Chương 22: Bug
Lý Cửu Sơn nghỉ ngờ mình đang nằm mơ, nhưng giấc mơ này sao lại quá chân thực. Hàm răng vàng 24k †o tướng trong miệng ông ta đã bị đá văng ra ngoài. Mặt sưng tấy như đầu lợn. Ngay cả mẹ ruột của ông ta mồ sống dậy cũng không thể nhận ra được ông ta.
Thật là đáng sợi
Một người có thể khiến cả thành phố Thiên Châu khiếp sợ bởi bản lĩnh của mình, giờ phút này lại chỉ như một con châu chấu đang đấu với voi.
Lý Cửu Sơn đang rủa thầm, mắng mười tám đời tổ tông Hoàng Hữu Cường. Nếu không phải anh ta bảo ông đến đây dạy dỗ người ta thì sao ông lại phải rước lấy nhục nhã như thế này cơ chứ?
“Lão già, năm nay ông bao nhiêu tuổi rồi?” Lâm Kiên dừng lại, cúi đầu hỏi.
“Sáu mươi hai...”
Lý Cửu Sơn thở phào nhẹ nhõm, tên quỷ nhỏ cuối cùng cũng chịu dừng tay lại. Bảo tồn mạng sống mới là quan trọng lúc này. Thế nhưng không hiểu sau trong lòng ông ta lại có dự cảm không lành, nhất là khi nhìn thấy khóe miệng Lâm Kiên nhếch lên một cách tà ác.
“Sáu mươi hai? Cũng coi như đã đi hết cuộc đời rồi đúng không? Coi như là an táng vui vẻ đi?” Lâm Kiên vuốt cằm, cười lạnh nói.
Ngay sau đó, bàn chân to của hắn lại đạp xuống, một loạt âm thanh rùng rợn lại vang lên.
“Ahl” Lý Cửu Sơn bị đá đau đến mức gào thét, rủa thầm tên quái thú này thật là vô đạo đức, nhưng ngoài miệng cũng chỉ có thể tiếp tục cầu xin tha thứ:
“Anh bạn nhỏ, đây đều là hiểu lầm, là hiểu lầm... Xin dừng lại...”
Lâm Ki ng bảo tôi dừng lại thì tôi phải dừng lại liền à? Như vậy là quá mất mặt đúng không?”
Lý Cửu Sơn: “Anh bạn nhỏ, đừng... đừng ngừng, dùng sức đi...”
Lâm Kiên lập tức cau mày mắng: “Hừ, lão già vô liêm sỉ, làm ông đây buồn nôn chết được! Quên đi, xét về tuổi tác của ông, tôi cũng nên đáp ứng yêu cầu của ông một chút.”
Bang bang bang...
'Tốc độ dẫm đạp càng mạnh mẽ thêm.
Lý Cửu Sơn khóc thảm thiết, cảm giác như ông ta sắp bị đá chết. Cả người đều bị đá nhừ, quan trọng hơn là chân của tên nhãi này lại cứng như đá, đập vào người ông cứ như là búa tạ đập xuống.
Ông ta sống như kẻ vô lại, huênh hoang gần hết cả cuộc đời, cuối cùng đến hôm nay mới thật sự lợi hại. phải người
Lâm Kiên ngẩng đầu nhìn Liễu Như Yên: “Chị gái, đây là lần đầu tiên chúng †a gặp nhau nhỉ? Tôi là Lâm Kiên.”
“Hả?”
Liễu Như Yên không biết mình đã sửng sờ bao lâu, đến khi nghe thấy Lâm Kiên nói chuyện với mình, cô ta mới nhanh chóng lấy lại tinh thân mà đáp lại theo bản năng:
“Xin chào, tôi là Liễu Như Yên, là người của tập đoàn Khuynh Thành...”
Liễu Như Yên chưa kịp nói xong, Lâm Kiên đã cười nói: “Lấy cho tôi một ly nước được không? Tôi hơi khát.”
“Hả? Ồ!"
Liễu Như Yên rót một ly nước tới xong mới phát hiện thứ cô ta đang cầm chính là chiếc cốc màu hồng của Hạ Thiên Trúc. Cô ta giật mình tỉnh lại, muốn lấy lại chiếc cốc nhưng đã quá muộn.
Lâm Kiên nhấp một ngụm nước, sau đó mím môi: “Sao lại có vị đào?”
Vừa nói hắn vừa quay đầu nhìn về phía Hạ Thiên Trúc, trên môi Hạ Thiên Trúc có một chút son hồng. Hắn ¡ để cốc trên tay, trên đó cũng dính một ít son môi cùng màu đó. “Ahl"
Liễu Như Yên đột nhiên hoảng hốt, áy náy nhìn Hạ Thiên Trúc.
Hạ Thiên Trúc có tổng cộng hai chiếc cốc, một cái để uống cà phê, một cái để uống nước.
Chiếc cốc uống cà phê đã được rửa xong vào buổi sáng. Lúc cô ta vừa lau xong thì Hoàng Hữu Cường đã xông vào cướp lấy để thực hiện hành vi biến thái của anh ta.
Còn chiếc cốc còn lại vẫn còn chưa được lau rửa gì...
Khuôn mặt xin đẹp của Hạ Thiên Trúc lập tức đỏ bừng lên. Đây là... hôn gián tiếp?
Cô vừa định bảo Lâm Kiên trả lại cốc cho mình thì Lâm Kiên lại uống thêm một ngụm nữa.
“Chà, ngọt quái”
Lâm Kiên quay đầu lại cười tủm tỉm nhìn Hạ Thiên Trúc.
“Anh...”
Hạ Thiên Trúc tức giận, muốn lao tới cướp lại chiếc cốc.
Hạ Thiên Trúc là một người có thói quen sạch sẽ, đồ dùng của cô không bao giờ cho phép có người khác chạm vào. Cốc mà cô dùng cũng chỉ có cô, Đường Mạn Mạn và Liễu Như Yên từng chạm tới.
Chiếc cốc uống cà phê bị Hoàng Hữu Cường làm ô uế kia cô có thể vứt bỏ mà mua một cái mới. Thế nhưng chiếc cốc mà Lâm Kiên đang cầm lúc này lại là do một người rất quan trọng tặng cho cô.
Hạ Thiên Trúc chỉ muốn muốn giết chết tên khốn này ngay bây giờ!
“Tất cả đứng yên!”
Một giọng nói nghiêm khắc từ cửa truyền đến, sáu người cảnh sát xông vào.
Lúc nãy Hoàng Hữu Cường dẫn người đến gây rối thì trong công ty có người gọi cảnh sát, lúc này cảnh sát vừa mới tới.
Lâm Kiên nhìn một nam cảnh sát khoảng ba mươi tuổi đi về phía mình, cười nói: “Đồng chí cảnh sát, chúng tôi đều là công dân tốt, là hai người bọn họ tới gây sự.”
Nam cảnh sát sắc mặt lạnh lùng nói: “Tôi đã bảo. không ai được phép được cử động!”
Lâm Kiên: “Tôi không có động nha.”
Nam cảnh sát liếc nhìn cái chân vẫn đang đá vào mặt Lý Cửu Sơn của Lâm Kiên.
Lâm Kiên lập tức cười nói: “Thật xin lỗi, chuyện này đã thành quán tính rồi.”
Lý Cửu Sơn chật vật đứng dậy, ôm lấy bắp chân nam cảnh sát, vừa nói vừa khóc:
“Đồng chí cảnh sát, tôi có tội, mau bắt tôi
Đúng lúc này Hoàng Hữu Cường cũng chật vật lao. tới, lớn tiếng phàn nàn:
“Đồng chí cảnh sát, đồng chí phải giúp chúng tôi đòi lại công bằng. Chúng tôi chỉ đến đây để bàn chuyện làm ăn. Nhưng khi chúng tôi không đồng ý thỏa thuận thì tên này bắt đầu đánh chúng tôi. Không, hắn là muốn giết chết chúng tôi luôn mới đúng.”
Hạ Thiên Trúc vội vàng nói: “Hoàng Hữu Cường, anh nói bậy, rõ ràng là anh tới gây sự, làm bị thương nhân viên công ty tôi. Lâm Kiên chỉ là đang tự vệ mà thôi!”
Hoàng Hữu Cường: “Hạ Thiên Trúc, cô không thể đổi trắng thay đen trước mặt cảnh sát như vậy được, nói dối là phải chịu trách nhiệm đó!”
Liễu Như Yên: “Các đồng chí cảnh sát, sáng nay bọn họ đưa người đến công ty chúng tôi gây rối. Công ty chúng tôi có camera giám sát!”
Sắc mặt Hoàng Hữu Cường lập tức thay đổi, anh ta đến gần nam cảnh sát dẫn đầu, nhỏ giọng nói: “Đồng chí cảnh sát, tôi từng cùng giám đốc Chu của anh cùng nhau uống rượu vài lần. Chuyện này...”
“Đưa tất cả bọn họ đi!” Nam cảnh sát dẫn đầu lạnh lùng nói.
Tại sở cảnh sát Thành Nam.
Dương Thiên Tuyền mới từ phòng giám đốc đi ra, cô vừa làm xong báo cáo tuần tra.
Bên Phố Gổ tạm thời không thu hoạch được gì nên cô dẫn đội về, chỉ để lại hai người tiếp tục canh gác.
“Thiên Tuyền, chân dung người mà em nói chị đã phác hoạ xong rồi.” Một nữ cảnh sát trung niên cầm một bức chân dung đi tới.
“Cảm ơn chị Lý.” Dương Thiên Tuyền nhận lấy bức chân dung, mỉm cười nói.
“Chàng trai này rất đẹp nha, em là đang muốn bắt tội phạm hay là bạn trai đó?” Nữ cảnh sát trung niên cười nói.
“Chị Lý, chị lại trêu em rồi. Chị cũng đến năm 35 tuổi mới kết hôn rồi còn gì.” Dương Thiên Tuyền nói.
“Cho nên chị mới khuyên em nên kết hôn sớm đó. Nhìn chị đây này, sau khi sinh con xong vóc dáng vẫn chưa thể trở lại như trước được. Vòng eo lúc trước của chị thon thả bao nhiêu, còn bây giờ thì...”
Hai người phụ nữ đang nói chuyện thì có một nam cảnh sát trẻ khác đi tới:
“Đội trưởng, thông tin về chiếc xe hôm qua và hôm nay đã được tìm ra. Cả hai đều bị nghỉ ngờ chạy quá tốc độ. Những chiếc xe này thuộc sở hữu của Tập đoàn Khuynh Thành. Một trong hai chiếc còn là xe riêng của Hạ Thiên Trúc - chủ tịch của tập đoàn Khuynh Thành. Đây là chân dung của người cầm lái vào thời điểm đó mà tôi lấy được thông qua đơn vị giám sát. Sau khi khôi phục độ phân giải, chúng tôi phát hiện được rằng là cùng một người.”
Nam cảnh sát trẻ tuổi đưa ra một chồng tài liệu, bên trên có những bức ảnh được khôi phục độ phân giải cao.
Dương Thiên Tuyền và nữ cảnh sát trung niên liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt đồng thời sửng sốt:
“Chính là hắn!”
"
Thật là đáng sợi
Một người có thể khiến cả thành phố Thiên Châu khiếp sợ bởi bản lĩnh của mình, giờ phút này lại chỉ như một con châu chấu đang đấu với voi.
Lý Cửu Sơn đang rủa thầm, mắng mười tám đời tổ tông Hoàng Hữu Cường. Nếu không phải anh ta bảo ông đến đây dạy dỗ người ta thì sao ông lại phải rước lấy nhục nhã như thế này cơ chứ?
“Lão già, năm nay ông bao nhiêu tuổi rồi?” Lâm Kiên dừng lại, cúi đầu hỏi.
“Sáu mươi hai...”
Lý Cửu Sơn thở phào nhẹ nhõm, tên quỷ nhỏ cuối cùng cũng chịu dừng tay lại. Bảo tồn mạng sống mới là quan trọng lúc này. Thế nhưng không hiểu sau trong lòng ông ta lại có dự cảm không lành, nhất là khi nhìn thấy khóe miệng Lâm Kiên nhếch lên một cách tà ác.
“Sáu mươi hai? Cũng coi như đã đi hết cuộc đời rồi đúng không? Coi như là an táng vui vẻ đi?” Lâm Kiên vuốt cằm, cười lạnh nói.
Ngay sau đó, bàn chân to của hắn lại đạp xuống, một loạt âm thanh rùng rợn lại vang lên.
“Ahl” Lý Cửu Sơn bị đá đau đến mức gào thét, rủa thầm tên quái thú này thật là vô đạo đức, nhưng ngoài miệng cũng chỉ có thể tiếp tục cầu xin tha thứ:
“Anh bạn nhỏ, đây đều là hiểu lầm, là hiểu lầm... Xin dừng lại...”
Lâm Ki ng bảo tôi dừng lại thì tôi phải dừng lại liền à? Như vậy là quá mất mặt đúng không?”
Lý Cửu Sơn: “Anh bạn nhỏ, đừng... đừng ngừng, dùng sức đi...”
Lâm Kiên lập tức cau mày mắng: “Hừ, lão già vô liêm sỉ, làm ông đây buồn nôn chết được! Quên đi, xét về tuổi tác của ông, tôi cũng nên đáp ứng yêu cầu của ông một chút.”
Bang bang bang...
'Tốc độ dẫm đạp càng mạnh mẽ thêm.
Lý Cửu Sơn khóc thảm thiết, cảm giác như ông ta sắp bị đá chết. Cả người đều bị đá nhừ, quan trọng hơn là chân của tên nhãi này lại cứng như đá, đập vào người ông cứ như là búa tạ đập xuống.
Ông ta sống như kẻ vô lại, huênh hoang gần hết cả cuộc đời, cuối cùng đến hôm nay mới thật sự lợi hại. phải người
Lâm Kiên ngẩng đầu nhìn Liễu Như Yên: “Chị gái, đây là lần đầu tiên chúng †a gặp nhau nhỉ? Tôi là Lâm Kiên.”
“Hả?”
Liễu Như Yên không biết mình đã sửng sờ bao lâu, đến khi nghe thấy Lâm Kiên nói chuyện với mình, cô ta mới nhanh chóng lấy lại tinh thân mà đáp lại theo bản năng:
“Xin chào, tôi là Liễu Như Yên, là người của tập đoàn Khuynh Thành...”
Liễu Như Yên chưa kịp nói xong, Lâm Kiên đã cười nói: “Lấy cho tôi một ly nước được không? Tôi hơi khát.”
“Hả? Ồ!"
Liễu Như Yên rót một ly nước tới xong mới phát hiện thứ cô ta đang cầm chính là chiếc cốc màu hồng của Hạ Thiên Trúc. Cô ta giật mình tỉnh lại, muốn lấy lại chiếc cốc nhưng đã quá muộn.
Lâm Kiên nhấp một ngụm nước, sau đó mím môi: “Sao lại có vị đào?”
Vừa nói hắn vừa quay đầu nhìn về phía Hạ Thiên Trúc, trên môi Hạ Thiên Trúc có một chút son hồng. Hắn ¡ để cốc trên tay, trên đó cũng dính một ít son môi cùng màu đó. “Ahl"
Liễu Như Yên đột nhiên hoảng hốt, áy náy nhìn Hạ Thiên Trúc.
Hạ Thiên Trúc có tổng cộng hai chiếc cốc, một cái để uống cà phê, một cái để uống nước.
Chiếc cốc uống cà phê đã được rửa xong vào buổi sáng. Lúc cô ta vừa lau xong thì Hoàng Hữu Cường đã xông vào cướp lấy để thực hiện hành vi biến thái của anh ta.
Còn chiếc cốc còn lại vẫn còn chưa được lau rửa gì...
Khuôn mặt xin đẹp của Hạ Thiên Trúc lập tức đỏ bừng lên. Đây là... hôn gián tiếp?
Cô vừa định bảo Lâm Kiên trả lại cốc cho mình thì Lâm Kiên lại uống thêm một ngụm nữa.
“Chà, ngọt quái”
Lâm Kiên quay đầu lại cười tủm tỉm nhìn Hạ Thiên Trúc.
“Anh...”
Hạ Thiên Trúc tức giận, muốn lao tới cướp lại chiếc cốc.
Hạ Thiên Trúc là một người có thói quen sạch sẽ, đồ dùng của cô không bao giờ cho phép có người khác chạm vào. Cốc mà cô dùng cũng chỉ có cô, Đường Mạn Mạn và Liễu Như Yên từng chạm tới.
Chiếc cốc uống cà phê bị Hoàng Hữu Cường làm ô uế kia cô có thể vứt bỏ mà mua một cái mới. Thế nhưng chiếc cốc mà Lâm Kiên đang cầm lúc này lại là do một người rất quan trọng tặng cho cô.
Hạ Thiên Trúc chỉ muốn muốn giết chết tên khốn này ngay bây giờ!
“Tất cả đứng yên!”
Một giọng nói nghiêm khắc từ cửa truyền đến, sáu người cảnh sát xông vào.
Lúc nãy Hoàng Hữu Cường dẫn người đến gây rối thì trong công ty có người gọi cảnh sát, lúc này cảnh sát vừa mới tới.
Lâm Kiên nhìn một nam cảnh sát khoảng ba mươi tuổi đi về phía mình, cười nói: “Đồng chí cảnh sát, chúng tôi đều là công dân tốt, là hai người bọn họ tới gây sự.”
Nam cảnh sát sắc mặt lạnh lùng nói: “Tôi đã bảo. không ai được phép được cử động!”
Lâm Kiên: “Tôi không có động nha.”
Nam cảnh sát liếc nhìn cái chân vẫn đang đá vào mặt Lý Cửu Sơn của Lâm Kiên.
Lâm Kiên lập tức cười nói: “Thật xin lỗi, chuyện này đã thành quán tính rồi.”
Lý Cửu Sơn chật vật đứng dậy, ôm lấy bắp chân nam cảnh sát, vừa nói vừa khóc:
“Đồng chí cảnh sát, tôi có tội, mau bắt tôi
Đúng lúc này Hoàng Hữu Cường cũng chật vật lao. tới, lớn tiếng phàn nàn:
“Đồng chí cảnh sát, đồng chí phải giúp chúng tôi đòi lại công bằng. Chúng tôi chỉ đến đây để bàn chuyện làm ăn. Nhưng khi chúng tôi không đồng ý thỏa thuận thì tên này bắt đầu đánh chúng tôi. Không, hắn là muốn giết chết chúng tôi luôn mới đúng.”
Hạ Thiên Trúc vội vàng nói: “Hoàng Hữu Cường, anh nói bậy, rõ ràng là anh tới gây sự, làm bị thương nhân viên công ty tôi. Lâm Kiên chỉ là đang tự vệ mà thôi!”
Hoàng Hữu Cường: “Hạ Thiên Trúc, cô không thể đổi trắng thay đen trước mặt cảnh sát như vậy được, nói dối là phải chịu trách nhiệm đó!”
Liễu Như Yên: “Các đồng chí cảnh sát, sáng nay bọn họ đưa người đến công ty chúng tôi gây rối. Công ty chúng tôi có camera giám sát!”
Sắc mặt Hoàng Hữu Cường lập tức thay đổi, anh ta đến gần nam cảnh sát dẫn đầu, nhỏ giọng nói: “Đồng chí cảnh sát, tôi từng cùng giám đốc Chu của anh cùng nhau uống rượu vài lần. Chuyện này...”
“Đưa tất cả bọn họ đi!” Nam cảnh sát dẫn đầu lạnh lùng nói.
Tại sở cảnh sát Thành Nam.
Dương Thiên Tuyền mới từ phòng giám đốc đi ra, cô vừa làm xong báo cáo tuần tra.
Bên Phố Gổ tạm thời không thu hoạch được gì nên cô dẫn đội về, chỉ để lại hai người tiếp tục canh gác.
“Thiên Tuyền, chân dung người mà em nói chị đã phác hoạ xong rồi.” Một nữ cảnh sát trung niên cầm một bức chân dung đi tới.
“Cảm ơn chị Lý.” Dương Thiên Tuyền nhận lấy bức chân dung, mỉm cười nói.
“Chàng trai này rất đẹp nha, em là đang muốn bắt tội phạm hay là bạn trai đó?” Nữ cảnh sát trung niên cười nói.
“Chị Lý, chị lại trêu em rồi. Chị cũng đến năm 35 tuổi mới kết hôn rồi còn gì.” Dương Thiên Tuyền nói.
“Cho nên chị mới khuyên em nên kết hôn sớm đó. Nhìn chị đây này, sau khi sinh con xong vóc dáng vẫn chưa thể trở lại như trước được. Vòng eo lúc trước của chị thon thả bao nhiêu, còn bây giờ thì...”
Hai người phụ nữ đang nói chuyện thì có một nam cảnh sát trẻ khác đi tới:
“Đội trưởng, thông tin về chiếc xe hôm qua và hôm nay đã được tìm ra. Cả hai đều bị nghỉ ngờ chạy quá tốc độ. Những chiếc xe này thuộc sở hữu của Tập đoàn Khuynh Thành. Một trong hai chiếc còn là xe riêng của Hạ Thiên Trúc - chủ tịch của tập đoàn Khuynh Thành. Đây là chân dung của người cầm lái vào thời điểm đó mà tôi lấy được thông qua đơn vị giám sát. Sau khi khôi phục độ phân giải, chúng tôi phát hiện được rằng là cùng một người.”
Nam cảnh sát trẻ tuổi đưa ra một chồng tài liệu, bên trên có những bức ảnh được khôi phục độ phân giải cao.
Dương Thiên Tuyền và nữ cảnh sát trung niên liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt đồng thời sửng sốt:
“Chính là hắn!”
"