Chương 54: Tư thế
Sau khi lâm triều xong, văn võ bá quan nối đuôi nhau ra khỏi Kim Loan Điện.
“Đại tướng quân, đại tướng quân xin dừng bước.”
Một thái giám lớn tuổi khom người tươi cười gọi Ngu Uyên: “Thánh thượng có khẩu dụ, mời đại tướng quân rời bước đến Dưỡng Tâm điện một lát.”
Ngu Uyên nén sự kinh ngạc trong lòng, chỉnh lại mũ áo, sau đó mạnh mẽ cất bước đi về phía Dưỡng Tâm điện.
Sau khi thị vệ của Đại Nội vào thông báo, Ngu Uyên bước vào Đại điện, mới phát hiện Tiết Hữu tướng cũng đang ở đó, ông ta đang ngồi bên trái cầm một cây gậy đàn hương bóng loáng, hơi cúi đầu chào Ngu Uyên.
Và người bên cạnh mài mực cho Hoàng đế chính là thần long thấy đầu không thấy đuôi Đề Đốc thái giám, Thôi Ám.
“Ngu khanh đứng lên đi.”
Hoàng đế sai người ban tọa, lúc này mới trầm giọng nói: “Nhị vị đều là trọng thần văn võ cốt cán của triều đình, thức khuya dậy sớm, những năm gần đây hẳn đã rất vất vả.”
Ngu Uyên lui sang một bên, trong lòng hiểu rõ, Hoàng đế gọi bọn họ đến đây nhất định không phải chỉ để tán gẫu đơn giản như vậy.
Mỗi lời nói của Quân vương rơi xuống người thần tử đều như dao nặng róc xương.
Ngu Uyên cung kính nói với vẻ mặt nghiêm nghị: “Nhận ân huệ của bệ hạ, được hưởng bổng lộc, chia sẻ nỗi lo với bệ hạ chính là bổn phận của thần."
Hoàng đế lắc lắc đầu, nói: “Đêm qua trẫm mơ thấy Ngu khanh trách cứ trẫm đã phải gánh vác trách nhiệm quá nặng, vừa phải bố trí canh phòng cho kinh đô và các vùng lân cận, vừa phải phối hợp với Đại Lý Tự điều tra vụ án, khiến khanh không còn thời gian dành cho gia đình... Sau khi tỉnh lại, trong lòng trẫm cảm thấy rất hổ thẹn."
Ngu Uyên vừa định nói, lại thấy Hoàng đế thở dài một tiếng, xúc động nói: “Ngu khanh chính là tướng quân Đại Vệ trăm năm khó gặp, nếu như khanh mệt nhọc như vậy, e rằng người trong thiên hạ sẽ mắng trẫm là đã quá khắc nghiệt với công thần. Vì vậy trẫm đã bàn bạc với Tiết Hữu tướng, có nên để cho Hộ bộ Thượng thư và Nội thị Thôi Ám giúp đỡ Ngu khanh xử lý mấy chuyện vặt vãnh không?"
Nghe vậy, Ngu Uyên chợt ngẩng đầu lên.
Làm sao mà ông không hiểu được việc Hoàng đế để tướng quân, quan văn, thái giám cùng nhau phụ trách việc quân là như thế nào, gọi là chia sẻ nhưng thực chất là tán quyền.
Ngu Uyên nghiến chặt quai hàm, cung kính nói: “Đội ơn bệ hạ đã thương xót, thần không dám nhận. Chỉ là quân vụ liên quan đến vận mệnh quốc gia, việc dụng binh nuôi quân phải hết sức thận trọng, Thượng thư và Đề đốc đều không phải người trong nghề, mong bệ hạ suy nghĩ lại."
“Ngu đại tướng quân xin yên tâm, ta tuy là thái giám nhưng từ nhỏ đã xuất thân trong quân ngũ.”
Là Thôi Ám lên tiếng, hắn nheo đôi mắt nham hiểm, chậm rãi nói: "Việc quân sự, ta cũng có chút hiểu biết."
Ngu Uyên nghe Thôi Ám tự báo cáo rằng hắn xuất thân từ quân ngũ thì lạnh lùng nhìn hắn đánh giá.
Đúng là có hơi quen mắt nhưng ông không thể nhớ hắn ta đến từ doanh trại nào.
Người ở trong quân đội lại bị biến thành thái giám, chỉ có thể là phạm phải đại tội nên mới bị phạt cung hình.
Bất kể như thế nào, Ngu Uyên đều xem thường loại người này.
Ông không thèm trả lời hắn mà nghiêng đầu nhìn về phía Tiết Hữu tướng, không chỉ vì hai nhà có giao hảo mà còn bởi ông lão này có khả năng nói một câu làm thay đổi thiên hạ.
Tiết Hữu tướng vuốt ve tay cầm của cây gậy tử đàn, không nói một lời nào.
“Xem ra, chuyện quốc sự này đã được giải quyết. Việc nhà của hai vị ái khanh cũng phải giải quyết mới được."
Hoàng đế bật cười, đứng dậy nói: “Nghe nói cháu đích tôn của Hữu tướng khiêm tốn như ngọc và tiểu nữ nhà Ngu khanh là trai tài gái sắc, thật ra trẫm có tâm muốn tác hợp cho hai nhà thân càng thêm thân, không biết ý của hai vị như thế nào?"
Ngu Uyên nghe thế thì đã hiểu.
Ngu gia đã làm tròn bổn phận trong nhiều thế hệ, gần đây điều duy nhất khiến Hoàng đế phải kiêng kị như thế, chỉ có thể là vì sự tồn tại của Thất hoàng tử.
Hoàng Thượng biết Ngu gia và Thất hoàng tử lén lút qua lại với nhau, cho nên mới mượn chuyện này để cảnh cáo, đồng thời cũng là một sự trấn áp.
Phía trên tường thành, những đám mây dày đặc che khuất mặt trời, tạo thành một khoảng âm u trôi nổi.
...
Nề nếp Ngu gia luôn ngay thẳng hòa thuận, Ngu Hoán Thần tuy đã thành hôn lập phủ, nhưng hàng ngày vẫn đưa vợ đến nhà chính dùng bữa.
Giờ Thìn, Ngu Linh Tê nhìn vào chiếc ghế trống phía trên hỏi: “Cha đâu rồi?”
Ngu Hoán Thần đã thay xong bộ quần áo thường ngày, vừa đeo bảo vệ cổ tay vừa nói: "Sau khi lâm triều, Hoàng thượng đã gọi phụ thân và Tiết Hữu tướng lại, chắc là có việc quan trọng cần bàn bạc."
“Cùng lúc?”
“Cùng lúc.”
Nghe vậy, Ngu Linh Tê như có điều suy nghĩ.
Trước mắt biên giới đang bình yên, cũng không có thiên tai chiến loạn, có thể có sự kiện trọng đại nào mà khiến Hoàng đế phải triệu kiến hai vị trọng thần văn võ cùng lúc chứ?
Mọi người đều nói lòng vua khó dò, Ngu Hoán Thần cũng đang cân nhắc đến chuyện này, y cau mày vội vàng lùa hai miếng cơm, sau đó lập tức thay áo quan và đi ra ngoài, thậm chí còn không kịp nếm thử món bánh đậu đỏ mà chính tay Tô Hoàn đã làm cho y.
Nhìn những chiếc bánh trên bàn vẫn chưa được chạm đến, ánh mắt Tô Hoàn thoáng hiện lên vẻ mất mát.
Ngu Linh Tê biết tẩu tẩu vừa mới gả đến đây, đang lúc cần người bầu bạn nhất, nàng liền tiến tới nói: “Tẩu tẩu làm bánh đậu thật là ngon, có thể chỉ dạy cho muội được không?"
Tô Hoàn cũng nở nụ cười, dịu dàng nói: “Được chứ.”
Bánh đậu đỏ làm từ nguyên liệu đơn giản nhưng cần thêm một chút khéo léo.
Gói phần nhân đậu đỏ đã luộc trong nước đường vào trong nếp trắng mềm dẻo, rồi dùng khuôn đúc thành hình bông hoa đào, sau đó trang trí nhụy hoa bằng lòng đỏ trứng muối giã nhỏ, làm thành một chiếc bánh đậu đỏ hoa đào - trắng hồng tinh xảo.
Cùng với mật ong hoa quế, Ngu Linh Tê nếm một cái, hơi ngọt nhưng rất thơm.
Tô Hoàn dùng khăn lau bột mì còn dính trên tay, nhẹ nhàng cười nói: “Người ta vẫn nói 'rửa tay nấu canh', Tuế Tuế đột nhiên học kỹ năng làm bếp, có phải là đã có người trong lòng rồi phải không?"
Trái tim Ngu Linh Tê đã hai đời không dám rung động, bỗng dưng nhảy dựng.
“Là để cho nương.”
Nàng cụp mắt xuống, cười nhẹ, chia những chiếc bánh đậu đỏ hoa đào vừa làm xong thành hai phần, bỏ vào trong hộp đồ ăn: "Còn một phần, muội để lại cho mình."
Tô Hoàn chớp mắt, cười cười không nói gì.
Từ Tây phủ đi về nhà chính phải đi qua vườn hoa, Ngu Linh Tê liếc mắt một cái liền thấy Ninh Ân đang đứng trên cầu tàu ngắm sen.
Hắn đang thản nhiên cho cá koi ăn, các ngón tay của hắn dưới ánh mặt trời trắng sáng như ngọc lạnh lẽo.
Gần đây hắn hiếm khi ra khỏi phủ, Ngu Linh Tê biết rằng đó chính là sự bình yên trước cơn bão.
Theo thời gian ở kiếp trước, thời gian của nàng và Ninh Ân không còn nhiều nữa.
Nàng đang nghĩ đến đó, thì Ninh Ân dường như cảm nhận được sự xuất hiện của nàng, hắn chậm rãi xoay người lại.
Ánh mặt trời loá mắt, Ngu Linh Tê lập tức sững sờ, giống như Nhiếp chính vương bất khả chiến bại ở kiếp trước và Vệ Thất ở trước mắt hòa vào làm một, cũng tao nhã và dũng mãnh như vậy.
Ở chỗ giao nhau của hai phủ có thị vệ qua lại thường xuyên, vào thời điểm quan trọng này, Ngu Linh Tê cũng không muốn Ninh Ân gây chú ý quá nhiều.
Nàng lấy lại bình tĩnh, dặn dò Hồ Đào: "Đưa phần bánh đậu ở phía trên cho Vệ Thất đi."
Hồ Đào vâng lời, mang hộp đồ ăn đi qua đó.
Không biết họ đã nói gì với nhau, nhưng chỉ một lát sau, Hồ Đào đã mang theo hộp đồ ăn còn nguyên quay lại, vẻ mặt cay đắng và bĩu môi nói: "Cái tên Vệ Thất kia nói rằng bánh này có vấn đề, không chịu nhận."
“Có vấn đề?”
Ngu Linh Tê nhíu mày, rõ ràng nàng đã nếm thử, hương vị cũng được mà.
Có vấn đề, có lẽ chỉ là Ninh Ân đã quá cẩn thận rồi.
Nhưng Ngu Linh Tê suy nghĩ lại, chợt nhận ra chủ ý của hắn là gì.
“Hồ Đào, đưa này phân bánh đậu này qua cho nương đi."
Dứt lời, Ngu Linh Tê lấy phần bánh của Ninh Ân ra, sau đó bỏ phần còn lại vào hộp đồ đưa cho Hồ Đào.
Hồ Đào liếc mắt nhìn về phía Vệ Thất, cuối cùng nàng ấy hành lễ, vâng lời mà lui xuống.
Trên cầu tàu, Ninh Ân ném hết mồi xuống, liếc nhìn Ngu Linh Tê, chắp tay sau lưng đi về phía hậu viện.
A, ý định của Vệ Thất không phải là câu cá mà là dụ nàng cắn câu.
Ngu Linh Tê chửi thầm trong bụng, tay cầm bánh đậu của Ninh Ân, đi theo bước chân hắn vòng qua nguyệt môn đi về phía dãy nhà sau.
Mặt trời mùa hè luôn rực rỡ, một nửa nhảy nhót trên ngọn cây, một nửa phản chiếu trong mắt Ngu Linh Tê.
Nàng đặt cái đĩa lên bàn một cách nặng nề, nói chuyện theo kiểu vô thưởng vô phạt: "Xin hỏi, cái bánh này có chỗ nào không ổn?"
Ở kiếp trước, nàng chỉ có thế nấu rượu chiên trà, thêu thùa may vá, chứ chưa bao giờ tự tay xuống bếp làm bánh.
Ai ngờ tên điên với cái lưỡi mèo này lại không biết trân trọng.
Ninh Ân ngồi ở bên bàn lau tay, nhìn đĩa bánh phủ khăn hoa lan, một lát mới ngước mắt lên nói: "Thiếu đường."
Thấy hắn không nhúc nhích, Ngu Linh Tê cầm lấy đĩa mật hoa quế trong hộp đồ ăn, đổ hết lên bánh đậu đỏ, dúng ngón tay mảnh khảnh lấy một cái, đưa cho Ninh Ân: "Lần này, đảm bảo sẽ rất ngọt."
Ninh Ân không đưa tay ra nhận lấy mà cúi người cắn một cái.
Vị ngọt lan dọc đầu lưỡi và tràn vào cổ họng.
Ninh Ân nhíu mày nhớ lại: "Món điểm tâm này là tiểu thư tự mình làm sao?"
Ngu Linh Tê đặt một nửa còn lại lên bàn, nhịn cười nói: "Đây là lần đầu tiên ta xuống bếp, có thể lọt vào mắt điện hạ không?"
Cũng không biết câu nói nào đã lấy lòng Ninh Ân, lông mày hắn giãn ra, thưởng thức vị ngọt quá nồng kia.
Rồi sau đó hắn khép nửa mắt lại, như là vừa được nếm thử hương vị nhân gian, sau đó lấy những chiếc bánh còn sót lại, tiếp tục ung dung thong thả mà thưởng thức.
Sắc môi Ninh Ân tái nhợt, nhân bánh đậu đỏ điểm ở giữa môi, thanh nhã và đẹp đẽ không thể tả.
Ngu Linh Tê không biết sao liền nhớ tới đến đêm Thất Tịch đó, ở trên gác mái, Ninh Ân cũng tinh tế cắn môi nàng như là nhấm nháp điểm tâm...
Ký ức giống như là bọt khí nhỏ, thỉnh thoảng hiện lên trong tâm trí nàng, rồi vụt biến mất trong nháy mắt, chỉ còn lại những vòng tròn gợn sóng.
Ngu Linh Tê vỗ vỗ mặt để trấn tĩnh lại, nhắc nhở: "Bánh này ngọt và béo, rất dễ bị đầy hơi, nên ăn ít thôi."
“Lần đầu tiên tiểu thư xuống bếp ta liền có lộc ăn, thịnh tình như thế, ta không thể không báo đáp."
Vừa nói Ninh Ân lại cầm lấy một miếng bánh đậu đỏ khác: "Ta hứa sẽ đáp ứng một yêu cầu của tiểu thư."
Ngu Linh Tê suy nghĩ một lát rồi nói: “Ta hy vọng người nhà ta và điện hạ đều được bình an."
Lúc trước nàng quyết định thu nhận Ninh Ân, chỉ để bảo vệ tương lai của Ngu gia.
Mà nay phần lợi thế lại thêm một người này.
Nàng hi vọng hắn không phải là người hủy diệt chính mình như kiếp trước mà có thể sống như một người bình thường trong thế giới ấm áp này.
Có lẽ là bởi vì ánh mắt của nàng lúc này quá sạch sẽ và chân thành, Ninh Ân hơi kinh ngạc, sau đó từ từ mỉm cười.
"Đó không phải là cách yêu cầu được thực hiện. Đáp án của tiểu thư quá mơ hồ, tốt hơn là hãy cụ thể một chút."
Hắn nhấm nháp bánh đậu đỏ, chậm rãi nói: "Ví dụ như muốn quyền lực thế nào, địa vị gì..."
Một ví dụ khác là hắn.
Nghe vậy, Ngu Linh Tê chỉ là nhẹ nhàng lắc đầu, những cái hư danh đó vốn không phải thứ nàng thực sự quan tâm.
Tất cả những gì nàng thực sự quan tâm lúc này đều đang ở bên cạnh nàng.
Ninh Ân nuốt miếng bánh cuối cùng vào trong bụng, thấy ánh mắt của Ngu Linh Tê vẫn không hề có chút ham muốn quá đáng nào, hắn khịt mũi bất mãn.
Ngu Linh Tê không để ý đến ý tứ sâu xa trong mắt hắn, nàng liếc mắt nhìn thấy con dao khắc trên bàn vẫn chưa cất đi, tò mò hỏi: "Gần đây huynh đang làm đồ thủ công à?"
Ninh Ân liếc nhìn con dao, cầm chén trà lên uống một ngụm, rồi nói: “Tùy tiện làm chơi thôi, khi nào xong, sẽ đưa cho tiểu thư xem."
Hắn nhắc đến từ "sau này" với vẻ tự nhiên, như thể tương lai gần không phải là chia ly mà là sự đoàn tụ dài lâu.
Nàng đang xúc động thì lại nghe Ninh Ân nói: "Tiện thể hôm nay tiểu thư tới đây, hay là làm mẫu cho ta khắc ngọc."
“Làm mẫu?” Ngu Linh Tê chớp mắt, không hiểu ý tứ của hắn.
“Ngồi đi.”
Ninh Ân đặt chén trà xuống và ra hiệu cho Ngu Linh Tê ngồi xuống ghế dài.
Ngu Linh Tê theo lời ngồi xuống ghế dài, bất giác ngồi nghiêm chỉnh, lại nghe thấy trên đầu mình có một tiếng cười nhạo cực nhẹ.
Ninh Ân một tay nắm lấy cánh tay nàng, một tay ấn vào eo nàng, hướng dẫn nàng dựa vào một bên thành ghế.
Lòng bàn tay ấm áp xuyên qua lớp vải mỏng của áo mùa hè, áp sát vào da khiến Ngu Linh Tê không khỏi có chút căng thẳng.
“Thả lỏng đi.” Ninh Ân vỗ nhẹ vào eo Ngu Linh Tê.
Ngu Linh Tê run lên, không cam lòng mà trừng mắt liếc nhìn hắn một cái.
Ninh Ân cười thành tiếng, vuốt thẳng vạt áo cho nàng.
Chiếc váy xinh đẹp tươi sáng của cô gái uốn lượn rủ xuống, để lộ ra đôi giày xinh xắn.
Ninh Ân dò xét hương thơm dịu dàng của mỹ nhân đang dựa vào ghế, ánh mắt hắn dừng một chút trên mái tóc đơn thuần của nàng, hắn nói: "Hình như tiểu thư rất ít khi đeo trâm cài."
Sự quan sát gần đây của hắn đột nhiên trở nên cẩn thận hơn.
Ngu Linh Tê sờ sờ lên tóc và buồn ngủ nói: “Ta chưa tìm được cây trâm nào phù hợp. Trâm vàng thì quá thô tục, trâm bạc thì quá đơn giản, không tiện bằng dây cột tóc hoa ngọc trai."
“Đại tướng quân, đại tướng quân xin dừng bước.”
Một thái giám lớn tuổi khom người tươi cười gọi Ngu Uyên: “Thánh thượng có khẩu dụ, mời đại tướng quân rời bước đến Dưỡng Tâm điện một lát.”
Ngu Uyên nén sự kinh ngạc trong lòng, chỉnh lại mũ áo, sau đó mạnh mẽ cất bước đi về phía Dưỡng Tâm điện.
Sau khi thị vệ của Đại Nội vào thông báo, Ngu Uyên bước vào Đại điện, mới phát hiện Tiết Hữu tướng cũng đang ở đó, ông ta đang ngồi bên trái cầm một cây gậy đàn hương bóng loáng, hơi cúi đầu chào Ngu Uyên.
Và người bên cạnh mài mực cho Hoàng đế chính là thần long thấy đầu không thấy đuôi Đề Đốc thái giám, Thôi Ám.
“Ngu khanh đứng lên đi.”
Hoàng đế sai người ban tọa, lúc này mới trầm giọng nói: “Nhị vị đều là trọng thần văn võ cốt cán của triều đình, thức khuya dậy sớm, những năm gần đây hẳn đã rất vất vả.”
Ngu Uyên lui sang một bên, trong lòng hiểu rõ, Hoàng đế gọi bọn họ đến đây nhất định không phải chỉ để tán gẫu đơn giản như vậy.
Mỗi lời nói của Quân vương rơi xuống người thần tử đều như dao nặng róc xương.
Ngu Uyên cung kính nói với vẻ mặt nghiêm nghị: “Nhận ân huệ của bệ hạ, được hưởng bổng lộc, chia sẻ nỗi lo với bệ hạ chính là bổn phận của thần."
Hoàng đế lắc lắc đầu, nói: “Đêm qua trẫm mơ thấy Ngu khanh trách cứ trẫm đã phải gánh vác trách nhiệm quá nặng, vừa phải bố trí canh phòng cho kinh đô và các vùng lân cận, vừa phải phối hợp với Đại Lý Tự điều tra vụ án, khiến khanh không còn thời gian dành cho gia đình... Sau khi tỉnh lại, trong lòng trẫm cảm thấy rất hổ thẹn."
Ngu Uyên vừa định nói, lại thấy Hoàng đế thở dài một tiếng, xúc động nói: “Ngu khanh chính là tướng quân Đại Vệ trăm năm khó gặp, nếu như khanh mệt nhọc như vậy, e rằng người trong thiên hạ sẽ mắng trẫm là đã quá khắc nghiệt với công thần. Vì vậy trẫm đã bàn bạc với Tiết Hữu tướng, có nên để cho Hộ bộ Thượng thư và Nội thị Thôi Ám giúp đỡ Ngu khanh xử lý mấy chuyện vặt vãnh không?"
Nghe vậy, Ngu Uyên chợt ngẩng đầu lên.
Làm sao mà ông không hiểu được việc Hoàng đế để tướng quân, quan văn, thái giám cùng nhau phụ trách việc quân là như thế nào, gọi là chia sẻ nhưng thực chất là tán quyền.
Ngu Uyên nghiến chặt quai hàm, cung kính nói: “Đội ơn bệ hạ đã thương xót, thần không dám nhận. Chỉ là quân vụ liên quan đến vận mệnh quốc gia, việc dụng binh nuôi quân phải hết sức thận trọng, Thượng thư và Đề đốc đều không phải người trong nghề, mong bệ hạ suy nghĩ lại."
“Ngu đại tướng quân xin yên tâm, ta tuy là thái giám nhưng từ nhỏ đã xuất thân trong quân ngũ.”
Là Thôi Ám lên tiếng, hắn nheo đôi mắt nham hiểm, chậm rãi nói: "Việc quân sự, ta cũng có chút hiểu biết."
Ngu Uyên nghe Thôi Ám tự báo cáo rằng hắn xuất thân từ quân ngũ thì lạnh lùng nhìn hắn đánh giá.
Đúng là có hơi quen mắt nhưng ông không thể nhớ hắn ta đến từ doanh trại nào.
Người ở trong quân đội lại bị biến thành thái giám, chỉ có thể là phạm phải đại tội nên mới bị phạt cung hình.
Bất kể như thế nào, Ngu Uyên đều xem thường loại người này.
Ông không thèm trả lời hắn mà nghiêng đầu nhìn về phía Tiết Hữu tướng, không chỉ vì hai nhà có giao hảo mà còn bởi ông lão này có khả năng nói một câu làm thay đổi thiên hạ.
Tiết Hữu tướng vuốt ve tay cầm của cây gậy tử đàn, không nói một lời nào.
“Xem ra, chuyện quốc sự này đã được giải quyết. Việc nhà của hai vị ái khanh cũng phải giải quyết mới được."
Hoàng đế bật cười, đứng dậy nói: “Nghe nói cháu đích tôn của Hữu tướng khiêm tốn như ngọc và tiểu nữ nhà Ngu khanh là trai tài gái sắc, thật ra trẫm có tâm muốn tác hợp cho hai nhà thân càng thêm thân, không biết ý của hai vị như thế nào?"
Ngu Uyên nghe thế thì đã hiểu.
Ngu gia đã làm tròn bổn phận trong nhiều thế hệ, gần đây điều duy nhất khiến Hoàng đế phải kiêng kị như thế, chỉ có thể là vì sự tồn tại của Thất hoàng tử.
Hoàng Thượng biết Ngu gia và Thất hoàng tử lén lút qua lại với nhau, cho nên mới mượn chuyện này để cảnh cáo, đồng thời cũng là một sự trấn áp.
Phía trên tường thành, những đám mây dày đặc che khuất mặt trời, tạo thành một khoảng âm u trôi nổi.
...
Nề nếp Ngu gia luôn ngay thẳng hòa thuận, Ngu Hoán Thần tuy đã thành hôn lập phủ, nhưng hàng ngày vẫn đưa vợ đến nhà chính dùng bữa.
Giờ Thìn, Ngu Linh Tê nhìn vào chiếc ghế trống phía trên hỏi: “Cha đâu rồi?”
Ngu Hoán Thần đã thay xong bộ quần áo thường ngày, vừa đeo bảo vệ cổ tay vừa nói: "Sau khi lâm triều, Hoàng thượng đã gọi phụ thân và Tiết Hữu tướng lại, chắc là có việc quan trọng cần bàn bạc."
“Cùng lúc?”
“Cùng lúc.”
Nghe vậy, Ngu Linh Tê như có điều suy nghĩ.
Trước mắt biên giới đang bình yên, cũng không có thiên tai chiến loạn, có thể có sự kiện trọng đại nào mà khiến Hoàng đế phải triệu kiến hai vị trọng thần văn võ cùng lúc chứ?
Mọi người đều nói lòng vua khó dò, Ngu Hoán Thần cũng đang cân nhắc đến chuyện này, y cau mày vội vàng lùa hai miếng cơm, sau đó lập tức thay áo quan và đi ra ngoài, thậm chí còn không kịp nếm thử món bánh đậu đỏ mà chính tay Tô Hoàn đã làm cho y.
Nhìn những chiếc bánh trên bàn vẫn chưa được chạm đến, ánh mắt Tô Hoàn thoáng hiện lên vẻ mất mát.
Ngu Linh Tê biết tẩu tẩu vừa mới gả đến đây, đang lúc cần người bầu bạn nhất, nàng liền tiến tới nói: “Tẩu tẩu làm bánh đậu thật là ngon, có thể chỉ dạy cho muội được không?"
Tô Hoàn cũng nở nụ cười, dịu dàng nói: “Được chứ.”
Bánh đậu đỏ làm từ nguyên liệu đơn giản nhưng cần thêm một chút khéo léo.
Gói phần nhân đậu đỏ đã luộc trong nước đường vào trong nếp trắng mềm dẻo, rồi dùng khuôn đúc thành hình bông hoa đào, sau đó trang trí nhụy hoa bằng lòng đỏ trứng muối giã nhỏ, làm thành một chiếc bánh đậu đỏ hoa đào - trắng hồng tinh xảo.
Cùng với mật ong hoa quế, Ngu Linh Tê nếm một cái, hơi ngọt nhưng rất thơm.
Tô Hoàn dùng khăn lau bột mì còn dính trên tay, nhẹ nhàng cười nói: “Người ta vẫn nói 'rửa tay nấu canh', Tuế Tuế đột nhiên học kỹ năng làm bếp, có phải là đã có người trong lòng rồi phải không?"
Trái tim Ngu Linh Tê đã hai đời không dám rung động, bỗng dưng nhảy dựng.
“Là để cho nương.”
Nàng cụp mắt xuống, cười nhẹ, chia những chiếc bánh đậu đỏ hoa đào vừa làm xong thành hai phần, bỏ vào trong hộp đồ ăn: "Còn một phần, muội để lại cho mình."
Tô Hoàn chớp mắt, cười cười không nói gì.
Từ Tây phủ đi về nhà chính phải đi qua vườn hoa, Ngu Linh Tê liếc mắt một cái liền thấy Ninh Ân đang đứng trên cầu tàu ngắm sen.
Hắn đang thản nhiên cho cá koi ăn, các ngón tay của hắn dưới ánh mặt trời trắng sáng như ngọc lạnh lẽo.
Gần đây hắn hiếm khi ra khỏi phủ, Ngu Linh Tê biết rằng đó chính là sự bình yên trước cơn bão.
Theo thời gian ở kiếp trước, thời gian của nàng và Ninh Ân không còn nhiều nữa.
Nàng đang nghĩ đến đó, thì Ninh Ân dường như cảm nhận được sự xuất hiện của nàng, hắn chậm rãi xoay người lại.
Ánh mặt trời loá mắt, Ngu Linh Tê lập tức sững sờ, giống như Nhiếp chính vương bất khả chiến bại ở kiếp trước và Vệ Thất ở trước mắt hòa vào làm một, cũng tao nhã và dũng mãnh như vậy.
Ở chỗ giao nhau của hai phủ có thị vệ qua lại thường xuyên, vào thời điểm quan trọng này, Ngu Linh Tê cũng không muốn Ninh Ân gây chú ý quá nhiều.
Nàng lấy lại bình tĩnh, dặn dò Hồ Đào: "Đưa phần bánh đậu ở phía trên cho Vệ Thất đi."
Hồ Đào vâng lời, mang hộp đồ ăn đi qua đó.
Không biết họ đã nói gì với nhau, nhưng chỉ một lát sau, Hồ Đào đã mang theo hộp đồ ăn còn nguyên quay lại, vẻ mặt cay đắng và bĩu môi nói: "Cái tên Vệ Thất kia nói rằng bánh này có vấn đề, không chịu nhận."
“Có vấn đề?”
Ngu Linh Tê nhíu mày, rõ ràng nàng đã nếm thử, hương vị cũng được mà.
Có vấn đề, có lẽ chỉ là Ninh Ân đã quá cẩn thận rồi.
Nhưng Ngu Linh Tê suy nghĩ lại, chợt nhận ra chủ ý của hắn là gì.
“Hồ Đào, đưa này phân bánh đậu này qua cho nương đi."
Dứt lời, Ngu Linh Tê lấy phần bánh của Ninh Ân ra, sau đó bỏ phần còn lại vào hộp đồ đưa cho Hồ Đào.
Hồ Đào liếc mắt nhìn về phía Vệ Thất, cuối cùng nàng ấy hành lễ, vâng lời mà lui xuống.
Trên cầu tàu, Ninh Ân ném hết mồi xuống, liếc nhìn Ngu Linh Tê, chắp tay sau lưng đi về phía hậu viện.
A, ý định của Vệ Thất không phải là câu cá mà là dụ nàng cắn câu.
Ngu Linh Tê chửi thầm trong bụng, tay cầm bánh đậu của Ninh Ân, đi theo bước chân hắn vòng qua nguyệt môn đi về phía dãy nhà sau.
Mặt trời mùa hè luôn rực rỡ, một nửa nhảy nhót trên ngọn cây, một nửa phản chiếu trong mắt Ngu Linh Tê.
Nàng đặt cái đĩa lên bàn một cách nặng nề, nói chuyện theo kiểu vô thưởng vô phạt: "Xin hỏi, cái bánh này có chỗ nào không ổn?"
Ở kiếp trước, nàng chỉ có thế nấu rượu chiên trà, thêu thùa may vá, chứ chưa bao giờ tự tay xuống bếp làm bánh.
Ai ngờ tên điên với cái lưỡi mèo này lại không biết trân trọng.
Ninh Ân ngồi ở bên bàn lau tay, nhìn đĩa bánh phủ khăn hoa lan, một lát mới ngước mắt lên nói: "Thiếu đường."
Thấy hắn không nhúc nhích, Ngu Linh Tê cầm lấy đĩa mật hoa quế trong hộp đồ ăn, đổ hết lên bánh đậu đỏ, dúng ngón tay mảnh khảnh lấy một cái, đưa cho Ninh Ân: "Lần này, đảm bảo sẽ rất ngọt."
Ninh Ân không đưa tay ra nhận lấy mà cúi người cắn một cái.
Vị ngọt lan dọc đầu lưỡi và tràn vào cổ họng.
Ninh Ân nhíu mày nhớ lại: "Món điểm tâm này là tiểu thư tự mình làm sao?"
Ngu Linh Tê đặt một nửa còn lại lên bàn, nhịn cười nói: "Đây là lần đầu tiên ta xuống bếp, có thể lọt vào mắt điện hạ không?"
Cũng không biết câu nói nào đã lấy lòng Ninh Ân, lông mày hắn giãn ra, thưởng thức vị ngọt quá nồng kia.
Rồi sau đó hắn khép nửa mắt lại, như là vừa được nếm thử hương vị nhân gian, sau đó lấy những chiếc bánh còn sót lại, tiếp tục ung dung thong thả mà thưởng thức.
Sắc môi Ninh Ân tái nhợt, nhân bánh đậu đỏ điểm ở giữa môi, thanh nhã và đẹp đẽ không thể tả.
Ngu Linh Tê không biết sao liền nhớ tới đến đêm Thất Tịch đó, ở trên gác mái, Ninh Ân cũng tinh tế cắn môi nàng như là nhấm nháp điểm tâm...
Ký ức giống như là bọt khí nhỏ, thỉnh thoảng hiện lên trong tâm trí nàng, rồi vụt biến mất trong nháy mắt, chỉ còn lại những vòng tròn gợn sóng.
Ngu Linh Tê vỗ vỗ mặt để trấn tĩnh lại, nhắc nhở: "Bánh này ngọt và béo, rất dễ bị đầy hơi, nên ăn ít thôi."
“Lần đầu tiên tiểu thư xuống bếp ta liền có lộc ăn, thịnh tình như thế, ta không thể không báo đáp."
Vừa nói Ninh Ân lại cầm lấy một miếng bánh đậu đỏ khác: "Ta hứa sẽ đáp ứng một yêu cầu của tiểu thư."
Ngu Linh Tê suy nghĩ một lát rồi nói: “Ta hy vọng người nhà ta và điện hạ đều được bình an."
Lúc trước nàng quyết định thu nhận Ninh Ân, chỉ để bảo vệ tương lai của Ngu gia.
Mà nay phần lợi thế lại thêm một người này.
Nàng hi vọng hắn không phải là người hủy diệt chính mình như kiếp trước mà có thể sống như một người bình thường trong thế giới ấm áp này.
Có lẽ là bởi vì ánh mắt của nàng lúc này quá sạch sẽ và chân thành, Ninh Ân hơi kinh ngạc, sau đó từ từ mỉm cười.
"Đó không phải là cách yêu cầu được thực hiện. Đáp án của tiểu thư quá mơ hồ, tốt hơn là hãy cụ thể một chút."
Hắn nhấm nháp bánh đậu đỏ, chậm rãi nói: "Ví dụ như muốn quyền lực thế nào, địa vị gì..."
Một ví dụ khác là hắn.
Nghe vậy, Ngu Linh Tê chỉ là nhẹ nhàng lắc đầu, những cái hư danh đó vốn không phải thứ nàng thực sự quan tâm.
Tất cả những gì nàng thực sự quan tâm lúc này đều đang ở bên cạnh nàng.
Ninh Ân nuốt miếng bánh cuối cùng vào trong bụng, thấy ánh mắt của Ngu Linh Tê vẫn không hề có chút ham muốn quá đáng nào, hắn khịt mũi bất mãn.
Ngu Linh Tê không để ý đến ý tứ sâu xa trong mắt hắn, nàng liếc mắt nhìn thấy con dao khắc trên bàn vẫn chưa cất đi, tò mò hỏi: "Gần đây huynh đang làm đồ thủ công à?"
Ninh Ân liếc nhìn con dao, cầm chén trà lên uống một ngụm, rồi nói: “Tùy tiện làm chơi thôi, khi nào xong, sẽ đưa cho tiểu thư xem."
Hắn nhắc đến từ "sau này" với vẻ tự nhiên, như thể tương lai gần không phải là chia ly mà là sự đoàn tụ dài lâu.
Nàng đang xúc động thì lại nghe Ninh Ân nói: "Tiện thể hôm nay tiểu thư tới đây, hay là làm mẫu cho ta khắc ngọc."
“Làm mẫu?” Ngu Linh Tê chớp mắt, không hiểu ý tứ của hắn.
“Ngồi đi.”
Ninh Ân đặt chén trà xuống và ra hiệu cho Ngu Linh Tê ngồi xuống ghế dài.
Ngu Linh Tê theo lời ngồi xuống ghế dài, bất giác ngồi nghiêm chỉnh, lại nghe thấy trên đầu mình có một tiếng cười nhạo cực nhẹ.
Ninh Ân một tay nắm lấy cánh tay nàng, một tay ấn vào eo nàng, hướng dẫn nàng dựa vào một bên thành ghế.
Lòng bàn tay ấm áp xuyên qua lớp vải mỏng của áo mùa hè, áp sát vào da khiến Ngu Linh Tê không khỏi có chút căng thẳng.
“Thả lỏng đi.” Ninh Ân vỗ nhẹ vào eo Ngu Linh Tê.
Ngu Linh Tê run lên, không cam lòng mà trừng mắt liếc nhìn hắn một cái.
Ninh Ân cười thành tiếng, vuốt thẳng vạt áo cho nàng.
Chiếc váy xinh đẹp tươi sáng của cô gái uốn lượn rủ xuống, để lộ ra đôi giày xinh xắn.
Ninh Ân dò xét hương thơm dịu dàng của mỹ nhân đang dựa vào ghế, ánh mắt hắn dừng một chút trên mái tóc đơn thuần của nàng, hắn nói: "Hình như tiểu thư rất ít khi đeo trâm cài."
Sự quan sát gần đây của hắn đột nhiên trở nên cẩn thận hơn.
Ngu Linh Tê sờ sờ lên tóc và buồn ngủ nói: “Ta chưa tìm được cây trâm nào phù hợp. Trâm vàng thì quá thô tục, trâm bạc thì quá đơn giản, không tiện bằng dây cột tóc hoa ngọc trai."