Chương 33: Đại hoàng tử Vương Cẩn của Thục quốc
Nhược Khê đến y quán thì đã muộn một lúc rồi,lần lượt từng người bước vào để khám bệnh.
Người cuối cùng là một cô nương còn rất trẻ,da nốt xanh xao,người như một cành liễu trước gió vậy.Nghe nói là đã đặt lịch từ hôm qua vì nhà ở rất xa.
Đi cùng cô nương đó là một vị công tử cũng còn rất trẻ,khi nhìn thấy Nhược Khê vị công tử đó sững người lại.Không ngờ vị đại phu này lại là cô nương lúc sáng,thật là có duyên mà.
Nhược Khê bắt mạch cho vị tiểu thư đó một lúc lâu rồi nhíu mày lại,nha đầu đi bên cạnh sốt sắng hỏi:
"Đại phu tiểu thư nhà nô tỳ có chữa được không ạ!".
Nhược Khê trầm ngâm một lúc rồi nói:
"Tiểu thư nhà cô có phải là đã ngâm mình trong khí lạnh thời gian khá lâu phải không?".
Vẻ mặt của vị công tử và tiểu thư đó đều giật mình,còn nha đầu đi bên cạnh vội vàng nói:
"Dạ!đúng vậy tiểu thư đã ngâm mình trong hồ nước vào thời tiết lạnh giá,bắt đầu từ khi đó tiểu thư cứ ho và xanh xao mãi,đại phu xin người hãy cứu tiểu thư nhà nô tỳ với ".
Nhược Khê sai A Lan lấy bộ kim châm ra,chỉ vài động tác nhẹ nhàng cô đã châm gần mười mũi kim lên người vị tiểu thư đó.
Mỗi lần châm kim vị tiểu thư đó chỉ giật mình và nhăn mặt nhẹ không kêu la gì cả,ánh mắt đau thương của vị công tử đó không qua mắt được Nhược Khê,cô yên tâm rồi nói.
Thật ra vị tiểu thư này bị phong hàn rất nặng,ngâm mình thời gian lâu đã làm tổn thương thân mình và hơn ai hết lại bị người ta hạ độc nên mới xanh xao tiều tụy như này.
"Trúng độc ",tiếng vị công tử lúc nãy hét lên,đại phu ta đã cho nàng đi khám rất nhiều nơi nhưng không ai biết nàng bị trúng độc,đại phu có nhầm lẫn gì không.
Nhược Khê trầm ngâm không tỏ ra phật ý,cô chỉ nhẹ nhàng nói,họ không chuẩn ra vì họ không biết là độc gì thôi,ngươi tin tưởng thì khám không thì mời ra về.
"Không,không ",ta tin tưởng vị đại phu này,tiếng của cô nương đó yếu ớt vang lên. Không sai cô nương đó là Ý Nhi đại tiểu thư con gái của tể tướng và vị công tử kia là đại hoàng tử Vương Cẩn của nước Thục.
Tiếng của đại hoàng tử vang lên:
"Vị đại phu này xin hãy chữa bệnh cho nàng ấy,hết bao nhiêu bạc cũng được,Vương Cẩn ta xin nợ ngươi một ân tình ",giọng tha thiết xúc động.
Nhược Khê quay ra nhìn hai người rồi nói:
"Được rồi ta sẽ chữa trị cho vị tiểu thư này,khoảng mười ngày ta sẽ dùng châm để giúp cô nương này thải ra hết độc tố và phải ngâm mình trong nước thuốc để thanh tẩy hết chất độc trong người,thời gian này rất đau đấy."
Mắc bệnh cung hàn và trúng độc Băng thanh này người hạ độc quá ác tâm muốn vị tiểu thư này mãi mãi không thể có con.
Đại hoàng tử và Y nhi quay lại nhìn nhau ánh mắt sửng sốt và đau khổ,nha đầu đi cùng hốt hoảng hỏi:
"Đại phu vậy có cách nào chữa trị được không?".
Thời gian này vị tiểu thư này nên ở đây để tiện việc châm cứu và ngâm nước thuốc,ta sẽ cho thêm vài vị thuốc bổ,sau khi chữa Băng độc trong người ra uống thuốc một năm cơ thể sẽ không có việc gì.
Bất ngờ Ý nhi quỳ gối trước mặt cô giọng nói yếu ớt:
"Xin cảm ơn đại phu,ân cứu mạng của đại phu ta xin đa tạ".
Nhược Khê mỉm cười rồi cúi xuống đỡ Ý Nhi dậy,đây là trách nhiệm của ta cô nương không cần phải suy nghĩ,thời gian tới chữa trị sẽ rất đau và gian nan cô nương cần phải chịu đựng.
Quay qua nói với vị công tử kia:
"Quá trình có chút đau đớn ta cần lúc nào cũng phải có hai người chăm sóc cho vị tiểu thư này".
Đại hoàng tử chắp tay nói:
"Xin đại phu yên tâm sẽ có người ở đây liên tục ".
Nhược Khê gật đầu rồi vẫy tay cho A Lan dẫn người bệnh đi xuống nghỉ ngơi,còn mình thì chuẩn bị về phủ.
Đại hoàng tử Vương Cẩn cầm lấy tay Ý Nhi nhẹ nhàng nói:
Nàng ở đây yên tâm chữa bệnh,ta để Hạ Mai và Hạ Tuyết ở đây chăm sóc nàng,xin lỗi vì không ở cạnh nàng được,ta là sứ thần đi sứ của Thục quốc giờ ta phải quay về để chuẩn bị đi gặp hoàng thượng nước Sở.
Có gì nàng cứ nhắn cho Hạ Mai sẽ liên lạc cho ta,mấy ngày nữa nhập hành cung rồi ta sẽ đi thăm nàng.
Vương Cẩn ôm Ý Nhi vào lòng,nàng phải cố gắng lên ta sẽ nhanh chóng tìm ra người hạ độc trả thù cho nàng,những kẻ làm cho nàng đau khổ ta sẽ không tha cho một ai,ánh mắt hung ác không cam lòng hiện lên.
Vị trí trữ quân đáng nhẽ phải là Vương Cẩn ta làm nhưng vì hai mẹ con tiện nhân kia lung lạc hoàng thượng nên trì hoãn mãi không thôi.Mẫu hậu ta tuy là trung cung nhưng lại quá hiền lành nhân từ nên bị bức bách ta không cam tâm,không cam tâm.
Ý Nhi ôm chặt Vương Cẩn vào lòng,chuyện tình của bọn họ thật nhiều gian truân và vất vả,chuyện tam công chúa phạt nàng ngâm mình trong hồ nước cũng là trong kế hoạch của bọn họ.
Họ không muốn đại hoàng tử lấy nàng,dù sao nàng cũng là đích nữ của thừa tướng,nếu lấy nàng vây cánh của đại hoàng tử cũng sẽ lớn mạnh.Có lẽ nàng cũng đã biết là ai hạ độc nàng rồi.
Người cuối cùng là một cô nương còn rất trẻ,da nốt xanh xao,người như một cành liễu trước gió vậy.Nghe nói là đã đặt lịch từ hôm qua vì nhà ở rất xa.
Đi cùng cô nương đó là một vị công tử cũng còn rất trẻ,khi nhìn thấy Nhược Khê vị công tử đó sững người lại.Không ngờ vị đại phu này lại là cô nương lúc sáng,thật là có duyên mà.
Nhược Khê bắt mạch cho vị tiểu thư đó một lúc lâu rồi nhíu mày lại,nha đầu đi bên cạnh sốt sắng hỏi:
"Đại phu tiểu thư nhà nô tỳ có chữa được không ạ!".
Nhược Khê trầm ngâm một lúc rồi nói:
"Tiểu thư nhà cô có phải là đã ngâm mình trong khí lạnh thời gian khá lâu phải không?".
Vẻ mặt của vị công tử và tiểu thư đó đều giật mình,còn nha đầu đi bên cạnh vội vàng nói:
"Dạ!đúng vậy tiểu thư đã ngâm mình trong hồ nước vào thời tiết lạnh giá,bắt đầu từ khi đó tiểu thư cứ ho và xanh xao mãi,đại phu xin người hãy cứu tiểu thư nhà nô tỳ với ".
Nhược Khê sai A Lan lấy bộ kim châm ra,chỉ vài động tác nhẹ nhàng cô đã châm gần mười mũi kim lên người vị tiểu thư đó.
Mỗi lần châm kim vị tiểu thư đó chỉ giật mình và nhăn mặt nhẹ không kêu la gì cả,ánh mắt đau thương của vị công tử đó không qua mắt được Nhược Khê,cô yên tâm rồi nói.
Thật ra vị tiểu thư này bị phong hàn rất nặng,ngâm mình thời gian lâu đã làm tổn thương thân mình và hơn ai hết lại bị người ta hạ độc nên mới xanh xao tiều tụy như này.
"Trúng độc ",tiếng vị công tử lúc nãy hét lên,đại phu ta đã cho nàng đi khám rất nhiều nơi nhưng không ai biết nàng bị trúng độc,đại phu có nhầm lẫn gì không.
Nhược Khê trầm ngâm không tỏ ra phật ý,cô chỉ nhẹ nhàng nói,họ không chuẩn ra vì họ không biết là độc gì thôi,ngươi tin tưởng thì khám không thì mời ra về.
"Không,không ",ta tin tưởng vị đại phu này,tiếng của cô nương đó yếu ớt vang lên. Không sai cô nương đó là Ý Nhi đại tiểu thư con gái của tể tướng và vị công tử kia là đại hoàng tử Vương Cẩn của nước Thục.
Tiếng của đại hoàng tử vang lên:
"Vị đại phu này xin hãy chữa bệnh cho nàng ấy,hết bao nhiêu bạc cũng được,Vương Cẩn ta xin nợ ngươi một ân tình ",giọng tha thiết xúc động.
Nhược Khê quay ra nhìn hai người rồi nói:
"Được rồi ta sẽ chữa trị cho vị tiểu thư này,khoảng mười ngày ta sẽ dùng châm để giúp cô nương này thải ra hết độc tố và phải ngâm mình trong nước thuốc để thanh tẩy hết chất độc trong người,thời gian này rất đau đấy."
Mắc bệnh cung hàn và trúng độc Băng thanh này người hạ độc quá ác tâm muốn vị tiểu thư này mãi mãi không thể có con.
Đại hoàng tử và Y nhi quay lại nhìn nhau ánh mắt sửng sốt và đau khổ,nha đầu đi cùng hốt hoảng hỏi:
"Đại phu vậy có cách nào chữa trị được không?".
Thời gian này vị tiểu thư này nên ở đây để tiện việc châm cứu và ngâm nước thuốc,ta sẽ cho thêm vài vị thuốc bổ,sau khi chữa Băng độc trong người ra uống thuốc một năm cơ thể sẽ không có việc gì.
Bất ngờ Ý nhi quỳ gối trước mặt cô giọng nói yếu ớt:
"Xin cảm ơn đại phu,ân cứu mạng của đại phu ta xin đa tạ".
Nhược Khê mỉm cười rồi cúi xuống đỡ Ý Nhi dậy,đây là trách nhiệm của ta cô nương không cần phải suy nghĩ,thời gian tới chữa trị sẽ rất đau và gian nan cô nương cần phải chịu đựng.
Quay qua nói với vị công tử kia:
"Quá trình có chút đau đớn ta cần lúc nào cũng phải có hai người chăm sóc cho vị tiểu thư này".
Đại hoàng tử chắp tay nói:
"Xin đại phu yên tâm sẽ có người ở đây liên tục ".
Nhược Khê gật đầu rồi vẫy tay cho A Lan dẫn người bệnh đi xuống nghỉ ngơi,còn mình thì chuẩn bị về phủ.
Đại hoàng tử Vương Cẩn cầm lấy tay Ý Nhi nhẹ nhàng nói:
Nàng ở đây yên tâm chữa bệnh,ta để Hạ Mai và Hạ Tuyết ở đây chăm sóc nàng,xin lỗi vì không ở cạnh nàng được,ta là sứ thần đi sứ của Thục quốc giờ ta phải quay về để chuẩn bị đi gặp hoàng thượng nước Sở.
Có gì nàng cứ nhắn cho Hạ Mai sẽ liên lạc cho ta,mấy ngày nữa nhập hành cung rồi ta sẽ đi thăm nàng.
Vương Cẩn ôm Ý Nhi vào lòng,nàng phải cố gắng lên ta sẽ nhanh chóng tìm ra người hạ độc trả thù cho nàng,những kẻ làm cho nàng đau khổ ta sẽ không tha cho một ai,ánh mắt hung ác không cam lòng hiện lên.
Vị trí trữ quân đáng nhẽ phải là Vương Cẩn ta làm nhưng vì hai mẹ con tiện nhân kia lung lạc hoàng thượng nên trì hoãn mãi không thôi.Mẫu hậu ta tuy là trung cung nhưng lại quá hiền lành nhân từ nên bị bức bách ta không cam tâm,không cam tâm.
Ý Nhi ôm chặt Vương Cẩn vào lòng,chuyện tình của bọn họ thật nhiều gian truân và vất vả,chuyện tam công chúa phạt nàng ngâm mình trong hồ nước cũng là trong kế hoạch của bọn họ.
Họ không muốn đại hoàng tử lấy nàng,dù sao nàng cũng là đích nữ của thừa tướng,nếu lấy nàng vây cánh của đại hoàng tử cũng sẽ lớn mạnh.Có lẽ nàng cũng đã biết là ai hạ độc nàng rồi.