Chương 21: Châu Đông
Ở trên lầu, Hoàng Hữu Cường đang đứng vững vàng ở trước cửa sổ kính suốt từ trân đến sàn thì thân thể đột nhiên run lên. Nước trong chiếc cốc hồng trên tay tràn ra ngoài, anh ta bàng hoàng đến mức không nói nền lời một lúc lâu.
Trong văn phòng có ba người, ngoài Hoàng Hữu Cường và Liễu Như Yên, còn có một ông lão đang ngồi
trên ghế sofa nhắm mắt thư giãn.
Ông lão khoảng năm mươi tuổi, mặc trang phục nhà Đường.
Hoàng Hữu Cường cứng ngắc quay đầu lại, nói với ông lão nhà đường: “Lão Lý..."
Ông lão mặc trang phục Đường vẫn đang nhắm mắt: “Nói!”
Hoàng Hữu Cường nuốt nước bọt: “Thằng nhãi kia đã làm tổn thương tôi đến mức này...”
Nói xong, anh ta lại dùng sức nuốt xuống, chiếc răng gãy tối qua vẫn còn đau.
Ông lão mặc trang phục Đường cười lạnh nói: “Đệ tử Huân Tử của tôi đang đợi hắn ở phía dưới.”
“Không, không phải..."
“Tiểu Hoàng, anh bị thằng nhóc đó làm sợ đến lú lẫn rồi. Nó chỉ là một thằng nhãi ranh không rõ lai lịch, cùng lắm thì chỉ có chút năng lực khoe mẽ trước mặt Hạ Thiên Trúc mà thôi. Nó thì có thể có năng lực lợi hại gì chứ? Huân Tử là đệ tử giỏi nhất của tôi, cũng là đệ tử mà tôi kiêu ngạo nhất. Hơn nữa chỉ là đối phó với một người, có cái gì mà phải lo lắng chứ?”
“Lão Lý, ông nghe tôi nói..."
“Tiểu Hoàng, anh phải có sự kiên định chứ. Hôm nay có tôi ở đây, tôi hứa sẽ giúp anh lấy lại thể diện đã mất, khiến Hạ Thiên Trúc kia bồi thường cho anh.
Cốc... Cốc... Đúng lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.
Liễu Như Yên là người đầu tiên nhìn về phía cửa, vừa nhìn thấy người tới liền vội vàng nói: “Hạ tổng, cô mau đi đi”
Hoàng Hữu Cường không khỏi rùng mình khi nhìn thấy Lâm Kiên đi vào. Đêm qua anh ta bị Lâm Kiên đánh thì chỉ có thể trách bản thân mình uống quá nhiều. Nếu không phải vì uống quá nhiều, anh ta sao có thể bị đánh bởi tên nhóc dáng vẻ gầy gò không chịu nổi một cú như thế này đúng không?
Nhưng mắt anh ta không mù, chỉ cần đứng trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn là có thể nhìn rõ tình hình ở dưới lầu.
Ông lão ngồi trên sô pha bắt chéo chân, ánh mắt liếc nhẹ về phía cửa. Khi ông ta nhìn thấy Hạ Thiên Trúc thì trong mắt hiện lên tia kinh ngạc. Còn khi nhìn đến Lâm Kiên thì trong mắt hoàn toàn là khinh thường không chút che giấu.
“Là cậu làm Hoàng tổng bị thương sao?” Ông lão nhà Đường hỏi Lâm Kiên.
“Ông là cha anh ta à?” Lâm Kiên hỏi.
Ông lão mặc trang phục Đường lập tức trừng mắt, giơ tay lên đập xuống tay vịn của ghế sofa:
“Hỗn láo! Đã đến thành Thiên Châu của tôi thì cậu cũng phải tuân thủ theo quy tắc của thành Thiên Châu!”
*Ồ, xin lỗi!” Lâm Kiên đi thẳng đến trước mặt Hoàng Hữu Cường, chân thành xin lỗi.
“Mày... Mày...”
Hoàng Hữu Cường có chút giật mình, tên nhãi này lại chủ động xin lỗi? Chẳng lẽ là bởi vì khiếp sợ trước khí tức cường đại của Lão Lý sao?
Nghĩ vậy, Hoàng Hữu Cường liền thẳng lưng hỏi:
“Mày hiện tại đã biết sai rồi?”
Ông lão mặc trang phục Đường cười khẩy: “Anh bạn trẻ, trên đời này không phải câu 'xin lỗi nào cũng có thể đổi lấy một câu không saơ' đâu. Sai lầm lần này mà cậu phạm phải lần này phải bù đắp bằng nửa cái mạng của cậu đó.”
Lâm Kiên cau mày, sau đó mỉm cười nói với Hoàng Hữu Cường:
“Thằng cháu trai à, hình như mày hiểu lầm ý tao rồi. Lúc nãy tao nói xin lỗi, là xin lỗi vì hôm nay tao lại phải đánh mày, hơn nữa lần này còn phải nặng hơn tối hôm qua đó. Mày ráng chịu đựng một chút nhé!”
“Thằng nhãi, mày dám ở trước mặt lão Lý..." Bốp!
Lâm Kiên vung tay tát vào mặt Hoàng Hữu Cường khiếc chiếc răng cửa vốn đã được gắn lại của anh ta răng hẳn ra ngoài, kèm thêm đó là hai chiếc răng nữa cùng chung số phận. Cả người anh ta bị lực của cú tát làm cho xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, tiếng hét inh ỏi phát ra từ miệng anh ta.
Lâm Kiên một tay nắm lấy cổ áo Hoàng Hữu Cường, quay người nói với Đường Mạn Mạn: “Đưa chị gái Thiên Trúc của cô ra ngoài một lát, cảnh tiếp theo có lẽ sẽ hơi tàn bạo đó.”
Vả mặt của Đường Mạn Mạn đầy lo lắng, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thân mà kéo Hạ Thiên Trúc đi ra ngoài. Sau đó lại sợ rằng Lâm Kiên sẽ xảy ra chuyện nên liền cắn môi dặn dò:
“Anh Lâm, cẩn thận!”
Hạ Thiên Trúc khế cau mày, khoảnh khắc nhìn thấy ông lão mặc trang phục nhà Đường này trong lòng cô cảm thấy vô cùng căng thẳng.
'Tên đầy đủ của ông già mặc trang phục nhà Đường này chính là Lý Cửu Sơn, cực kỳ nổi tiếng ở Thiền Châu. Vô số người đã gặp rắc rối trong tay ông ta. Trước đó cô nghĩ rằng bản thân mình sẽ không bao giờ chọc tới một người như vậy.
Vào thời điểm này Hạ Thiên Trúc cũng cực kỳ lo lắng nhìn về phía Lâm Kiên, nhưng tên khốn này dường như không hề nhận ra được chút nguy hiểm nào.
Hạ Thiên Trúc nhẹ nhàng cắn răng, nhắc nhở: “Lâm Kiên, ông lão này là...”
Cô còn chưa kịp nói xong, Lý Cửu Sơn đã bật dậy khỏi ghế sofa, đôi tay như móng vuốt đại bàng chộp về phía Lâm Kiên.
Trong nháy mắt, ông ta đã ở phía sau Lâm Kiên, một †ay nhăm đến gáy Lâm Kiên, tay còn lại nhắm đến phần eo.
Ẩm!
Vào khoảnh khắc khi sắp bị đánh trúng, Lâm Kiên đột nhiên xoay ngoài, đá bay Lý Cửu Sơn ra ngoài. Bàn chân to với size 44 nhanh như tia chớp in dấu lên ngực của ông ta.
“Aaaal”
Lý Cửu Sơn hét lên một tiếng đau đớn, còn chưa kịp phản ứng thì cả cơ thể đã bay về phía sau, cùng với một tiếng va chạm lớn mà hất ngã luôn chiếc ghế sofa lúc nãy.
Lý Cửu Sơn nằm trên mặt đất, vẫn còn ở trạng thái ngơ ngác ôm ngực muốn đứng dậy nhưng rồi lại không nhịn được sự mặn chát trong cổ họng mà phun ra một ngụm máu.
Ngực ông ta đau buốt, cảm giác giống như... bị tàu cao tốc đâm phải!
Bốp, Bốp, Bốp!
Lâm Kiên lại tiếp tục tát Hoàng Hữu Cường, gần như đánh gãy hết toàn bộ răng trong miệng anh ta. Vết sưng ngày hôm qua vừa khỏi hôm nay lại trở vê, hơn nữa còn ngày càng sưng to hơn, biến thành một cái đầu heo to tướng.
Đánh đến tay có chút đau rồi thì Lâm Kiên lại dùng chân đá vào người anh ta.
Hoàng Hữu Cường nằm trên mặt đất, hai tay ôm chặt lấy đầu luôn miệng la hét như heo bị chọc tiết.
“Đại ca, tôi sai rồi tôi sẽ không bao giờ dám tái sai phạm nữa..."
“Đại ca, xin hãy tha mạng cho tôi!”
“Đại ca, nếu anh còn đánh nữa sẽ chết người đó..."
Lâm Kiên liên tục đá vào đũng quần của Hoàng Hữu Cường năm phút, ân cần chăm sóc chỗ đó của anh ta. Vốn là chỉ còn một quả trứng nhưng bây giờ đã hoàn †oàn vỡ vụn...
Lâm Kiên quay người đi tới trước mặt Lý Cửu Sơn, Lý Cửu Sơn vừa mới lảo đảo đứng dậy, ánh mắt vẫn có chút mơ hồ, dường như dưới chân mềm những không thể nào đứng vững được.
“Tôi cho phép ông được đứng lên sao?” Lâm Kiên cau mày, không vui mà hỏi.
“Gậu... cậu có biết t Bốp!
Lâm Kiên thẳng tay tát một cái thật mạnh, tiếng tát giòn tan, cười lạnh nói:
“Tôi cóc cần biết ông là ai. Nhưng tôi không cho phép ông đứng dậy thì ông phải nằm xuống cho tôi!”
Lý Cửu Sơn vừa mới bị đánh ngã xuống đất, lần nữa ngẩng đầu, hung ác nói: “Thằng nhãi ranh, không muốn sống nữa sao?”
Âm!
Lâm Kiên lười cúi người, giơ chân đá vào mặt Lý Cửu Sơn: “Tôi cho phép ông nói hả?”
Trong lòng Lý Cửu Sơn thật sự muốn giết người:
“Thằng nhãi, tao thề, mày tuyệt đối không thể sống sót rời khỏi Thiên Châu đâu!”
Am!
Lâm Kiên lại dùng một chân đá cho ông ta nằm lăn ra đất: “Lão già, ông năng lực tuy không lớn, nhưng tính tình lại không nhỏ ha? Là do không có ai dạy dỗ ông đúng không? Vậy hôm nay tôi sẽ dạy dỗ ông thật tốt nhé!”
Âm. Âm. Âm. Lâm Kiên đạp đá liên tục trong vòng hai phút, đến khi Lý Cửu Sơn gần như hấp hối mới bắt đầu cầu xin tha thứ:
“Anh bạn nhỏ, xin hãy thương xót...
Trong văn phòng có ba người, ngoài Hoàng Hữu Cường và Liễu Như Yên, còn có một ông lão đang ngồi
trên ghế sofa nhắm mắt thư giãn.
Ông lão khoảng năm mươi tuổi, mặc trang phục nhà Đường.
Hoàng Hữu Cường cứng ngắc quay đầu lại, nói với ông lão nhà đường: “Lão Lý..."
Ông lão mặc trang phục Đường vẫn đang nhắm mắt: “Nói!”
Hoàng Hữu Cường nuốt nước bọt: “Thằng nhãi kia đã làm tổn thương tôi đến mức này...”
Nói xong, anh ta lại dùng sức nuốt xuống, chiếc răng gãy tối qua vẫn còn đau.
Ông lão mặc trang phục Đường cười lạnh nói: “Đệ tử Huân Tử của tôi đang đợi hắn ở phía dưới.”
“Không, không phải..."
“Tiểu Hoàng, anh bị thằng nhóc đó làm sợ đến lú lẫn rồi. Nó chỉ là một thằng nhãi ranh không rõ lai lịch, cùng lắm thì chỉ có chút năng lực khoe mẽ trước mặt Hạ Thiên Trúc mà thôi. Nó thì có thể có năng lực lợi hại gì chứ? Huân Tử là đệ tử giỏi nhất của tôi, cũng là đệ tử mà tôi kiêu ngạo nhất. Hơn nữa chỉ là đối phó với một người, có cái gì mà phải lo lắng chứ?”
“Lão Lý, ông nghe tôi nói..."
“Tiểu Hoàng, anh phải có sự kiên định chứ. Hôm nay có tôi ở đây, tôi hứa sẽ giúp anh lấy lại thể diện đã mất, khiến Hạ Thiên Trúc kia bồi thường cho anh.
Cốc... Cốc... Đúng lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.
Liễu Như Yên là người đầu tiên nhìn về phía cửa, vừa nhìn thấy người tới liền vội vàng nói: “Hạ tổng, cô mau đi đi”
Hoàng Hữu Cường không khỏi rùng mình khi nhìn thấy Lâm Kiên đi vào. Đêm qua anh ta bị Lâm Kiên đánh thì chỉ có thể trách bản thân mình uống quá nhiều. Nếu không phải vì uống quá nhiều, anh ta sao có thể bị đánh bởi tên nhóc dáng vẻ gầy gò không chịu nổi một cú như thế này đúng không?
Nhưng mắt anh ta không mù, chỉ cần đứng trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn là có thể nhìn rõ tình hình ở dưới lầu.
Ông lão ngồi trên sô pha bắt chéo chân, ánh mắt liếc nhẹ về phía cửa. Khi ông ta nhìn thấy Hạ Thiên Trúc thì trong mắt hiện lên tia kinh ngạc. Còn khi nhìn đến Lâm Kiên thì trong mắt hoàn toàn là khinh thường không chút che giấu.
“Là cậu làm Hoàng tổng bị thương sao?” Ông lão nhà Đường hỏi Lâm Kiên.
“Ông là cha anh ta à?” Lâm Kiên hỏi.
Ông lão mặc trang phục Đường lập tức trừng mắt, giơ tay lên đập xuống tay vịn của ghế sofa:
“Hỗn láo! Đã đến thành Thiên Châu của tôi thì cậu cũng phải tuân thủ theo quy tắc của thành Thiên Châu!”
*Ồ, xin lỗi!” Lâm Kiên đi thẳng đến trước mặt Hoàng Hữu Cường, chân thành xin lỗi.
“Mày... Mày...”
Hoàng Hữu Cường có chút giật mình, tên nhãi này lại chủ động xin lỗi? Chẳng lẽ là bởi vì khiếp sợ trước khí tức cường đại của Lão Lý sao?
Nghĩ vậy, Hoàng Hữu Cường liền thẳng lưng hỏi:
“Mày hiện tại đã biết sai rồi?”
Ông lão mặc trang phục Đường cười khẩy: “Anh bạn trẻ, trên đời này không phải câu 'xin lỗi nào cũng có thể đổi lấy một câu không saơ' đâu. Sai lầm lần này mà cậu phạm phải lần này phải bù đắp bằng nửa cái mạng của cậu đó.”
Lâm Kiên cau mày, sau đó mỉm cười nói với Hoàng Hữu Cường:
“Thằng cháu trai à, hình như mày hiểu lầm ý tao rồi. Lúc nãy tao nói xin lỗi, là xin lỗi vì hôm nay tao lại phải đánh mày, hơn nữa lần này còn phải nặng hơn tối hôm qua đó. Mày ráng chịu đựng một chút nhé!”
“Thằng nhãi, mày dám ở trước mặt lão Lý..." Bốp!
Lâm Kiên vung tay tát vào mặt Hoàng Hữu Cường khiếc chiếc răng cửa vốn đã được gắn lại của anh ta răng hẳn ra ngoài, kèm thêm đó là hai chiếc răng nữa cùng chung số phận. Cả người anh ta bị lực của cú tát làm cho xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, tiếng hét inh ỏi phát ra từ miệng anh ta.
Lâm Kiên một tay nắm lấy cổ áo Hoàng Hữu Cường, quay người nói với Đường Mạn Mạn: “Đưa chị gái Thiên Trúc của cô ra ngoài một lát, cảnh tiếp theo có lẽ sẽ hơi tàn bạo đó.”
Vả mặt của Đường Mạn Mạn đầy lo lắng, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thân mà kéo Hạ Thiên Trúc đi ra ngoài. Sau đó lại sợ rằng Lâm Kiên sẽ xảy ra chuyện nên liền cắn môi dặn dò:
“Anh Lâm, cẩn thận!”
Hạ Thiên Trúc khế cau mày, khoảnh khắc nhìn thấy ông lão mặc trang phục nhà Đường này trong lòng cô cảm thấy vô cùng căng thẳng.
'Tên đầy đủ của ông già mặc trang phục nhà Đường này chính là Lý Cửu Sơn, cực kỳ nổi tiếng ở Thiền Châu. Vô số người đã gặp rắc rối trong tay ông ta. Trước đó cô nghĩ rằng bản thân mình sẽ không bao giờ chọc tới một người như vậy.
Vào thời điểm này Hạ Thiên Trúc cũng cực kỳ lo lắng nhìn về phía Lâm Kiên, nhưng tên khốn này dường như không hề nhận ra được chút nguy hiểm nào.
Hạ Thiên Trúc nhẹ nhàng cắn răng, nhắc nhở: “Lâm Kiên, ông lão này là...”
Cô còn chưa kịp nói xong, Lý Cửu Sơn đã bật dậy khỏi ghế sofa, đôi tay như móng vuốt đại bàng chộp về phía Lâm Kiên.
Trong nháy mắt, ông ta đã ở phía sau Lâm Kiên, một †ay nhăm đến gáy Lâm Kiên, tay còn lại nhắm đến phần eo.
Ẩm!
Vào khoảnh khắc khi sắp bị đánh trúng, Lâm Kiên đột nhiên xoay ngoài, đá bay Lý Cửu Sơn ra ngoài. Bàn chân to với size 44 nhanh như tia chớp in dấu lên ngực của ông ta.
“Aaaal”
Lý Cửu Sơn hét lên một tiếng đau đớn, còn chưa kịp phản ứng thì cả cơ thể đã bay về phía sau, cùng với một tiếng va chạm lớn mà hất ngã luôn chiếc ghế sofa lúc nãy.
Lý Cửu Sơn nằm trên mặt đất, vẫn còn ở trạng thái ngơ ngác ôm ngực muốn đứng dậy nhưng rồi lại không nhịn được sự mặn chát trong cổ họng mà phun ra một ngụm máu.
Ngực ông ta đau buốt, cảm giác giống như... bị tàu cao tốc đâm phải!
Bốp, Bốp, Bốp!
Lâm Kiên lại tiếp tục tát Hoàng Hữu Cường, gần như đánh gãy hết toàn bộ răng trong miệng anh ta. Vết sưng ngày hôm qua vừa khỏi hôm nay lại trở vê, hơn nữa còn ngày càng sưng to hơn, biến thành một cái đầu heo to tướng.
Đánh đến tay có chút đau rồi thì Lâm Kiên lại dùng chân đá vào người anh ta.
Hoàng Hữu Cường nằm trên mặt đất, hai tay ôm chặt lấy đầu luôn miệng la hét như heo bị chọc tiết.
“Đại ca, tôi sai rồi tôi sẽ không bao giờ dám tái sai phạm nữa..."
“Đại ca, xin hãy tha mạng cho tôi!”
“Đại ca, nếu anh còn đánh nữa sẽ chết người đó..."
Lâm Kiên liên tục đá vào đũng quần của Hoàng Hữu Cường năm phút, ân cần chăm sóc chỗ đó của anh ta. Vốn là chỉ còn một quả trứng nhưng bây giờ đã hoàn †oàn vỡ vụn...
Lâm Kiên quay người đi tới trước mặt Lý Cửu Sơn, Lý Cửu Sơn vừa mới lảo đảo đứng dậy, ánh mắt vẫn có chút mơ hồ, dường như dưới chân mềm những không thể nào đứng vững được.
“Tôi cho phép ông được đứng lên sao?” Lâm Kiên cau mày, không vui mà hỏi.
“Gậu... cậu có biết t Bốp!
Lâm Kiên thẳng tay tát một cái thật mạnh, tiếng tát giòn tan, cười lạnh nói:
“Tôi cóc cần biết ông là ai. Nhưng tôi không cho phép ông đứng dậy thì ông phải nằm xuống cho tôi!”
Lý Cửu Sơn vừa mới bị đánh ngã xuống đất, lần nữa ngẩng đầu, hung ác nói: “Thằng nhãi ranh, không muốn sống nữa sao?”
Âm!
Lâm Kiên lười cúi người, giơ chân đá vào mặt Lý Cửu Sơn: “Tôi cho phép ông nói hả?”
Trong lòng Lý Cửu Sơn thật sự muốn giết người:
“Thằng nhãi, tao thề, mày tuyệt đối không thể sống sót rời khỏi Thiên Châu đâu!”
Am!
Lâm Kiên lại dùng một chân đá cho ông ta nằm lăn ra đất: “Lão già, ông năng lực tuy không lớn, nhưng tính tình lại không nhỏ ha? Là do không có ai dạy dỗ ông đúng không? Vậy hôm nay tôi sẽ dạy dỗ ông thật tốt nhé!”
Âm. Âm. Âm. Lâm Kiên đạp đá liên tục trong vòng hai phút, đến khi Lý Cửu Sơn gần như hấp hối mới bắt đầu cầu xin tha thứ:
“Anh bạn nhỏ, xin hãy thương xót...