Chương 67: Làm ấm giường
Quân cấm vệ dọn sạch trong ngoài điện Tử Anh, thi thể chất đầy mười mấy chiếc xe bò.
Phần lớn người chết đều là phản quân ham mê quyền lực hoặc bị uy hiếp, cũng có nhiều người không phải.
Nhưng như vậy thì sao?
“Phản quân” biết rõ không còn đường sống, chó cùng rứt giậu mới “ngộ thương” Hoàng hậu hoặc thân tín của Hoàng đế, nói vậy cũng hợp lý.
Nguyên khí Hoàng thượng bị thương nặng, kinh sợ nằm liệt giường, trở về Bắc Trường Dương cung để tĩnh dưỡng.
Nói là tĩnh dưỡng nhưng thật ra không khác gì hoảng hốt bỏ chạy.
Con sói hung ác đến đâu cuối cùng cũng sẽ già, nanh vuốt đã mòn, trong hoàn cảnh cha con tương tàn, ông phải trả cái giá rất lớn rất lớn.
Trong điện, Ngu Hoán Thần chắp tay nói: “Thần không lấy được tam phương phù lệnh dẫn binh vào cung, vi phạm quân kỷ, mong bệ hạ trách phạt.”
“Tiểu tướng quân hết lòng hộ giá, về tình có thể tha thứ, trẫm ân xá ngươi vô tội.”
Sau rèm, Hoàng Thượng ngồi dậy, giọng khàn khàn mệt mỏi: “Hôm nay tên nghịch tử kia muốn chiếm đoạt ngôi vua, mùa đông này lôi kéo cấm quân Bắc Nha của Lý Mạo ép vua thoái vị. May có cha con đại tướng quân liều mình bảo vệ, trẫm mới có thể bình an vượt qua kiếp nạn này. Trẩm tạc ghi trong lòng, chắc chắn sẽ trọng thưởng cho lòng trung thành của đại tướng quân!”
Ngu Hoán Thần biết đây là một cơ hội tốt, y lặng lẽ liếc mắt với cha ở bên cạnh một cái.
Ngu Uyên chịu đựng vết thương đau đớn trên người, lập tức quỳ xuống hành lễ: “Trung thành vốn là bổn phận của thần. Huống chi bệ hạ nhân hậu anh minh, trời cao phù hộ, thần không dám kể công cầu thưởng. Chỉ là thần đã tuổi già sức yếu, phu nhân bệnh tật ốm yếu, nếu bệ hạ cho phép con gái của thần trọn đạo làm con, được phụng dưỡng phụ mẫu, hưởng hạnh phúc gia đình, thần cảm động vô ngần.”
Sao Hoàng Thượng có thể không biết, Ngu Uyên chính là muốn ông rút lại lời ban hôn.
Nhưng quân vô hí ngôn, lúc này thu hồi mệnh lệnh đã ban không khác gì thừa nhận mình sai.
*quân vô hí ngôn. Vua không nói đùa.
Hoàng thượng trầm ngâm một lúc, nói: “Ngu khanh quá khiêm tốn rồi! Xa xưa có thượng tướng quân 70 tuổi vẫn mặc giáp chiến đấu. Ngu khanh trung can nghĩa đảm như trai tráng, bây giờ bàn chuyện phụng dưỡng phụ mẫu còn hơi sớm. Đêm dài tuyết lạnh, Ngu khanh sớm quay về nghỉ ngơi, ngày mai trẫm và Lễ bộ thượng thư sẽ bàn luận sau, bàn cả việc trọng thưởng!”
Lại giả vờ nghe không hiểu, đùn đẩy việc này đi.
Ra khỏi Trường Dương cung, lòng Ngu Uyên vô cùng nặng nề.
Đi xuống dọc theo thang bạch ngọc, hỏi con trai: “Hôm nay Thất hoàng tử cứu giá ở điện Tử Anh, rốt cuộc chuyện này là sao?”
Ngu Hoán Thần hiểu rõ, cha đang hỏi về những cận vệ và đại thần đã “hy sinh”
Trong số họ có thân tín bên cạnh Hoàng đế, có... một số quan viên đã tham gia hoặc tiếp quản vụ án "Lý phi tần bỏ trốn bị ám sát" sáu năm trước.
Mà Ngu Hoán Thần khống chế được phần tàn dư của phản quân, chỉ còn cách điện Tử Anh vài trượng, vốn dĩ có cơ hội ngăn chặn.
Nhưng y không làm.
Trải qua lần cung biến này, triều đình hoảng sợ, e rằng Hoàng đế tại vị không giống như lúc này nữa.
Ngu Hoán Thần lựa chọn tin tưởng muội muội, thuận tiện nói: “Một hai câu không nói rõ được, cha nên quay về hỏi Tuế Tuế.”
Hai cha con ngàn tính vạn tính cũng không ngờ, Tuế Tuế đã mất tích.
Hồ Đào quỳ trong sảnh, sau cổ bầm tím một vết lớn, đã khóc thành lệ nhân.
“Kẻ bắt cóc nhân lúc chúng ta điều động toàn bộ lực lượng, phòng vệ Ngu phủ buông lỏng mới lẻn vào, đầu tiên đánh nô tỳ hôn mê rồi bắt Tuế Tuế đi.”
Mắt Ngu Tân Di đầy tơ máu, giận dữ nói: "Để ta tra ra được tên khốn kiếp nào, nhất định sẽ băm hắn thành trăm mảnh!”
Ngu Hoán Thần bình tĩnh hơn một chút, tiến lên xem xét vết bầm sau cổ Hồ Đào, sau đó hỏi: “Có để lại văn thư gì không?”
Hồ Đào thút thít nói: “Nô tỳ tìm khắp nơi, không phải bắt cóc tống tiền.”
“Nhìn vết thương của Hồ Đào, hẳn kẻ xấu đã xuống tay vài lần mới đánh người ngất đi. Nhìn dấu tay có thể thấy được tên này đang rất hấp tấp, lại không vì tiền.”
Ngu Hoán Thần hiểu rõ: “Dám lẻn vào phủ tướng quân cướp người, tuyệt đối không phải bọn cướp bình thường. Nhân lúc trên dưới Ngu phủ bao vây trong cung, cho thấy đối phương nhất định biết được sự việc trong cung…”
Ngu Tân Di trừng mắt: “Là người trong cung?”
Chẳng lẽ tay sai của Thái tử thấy chuyện đã bị bại lộ nên mới bắt muội muội để đổi lấy một lá bài bảo vệ tính mạng?
Ngu Uyên bất chấp uống một ngụm trà nóng, nắm chặt tay nghiêm túc nói: “Lập tức điều tra, hôm nay trong đám phản quân có ai nhân lúc hỗn loạn trốn khỏi cung không!”
Trên người Ngu Tân Di có vết thương, muốn đi cùng thì bị Ngu Hoán Thần chặn lại nói: “Ngươi chăm sóc tốt người trong nhà, phong tỏa tin tức. Đặc biệt mấy ngày nay Tiết gia tới lui thường xuyên, đừng để họ biết chuyện, tránh chuyện bé xé to.”
Lúc này Ngu Tân Di mới miễn cưỡng từ bỏ.
....
Gió tuyết dữ dội, thổi bay những bông sương muối giá lạnh trên cây.
Ở phủ Thất hoàng tử, tuyết lớn rơi xuống phủ kín mặt đất bị máu nhuộm đỏ.
Ngu Linh Tê được bao phủ dưới một chiếc áo choàng đen dày, che được một góc nhỏ sạch sẽ, đầu mũi tràn ngập mùi gỗ thơm thoang thoảng từ người Ninh Ân.
Gió tuyết quyện với hương thơm, che đi mùi máu tanh nồng nặc trong sân.
“Móc gan vào não Vương Lệnh Thanh cho chó ăn.” Khi Ninh Ân nói chuyện, lồng ngực cũng hơi rung động.
Không biết vì sao, Ngu Linh Tê lại cảm thấy giọng điệu của hắn không còn vui đùa nhàn nhãn như kiếp trước. Ngược lại mang theo một chút lạnh lùng tức giận khó mà nhận ra.
Hắn đang tức giận Vương Lệnh Thanh, vì sao?
Còn chưa kịp hiểu sự thay đổi cảm xúc nho nhỏ này của Ninh Ân đến từ đâu, đã thấy tấm áo choàng che vết máu được buông xuống, ánh sáng lần nữa chiếu tới.
Ngu Linh Tê dựa vào ngực hắn ngẩng đầu, dọc theo khuôn hàm lạnh lùng sạch sẽ, bắt gặp đôi mắt đen như mực vô cùng quen thuộc.
Vì thế nàng chớp chớp mắt, nở nụ cười đã lâu không gặp với hắn.
Tình cảnh như vậy, mà nàng vẫn có tâm tư cười.
Đuôi lông mày Ninh Ân khẽ cử động, theo bản năng hắn nắm lấy cổ tay nàng.
Nắm trúng vết thương bị dây thừng cọ xát, Ngu Linh Tê khẽ cau mày mím môi.
Ninh Ân chợt buông lỏng tay, nhìn cổ tay sưng đỏ của nàng một lúc, sau đó đổi sang nắm cổ áo cưới của nàng, đi qua qua sân, vòng qua hành lang, dẫn nàng đi như xách một con gà đi vào tẩm điện.
Sau đó, không chút lưu tình đá văng cửa.
Một tia sáng ấm áp chiếu vào mắt.
Bố trí ở gian tẩm điện này vô cùng quen mắt, giống như tẩm điện trong Vương phủ ở kiếp trước, sinh ra một cảm giác thân thuộc không thể giải thích được.
Nhưng hiện tại cũng không phải lúc nghĩ đến điều đó, bởi vì tâm trạng của Ninh Ân hình như không tốt lắm.
“Chậm, chậm chút!” Ngu Linh Tê lảo đảo nói.
Tốc độ Ninh Ân không nhanh nhưng vì chân hắn dài nên nàng đi theo có chút khó khăn.
Ninh Ân để ngoài tai, trở tay đóng cửa, bế Ngu Linh Tê vào trong chiếc giường nhỏ.
Đèn lồng hoa đăng rũ xuống sáng như sao trời, chậu than ấm áp, lô hương thơm ngát. Nhưng trên người Ninh Ân chỉ có sương tuyết ngàn năm bao phủ, cô độc một mình.
Hắn cởi áo choàng tùy ý vứt trên mặt đất, xoay người ngồi lên giường nhìn Ngu Linh Tê. Dường như đang suy nghĩ cách xử trí lễ vật khiến hắn “nhận hết khuất nhục” này.
Không thể không thừa nhận, Ngu Linh Tê rất hợp mặc đồ màu đỏ tươi đẹp, da trắng tóc đen, chiếc váy đỏ đẹp đến mức bỏng mắt, nhưng hắn chỉ cảm thấy vướng víu, chói mắt.
Vô cùng chói mắt.
Ngu Linh Tê thấy hắn chầm chậm nheo mắt, liền biết rằng đã đến lúc phải giải quyết dứt điểm.
Cũng không thấy hắn di chuyển như thế nào, chỉ thấy một con dao găm mỏng như làn nước mùa thu xuất hiện giữa ngón tay hắn, hờ hững xoay chuyển.
“Lại đây.” Hắn nói.
Ngu Linh Tê nghĩ nghĩ, đi về phía hắn hai bước.
Ninh Ân không thèm nhấc mắt, nàng lại tiến về phía hai bước, tà váy gần như chạm vào đầu gối hắn.
Lúc này Ninh Ân mới chầm chậm giương mắt nhìn nàng, mũi dao giữa ngón tay đi dọc theo tay áo rũ xuống của nàng hướng lên trên, đến đường ngang chỗ khuỷu tay, dừng ở vòng eo thon thả có thể nắm bằng một tay của nàng.
Cảm giác dao găm đè lên vải rất đặc biệt, dường như cách mấy lớp y phục cũng cảm nhận được sự sắc bén và lạnh lẽo của nó.
Tiếp theo mũi dao cắt xuống, chỉ nghe tiếng vải rách xoẹt vang lên, tiếng đai lưng trên eo Ngu Linh Tê rơi xuống.
Nàng run rẩy, đứng im bất động.
Mũi dao của Ninh Ân lại hướng lên trên, dừng trước đường viền trên lồng ngực phập phồng của nàng. Lại cắt xuống, chiếc đai bung ra, áo cưới tinh xảo rơi xuống khuỷu tay, lộ ra y phục trắng tinh bên trong.
Xuống chút nữa, đó là cạp váy.
Áo cưới xinh đẹp dưới lưỡi dao của hắn lần lượt bị cắt xuống, rơi xuống biến thành một đống vải vụn tinh xảo. Chất thành đống lửa dưới chân Ngu Linh Tê.
Cho đến khi chỉ còn lại y phục trắng tinh bên trong, thuần khiết như tuyết.
Sợ sao? Đương nhiên là không
Nếu kiếp trước Ngu Linh Tê bị đưa vào Vương phủ, tất nhiên rất sợ. Nhưng Ngu Linh Tê bây giờ thậm chí còn không kịp tiếc thương cho bộ áo cưới tinh xảo dày công ba tháng này.
Ai lại sợ người mình thích chứ?
Lớp bụi lắng xuống, Ninh Ân cầu được ước thấy.
Đám mây đen tích tụ trong lòng đang dần tiêu biến, khoảnh khắc từng mảnh áo cưới tinh xảo rơi xuống cũng là lúc thoải mái tự do nhất trong mấy tháng nay của nàng
Áo cưới đỏ rực bị cắt rách vẫn không rơi xuống mà treo trên khuỷu tay nàng, giống như yêu phi. Ngu Linh Tê hắng giọng, chủ động cởi nó xuống, như ánh hoàng hôn lộng lẫy đang buông xuống chân nàng.
Nàng nhận ra Ninh Ân không thích bộ xiêm y này của mình, cho dù còn lớp y phục bên trong nhưng cũng không mấy giữ ấm. Mặc dù bếp than bên cạnh vẫn có hơi lạnh.
Ninh Ân rất hài lòng với biểu hiện hiểu chuyện của cô, cuối cùng thu hồi con dao găm.
Ngu Linh Tê cúi xuống nhặt áo choàng hắn ném dưới đất lên, khoác lên người mình, chiếc cổ lông cáo màu đen càng làm cho khuôn mặt cô trở nên nhỏ nhắn, trắng nõn.
Ninh Ân nheo nheo đuôi mắt, cuối cùng cũng không nói gì.
Vì thế Ngu Linh Tê thấp giọng, hỏi nhỏ: “Người nhà ta không biết ta ở vệ......phủ của điện hạ làm khách, sẽ rất lo lắng, ta có thể gửi một bức thư về nhà không?”
Ninh Ân vắt chéo chân, ngồi trên giường giễu cợt nói: “ Nàng nói xem?”
Như vậy là không được rồi.
Mấy tháng trước nàng cũng nhân lúc gửi thư báo bình an cho gia đình đã cùng Ngu Hoán Thần đã định khế ước hai ngày. Bình minh lên lập tức rời đi.
Quả nhiên, Ninh Ân chậm rãi nói: “Hình như Linh Tê đã hiểu nhầm tình cảnh của mình, một món lễ vật, e là không có tư cách yêu cầu.”
Hắn kêu mình là Linh Tê.
Không phải “Tiểu thư”, cũng không phải “Tuế Tuế”
Đối với cách gọi này Ngu Linh Tê cảm thấy vừa quen thuộc vừa buồn bã.
Nhưng nàng vẫn dịu dàng như cũ, có kinh nghiệm kiếp trước, hơn nữa có chút chân thành không kiềm chế được, những lời dỗ dành dường như bật ra khỏi miệng.
“Vậy, vậy phải làm sao mới có tư cách?”
Nàng cười rạng rỡ, giọng nói mềm mại hỏi.
“Không vội.” Ninh Ân nói đầy ẩn ý, “Ta thích chơi từ từ.”
Hắn nhấn rất mạnh từ “chơi” kia, như thể trong miệng đang ngấu nghiến thứ gì đó.
Ngu Linh Tê không biết hắn đang có ý đồ xấu gì, suy nghĩ một lúc, nàng quyết định thử lại: “Lễ vật cũng cần phải búi tóc, ra ngoài gấp quá, quên mang trâm cài theo rồi.”
Nàng nhìn vào mắt Ninh Ân, nói thêm: “Chính là trâm ngọc màu trắng, có vân đỏ như tơ máu.”
Ninh Ân bấm đốt ngón tay.
Sau đó hắn đứng dậy, thân hình cao lớn lập tức bao lấy Ngu Linh Tê.
“Linh Tê đừng giở trò, không có tác dụng đâu.”
Hắn cúi người, duỗi ngón tay nghịch mái tóc mượt mà mát lạnh của Ngu Linh Tê, cười nhẹ nói: “Với bản tính thận trọng và thù dai như ta, tuyệt đối sẽ không té ngã hai lần cùng một chỗ.”
Nói xong câu này, quả thực Ninh Ân không hề để ý đến nàng.
Có người gõ cửa, đưa cho hắn một danh sách.
Ninh Ân dựa vào giường chậm rãi quan sát nó, thỉnh thoảng dùng bút đỏ vẽ vài vòng tròn.
Trong phòng yên tĩnh đến nỗi chỉ có tiếng than lụp bụp.
Ngu Linh Tê cũng không cưỡng ép, nàng đứng một lúc, cảm thấy mệt thì liền đến bên chân giường tìm một vị trí ngồi xuống.
Nàng ôm hai đầu gối, đặt cằm lên đầu gối, mái tóc đen sau gáy tản ra, lộ ra một vết bầm nhỏ sau gáy trắng mịn.
Hẳn là khi Vương Lệnh Thanh bắt nàng, xuống tay không chút lưu tình để lại.
Con ngươi đen láy của Ninh Ân tĩnh mịch trong chốc lát, bỗng nhiên nhẹ hắng giọng.
Ngu Linh Tê quay đầu, ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn.”
“Lên đây.”
Ninh Ân đóng danh sách lại, chỉ vào chiếc giường ấm áp: “Làm ấm giường.”
Phần lớn người chết đều là phản quân ham mê quyền lực hoặc bị uy hiếp, cũng có nhiều người không phải.
Nhưng như vậy thì sao?
“Phản quân” biết rõ không còn đường sống, chó cùng rứt giậu mới “ngộ thương” Hoàng hậu hoặc thân tín của Hoàng đế, nói vậy cũng hợp lý.
Nguyên khí Hoàng thượng bị thương nặng, kinh sợ nằm liệt giường, trở về Bắc Trường Dương cung để tĩnh dưỡng.
Nói là tĩnh dưỡng nhưng thật ra không khác gì hoảng hốt bỏ chạy.
Con sói hung ác đến đâu cuối cùng cũng sẽ già, nanh vuốt đã mòn, trong hoàn cảnh cha con tương tàn, ông phải trả cái giá rất lớn rất lớn.
Trong điện, Ngu Hoán Thần chắp tay nói: “Thần không lấy được tam phương phù lệnh dẫn binh vào cung, vi phạm quân kỷ, mong bệ hạ trách phạt.”
“Tiểu tướng quân hết lòng hộ giá, về tình có thể tha thứ, trẫm ân xá ngươi vô tội.”
Sau rèm, Hoàng Thượng ngồi dậy, giọng khàn khàn mệt mỏi: “Hôm nay tên nghịch tử kia muốn chiếm đoạt ngôi vua, mùa đông này lôi kéo cấm quân Bắc Nha của Lý Mạo ép vua thoái vị. May có cha con đại tướng quân liều mình bảo vệ, trẫm mới có thể bình an vượt qua kiếp nạn này. Trẩm tạc ghi trong lòng, chắc chắn sẽ trọng thưởng cho lòng trung thành của đại tướng quân!”
Ngu Hoán Thần biết đây là một cơ hội tốt, y lặng lẽ liếc mắt với cha ở bên cạnh một cái.
Ngu Uyên chịu đựng vết thương đau đớn trên người, lập tức quỳ xuống hành lễ: “Trung thành vốn là bổn phận của thần. Huống chi bệ hạ nhân hậu anh minh, trời cao phù hộ, thần không dám kể công cầu thưởng. Chỉ là thần đã tuổi già sức yếu, phu nhân bệnh tật ốm yếu, nếu bệ hạ cho phép con gái của thần trọn đạo làm con, được phụng dưỡng phụ mẫu, hưởng hạnh phúc gia đình, thần cảm động vô ngần.”
Sao Hoàng Thượng có thể không biết, Ngu Uyên chính là muốn ông rút lại lời ban hôn.
Nhưng quân vô hí ngôn, lúc này thu hồi mệnh lệnh đã ban không khác gì thừa nhận mình sai.
*quân vô hí ngôn. Vua không nói đùa.
Hoàng thượng trầm ngâm một lúc, nói: “Ngu khanh quá khiêm tốn rồi! Xa xưa có thượng tướng quân 70 tuổi vẫn mặc giáp chiến đấu. Ngu khanh trung can nghĩa đảm như trai tráng, bây giờ bàn chuyện phụng dưỡng phụ mẫu còn hơi sớm. Đêm dài tuyết lạnh, Ngu khanh sớm quay về nghỉ ngơi, ngày mai trẫm và Lễ bộ thượng thư sẽ bàn luận sau, bàn cả việc trọng thưởng!”
Lại giả vờ nghe không hiểu, đùn đẩy việc này đi.
Ra khỏi Trường Dương cung, lòng Ngu Uyên vô cùng nặng nề.
Đi xuống dọc theo thang bạch ngọc, hỏi con trai: “Hôm nay Thất hoàng tử cứu giá ở điện Tử Anh, rốt cuộc chuyện này là sao?”
Ngu Hoán Thần hiểu rõ, cha đang hỏi về những cận vệ và đại thần đã “hy sinh”
Trong số họ có thân tín bên cạnh Hoàng đế, có... một số quan viên đã tham gia hoặc tiếp quản vụ án "Lý phi tần bỏ trốn bị ám sát" sáu năm trước.
Mà Ngu Hoán Thần khống chế được phần tàn dư của phản quân, chỉ còn cách điện Tử Anh vài trượng, vốn dĩ có cơ hội ngăn chặn.
Nhưng y không làm.
Trải qua lần cung biến này, triều đình hoảng sợ, e rằng Hoàng đế tại vị không giống như lúc này nữa.
Ngu Hoán Thần lựa chọn tin tưởng muội muội, thuận tiện nói: “Một hai câu không nói rõ được, cha nên quay về hỏi Tuế Tuế.”
Hai cha con ngàn tính vạn tính cũng không ngờ, Tuế Tuế đã mất tích.
Hồ Đào quỳ trong sảnh, sau cổ bầm tím một vết lớn, đã khóc thành lệ nhân.
“Kẻ bắt cóc nhân lúc chúng ta điều động toàn bộ lực lượng, phòng vệ Ngu phủ buông lỏng mới lẻn vào, đầu tiên đánh nô tỳ hôn mê rồi bắt Tuế Tuế đi.”
Mắt Ngu Tân Di đầy tơ máu, giận dữ nói: "Để ta tra ra được tên khốn kiếp nào, nhất định sẽ băm hắn thành trăm mảnh!”
Ngu Hoán Thần bình tĩnh hơn một chút, tiến lên xem xét vết bầm sau cổ Hồ Đào, sau đó hỏi: “Có để lại văn thư gì không?”
Hồ Đào thút thít nói: “Nô tỳ tìm khắp nơi, không phải bắt cóc tống tiền.”
“Nhìn vết thương của Hồ Đào, hẳn kẻ xấu đã xuống tay vài lần mới đánh người ngất đi. Nhìn dấu tay có thể thấy được tên này đang rất hấp tấp, lại không vì tiền.”
Ngu Hoán Thần hiểu rõ: “Dám lẻn vào phủ tướng quân cướp người, tuyệt đối không phải bọn cướp bình thường. Nhân lúc trên dưới Ngu phủ bao vây trong cung, cho thấy đối phương nhất định biết được sự việc trong cung…”
Ngu Tân Di trừng mắt: “Là người trong cung?”
Chẳng lẽ tay sai của Thái tử thấy chuyện đã bị bại lộ nên mới bắt muội muội để đổi lấy một lá bài bảo vệ tính mạng?
Ngu Uyên bất chấp uống một ngụm trà nóng, nắm chặt tay nghiêm túc nói: “Lập tức điều tra, hôm nay trong đám phản quân có ai nhân lúc hỗn loạn trốn khỏi cung không!”
Trên người Ngu Tân Di có vết thương, muốn đi cùng thì bị Ngu Hoán Thần chặn lại nói: “Ngươi chăm sóc tốt người trong nhà, phong tỏa tin tức. Đặc biệt mấy ngày nay Tiết gia tới lui thường xuyên, đừng để họ biết chuyện, tránh chuyện bé xé to.”
Lúc này Ngu Tân Di mới miễn cưỡng từ bỏ.
....
Gió tuyết dữ dội, thổi bay những bông sương muối giá lạnh trên cây.
Ở phủ Thất hoàng tử, tuyết lớn rơi xuống phủ kín mặt đất bị máu nhuộm đỏ.
Ngu Linh Tê được bao phủ dưới một chiếc áo choàng đen dày, che được một góc nhỏ sạch sẽ, đầu mũi tràn ngập mùi gỗ thơm thoang thoảng từ người Ninh Ân.
Gió tuyết quyện với hương thơm, che đi mùi máu tanh nồng nặc trong sân.
“Móc gan vào não Vương Lệnh Thanh cho chó ăn.” Khi Ninh Ân nói chuyện, lồng ngực cũng hơi rung động.
Không biết vì sao, Ngu Linh Tê lại cảm thấy giọng điệu của hắn không còn vui đùa nhàn nhãn như kiếp trước. Ngược lại mang theo một chút lạnh lùng tức giận khó mà nhận ra.
Hắn đang tức giận Vương Lệnh Thanh, vì sao?
Còn chưa kịp hiểu sự thay đổi cảm xúc nho nhỏ này của Ninh Ân đến từ đâu, đã thấy tấm áo choàng che vết máu được buông xuống, ánh sáng lần nữa chiếu tới.
Ngu Linh Tê dựa vào ngực hắn ngẩng đầu, dọc theo khuôn hàm lạnh lùng sạch sẽ, bắt gặp đôi mắt đen như mực vô cùng quen thuộc.
Vì thế nàng chớp chớp mắt, nở nụ cười đã lâu không gặp với hắn.
Tình cảnh như vậy, mà nàng vẫn có tâm tư cười.
Đuôi lông mày Ninh Ân khẽ cử động, theo bản năng hắn nắm lấy cổ tay nàng.
Nắm trúng vết thương bị dây thừng cọ xát, Ngu Linh Tê khẽ cau mày mím môi.
Ninh Ân chợt buông lỏng tay, nhìn cổ tay sưng đỏ của nàng một lúc, sau đó đổi sang nắm cổ áo cưới của nàng, đi qua qua sân, vòng qua hành lang, dẫn nàng đi như xách một con gà đi vào tẩm điện.
Sau đó, không chút lưu tình đá văng cửa.
Một tia sáng ấm áp chiếu vào mắt.
Bố trí ở gian tẩm điện này vô cùng quen mắt, giống như tẩm điện trong Vương phủ ở kiếp trước, sinh ra một cảm giác thân thuộc không thể giải thích được.
Nhưng hiện tại cũng không phải lúc nghĩ đến điều đó, bởi vì tâm trạng của Ninh Ân hình như không tốt lắm.
“Chậm, chậm chút!” Ngu Linh Tê lảo đảo nói.
Tốc độ Ninh Ân không nhanh nhưng vì chân hắn dài nên nàng đi theo có chút khó khăn.
Ninh Ân để ngoài tai, trở tay đóng cửa, bế Ngu Linh Tê vào trong chiếc giường nhỏ.
Đèn lồng hoa đăng rũ xuống sáng như sao trời, chậu than ấm áp, lô hương thơm ngát. Nhưng trên người Ninh Ân chỉ có sương tuyết ngàn năm bao phủ, cô độc một mình.
Hắn cởi áo choàng tùy ý vứt trên mặt đất, xoay người ngồi lên giường nhìn Ngu Linh Tê. Dường như đang suy nghĩ cách xử trí lễ vật khiến hắn “nhận hết khuất nhục” này.
Không thể không thừa nhận, Ngu Linh Tê rất hợp mặc đồ màu đỏ tươi đẹp, da trắng tóc đen, chiếc váy đỏ đẹp đến mức bỏng mắt, nhưng hắn chỉ cảm thấy vướng víu, chói mắt.
Vô cùng chói mắt.
Ngu Linh Tê thấy hắn chầm chậm nheo mắt, liền biết rằng đã đến lúc phải giải quyết dứt điểm.
Cũng không thấy hắn di chuyển như thế nào, chỉ thấy một con dao găm mỏng như làn nước mùa thu xuất hiện giữa ngón tay hắn, hờ hững xoay chuyển.
“Lại đây.” Hắn nói.
Ngu Linh Tê nghĩ nghĩ, đi về phía hắn hai bước.
Ninh Ân không thèm nhấc mắt, nàng lại tiến về phía hai bước, tà váy gần như chạm vào đầu gối hắn.
Lúc này Ninh Ân mới chầm chậm giương mắt nhìn nàng, mũi dao giữa ngón tay đi dọc theo tay áo rũ xuống của nàng hướng lên trên, đến đường ngang chỗ khuỷu tay, dừng ở vòng eo thon thả có thể nắm bằng một tay của nàng.
Cảm giác dao găm đè lên vải rất đặc biệt, dường như cách mấy lớp y phục cũng cảm nhận được sự sắc bén và lạnh lẽo của nó.
Tiếp theo mũi dao cắt xuống, chỉ nghe tiếng vải rách xoẹt vang lên, tiếng đai lưng trên eo Ngu Linh Tê rơi xuống.
Nàng run rẩy, đứng im bất động.
Mũi dao của Ninh Ân lại hướng lên trên, dừng trước đường viền trên lồng ngực phập phồng của nàng. Lại cắt xuống, chiếc đai bung ra, áo cưới tinh xảo rơi xuống khuỷu tay, lộ ra y phục trắng tinh bên trong.
Xuống chút nữa, đó là cạp váy.
Áo cưới xinh đẹp dưới lưỡi dao của hắn lần lượt bị cắt xuống, rơi xuống biến thành một đống vải vụn tinh xảo. Chất thành đống lửa dưới chân Ngu Linh Tê.
Cho đến khi chỉ còn lại y phục trắng tinh bên trong, thuần khiết như tuyết.
Sợ sao? Đương nhiên là không
Nếu kiếp trước Ngu Linh Tê bị đưa vào Vương phủ, tất nhiên rất sợ. Nhưng Ngu Linh Tê bây giờ thậm chí còn không kịp tiếc thương cho bộ áo cưới tinh xảo dày công ba tháng này.
Ai lại sợ người mình thích chứ?
Lớp bụi lắng xuống, Ninh Ân cầu được ước thấy.
Đám mây đen tích tụ trong lòng đang dần tiêu biến, khoảnh khắc từng mảnh áo cưới tinh xảo rơi xuống cũng là lúc thoải mái tự do nhất trong mấy tháng nay của nàng
Áo cưới đỏ rực bị cắt rách vẫn không rơi xuống mà treo trên khuỷu tay nàng, giống như yêu phi. Ngu Linh Tê hắng giọng, chủ động cởi nó xuống, như ánh hoàng hôn lộng lẫy đang buông xuống chân nàng.
Nàng nhận ra Ninh Ân không thích bộ xiêm y này của mình, cho dù còn lớp y phục bên trong nhưng cũng không mấy giữ ấm. Mặc dù bếp than bên cạnh vẫn có hơi lạnh.
Ninh Ân rất hài lòng với biểu hiện hiểu chuyện của cô, cuối cùng thu hồi con dao găm.
Ngu Linh Tê cúi xuống nhặt áo choàng hắn ném dưới đất lên, khoác lên người mình, chiếc cổ lông cáo màu đen càng làm cho khuôn mặt cô trở nên nhỏ nhắn, trắng nõn.
Ninh Ân nheo nheo đuôi mắt, cuối cùng cũng không nói gì.
Vì thế Ngu Linh Tê thấp giọng, hỏi nhỏ: “Người nhà ta không biết ta ở vệ......phủ của điện hạ làm khách, sẽ rất lo lắng, ta có thể gửi một bức thư về nhà không?”
Ninh Ân vắt chéo chân, ngồi trên giường giễu cợt nói: “ Nàng nói xem?”
Như vậy là không được rồi.
Mấy tháng trước nàng cũng nhân lúc gửi thư báo bình an cho gia đình đã cùng Ngu Hoán Thần đã định khế ước hai ngày. Bình minh lên lập tức rời đi.
Quả nhiên, Ninh Ân chậm rãi nói: “Hình như Linh Tê đã hiểu nhầm tình cảnh của mình, một món lễ vật, e là không có tư cách yêu cầu.”
Hắn kêu mình là Linh Tê.
Không phải “Tiểu thư”, cũng không phải “Tuế Tuế”
Đối với cách gọi này Ngu Linh Tê cảm thấy vừa quen thuộc vừa buồn bã.
Nhưng nàng vẫn dịu dàng như cũ, có kinh nghiệm kiếp trước, hơn nữa có chút chân thành không kiềm chế được, những lời dỗ dành dường như bật ra khỏi miệng.
“Vậy, vậy phải làm sao mới có tư cách?”
Nàng cười rạng rỡ, giọng nói mềm mại hỏi.
“Không vội.” Ninh Ân nói đầy ẩn ý, “Ta thích chơi từ từ.”
Hắn nhấn rất mạnh từ “chơi” kia, như thể trong miệng đang ngấu nghiến thứ gì đó.
Ngu Linh Tê không biết hắn đang có ý đồ xấu gì, suy nghĩ một lúc, nàng quyết định thử lại: “Lễ vật cũng cần phải búi tóc, ra ngoài gấp quá, quên mang trâm cài theo rồi.”
Nàng nhìn vào mắt Ninh Ân, nói thêm: “Chính là trâm ngọc màu trắng, có vân đỏ như tơ máu.”
Ninh Ân bấm đốt ngón tay.
Sau đó hắn đứng dậy, thân hình cao lớn lập tức bao lấy Ngu Linh Tê.
“Linh Tê đừng giở trò, không có tác dụng đâu.”
Hắn cúi người, duỗi ngón tay nghịch mái tóc mượt mà mát lạnh của Ngu Linh Tê, cười nhẹ nói: “Với bản tính thận trọng và thù dai như ta, tuyệt đối sẽ không té ngã hai lần cùng một chỗ.”
Nói xong câu này, quả thực Ninh Ân không hề để ý đến nàng.
Có người gõ cửa, đưa cho hắn một danh sách.
Ninh Ân dựa vào giường chậm rãi quan sát nó, thỉnh thoảng dùng bút đỏ vẽ vài vòng tròn.
Trong phòng yên tĩnh đến nỗi chỉ có tiếng than lụp bụp.
Ngu Linh Tê cũng không cưỡng ép, nàng đứng một lúc, cảm thấy mệt thì liền đến bên chân giường tìm một vị trí ngồi xuống.
Nàng ôm hai đầu gối, đặt cằm lên đầu gối, mái tóc đen sau gáy tản ra, lộ ra một vết bầm nhỏ sau gáy trắng mịn.
Hẳn là khi Vương Lệnh Thanh bắt nàng, xuống tay không chút lưu tình để lại.
Con ngươi đen láy của Ninh Ân tĩnh mịch trong chốc lát, bỗng nhiên nhẹ hắng giọng.
Ngu Linh Tê quay đầu, ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn.”
“Lên đây.”
Ninh Ân đóng danh sách lại, chỉ vào chiếc giường ấm áp: “Làm ấm giường.”