Việc này làm cho cô ấy lại cảm thấy rất hoài nghị, tại sao việc có đầu bếp mới đến lại khiến chị Thiên Trúc trông vui vẻ như vậy chứ.
"Sau này chị có lộc ăn rồi, không cần phải ra ngoài ăn nữa." Hạ Thiên Trúc mỉm cười nói.
"Hả?"
Đường Mạn Mạn lại hoài nghi một tiếng, bữa trưa là cô ấy ăn cùng với chị Thiên Trúc, bữa tối là do cô ấy và Lâm Kiên đưa tới mà.
“Tối hôm nay chị ăn món của vị đầu bếp ấy làm, hương vị thật sự rất đặc biệt, không giống như những nhà hàng lớn ở bên ngoài, ngoại trừ tên những món ăn khác ra thì hương vị vẫn rất bình thường, tối hôm nay chị...
Hạ Thiên Trúc liếc nhìn Lâm Kiên đang lái xe, sau đó ghé sát đến gần Đường Mạn Mạn, nói với giọng mà chỉ có hai người mới có thể nghe thấy:
"Tối hôm nay chị ăn một bát cơm lớn, còn ăn hết luôn cả đồ ăn. Vốn dĩ chị muốn để lại một chút cho em, nhưng đồ ăn thật sự ngon quá."
Nói xong, Hạ Thiên Trúc còn có chút cảm thấy xấu hổ, cô cảm thấy mình không chia ngọt sẻ bùi với cô em gái nhỏ.
Đường Mạn Mạn đã hiểu, nụ cười trên mặt hơi cứng đờ, trong lòng cô ấy thầm cảm thấy ngại thay cho chị Thiên Trúc, do dự có nên nói sự thật với cô hay không. Nếu bây giờ nói ra, chị Thiên Trúc sợ là sẽ xấu hổ đến chết ngay lập tức, hơn nữa còn là làm trò trước mặt Lâm Kiên.
Nhưng nếu không nói ra, cô ấy cảm thấy chị Thiên 'Trúc sẽ ngày càng đi sâu vào con đường chết.
Nhưng ngay khi Đường Mạn Mạn chuẩn bị lên tiếng, định ngắt lời khen ngợi vị đầu bếp mới tới kia của Hạ Thiên Trúc thì...
Kétttt!
Lâm Kiên đột nhiên phanh gấp, Hạ Thiên Trúc và Đường Mạn Mạn bị chấn động dữ dội, đầu Hạ Thiên Trúc đập vào ghế trước, còn đầu Đường Mạn đập vào. cửa sổ xe.
Trần Khai Hà ôm ngực, hít vào đau đớn, nói với Quách Khải đang ở bên cạnh:
"Lão Quách, hình như tôi bị gấy ba cái xương sườn rồi. Quách Khải tức giận nói: “Đáng đời anh!"
Trần Khai Hà hỏi lại: 'Anh bị gấy bao nhiêu cái xương?”
Quách Khải đáp: "Sáu cái."
Trần Khai Hà lập tức nở nụ cười: "Anh càng đáng đời hơn, bốn mươi tám tuổi, xương càng lâu lành hơn, ha ha ha...
Xương sườn của hai người bọn họ không thực sự bị gãy, Lâm Kiên ra tay rất biết chừng mựuc. Quách Khải là tự mình chuốc lấy, còn Trần Khai Hà thì có chút oan uổng. Nếu như Lâm Kiên không phát hiện Đường Mạn Mạn đang ở cửa, nói không chừng bây giờ Trần Khai Hà đã có thể bái sư thành công rồi.
Sau khi ăn tối xong, Hạ Thiên Trúc quyết định tan làm, không có gì hạnh phúc hơn một ngày bận rộn xong công việc cả một ngày, lại được ăn no một bữa, huống hồ bữa ăn này còn ngon như vậy.
Lúc xuống lầu, cô phát hiện Đường Mạn Mạn và Lâm Kiên đang đợi, Hạ Thiên Trúc vui vẻ đi tới.
Đương nhiên sự vui vẻ này là dành cho Đường Mạn Mạn, cô vẫn lạnh lùng với Lâm Kiên. Hôm nay Lâm Kiên giúp cô giải vây trong công ty, giúp Đường Mạn Mạn chuyển nhà,... lẽ ra cô nên có cái nhìn khác về Lâm Kiên, nhưng cô vẫn chính là không thích cái tên này.
Tất cả đều do thân phận của Lâm Kiên - vị hôn phu của Hạ Thiên Trúc, đây là nguyên nhân căn bản khiến Hạ "Thiên Trúc chán ghét.
Lâm Kiên lái xe, Hạ Thiên Trúc và Đường Mạn ngồi ở ghế sau. Vốn dĩ Đường Mạn Mạn muốn nói chuyện công việc với Hạ Thiên Trúc, đây là sự ăn ý từ trước đến nay của hai người.
Mặc dù họ gặp nhau là để đi ăn, bản thân còn là dân đam mê ăn uống. Thế nhưng công việc vẫn là trên hết. Chỉ sau khi hoàn thành hết công việc trong ngày, họ mới nói chuyện về đồ ăn ngon.
Nhưng hôm nay thì khác, Đường Mạn Mạn vừa định đề cập đến chuyện hợp tác đầu tư vốn nước ngoài, thì Hạ Thiên Trúc đã lên tiếng trước, vui vẻ nói:
"Mạn Mạn, hôm nay công ty chúng ta có đầu bếp mới đó."
"Hả?"
Đường Mạn Mạn “hả” một tiếng, phòng bếp của công ty không đủ nhân lực, có người mới đến rất bình thường. Việc này làm cho cô ấy lại cảm thấy rất hoài nghị, tại sao việc có đầu bếp mới đến lại khiến chị Thiên Trúc trông vui vẻ như vậy chứ.
"Sau này chị có lộc ăn rồi, không cần phải ra ngoài ăn nữa." Hạ Thiên Trúc mỉm cười nói.
"Hả?"
Đường Mạn Mạn lại hoài nghi một tiếng, bữa trưa là cô ấy ăn cùng với chị Thiên Trúc, bữa tối là do cô ấy và Lâm Kiên đưa tới mà.
“Tối hôm nay chị ăn món của vị đầu bếp ấy làm, hương vị thật sự rất đặc biệt, không giống như những nhà hàng lớn ở bên ngoài, ngoại trừ tên những món ăn khác ra thì hương vị vẫn rất bình thường, tối hôm nay chị...
Hạ Thiên Trúc liếc nhìn Lâm Kiên đang lái xe, sau đó ghé sát đến gần Đường Mạn Mạn, nói với giọng mà chỉ có hai người mới có thể nghe thấy:
"Tối hôm nay chị ăn một bát cơm lớn, còn ăn hết luôn cả đồ ăn. Vốn dĩ chị muốn để lại một chút cho em, nhưng đồ ăn thật sự ngon quá."
Nói xong, Hạ Thiên Trúc còn có chút cảm thấy xấu hổ, cô cảm thấy mình không chia ngọt sẻ bùi với cô em gái nhỏ.
Đường Mạn Mạn đã hiểu, nụ cười trên mặt hơi cứng đờ, trong lòng cô ấy thầm cảm thấy ngại thay cho chị Thiên Trúc, do dự có nên nói sự thật với cô hay không. Nếu bây giờ nói ra, chị Thiên Trúc sợ là sẽ xấu hổ đến chết ngay lập tức, hơn nữa còn là làm trò trước mặt Lâm Kiên.
Nhưng nếu không nói ra, cô ấy cảm thấy chị Thiên 'Trúc sẽ ngày càng đi sâu vào con đường chết.
Nhưng ngay khi Đường Mạn Mạn chuẩn bị lên tiếng, định ngắt lời khen ngợi vị đầu bếp mới tới kia của Hạ Thiên Trúc thì...
Kétttt!
Lâm Kiên đột nhiên phanh gấp, Hạ Thiên Trúc và Đường Mạn Mạn bị chấn động dữ dội, đầu Hạ Thiên Trúc đập vào ghế trước, còn đầu Đường Mạn đập vào. cửa sổ xe.