Chương 54: Mưu mẹo của Nhược Khê
Tuyên Vương như nổi điên lên khi không thấy Nhược Khê,chàng tự trách bản thân mình khi không bảo vệ được nàng.
Chàng chia ám vệ cùng quân lính đi các hướng để tìm tung tích của nàng,chàng không ăn không ngủ ngày đêm tìm kiếm,không ai khuyên can nổi chàng.
Chàng tập trung tìm kiếm nhiều nhất là giữa biên giới Lương quốc và Sở quốc,người chàng nghi ngờ nhiều nhất là Cao Lãng,nghi ngờ sự cáo già quỷ quyệt của hắn.
Cùng lúc ấy Nhược Khê trên đường đi nàng rất bình tĩnh,ăn ngủ đúng giờ,không chống đối,không cự tuyệt,Cao Lãng nói sao thì nàng nghe vậy dần già hắn cũng nới lỏng sự phòng bị đối với nàng.
Nhược Khê nghe chúng ra tín hiệu với nhau sắp đến thành trì của Thục quốc rồi,lúc đó nàng mới giật mình.
Đúng là cáo già mà hắn biết Tuyên Vương sẽ nghi ngờ và truy bắt hành tung của hắn trên đường về Lương quốc nên hắn đã chọn lối đi đường vòng mạo hiểm xuyên qua nước Thục để về nước Sở.
Nàng ngẫm nghĩ có lẽ thời gian không còn nhiều nữa nàng phải để lại tín hiệu và bỏ chốn nếu không sẽ không kịp mất.
Nàng nhìn Cao Lãng rồi nhẹ nhàng hỏi:
"Ta có thể vào cửa hàng dược liệu một lát được không?".
Hắn nhìn nàng chăm chú rồi nói:
"Ở đây mọi thứ đều phức tạp,không cần thiết thì nàng không cần xuống đường ".
Nàng nhìn hắn ánh mắt như muốn khóc:
"Ta bị chứng dị ứng với bụi và khí hậu lạnh,trên người đã có nhiều nốt phát ban đỏ nhưng ta...ta không dám nói,ta sợ để lâu sẽ không tốt?".
Cao Lãng nghi ngờ nhìn nàng.
Nàng nhẹ nhàng vén một ít tay áo lên:
"Ngươi nhìn này,ta sợ...nàng ấp úng...sẽ thành sẹo mất ".
Cao Lãng nhìn thấy mà giật mình,trên tay nàng nổi những vệt ửng đỏ nhìn rất dọa người.
Thật ra Nhược Khê đã thực hiện việc bỏ trốn từ hai hôm nay,tránh để tên cáo già đó nghi ngờ.
Nàng bị dị ứng khi ăn lòng đỏ trứng với rau mùi tây,nên hai hôm nay nàng đã cố gắng ăn để mình bị dị ứng tuy ngứa ngáy khó chịu vô cùng nhưng để Cao Lãng tin tưởng nàng bắt buộc phải làm vậy.
Cao Lãng im lặng một chút rồi nói:
"Nàng chịu khó một chút tòa thành trước mắt là Thục quốc rồi,ta sẽ dẫn nào đi y quán."
Thật là tên cáo già mà,nhưng với độ dị ứng như này nàng tin chắc đại phu ở đây sẽ không chữa nổi lúc đó hắn sẽ để nàng tìm dược liệu để tự chữa.Nếu không thật khổ công nàng đã ăn một lượng mùi tây lượng quá nhiều mà.
Thông quan rất nhanh không vướng vấp bất kỳ điều gì,Cao Lãng giả trang thành thương đoàn buôn vải nên đi qua rất nhanh.
Từ trước đến giờ thông thương giữa các nước rất phát triển đặc biệt là buôn bán vải và muối được ưu tiên hàng đầu.
Đoàn người đi vào một thành trì thuộc nước Thục,nghe nói Vương Cẩn đã danh chính ngôn thuận lên làm thái tử,bây giờ ở trong triều rất là có tiếng nói,Ý nhi cũng đúng như ước định được lập làm thái tử phi chờ ngày xuất giá.
Cao Lãng cử vài người đi theo mình để đưa nàng đến y quán còn lại mọi người đi đến khách điếm để nghỉ ngơi một ngày rồi lên đường.
Từ Nước Sở đến nước Thục lo lắng Tuyên vương đuổi đến nơi đoàn người đi không ngừng nghỉ,không dám thuê khách điếm ngủ,chỉ dám dựng lều qua loa ở bìa rừng một lúc rồi đi nên sức lực ai cũng kiệt quệ rồi.
Giờ đến nước Thục rồi bọn chúng mới lới lỏng cảnh giác,ban đầu Nhược Khê muốn để lại dấu hiệu ám vệ của Tuyên Vương phủ cho Tuyên Triệt dễ tìm thấy nàng.
Nhưng với sự giám sát của Cao Lãng nàng từ bỏ ý đồ,đối với một con sói già này tốt nhất nếu làm là phải thành công còn không thì sẽ không có bất kỳ cơ hội nào nữa vì vậy nên cả quãng đường đi Nhược Khê mới yên tĩnh đến vậy.
Nhược Khê rất nhớ bảo bảo,không biết thằng bé không thấy cô có khóc nhè không,nàng còn nhớ cả chàng nữa,tính cách chàng nàng là người hiểu rõ nhất,nàng mất tích ngay trong phủ của mình ai có thể kiềm chế được chàng chứ.
Xe ngựa bỗng dừng lại làm Nhược Khê bất giác bừng tỉnh,Cao Lãng đưa tay đỡ nàng,nàng nhẹ nhàng đặt tay lên để hắn đỡ xuống.
Qua thời gian ở cùng nàng đã chứng minh một điều hắn rất bá đạo và chuyên quyền,nàng càng từ chối hắn càng cưỡng chế nàng,vì vậy để lấy lòng tin của hắn nàng ngầm phục tùng để tìm lấy cơ hội bỏ chốn.
Trừ những lúc ở trên xe ngựa ra còn khi nàng bước xuống xe lúc nào cũng phải đeo khăn che mặt đủ biết hắn cẩn trọng đến mức nào,dù là một chi tiết nhỏ hắn cũng không sai sót,lần đầu tiên Nhược Khê gặp một đối thủ lớn như vậy.
Chàng chia ám vệ cùng quân lính đi các hướng để tìm tung tích của nàng,chàng không ăn không ngủ ngày đêm tìm kiếm,không ai khuyên can nổi chàng.
Chàng tập trung tìm kiếm nhiều nhất là giữa biên giới Lương quốc và Sở quốc,người chàng nghi ngờ nhiều nhất là Cao Lãng,nghi ngờ sự cáo già quỷ quyệt của hắn.
Cùng lúc ấy Nhược Khê trên đường đi nàng rất bình tĩnh,ăn ngủ đúng giờ,không chống đối,không cự tuyệt,Cao Lãng nói sao thì nàng nghe vậy dần già hắn cũng nới lỏng sự phòng bị đối với nàng.
Nhược Khê nghe chúng ra tín hiệu với nhau sắp đến thành trì của Thục quốc rồi,lúc đó nàng mới giật mình.
Đúng là cáo già mà hắn biết Tuyên Vương sẽ nghi ngờ và truy bắt hành tung của hắn trên đường về Lương quốc nên hắn đã chọn lối đi đường vòng mạo hiểm xuyên qua nước Thục để về nước Sở.
Nàng ngẫm nghĩ có lẽ thời gian không còn nhiều nữa nàng phải để lại tín hiệu và bỏ chốn nếu không sẽ không kịp mất.
Nàng nhìn Cao Lãng rồi nhẹ nhàng hỏi:
"Ta có thể vào cửa hàng dược liệu một lát được không?".
Hắn nhìn nàng chăm chú rồi nói:
"Ở đây mọi thứ đều phức tạp,không cần thiết thì nàng không cần xuống đường ".
Nàng nhìn hắn ánh mắt như muốn khóc:
"Ta bị chứng dị ứng với bụi và khí hậu lạnh,trên người đã có nhiều nốt phát ban đỏ nhưng ta...ta không dám nói,ta sợ để lâu sẽ không tốt?".
Cao Lãng nghi ngờ nhìn nàng.
Nàng nhẹ nhàng vén một ít tay áo lên:
"Ngươi nhìn này,ta sợ...nàng ấp úng...sẽ thành sẹo mất ".
Cao Lãng nhìn thấy mà giật mình,trên tay nàng nổi những vệt ửng đỏ nhìn rất dọa người.
Thật ra Nhược Khê đã thực hiện việc bỏ trốn từ hai hôm nay,tránh để tên cáo già đó nghi ngờ.
Nàng bị dị ứng khi ăn lòng đỏ trứng với rau mùi tây,nên hai hôm nay nàng đã cố gắng ăn để mình bị dị ứng tuy ngứa ngáy khó chịu vô cùng nhưng để Cao Lãng tin tưởng nàng bắt buộc phải làm vậy.
Cao Lãng im lặng một chút rồi nói:
"Nàng chịu khó một chút tòa thành trước mắt là Thục quốc rồi,ta sẽ dẫn nào đi y quán."
Thật là tên cáo già mà,nhưng với độ dị ứng như này nàng tin chắc đại phu ở đây sẽ không chữa nổi lúc đó hắn sẽ để nàng tìm dược liệu để tự chữa.Nếu không thật khổ công nàng đã ăn một lượng mùi tây lượng quá nhiều mà.
Thông quan rất nhanh không vướng vấp bất kỳ điều gì,Cao Lãng giả trang thành thương đoàn buôn vải nên đi qua rất nhanh.
Từ trước đến giờ thông thương giữa các nước rất phát triển đặc biệt là buôn bán vải và muối được ưu tiên hàng đầu.
Đoàn người đi vào một thành trì thuộc nước Thục,nghe nói Vương Cẩn đã danh chính ngôn thuận lên làm thái tử,bây giờ ở trong triều rất là có tiếng nói,Ý nhi cũng đúng như ước định được lập làm thái tử phi chờ ngày xuất giá.
Cao Lãng cử vài người đi theo mình để đưa nàng đến y quán còn lại mọi người đi đến khách điếm để nghỉ ngơi một ngày rồi lên đường.
Từ Nước Sở đến nước Thục lo lắng Tuyên vương đuổi đến nơi đoàn người đi không ngừng nghỉ,không dám thuê khách điếm ngủ,chỉ dám dựng lều qua loa ở bìa rừng một lúc rồi đi nên sức lực ai cũng kiệt quệ rồi.
Giờ đến nước Thục rồi bọn chúng mới lới lỏng cảnh giác,ban đầu Nhược Khê muốn để lại dấu hiệu ám vệ của Tuyên Vương phủ cho Tuyên Triệt dễ tìm thấy nàng.
Nhưng với sự giám sát của Cao Lãng nàng từ bỏ ý đồ,đối với một con sói già này tốt nhất nếu làm là phải thành công còn không thì sẽ không có bất kỳ cơ hội nào nữa vì vậy nên cả quãng đường đi Nhược Khê mới yên tĩnh đến vậy.
Nhược Khê rất nhớ bảo bảo,không biết thằng bé không thấy cô có khóc nhè không,nàng còn nhớ cả chàng nữa,tính cách chàng nàng là người hiểu rõ nhất,nàng mất tích ngay trong phủ của mình ai có thể kiềm chế được chàng chứ.
Xe ngựa bỗng dừng lại làm Nhược Khê bất giác bừng tỉnh,Cao Lãng đưa tay đỡ nàng,nàng nhẹ nhàng đặt tay lên để hắn đỡ xuống.
Qua thời gian ở cùng nàng đã chứng minh một điều hắn rất bá đạo và chuyên quyền,nàng càng từ chối hắn càng cưỡng chế nàng,vì vậy để lấy lòng tin của hắn nàng ngầm phục tùng để tìm lấy cơ hội bỏ chốn.
Trừ những lúc ở trên xe ngựa ra còn khi nàng bước xuống xe lúc nào cũng phải đeo khăn che mặt đủ biết hắn cẩn trọng đến mức nào,dù là một chi tiết nhỏ hắn cũng không sai sót,lần đầu tiên Nhược Khê gặp một đối thủ lớn như vậy.