Chương 23: Có biết tôi không?
Xe cảnh sát lái vào tòa nhà của sở cảnh sát. Lâm Kiên, Hoàng Hữu Cường, Lý Cửu Sơn bị áp giải xuống xe, còn đám đàn em do Hoàng Hữu Cường mang đến thì đã bị áp giải đi trước đó.
Hạ Thiên Trúc, Liêu Như Yên, Đường Mạn Mạn cũng được mời đến để làm bảng tường trình.
Vừa bước vào tòa nhà sở cảnh sát, Lâm Kiên đã nhìn thấy một người quen mặt trong đại sảnh gần đó.
Đó không ai khác chính là Dương Thiên Tuyền.
Lúc này, Dương Thiên Tuyền đang mặc đồng phục: cảnh sát, dáng người được phác họa tỉnh xảo cộng với đôi má trắng nõn và thanh tú, cô nàng chắc chắn là một cô gái nhỏ quyến rũ.
Trong lòng Lâm Kiên thầm kinh ngạc, không ngờ Dương Thiên Tuyền lại là cảnh sát. Trái đất thật tròn mà!
Nhưng may là lúc này cô nàng đang bận rộn thảo luận gì đó với một nữ cảnh sát trung niên và một nam cảnh sát nên cô nàng không nhìn thấy hản.
Lâm Kiên vội vàng cúi đầu xuống, thầm nghĩ: Cô ta nhất định không nhìn thấy mình! Hắn không muốn bị Dương Thiên Tuyền bắt ở đây.
Hăn rõ ràng là đang làm chuyện tốt, nhưng người ta lại cứ thích vu oan cho hắn. Quan trọng hơn nữa là người muốn vu oan cho hắn là là cảnh sát, thật đúng là không có lý lẽ mà!
“Thiên Tuyền, Lý Sơ”
) Nam cảnh sát trung niên đang hộ tống Lâm Kiên lại chủ động bước tới chào hỏi.
Lâm Kiên chửi đổng trong lòng, nhưng cũng may là có mấy người cảnh sát khác cũng tiến lên trước che. khuất hắn.
“Lão Chu, anh đang làm nhiệm vụ gì vậy?” Lý Sơ cười hỏi.
Chu Trường Dũng cười nói: “Bọn anh bắt được mấy người đang gây rối... Thiên Tuyền, em đã tìm được người khiến ông nội em bị thương và hai tên chạy quá tốc độ chưa?”
Dương Thiên Tuyền rất đẹp, chỉ cần vụ án có liên quan đến cô thì mọi người sẽ đặc biệt chú ý đến, vì vậy Chu Trường Dũng biết rõ chuyện này. Còn có một nguyên nhân khác nữa là vì anh ta là chồng của Lý Sơ.
Dương Thiên Tuyền chưa kịp trả lời thì chị Lý đã cầm lấy bức chân dung rồi nói: “Đã tìm được rồi, chính là người này.”
Chu Trường Dũng liếc nhìn bức ảnh: “Người thanh niên này trông khá hoạt bát, không giống kẻ xấu.”
Dương Thiên Tuyền nói: “Anh Chu, anh và chị Lý quả thực đúng là vợ chồng nha, nói y chang nhau ấy.”
“Khoan đã..." tay, hơi nhíu m:
Chu Trường Dũng cầm bức ảnh trong
“Người này... có chút quen mặt...” Nói tới đây anh ta chợt ngẩng đầu lên nhìn Dương Thiên Tuyền, cười nói:
“Thiên Tuyền, hôm nay em phải đãi anh ăn tối rồi.”
Trong phòng thẩm vấn ở trên lầu.
Đây là một căn phòng nhỏ riêng biệt, Lâm Kiên đang ngồi trên ghế đối diện với hai cảnh sát - một nam một nữ.
“Tên?”
“Lâm Kiên.”
“tuổi?”
"23."
“Sao lại đánh người?”
“Bọn họ dẫn người đến công ty của vợ tôi để gây rối. Tôi không đánh họ thì chờ họ đánh à?”
“Vợ anh?”
“Là Hạ Thiên Trúc, các người cũng mời cô ấy đến đây, đang ngồi uống trà ở bên ngoài đó.”
Nữ cảnh sát phụ trách thẩm vấn liếc nhìn nam cảnh sát, nam cảnh sát liền gạch bỏ hai từ vợ tôï' và Hạ Thiên Trúc' khỏi bảng ghi chép rồi đập bàn nói:
“Anh nghĩ đây là nơi nào hả? Nếu còn dám nói linh tinh nữa anh có tin tôi sẽ bắt giam anh một tuần không?”
Nữ cảnh sát lạnh lùng nói: “Lâm Kiên, chúng tôi yêu cầu anh nghiêm túc hợp tác điều tra.”
Lâm Kiên vừa định bảo những gì mình nói là sự thật thì cửa phòng thẩm vấn đã bị gõ.
Nữ cảnh sát đứng dậy mở cửa, nhìn thấy Dương Thiên Tuyền thì liền chào: “Dương đội trưởng.”
Dương Thiên Tuyền liếc nhìn vào phòng thẩm vấn, lửa giận như đang thiêu đốt trong mắt cô. Cô tạm thời
kìm nén cơn giận, nói với nữ cảnh sát:
“Hai người tra ngoài trước đi, tôi sẽ thẩm vấn người này.
“Vâng!”
Nữ cảnh sát và nam cảnh sát thu dọn đồ đạc rời đi. Lúc nữ cảnh sát đi ngang qua chỗ Dương Thiên Tuyền lại liếc mắt nhìn về phía Lâm Kiên, nói:
“Dương đội trưởng, người này rất xảo quyệt!”
Dương Thiên Tuyền gật gật đầu.
Cửa phòng thẩm vấn đóng lại, Dương Thiên Tuyền ngồi đối diện Lâm Kiên.
Lâm Kiên cũng không cảm thấy có gì bất ngờ khi nhìn thấy Dương Thiên Tuyền xuất hiện. Lúc nãy đi ngang qua chỗ cô hắn đã nhìn thấy bức ảnh trên tay cô - là ảnh của hắn.
Nam cảnh sát trung niên áp giải hắn chắc chản cũng đã nhìn thấy. Vì vậy chuyện Dương Thiên Tuyền đến tìm anh lúc này cũng là nằm trong dự đoán.
Dương Thiên Tuyền cười khẩy: “Anh không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây đúng không?”
Lâm Kiên cười đáp: “Đúng vậy, điều này chứng tỏ chúng ta rất có duyên phận. Cô mặc bộ váy này trông rất đẹp, nhưng...”
Dương Thiên Tuyền: “Giờ anh có nói gì thì cũng vô dụng. Anh bỏ trốn sau khi hành hung người khác, còn bị nghỉ ngờ chạy quá tốc độ hai lần. Anh sẽ phải ở trong phòng giam một tháng tới!”
Lâm Kiên ngừng cười, nghiêm túc nhìn Dương Thiên Tuyền: “Tôi thật sự không có làm bị thương ông già đó, chính ông ta ngất đi rồi đụng phải tôi, tôi có lòng tốt nên mới ra tay cứu giúp.”
Dương Thiên Tuyền cười lạnh: “Ra tay cứu giúp? Lòng tốt? Vậy thì anh chạy cái gì? Hơn nữa, tại sao ông nội tôi phải nói dối tôi?”
Không nhắc đến lão già kia thì còn đỡ, bây giờ nhắc đến Lâm Kiên liền cảm thấy cực kỳ tức giận.
Lương tâm lão già đó bị chó tha đi rồi sao? Rõ ràng là hắn cứu giúp ông †a, vậy mà sau khi tỉnh dậy, ông ta lại nói là hắn đánh ông ta?
Lâm Kiên: “Tại cô rượt theo nên tôi mới phải chạy. Cô không rượt thì tôi chạy làm gì? Còn vì sao ông già kia lại nói tôi đánh ông ta à? Chỉ có thể là vì ông ta là một ông già vô lương tâm, vô đạo đức mà thôi. Người có lương tâm không ai có thể làm như vậy hết!”
Dương Thiên Tuyền lập tức vỗ bàn đứng dậy: “Anh nói lại thử coi, ai là kẻ vô lương tâm, vô đạo đức hả?”
Lâm Kiên: “Nếu có nói lại một vạn lần nữa cũng là như vậy. Ông già kia là một người vô đạo đức, vu oan cho người tốt!”
Dương Thiên Tuyền đi tới bên cạnh Lâm Kiên: “Anh có tin bây giờ tôi đánh cho anh răng rụng đầy sàn không?”
Lâm Kiên dùng ánh mắt chỉ về phía camera giám sát trong căn phòng: “Cảnh sát tùy tiện đánh người là phạm pháp nha, cố ý phạm pháp lại càng nghiêm trọng hơn đó."
Dương Thiên Tuyền cười lạnh nói: “Nếu tôi nói cho anh biết là camera trong căn phòng này tạm thời bị trục trặc thì anh cảm thấy thế nào?”
Lâm Kiên chớp chớp mắt: “Cô, cô muốn lạm quyền để giải quyết tư thù sao? Ơ, chờ đã...
Vẻ mặt Lâm Kiên đột nhiên thay đổi, kinh ngạc nói: “Tôi nhớ ra rồi, cô là cô gái quần lót hoạt hình mà tôi nhìn thấy trong gương chiếu hậu hôm qua đúng không?”
*Ồ, còn nữa, hôm nay ở gần Phố Gổ, người tôi gặp. cũng là cô đúng không?”
Lâm Kiên cười nói: “Hoạ tiết hoạt hình cũng khá dễ thương, nhưng tôi thấy kiểu quần chữ T màu đen hợp với cô hơn đó.”
“Đồ khốn kiếp, tôi đánh chết anh!”
Khuôn mặt xinh đẹp vốn đã lạnh lùng của Dương 'Thiên Tuyền lại càng thêm băng giá. Đôi chân dài trắng nốn thẳng tắp đá thẳng về phía Lâm Kiên.
Vụt...
Gió vừa thổi qua Lâm Kiên liền cảm giác được trước. mắt có một luồng ánh sáng trắng lóe lên, vội vàng giơ tay lên bắt lấy.
Bộp!
Lâm Kiên nắm lấy mắt cá chân sắp chạm vào vai mình, dọc theo bắp chân nhìn thẳng về phía trước...
Dương Thiên Tuyền lúc này đang mặc váy ngắn còn †ầm nhìn của Lâm Kiên thì lại rất vừa phải.
“Trời má, bên dưới cô còn không mặc gì cả!" Lâm Kiên mở to hai mắt, cố ý tỏ vẻ kinh ngạc.
Hai má Dương Thiên Tuyền lập tức đỏ bừng, lan đến tận cổ cô, tim đập thình thịch. Rõ ràng hôm nay cô mặc. quần trong màu hồng... Tên khốn này đang cố ý trở giò lưu manh dối gạt cô!
“Xem tôi có giết chết anh không!”
Dương Thiên Tuyền vung nắm đấm đánh vào mắt Lâm Kiên. Lâm Kiên nghiêng người né thoát.
Dương Thiên Tuyền nhân cơ hội hắn né tránh liền rút chân ra, nhưng dù cô dù sức thế nào cũng không thể rút chân lại được.
“Buông rai”
Dương Thiên Tuyền vừa xấu hổ vừa tức giận, cùng với đó là kinh ngạc sao Lâm Kiên lại có sức lực lớn đến như vậy?
“Được thôi!” Lâm Kiên mỉm cười, buông tay ra.
Hai chân Dương Thiên Tuyền vốn đang giấy dụa muốn thoát về phía sau, đột nhiên bị buông ra nên thân thể Dương Thiên Tuyền lập tức mất thăng bằng, ngã về phía sau.
“Ah"
Dương Thiên Tuyền hoảng hốt hét lên, đến ngay khi mông cô sắp chạm đất thì có một bàn tay to lớn đột ngột đưa tới...
Hạ Thiên Trúc, Liêu Như Yên, Đường Mạn Mạn cũng được mời đến để làm bảng tường trình.
Vừa bước vào tòa nhà sở cảnh sát, Lâm Kiên đã nhìn thấy một người quen mặt trong đại sảnh gần đó.
Đó không ai khác chính là Dương Thiên Tuyền.
Lúc này, Dương Thiên Tuyền đang mặc đồng phục: cảnh sát, dáng người được phác họa tỉnh xảo cộng với đôi má trắng nõn và thanh tú, cô nàng chắc chắn là một cô gái nhỏ quyến rũ.
Trong lòng Lâm Kiên thầm kinh ngạc, không ngờ Dương Thiên Tuyền lại là cảnh sát. Trái đất thật tròn mà!
Nhưng may là lúc này cô nàng đang bận rộn thảo luận gì đó với một nữ cảnh sát trung niên và một nam cảnh sát nên cô nàng không nhìn thấy hản.
Lâm Kiên vội vàng cúi đầu xuống, thầm nghĩ: Cô ta nhất định không nhìn thấy mình! Hắn không muốn bị Dương Thiên Tuyền bắt ở đây.
Hăn rõ ràng là đang làm chuyện tốt, nhưng người ta lại cứ thích vu oan cho hắn. Quan trọng hơn nữa là người muốn vu oan cho hắn là là cảnh sát, thật đúng là không có lý lẽ mà!
“Thiên Tuyền, Lý Sơ”
) Nam cảnh sát trung niên đang hộ tống Lâm Kiên lại chủ động bước tới chào hỏi.
Lâm Kiên chửi đổng trong lòng, nhưng cũng may là có mấy người cảnh sát khác cũng tiến lên trước che. khuất hắn.
“Lão Chu, anh đang làm nhiệm vụ gì vậy?” Lý Sơ cười hỏi.
Chu Trường Dũng cười nói: “Bọn anh bắt được mấy người đang gây rối... Thiên Tuyền, em đã tìm được người khiến ông nội em bị thương và hai tên chạy quá tốc độ chưa?”
Dương Thiên Tuyền rất đẹp, chỉ cần vụ án có liên quan đến cô thì mọi người sẽ đặc biệt chú ý đến, vì vậy Chu Trường Dũng biết rõ chuyện này. Còn có một nguyên nhân khác nữa là vì anh ta là chồng của Lý Sơ.
Dương Thiên Tuyền chưa kịp trả lời thì chị Lý đã cầm lấy bức chân dung rồi nói: “Đã tìm được rồi, chính là người này.”
Chu Trường Dũng liếc nhìn bức ảnh: “Người thanh niên này trông khá hoạt bát, không giống kẻ xấu.”
Dương Thiên Tuyền nói: “Anh Chu, anh và chị Lý quả thực đúng là vợ chồng nha, nói y chang nhau ấy.”
“Khoan đã..." tay, hơi nhíu m:
Chu Trường Dũng cầm bức ảnh trong
“Người này... có chút quen mặt...” Nói tới đây anh ta chợt ngẩng đầu lên nhìn Dương Thiên Tuyền, cười nói:
“Thiên Tuyền, hôm nay em phải đãi anh ăn tối rồi.”
Trong phòng thẩm vấn ở trên lầu.
Đây là một căn phòng nhỏ riêng biệt, Lâm Kiên đang ngồi trên ghế đối diện với hai cảnh sát - một nam một nữ.
“Tên?”
“Lâm Kiên.”
“tuổi?”
"23."
“Sao lại đánh người?”
“Bọn họ dẫn người đến công ty của vợ tôi để gây rối. Tôi không đánh họ thì chờ họ đánh à?”
“Vợ anh?”
“Là Hạ Thiên Trúc, các người cũng mời cô ấy đến đây, đang ngồi uống trà ở bên ngoài đó.”
Nữ cảnh sát phụ trách thẩm vấn liếc nhìn nam cảnh sát, nam cảnh sát liền gạch bỏ hai từ vợ tôï' và Hạ Thiên Trúc' khỏi bảng ghi chép rồi đập bàn nói:
“Anh nghĩ đây là nơi nào hả? Nếu còn dám nói linh tinh nữa anh có tin tôi sẽ bắt giam anh một tuần không?”
Nữ cảnh sát lạnh lùng nói: “Lâm Kiên, chúng tôi yêu cầu anh nghiêm túc hợp tác điều tra.”
Lâm Kiên vừa định bảo những gì mình nói là sự thật thì cửa phòng thẩm vấn đã bị gõ.
Nữ cảnh sát đứng dậy mở cửa, nhìn thấy Dương Thiên Tuyền thì liền chào: “Dương đội trưởng.”
Dương Thiên Tuyền liếc nhìn vào phòng thẩm vấn, lửa giận như đang thiêu đốt trong mắt cô. Cô tạm thời
kìm nén cơn giận, nói với nữ cảnh sát:
“Hai người tra ngoài trước đi, tôi sẽ thẩm vấn người này.
“Vâng!”
Nữ cảnh sát và nam cảnh sát thu dọn đồ đạc rời đi. Lúc nữ cảnh sát đi ngang qua chỗ Dương Thiên Tuyền lại liếc mắt nhìn về phía Lâm Kiên, nói:
“Dương đội trưởng, người này rất xảo quyệt!”
Dương Thiên Tuyền gật gật đầu.
Cửa phòng thẩm vấn đóng lại, Dương Thiên Tuyền ngồi đối diện Lâm Kiên.
Lâm Kiên cũng không cảm thấy có gì bất ngờ khi nhìn thấy Dương Thiên Tuyền xuất hiện. Lúc nãy đi ngang qua chỗ cô hắn đã nhìn thấy bức ảnh trên tay cô - là ảnh của hắn.
Nam cảnh sát trung niên áp giải hắn chắc chản cũng đã nhìn thấy. Vì vậy chuyện Dương Thiên Tuyền đến tìm anh lúc này cũng là nằm trong dự đoán.
Dương Thiên Tuyền cười khẩy: “Anh không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây đúng không?”
Lâm Kiên cười đáp: “Đúng vậy, điều này chứng tỏ chúng ta rất có duyên phận. Cô mặc bộ váy này trông rất đẹp, nhưng...”
Dương Thiên Tuyền: “Giờ anh có nói gì thì cũng vô dụng. Anh bỏ trốn sau khi hành hung người khác, còn bị nghỉ ngờ chạy quá tốc độ hai lần. Anh sẽ phải ở trong phòng giam một tháng tới!”
Lâm Kiên ngừng cười, nghiêm túc nhìn Dương Thiên Tuyền: “Tôi thật sự không có làm bị thương ông già đó, chính ông ta ngất đi rồi đụng phải tôi, tôi có lòng tốt nên mới ra tay cứu giúp.”
Dương Thiên Tuyền cười lạnh: “Ra tay cứu giúp? Lòng tốt? Vậy thì anh chạy cái gì? Hơn nữa, tại sao ông nội tôi phải nói dối tôi?”
Không nhắc đến lão già kia thì còn đỡ, bây giờ nhắc đến Lâm Kiên liền cảm thấy cực kỳ tức giận.
Lương tâm lão già đó bị chó tha đi rồi sao? Rõ ràng là hắn cứu giúp ông †a, vậy mà sau khi tỉnh dậy, ông ta lại nói là hắn đánh ông ta?
Lâm Kiên: “Tại cô rượt theo nên tôi mới phải chạy. Cô không rượt thì tôi chạy làm gì? Còn vì sao ông già kia lại nói tôi đánh ông ta à? Chỉ có thể là vì ông ta là một ông già vô lương tâm, vô đạo đức mà thôi. Người có lương tâm không ai có thể làm như vậy hết!”
Dương Thiên Tuyền lập tức vỗ bàn đứng dậy: “Anh nói lại thử coi, ai là kẻ vô lương tâm, vô đạo đức hả?”
Lâm Kiên: “Nếu có nói lại một vạn lần nữa cũng là như vậy. Ông già kia là một người vô đạo đức, vu oan cho người tốt!”
Dương Thiên Tuyền đi tới bên cạnh Lâm Kiên: “Anh có tin bây giờ tôi đánh cho anh răng rụng đầy sàn không?”
Lâm Kiên dùng ánh mắt chỉ về phía camera giám sát trong căn phòng: “Cảnh sát tùy tiện đánh người là phạm pháp nha, cố ý phạm pháp lại càng nghiêm trọng hơn đó."
Dương Thiên Tuyền cười lạnh nói: “Nếu tôi nói cho anh biết là camera trong căn phòng này tạm thời bị trục trặc thì anh cảm thấy thế nào?”
Lâm Kiên chớp chớp mắt: “Cô, cô muốn lạm quyền để giải quyết tư thù sao? Ơ, chờ đã...
Vẻ mặt Lâm Kiên đột nhiên thay đổi, kinh ngạc nói: “Tôi nhớ ra rồi, cô là cô gái quần lót hoạt hình mà tôi nhìn thấy trong gương chiếu hậu hôm qua đúng không?”
*Ồ, còn nữa, hôm nay ở gần Phố Gổ, người tôi gặp. cũng là cô đúng không?”
Lâm Kiên cười nói: “Hoạ tiết hoạt hình cũng khá dễ thương, nhưng tôi thấy kiểu quần chữ T màu đen hợp với cô hơn đó.”
“Đồ khốn kiếp, tôi đánh chết anh!”
Khuôn mặt xinh đẹp vốn đã lạnh lùng của Dương 'Thiên Tuyền lại càng thêm băng giá. Đôi chân dài trắng nốn thẳng tắp đá thẳng về phía Lâm Kiên.
Vụt...
Gió vừa thổi qua Lâm Kiên liền cảm giác được trước. mắt có một luồng ánh sáng trắng lóe lên, vội vàng giơ tay lên bắt lấy.
Bộp!
Lâm Kiên nắm lấy mắt cá chân sắp chạm vào vai mình, dọc theo bắp chân nhìn thẳng về phía trước...
Dương Thiên Tuyền lúc này đang mặc váy ngắn còn †ầm nhìn của Lâm Kiên thì lại rất vừa phải.
“Trời má, bên dưới cô còn không mặc gì cả!" Lâm Kiên mở to hai mắt, cố ý tỏ vẻ kinh ngạc.
Hai má Dương Thiên Tuyền lập tức đỏ bừng, lan đến tận cổ cô, tim đập thình thịch. Rõ ràng hôm nay cô mặc. quần trong màu hồng... Tên khốn này đang cố ý trở giò lưu manh dối gạt cô!
“Xem tôi có giết chết anh không!”
Dương Thiên Tuyền vung nắm đấm đánh vào mắt Lâm Kiên. Lâm Kiên nghiêng người né thoát.
Dương Thiên Tuyền nhân cơ hội hắn né tránh liền rút chân ra, nhưng dù cô dù sức thế nào cũng không thể rút chân lại được.
“Buông rai”
Dương Thiên Tuyền vừa xấu hổ vừa tức giận, cùng với đó là kinh ngạc sao Lâm Kiên lại có sức lực lớn đến như vậy?
“Được thôi!” Lâm Kiên mỉm cười, buông tay ra.
Hai chân Dương Thiên Tuyền vốn đang giấy dụa muốn thoát về phía sau, đột nhiên bị buông ra nên thân thể Dương Thiên Tuyền lập tức mất thăng bằng, ngã về phía sau.
“Ah"
Dương Thiên Tuyền hoảng hốt hét lên, đến ngay khi mông cô sắp chạm đất thì có một bàn tay to lớn đột ngột đưa tới...