Chương 55: Huyết ngọc
Hễ thấy giường của Ninh Ân là Ngu Linh Tê bất giác thấy căng thẳng, dù sao hai lần giải độc trên giường thực sự để lại ấn tượng sâu đậm.
Nhưng sau đó nàng lại nghĩ: Trong mấy năm ở kiếp trước, có tư thế nào mà họ chưa từng làm chứ?
Những ký ức đáng sợ đó đã được xóa mờ dần, chỉ còn lại sự nhẹ nhõm bình yên và thi thoảng là sự rung động nổi lên như bọt nước.
Nàng dựa vào giường một lúc thì thấy buồn ngủ, phần eo cứng đờ cũng dần mềm xuống.
Ngu Linh Tê ngủ thiếp đi lúc nào không hay, khi nàng tỉnh dậy, ánh nắng sáng ngời bên ngoài cửa sổ đã chuyển sang màu đỏ vàng, in bóng nắng dài nghiêng nghiêng bên cửa sổ.
Ninh Ân ngồi bắt chéo chân bên giường, một tay chống mép giường, hắn cúi người đến rất gần, giống như đang chiêm ngưỡng một bức tranh rất đẹp, thong thả thưởng thức nàng bằng mắt.
Ngu Linh Tê bắt gặp đôi mắt màu mực của hắn, chớp chớp mắt tỉnh dậy.
“Ta ngủ bao lâu rồi?”
Nàng ngồi dậy, nhẹ nhàng xoa cái cổ đau nhức của mình, vì thế bức hoạ cũng tựa như sống lại, thắp sáng lên hoàng hôn u ám.
“Hai khắc.”
Ngón trỏ của Ninh Ân ung dung đặt ở mép giường, sau đó hắn đưa tay lên xoa bóp cổ cho nàng: "Tiểu thư yên tâm thật đấy."
Những ngón tay ấm áp của hắn chạm vào gáy nàng, Ngu Linh Tê bất giác co cổ lại.
Sau đó, nàng nhanh thả lỏng cơ thể, đời này tính tình của Ninh Ân thực sự rất tốt, nhất định hắn sẽ không bóp cổ đe dọa nàng nữa.
Sau khi hết tê cổ, nàng nhấc chân xuống giường hỏi: "Bản vẽ phác thảo đã xong rồi à?"
Ninh Ân thất thần “ừ” một tiêng, lúc này bàn tay hư vuốt ve phần gáy sau tai nàng mới lưu luyến rời đi.
Ngu Linh Tê thật sự tò mò muốn biết hắn định khắc gì bèn bảo: “Cho ta xem."
"Giờ chưa thể xem được."
Ninh Ân liếc nhìn ngăn dưới cùng của chiếc tủ thấp ở đầu giường, khẽ đáp: "Vật đó vừa đẹp vừa hữu ích. Khi nào khắc xong sẽ đưa cho tiểu thư xem."
Cách điệu đơn giản, người đẹp nằm nghiêng, nhưng hiện tại không phải là thứ có thể cho nàng xem.
“Cứ làm ra vẻ huyền bí.” Ngu Linh Tê chỉ trích hắn.
Ninh Ân cười khẽ, nhìn búi tóc đơn giản của nàng, hắn đứng dậy chỉnh trang lại quần áo nói: "Mái tóc đen của tiểu thư như mây, nếu dùng trâm vấn lên để lộ ra cần cổ trắng trẻo, nhỏ nhắn, mong manh thì chắc hẳn sẽ rất đẹp."
Ngu Linh Tê ngẩn ra, hoảng sợ nhớ lại kiếp trước, Ninh Ân đúng là rất thích búi mái tóc dài của nàng thành một búi lỏng, mềm mại, đen óng, còn luôn thích bóp cổ hù dọa nàng.
Hóa ra tên điên này lại thích cổ nàng như vậy sao?
Ngu Linh Tê vuốt tóc mai, nàng đang nghĩ lúc nào đó sẽ tìm xem trong hộp trang điểm có cây trâm nào thích hợp không.
Ngay cả bản thân nàng cũng kinh ngạc về sự thỏa hiệp của chính mình, một lúc sau nàng mới nhẹ nhàng nói: "Muộn rồi, ta phải về phòng thôi."
Có tiếng sột soạt khe khẽ trong sân, dường như con mèo hoa ngửi thấy mùi người quen nên khẽ kêu meo meo.
Ninh Ân nheo mắt, nhìn về phía khoảnh sân ngoài cửa sổ rồi thu tầm mắt về.
“Tiểu thư.”
Hắn gọi nàng, Ngu Linh Tê đứng ở ngoài cửa, quay đầu lại thắc mắc nhìn hắn.
Ninh Ân đi về phía Ngu Linh Tê, đứng gần sát trước mặt nàng.
Hắn đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt của Ngu Linh Tê, nàng không khỏi chớp mi.
Ninh Ân đến gần như vậy, khi hắn cúi người nghiêng đầu, chóp mũi gần như chạm vào gương mặt nàng. Ở khoảng cách gần như vậy, Ngu Linh Tê thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng bóng từng chiếc lông mi đổ xuống của hắn.
Nàng bất giác nín thở nhưng Ninh Ân chỉ đưa tay sửa lại tóc mai của nàng rơi ra khi ngủ, nhẹ nhàng nói: "Tóc rối rồi."
Tư thế sửa lại tóc mai của hắn thân mật mà từ tốn, dưới hoàng hôn, bóng hai người nhẹ nhàng giao nhau, giống như một đôi uyên ương quấn quýt.
“Khụ khụ.” Trong sân đột nhiên vang lên hai tiếng ho khan.
Ngu Linh Tê bừng tỉnh, đột ngột quay đầu lại.
Nàng nhìn thấy phụ thân cao lớn và cương nghị đứng dưới gốc cây ngọc lan, huynh trưởng và a tỷ đứng hai bên trái phải với vẻ mặt phức tạp.
Đương nhiên họ đã nhìn thấy cảnh tượng thân mật dễ khiến người ta suy nghĩ lung tung vừa rồi.
“Cha.”
Ngu Linh Tê chỉ hoảng hốt một chút, sau đó bình tĩnh lại, nàng tiến lên che cho Ninh Ân ở phía sau: "Sao mọi người lại đến đây?"
Toàn bộ người hầu trong sân được cho lui ra ngoài, xung quanh trở nên im ắng.
Ráng chiều đỏ ối, khuôn mặt Ngu Uyên chưa bao giờ nghiêm túc đến vậy, ông nặng nề nhìn lướt qua cô con gái út xinh đẹp ngoan ngoãn, sau đó dừng lại ở Ninh Ân.
Ngu Tân Di nhíu mày, nháy mắt ra hiệu với muội muội, nói bằng khẩu hình miệng: “Tuế Tuế, lại đây!”
Ngu Linh Tê có dự cảm trong lòng, nàng nhẹ nhàng lắc đầu, vẫn dùng thân hình mảnh mai của mình che chắn trước người Ninh Ân.
Ngu Tân Di tức giận, muốn lại kéo muội muội qua chỗ họ nhưng bị Ngu Hoán Thần đưa tay ngăn lại.
Ngu Uyên nhìn Ninh Ân thật lâu, quai hàm bạnh ra, sau đó từ từ cúi người trịnh trọng, khom lưng hành lễ với Ninh Ân.
Phía sau ông, một trai một gái, hai vị tướng người Nhung cũng lần lượt hành lễ.
Thấy ba người hành lễ, Ngu Linh Tê nuốt nước bọt, nàng biết rằng ngày mà Vệ Thất quay trở lại làm Ninh Ân cuối cùng cũng đã tới.
Khi nàng vẫn còn đang suy nghĩ về điều đó, một bàn tay to lớn trắng trẻo đặt lên vai nàng, vỗ về nhẹ nhàng âu yếm.
“Đừng sợ, tiểu thư.” Ninh Ân bước ra khỏi sau lưng nàng.
Ngay cả vào thời điểm căng thẳng như vậy, sắc mặt hắn vẫn không hề thay đổi, thậm chí còn gợi lên một nụ cười thú vị: "Xem ra Ngu tướng quân có chuyện muốn nói với ta."
“Ninh Ân.” Ngu Linh Tê vội vàng gọi hắn.
Nàng hy vọng Ninh Ân có thể đối đãi với cha mình bằng thái độ tốt nhất nên nghiêm túc nhìn hắn rồi nói nhỏ: "Nhất định phải nói chuyện tử tế."
Nghe vậy, hai huynh muội Ngu Hoán Thần và Ngu Tân Di đều ngẩng đầu lên: Tuế Tuế... gọi Thất hoàng tử là gì?
...
Cuối giờ Dậu, bầu trời tối tăm đan xen giữa hoàng hôn và đêm đen, vầng trăng tròn nhẹ nhàng treo trên ngọn cây.
Cánh cửa lớn của thư phòng đã đóng chặt nửa canh giờ.
"Muội lo lắng cho hắn như vậy sao?" Ngu Hoán Thần liếc nhìn em gái út đang tỏ ra tâm tư nặng nề.
Chén trà trong tay Ngu Linh Tê đã lạnh ngắt, thậm chí bột ớt mà thường ngày nàng thích dùng để nâng cao tinh thần nhất cũng chưa được đụng đến.
Đúng là Ngu Linh Tê đang rất lo lắng.
Mặc dù sự điên cuồng và cố chấp của Ninh Ân đã thuyên giảm rất nhiều, khác biệt một trời một vực so với kiếp trước nhưng nàng không thể nắm bắt được tâm tư của phụ thân.
Dù sao việc triều thần chọn đứng về bên nào cũng giống như dốc toàn bộ vốn liếng ra để chơi một canh bạc, hoàn toàn không phải là trò đùa.
“Liệu cha có làm khó hắn không?” Ngu Linh Tê hỏi.
“Nếu hắn thật sự là Thất hoàng tử, sau khi chứng minh được thân phận, chỉ có chuyện hắn làm khó cha thôi."
Ngu Tân Di ở bên cạnh tức quá bật cười, đưa tay bóp da thịt mềm mại trên má muội muội: “Nếu không nhờ hôm nay Ngu Hoán Thần bàn bạc với tỷ thì tỷ không hề biết Tuế Tuế lại giấu một pho tượng Phật lớn như vậy trong phủ, đúng là đủ lông đủ cánh rồi đây mà.”
Sắc mặt Ngu Hoán Thần nghiêm túc hiếm thấy.
Những ngày qua, y đã bí mật quan sát và nhận thấy rằng Thất hoàng tử thực sự là một người thông minh, giỏi ẩn náu. Giữa một cao thủ bày mưu nghĩ kế thông minh tuyệt đỉnh và một tên điên đùa bỡn lòng người chỉ cách nhau một ranh giới mỏng manh.
Thậm chí y còn nghi ngờ rằng nếu Ninh Ân không chủ động để lại dấu vết làm mồi câu, thì chưa chắc Ngu gia có thể lần ra được tung tích của hắn.
Trước đây, Ngu Hoán Thần không hiểu Thất hoàng tử liều lĩnh tiết lộ danh tính của mình cho Ngu gia nhằm mục đích gì.
Nhưng bây giờ y đã hiểu, hắn đang ép Ngu gia phải lựa chọn.
Đó là một quyết định rất khó khăn đối với Ngu gia.
Sau khi hạ triều trở về, phụ thân đấu tranh tư tưởng một lúc lâu mới quyết định đích thân đối mặt với vị hoàng tử lưu vong nhiều năm này.
Ngu Hoán Thần suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Hôm nay Hoàng Thượng gọi riêng phụ thân tới gặp, Tuế Tuế có biết là vì chuyện gì không?"
Ngu Linh Tê lắc đầu, phụ thân và huynh trưởng bảo vệ nàng rất cẩn thận, hiếm khi nói cho nàng biết những âm mưu trong triều.
Ngu Hoán Thần nói: “Hoàng Thượng còn cho gọi cả Tiết hữu tướng và Đề đốc thái giám Thôi Ám, có ý muốn phân tán binh quyền của Ngu gia, hình thành thế chân vạc giữa quan văn, quan võ và thái giám để các bên kiềm chế lẫn nhau. Hoàng Thượng đã bắt đầu nghi kỵ chèn ép Ngu gia, mà lý do duy nhất khiến Hoàng Thượng làm như vậy chắc Tuế Tuế cũng có thể đoán ra được."
Đương nhiên Ngu Linh Tê có thể đoán được.
Hoàng Đế nghe được một số tin đồn nên muốn mượn chuyện này để cảnh cáo Ngu gia: Quân vương vẫn còn ở đây, đừng đứng sai phe.
Ngu Linh Tê cuộn nắm tay lại, ngước mắt lên nói: "Một khi đã nảy sinh nghi kị thì chẳng khác gì một vết nứt không thể nào khép lại. Nếu vậy, chúng ta càng không có đường lui nào khác."
“Không đơn giản như vậy, Tuế Tuế.”
Ngu Hoán Thần bước ra cửa xem thử, sau khi xác định không có ai, y đóng cửa lại nói: “Ngay cả khi Thất hoàng tử đáng để chúng ta phò tá, hắn cũng nhất quyết không thể lộ danh tính ở Ngu phủ, quyết không thể đi từ Ngu phủ vào triều đình."
Ngu Linh Tê cũng hiểu.
Nàng nắm chặt ngón tay, nói khẽ: “Bởi vì một khi chuyện này xảy ra, hắn sẽ bị kết tội kết bè kết cánh. Khi hồi cung, hắn sẽ bị nghi kị chèn ép, mãi mãi không thể nổi danh được."
“Đúng vậy.”
Ngu Hoán Thần nói nhỏ: “Cách duy nhất hiện giờ là lùi một bước để tiến hai bước, tranh giành hy vọng sống còn.”
Đang nói chuyện thì cửa thư phòng kẽo kẹt mở ra.
Ngu Linh Tê lập tức đứng dậy, mở cửa phòng khách đi ra đón.
Đèn trong đại sảnh sáng choang, Ninh Ân và Ngu Uyên lần lượt bước ra ngoài.
"Cha."
Đầu tiên Ngu Linh Tê lo lắng liếc nhìn phụ thân mình một cái, sau đó chuyển sang nhìn Ninh Ân.
Ninh Ân vẫn nguyên dáng vẻ bình thản tươi cười như cũ, không khác là bao so với trước khi vào thư phòng. Trái lại, sắc mặt Ngu Uyên có vẻ nặng nề hơn nhiều.
Ngu tướng quân buông tiếng thở dài, nói chậm rãi: “Con gái ngoan, đi dùng bữa với nương trước đi."
Ngu Linh Tê vâng dạ, liếc nhìn Ninh Ân một lần nữa, “ờm” khẽ một tiếng rồi đi về phía sảnh phụ.
Ngu Uyên ôm quyền xin phép cáo lui với Ninh Ân, sau đó nhìn trưởng tử và trưởng nữ, nghiêm nghị ra lệnh: "Hai con đi với ta."
Cửa thư phòng lại đóng lại một lần nữa, Ninh Ân nhìn lên những ngôi sao còn sót lại trên bầu trời, sau đó hắn nhếch môi, khoanh tay bước xuống bậc thềm đá.
Đi qua trung đình, đến nguyệt môn, hắn dừng bước, sau đó nhìn thẳng đằng trước, đưa tay kéo Ngu Linh Tê đang nấp sau hòn non bộ ra.
“Nếu tiểu thư nấp ở đây để ám sát thì e rằng lúc này ta đã mất mạng rồi.”
Ninh Ân nhéo nhẹ vành tai của Ngu Linh Tê, hắn vẫn còn tâm trạng để trêu ghẹo nàng.
“Xùy xùy, ai muốn ám sát huynh chứ?”
Ngu Linh Tê xùy xùy xua lời nói gở đi, sửa lại cổ áo bị hắn kéo nhăn nhúm, hỏi khẽ: “Cha đã nói gì với huynh vậy?"
Đôi mắt Ninh Ân đen láy sâu thẳm như màn sương đen không thể nhìn thấu, hắn nhìn nàng hỏi: "Tiểu thư hy vọng ông nói gì?"
Ngu Linh Tê nhìn lại hắn, nói: “Dù tương lai có khó khăn thế nào, tất nhiên ta vẫn hi vọng cha và huynh có thể đồng tâm hiệp lực, bình an vô sự."
Ninh Ân nở nụ cười, màn sương đen trong mắt tan ra như ngọn núi tan hết mây mù, hắn hỏi: "Lúc trước tiểu thư nói sẽ cho phép khi ta rời phủ được mang theo một thứ, lời này còn tính không?"
Ngu Linh Tê không phải là người nuốt lời, nàng gật đầu hỏi: "Sao đột nhiên huynh lại nhắc đến chuyện này làm gì?"
Trong lòng nàng nảy sinh mâu thuẫn, vừa mong hắn sớm lấy lại được những thứ thuộc về mình, vừa sợ đến ngày mà hắn sẽ ra đi.
Ninh Ân không trả lời, mà chỉ đưa tay vén những sợi tóc bị gió đêm thổi bay của nàng, hắn nói một cách đầy ẩn ý: "Tiểu thư chỉ cần nhớ câu này là được."
Thư phòng.
“Trên người hắn đúng là có tín vật độc nhất vô nhị của hoàng tộc, không thể làm giả được."
Ngu Uyên ngồi trên ghế, nghiêm giọng: “Hắn còn trẻ nhưng đã có thể kiểm soát toàn bộ quá trình đàm phán trong lòng bàn tay, tiến thoái có chừng mực... Tuế Tuế nói không sai, người này tuyệt đối không phải vật trong ao.”
Thậm chí hắn còn mạnh hơn những gì họ tưởng tượng.
Ngu Hoán Thần nhìn sắc mặt nghiêm nghị của cha, y hỏi: “Thất hoàng tử đã nói điều kiện gì với cha?"
Nhớ lại cuộc nói chuyện trong thư phòng vừa rồi, vẻ mặt Ngu Uyên càng nặng nề hơn.
...
Mưa mùa hè luôn đến một cách bất ngờ, nói đến là đến.
Tại Dưỡng Tâm điện, hoàng đế mở một bản tấu chương ra, cau mày, mở tiếp một bản khác.
Liên tục mấy bản tấu đều là của Lễ bộ và Ngự Sử Đài về việc xác minh lời đồn Thất hoàng tử chưa chết, khẩn cần hoàng thượng nhanh chóng kiểm chứng thân phận của người đó, đón châu ngọc rơi ngoài biển về, tiếp nối hoàng tự.
Hoàng đế ném tấu chương sang một bên, nhíu mày mệt mỏi.
Lệ phi đúng là mỹ nhân hiếm có trong thiên hạ, lúc trước đúng là ông đã quyết giành lấy bằng mọi giá, nhưng ông cũng ghét sự lạnh nhạt bướng bỉnh của bà ta.
Khi tình cảm mãnh liệt ban đầu phai nhạt đi, nốt ruồi chu sa biến thành máu muỗi, sự tồn tại của đứa bé đó đã trở thành vết nhơ lớn trên con đường trở thành minh chủ của ông.
Thậm chí ông hy vọng Lệ phi và lão Thất cứ thế biến mất, xóa sạch với nhơ giết huynh cướp đoạt tẩu tử của ông trước đây, cho nên ông mới ngầm cho phép...
Thôi, nghĩ lại những chuyện cũ đó làm gì chứ?
Lão thái giám ở bên nhìn ra tâm bệnh của hoàng đế, vội vàng quỳ gối dịch người về phía trước xoa vai đấm chân cho ông, quan sát hồi lâu rồi mới dám nói nhỏ: "Nếu bệ hạ cứ mặc kệ tin đồn, thì những lời đồn đại sẽ càng ngày càng lan rộng. Theo ý của lão nô, chi bằng bệ hạ cứ thuận nước đẩy thuyền, ngược lại mọi người sẽ thấy bệ hạ thương con như mạng sống, tô đẹp cho tiếng thơm nhân đức khoan dung độ lượng của bệ hạ... Huống chi, Ngu tướng quân đã đồng ý giao lại quyền lực, chuyện ban hôn cũng đã được chuẩn bị, lo lắng của bệ hạ đã được giải quyết, bệ hạ có thể kê cao gối ngủ ngon."
“Đón người về cũng không phải là chuyện gì lớn, đặt hắn trong tầm giám sát của trẫm dù thế nào cũng tốt hơn là mặc kệ cho hắn làm xằng làm bậy ở bên ngoài."
Hoàng đế nghĩ ngợi nói: “Chỉ có điều lão Thất không có tư cách kế thừa ngôi vị, thông minh quá cũng không tốt, cần phải nhổ bỏ nanh vuốt của hắn, bắt hắn an phận thủ thường mới được."
...
Trời mưa to, thanh lâu vắng khách.
Chỉ có tiếng đàn tì bà tình tang văng vẳng ở phương xa khiến thời tiết thêm phần dễ chịu, khoan khoái.
Trong phòng trà trên lầu, Chiết Kích cúi đầu nói: “Điện hạ, mọi việc đã an bài, chỉ cần chờ cơn gió đông cuối cùng."
"Gió đông?"
Ninh Ân đang dựa vào cửa sổ chạm khắc, ngón tay thon dài chốc chốc xoay một con dao găm: "Khi nào thu lưới là do ta quyết định, chứ cần gì phải gió đông."
“Thuộc hạ lỡ lời.” Chiết Kích đeo trọng kiếm quỳ lạy thỉnh tội.
Ninh Ân hiểu quá rõ hoàng đế, việc giết huynh cướp đoạt tẩu tử năm đó là điểm yếu của ông, ông nhất định sẽ không để cho vết nhơ này bị lật lại, tất nhiên ông sẽ chọn nhân nhượng cho yên chuyện, giữ gìn hình tượng một vị vua hiền từ anh minh.
Hắn cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Chiết Kích: "Đứa nô tỳ kia của Triệu phủ đâu?"
Chiết Kích nói: “Đã sắp xếp cho ở trong kho củi theo lệnh của điện hạ.”
“Rất tốt.”
Ninh Ân nhìn chậu bạc đứng lặng trên bàn, sóng nước màu nâu nhạt phản chiếu đôi mắt lạnh lùng của hắn.
Trong chậu có một miếng ngọc bích màu trắng thượng hạng dài sáu tấc, nó đã được ngâm trong nước thuốc suốt hai ngày hai đêm, rất dễ nhuộm màu.
Hắn lấy miếng ngọc bích trắng đã ngâm đủ lâu ra, cẩn thận lau nó bằng một chiếc khăn, rồi xoay lưỡi dao, cắt ngón tay mình trước ánh mắt kinh ngạc của Chiết Kích.
Đầu tiên là một tia máu nhỏ, sau đó là những giọt máu lớn chảy ra nối đuôi nhau thành dòng.
Ninh Ân cụp mắt xuống, hờ hững giơ tay lên, để máu tươi đỏ thẫm rơi lên miếng ngọc, cho đến khi nó được nhuộm một dải màu đỏ đẹp như mây mù.
Làm sao những chiếc trâm làm bằng ngọc thông thường có thể xứng với Ngu Linh Tê?
Hắn cong môi, đôi mắt màu mực có ý cười vui vẻ quyến luyến.
Nhưng sau đó nàng lại nghĩ: Trong mấy năm ở kiếp trước, có tư thế nào mà họ chưa từng làm chứ?
Những ký ức đáng sợ đó đã được xóa mờ dần, chỉ còn lại sự nhẹ nhõm bình yên và thi thoảng là sự rung động nổi lên như bọt nước.
Nàng dựa vào giường một lúc thì thấy buồn ngủ, phần eo cứng đờ cũng dần mềm xuống.
Ngu Linh Tê ngủ thiếp đi lúc nào không hay, khi nàng tỉnh dậy, ánh nắng sáng ngời bên ngoài cửa sổ đã chuyển sang màu đỏ vàng, in bóng nắng dài nghiêng nghiêng bên cửa sổ.
Ninh Ân ngồi bắt chéo chân bên giường, một tay chống mép giường, hắn cúi người đến rất gần, giống như đang chiêm ngưỡng một bức tranh rất đẹp, thong thả thưởng thức nàng bằng mắt.
Ngu Linh Tê bắt gặp đôi mắt màu mực của hắn, chớp chớp mắt tỉnh dậy.
“Ta ngủ bao lâu rồi?”
Nàng ngồi dậy, nhẹ nhàng xoa cái cổ đau nhức của mình, vì thế bức hoạ cũng tựa như sống lại, thắp sáng lên hoàng hôn u ám.
“Hai khắc.”
Ngón trỏ của Ninh Ân ung dung đặt ở mép giường, sau đó hắn đưa tay lên xoa bóp cổ cho nàng: "Tiểu thư yên tâm thật đấy."
Những ngón tay ấm áp của hắn chạm vào gáy nàng, Ngu Linh Tê bất giác co cổ lại.
Sau đó, nàng nhanh thả lỏng cơ thể, đời này tính tình của Ninh Ân thực sự rất tốt, nhất định hắn sẽ không bóp cổ đe dọa nàng nữa.
Sau khi hết tê cổ, nàng nhấc chân xuống giường hỏi: "Bản vẽ phác thảo đã xong rồi à?"
Ninh Ân thất thần “ừ” một tiêng, lúc này bàn tay hư vuốt ve phần gáy sau tai nàng mới lưu luyến rời đi.
Ngu Linh Tê thật sự tò mò muốn biết hắn định khắc gì bèn bảo: “Cho ta xem."
"Giờ chưa thể xem được."
Ninh Ân liếc nhìn ngăn dưới cùng của chiếc tủ thấp ở đầu giường, khẽ đáp: "Vật đó vừa đẹp vừa hữu ích. Khi nào khắc xong sẽ đưa cho tiểu thư xem."
Cách điệu đơn giản, người đẹp nằm nghiêng, nhưng hiện tại không phải là thứ có thể cho nàng xem.
“Cứ làm ra vẻ huyền bí.” Ngu Linh Tê chỉ trích hắn.
Ninh Ân cười khẽ, nhìn búi tóc đơn giản của nàng, hắn đứng dậy chỉnh trang lại quần áo nói: "Mái tóc đen của tiểu thư như mây, nếu dùng trâm vấn lên để lộ ra cần cổ trắng trẻo, nhỏ nhắn, mong manh thì chắc hẳn sẽ rất đẹp."
Ngu Linh Tê ngẩn ra, hoảng sợ nhớ lại kiếp trước, Ninh Ân đúng là rất thích búi mái tóc dài của nàng thành một búi lỏng, mềm mại, đen óng, còn luôn thích bóp cổ hù dọa nàng.
Hóa ra tên điên này lại thích cổ nàng như vậy sao?
Ngu Linh Tê vuốt tóc mai, nàng đang nghĩ lúc nào đó sẽ tìm xem trong hộp trang điểm có cây trâm nào thích hợp không.
Ngay cả bản thân nàng cũng kinh ngạc về sự thỏa hiệp của chính mình, một lúc sau nàng mới nhẹ nhàng nói: "Muộn rồi, ta phải về phòng thôi."
Có tiếng sột soạt khe khẽ trong sân, dường như con mèo hoa ngửi thấy mùi người quen nên khẽ kêu meo meo.
Ninh Ân nheo mắt, nhìn về phía khoảnh sân ngoài cửa sổ rồi thu tầm mắt về.
“Tiểu thư.”
Hắn gọi nàng, Ngu Linh Tê đứng ở ngoài cửa, quay đầu lại thắc mắc nhìn hắn.
Ninh Ân đi về phía Ngu Linh Tê, đứng gần sát trước mặt nàng.
Hắn đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt của Ngu Linh Tê, nàng không khỏi chớp mi.
Ninh Ân đến gần như vậy, khi hắn cúi người nghiêng đầu, chóp mũi gần như chạm vào gương mặt nàng. Ở khoảng cách gần như vậy, Ngu Linh Tê thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng bóng từng chiếc lông mi đổ xuống của hắn.
Nàng bất giác nín thở nhưng Ninh Ân chỉ đưa tay sửa lại tóc mai của nàng rơi ra khi ngủ, nhẹ nhàng nói: "Tóc rối rồi."
Tư thế sửa lại tóc mai của hắn thân mật mà từ tốn, dưới hoàng hôn, bóng hai người nhẹ nhàng giao nhau, giống như một đôi uyên ương quấn quýt.
“Khụ khụ.” Trong sân đột nhiên vang lên hai tiếng ho khan.
Ngu Linh Tê bừng tỉnh, đột ngột quay đầu lại.
Nàng nhìn thấy phụ thân cao lớn và cương nghị đứng dưới gốc cây ngọc lan, huynh trưởng và a tỷ đứng hai bên trái phải với vẻ mặt phức tạp.
Đương nhiên họ đã nhìn thấy cảnh tượng thân mật dễ khiến người ta suy nghĩ lung tung vừa rồi.
“Cha.”
Ngu Linh Tê chỉ hoảng hốt một chút, sau đó bình tĩnh lại, nàng tiến lên che cho Ninh Ân ở phía sau: "Sao mọi người lại đến đây?"
Toàn bộ người hầu trong sân được cho lui ra ngoài, xung quanh trở nên im ắng.
Ráng chiều đỏ ối, khuôn mặt Ngu Uyên chưa bao giờ nghiêm túc đến vậy, ông nặng nề nhìn lướt qua cô con gái út xinh đẹp ngoan ngoãn, sau đó dừng lại ở Ninh Ân.
Ngu Tân Di nhíu mày, nháy mắt ra hiệu với muội muội, nói bằng khẩu hình miệng: “Tuế Tuế, lại đây!”
Ngu Linh Tê có dự cảm trong lòng, nàng nhẹ nhàng lắc đầu, vẫn dùng thân hình mảnh mai của mình che chắn trước người Ninh Ân.
Ngu Tân Di tức giận, muốn lại kéo muội muội qua chỗ họ nhưng bị Ngu Hoán Thần đưa tay ngăn lại.
Ngu Uyên nhìn Ninh Ân thật lâu, quai hàm bạnh ra, sau đó từ từ cúi người trịnh trọng, khom lưng hành lễ với Ninh Ân.
Phía sau ông, một trai một gái, hai vị tướng người Nhung cũng lần lượt hành lễ.
Thấy ba người hành lễ, Ngu Linh Tê nuốt nước bọt, nàng biết rằng ngày mà Vệ Thất quay trở lại làm Ninh Ân cuối cùng cũng đã tới.
Khi nàng vẫn còn đang suy nghĩ về điều đó, một bàn tay to lớn trắng trẻo đặt lên vai nàng, vỗ về nhẹ nhàng âu yếm.
“Đừng sợ, tiểu thư.” Ninh Ân bước ra khỏi sau lưng nàng.
Ngay cả vào thời điểm căng thẳng như vậy, sắc mặt hắn vẫn không hề thay đổi, thậm chí còn gợi lên một nụ cười thú vị: "Xem ra Ngu tướng quân có chuyện muốn nói với ta."
“Ninh Ân.” Ngu Linh Tê vội vàng gọi hắn.
Nàng hy vọng Ninh Ân có thể đối đãi với cha mình bằng thái độ tốt nhất nên nghiêm túc nhìn hắn rồi nói nhỏ: "Nhất định phải nói chuyện tử tế."
Nghe vậy, hai huynh muội Ngu Hoán Thần và Ngu Tân Di đều ngẩng đầu lên: Tuế Tuế... gọi Thất hoàng tử là gì?
...
Cuối giờ Dậu, bầu trời tối tăm đan xen giữa hoàng hôn và đêm đen, vầng trăng tròn nhẹ nhàng treo trên ngọn cây.
Cánh cửa lớn của thư phòng đã đóng chặt nửa canh giờ.
"Muội lo lắng cho hắn như vậy sao?" Ngu Hoán Thần liếc nhìn em gái út đang tỏ ra tâm tư nặng nề.
Chén trà trong tay Ngu Linh Tê đã lạnh ngắt, thậm chí bột ớt mà thường ngày nàng thích dùng để nâng cao tinh thần nhất cũng chưa được đụng đến.
Đúng là Ngu Linh Tê đang rất lo lắng.
Mặc dù sự điên cuồng và cố chấp của Ninh Ân đã thuyên giảm rất nhiều, khác biệt một trời một vực so với kiếp trước nhưng nàng không thể nắm bắt được tâm tư của phụ thân.
Dù sao việc triều thần chọn đứng về bên nào cũng giống như dốc toàn bộ vốn liếng ra để chơi một canh bạc, hoàn toàn không phải là trò đùa.
“Liệu cha có làm khó hắn không?” Ngu Linh Tê hỏi.
“Nếu hắn thật sự là Thất hoàng tử, sau khi chứng minh được thân phận, chỉ có chuyện hắn làm khó cha thôi."
Ngu Tân Di ở bên cạnh tức quá bật cười, đưa tay bóp da thịt mềm mại trên má muội muội: “Nếu không nhờ hôm nay Ngu Hoán Thần bàn bạc với tỷ thì tỷ không hề biết Tuế Tuế lại giấu một pho tượng Phật lớn như vậy trong phủ, đúng là đủ lông đủ cánh rồi đây mà.”
Sắc mặt Ngu Hoán Thần nghiêm túc hiếm thấy.
Những ngày qua, y đã bí mật quan sát và nhận thấy rằng Thất hoàng tử thực sự là một người thông minh, giỏi ẩn náu. Giữa một cao thủ bày mưu nghĩ kế thông minh tuyệt đỉnh và một tên điên đùa bỡn lòng người chỉ cách nhau một ranh giới mỏng manh.
Thậm chí y còn nghi ngờ rằng nếu Ninh Ân không chủ động để lại dấu vết làm mồi câu, thì chưa chắc Ngu gia có thể lần ra được tung tích của hắn.
Trước đây, Ngu Hoán Thần không hiểu Thất hoàng tử liều lĩnh tiết lộ danh tính của mình cho Ngu gia nhằm mục đích gì.
Nhưng bây giờ y đã hiểu, hắn đang ép Ngu gia phải lựa chọn.
Đó là một quyết định rất khó khăn đối với Ngu gia.
Sau khi hạ triều trở về, phụ thân đấu tranh tư tưởng một lúc lâu mới quyết định đích thân đối mặt với vị hoàng tử lưu vong nhiều năm này.
Ngu Hoán Thần suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Hôm nay Hoàng Thượng gọi riêng phụ thân tới gặp, Tuế Tuế có biết là vì chuyện gì không?"
Ngu Linh Tê lắc đầu, phụ thân và huynh trưởng bảo vệ nàng rất cẩn thận, hiếm khi nói cho nàng biết những âm mưu trong triều.
Ngu Hoán Thần nói: “Hoàng Thượng còn cho gọi cả Tiết hữu tướng và Đề đốc thái giám Thôi Ám, có ý muốn phân tán binh quyền của Ngu gia, hình thành thế chân vạc giữa quan văn, quan võ và thái giám để các bên kiềm chế lẫn nhau. Hoàng Thượng đã bắt đầu nghi kỵ chèn ép Ngu gia, mà lý do duy nhất khiến Hoàng Thượng làm như vậy chắc Tuế Tuế cũng có thể đoán ra được."
Đương nhiên Ngu Linh Tê có thể đoán được.
Hoàng Đế nghe được một số tin đồn nên muốn mượn chuyện này để cảnh cáo Ngu gia: Quân vương vẫn còn ở đây, đừng đứng sai phe.
Ngu Linh Tê cuộn nắm tay lại, ngước mắt lên nói: "Một khi đã nảy sinh nghi kị thì chẳng khác gì một vết nứt không thể nào khép lại. Nếu vậy, chúng ta càng không có đường lui nào khác."
“Không đơn giản như vậy, Tuế Tuế.”
Ngu Hoán Thần bước ra cửa xem thử, sau khi xác định không có ai, y đóng cửa lại nói: “Ngay cả khi Thất hoàng tử đáng để chúng ta phò tá, hắn cũng nhất quyết không thể lộ danh tính ở Ngu phủ, quyết không thể đi từ Ngu phủ vào triều đình."
Ngu Linh Tê cũng hiểu.
Nàng nắm chặt ngón tay, nói khẽ: “Bởi vì một khi chuyện này xảy ra, hắn sẽ bị kết tội kết bè kết cánh. Khi hồi cung, hắn sẽ bị nghi kị chèn ép, mãi mãi không thể nổi danh được."
“Đúng vậy.”
Ngu Hoán Thần nói nhỏ: “Cách duy nhất hiện giờ là lùi một bước để tiến hai bước, tranh giành hy vọng sống còn.”
Đang nói chuyện thì cửa thư phòng kẽo kẹt mở ra.
Ngu Linh Tê lập tức đứng dậy, mở cửa phòng khách đi ra đón.
Đèn trong đại sảnh sáng choang, Ninh Ân và Ngu Uyên lần lượt bước ra ngoài.
"Cha."
Đầu tiên Ngu Linh Tê lo lắng liếc nhìn phụ thân mình một cái, sau đó chuyển sang nhìn Ninh Ân.
Ninh Ân vẫn nguyên dáng vẻ bình thản tươi cười như cũ, không khác là bao so với trước khi vào thư phòng. Trái lại, sắc mặt Ngu Uyên có vẻ nặng nề hơn nhiều.
Ngu tướng quân buông tiếng thở dài, nói chậm rãi: “Con gái ngoan, đi dùng bữa với nương trước đi."
Ngu Linh Tê vâng dạ, liếc nhìn Ninh Ân một lần nữa, “ờm” khẽ một tiếng rồi đi về phía sảnh phụ.
Ngu Uyên ôm quyền xin phép cáo lui với Ninh Ân, sau đó nhìn trưởng tử và trưởng nữ, nghiêm nghị ra lệnh: "Hai con đi với ta."
Cửa thư phòng lại đóng lại một lần nữa, Ninh Ân nhìn lên những ngôi sao còn sót lại trên bầu trời, sau đó hắn nhếch môi, khoanh tay bước xuống bậc thềm đá.
Đi qua trung đình, đến nguyệt môn, hắn dừng bước, sau đó nhìn thẳng đằng trước, đưa tay kéo Ngu Linh Tê đang nấp sau hòn non bộ ra.
“Nếu tiểu thư nấp ở đây để ám sát thì e rằng lúc này ta đã mất mạng rồi.”
Ninh Ân nhéo nhẹ vành tai của Ngu Linh Tê, hắn vẫn còn tâm trạng để trêu ghẹo nàng.
“Xùy xùy, ai muốn ám sát huynh chứ?”
Ngu Linh Tê xùy xùy xua lời nói gở đi, sửa lại cổ áo bị hắn kéo nhăn nhúm, hỏi khẽ: “Cha đã nói gì với huynh vậy?"
Đôi mắt Ninh Ân đen láy sâu thẳm như màn sương đen không thể nhìn thấu, hắn nhìn nàng hỏi: "Tiểu thư hy vọng ông nói gì?"
Ngu Linh Tê nhìn lại hắn, nói: “Dù tương lai có khó khăn thế nào, tất nhiên ta vẫn hi vọng cha và huynh có thể đồng tâm hiệp lực, bình an vô sự."
Ninh Ân nở nụ cười, màn sương đen trong mắt tan ra như ngọn núi tan hết mây mù, hắn hỏi: "Lúc trước tiểu thư nói sẽ cho phép khi ta rời phủ được mang theo một thứ, lời này còn tính không?"
Ngu Linh Tê không phải là người nuốt lời, nàng gật đầu hỏi: "Sao đột nhiên huynh lại nhắc đến chuyện này làm gì?"
Trong lòng nàng nảy sinh mâu thuẫn, vừa mong hắn sớm lấy lại được những thứ thuộc về mình, vừa sợ đến ngày mà hắn sẽ ra đi.
Ninh Ân không trả lời, mà chỉ đưa tay vén những sợi tóc bị gió đêm thổi bay của nàng, hắn nói một cách đầy ẩn ý: "Tiểu thư chỉ cần nhớ câu này là được."
Thư phòng.
“Trên người hắn đúng là có tín vật độc nhất vô nhị của hoàng tộc, không thể làm giả được."
Ngu Uyên ngồi trên ghế, nghiêm giọng: “Hắn còn trẻ nhưng đã có thể kiểm soát toàn bộ quá trình đàm phán trong lòng bàn tay, tiến thoái có chừng mực... Tuế Tuế nói không sai, người này tuyệt đối không phải vật trong ao.”
Thậm chí hắn còn mạnh hơn những gì họ tưởng tượng.
Ngu Hoán Thần nhìn sắc mặt nghiêm nghị của cha, y hỏi: “Thất hoàng tử đã nói điều kiện gì với cha?"
Nhớ lại cuộc nói chuyện trong thư phòng vừa rồi, vẻ mặt Ngu Uyên càng nặng nề hơn.
...
Mưa mùa hè luôn đến một cách bất ngờ, nói đến là đến.
Tại Dưỡng Tâm điện, hoàng đế mở một bản tấu chương ra, cau mày, mở tiếp một bản khác.
Liên tục mấy bản tấu đều là của Lễ bộ và Ngự Sử Đài về việc xác minh lời đồn Thất hoàng tử chưa chết, khẩn cần hoàng thượng nhanh chóng kiểm chứng thân phận của người đó, đón châu ngọc rơi ngoài biển về, tiếp nối hoàng tự.
Hoàng đế ném tấu chương sang một bên, nhíu mày mệt mỏi.
Lệ phi đúng là mỹ nhân hiếm có trong thiên hạ, lúc trước đúng là ông đã quyết giành lấy bằng mọi giá, nhưng ông cũng ghét sự lạnh nhạt bướng bỉnh của bà ta.
Khi tình cảm mãnh liệt ban đầu phai nhạt đi, nốt ruồi chu sa biến thành máu muỗi, sự tồn tại của đứa bé đó đã trở thành vết nhơ lớn trên con đường trở thành minh chủ của ông.
Thậm chí ông hy vọng Lệ phi và lão Thất cứ thế biến mất, xóa sạch với nhơ giết huynh cướp đoạt tẩu tử của ông trước đây, cho nên ông mới ngầm cho phép...
Thôi, nghĩ lại những chuyện cũ đó làm gì chứ?
Lão thái giám ở bên nhìn ra tâm bệnh của hoàng đế, vội vàng quỳ gối dịch người về phía trước xoa vai đấm chân cho ông, quan sát hồi lâu rồi mới dám nói nhỏ: "Nếu bệ hạ cứ mặc kệ tin đồn, thì những lời đồn đại sẽ càng ngày càng lan rộng. Theo ý của lão nô, chi bằng bệ hạ cứ thuận nước đẩy thuyền, ngược lại mọi người sẽ thấy bệ hạ thương con như mạng sống, tô đẹp cho tiếng thơm nhân đức khoan dung độ lượng của bệ hạ... Huống chi, Ngu tướng quân đã đồng ý giao lại quyền lực, chuyện ban hôn cũng đã được chuẩn bị, lo lắng của bệ hạ đã được giải quyết, bệ hạ có thể kê cao gối ngủ ngon."
“Đón người về cũng không phải là chuyện gì lớn, đặt hắn trong tầm giám sát của trẫm dù thế nào cũng tốt hơn là mặc kệ cho hắn làm xằng làm bậy ở bên ngoài."
Hoàng đế nghĩ ngợi nói: “Chỉ có điều lão Thất không có tư cách kế thừa ngôi vị, thông minh quá cũng không tốt, cần phải nhổ bỏ nanh vuốt của hắn, bắt hắn an phận thủ thường mới được."
...
Trời mưa to, thanh lâu vắng khách.
Chỉ có tiếng đàn tì bà tình tang văng vẳng ở phương xa khiến thời tiết thêm phần dễ chịu, khoan khoái.
Trong phòng trà trên lầu, Chiết Kích cúi đầu nói: “Điện hạ, mọi việc đã an bài, chỉ cần chờ cơn gió đông cuối cùng."
"Gió đông?"
Ninh Ân đang dựa vào cửa sổ chạm khắc, ngón tay thon dài chốc chốc xoay một con dao găm: "Khi nào thu lưới là do ta quyết định, chứ cần gì phải gió đông."
“Thuộc hạ lỡ lời.” Chiết Kích đeo trọng kiếm quỳ lạy thỉnh tội.
Ninh Ân hiểu quá rõ hoàng đế, việc giết huynh cướp đoạt tẩu tử năm đó là điểm yếu của ông, ông nhất định sẽ không để cho vết nhơ này bị lật lại, tất nhiên ông sẽ chọn nhân nhượng cho yên chuyện, giữ gìn hình tượng một vị vua hiền từ anh minh.
Hắn cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Chiết Kích: "Đứa nô tỳ kia của Triệu phủ đâu?"
Chiết Kích nói: “Đã sắp xếp cho ở trong kho củi theo lệnh của điện hạ.”
“Rất tốt.”
Ninh Ân nhìn chậu bạc đứng lặng trên bàn, sóng nước màu nâu nhạt phản chiếu đôi mắt lạnh lùng của hắn.
Trong chậu có một miếng ngọc bích màu trắng thượng hạng dài sáu tấc, nó đã được ngâm trong nước thuốc suốt hai ngày hai đêm, rất dễ nhuộm màu.
Hắn lấy miếng ngọc bích trắng đã ngâm đủ lâu ra, cẩn thận lau nó bằng một chiếc khăn, rồi xoay lưỡi dao, cắt ngón tay mình trước ánh mắt kinh ngạc của Chiết Kích.
Đầu tiên là một tia máu nhỏ, sau đó là những giọt máu lớn chảy ra nối đuôi nhau thành dòng.
Ninh Ân cụp mắt xuống, hờ hững giơ tay lên, để máu tươi đỏ thẫm rơi lên miếng ngọc, cho đến khi nó được nhuộm một dải màu đỏ đẹp như mây mù.
Làm sao những chiếc trâm làm bằng ngọc thông thường có thể xứng với Ngu Linh Tê?
Hắn cong môi, đôi mắt màu mực có ý cười vui vẻ quyến luyến.