Chương 55: Nhược Khê bỏ trốn
Bước vào y quán,Cao Lãng luôn đi sát bên cạnh cô,đại phu tiến lên bắt mạch cho cô.
Bắt mạch một lúc,khuôn mặt của đại phu lúc nhăn nhó,lúc lắc đầu,Nhược Khê muốn cười nhưng không dám cười.
Đại phu bảo cô vén tay áo lên để xem xét vết thương,nhìn từng mảng đỏ dưới làn da trắng mịn màng của cô khiến đại phu phải giật mình,ông lắc đầu nói với Cao Lãng.
"Vị khách nhân này thật sự xin lỗi ta thật sự bó tay không chữa được cho tiểu thư này xin công tử đi nơi khác ".
Nhược Khê thấy thế vội nói:
"Đại phu ta không phải bị mỗi ở tay,khắp người đều bị,nếu để lâu có ảnh hưởng gì không ạ!".
Đại phu trầm ngâm một lúc liền nói:
"Cơ thể tiểu thư phản ứng quá mạnh nếu không kịp thời chữa trị vết đỏ này sẽ lan rộng ra dẫn đến hoại tử không thể chữa khỏi và sẽ để lại sẹo ".
Nhược Khê ngước mắt lên ánh mắt đầy nước nhìn Cao Lãng,hắn thật sự cũng bối rối không biết nên làm thế nào nhưng vẫn dứt khoát nói:
"Đi đến y quán khác ta không tin ở thành An Lăng
này chỉ có một y quán,đại phu khác sẽ chữa được khỏi cho nàng,nàng đừng lo."
Nhược Khê giọng run run:
"Nếu nơi khác không chữa được thì sao,ngươi cũng biết ta là một đại phu mà,bệnh tình của ta ta là người hiểu rõ nhất,chỉ cần điều chế dược liệu và châm cứu là vết đỏ sẽ thuyên giảm,ta từng bị như thế này lúc đi từ Hạ Quốc sang Sở quốc rồi".
Cao Lãng im lặng một lúc rồi nói:
"Đi thêm một y quán nữa nếu không chữa được thì ta sẽ xem xét ".
Nhược Khê cúi đầu rầu rĩ,lúc đến y quán thứ hai,đại phu cũng nói đúng như lúc đầu khiến cho Cao Lãng không thể không tin tưởng nhưng trong lòng hắn vẫn có chút băn khoăn.
Nàng như sợ hắn đổi ý liền nói:
"Nếu ngươi sợ ta chạy trốn có thể cử người ở bên cạnh ta,nhưng phải là nữ giới vì châm cứu và bôi thuốc ta cần phải cởi y phục."
Ngẫm nghĩ một lúc rồi hắn nói:
"Vậy ta sẽ đứng bên ngoài cửa canh trừng nếu có gì nàng phải gọi ta ngay".
Nhược Khê nhẹ nhàng trả lời:
"Ta biết rồi mà"
Rồi cô quay sang phía đại phu dặn dò:
"Lấy cho ta một bộ kim châm và một số dược liệu ghi trên đây, ta cần phải pha chế thuốc để bôi",nói rồi nàng ngồi xuống ghi tên các dược liệu.
Hắn vẫn đứng cạnh nàng từ lúc nàng nhận dược liệu và pha chế,đôi bàn tay nàng nhanh thoăn thoắt sử lý các loại thảo dược một cách thuần thục.
Càng tiếp xúc gần nàng hắn càng bị sự tài giỏi của nàng làm cho khâm phục,không có gì là nàng không biết,đây là người con gái đầu tiên khiến hắn phải bỏ ra tâm trí nhiều đến thế.
Khi pha xong dược liệu nàng bước nhẹ vào phòng,hai tỳ nữ đi theo bên người hắn bước vào cùng nàng còn hắn thì đứng ngay bên ngoài phòng để canh gác.
Khi vào trong phòng nàng chưa thay y phục ra ngay mà nàng bảo hai tỳ nữ ngồi lên giường để chuẩn bị giúp nàng bôi thuốc.
Nhược Khê hòa thuốc vào một bát nước ấm đưa gần đến xát hai người,một mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng bay ra,hai cung nữ cảm thấy hoa mắt chóng mặt liền ngất ngay tai chỗ.
Nàng thấy thế vội vàng nhanh chóng mở cửa sổ,nơi đây là lầu hai nếu nhảy xuống sẽ ngã,may sao ở đây có một cái cây cổ thụ,nàng bám và trèo xuống dưới,nàng chạy nhanh trên đường lớn,bỗng thấy một xe ngựa của đoàn người đi qua nàng lẩn trốn vào thùng xe của họ,lúc này tim nàng đang đập liên hồi.
Nàng phải nghĩ cách chốn ra khỏi đây bằng không với thế lực của hắn cho dù nàng trốn thoát cũng sẽ bị bắt về,trước tiên cứ trà trộn vào đoàn người này đã rồi tính sau.
Nhìn những đồ vật trên xe nàng đoán không phải thương nhân mà là một hộ gia đình quan lại quyền quý nào đó vì nàng nhìn thấy có một số là đồ cống phẩm.
Lúc này Cao Lãng một lúc sau không nghe thấy động tĩnh gì hắn nghi ngờ sai thuộc hạ đi gõ cửa,gõ mấy tiếng không nghe thấy ai đáp lại Cao Lãng vội đạp cửa đi vào.
Trước mặt hắn hai nô tỳ đang hôn mê nằm trên giường,của sổ thì mở lớn không thấy nàng đâu,hắn nghiến răng kèn kẹt,sự tức giận bùng phát,sai người gọi tỳ nữ dậy.
Lúc này hai người vừa mới hết hơi thuốc mê nên đang lâng lâng chưa biết gì,hắn quát lên:
"Người đâu, các ngươi trông người như thế hả?".
Hai nô tỳ run sợ vội vàng nói:
"Tiểu thư bảo bọn nô tỳ lên giường để đắp thuốc rồi chúng nô tỳ ngất đi không nhớ được gì ạ,xin hoàng thượng tha tội ".
"Lũ ăn hại,giữ các ngươi có ích gì,người đâu lôi xuống ".
Tiếng khóc của hai cung nữ vang lên thảm thiết,đôi mắt hắn hung ác như một con sói săn mồi:
"Nàng giỏi lắm dám chạy trốn được trước mắt ta,ta quá xem thường nàng rồi,để xem khi ta bắt được nàng sẽ trừng phạt nàng ra sao".
Người đâu:
"Phong tỏa toàn thành cho ta,huy động hết ám vệ nằm vùng về tập trung tra xét không chừa một ngóc ngách nào ".
Chúng thuộc hạ vội vàng tuân lệnh,sự độc ác và tàn bạo của hoàng thượng chúng đã được chứng kiến nên ai cũng sợ hãi.
Bắt mạch một lúc,khuôn mặt của đại phu lúc nhăn nhó,lúc lắc đầu,Nhược Khê muốn cười nhưng không dám cười.
Đại phu bảo cô vén tay áo lên để xem xét vết thương,nhìn từng mảng đỏ dưới làn da trắng mịn màng của cô khiến đại phu phải giật mình,ông lắc đầu nói với Cao Lãng.
"Vị khách nhân này thật sự xin lỗi ta thật sự bó tay không chữa được cho tiểu thư này xin công tử đi nơi khác ".
Nhược Khê thấy thế vội nói:
"Đại phu ta không phải bị mỗi ở tay,khắp người đều bị,nếu để lâu có ảnh hưởng gì không ạ!".
Đại phu trầm ngâm một lúc liền nói:
"Cơ thể tiểu thư phản ứng quá mạnh nếu không kịp thời chữa trị vết đỏ này sẽ lan rộng ra dẫn đến hoại tử không thể chữa khỏi và sẽ để lại sẹo ".
Nhược Khê ngước mắt lên ánh mắt đầy nước nhìn Cao Lãng,hắn thật sự cũng bối rối không biết nên làm thế nào nhưng vẫn dứt khoát nói:
"Đi đến y quán khác ta không tin ở thành An Lăng
này chỉ có một y quán,đại phu khác sẽ chữa được khỏi cho nàng,nàng đừng lo."
Nhược Khê giọng run run:
"Nếu nơi khác không chữa được thì sao,ngươi cũng biết ta là một đại phu mà,bệnh tình của ta ta là người hiểu rõ nhất,chỉ cần điều chế dược liệu và châm cứu là vết đỏ sẽ thuyên giảm,ta từng bị như thế này lúc đi từ Hạ Quốc sang Sở quốc rồi".
Cao Lãng im lặng một lúc rồi nói:
"Đi thêm một y quán nữa nếu không chữa được thì ta sẽ xem xét ".
Nhược Khê cúi đầu rầu rĩ,lúc đến y quán thứ hai,đại phu cũng nói đúng như lúc đầu khiến cho Cao Lãng không thể không tin tưởng nhưng trong lòng hắn vẫn có chút băn khoăn.
Nàng như sợ hắn đổi ý liền nói:
"Nếu ngươi sợ ta chạy trốn có thể cử người ở bên cạnh ta,nhưng phải là nữ giới vì châm cứu và bôi thuốc ta cần phải cởi y phục."
Ngẫm nghĩ một lúc rồi hắn nói:
"Vậy ta sẽ đứng bên ngoài cửa canh trừng nếu có gì nàng phải gọi ta ngay".
Nhược Khê nhẹ nhàng trả lời:
"Ta biết rồi mà"
Rồi cô quay sang phía đại phu dặn dò:
"Lấy cho ta một bộ kim châm và một số dược liệu ghi trên đây, ta cần phải pha chế thuốc để bôi",nói rồi nàng ngồi xuống ghi tên các dược liệu.
Hắn vẫn đứng cạnh nàng từ lúc nàng nhận dược liệu và pha chế,đôi bàn tay nàng nhanh thoăn thoắt sử lý các loại thảo dược một cách thuần thục.
Càng tiếp xúc gần nàng hắn càng bị sự tài giỏi của nàng làm cho khâm phục,không có gì là nàng không biết,đây là người con gái đầu tiên khiến hắn phải bỏ ra tâm trí nhiều đến thế.
Khi pha xong dược liệu nàng bước nhẹ vào phòng,hai tỳ nữ đi theo bên người hắn bước vào cùng nàng còn hắn thì đứng ngay bên ngoài phòng để canh gác.
Khi vào trong phòng nàng chưa thay y phục ra ngay mà nàng bảo hai tỳ nữ ngồi lên giường để chuẩn bị giúp nàng bôi thuốc.
Nhược Khê hòa thuốc vào một bát nước ấm đưa gần đến xát hai người,một mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng bay ra,hai cung nữ cảm thấy hoa mắt chóng mặt liền ngất ngay tai chỗ.
Nàng thấy thế vội vàng nhanh chóng mở cửa sổ,nơi đây là lầu hai nếu nhảy xuống sẽ ngã,may sao ở đây có một cái cây cổ thụ,nàng bám và trèo xuống dưới,nàng chạy nhanh trên đường lớn,bỗng thấy một xe ngựa của đoàn người đi qua nàng lẩn trốn vào thùng xe của họ,lúc này tim nàng đang đập liên hồi.
Nàng phải nghĩ cách chốn ra khỏi đây bằng không với thế lực của hắn cho dù nàng trốn thoát cũng sẽ bị bắt về,trước tiên cứ trà trộn vào đoàn người này đã rồi tính sau.
Nhìn những đồ vật trên xe nàng đoán không phải thương nhân mà là một hộ gia đình quan lại quyền quý nào đó vì nàng nhìn thấy có một số là đồ cống phẩm.
Lúc này Cao Lãng một lúc sau không nghe thấy động tĩnh gì hắn nghi ngờ sai thuộc hạ đi gõ cửa,gõ mấy tiếng không nghe thấy ai đáp lại Cao Lãng vội đạp cửa đi vào.
Trước mặt hắn hai nô tỳ đang hôn mê nằm trên giường,của sổ thì mở lớn không thấy nàng đâu,hắn nghiến răng kèn kẹt,sự tức giận bùng phát,sai người gọi tỳ nữ dậy.
Lúc này hai người vừa mới hết hơi thuốc mê nên đang lâng lâng chưa biết gì,hắn quát lên:
"Người đâu, các ngươi trông người như thế hả?".
Hai nô tỳ run sợ vội vàng nói:
"Tiểu thư bảo bọn nô tỳ lên giường để đắp thuốc rồi chúng nô tỳ ngất đi không nhớ được gì ạ,xin hoàng thượng tha tội ".
"Lũ ăn hại,giữ các ngươi có ích gì,người đâu lôi xuống ".
Tiếng khóc của hai cung nữ vang lên thảm thiết,đôi mắt hắn hung ác như một con sói săn mồi:
"Nàng giỏi lắm dám chạy trốn được trước mắt ta,ta quá xem thường nàng rồi,để xem khi ta bắt được nàng sẽ trừng phạt nàng ra sao".
Người đâu:
"Phong tỏa toàn thành cho ta,huy động hết ám vệ nằm vùng về tập trung tra xét không chừa một ngóc ngách nào ".
Chúng thuộc hạ vội vàng tuân lệnh,sự độc ác và tàn bạo của hoàng thượng chúng đã được chứng kiến nên ai cũng sợ hãi.