Chương 34: Lễ viếng thăm của Thục Quốc
Nhược Khê về đến phủ cũng đã tầm trưa,tuyên vương đã về từ sớm đi ra đón nàng nhẹ nhàng hỏi:
"Sao nay về muộn vậy?,có chuyện gì sao".
Nhược Khê định dấu không muốn nói chuyện buổi sáng nhưng nghĩ trước sau gì chàng cũng biết nên nói luôn:
"Xảy ra một chút va chạm buổi sáng nên thiếp về hơi muôn".
Tuyên Vương sốt sắng hỏi:
"Sao không có ai nói lại với ta,thế nàng có sao không?".
"Chàng đừng trách là thiếp bảo bọn họ không nói đấy,chuyện đơn giản thôi mà ".
"Lần sau nàng mang theo nhiều người một chút ta mới yên tâm,mấy hôm nữa sứ thần nước Thục sang có lẽ kinh thành sẽ đông người hơn ".
"Thiếp biết rồi,lần sau thiếp sẽ mang nhiều người".
Hai người cùng vào bàn ngồi ăn,ăn xong hai người về phòng nghỉ ngơi.
Nhược Khê hỏi:
"Lúc nãy chàng bảo sứ giả nước Thục sắp sang à,lần này mục đích là gì thế?".
Tuyên Vương trầm ngâm nói:
"Khả năng cao là lần này đến để hoà thân,biên giới nước Thục và nước Sở ta mấy năm nay không được ổn định cho lắm,hai năm trước ta đã đi sứ một lần sang đó,nước Thục về giao thương không được thuận lợi cho lắm."
"Nhược Khê bĩu môi nói:
"Là công chúa trong hoàng gia thật là thiệt thòi,chuyên gia làm công cụ liên hôn,chẳng có quyền gì cả".
Tuyên Vương cười:
"Ý nàng là sao đây,nàng không vừa lòng hôn sự của ta và nàng sao?".
Nhược Khê cười:
"Đấy là thiếp cảm khái cho người khác thôi,còn thiếp thì...ừ cũng tạm được".
"Thế theo chàng lần này người công chúa hòa thân sẽ là ai đây?".
Nước thục là nước nhỏ khả năng sẽ phong phi cho hoàng huynh còn nếu không cũng chỉ còn nhị hoàng tử sấp sỉ tuổi.Nhưng hiền phi đã chọn con gái của đại tướng quân làm vương phi rồi cho nên ta đoán chỉ có thể làm trắc phi thôi.
Nhược Khê cười đùa:
"Chẳng lẽ là trắc phi của chàng,ta nghe nói công chúa nước thục cũng là mỹ nữ hiếm có đó ".
"Nếu thật ta sợ sẽ có người còn lo hơn cả ta đó "
Nhược Khê nghiêm mặt:
"Chàng dám".
Tuyên Vương ôm nàng lên giường rồi tủm tỉm cười:
"Nàng nói trước chứ ta chưa nói gì cả đâu nhé,thôi nghỉ ngơi đi,mấy hôm nữa sứ giả đến là biết ngay thôi mà".
Từ hôm đó Nhược Khê tất bật chữa trị cho Ý Nhi,cô giành nhiều thời gian để châm cứu không dám lơ là vì nếu chỉ sơ xuất một chút thôi sẽ dẫn đến độc ăn sâu vào máu sẽ không cứu được nữa.
Nhược Khê cũng phải khâm phục Ý Nhi nhìn bé nhỏ thế kia nhưng sau ba ngày châm cứu và ngâm thuốc không kêu ca lấy một lời nghị lực thật tốt.
Cũng ba ngày sau đó đoàn sứ giả nước Thục đã đi đến kinh thành,đi đầu là đại hoàng tử Vương Cẩn,còn bên trong kiệu là tam công chúa.
Thái tử và nhị hoàng tử được nhận lệnh ra đón vào hành cung nghỉ ngơi,buổi tối mới nhập tiệc để ra mắt hoàng thượng.
Hai bên đường người và ngựa chật kín đường,Nhược Khê chờ đoàn người vãn đu mới lên xe ngựa về phủ.
Cô không quên căn dặn Hạ Mai và Hạ Tuyết phải chăm sóc tốt cho Ý Nhi,ngày hôm nay cô đã khai thông thêm hai huyệt đạo mới có lẽ sẽ đau đớn hơn mọi lần,nếu không chịu được thì sắc thang thuốc lát ta đưa cho để uống nó sẽ làm dịu cơn đau.
Lúc Vương Cẩn từ hành cung đến đây thì chứng kiến cảnh Y Nhi đang chùm chăn kín mít,đau đớn không thôi.
Vương Cẩn lo lắng hỏi Hạ Mai:
"Tại sao tiểu thư lại trở nên như vậy?".
Hạ Mai cung kính trả lời:
"Đại phu có nói hôm nay người mới khai thông cho tiểu thư hai huyệt đạo nên sẽ dẫn đến đau đớn hơn,người cũng đưa cho thang thuốc bảo nếu tiểu thư không chịu được thì sắc cho tiểu thư uống sẽ hết."
Thế các ngươi sắc chưa hả?.
Dạ sắc xong rồi ạ nhưng tiểu thư cố chịu không muốn uống vì sợ sẽ giảm tương tác của thuốc.
Vương Cẩn lại gần,giọng yêu thương nhẹ nhàng nói:
"Ý nhi ngoan,ta đút thuốc cho nàng nhé,không sao đâu đại phu nói rồi chỉ có một chút thành phần của giảm đau không ảnh hưởng gì đến quá trình chữa bệnh đâu".
"Lúc này vương Cẩn mới gỡ được chăn ra,người nàng thấm đẫm mồ hôi,khuôn mặt tái nhợt vì đâu đớn,đại hoàng tử đau lòng không xiết.
Nhẹ nhàng bón cho nàng từng thìa thuốc,có lẽ trong đó có thành phần của thuốc ngủ nên Ý Nhi uống xong một lúc rồi từ từ nhắm mắt lại ngủ mất không bị cơn đau dầy vò nữa.
Vương Cẩn đắp nhẹ chăn cho cô rồi quay lại hỏi hai cung nữ:
"Mấy ngày nay tình hình của tiểu thư thế nào rồi?,đại phu có nhiệt tình không?".
Hạ tuyết đáp lại:
"Thưa đại hoàng tử,đại phu tốt lắm ạ!,từ ngày nhận ca của tiểu thư đại phu không dám lơ là tắc trách,từ lúc thi châm đến rút châm toàn là đại phu làm,nô tỳ thấy mỗi lần ngâm thuốc xong tiểu thư lại thấy thoải mái hơn hẳn,không mệt mỏi như mấy hôm trước nữa và tiểu thư cũng nói được nhiều và cười nhiều hơn."
Ngắm nhìn dung nhan lúc ngủ của nàng,cần lấy tay nàng đại hoàng tử thốt lên:
"Xin lỗi là ta liên lụy đến nàng,để nàng phải chịu khổ vì ta,cố gắng khỏi bệnh nhé,đời này ta chỉ lấy duy nhất một mình nàng"
"Sao nay về muộn vậy?,có chuyện gì sao".
Nhược Khê định dấu không muốn nói chuyện buổi sáng nhưng nghĩ trước sau gì chàng cũng biết nên nói luôn:
"Xảy ra một chút va chạm buổi sáng nên thiếp về hơi muôn".
Tuyên Vương sốt sắng hỏi:
"Sao không có ai nói lại với ta,thế nàng có sao không?".
"Chàng đừng trách là thiếp bảo bọn họ không nói đấy,chuyện đơn giản thôi mà ".
"Lần sau nàng mang theo nhiều người một chút ta mới yên tâm,mấy hôm nữa sứ thần nước Thục sang có lẽ kinh thành sẽ đông người hơn ".
"Thiếp biết rồi,lần sau thiếp sẽ mang nhiều người".
Hai người cùng vào bàn ngồi ăn,ăn xong hai người về phòng nghỉ ngơi.
Nhược Khê hỏi:
"Lúc nãy chàng bảo sứ giả nước Thục sắp sang à,lần này mục đích là gì thế?".
Tuyên Vương trầm ngâm nói:
"Khả năng cao là lần này đến để hoà thân,biên giới nước Thục và nước Sở ta mấy năm nay không được ổn định cho lắm,hai năm trước ta đã đi sứ một lần sang đó,nước Thục về giao thương không được thuận lợi cho lắm."
"Nhược Khê bĩu môi nói:
"Là công chúa trong hoàng gia thật là thiệt thòi,chuyên gia làm công cụ liên hôn,chẳng có quyền gì cả".
Tuyên Vương cười:
"Ý nàng là sao đây,nàng không vừa lòng hôn sự của ta và nàng sao?".
Nhược Khê cười:
"Đấy là thiếp cảm khái cho người khác thôi,còn thiếp thì...ừ cũng tạm được".
"Thế theo chàng lần này người công chúa hòa thân sẽ là ai đây?".
Nước thục là nước nhỏ khả năng sẽ phong phi cho hoàng huynh còn nếu không cũng chỉ còn nhị hoàng tử sấp sỉ tuổi.Nhưng hiền phi đã chọn con gái của đại tướng quân làm vương phi rồi cho nên ta đoán chỉ có thể làm trắc phi thôi.
Nhược Khê cười đùa:
"Chẳng lẽ là trắc phi của chàng,ta nghe nói công chúa nước thục cũng là mỹ nữ hiếm có đó ".
"Nếu thật ta sợ sẽ có người còn lo hơn cả ta đó "
Nhược Khê nghiêm mặt:
"Chàng dám".
Tuyên Vương ôm nàng lên giường rồi tủm tỉm cười:
"Nàng nói trước chứ ta chưa nói gì cả đâu nhé,thôi nghỉ ngơi đi,mấy hôm nữa sứ giả đến là biết ngay thôi mà".
Từ hôm đó Nhược Khê tất bật chữa trị cho Ý Nhi,cô giành nhiều thời gian để châm cứu không dám lơ là vì nếu chỉ sơ xuất một chút thôi sẽ dẫn đến độc ăn sâu vào máu sẽ không cứu được nữa.
Nhược Khê cũng phải khâm phục Ý Nhi nhìn bé nhỏ thế kia nhưng sau ba ngày châm cứu và ngâm thuốc không kêu ca lấy một lời nghị lực thật tốt.
Cũng ba ngày sau đó đoàn sứ giả nước Thục đã đi đến kinh thành,đi đầu là đại hoàng tử Vương Cẩn,còn bên trong kiệu là tam công chúa.
Thái tử và nhị hoàng tử được nhận lệnh ra đón vào hành cung nghỉ ngơi,buổi tối mới nhập tiệc để ra mắt hoàng thượng.
Hai bên đường người và ngựa chật kín đường,Nhược Khê chờ đoàn người vãn đu mới lên xe ngựa về phủ.
Cô không quên căn dặn Hạ Mai và Hạ Tuyết phải chăm sóc tốt cho Ý Nhi,ngày hôm nay cô đã khai thông thêm hai huyệt đạo mới có lẽ sẽ đau đớn hơn mọi lần,nếu không chịu được thì sắc thang thuốc lát ta đưa cho để uống nó sẽ làm dịu cơn đau.
Lúc Vương Cẩn từ hành cung đến đây thì chứng kiến cảnh Y Nhi đang chùm chăn kín mít,đau đớn không thôi.
Vương Cẩn lo lắng hỏi Hạ Mai:
"Tại sao tiểu thư lại trở nên như vậy?".
Hạ Mai cung kính trả lời:
"Đại phu có nói hôm nay người mới khai thông cho tiểu thư hai huyệt đạo nên sẽ dẫn đến đau đớn hơn,người cũng đưa cho thang thuốc bảo nếu tiểu thư không chịu được thì sắc cho tiểu thư uống sẽ hết."
Thế các ngươi sắc chưa hả?.
Dạ sắc xong rồi ạ nhưng tiểu thư cố chịu không muốn uống vì sợ sẽ giảm tương tác của thuốc.
Vương Cẩn lại gần,giọng yêu thương nhẹ nhàng nói:
"Ý nhi ngoan,ta đút thuốc cho nàng nhé,không sao đâu đại phu nói rồi chỉ có một chút thành phần của giảm đau không ảnh hưởng gì đến quá trình chữa bệnh đâu".
"Lúc này vương Cẩn mới gỡ được chăn ra,người nàng thấm đẫm mồ hôi,khuôn mặt tái nhợt vì đâu đớn,đại hoàng tử đau lòng không xiết.
Nhẹ nhàng bón cho nàng từng thìa thuốc,có lẽ trong đó có thành phần của thuốc ngủ nên Ý Nhi uống xong một lúc rồi từ từ nhắm mắt lại ngủ mất không bị cơn đau dầy vò nữa.
Vương Cẩn đắp nhẹ chăn cho cô rồi quay lại hỏi hai cung nữ:
"Mấy ngày nay tình hình của tiểu thư thế nào rồi?,đại phu có nhiệt tình không?".
Hạ tuyết đáp lại:
"Thưa đại hoàng tử,đại phu tốt lắm ạ!,từ ngày nhận ca của tiểu thư đại phu không dám lơ là tắc trách,từ lúc thi châm đến rút châm toàn là đại phu làm,nô tỳ thấy mỗi lần ngâm thuốc xong tiểu thư lại thấy thoải mái hơn hẳn,không mệt mỏi như mấy hôm trước nữa và tiểu thư cũng nói được nhiều và cười nhiều hơn."
Ngắm nhìn dung nhan lúc ngủ của nàng,cần lấy tay nàng đại hoàng tử thốt lên:
"Xin lỗi là ta liên lụy đến nàng,để nàng phải chịu khổ vì ta,cố gắng khỏi bệnh nhé,đời này ta chỉ lấy duy nhất một mình nàng"