Chương 42: Về kinh
Tên đô đốc quát lớn:
"Là ai,cả gan dám bắt con trai ta,muốn chết phải không,tên kia ngươi không muốn làm thành chủ nữa có phải không hả?".
Thành chủ im lặng không nói gì.
Tuyên Vương bước lên giọng lạnh lùng:
"Hóa ra là ngươi à,ta đang thắc mắc không biết đô đốc bọn chúng nhắc đến là ai,giờ ta mới biết thành chủ có được làm hay không là quyền của ngươi đó ".
Tên đô đốc ngỡ ngàng vội ngước lên nhìn,khi nhìn thấy là Tuyên Vương thì hắn sợ hãi,chân run run muốn ngã xuống đất,chuyện này là thế nào sao vị phật sống này lại ở đây.
Hắn quỳ rạp xuống đất vội vàng nói:
"Vi thần không biết Tuyên Vương điện hạ đến đây,sao người không báo cho quan lại địa phương để nghênh đón ạ!".
Mọi người nghe thấy thì ai cũng ngỡ ngàng nhất là thành chủ và Vương Khải,nghe đến Tuyên Vương hắn ngồi bịch xuống đất thất thần,mặt cắt không còn giọt máu,chiến tích về tuyên vương hắn đã được nghe cả trăm lần rồi.
Vương gia giọng châm biếm nói:
"Nếu ta báo cho các ngươi thì làm sao chứng kiến được thực tế cha con ngươi ngông cuồng và hống hách,***** *** dân nữ thế nào.
Ngay cả thành chủ các ngươi cũng không xem ra gì,ta thật sự không hiểu ngươi dám dựa vào ai mà hống hách vậy ".
Người đâu áp giải tên Vương Khải cùng Tổng đốc đại nhân lại để tra xét,ta thử xem xem ai có thể cứu được các ngươi.
Tên đô đốc quỳ xuống vừa khóc vừa nói:
"Vương gia xin tha mạng cho thần,chuyện này thần không biết gì hết xin người nể mặt hoàng hậu và thái tử mà giơ cao đánh khẽ".
Tuyên vương lạnh lùng:
"Tra xét xong rồi hãy nói đến tình thân ",người đâu giải đi.
Tuyên Vương quay sang nhìn thành chủ ôn tồn nói:
"Ngươi là thành chủ một thành mà quá là nhu nhược,để chúng lộng hành,chỉ một tên tổng đốc nhỏ nhoi mà cũng không sử lý được.Nhưng vì ngươi là một vị thành chủ tốt yêu thương dân chúng nên lần này ta tha cho cố gắng giúp đỡ cho nơi này phát triển hơn".
Thành chủ rưng rưng nước mắt cảm ơn vương gia rối rít:
"Vi thần sẽ cố gắng làm tròn trọng trách không phụ sự kì vọng của vương gia ".
"Xin vương gia rời khách điếm đến phủ thành chủ để vi thần tiện tiếp đón ạ!".
Tuyên Vương xua tay:
"Không cần lần này ta và Vương phi cải trang vi hành nên không muốn kinh động ai,việc của tổng đốc ta giao lại cho ngươi,bên trên có trách xuống cứ bảo do ta xét sử vụ này ".
Thành chủ quỳ xuống:
"Vi thần tuân chỉ".
Thật ra thành chủ đã bức xúc hành vi của hai cha con nhà này lắm rồi nhưng vì mối quan hệ giữa bọn chúng và hoàng hậu,thái tử nên đành nhắm mắt cho qua không dám sử lý mạnh,giờ được Tuyên Vương trao cho quyền ông phải đòi lại những uất ức trước đây.
Nhược Khê ở lại đây ba ngày,tìm mua đủ dược liệu rồi đoàn người lại lên đường đi tiếp.
Lần này mọi người đi sâu vào khu vực khó khăn,người dân ở đây ăn không có bữa no,quan phụ mẫu có tốt nhưng cũng đành lực bất tòng tâm.
Nhược Khê phân phát hết gạo cho mọi người,dậy mọi người cách trồng hoa màu,phân biệt được các loại củ,quả,ai ai cũng biết ơn hai phu thê họ.
Lần lượt đi xung quanh biên giới của các nước,nạn cướp bóc,thiếu thốn quần áo,thiếu thốn lương thực Nhược Khê nhìn mà cảm thấy đau lòng,nhưng cô chỉ giúp được một phần nào đó,còn lại vẫn phải phụ thuộc vào họ.
Thời gian trôi nhanh,hai người cũng đã rời cung được một thời gian dài,đã gần đến tết rồi mọi người cũng thu xếp dần để quay về.
Thời gian này hai người trải qua bao chuyện,hai người càng chân trọng và yêu thương nhau hơn,các thị vệ cùng ám vệ đều khâm phục vị vương phi này.Đúng chỉ có vương phi mới xứng được với Vương gia của bọn họ thôi.
Lúc đoàn người về đến kinh thành là đã gần tết,trở lại phủ,hai người nhẹ nhàng tắm rửa thay y phục rồi vào cung phục lệnh.
Xe ngựa trở hai người gần đến chính giữa cung thì dừng lại.
Tuyên Vương dắt tay Nhược Khê hai người bước chầm chậm vào cung,nhìn thấy hai người hoàng thượng vui lắm,ôm chặt lấy đệ đệ của mình nói:
"Lần này hai người đi quá lâu rồi đó,có thu hoạch gì lớn không?".
Vương Triệt ôn tồn kể lại mọi lịch trình cho hoàng thượng nghe.
Nhược Khê chăm chú nhìn hoàng thượng một lúc rồi nhẹ nhàng hỏi:
"Hoàng thượng,gần đây có phải người không ngủ được không?,có hay gặp ác mộng không?".
Hoàng thượng chợt giật mình hỏi:
"Sao đệ muội lại biết?",vẻ tò mò.
Nhược Khê nói nhỏ:
"Người đưa tay đây,muội bắt mạch xem sao".
Hoàng thượng đưa mắt qua nhìn Tuyên Triệt.
Tuyên Triệt gật nhẹ đầu:
"Huynh đưa tay ra Khê Nhi bắt mạch cho xem sao?".
Lúc này hoàng thượng mới xòe tay ra,Nhược Khê bắt mạch,trầm ngâm suy tư một lúc rồi nói:
"Người cho nô tài ra ngoài hết đi",vẻ mặt hơi căng thẳng một chút.
Tuyên Vương biết có việc hệ trọng nếu không nàng sẽ không có phản ứng mãnh liệt như vậy,vội vàng bảo mọi người lui ra.
Khi chắc chắn không còn một ai nàng mới nói:
"Hoàng thượng người đã bị trúng độc".
Cả Tuyên Vương và hoàng thượng đều sửng sốt và giật mình.
"Là ai,cả gan dám bắt con trai ta,muốn chết phải không,tên kia ngươi không muốn làm thành chủ nữa có phải không hả?".
Thành chủ im lặng không nói gì.
Tuyên Vương bước lên giọng lạnh lùng:
"Hóa ra là ngươi à,ta đang thắc mắc không biết đô đốc bọn chúng nhắc đến là ai,giờ ta mới biết thành chủ có được làm hay không là quyền của ngươi đó ".
Tên đô đốc ngỡ ngàng vội ngước lên nhìn,khi nhìn thấy là Tuyên Vương thì hắn sợ hãi,chân run run muốn ngã xuống đất,chuyện này là thế nào sao vị phật sống này lại ở đây.
Hắn quỳ rạp xuống đất vội vàng nói:
"Vi thần không biết Tuyên Vương điện hạ đến đây,sao người không báo cho quan lại địa phương để nghênh đón ạ!".
Mọi người nghe thấy thì ai cũng ngỡ ngàng nhất là thành chủ và Vương Khải,nghe đến Tuyên Vương hắn ngồi bịch xuống đất thất thần,mặt cắt không còn giọt máu,chiến tích về tuyên vương hắn đã được nghe cả trăm lần rồi.
Vương gia giọng châm biếm nói:
"Nếu ta báo cho các ngươi thì làm sao chứng kiến được thực tế cha con ngươi ngông cuồng và hống hách,***** *** dân nữ thế nào.
Ngay cả thành chủ các ngươi cũng không xem ra gì,ta thật sự không hiểu ngươi dám dựa vào ai mà hống hách vậy ".
Người đâu áp giải tên Vương Khải cùng Tổng đốc đại nhân lại để tra xét,ta thử xem xem ai có thể cứu được các ngươi.
Tên đô đốc quỳ xuống vừa khóc vừa nói:
"Vương gia xin tha mạng cho thần,chuyện này thần không biết gì hết xin người nể mặt hoàng hậu và thái tử mà giơ cao đánh khẽ".
Tuyên vương lạnh lùng:
"Tra xét xong rồi hãy nói đến tình thân ",người đâu giải đi.
Tuyên Vương quay sang nhìn thành chủ ôn tồn nói:
"Ngươi là thành chủ một thành mà quá là nhu nhược,để chúng lộng hành,chỉ một tên tổng đốc nhỏ nhoi mà cũng không sử lý được.Nhưng vì ngươi là một vị thành chủ tốt yêu thương dân chúng nên lần này ta tha cho cố gắng giúp đỡ cho nơi này phát triển hơn".
Thành chủ rưng rưng nước mắt cảm ơn vương gia rối rít:
"Vi thần sẽ cố gắng làm tròn trọng trách không phụ sự kì vọng của vương gia ".
"Xin vương gia rời khách điếm đến phủ thành chủ để vi thần tiện tiếp đón ạ!".
Tuyên Vương xua tay:
"Không cần lần này ta và Vương phi cải trang vi hành nên không muốn kinh động ai,việc của tổng đốc ta giao lại cho ngươi,bên trên có trách xuống cứ bảo do ta xét sử vụ này ".
Thành chủ quỳ xuống:
"Vi thần tuân chỉ".
Thật ra thành chủ đã bức xúc hành vi của hai cha con nhà này lắm rồi nhưng vì mối quan hệ giữa bọn chúng và hoàng hậu,thái tử nên đành nhắm mắt cho qua không dám sử lý mạnh,giờ được Tuyên Vương trao cho quyền ông phải đòi lại những uất ức trước đây.
Nhược Khê ở lại đây ba ngày,tìm mua đủ dược liệu rồi đoàn người lại lên đường đi tiếp.
Lần này mọi người đi sâu vào khu vực khó khăn,người dân ở đây ăn không có bữa no,quan phụ mẫu có tốt nhưng cũng đành lực bất tòng tâm.
Nhược Khê phân phát hết gạo cho mọi người,dậy mọi người cách trồng hoa màu,phân biệt được các loại củ,quả,ai ai cũng biết ơn hai phu thê họ.
Lần lượt đi xung quanh biên giới của các nước,nạn cướp bóc,thiếu thốn quần áo,thiếu thốn lương thực Nhược Khê nhìn mà cảm thấy đau lòng,nhưng cô chỉ giúp được một phần nào đó,còn lại vẫn phải phụ thuộc vào họ.
Thời gian trôi nhanh,hai người cũng đã rời cung được một thời gian dài,đã gần đến tết rồi mọi người cũng thu xếp dần để quay về.
Thời gian này hai người trải qua bao chuyện,hai người càng chân trọng và yêu thương nhau hơn,các thị vệ cùng ám vệ đều khâm phục vị vương phi này.Đúng chỉ có vương phi mới xứng được với Vương gia của bọn họ thôi.
Lúc đoàn người về đến kinh thành là đã gần tết,trở lại phủ,hai người nhẹ nhàng tắm rửa thay y phục rồi vào cung phục lệnh.
Xe ngựa trở hai người gần đến chính giữa cung thì dừng lại.
Tuyên Vương dắt tay Nhược Khê hai người bước chầm chậm vào cung,nhìn thấy hai người hoàng thượng vui lắm,ôm chặt lấy đệ đệ của mình nói:
"Lần này hai người đi quá lâu rồi đó,có thu hoạch gì lớn không?".
Vương Triệt ôn tồn kể lại mọi lịch trình cho hoàng thượng nghe.
Nhược Khê chăm chú nhìn hoàng thượng một lúc rồi nhẹ nhàng hỏi:
"Hoàng thượng,gần đây có phải người không ngủ được không?,có hay gặp ác mộng không?".
Hoàng thượng chợt giật mình hỏi:
"Sao đệ muội lại biết?",vẻ tò mò.
Nhược Khê nói nhỏ:
"Người đưa tay đây,muội bắt mạch xem sao".
Hoàng thượng đưa mắt qua nhìn Tuyên Triệt.
Tuyên Triệt gật nhẹ đầu:
"Huynh đưa tay ra Khê Nhi bắt mạch cho xem sao?".
Lúc này hoàng thượng mới xòe tay ra,Nhược Khê bắt mạch,trầm ngâm suy tư một lúc rồi nói:
"Người cho nô tài ra ngoài hết đi",vẻ mặt hơi căng thẳng một chút.
Tuyên Vương biết có việc hệ trọng nếu không nàng sẽ không có phản ứng mãnh liệt như vậy,vội vàng bảo mọi người lui ra.
Khi chắc chắn không còn một ai nàng mới nói:
"Hoàng thượng người đã bị trúng độc".
Cả Tuyên Vương và hoàng thượng đều sửng sốt và giật mình.