Chương 68: Mứt trái cây (Từ từ thoa đầy môi của Ngu Linh Tê)
Làm ấm giường?
Ngu Linh Tê chầm chậm chớp mi, nàng đã quen với việc này.
Hơn nữa, nàng thực sự đã mệt rồi.
Ngu Linh Tê đứng dậy, cởi chiếc áo choàng ra rồi cẩn thận treo nó lên giá gỗ bên cạnh, mái tóc đen xõa xuống thắt lưng, leo lên giường từ mép bên cạnh.
Ánh mắt Ninh Ân đảo qua vòng eo con kiến của nàng, chưa kịp thưởng thức đủ đã thấy nàng xoay người linh hoạt lăn trong vào trong chăn bông, chỉ còn để lộ ra chóp mũi và đôi mắt trong veo.
Các động tác vậy mà lại thực hiện cùng một lúc, ngay cả tóc cũng đã trải ra hai bên gối.
Ninh Ân nhất thời không nói nên lời.
Trong phút chốc, hắn thực sự cảm thấy thật lâu trước kia dường như đã thấy cảnh tượng trước mắt, vô cùng quen thuộc.
Bên trong điện tràn ngập hơi ấm, mùi máu tanh trên người cũng từng chút tỏa ra, trái ngược hoàn toàn với hương hoa nhàn nhạt trên thiếu nữ.
Ninh Ân hơi nhíu mày ghét bỏ, đứng dậy đi sang phòng tắm bên cạnh tắm rửa.
Cánh cửa vừa mở, tuyết phủ đầy mặt đất.
Cánh cửa đóng lại, tiếng gió tuyết cũng không còn nữa.
Ninh Ân đi đến dưới mái hiên, gọi Chiết Kích đến.
“Quất thi thể của Vương Lệnh Thanh ba trăm cái, sau đó mang thi thể ra hành quyết trước công chúng.” Hắn lạnh lùng nói.
Chiết Kích có chút ngỡ ngàng, khiến Vương Lệnh Thanh “máu chảy đầu rơi” vốn đã là một hình phạt nặng nề rồi, không ngờ ngay cả thi thể cũng không tha, chứng tỏ chủ tử thực sự rất tức giận.
Chiết Kích ôm quyền, tự hỏi: Vương Lệnh Thanh rốt cuộc đã phạm phải loại ngu xuẩn nào mà chọc đến Điện hạ?
Trong tẩm điện, Ngu Linh Tê nằm bất động.
Ninh Ân rời đi, toàn bộ đại điện trở nên im lặng.
Nàng thả lỏng người, ngáp một hơi.
Cái đồ điên ấy kiếp này rốt cuộc cũng còn chút nhân tính, không còn thích quấy rầy người khác như kiếp trước nữa, vậy mà lại không biết “làm ấm giường” đúng cách là không thể mặc quần áo, phải sử dụng làn da mỏng manh mềm mại để làm ấm.
Tự mình ăn mặc chỉnh tề, hắn cũng không nói năng gì nên rất dễ dỗ dành.
Khóe miệng Ngu Linh Tê cong lên, nàng quay lưng hướng vào trong, trái tim đập như trống loạn nhịp cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Vì chuyện chính biến trong cung mà phải nơm nớp lo sợ hồi lâu, nay dường như đã rất mệt mỏi.
Nàng khép đôi mi lại, chỉ một lúc sau đã chìm vào giấc ngủ êm ả.
Khi Ninh Ân với cơ thể khoan khoái ẩm ướt đi vào tẩm điện thì Ngu Linh Tê đã ngủ rồi.
Hắn đứng ở cạnh giường, tóc đen xõa tung, lộ ra phần lớn lồng ngực rắn chắc, trắng trẻo lạnh lẽo, nhưng cũng không cảm thấy lạnh.
Ngu Linh Tê luôn thích xoay mặt vào trong ngủ, hơi co người lại, bờ vai thon gầy, yên tĩnh như một đóa hoa thẹn thùng.
Ninh Ân cúi người, lật vai của Ngu Linh Tê lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng một lúc lâu.
Nàng ngủ sâu, như vậy mà cũng không tỉnh.
Chậc, đúng là thiếu cảnh giác quá rồi.
Ninh Ân thổi nhẹ hàng mi của nàng, thấy không có động tĩnh gì mới lạnh nhạt cầm thuốc mỡ ở bên cạnh xoa lên miệng vết thương của nàng.
Sau đó hắn nhấc chăn lên rồi leo lên giường, điều chỉnh lại tư thế, ôm lấy cơ thể mềm mại của nàng vào trong ngực.
Nhấc tay áo lên dập tắt ngọn nến, hắn bình thản thu tay lại rồi xếp chúng thành hai cán cung vừa vặn.
…
Ngu Linh Tê cảm thấy mình như sắp chết ngạt đến nơi.
Lưng như bị một cái kìm sắt trói chặt, chặt không đứt bứt không rời, khiến hại nàng gặp ác mộng cả đêm.
Khi thức dậy thì trời đã sáng, phần chăn bên cạnh đã trở nên lạnh lẽo, không còn thấy bóng dáng Ninh Ân đâu nữa.
Nàng dụi nhẹ hàng mi, lập tức phát hiện vết thương trên cổ tay đã bớt sưng hơn rất nhiều, cảm giác đau nhức cũng không còn nữa, để ý còn có mùi thơm nhàn nhạt của thuốc.
Ngu Linh Tê tỉnh táo lại, bộ áo cưới bị rách vẫn còn nằm trên mặt đất, nhắc nhở nàng cuộc hỗn loạn đẫm máu và những tên trộm đột nhập vào phủ đệ ngày hôm qua, mọi thứ cứ như là một giấc mơ.
Cả đêm không gặp ai nên nàng không biết người nhà mình đã lo lắng đến mức nào.
Ngu Linh Tê ngồi dậy, liền có một vài cung nữ dè dặt lần lượt mang chậu đồng, quần áo và các vật dụng khác vào trong tẩm điện, đứng xếp thành một hàng.
Đại cung nữ đứng đầu cúi chào hành lễ xong nói: “Cô nương, mời cô xuống giường vệ sinh, thay đồ và dùng bữa.”
Ngu Linh Tê nhìn xuống giường thì thấy trong khay có đủ hết áo trong, váy và áo choàng, chỉ thiếu duy nhất mỗi trâm cài tóc.
“Có phải còn thiếu thứ gì không?” Nàng ta hỏi.
“Hồi cô nương, không thiếu gì cả.”
Cung nữ đứng đầu đáp: “Những thứ là đều do Điện hạ căn dặn.”
Ý của Ninh Ân?
Lẽ nào hôm qua nhắc đến chuyện trâm ngọc đã đâm vào chỗ đau của hắn, vậy nên “trừng phạt” nhẹ một chút sao?
Nhưng rõ ràng hắn không cho phép nàng về nhà lấy, Ngu Linh Tê không hiểu cho lắm.
Các cung nữ đặt đồ đạc xuống liền rời đi, thái độ vô cùng tôn trọng nhưng không mấy nhiệt tình, chắc là đã thực sự coi nàng như một sủng nô chỉ biết dùng nhan sắc lấy lòng người khác.
Ngu Linh Tê đành lấy một chiếc đũa bằng ngà trên bàn trà, quấn đơn giản một búi tóc thấp, phối với một bộ váy mùa đông màu đỏ mơ, thần thái điềm đạm khác hẳn.
Dùng bữa xong, nàng thử ló đầu ra khỏi tẩm điện.
Mái hiên xanh biếc che đi lớp tuyết dày đặc, sương mù lạnh lẽo mịt mù, người hầu trong cung cúi người đứng dưới hiên, không ai ngăn cản nàng.
Thế là nàng gan lớn hơn, xách váy bước ra khỏi cửa, đi loanh quanh trong phủ đệ.
Tuyết dày đến nỗi trước mắt chỉ thấy một mảng trắng xóa, nhưng vẫn có thể nhận ra một số nét quen thuộc.
Ngu Linh Tê gọi một tên thái giám đang bưng một khay cơm rỗng đi ngang qua và hỏi: “Điện hạ của các người ở đâu?”
Tên thái giám bước sang một bên, cung kính nói: “Điện hạ đang xử lý công vụ ở thiên điện.”
Ngu Linh Tê đa tạ hắn ta xong liền đi về phía thiên điện, suốt chặng đường đều không bị cản trở.
Quái lạ, rõ ràng bản thân là lần đầu đến phủ đệ của Ninh Ân, thế mà sao lại cảm thấy quen thuộc với từng viên gạch từng mái ngói ở đây như vậy?
Sau khi đến thiên điện, Ngu Linh Tê mới hiểu cảm giác quen thuộc này đến từ đâu.
Phủ đệ này là nguyên mẫu của phủ đệ Nhiếp chính vương ở kiếp trước, ngay cả cách trang trí của thiên điện cũng gần giống y đúc kiếp trước.
Ninh Ân mặc một bộ quần áo bằng gấm màu tím sẫm, mái tóc đen được ngọc quan cột một nửa, hắn dựa vào trường kỷ, tay cầm bản tấu sớ quan sát, tay áo với chất liệu tốt rủ xuống dọc theo mép của trường kỷ mà không có một nếp gấp nào.
Liếc nhìn mỹ nhân đang âm thầm dò xét ở trước cửa, đôi môi mỏng của Ninh Ân khẽ giật, mở miệng gọi nàng: “Lại đây.”
Ngu Linh Tê thoải mái đi vào, chiếc váy đung đưa theo từng chuyển động, hai lọn tóc xõa ngang tai, càng làm tăng thêm vẻ dịu dàng và xinh đẹp của nàng.
Suy nghĩ của nàng thật sự khác người, dùng đũa bằng ngà voi để búi tóc lên.
Cứ ngỡ là một hình phạt nhỏ, nào ngờ lại khiến nàng chơi vui đến vậy.
Mỹ nhân đã đi tới trước mặt hắn, thấy không còn chiếc ghế dư nào, nàng thản nhiên ngồi sang bên cạnh.
Trước mặt Ninh Ân là một đĩa bánh hạt dẻ hấp đường vàng óng, ngọt thơm và mứt sơn tra đỏ tươi óng ánh.
Đôi mắt hạnh của nàng cong lên, trong sáng rực rỡ như khi còn ở Ngu phủ, nàng chủ động hỏi: “Bệ hạ đã dùng bữa chưa?”
Ninh Ân không trả lời, thu hồi ánh mắt đang chăm chú, cầm tấu chương ném vào chậu than.
Nhìn thấy ngọn lửa bốc lên, đốt món đồ kia thành tro, hắn tiện tay đẩy đĩa bánh hạt dẻ trên bàn đến trước mặt Ngu Linh Tê.
Ngu Linh Tê tưởng Ninh Ân đưa đĩa bánh hạt dẻ cho mình, mặc dù mới vừa ăn sáng xong, không đói chút nào, nhưng nàng vẫn lễ phép lấy một miếng, chấm vào mứt sơn tra chua ngọt, rồi đưa vào miệng cắn nhẹ một miếng.
Ninh Ân nhìn nàng, sắc mặt dần trở nên tinh tế.
Hắn nhướng đuôi mắt xinh đẹp hỏi: “Nàng được người đưa đến phủ của bản vương, rốt cuộc là để làm gì?”
Ngu Linh Tê giật mình một cái, sau đó mới nhận ra rằng bản thân lúc này chính là một “lễ vật” được dâng lên để làm lấy lòng hắn.
Làm tiểu thư lâu quá rồi, nàng gần như đã quên việc phục vụ một người nào đó là như thế nào.
Ngu Linh Tê mỉm cười không chút keo kiệt, không có chút tự giác gì gọi là làm “lễ vật”.
Dù sao cũng chỉ có vài ngày để tự do, chi bằng vui được lúc nào hay lúc đó.
“Được rồi.”
Nàng đặt chiếc bánh đang ăn dở xuống, lại đưa tay ngắt một miếng khác đưa đến tận miệng của Ninh Ân: “Điện hạ, mời dùng.”
Ninh Ân thay đổi tư thế, bắt bẻ: “Không có nước chấm.”
Ngu Linh Tê đành phải cẩn thận chấm một ít mứt trái cây, vừa định đưa sang cho hắn, Ninh Ân đã vươn tay nắm lấy cổ tay nàng.
Không dùng sức, lòng bàn tay ấm áp đè lên vết thương của nàng, có chút ngứa ngáy.
“Không phải chấm như vậy.”
Ninh Ân bật cười, sau đó nhúng cả ngón tay ở bên còn lại vào trong mứt sơn tra, rồi từ từ thoa lên đôi môi mềm mại của Ngu Linh Tê.
Đôi môi của Ngu Linh Tê căng mọng, xinh đẹp, sau khi thoa thêm một lớp mứt đỏ tươi, giống như vừa mới thoa một lớp son bóng loáng, làm tôn lên làn da trắng như tuyết, khiến nàng lại càng thêm quyến rũ và hấp dẫn.
Khi Ninh Ân đến gần, Ngu Linh Tê nhất thời quên mất phải thở, lông mi khẽ run.
Chỉ thấy hắn nghiêng đầu sang một bên, đầu tiên là môi chạm vào hai môi ngọt ngào quyến rũ, sau đó dùng đầu lưỡi miêu tả, sau đó từng chút từng chút chậm rãi liếm sạch sẽ mứt sơn tra.
Ninh Ân rũ nửa phần mi xuống, cố tình thả chậm động tác, nhẹ nhàng dây dưa, như thể thứ mà hắn muốn nếm không chỉ đơn giản là mứt.
“Điện hạ, Tiết thị lang và Tiết nhị lang cầu kiến.”
Giọng của người hầu vang lên từ phía trước thềm ở xa xa.
Ngu Linh Tê tỉnh táo lại trong sự quyến rũ của hắn, định lùi lại phía sau, nhưng đã bị Ninh Ân giữ lại, thuận thế ôm nàng vào trong ngực.
Ninh Ân mở mắt ra, ánh mắt bỗng tối sầm lại.
Giữa những nhịp thở, Ngu Linh Tê nghe thấy hắn trầm giọng nói: “Truyền.”
Truyền?
Ngu Linh Tê không muốn gặp Tiết Sầm trong hoàn cảnh như vậy, chính xác mà nói, nàng không muốn đối mặt với hôn sự mà nàng đã cố gắng trốn chạy trong thời gian ngắn.
Cửa điện mở toang, ngoài hành lang có tiếng bước chân truyền đến, nhưng Ninh Ân vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Khác với sự nhẹ nhưng lúc đầu, lần này dường như đã vượt ra ngoài phạm vi nếm thử mứt sơn tra, hơi thở nóng bỏng giống như một cơn lốc, kéo Ngu Linh Tê ngã xuống.
“Ninh…”
Ngu Linh Tê đặt tay lên lồng ngực rắn chắc của Ninh Ân rồi đẩy ra, nhưng chẳng hề nhúc nhích được chút nào.
Ninh Ân muốn làm gì?
Nàng mở to hai mắt, tim đập loạn xạ, máu dồn lên não.
Tiếng bước chân tựa như giẫm lên trái tim nàng, thanh âm ngày càng gần.
Tay Ninh Ân đưa lên, dùng sức đỡ chặt lấy phía sau đầu nàng, như thể muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Hắn điên rồi, hắn muốn kéo theo nàng cùng nhau điên cuồng.
Cả người của Ngu Linh Tê bỗng trở nên căng thẳng như thể sắp bốc cháy.
Trái tim nàng đập như trống vỗ, không tài nào thở được.
Tiếng bước chân đã tới cửa điện, đầu óc nàng nhất thời trống rỗng, nắm chặt quần áo của Ninh Ân.
Ninh Ân vung tay một cái, tấm màn thưa cuộn một nửa ở trước mặt rũ xuống, chắn tầm nhìn từ bên ngoài.
Gần như cùng lúc, Tiết Tung và Tiết Sầm bước vào.
Ngu Linh Tê chầm chậm chớp mi, nàng đã quen với việc này.
Hơn nữa, nàng thực sự đã mệt rồi.
Ngu Linh Tê đứng dậy, cởi chiếc áo choàng ra rồi cẩn thận treo nó lên giá gỗ bên cạnh, mái tóc đen xõa xuống thắt lưng, leo lên giường từ mép bên cạnh.
Ánh mắt Ninh Ân đảo qua vòng eo con kiến của nàng, chưa kịp thưởng thức đủ đã thấy nàng xoay người linh hoạt lăn trong vào trong chăn bông, chỉ còn để lộ ra chóp mũi và đôi mắt trong veo.
Các động tác vậy mà lại thực hiện cùng một lúc, ngay cả tóc cũng đã trải ra hai bên gối.
Ninh Ân nhất thời không nói nên lời.
Trong phút chốc, hắn thực sự cảm thấy thật lâu trước kia dường như đã thấy cảnh tượng trước mắt, vô cùng quen thuộc.
Bên trong điện tràn ngập hơi ấm, mùi máu tanh trên người cũng từng chút tỏa ra, trái ngược hoàn toàn với hương hoa nhàn nhạt trên thiếu nữ.
Ninh Ân hơi nhíu mày ghét bỏ, đứng dậy đi sang phòng tắm bên cạnh tắm rửa.
Cánh cửa vừa mở, tuyết phủ đầy mặt đất.
Cánh cửa đóng lại, tiếng gió tuyết cũng không còn nữa.
Ninh Ân đi đến dưới mái hiên, gọi Chiết Kích đến.
“Quất thi thể của Vương Lệnh Thanh ba trăm cái, sau đó mang thi thể ra hành quyết trước công chúng.” Hắn lạnh lùng nói.
Chiết Kích có chút ngỡ ngàng, khiến Vương Lệnh Thanh “máu chảy đầu rơi” vốn đã là một hình phạt nặng nề rồi, không ngờ ngay cả thi thể cũng không tha, chứng tỏ chủ tử thực sự rất tức giận.
Chiết Kích ôm quyền, tự hỏi: Vương Lệnh Thanh rốt cuộc đã phạm phải loại ngu xuẩn nào mà chọc đến Điện hạ?
Trong tẩm điện, Ngu Linh Tê nằm bất động.
Ninh Ân rời đi, toàn bộ đại điện trở nên im lặng.
Nàng thả lỏng người, ngáp một hơi.
Cái đồ điên ấy kiếp này rốt cuộc cũng còn chút nhân tính, không còn thích quấy rầy người khác như kiếp trước nữa, vậy mà lại không biết “làm ấm giường” đúng cách là không thể mặc quần áo, phải sử dụng làn da mỏng manh mềm mại để làm ấm.
Tự mình ăn mặc chỉnh tề, hắn cũng không nói năng gì nên rất dễ dỗ dành.
Khóe miệng Ngu Linh Tê cong lên, nàng quay lưng hướng vào trong, trái tim đập như trống loạn nhịp cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Vì chuyện chính biến trong cung mà phải nơm nớp lo sợ hồi lâu, nay dường như đã rất mệt mỏi.
Nàng khép đôi mi lại, chỉ một lúc sau đã chìm vào giấc ngủ êm ả.
Khi Ninh Ân với cơ thể khoan khoái ẩm ướt đi vào tẩm điện thì Ngu Linh Tê đã ngủ rồi.
Hắn đứng ở cạnh giường, tóc đen xõa tung, lộ ra phần lớn lồng ngực rắn chắc, trắng trẻo lạnh lẽo, nhưng cũng không cảm thấy lạnh.
Ngu Linh Tê luôn thích xoay mặt vào trong ngủ, hơi co người lại, bờ vai thon gầy, yên tĩnh như một đóa hoa thẹn thùng.
Ninh Ân cúi người, lật vai của Ngu Linh Tê lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng một lúc lâu.
Nàng ngủ sâu, như vậy mà cũng không tỉnh.
Chậc, đúng là thiếu cảnh giác quá rồi.
Ninh Ân thổi nhẹ hàng mi của nàng, thấy không có động tĩnh gì mới lạnh nhạt cầm thuốc mỡ ở bên cạnh xoa lên miệng vết thương của nàng.
Sau đó hắn nhấc chăn lên rồi leo lên giường, điều chỉnh lại tư thế, ôm lấy cơ thể mềm mại của nàng vào trong ngực.
Nhấc tay áo lên dập tắt ngọn nến, hắn bình thản thu tay lại rồi xếp chúng thành hai cán cung vừa vặn.
…
Ngu Linh Tê cảm thấy mình như sắp chết ngạt đến nơi.
Lưng như bị một cái kìm sắt trói chặt, chặt không đứt bứt không rời, khiến hại nàng gặp ác mộng cả đêm.
Khi thức dậy thì trời đã sáng, phần chăn bên cạnh đã trở nên lạnh lẽo, không còn thấy bóng dáng Ninh Ân đâu nữa.
Nàng dụi nhẹ hàng mi, lập tức phát hiện vết thương trên cổ tay đã bớt sưng hơn rất nhiều, cảm giác đau nhức cũng không còn nữa, để ý còn có mùi thơm nhàn nhạt của thuốc.
Ngu Linh Tê tỉnh táo lại, bộ áo cưới bị rách vẫn còn nằm trên mặt đất, nhắc nhở nàng cuộc hỗn loạn đẫm máu và những tên trộm đột nhập vào phủ đệ ngày hôm qua, mọi thứ cứ như là một giấc mơ.
Cả đêm không gặp ai nên nàng không biết người nhà mình đã lo lắng đến mức nào.
Ngu Linh Tê ngồi dậy, liền có một vài cung nữ dè dặt lần lượt mang chậu đồng, quần áo và các vật dụng khác vào trong tẩm điện, đứng xếp thành một hàng.
Đại cung nữ đứng đầu cúi chào hành lễ xong nói: “Cô nương, mời cô xuống giường vệ sinh, thay đồ và dùng bữa.”
Ngu Linh Tê nhìn xuống giường thì thấy trong khay có đủ hết áo trong, váy và áo choàng, chỉ thiếu duy nhất mỗi trâm cài tóc.
“Có phải còn thiếu thứ gì không?” Nàng ta hỏi.
“Hồi cô nương, không thiếu gì cả.”
Cung nữ đứng đầu đáp: “Những thứ là đều do Điện hạ căn dặn.”
Ý của Ninh Ân?
Lẽ nào hôm qua nhắc đến chuyện trâm ngọc đã đâm vào chỗ đau của hắn, vậy nên “trừng phạt” nhẹ một chút sao?
Nhưng rõ ràng hắn không cho phép nàng về nhà lấy, Ngu Linh Tê không hiểu cho lắm.
Các cung nữ đặt đồ đạc xuống liền rời đi, thái độ vô cùng tôn trọng nhưng không mấy nhiệt tình, chắc là đã thực sự coi nàng như một sủng nô chỉ biết dùng nhan sắc lấy lòng người khác.
Ngu Linh Tê đành lấy một chiếc đũa bằng ngà trên bàn trà, quấn đơn giản một búi tóc thấp, phối với một bộ váy mùa đông màu đỏ mơ, thần thái điềm đạm khác hẳn.
Dùng bữa xong, nàng thử ló đầu ra khỏi tẩm điện.
Mái hiên xanh biếc che đi lớp tuyết dày đặc, sương mù lạnh lẽo mịt mù, người hầu trong cung cúi người đứng dưới hiên, không ai ngăn cản nàng.
Thế là nàng gan lớn hơn, xách váy bước ra khỏi cửa, đi loanh quanh trong phủ đệ.
Tuyết dày đến nỗi trước mắt chỉ thấy một mảng trắng xóa, nhưng vẫn có thể nhận ra một số nét quen thuộc.
Ngu Linh Tê gọi một tên thái giám đang bưng một khay cơm rỗng đi ngang qua và hỏi: “Điện hạ của các người ở đâu?”
Tên thái giám bước sang một bên, cung kính nói: “Điện hạ đang xử lý công vụ ở thiên điện.”
Ngu Linh Tê đa tạ hắn ta xong liền đi về phía thiên điện, suốt chặng đường đều không bị cản trở.
Quái lạ, rõ ràng bản thân là lần đầu đến phủ đệ của Ninh Ân, thế mà sao lại cảm thấy quen thuộc với từng viên gạch từng mái ngói ở đây như vậy?
Sau khi đến thiên điện, Ngu Linh Tê mới hiểu cảm giác quen thuộc này đến từ đâu.
Phủ đệ này là nguyên mẫu của phủ đệ Nhiếp chính vương ở kiếp trước, ngay cả cách trang trí của thiên điện cũng gần giống y đúc kiếp trước.
Ninh Ân mặc một bộ quần áo bằng gấm màu tím sẫm, mái tóc đen được ngọc quan cột một nửa, hắn dựa vào trường kỷ, tay cầm bản tấu sớ quan sát, tay áo với chất liệu tốt rủ xuống dọc theo mép của trường kỷ mà không có một nếp gấp nào.
Liếc nhìn mỹ nhân đang âm thầm dò xét ở trước cửa, đôi môi mỏng của Ninh Ân khẽ giật, mở miệng gọi nàng: “Lại đây.”
Ngu Linh Tê thoải mái đi vào, chiếc váy đung đưa theo từng chuyển động, hai lọn tóc xõa ngang tai, càng làm tăng thêm vẻ dịu dàng và xinh đẹp của nàng.
Suy nghĩ của nàng thật sự khác người, dùng đũa bằng ngà voi để búi tóc lên.
Cứ ngỡ là một hình phạt nhỏ, nào ngờ lại khiến nàng chơi vui đến vậy.
Mỹ nhân đã đi tới trước mặt hắn, thấy không còn chiếc ghế dư nào, nàng thản nhiên ngồi sang bên cạnh.
Trước mặt Ninh Ân là một đĩa bánh hạt dẻ hấp đường vàng óng, ngọt thơm và mứt sơn tra đỏ tươi óng ánh.
Đôi mắt hạnh của nàng cong lên, trong sáng rực rỡ như khi còn ở Ngu phủ, nàng chủ động hỏi: “Bệ hạ đã dùng bữa chưa?”
Ninh Ân không trả lời, thu hồi ánh mắt đang chăm chú, cầm tấu chương ném vào chậu than.
Nhìn thấy ngọn lửa bốc lên, đốt món đồ kia thành tro, hắn tiện tay đẩy đĩa bánh hạt dẻ trên bàn đến trước mặt Ngu Linh Tê.
Ngu Linh Tê tưởng Ninh Ân đưa đĩa bánh hạt dẻ cho mình, mặc dù mới vừa ăn sáng xong, không đói chút nào, nhưng nàng vẫn lễ phép lấy một miếng, chấm vào mứt sơn tra chua ngọt, rồi đưa vào miệng cắn nhẹ một miếng.
Ninh Ân nhìn nàng, sắc mặt dần trở nên tinh tế.
Hắn nhướng đuôi mắt xinh đẹp hỏi: “Nàng được người đưa đến phủ của bản vương, rốt cuộc là để làm gì?”
Ngu Linh Tê giật mình một cái, sau đó mới nhận ra rằng bản thân lúc này chính là một “lễ vật” được dâng lên để làm lấy lòng hắn.
Làm tiểu thư lâu quá rồi, nàng gần như đã quên việc phục vụ một người nào đó là như thế nào.
Ngu Linh Tê mỉm cười không chút keo kiệt, không có chút tự giác gì gọi là làm “lễ vật”.
Dù sao cũng chỉ có vài ngày để tự do, chi bằng vui được lúc nào hay lúc đó.
“Được rồi.”
Nàng đặt chiếc bánh đang ăn dở xuống, lại đưa tay ngắt một miếng khác đưa đến tận miệng của Ninh Ân: “Điện hạ, mời dùng.”
Ninh Ân thay đổi tư thế, bắt bẻ: “Không có nước chấm.”
Ngu Linh Tê đành phải cẩn thận chấm một ít mứt trái cây, vừa định đưa sang cho hắn, Ninh Ân đã vươn tay nắm lấy cổ tay nàng.
Không dùng sức, lòng bàn tay ấm áp đè lên vết thương của nàng, có chút ngứa ngáy.
“Không phải chấm như vậy.”
Ninh Ân bật cười, sau đó nhúng cả ngón tay ở bên còn lại vào trong mứt sơn tra, rồi từ từ thoa lên đôi môi mềm mại của Ngu Linh Tê.
Đôi môi của Ngu Linh Tê căng mọng, xinh đẹp, sau khi thoa thêm một lớp mứt đỏ tươi, giống như vừa mới thoa một lớp son bóng loáng, làm tôn lên làn da trắng như tuyết, khiến nàng lại càng thêm quyến rũ và hấp dẫn.
Khi Ninh Ân đến gần, Ngu Linh Tê nhất thời quên mất phải thở, lông mi khẽ run.
Chỉ thấy hắn nghiêng đầu sang một bên, đầu tiên là môi chạm vào hai môi ngọt ngào quyến rũ, sau đó dùng đầu lưỡi miêu tả, sau đó từng chút từng chút chậm rãi liếm sạch sẽ mứt sơn tra.
Ninh Ân rũ nửa phần mi xuống, cố tình thả chậm động tác, nhẹ nhàng dây dưa, như thể thứ mà hắn muốn nếm không chỉ đơn giản là mứt.
“Điện hạ, Tiết thị lang và Tiết nhị lang cầu kiến.”
Giọng của người hầu vang lên từ phía trước thềm ở xa xa.
Ngu Linh Tê tỉnh táo lại trong sự quyến rũ của hắn, định lùi lại phía sau, nhưng đã bị Ninh Ân giữ lại, thuận thế ôm nàng vào trong ngực.
Ninh Ân mở mắt ra, ánh mắt bỗng tối sầm lại.
Giữa những nhịp thở, Ngu Linh Tê nghe thấy hắn trầm giọng nói: “Truyền.”
Truyền?
Ngu Linh Tê không muốn gặp Tiết Sầm trong hoàn cảnh như vậy, chính xác mà nói, nàng không muốn đối mặt với hôn sự mà nàng đã cố gắng trốn chạy trong thời gian ngắn.
Cửa điện mở toang, ngoài hành lang có tiếng bước chân truyền đến, nhưng Ninh Ân vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Khác với sự nhẹ nhưng lúc đầu, lần này dường như đã vượt ra ngoài phạm vi nếm thử mứt sơn tra, hơi thở nóng bỏng giống như một cơn lốc, kéo Ngu Linh Tê ngã xuống.
“Ninh…”
Ngu Linh Tê đặt tay lên lồng ngực rắn chắc của Ninh Ân rồi đẩy ra, nhưng chẳng hề nhúc nhích được chút nào.
Ninh Ân muốn làm gì?
Nàng mở to hai mắt, tim đập loạn xạ, máu dồn lên não.
Tiếng bước chân tựa như giẫm lên trái tim nàng, thanh âm ngày càng gần.
Tay Ninh Ân đưa lên, dùng sức đỡ chặt lấy phía sau đầu nàng, như thể muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Hắn điên rồi, hắn muốn kéo theo nàng cùng nhau điên cuồng.
Cả người của Ngu Linh Tê bỗng trở nên căng thẳng như thể sắp bốc cháy.
Trái tim nàng đập như trống vỗ, không tài nào thở được.
Tiếng bước chân đã tới cửa điện, đầu óc nàng nhất thời trống rỗng, nắm chặt quần áo của Ninh Ân.
Ninh Ân vung tay một cái, tấm màn thưa cuộn một nửa ở trước mặt rũ xuống, chắn tầm nhìn từ bên ngoài.
Gần như cùng lúc, Tiết Tung và Tiết Sầm bước vào.