Chương 41: Thành Lạc An Nhược Khê bị trêu chọc
Sau ba ngày đoàn người lại tiếp tục lên đường,phong cảnh thật đẹp và hùng vĩ,Nhược Khê vui vẻ vô cùng,hai người tận hưởng cảm giác yên bình.
Điểm đến tiếp theo là Thành Lạc An ngôi thành được cho là giàu có,dân chúng an cư lạc nghiệp,lộ trình phải băng qua thành này thì mới đến được khu vực dân cư nghèo thưa thớt.
Lúc bước vào thành Nhược Khê hoa mắt bởi sự giàu có của nó,từ trước đến giờ Nhược Khê rất đam mê với các món ăn,mọi người đi tìm khách điếm để ở.
Tìm được khách điếm mọi người thu dọn xếp gọn hành lý để vào ở.
Nhược Khê cùng A Lan tách đoàn để tìm một ít dược liệu,Cô đang chế một ít thuốc gây tê giảm đau cho các binh sĩ mà còn thiếu ít dược liệu nữa.
Lúc cô đang loay hoay chọn dược liệu thì đột nhiên một chiếc xe ngựa từ đâu chạy tới tốc độ rất là nhanh,đâm hết vào các sạp hàng ven đường,một e bé bị ngã nhào lăn ra giữa đường.
Tiếng hét thất thanh của mọi người,chiếc xe ngựa vẫn không dừng lại vẫn phóng như vậy,nét mặt sợ sệt của đứa bé,nó nhắm tịt mắt lại.
Lúc mọi người tưởng chừng xe ngựa đè lên đứa bé đó thì một chiếc roi vung lên cuốn chặt lấy đứa kéo ra xa,do bất ngờ con ngựa giật mình hí vang trời hất cao cỗ kiệu,người trong xe ngựa ngã lăn ra đất.
Bọn người hầu vội chạy nhanh lại đỡ giọng lo lắng:
"Công tử,người có sao không ạ! ".
Tiếng chửi rủa quát mắng không ngừng,một tên người hầu chạy đến quát thẳng vào mặt Nhược Khê và A Lan:
"To gan,người dám làm công tử ngã xe,người đâu bắt lấy thằng nhóc và đám người này lại cho công tử hỏi tội ".
Một loạt thị vệ từ phía sau chạy đến,lúc đó người mẹ đang ôm đứa con của mình lo sợ.
Tiếng xì xào của mọi người vang lên:
"Khổ thân cô nương này giúp người mà lại bị liên lụy rồi,động vào công tử nhà quan tổng đốc,nghe nói là có quan hệ họ hàng với thái tử đương triều nên hống hách coi thường tính mạng của con người,ngay cả thành chủ cũng không dám động đến"
Tiếng xì xào vang lên Nhược Khê nghe rõ từng chút một,liếc nhìn A Lan ra hiệu nếu có đánh nhau thì đánh nhanh thắng nhanh rồi lui về khách điếm ta lưu lại bảo vệ đứa nhỏ rồi về sau.
Tên công tử đó từ từ bước lên giọng hống hách:
"Ta xem là ai mà dám dùng roi quất vào ngựa của ta nào?".
Khi đối mặt với Nhược Khê ánh mắt hắn ta sáng lấp lánh,chứa đầy dục vọng,đôi mắt láo liên xoay tròn vội vàng nói:
"Tiểu thư nàng thật xinh đẹp,ta đang thiếu phu nhân nàng về làm phu nhân ta nhé".
Mọi người ở đây đều bất ngờ,tưởng sẽ có một màn đánh nhau chứ,đúng là...
A Lan cười khinh thường nói:
"Bằng ngươi mà cũng đòi lấy phu nhân nhà ta,xin lỗi phu nhân là hoa có chủ rồi không đến phiên ngươi,ta khinh".
Tên công tử mặt biến sắc quát lớn:
"Nếu đã vậy thì bắt về làm thê thiếp của ta cũng được,dù gì bản công tử chơi chán rồi đến phiên các ngươi".
"Bắt lấy cả hai cho ta".
Bọn thị vệ lao lên,may trong lúc nói chuyện đứa bé đã được mẹ nó dắt đi nên cô cũng không phải lo lắng nữa.
Nhược Khê và A Lan cùng lao vào,hai người xong xong kết hợp cùng phá vòng vây.Do người bên chúng khá nhiều nên hai người bị vây tròn vào thế yếu.
Tên công tử giọng hèn mọn:
"Mỹ nhân nàng theo ta về đi đừng chống trả nữa,nàng không chống đỡ được đâu,mà nàng có chốn được nếu không có sự cho phép của ta nàng cũng không ra được khỏi thành Lạc An này đâu".
"Ngươi chắc chứ ",giọng nói trầm ấm của Tuyên vương vang lên.
Chàng đến gần nàng ôm nhẹ hỏi:
"Nàng không sao chứ?"
Nhược Khê hỏi:
"Sao chàng lại tới đây?".
"Thấy nàng lâu về nên ta đi tìm,ai ngờ lại gặp phải loại người không biết sống chết này".
Liếc mắt quay sang giọng lạnh lùng:
"Có gan động vào phu nhân của ta thì hãy xác định dần đi".
Người đâu:"bắt hết bọn chúng lại giải vào phủ thành chủ cho ta".
Tên công tử kia cười lớn:
"Thật nực cười ngươi có biết ta là ai không,thái tử đương triều là biểu đệ của ta đấy,ngươi nghĩ lão già thành chủ dám làm gì ta ".
Tuyên Vương nhếch môi khinh thường:
"Bắt lấy".
Toàn bộ ám vệ và thị vệ cùng xông vào bắt toàn bộ người của bọn chúng lại.
Tên công tử kêu to:
"Người sẽ phải hối hận,để ta xem ngươi sẽ phải quỳ gối xin lỗi ta như thế nào, nhớ kĩ tên ta là Vương Khải ",rồi ung dung để bọn chúng giải đi.
Lúc đoàn người giải Vương Khải cùng bọn hạ nhân đến phủ thành chủ.Thành chủ chạy ra nhìn thấy Vương Khải thì hô to lên:
"Chuyện này là như thế nào?".
Tên Vương Khải kia ung dung trả lời:
"Bọn người mắt mù này dám bắt ta giải đến đây,phụ thân ta sắp đến đây xem người giải quyết bọn chúng thế nào".
Thành chủ bối rối:
"Chuyện này....".
Tuyên Vương bước lên hỏi:
"Ngươi là thành chủ của nơi này?".
Thành chủ ngước lên,nhìn người này tướng mạo phi phàm bất giác cảm thấy sợ hãi vội vàng đáp:
"Ta là thành chủ thành Lạc An này,xin hỏi các hạ là..."
Chưa kịp lên tiếng thì tên đô đốc phụ thân của Vương Khải xuất hiện,chưa thấy người đã nghe thấy giọng chu chéo của hắn.
Nhìn tên béo bụng đầy mỡ Nhược Khê lắc đầu ngao ngán.
"
Điểm đến tiếp theo là Thành Lạc An ngôi thành được cho là giàu có,dân chúng an cư lạc nghiệp,lộ trình phải băng qua thành này thì mới đến được khu vực dân cư nghèo thưa thớt.
Lúc bước vào thành Nhược Khê hoa mắt bởi sự giàu có của nó,từ trước đến giờ Nhược Khê rất đam mê với các món ăn,mọi người đi tìm khách điếm để ở.
Tìm được khách điếm mọi người thu dọn xếp gọn hành lý để vào ở.
Nhược Khê cùng A Lan tách đoàn để tìm một ít dược liệu,Cô đang chế một ít thuốc gây tê giảm đau cho các binh sĩ mà còn thiếu ít dược liệu nữa.
Lúc cô đang loay hoay chọn dược liệu thì đột nhiên một chiếc xe ngựa từ đâu chạy tới tốc độ rất là nhanh,đâm hết vào các sạp hàng ven đường,một e bé bị ngã nhào lăn ra giữa đường.
Tiếng hét thất thanh của mọi người,chiếc xe ngựa vẫn không dừng lại vẫn phóng như vậy,nét mặt sợ sệt của đứa bé,nó nhắm tịt mắt lại.
Lúc mọi người tưởng chừng xe ngựa đè lên đứa bé đó thì một chiếc roi vung lên cuốn chặt lấy đứa kéo ra xa,do bất ngờ con ngựa giật mình hí vang trời hất cao cỗ kiệu,người trong xe ngựa ngã lăn ra đất.
Bọn người hầu vội chạy nhanh lại đỡ giọng lo lắng:
"Công tử,người có sao không ạ! ".
Tiếng chửi rủa quát mắng không ngừng,một tên người hầu chạy đến quát thẳng vào mặt Nhược Khê và A Lan:
"To gan,người dám làm công tử ngã xe,người đâu bắt lấy thằng nhóc và đám người này lại cho công tử hỏi tội ".
Một loạt thị vệ từ phía sau chạy đến,lúc đó người mẹ đang ôm đứa con của mình lo sợ.
Tiếng xì xào của mọi người vang lên:
"Khổ thân cô nương này giúp người mà lại bị liên lụy rồi,động vào công tử nhà quan tổng đốc,nghe nói là có quan hệ họ hàng với thái tử đương triều nên hống hách coi thường tính mạng của con người,ngay cả thành chủ cũng không dám động đến"
Tiếng xì xào vang lên Nhược Khê nghe rõ từng chút một,liếc nhìn A Lan ra hiệu nếu có đánh nhau thì đánh nhanh thắng nhanh rồi lui về khách điếm ta lưu lại bảo vệ đứa nhỏ rồi về sau.
Tên công tử đó từ từ bước lên giọng hống hách:
"Ta xem là ai mà dám dùng roi quất vào ngựa của ta nào?".
Khi đối mặt với Nhược Khê ánh mắt hắn ta sáng lấp lánh,chứa đầy dục vọng,đôi mắt láo liên xoay tròn vội vàng nói:
"Tiểu thư nàng thật xinh đẹp,ta đang thiếu phu nhân nàng về làm phu nhân ta nhé".
Mọi người ở đây đều bất ngờ,tưởng sẽ có một màn đánh nhau chứ,đúng là...
A Lan cười khinh thường nói:
"Bằng ngươi mà cũng đòi lấy phu nhân nhà ta,xin lỗi phu nhân là hoa có chủ rồi không đến phiên ngươi,ta khinh".
Tên công tử mặt biến sắc quát lớn:
"Nếu đã vậy thì bắt về làm thê thiếp của ta cũng được,dù gì bản công tử chơi chán rồi đến phiên các ngươi".
"Bắt lấy cả hai cho ta".
Bọn thị vệ lao lên,may trong lúc nói chuyện đứa bé đã được mẹ nó dắt đi nên cô cũng không phải lo lắng nữa.
Nhược Khê và A Lan cùng lao vào,hai người xong xong kết hợp cùng phá vòng vây.Do người bên chúng khá nhiều nên hai người bị vây tròn vào thế yếu.
Tên công tử giọng hèn mọn:
"Mỹ nhân nàng theo ta về đi đừng chống trả nữa,nàng không chống đỡ được đâu,mà nàng có chốn được nếu không có sự cho phép của ta nàng cũng không ra được khỏi thành Lạc An này đâu".
"Ngươi chắc chứ ",giọng nói trầm ấm của Tuyên vương vang lên.
Chàng đến gần nàng ôm nhẹ hỏi:
"Nàng không sao chứ?"
Nhược Khê hỏi:
"Sao chàng lại tới đây?".
"Thấy nàng lâu về nên ta đi tìm,ai ngờ lại gặp phải loại người không biết sống chết này".
Liếc mắt quay sang giọng lạnh lùng:
"Có gan động vào phu nhân của ta thì hãy xác định dần đi".
Người đâu:"bắt hết bọn chúng lại giải vào phủ thành chủ cho ta".
Tên công tử kia cười lớn:
"Thật nực cười ngươi có biết ta là ai không,thái tử đương triều là biểu đệ của ta đấy,ngươi nghĩ lão già thành chủ dám làm gì ta ".
Tuyên Vương nhếch môi khinh thường:
"Bắt lấy".
Toàn bộ ám vệ và thị vệ cùng xông vào bắt toàn bộ người của bọn chúng lại.
Tên công tử kêu to:
"Người sẽ phải hối hận,để ta xem ngươi sẽ phải quỳ gối xin lỗi ta như thế nào, nhớ kĩ tên ta là Vương Khải ",rồi ung dung để bọn chúng giải đi.
Lúc đoàn người giải Vương Khải cùng bọn hạ nhân đến phủ thành chủ.Thành chủ chạy ra nhìn thấy Vương Khải thì hô to lên:
"Chuyện này là như thế nào?".
Tên Vương Khải kia ung dung trả lời:
"Bọn người mắt mù này dám bắt ta giải đến đây,phụ thân ta sắp đến đây xem người giải quyết bọn chúng thế nào".
Thành chủ bối rối:
"Chuyện này....".
Tuyên Vương bước lên hỏi:
"Ngươi là thành chủ của nơi này?".
Thành chủ ngước lên,nhìn người này tướng mạo phi phàm bất giác cảm thấy sợ hãi vội vàng đáp:
"Ta là thành chủ thành Lạc An này,xin hỏi các hạ là..."
Chưa kịp lên tiếng thì tên đô đốc phụ thân của Vương Khải xuất hiện,chưa thấy người đã nghe thấy giọng chu chéo của hắn.
Nhìn tên béo bụng đầy mỡ Nhược Khê lắc đầu ngao ngán.
"