Chương 40: Kết cục của Vương Hy,chuyến vi hành của Nhược Khê.
Qua hai ngày sau thư hồi âm của hoàng đế nước Thục gửi đến,ngay từ đầu thư hoàng đế đã khẩn thiết nhận lỗi và giao tam công chúa cho Hoàng thượng cùng Tuyên vương định đoạt.
Hoàng thượng đưa thư cho tuyên vương rồi nói:
"Đây giao cho đệ sử lý,dù sao cũng đừng làm quá đáng quá ảnh hưởng đến tình cảm hai nước".
Tuyên Vương cười:
"Thần đệ biết rồi nhưng dù sao cũng vẫn phải đòi lại công đạo cho vương phi của đệ chứ".
Hoàng thượng cười:
"Đệ thật là...".
Đệ định sử lý thế này hoàng huynh thấy được không,dù sao chiếu chỉ ban hôn cũng đã ban xuống không thu về được.
Trước mắt phạt ba mươi gậy răn đe cảnh cáo,tĩnh dưỡng rồi vẫn gả cho thái tử nhưng với thân phận tỳ thiếp không phải vị trí trắc phi nữa,nàng ta không xứng.
Hoàng thượng nghe thế thì nói:
"Đúng là đệ không để vương phi của đệ chịu thiệt chút nào mà",thôi vậy cũng được, ban cho cô ta cho Tuyên Nghi làm thiếp vậy.
Ngày hôm sau chiếu chỉ được ban ra,ai nấy đều suýt xoa bàng hoàng,đúng là không thể đắc tội Tuyên vương và nhất là Tuyên Vương phi mà.
Lúc nhận được tin đại hoàng tử vui mừng lắm,chàng vội đến báo tin cho Ý Nhi,thù của nàng đã báo được rồi,nàng yên tâm dưỡng bệnh khoảng hai ngày nữa chúng ta sẽ khởi hành về.Về đến nơi ta sẽ xin phụ hoàng hạ chỉ cưới nàng.
Ý nhi trầm ngâm giây lát rồi nói:
"Thiếp muốn cùng chàng nói lời cảm ơn với Tuyên Vương phi và phải dùng danh tính thật để cảm ơn, chàng thấy thế nào?".
Vương Cẩn yêu chiều:
"Nàng nói gì ta đều nghe nàng hết".
Ngày hôm đó Nhược Khê không đến y quán,hai người họ phải chờ đến tận hôm sau mới gặp được.
Hai người quỳ xuống khấu đầu tạ ơn,Nhược Khê vội đỡ hai người dậy ôn tồn nói:
"Gặp nhau cũng là nhân duyên giữa ta và hai người,ta mong hai vị hãy chân trọng tình cảm vốn có này".
Rồi quay qua không quên dặn Ý Nhi chăm chỉ uống thuốc điều dưỡng thân thể,Ý nhi cảm động rưng rưng muốn khóc.
Đại hoàng tử chắp tay nói khẩn thiết:
"Ơn cứu chữa của vương phi tại hạ vô cùng cảm kích nếu sau này vương phi có cần giúp đỡ gì Vương Cẩn sẽ hết lòng giúp đỡ.
Nhược Khê vui lòng gật đầu và cảm tạ,hai bên chia tay trong vui vẻ,trước khi đi đại điện hạ không quên quyên góp quỹ từ thiện cho Thọ Đường quán.
Hai hôm sau đoàn sứ giả xin phép quay về nước,Tuyên vương tha chết cho tất cả ám vệ của nước Thục, bọn chúng vội vàng tạ ơn rối rít.
Tất cả đều cảm thán chỉ bị đau đớn về xác thịt chứ không bị mất tính mạng là tốt rồi.
Về phần tam công chúa thì bị đánh trầy da tróc vẩy phải tịnh dưỡng ở hành cung nơi ở của sứ giả các nước chờ ngày nhập phủ thái tử làm thiếp.
Từ một công chúa cao cao tại thượng nay lại ra nông nỗi này,Tuyên vương đã bẻ đi hai đôi cánh của cô ta giờ đây cô ta thảm hại vô cùng,ai cũng có thể dẫm đạp,cũng đúng thôi ngày trước ở nước Thục cô ta đã làm quá nhiều việc ác nên giờ quả báo đến sớm thôi.
Nhược Khê thì vẫn ngày ngày khám chữa bệnh cúu người.Quỹ từ thiện của cô lên danh sách đã rất nhiều rồi.
Nhược Khê bàn với Tuyên Vương muốn đến các nơi khác để trợ cấp giúp đỡ những người khó khăn.
Lúc cô đi từ Hạ Quốc sang Sở quốc thấy người dân phải sống trong khổ sở cô rất thương cảm cho họ,cô muốn góp một phần công sức của mình vào trong đó.
Tuyên vương không muốn Nhược Khê đi một mình,cái chính là chàng không muốn xa cô nên trình tấu sớ với hoàng thượng muốn đích thân vi hành để xem xét dân chúng ra sao.
Hoàng thượng thấy hợp lý bèn ân chuẩn cho hai phu thê Tuyên Vương đi,lấy lý do là đi vi hành giám sát quan lại địa phượng.
Lúc Nhược Khê biết tin cô vui lắm,từ khi xuyên đến đây đã gần hai năm rồi cô chẳng được đi đó đi đấy hết trong cung nước Hạ lại vương phủ nước Sở,cô chuẩn bị rất nhiều cho chuyến đi của hai người.
Đội quân giả thành đội buôn nhà giàu đi buôn vải,Bích Lan và Bích Liên ở nhà trông coi vương phủ,nô tỳ thân cận cô chỉ cho A Lan đi,dù gì cũng biết võ công nên thuận tiện hơn.
Bích Liên không nỡ nhưng cũng vui vẻ đồng ý vì cô cũng sợ phải cản trở vương phi.
Đoàn người lần lượt xuất thành,lúc đầu Nhược Khê còn chịu ngồi im trên kiệu nhưng về sau ham vui nàng đòi xuống cưỡi ngựa vương gia đành phải chiều theo nàng.
Nàng như một làn gió nhẹ,như cánh chim trời tung bay theo gió,chàng chưa từng thấy nàng cười vui vẻ đến vậy,bất giác chàng cũng mỉm cười theo.
Lần này hai người giả làm đoàn dân buôn nên mang đi cũng khá đông người.Với lại hoàng thượng và thái hậu cũng không yên tâm cho nên cử rất nhiều ám vệ hoàng gia đi theo.
Điểm đừng chân thứ nhất,Nhược Khê mua rất nhiều gạo tập trung phân phát cho mọi người,ai cũng vui mừng lắm,những nụ cười thật tâm,những đứa trẻ ngây ngô còn chưa biết gì.
Nhược Khê và Tuyên Vương dừng chân ở đây ba ngày để phát gạo cho bà con nhưng không liên lạc với quan địa phương,có lẽ ở đây có một vị quan tốt nên dân chúng không đói khổ lắm.
Hoàng thượng đưa thư cho tuyên vương rồi nói:
"Đây giao cho đệ sử lý,dù sao cũng đừng làm quá đáng quá ảnh hưởng đến tình cảm hai nước".
Tuyên Vương cười:
"Thần đệ biết rồi nhưng dù sao cũng vẫn phải đòi lại công đạo cho vương phi của đệ chứ".
Hoàng thượng cười:
"Đệ thật là...".
Đệ định sử lý thế này hoàng huynh thấy được không,dù sao chiếu chỉ ban hôn cũng đã ban xuống không thu về được.
Trước mắt phạt ba mươi gậy răn đe cảnh cáo,tĩnh dưỡng rồi vẫn gả cho thái tử nhưng với thân phận tỳ thiếp không phải vị trí trắc phi nữa,nàng ta không xứng.
Hoàng thượng nghe thế thì nói:
"Đúng là đệ không để vương phi của đệ chịu thiệt chút nào mà",thôi vậy cũng được, ban cho cô ta cho Tuyên Nghi làm thiếp vậy.
Ngày hôm sau chiếu chỉ được ban ra,ai nấy đều suýt xoa bàng hoàng,đúng là không thể đắc tội Tuyên vương và nhất là Tuyên Vương phi mà.
Lúc nhận được tin đại hoàng tử vui mừng lắm,chàng vội đến báo tin cho Ý Nhi,thù của nàng đã báo được rồi,nàng yên tâm dưỡng bệnh khoảng hai ngày nữa chúng ta sẽ khởi hành về.Về đến nơi ta sẽ xin phụ hoàng hạ chỉ cưới nàng.
Ý nhi trầm ngâm giây lát rồi nói:
"Thiếp muốn cùng chàng nói lời cảm ơn với Tuyên Vương phi và phải dùng danh tính thật để cảm ơn, chàng thấy thế nào?".
Vương Cẩn yêu chiều:
"Nàng nói gì ta đều nghe nàng hết".
Ngày hôm đó Nhược Khê không đến y quán,hai người họ phải chờ đến tận hôm sau mới gặp được.
Hai người quỳ xuống khấu đầu tạ ơn,Nhược Khê vội đỡ hai người dậy ôn tồn nói:
"Gặp nhau cũng là nhân duyên giữa ta và hai người,ta mong hai vị hãy chân trọng tình cảm vốn có này".
Rồi quay qua không quên dặn Ý Nhi chăm chỉ uống thuốc điều dưỡng thân thể,Ý nhi cảm động rưng rưng muốn khóc.
Đại hoàng tử chắp tay nói khẩn thiết:
"Ơn cứu chữa của vương phi tại hạ vô cùng cảm kích nếu sau này vương phi có cần giúp đỡ gì Vương Cẩn sẽ hết lòng giúp đỡ.
Nhược Khê vui lòng gật đầu và cảm tạ,hai bên chia tay trong vui vẻ,trước khi đi đại điện hạ không quên quyên góp quỹ từ thiện cho Thọ Đường quán.
Hai hôm sau đoàn sứ giả xin phép quay về nước,Tuyên vương tha chết cho tất cả ám vệ của nước Thục, bọn chúng vội vàng tạ ơn rối rít.
Tất cả đều cảm thán chỉ bị đau đớn về xác thịt chứ không bị mất tính mạng là tốt rồi.
Về phần tam công chúa thì bị đánh trầy da tróc vẩy phải tịnh dưỡng ở hành cung nơi ở của sứ giả các nước chờ ngày nhập phủ thái tử làm thiếp.
Từ một công chúa cao cao tại thượng nay lại ra nông nỗi này,Tuyên vương đã bẻ đi hai đôi cánh của cô ta giờ đây cô ta thảm hại vô cùng,ai cũng có thể dẫm đạp,cũng đúng thôi ngày trước ở nước Thục cô ta đã làm quá nhiều việc ác nên giờ quả báo đến sớm thôi.
Nhược Khê thì vẫn ngày ngày khám chữa bệnh cúu người.Quỹ từ thiện của cô lên danh sách đã rất nhiều rồi.
Nhược Khê bàn với Tuyên Vương muốn đến các nơi khác để trợ cấp giúp đỡ những người khó khăn.
Lúc cô đi từ Hạ Quốc sang Sở quốc thấy người dân phải sống trong khổ sở cô rất thương cảm cho họ,cô muốn góp một phần công sức của mình vào trong đó.
Tuyên vương không muốn Nhược Khê đi một mình,cái chính là chàng không muốn xa cô nên trình tấu sớ với hoàng thượng muốn đích thân vi hành để xem xét dân chúng ra sao.
Hoàng thượng thấy hợp lý bèn ân chuẩn cho hai phu thê Tuyên Vương đi,lấy lý do là đi vi hành giám sát quan lại địa phượng.
Lúc Nhược Khê biết tin cô vui lắm,từ khi xuyên đến đây đã gần hai năm rồi cô chẳng được đi đó đi đấy hết trong cung nước Hạ lại vương phủ nước Sở,cô chuẩn bị rất nhiều cho chuyến đi của hai người.
Đội quân giả thành đội buôn nhà giàu đi buôn vải,Bích Lan và Bích Liên ở nhà trông coi vương phủ,nô tỳ thân cận cô chỉ cho A Lan đi,dù gì cũng biết võ công nên thuận tiện hơn.
Bích Liên không nỡ nhưng cũng vui vẻ đồng ý vì cô cũng sợ phải cản trở vương phi.
Đoàn người lần lượt xuất thành,lúc đầu Nhược Khê còn chịu ngồi im trên kiệu nhưng về sau ham vui nàng đòi xuống cưỡi ngựa vương gia đành phải chiều theo nàng.
Nàng như một làn gió nhẹ,như cánh chim trời tung bay theo gió,chàng chưa từng thấy nàng cười vui vẻ đến vậy,bất giác chàng cũng mỉm cười theo.
Lần này hai người giả làm đoàn dân buôn nên mang đi cũng khá đông người.Với lại hoàng thượng và thái hậu cũng không yên tâm cho nên cử rất nhiều ám vệ hoàng gia đi theo.
Điểm đừng chân thứ nhất,Nhược Khê mua rất nhiều gạo tập trung phân phát cho mọi người,ai cũng vui mừng lắm,những nụ cười thật tâm,những đứa trẻ ngây ngô còn chưa biết gì.
Nhược Khê và Tuyên Vương dừng chân ở đây ba ngày để phát gạo cho bà con nhưng không liên lạc với quan địa phương,có lẽ ở đây có một vị quan tốt nên dân chúng không đói khổ lắm.