Chương 66: Tù binh
Điện Tử Anh đã trở thành địa ngục trần gian.
Mấy chục thi thể của cung nữ và nội thị nằm vắt ngang trên mặt đất. Rượu ngon nghiêng ngả đổ ra ngoài hòa với máu chảy xuống tí tách tí tách.
Trong tiếng hô “Hộ giá” vang lên khắp nơi, tiếng kêu la thảm thiết cũng dồn dập không ngừng nghỉ. Mọi người bảo vệ Hoàng thượng vừa đánh vừa lui, nhưng không lui được.
Điện Tử Anh đã bị đám người của Thái tử bao vây.
Quan bào của Ngu Uyên nhuốm máu. Ông dẫn đầu những cấm vệ còn lại chắn phía trước. Toàn thân tỏa ra khí chất nghiêm nghị, một người giữ cửa, vạn người chớ vào.
Ngu Tân Di và Ninh Tử Trạc bảo vệ nhóm phụ nữ phía sau. Trừ việc này ra, văn võ bá quan không có mấy người dám đứng ra ngăn cản bọn phản quân đang ép vua thoái vị.
Ngu Tân Di cầm đao trong tay trấn giữ điện chính, còn Ninh Tử Trạc đang thở dốc cầm cung tên cướp được từ một tên phản quân, nhưng số mũi tên bên hông cũng đã sắp hết.
Hoàng thượng không ngờ đến thời khắc cuối cùng, những người liều chết chắn trước mặt ông chỉ có vài tên thân vệ, thêm một tiểu tử ăn chơi trác táng và cha con Ngu gia bị ông ghét bỏ.
Mãi cho đến lúc này ông mới nhận ra ai mới là người đáng tin cậy.
Họ chống cự ba mươi phút, chỉ đúng ba mươi phút.
Trải qua một phen chém giết, xác chết khắp nơi.
Nhóm thân vệ đã chết sạch, Ngu Tân Di và Ninh Tử Trạc bị trọng thương, vũ khí cũng bị phản quân cướp mất.
“Ngươi.... Hừ!”
Thái tử nắm chùm tóc đuôi ngựa của Ngu Tân Di, nhìn nàng ấy bằng cặp mắt không cam lòng rồi hung tợn nói: “Đợi ta lên ngôi, sẽ từ từ xử lý ngươi!”
Hoàng thượng ngồi sau long án với đầu tóc đã rối bù. Mái tóc điểm bạc bắt đầu từ hai bên tóc mai khiến ông tựa như chỉ trong chốc lát đã già hơn mười tuổi.
Toàn bộ mấy trăm thần tử và thân thích trong điện đều đã trở thành con tin trong tay Ninh Đàn.
Những người này đều có gia thế lừng lẫy, trong đó không thiếu thân thích của võ tướng. Một khi họ rơi vào tay Ninh Đàn, rất có khả năng sẽ trở thành cái thóp để hắn ta uy hiếp hoặc kêu gọi các võ tướng đầu hàng.
Tình thế vô cùng bất lợi.
Trong nhóm con tin, Ninh Đàn bắt ra một nữ một nam vốn hai người thân của vị quan nào đó rồi nói với Hoàng thượng: “Triều đại của phụ hoàng đã chấm hết, cớ sao vẫn cố chấp chống cự? Truyền ngôi cho nhi tử, nhi tử sẽ phụng dưỡng người đến trăm tuổi… Còn nếu phụ hoàng không thuận theo thì sẽ như những người này!”
Dứt lời, hắn ta rút đao chém chết hai con tin ăn mặc đẹp đẽ quyền quý ngay tại chỗ.
Những người trong điện co rúm lại, tiếng kêu khóc càng lớn. Ngu Tân Di trơ mắt nhìn hai người kia bị chém chết, không khỏi nghiến răng, “Súc sinh!”
Ninh Tử Trạc kéo theo cái chân gãy lặng lẽ lếch qua, nắm lấy tay Ngu Tân Di cầm máu cho nàng ấy.
Ninh Đàn cáu gắt đi tới đi lui trong điện, tóc tai bay tán loại trong gió Bắc khiến cả người hắn ta như một con quỷ đáng sợ.
“Phụ hoàng anh minh uy vũ, đức độ thiện lương như vậy, người không muốn cứu thần dân của mình sao?”
Hắn ta “hừ” một tiếng, giọng gần như khàn đặc: “Vì sao người không giống một bậc quân vương, đứng ra bảo vệ thần dân của mình! Bọn họ sắp bị ta giết hết rồi này!”
Sau long án, Hoàng đế mấp máy môi vài lần, cuối cùng vẫn chọn im lặng.
Trước lựa chọn thoái vị và thần dân của mình, ông vẫn chọn vế trước.
Sự tuyệt vọng bao trùm lên tất cả mọi người trong điện. Họ vẫn đang chờ đợi quân cấm vệ với vẻ mặt co quắp.
Nhưng Ngu Tân Di biết, quân cấm vệ không có Quân phù tam phương. Cho dù họ có đóng quân ngay bên ngoài cửa cung cũng không cách nào hành động.
Huống chi người thân của thủ lĩnh quân cấm vệ cũng đã trở thành con tin trong tay Ninh Ân. Ông ta không biết rõ nơi giam giữ con tin, mà ném chuột thì sợ vỡ bình nên không dám tùy tiện hành động.
Từng giờ từng giờ trôi qua, trải qua cuộc chiến ác liệt, phản quân đi theo Thái tử đã thiệt hại gần nửa.
Đám người Ngu Uyên cũng không khá hơn là bao, đã kiệt sức.
Sắc trời càng lúc càng tối, trong điện nồng nặc mùi máu tanh khó diễn tả bằng lời.
Thái tử ra ngoài một chuyến, lúc trở về lại giết liên tiếp mấy người.
Đao đã đặt trên cổ nhưng Hoàng thượng vẫn không chịu thoái vị như cũ.
Ông như con sói già cắn chặt miếng thịt trong miệng, lấy đó để duy trì sự uy nghiêm cuối cùng của mình với tư cách là một hoàng đế.
Ninh Đàn vò đầu bứt tóc, khàn giọng nói với Binh Bộ thị lang: “Mau tìm ngọc tỷ, buộc hắn viết chiếu thư thoái vị!”
“Bệ hạ, đắc tội rồi.”
Binh Bộ thị lang giơ trường kiếm trong tay lên, mũi kiếm sáng loáng lạnh lẽo.
Thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, một mũi đao đâm từ sau lưng Binh Bộ thị lang xuyên ra trước. Trường kiếm rời tay, quân phản quân lập tức hộc máu ngã quỵ làm lộ ra chàng trai anh tuấn cao quý trong bộ áo bào màu tím đang đứng ở cửa điện.
Ninh Ân chẳng thèm mặc áo giáp mà mặc thường phục như cũ. Mái tóc đen dài nửa cột nửa xõa. Nếu máu đỏ không bắn lên mặt hắn, nhuộm đẫm tay áo hắn thì chắc hẳn Ninh Đàn đã cho rằng hắn chỉ nhất thời tản bộ tới đây.
“Ngươi.....Ngươi vào bằng cách nào?”
Ninh Đàn trợn to hai mắt, sau đó hét to: “Người đâu! Giết hắn cho ta!”
Phản quân canh phòng ngoài điện không hề phản ứng.
Ninh Đàn không biết vì sao quân của mình đột nhiên không có động tĩnh gì. Hắn ta vừa lui về sau vừa hét to: “Cung thủ, nỏ thủ đâu? Lý Mạo đâu rồi?!”
Không ai đáp lại hắn ta.
“Một ngàn phản quân ngoài điện kia, chỉ sợ hoàng huynh không đợi được nữa rồi.”
Ninh Ân dẫn theo vài tên thủ hạ dẫm lên dòng sông máu uốn lượn trên đất mà đến. Từng thi thể ngã xuống trước mặt hắn tràn ra máu đỏ như hoa.
“Nhi thần cứu giá chậm trễ, mong phụ hoàng thứ tội.” Hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh nói. Con ngươi đen tuyền tĩnh lặng không chút gợn sóng.
Sắc mặt Hoàng thượng vô cùng phức tạp.
Ông dùng hết tâm cơ thủ đoạn nửa đời người, kết quả kẻ đến cứu ông lại là đứa con trai mà ông coi là điều sỉ nhục.
Tới cứu ông ư? Hoàng thượng không chắc chắn.
Nhưng với hoàn cảnh khốn cùng trước mắt, lão Thất quả thật là cọng rơm cuối cùng ông có thể nắm được.
Lồng ngực Hoàng thượng phập phồng, nghẹn ngào nói: “Con trai trẫm giúp trẫm truy bắt nghịch đảng. Trẫm phong con làm Tĩnh Vương, ban thưởng mười nghìn thực ấp(1)"
Khóe miệng Ninh Ân giật giật.
Vào lúc này, ông mới bằng lòng nhận hắn là con trai.
Đáng tiếc, đã quá muộn.
Vương Lệnh Thanh canh giữ sau cửa điện thấy Thái tử thất thế thì sợ tới mức tè ra quần, vội vàng vứt đao nhanh chân bỏ chạy.
Khóe mắt Thái tử muốn nứt ra, được vài tên thân vệ vây quanh, vừa đánh vừa lui. Hắn ta tuyệt vọng gào thét: “Mẫu hậu! Mẫu hậu, người tới giúp nhi thần với! Người đã quên đứa con trai này rồi sao?”
Hắn ta tha thiết cầu mong có kỳ tích xuất hiện, hy vọng Hoàng hậu sẽ vì quyền lợi mà giúp mình: “Mẫu hậu! Nếu nhi tử thất bại, bí mật của người cũng không giữ được nữa! Chúng ta là người cùng thuyền... ặc!”
Một thanh đoản đao bay tới, đâm xuyên qua ngực Ninh Đàn.
Hắn ta trợn to mắt, sững sờ cúi đầu, không tin nhìn xuống đường máu trên lồng ngực của mình.
Thân thể nặng nề của Ninh Đàn ngã nhào về phía trước. Vũng máu đỏ sẫm từ từ loang ra dưới người hắn ta.
Đôi mắt hắn ta vẫn trợn to, máu chảy ra từ miệng, đứt quãng nói: “Mẫu....Tại, tại sao....”
Hắn ta run rẩy đưa tay về phía bóng người trong góc như thể cố gắng bắt lấy thứ gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ phí công.
Hoàng thượng nhìn Thái tử bỗng nhiên chết đi, đôi môi khô khốc mấp máy hồi lâu, cuối cùng vẫn chán nản ngã ngồi xuống ngai vàng mặc cho phản quân đã tan rã chạy tán loạn giẫm đạp lên thi thể Thái tử.
Ninh Ân cười lên.
Nụ cười nhuốm máu tôn lên nước da trắng trẻo lạnh lùng của hắn, một vẻ đẹp điên cuồng.
Cuối cùng hắn đã đòi lại được món nợ mà những người kia thiếu hắn trong trò chơi mẫu tử tương tàn sáu năm trước.
Thật tuyệt vời làm sao.
“Chiết Kích, Trầm Phong.”
Ninh Ân triệu tập thủ hạ được sắp xếp trong quân cấm vệ, ngước mắt nói: “Còn không mau thay bệ hạ giết sạch “bè lũ phản quân".”
Ngoài điện Tử Anh.
Ngu Hoán Thần dẫn theo thân vệ vây bắt một nghìn quân phản loạn của Ninh Đàn rồi tước vũ khí. Sau đó, y lại lệnh cho Thanh Tiêu và những người khác giải cứu phụ thân và Ngu Tân Di trong điện.
Mới vừa cứu người ra, trong điện đã truyền ra từng tiếng hét thảm thiết, tiếng sau cao hơn tiếng trước.
Ngu Uyên lộ ra ánh mắt kinh ngạc, theo bản năng muốn quay lại nhưng bị Ngu Hoán Thần giữ chặt.
Quân kỳ phấp phới, gió lạnh thổi qua, trận tuyết đầu tiên trong dịp cuối năm đã rơi xuống.
....
“Tuyết rơi rồi, lạnh quá!”
Hồ Đào xoa xoa tay, đóng cửa lại. Nàng ấy xoay người, thấy giá y và mũ phượng vẫn còn để nguyên trên bàn thì âm thầm buông tiếng thở dài.
Hồ Đào lấy lò sưởi nhỏ nhét vào bàn tay lạnh cóng của Ngu Linh Tê, dỗ dành: “Tú nương khéo tay nhất trong kinh đã làm gấp bộ giá y này trong ba tháng! Đẹp như vậy mà tiểu thư không thử một lần sao?”
“Không cần.” Ngu Linh Tê còn đang đợi tin từ trong cung, hời hợt trả lời.
“Thử đi mà, tiểu thư sẽ rất xinh đẹp trong bộ giá y này đấy! Nếu không hợp, nô tỳ lại bảo tú nương sửa lại.”
Suy nghĩ của Hồ Đào rất đơn giản. Nàng ấy chỉ muốn tiểu thư nhà mình thoải mái một chút, mà không phải các cô nương bình thường đều sẽ rất vui vẻ khi nhìn thấy y phục và trang sức xinh đẹp sao?
Ngu Linh Tê không lay chuyển được Hồ Đào, đành phải nói: “Ngươi ra ngoài trước đi, ta tự thay.”
Hồ Đào đáp "vâng” một tiếng rồi ra ngoài chờ.
Ngu Linh Tê ngồi thêm một lúc mới đứng dậy cởi áo choàng lông cáo và quần áo bên ngoài. Nàng xõa tóc bước đến trước giá y đã được gấp gọn gàng, đưa tay ra sờ thử.
Một lát sau, Ngu Linh Tê đứng trước tấm gương đồng lớn, nhìn vào bộ hồng y đỏ như lửa của mình, nhất thời ngẩn ngơ.
giá y rất đẹp, châu ngọc hoa mỹ, chỉ vàng tú lệ, tà váy tầng tầng lớp lớp nở rộ thướt tha rủ xuống đất, tươi đẹp đến nổi dường như mọi nguồn sáng trên thế gian đều tập hợp trên người nàng. Dù vậy nhưng nàng chỉ cảm thấy nặng nề và xa lạ.
Mặc chưa đầy nửa tách trà, nàng đã nóng lòng muốn cởi ra, ném sang một bên.
Ngón tay vừa chạm đến thắt lưng, Ngu Linh Tê bỗng nghe tiếng kêu của Hồ Đào ngoài cửa.
Nàng vừa xoay người đã thấy có người phá cửa bước vào.
Cùng lúc đó gáy truyền đến cơn đau nhức, trước mắt nàng tối sầm, không còn ý thức.
Ba mươi phút sau.
Ngu Linh Tê bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện.
Lúc này, nàng đang bị trói chặt chân tay rồi đẩy ngã trên nền đất lạnh lẽo. Đầu bị trùm bởi chiếc túi vải đen, chỉ chừa một lỗ nhỏ để thông hơi.
Bên cạnh, một giọng nói đau buồn bi thương vang lên: “Tội thần Vương Lệnh Thanh bởi vì Thái tử uy hiếp mà bất đắc dĩ làm ra chuyện động trời. Tội thần ân hận về những việc làm sai trái trước đây nên đến thỉnh tội với điện hạ!”
Vương Lệnh Thanh?
Trong túi vải đen, Ngu Linh Tê hơi ngẩn ra.
Nàng còn tưởng rằng ai đó đã chỉ đạo Vương Lệnh Thanh bắt cóc nàng để ép cha khuất phục. Bây giờ xem ra sự việc không phải như vậy.
Thái tử xảy ra chuyện, người có thể khiến Vương Lệnh Thanh ăn nói khép nép, khẩn cầu thốt lên hai chữ “Điện hạ” như thế, chỉ có thể là...
Ngu Linh Tê bỗng nhiên ngừng giãy dụa, trở nên yên tĩnh.
Vương Lệnh Thanh đẩy Ngu Linh Tê ra, tiếp tục nịnh nọt nói: “Người này là chút tâm ý của vi thần.”
Ngu Linh Tê bị đẩy ngã xuống đất, trong lòng mắng Vương Lệnh Thanh: Thỉnh tội thì thỉnh tội đi, liên quan gì tới nàng?
Vương Lệnh Thanh nói: “Nghe nói lúc lưu lạc bên ngoài, điện hạ từng gặp nạn và trở thành nô bộc của nữ nhân này, nhận hết tủi nhục. Nay thần mang nàng đến xem như lễ vật quy phục dâng cho điện hạ.”
“...” Được thôi.
Hai kiếp rồi, cuối cùng cũng không thoát khỏi số mệnh làm “lễ vật”.
Người im lặng trước mặt cuối cùng cũng có động tĩnh. Ngu Linh Tê nghe thấy tiếng bước trầm ổn tiến tới gần. Gió lay động áo choàng vừa nặng vừa dày của hắn vang lên tiếng sột soạt, xen lẫn trong không khí là mùi mộc hương quen thuộc trong trẻo lạnh lùng như tuyết.
Tiếp theo từng tia sáng đâm vào mắt, có người đã lấy đi chiếc túi vải đen che mặt nàng.
Chân trời tối đen như mực, đuốc trong sân sáng choang. Những hạt tuyết vỡ nát tung bay che trời rợp đất bị ánh lửa trong sân mạ một lớp màu vàng nhạt tuyệt đẹp.
Tuyết rơi lả tả, bay lượn vòng như hoa. Chúng rơi trên áo choàng đen của Ninh Ân, rơi vào đôi mắt trong suốt của Ngu Linh Tê, thoáng chốc đã hóa thành ánh nước lấp lánh diễm lệ.
Trong viện, một đám người đang quỳ lạy, cúi đầu hướng về phía Ninh Ân,.
Hắn vuốt cằm, cúi người nhìn mỹ nhân mặc hồng y với mái tóc rối tung.
Đôi mắt quét qua khuôn mặt mềm mại và xinh đẹp của Ngu Linh tê từng chút một rồi dừng lại trên bộ giá y thêu châu ngọc chỉ vàng trên người nàng.
Trong đôi mắt đen như mực kia của Ninh Ân mơ hồ hiện lên một ngọn lửa đỏ, vừa đẹp vừa lạnh lẽo.
Hắn nhìn vào hư không một chút rồi chợt cười khẽ.
Ngu Linh Tê tin chắc là cái tên điên có thù tất báo này nhất định là cực kỳ vui vẻ cực kỳ hả giận khi thấy bộ dạng gặp chuyện xui xẻo của nàng.
“Sao lại để bản thân thảm hại như vậy, hửm?”
Ninh Ân khẽ cười nhạo nhìn xuống chút nữa, cuối cùng dừng ở cổ tay của nàng.
Làn da trắng nõn mềm mại của thiếu nữ bị sợi dây thừng dày dặn buộc chặt đã trầy da và hiện lên mấy vòng sưng đỏ, trông rất đáng thương.
Ánh mắt tùy ý của hắn lặng đi nhìn vết hằn đó hồi lâu.
Bất chợt, ánh sáng lạnh lẽo của đoản kiếm lóe lên, dây thừng trên cổ tay Ngu Linh Tê đã bị cắt đứt.
Vương Lệnh Thanh thấy Ninh Ân không từ chối “Lễ vật” này thì không khỏi mừng ra mặt. Hắn vội vàng bày tỏ lòng trung thành: “Thần Vương Lệnh Thanh nguyện bỏ tà theo chính, vì điện hạ máu chảy đầu rơi!”
Nghe câu nói quen thuộc, khóe miệng Ngu Linh Tê giật giật.
Ai ya, thần tiên cũng không cứu được ngươi đâu.
“Ồ”
Ninh Ân híp mắt, thoáng cười nói: “Vậy thì ta càng phải tác thành cho ngươi rồi.”
Ngay sau đó, Ngu Linh Tê bị kéo vào một vòng tay mát lạnh rộng lớn.
“Giết sạch.”
Ninh Ân hờ hững nói, sau đó giương cao vạt áo choàng, giúp nàng chặn máu bắn lên tung tóe.
(1)Thực ấp: đất phong cho quan để cai quản lấy thuế làm bổng lộc.
Mấy chục thi thể của cung nữ và nội thị nằm vắt ngang trên mặt đất. Rượu ngon nghiêng ngả đổ ra ngoài hòa với máu chảy xuống tí tách tí tách.
Trong tiếng hô “Hộ giá” vang lên khắp nơi, tiếng kêu la thảm thiết cũng dồn dập không ngừng nghỉ. Mọi người bảo vệ Hoàng thượng vừa đánh vừa lui, nhưng không lui được.
Điện Tử Anh đã bị đám người của Thái tử bao vây.
Quan bào của Ngu Uyên nhuốm máu. Ông dẫn đầu những cấm vệ còn lại chắn phía trước. Toàn thân tỏa ra khí chất nghiêm nghị, một người giữ cửa, vạn người chớ vào.
Ngu Tân Di và Ninh Tử Trạc bảo vệ nhóm phụ nữ phía sau. Trừ việc này ra, văn võ bá quan không có mấy người dám đứng ra ngăn cản bọn phản quân đang ép vua thoái vị.
Ngu Tân Di cầm đao trong tay trấn giữ điện chính, còn Ninh Tử Trạc đang thở dốc cầm cung tên cướp được từ một tên phản quân, nhưng số mũi tên bên hông cũng đã sắp hết.
Hoàng thượng không ngờ đến thời khắc cuối cùng, những người liều chết chắn trước mặt ông chỉ có vài tên thân vệ, thêm một tiểu tử ăn chơi trác táng và cha con Ngu gia bị ông ghét bỏ.
Mãi cho đến lúc này ông mới nhận ra ai mới là người đáng tin cậy.
Họ chống cự ba mươi phút, chỉ đúng ba mươi phút.
Trải qua một phen chém giết, xác chết khắp nơi.
Nhóm thân vệ đã chết sạch, Ngu Tân Di và Ninh Tử Trạc bị trọng thương, vũ khí cũng bị phản quân cướp mất.
“Ngươi.... Hừ!”
Thái tử nắm chùm tóc đuôi ngựa của Ngu Tân Di, nhìn nàng ấy bằng cặp mắt không cam lòng rồi hung tợn nói: “Đợi ta lên ngôi, sẽ từ từ xử lý ngươi!”
Hoàng thượng ngồi sau long án với đầu tóc đã rối bù. Mái tóc điểm bạc bắt đầu từ hai bên tóc mai khiến ông tựa như chỉ trong chốc lát đã già hơn mười tuổi.
Toàn bộ mấy trăm thần tử và thân thích trong điện đều đã trở thành con tin trong tay Ninh Đàn.
Những người này đều có gia thế lừng lẫy, trong đó không thiếu thân thích của võ tướng. Một khi họ rơi vào tay Ninh Đàn, rất có khả năng sẽ trở thành cái thóp để hắn ta uy hiếp hoặc kêu gọi các võ tướng đầu hàng.
Tình thế vô cùng bất lợi.
Trong nhóm con tin, Ninh Đàn bắt ra một nữ một nam vốn hai người thân của vị quan nào đó rồi nói với Hoàng thượng: “Triều đại của phụ hoàng đã chấm hết, cớ sao vẫn cố chấp chống cự? Truyền ngôi cho nhi tử, nhi tử sẽ phụng dưỡng người đến trăm tuổi… Còn nếu phụ hoàng không thuận theo thì sẽ như những người này!”
Dứt lời, hắn ta rút đao chém chết hai con tin ăn mặc đẹp đẽ quyền quý ngay tại chỗ.
Những người trong điện co rúm lại, tiếng kêu khóc càng lớn. Ngu Tân Di trơ mắt nhìn hai người kia bị chém chết, không khỏi nghiến răng, “Súc sinh!”
Ninh Tử Trạc kéo theo cái chân gãy lặng lẽ lếch qua, nắm lấy tay Ngu Tân Di cầm máu cho nàng ấy.
Ninh Đàn cáu gắt đi tới đi lui trong điện, tóc tai bay tán loại trong gió Bắc khiến cả người hắn ta như một con quỷ đáng sợ.
“Phụ hoàng anh minh uy vũ, đức độ thiện lương như vậy, người không muốn cứu thần dân của mình sao?”
Hắn ta “hừ” một tiếng, giọng gần như khàn đặc: “Vì sao người không giống một bậc quân vương, đứng ra bảo vệ thần dân của mình! Bọn họ sắp bị ta giết hết rồi này!”
Sau long án, Hoàng đế mấp máy môi vài lần, cuối cùng vẫn chọn im lặng.
Trước lựa chọn thoái vị và thần dân của mình, ông vẫn chọn vế trước.
Sự tuyệt vọng bao trùm lên tất cả mọi người trong điện. Họ vẫn đang chờ đợi quân cấm vệ với vẻ mặt co quắp.
Nhưng Ngu Tân Di biết, quân cấm vệ không có Quân phù tam phương. Cho dù họ có đóng quân ngay bên ngoài cửa cung cũng không cách nào hành động.
Huống chi người thân của thủ lĩnh quân cấm vệ cũng đã trở thành con tin trong tay Ninh Ân. Ông ta không biết rõ nơi giam giữ con tin, mà ném chuột thì sợ vỡ bình nên không dám tùy tiện hành động.
Từng giờ từng giờ trôi qua, trải qua cuộc chiến ác liệt, phản quân đi theo Thái tử đã thiệt hại gần nửa.
Đám người Ngu Uyên cũng không khá hơn là bao, đã kiệt sức.
Sắc trời càng lúc càng tối, trong điện nồng nặc mùi máu tanh khó diễn tả bằng lời.
Thái tử ra ngoài một chuyến, lúc trở về lại giết liên tiếp mấy người.
Đao đã đặt trên cổ nhưng Hoàng thượng vẫn không chịu thoái vị như cũ.
Ông như con sói già cắn chặt miếng thịt trong miệng, lấy đó để duy trì sự uy nghiêm cuối cùng của mình với tư cách là một hoàng đế.
Ninh Đàn vò đầu bứt tóc, khàn giọng nói với Binh Bộ thị lang: “Mau tìm ngọc tỷ, buộc hắn viết chiếu thư thoái vị!”
“Bệ hạ, đắc tội rồi.”
Binh Bộ thị lang giơ trường kiếm trong tay lên, mũi kiếm sáng loáng lạnh lẽo.
Thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, một mũi đao đâm từ sau lưng Binh Bộ thị lang xuyên ra trước. Trường kiếm rời tay, quân phản quân lập tức hộc máu ngã quỵ làm lộ ra chàng trai anh tuấn cao quý trong bộ áo bào màu tím đang đứng ở cửa điện.
Ninh Ân chẳng thèm mặc áo giáp mà mặc thường phục như cũ. Mái tóc đen dài nửa cột nửa xõa. Nếu máu đỏ không bắn lên mặt hắn, nhuộm đẫm tay áo hắn thì chắc hẳn Ninh Đàn đã cho rằng hắn chỉ nhất thời tản bộ tới đây.
“Ngươi.....Ngươi vào bằng cách nào?”
Ninh Đàn trợn to hai mắt, sau đó hét to: “Người đâu! Giết hắn cho ta!”
Phản quân canh phòng ngoài điện không hề phản ứng.
Ninh Đàn không biết vì sao quân của mình đột nhiên không có động tĩnh gì. Hắn ta vừa lui về sau vừa hét to: “Cung thủ, nỏ thủ đâu? Lý Mạo đâu rồi?!”
Không ai đáp lại hắn ta.
“Một ngàn phản quân ngoài điện kia, chỉ sợ hoàng huynh không đợi được nữa rồi.”
Ninh Ân dẫn theo vài tên thủ hạ dẫm lên dòng sông máu uốn lượn trên đất mà đến. Từng thi thể ngã xuống trước mặt hắn tràn ra máu đỏ như hoa.
“Nhi thần cứu giá chậm trễ, mong phụ hoàng thứ tội.” Hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh nói. Con ngươi đen tuyền tĩnh lặng không chút gợn sóng.
Sắc mặt Hoàng thượng vô cùng phức tạp.
Ông dùng hết tâm cơ thủ đoạn nửa đời người, kết quả kẻ đến cứu ông lại là đứa con trai mà ông coi là điều sỉ nhục.
Tới cứu ông ư? Hoàng thượng không chắc chắn.
Nhưng với hoàn cảnh khốn cùng trước mắt, lão Thất quả thật là cọng rơm cuối cùng ông có thể nắm được.
Lồng ngực Hoàng thượng phập phồng, nghẹn ngào nói: “Con trai trẫm giúp trẫm truy bắt nghịch đảng. Trẫm phong con làm Tĩnh Vương, ban thưởng mười nghìn thực ấp(1)"
Khóe miệng Ninh Ân giật giật.
Vào lúc này, ông mới bằng lòng nhận hắn là con trai.
Đáng tiếc, đã quá muộn.
Vương Lệnh Thanh canh giữ sau cửa điện thấy Thái tử thất thế thì sợ tới mức tè ra quần, vội vàng vứt đao nhanh chân bỏ chạy.
Khóe mắt Thái tử muốn nứt ra, được vài tên thân vệ vây quanh, vừa đánh vừa lui. Hắn ta tuyệt vọng gào thét: “Mẫu hậu! Mẫu hậu, người tới giúp nhi thần với! Người đã quên đứa con trai này rồi sao?”
Hắn ta tha thiết cầu mong có kỳ tích xuất hiện, hy vọng Hoàng hậu sẽ vì quyền lợi mà giúp mình: “Mẫu hậu! Nếu nhi tử thất bại, bí mật của người cũng không giữ được nữa! Chúng ta là người cùng thuyền... ặc!”
Một thanh đoản đao bay tới, đâm xuyên qua ngực Ninh Đàn.
Hắn ta trợn to mắt, sững sờ cúi đầu, không tin nhìn xuống đường máu trên lồng ngực của mình.
Thân thể nặng nề của Ninh Đàn ngã nhào về phía trước. Vũng máu đỏ sẫm từ từ loang ra dưới người hắn ta.
Đôi mắt hắn ta vẫn trợn to, máu chảy ra từ miệng, đứt quãng nói: “Mẫu....Tại, tại sao....”
Hắn ta run rẩy đưa tay về phía bóng người trong góc như thể cố gắng bắt lấy thứ gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ phí công.
Hoàng thượng nhìn Thái tử bỗng nhiên chết đi, đôi môi khô khốc mấp máy hồi lâu, cuối cùng vẫn chán nản ngã ngồi xuống ngai vàng mặc cho phản quân đã tan rã chạy tán loạn giẫm đạp lên thi thể Thái tử.
Ninh Ân cười lên.
Nụ cười nhuốm máu tôn lên nước da trắng trẻo lạnh lùng của hắn, một vẻ đẹp điên cuồng.
Cuối cùng hắn đã đòi lại được món nợ mà những người kia thiếu hắn trong trò chơi mẫu tử tương tàn sáu năm trước.
Thật tuyệt vời làm sao.
“Chiết Kích, Trầm Phong.”
Ninh Ân triệu tập thủ hạ được sắp xếp trong quân cấm vệ, ngước mắt nói: “Còn không mau thay bệ hạ giết sạch “bè lũ phản quân".”
Ngoài điện Tử Anh.
Ngu Hoán Thần dẫn theo thân vệ vây bắt một nghìn quân phản loạn của Ninh Đàn rồi tước vũ khí. Sau đó, y lại lệnh cho Thanh Tiêu và những người khác giải cứu phụ thân và Ngu Tân Di trong điện.
Mới vừa cứu người ra, trong điện đã truyền ra từng tiếng hét thảm thiết, tiếng sau cao hơn tiếng trước.
Ngu Uyên lộ ra ánh mắt kinh ngạc, theo bản năng muốn quay lại nhưng bị Ngu Hoán Thần giữ chặt.
Quân kỳ phấp phới, gió lạnh thổi qua, trận tuyết đầu tiên trong dịp cuối năm đã rơi xuống.
....
“Tuyết rơi rồi, lạnh quá!”
Hồ Đào xoa xoa tay, đóng cửa lại. Nàng ấy xoay người, thấy giá y và mũ phượng vẫn còn để nguyên trên bàn thì âm thầm buông tiếng thở dài.
Hồ Đào lấy lò sưởi nhỏ nhét vào bàn tay lạnh cóng của Ngu Linh Tê, dỗ dành: “Tú nương khéo tay nhất trong kinh đã làm gấp bộ giá y này trong ba tháng! Đẹp như vậy mà tiểu thư không thử một lần sao?”
“Không cần.” Ngu Linh Tê còn đang đợi tin từ trong cung, hời hợt trả lời.
“Thử đi mà, tiểu thư sẽ rất xinh đẹp trong bộ giá y này đấy! Nếu không hợp, nô tỳ lại bảo tú nương sửa lại.”
Suy nghĩ của Hồ Đào rất đơn giản. Nàng ấy chỉ muốn tiểu thư nhà mình thoải mái một chút, mà không phải các cô nương bình thường đều sẽ rất vui vẻ khi nhìn thấy y phục và trang sức xinh đẹp sao?
Ngu Linh Tê không lay chuyển được Hồ Đào, đành phải nói: “Ngươi ra ngoài trước đi, ta tự thay.”
Hồ Đào đáp "vâng” một tiếng rồi ra ngoài chờ.
Ngu Linh Tê ngồi thêm một lúc mới đứng dậy cởi áo choàng lông cáo và quần áo bên ngoài. Nàng xõa tóc bước đến trước giá y đã được gấp gọn gàng, đưa tay ra sờ thử.
Một lát sau, Ngu Linh Tê đứng trước tấm gương đồng lớn, nhìn vào bộ hồng y đỏ như lửa của mình, nhất thời ngẩn ngơ.
giá y rất đẹp, châu ngọc hoa mỹ, chỉ vàng tú lệ, tà váy tầng tầng lớp lớp nở rộ thướt tha rủ xuống đất, tươi đẹp đến nổi dường như mọi nguồn sáng trên thế gian đều tập hợp trên người nàng. Dù vậy nhưng nàng chỉ cảm thấy nặng nề và xa lạ.
Mặc chưa đầy nửa tách trà, nàng đã nóng lòng muốn cởi ra, ném sang một bên.
Ngón tay vừa chạm đến thắt lưng, Ngu Linh Tê bỗng nghe tiếng kêu của Hồ Đào ngoài cửa.
Nàng vừa xoay người đã thấy có người phá cửa bước vào.
Cùng lúc đó gáy truyền đến cơn đau nhức, trước mắt nàng tối sầm, không còn ý thức.
Ba mươi phút sau.
Ngu Linh Tê bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện.
Lúc này, nàng đang bị trói chặt chân tay rồi đẩy ngã trên nền đất lạnh lẽo. Đầu bị trùm bởi chiếc túi vải đen, chỉ chừa một lỗ nhỏ để thông hơi.
Bên cạnh, một giọng nói đau buồn bi thương vang lên: “Tội thần Vương Lệnh Thanh bởi vì Thái tử uy hiếp mà bất đắc dĩ làm ra chuyện động trời. Tội thần ân hận về những việc làm sai trái trước đây nên đến thỉnh tội với điện hạ!”
Vương Lệnh Thanh?
Trong túi vải đen, Ngu Linh Tê hơi ngẩn ra.
Nàng còn tưởng rằng ai đó đã chỉ đạo Vương Lệnh Thanh bắt cóc nàng để ép cha khuất phục. Bây giờ xem ra sự việc không phải như vậy.
Thái tử xảy ra chuyện, người có thể khiến Vương Lệnh Thanh ăn nói khép nép, khẩn cầu thốt lên hai chữ “Điện hạ” như thế, chỉ có thể là...
Ngu Linh Tê bỗng nhiên ngừng giãy dụa, trở nên yên tĩnh.
Vương Lệnh Thanh đẩy Ngu Linh Tê ra, tiếp tục nịnh nọt nói: “Người này là chút tâm ý của vi thần.”
Ngu Linh Tê bị đẩy ngã xuống đất, trong lòng mắng Vương Lệnh Thanh: Thỉnh tội thì thỉnh tội đi, liên quan gì tới nàng?
Vương Lệnh Thanh nói: “Nghe nói lúc lưu lạc bên ngoài, điện hạ từng gặp nạn và trở thành nô bộc của nữ nhân này, nhận hết tủi nhục. Nay thần mang nàng đến xem như lễ vật quy phục dâng cho điện hạ.”
“...” Được thôi.
Hai kiếp rồi, cuối cùng cũng không thoát khỏi số mệnh làm “lễ vật”.
Người im lặng trước mặt cuối cùng cũng có động tĩnh. Ngu Linh Tê nghe thấy tiếng bước trầm ổn tiến tới gần. Gió lay động áo choàng vừa nặng vừa dày của hắn vang lên tiếng sột soạt, xen lẫn trong không khí là mùi mộc hương quen thuộc trong trẻo lạnh lùng như tuyết.
Tiếp theo từng tia sáng đâm vào mắt, có người đã lấy đi chiếc túi vải đen che mặt nàng.
Chân trời tối đen như mực, đuốc trong sân sáng choang. Những hạt tuyết vỡ nát tung bay che trời rợp đất bị ánh lửa trong sân mạ một lớp màu vàng nhạt tuyệt đẹp.
Tuyết rơi lả tả, bay lượn vòng như hoa. Chúng rơi trên áo choàng đen của Ninh Ân, rơi vào đôi mắt trong suốt của Ngu Linh Tê, thoáng chốc đã hóa thành ánh nước lấp lánh diễm lệ.
Trong viện, một đám người đang quỳ lạy, cúi đầu hướng về phía Ninh Ân,.
Hắn vuốt cằm, cúi người nhìn mỹ nhân mặc hồng y với mái tóc rối tung.
Đôi mắt quét qua khuôn mặt mềm mại và xinh đẹp của Ngu Linh tê từng chút một rồi dừng lại trên bộ giá y thêu châu ngọc chỉ vàng trên người nàng.
Trong đôi mắt đen như mực kia của Ninh Ân mơ hồ hiện lên một ngọn lửa đỏ, vừa đẹp vừa lạnh lẽo.
Hắn nhìn vào hư không một chút rồi chợt cười khẽ.
Ngu Linh Tê tin chắc là cái tên điên có thù tất báo này nhất định là cực kỳ vui vẻ cực kỳ hả giận khi thấy bộ dạng gặp chuyện xui xẻo của nàng.
“Sao lại để bản thân thảm hại như vậy, hửm?”
Ninh Ân khẽ cười nhạo nhìn xuống chút nữa, cuối cùng dừng ở cổ tay của nàng.
Làn da trắng nõn mềm mại của thiếu nữ bị sợi dây thừng dày dặn buộc chặt đã trầy da và hiện lên mấy vòng sưng đỏ, trông rất đáng thương.
Ánh mắt tùy ý của hắn lặng đi nhìn vết hằn đó hồi lâu.
Bất chợt, ánh sáng lạnh lẽo của đoản kiếm lóe lên, dây thừng trên cổ tay Ngu Linh Tê đã bị cắt đứt.
Vương Lệnh Thanh thấy Ninh Ân không từ chối “Lễ vật” này thì không khỏi mừng ra mặt. Hắn vội vàng bày tỏ lòng trung thành: “Thần Vương Lệnh Thanh nguyện bỏ tà theo chính, vì điện hạ máu chảy đầu rơi!”
Nghe câu nói quen thuộc, khóe miệng Ngu Linh Tê giật giật.
Ai ya, thần tiên cũng không cứu được ngươi đâu.
“Ồ”
Ninh Ân híp mắt, thoáng cười nói: “Vậy thì ta càng phải tác thành cho ngươi rồi.”
Ngay sau đó, Ngu Linh Tê bị kéo vào một vòng tay mát lạnh rộng lớn.
“Giết sạch.”
Ninh Ân hờ hững nói, sau đó giương cao vạt áo choàng, giúp nàng chặn máu bắn lên tung tóe.
(1)Thực ấp: đất phong cho quan để cai quản lấy thuế làm bổng lộc.