Chương 53: Bắt gặp
“Chuyện vui?”
Tư thế dựa lưng vào ngực hắn quá nguy hiểm, Ngu Linh Tê không khỏi quay đầu lại nhìn khuôn mặt đang chìm trong ánh đèn mờ ảo của Ninh Ân.
Ninh Ân thấp giọng ‘ừm’ một tiếng, hai tay chống trên bệ cửa sổ vòng tay ôm nàng.
Đôi mắt của hắn rất sâu rất ấm, với ánh sáng và bóng dáng mờ nhạt tựa như ánh sao bị đánh tan giữa những đám mây.
Ngu Linh Tê như bị đoạt đi linh hồn, đột nhiên cảm thấy khi Ninh Ân không giết người thì hai mắt cũng vô cùng sáng ngời.
Gió đêm thổi bay ba ngàn chiếc đèn trời, bóng người ở lối lên cầu thang cũng khẽ khàng đung đưa.
Ninh Ân giơ tay phải lên sau đó ôm lấy gáy của nàng, trên mặt hiện lên vẻ dịu dàng làm người hoảng hốt.
“Đã đến lúc ta phải trả lễ, tiểu thư.”
Hắn thản nhiên nghiêng đầu lại, khi hơi thở phả vào môi, Ngu Linh Tê nhẹ nhàng mở to mắt.
Vào khoảnh khắc ngạc nhiên đó nàng đã quên đi phản ứng.
Một là vì Ninh Ân rất hiếm khi chủ động hôn nàng. Cộng lại cả kiếp trước kiếp này hắn cũng chỉ chủ động một lần ở trong nhà kho tràn ngập hương thơm, nhưng lại vô cùng lãnh đạm, không có một chút cảm xúc nào.
Thứ hai, nàng vô cùng kinh ngạc vì đôi môi của Ninh Ân lúc này rất nóng bỏng, khác hẳn với sự ấm áp của lúc trước.
Một tiếng lách cách nhỏ vang lên từ lối vào của cầu thang, giống như có thứ gì đó rơi xuống đất.
Lông mi của Ngu Linh Tê run lên, nàng vô thức nhìn về nơi phát ra tiếng động, nhưng lại bị Ninh Ân véo cằm bắt quay lại, không cho nàng phân tâm.
Hắn chạm vào đôi môi mềm mại kia, đầu tiên dùng đầu lưỡi tỉ mỉ miêu tả, sau đó há miệng ngậm lấy nó, như thể nếm thử một món ngon nào đó trên đời.
Dần dần, các kỹ xảo cố tình đó đều hoàn toàn bị vứt bỏ, đè nén, triền miên, chỉ còn lại những đòi hỏi bản năng.
Ninh Ân luôn thích nhìn vẻ mặt muốn trốn đi nhưng không thoát được của người khác, ngay cả vẻ mặt đau đớn vặn vẹo trên mặt người sắp chết cũng không chịu buông tha, bởi vì đó là sự hưởng thụ đẹp đẽ nhất đối với hắn.
Nhưng vào giờ này, hắn thản nhiên mở lông mi đã rũ xuống một nửa ra, bóng đêm dần buông xuống, tựa như cơn lốc, chỉ có sự ngọt ngào của nàng mới có thể lấp đầy.
Ngu Linh Tê bị ép tới mức cả người ngả ra sau, lưng dựa vào bệ cửa sổ lạnh cứng, mái tóc đen mềm như lụa khẽ đung đưa trong gió đêm, đan xen vào trong đôi mắt đen láy của Ninh Ân.
Ngọn đèn hình bát giác dưới mái hiên làm người chói mắt mờ mịt cả đầu óc, tim Ngu Linh Tê đập vô cùng nhanh, bình bịch đập mạnh vào lồng ngực của hắn.
Có thứ gì đó mềm ra tràn ngập cả trái tim.
Nàng giữ chặt bệ cửa sổ, sợ bị rơi xuống, sợ rằng sẽ bị chết chìm giữa đôi môi mỏng của Ninh Ân.
Ninh Ân cười khẽ trong cổ họng, một tay giữ chặt eo nàng, dùng tay kia ấn mạnh lên bàn tay đang lung tung chống đỡ bệ cửa sổ của nàng, hướng dẫn nàng vòng tay qua cổ của mình.
Ngu Linh Tê tìm thấy được vật có thể bám vào, từ từ áp ngực mình vào ngực hắn, run rẩy khép lại đôi mi.
Lầu cao im phăng phắc, bên tai cũng không nghe thấy tiếng gió rít gào, chỉ có hơi thở đan xen lẫn nhau, nóng bỏng gấp gáp.
Đôi môi hé mở tựa như một cơn mộng đẹp vừa bị đánh thức, còn đọng lại dư vị triền miên.
Hóa ra đây là cái gọi là “Vui vẻ hơn”.
Ngu Linh Tê yếu ớt bám lấy vai hắn, thở hổn hển hệt như một kẻ sắp chết đuối vừa được vớt ra.
Nhưng dáng vẻ của Ninh Ân lại vô cùng bình tĩnh, chỉ là đôi môi có chút sưng lên, khàn giọng cười nói: “Hơi thở của tiểu thư như thế này, phải luyện tập rồi.”
Ngu Linh Tê nắm chặt vạt áo của hắn, như đang trừng phạt hắn, thở gấp nói: “Được, ngày mai ta sẽ tìm người luyện tập.”
Buông lỏng vòng tay đang ôm chặt eo nàng, Ninh Ân véo nhẹ cằm nàng buộc nàng ngẩng đầu.
“Lầm bầm cái gì?”
Hắn nhìn khuôn mặt ửng hồng quyến rũ của Ngu Linh Tê, nguy hiểm nheo mắt lại: “Miệng của tiểu thư kén chọn như vậy, người khác chưa chắc đã tận tâm như ta.”
Ngu Linh Tê bất đắc dĩ tức giận với hắn, rõ ràng người kén chọn là hắn, còn hạ bệ người khác xuống nữa chứ.
Nàng cũng muốn tìm thêm người để luyện tập cùng, nhưng không may cả hai kiếp của nàng đều bị treo trên cùng một cái cây.
Ngoài cửa sổ, những chiếc đèn trời lơ lửng trong đêm đen xanh thẳm, khi gió thổi qua, ánh sáng màu cam vàng ấm áp cũng tản ra.
Suy nghĩ của Ngu Linh Tê cũng đung đưa theo chiếc đèn lồng, bay lên bầu trời bao la.
Nàng nghĩ những gì tẩu tẩu từng nói có thể đã đúng.
“Có biết chúng ta bây giờ gọi là gì không?”
Ninh Ân nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, đôi môi màu đỏ nhạt cong lên, trầm giọng nói: "Chó - hợp."
Ngu Linh Tê sững sờ một hồi, sau đó hàng lông mi run run lên tựa như bị dính mực, nhỏ giọng vặn lại: “Chỉ có chó, không có ‘hợp’.”
Lần này đổi lại là Ninh Ân sững sờ.
Một lúc sau, hắn nở nụ cười rất nhẹ, cười đến độ lồng ngực khẽ rung lên, cảm thấy rất mới lạ bởi câu nói ngọt ngào mềm mại của nàng.
Mới lạ đến mức hắn hận không thể giấu nàng vào nơi sâu thẳm nhất, để đôi mắt đẹp đẽ này chỉ có thể bởi vì hắn mà sáng ngời.
“Là sơ suất của ta.”
Ninh Ân đưa ngón tay lên vuốt ve mái tóc bị rối của Ngu Linh Tê, giọng nói khàn khàn trầm thấp tràn đầy vui sướng: “Lần sau tìm một ngày tốt cảnh đẹp, tìm một chiếc giường rộng rãi thoải mái, nhất định sẽ làm tiểu thư thực hiện được nguyện vọng.”
Gió thổi tung khung cửa sổ kêu kẽo kẹt, Ngu Linh Tê định thần lại, đẩy lồng ngực rắn chắc của hắn ra, nói: “Đứng dậy, đến lúc đi xuống rồi.”
Nếu huynh trưởng cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhất định sẽ có một trận thẩm vấn.
Ninh Ân bình tĩnh liếc nhìn về phía cầu thang, nhìn nơi trống không ở đằng kia, nói: “Được.”
Hắn ngoan ngoãn buông cánh tay ra, không biết lại đang ấp ủ âm mưu quỷ kế gì, vô cùng nghe lời.
Ngu Linh Tê xoa xoa đôi môi còn hơi tê dại, không dám để Ninh Ân nhìn thấy bộ dạng vô dụng đang đỏ mặt của mình, vì vậy nàng cúi đầu đi về phía lối ra.
Sau đó nàng dừng lại, nàng nhìn thấy một miếng ngọc bội bị rơi ra ở lối vào của cầu thang.
Trước khi tiếng bước chân của Ninh Ân tới gần, Ngu Linh Tê mím môi, nhanh chóng lấy đế giày giẫm lên miếng ngọc.
...
Tiết Sầm đang đứng trên cầu Lăng Không Họa, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm mênh mông hùng vĩ, ngọn đèn cầu nguyện chưa được thắp sáng còn được đặt ở dưới chân.
Ngu Linh Tê lặng lẽ đứng dưới hành lang một lúc, sau khi bình tĩnh lại, nàng nhẹ nhàng đi về phía Tiết Sầm.
Nhìn thấy nàng, vẻ mặt đau đớn buồn khổ của Tiết Sầm vẫn chưa kịp thu lại, hắn hơi khó nhọc quay mặt đi chỗ khác.
Ninh Ân đứng ở cầu thang cuối hành lang có thể nhìn toàn cảnh mọi thứ trên cây cầu.
Tâm trạng lúc này của hắn rất tốt, thậm chí cái tên ngốc nghếch Tiết Sầm đang giả vờ đau buồn để thu hút sự chú ý của người khác hắn cũng không thèm quan tâm.
Hơn nữa, hắn cũng muốn xem xem Ngu Linh Tê sẽ đối phó với tình hình hiện tại như thế nào.
Nếu tiểu thư không xử lý được, hắn chỉ có thể tự mình làm.
Hắn là người không hề có kiên nhẫn, cho dù lúc đó nàng có đến khóc lóc van nài hắn, hắn nhất định cũng sẽ không mềm lòng.
Hắn đang suy nghĩ, người trên cầu tranh đã có hành động.
Ngu Linh Tê lấy từ trong tay áo ra một miếng ngọc bội màu ngọc bích đưa cho Tiết Sầm, nói: “Sầm ca ca, ngọc bội của huynh bị rớt.”
Vẻ ngạc nhiên lướt qua trên mặt Tiết Sầm, sau đó là hoảng sợ.
Nàng đã biết, nàng biết mình vừa đi lên gác xép ở lầu cao nhất, đụng phải nàng và thị vệ tên Vệ Thất đang…
Hắn cầm lấy ngọc bội, xương ngón tay của hắn hơi tái đi, buộc mình phải nuốt hai từ “gian dâm” vào trong bụng.
Những lời bẩn thỉu như vậy tuyệt đối không bao giờ được dùng trên người Nhị muội muội, thậm chí nghĩ cũng không được nghĩ.
“Đa tạ.” Hắn không dám nhìn vào mắt nàng, giọng nói luôn trong trẻo trở nên có chút khàn khàn.
Tên thị vệ kia đã dụ dỗ Nhị muội muội, hay ép buộc nàng?
Đó là Nhị muội muội mà hắn đã bảo vệ suốt mười năm! Vệ Thất làm sao dám không nể nang chút nào mà nhúng chàm nàng?
Hắn không tự chủ được mà ác ý suy đoán về Vệ Thất, vừa đau lòng vừa tức giận.
“Thực ra, chính ta mới là người nên đa tạ huynh.”
Đang suy nghĩ, giọng nói của Ngu Linh Tê như dòng nước suối trong veo chảy róc rách, dịu dàng mà bình tĩnh: “Tạ huynh cao tiết thanh phong (1), không quấy rầy khoảnh khắc tốt đẹp kia.”
Nàng nói, đó là khoảnh khắc “tốt đẹp”.
Tiết Sầm cầm ngọc bội, hai mắt dần dần đỏ lên.
Mới vừa rồi Tiết Nhị Lang ở trên gác mái cũng chưa từng mất bình tĩnh, đã bị hạ gục bởi lời nói dịu dàng nhưng lại súc tích của nàng.
Hắn không ngu ngốc, hắn hiểu ý của nàng.
“Muội còn quá nhỏ, Nhị muội muội.”
Giọng nói của Tiết Sầm đầy khốn khổ, nhìn vào nàng nói: “Uống rượu độc giải khát sẽ hại cả đời của muội.”
“A Sầm, Tuế Tuế!”
Giọng nói của Ngu Hoán Thần truyền đến, cười cắt ngang bọn họ: “Ta đi tìm hai người khắp nơi mà không thấy, thì ra đang trốn ở đây!”
Tiết Sầm quay mặt đi thật nhanh để không ai nhìn thấy bản thân mình bây giờ đang thất thố.
“Trốn ở đây tâm sự gì đó? Ca ca nghe cùng có được không?”
Ngu Hoán Thần khoanh tay nhìn hai người bọn họ một vòng, sau đó ngay lập tức nhận thấy có điều gì đó không ổn.
“A Sầm, huynh…”
Ngay khi Ngu Hoán Thần định dò hỏi, Ngu Linh Tê đã vội vàng bước tới, chặn tầm mắt của huynh trưởng mình.
“Không có gì đâu, bọn muội đang ngắm đèn.”
Ngu Linh Tê biết Tiết Sầm cao ngạo thanh khiết, Ngu Linh Tê liếc nhìn những chiếc tua mới treo trên chuôi kiếm của huynh trưởng mình, nàng cong mắt thay đổi chủ đề, nói: “Tua trên thanh kiếm này của huynh trưởng thật đẹp. Huynh không định tặng một phần lễ vật cho tẩu tẩu sao?”
Tiết Sầm quay lại, gương mặt đã lấy lại vẻ ấm áp trong trẻo, ôn hòa nói: “Đồ trang sức và phấn mặt của Vạn Trân Phòng là tốt nhất ở kinh thành, A Thần mau chóng chọn quà đáp lễ cho cho tôn phu nhân đi, nếu đến muộn có thể đã đóng cửa đấy.”
“Không đợi được đuổi ta đi, chột dạ à?”
Ngu Hoán Thần bật cười, xoa xoa đầu muội muội, nói với Tiết Sầm: “Tên nhóc này, đừng bắt nạt muội muội ta đấy.”
Tiết Sầm không phản bác.
Hắn bắt đầu cười: “Rượu mơ của Vọng Tiên Lâu là tuyệt vời nhất, ta cùng huynh đi nếm thử.”
Sau đó Ngu Hoán Thần bá vai Tiết Sầm, miệng cười cười rời đi.
Khi đi xuống lầu, bước chân của Tiết Sầm dừng lại, nhưng hắn cũng không nhìn lại.
Ninh Ân đứng ở trong bóng tối trên cầu thang, nhìn bàn tay to của Ngu Hoán Thần vuốt ve mái tóc của Ngu Linh Tê.
Xoa xoa lòng bàn tay, hắn hơi nheo mắt lại, khẽ khịt mũi.
Cho đến tận khi tất cả những người cản đường đều đã đi hết, hắn chắp tay ra sau lưng, từ từ bước xuống cầu thang.
“Ninh... Vệ Thất.”
Ngu Linh Tê sửa miệng, nở nụ cười nhạt với hắn, đôi mắt trong veo của nàng sạch sẽ đến mức không thể nhìn thấy một chút sương mù nào.
Ninh Ân tự nhiên đi tới, đưa tay lên vò nhẹ tóc nàng, giống như đang muốn phủi đi thứ gì đó bẩn thỉu.
“Tóc bị sao vậy?”
Ngu Linh Tê nghi ngờ đưa tay lên sờ vào đỉnh đầu của mình.
Chẳng lẽ khi đi xuống lầu bị dính vào mạng nhện trên trần?
“Tiểu thư hẳn là nên vui mừng, bây giờ tâm trạng của ta đang rất tốt.”
Ninh Ân dùng đầu ngón tay vỗ vỗ châu ngọc trên tóc nàng, thản nhiên nói: “Lần sau không chắc sẽ như thế đâu.”
“Lần sau là khi nào?”
Ngu Linh Tê cười thầm nghĩ, mới nãy “bắt nạt” lâu như vậy, vậy nên hắn cũng phải vui vẻ một hai năm đúng không?
Ninh Ân tất nhiên nhìn thấu suy tính nhỏ của nàng, hắn bình thản nói: “Đối với người không tâm không phổi như ta, tiểu thư cũng đừng chờ mong ngày mai ta sẽ sống an phận, trừ khi…”
Hắn cụp mắt xuống nhìn đôi môi quyến rũ của Ngu Linh Tê, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
...
Trong Hoàng cung, phía trên Quỳnh lâu (2) được canh gác nghiêm ngặt.
Hoàng hậu mặc một chiếc phượng bào may bằng vàng được dệt rất tinh xảo, Hoàng hậu và Hoàng thượng đi ngắm đèn trời bên ngoài cung điện, an tĩnh xoa bóp vai cho ông.
Ánh mắt của Hoàng thượng cuối cùng cũng rơi vào khuôn mặt của Hoàng hậu, chỉ thấy bà vẫn để mặt mộc như trước, không tranh đoạt sủng ái, điều này đã gợi lại một số ký ức êm dịu thời trẻ.
Hoàng thượng đã quen nhìn những nữ nhân xu nịnh, mạnh mẽ, càng lớn tuổi, ông càng nhận ra điều đáng quý ở sự thờ ơ và an tĩnh của Hoàng hậu.
Khuôn mặt thăng trầm của Hoàng thượng dịu lại, vỗ vỗ tay Hoàng hậu nói: “Thái tử không biết cố gắng, làm nàng vất vả rồi.”
“Đó là trách nhiệm của thần thiếp, bất kể mệt mỏi như thế nào cũng không bằng bệ hạ.”
Vẻ mặt của Phùng Hoàng hậu vẫn không thay đổi, tiếp tục không nhẹ không nặng mà xoa bóp: “Trong lòng Đàn Nhi tôn trọng bệ hạ nhất, nhưng thằng bé không biết phải diễn đạt như thế nào. Hôm qua thằng bé còn nói sau này khi tìm thấy tung tích của Thất Hoàng tử, thằng bé cũng sẽ có một người bạn đồng hành có thể ở bên, có thể cùng bệ hạ chia sẻ nỗi lo.”
Nghe vậy, Thôi Ám đang đứng bên cạnh nhíu mày.
Có phải Hoàng hậu điên rồi không?
Tam Hoàng tử ngu dại, Bát Hoàng tử mới hai tháng tuổi, chỉ còn Thất Hoàng tử là địch thủ duy nhất của Thái tử.
Hoàng hậu hẳn là nên diệt trừ cả Ninh Ân và nhà họ Ngu mới đúng, sao lại dám chủ động tiết lộ với Hoàng thượng tin tức Ninh Ân còn chưa chết?
“Thất Hoàng tử?”
Hoàng thượng thật sự nhớ tới đứa nhỏ đi ra từ lãnh cung, ngay cả khuôn mặt cũng không nhớ rõ, nhíu mày nói: “Sau khi Lệ phi trốn khỏi cung thì bị ám sát, không phải nói Thất Hoàng tử chết không thấy xác sao?”
Phùng Hoàng hậu nói: “Năm đó Đại Lý Tự thật sự khép lại vụ án như thế, nhưng Ngu tướng quân đã điều tra lâu như vậy, cho nên rất sớm sẽ có tin tức tốt…”
“Ngu Uyên?”
Hoàng thượng đè chặt tay Hoàng hậu xuống, trầm mặc một lát, hỏi: “Hắn cũng tham gia sao?”
Nhận ra mình đã nói sai, sắc mặt của Phùng Hoàng hậu khẽ nhúc nhích, nàng bước qua bên cạnh kéo vạt váy quỳ lạy: “Thần thiếp nói sai rồi. Thái tử hôm trước đến thỉnh an. Thần thiếp nghe nói Ngu tướng quân đang bí mật điều tra tung tích của Hoàng tử, còn nghĩ rằng đó là lệnh của Bệ hạ…”
Nghe vậy, Thôi Ám rốt cuộc cũng hiểu được ý đồ của Hoàng hậu.
Ngay cả một kẻ xấu xa hèn hạ bẩn thỉu như hắn cũng phải thán phục nàng từ tận đáy lòng: Thủ đoạn họa thủy đông dẫn (3) này của Hoàng hậu quả là tuyệt diệu.
Hoàng thượng trời sinh tính đa nghi, nghi kỵ các cận thần công cao chấn chủ, ông cũng kiêng kỵ chính nhi tử của mình. Những thứ như quyền lực từ trước đến giờ chỉ có thể do Thiên Tử ban thưởng, không bao giờ được phép bị người khác cướp đi…
Bằng không, trước đó mấy vị Hoàng tử chết như thế nào?
Hoàng hậu nhẹ nhàng nói một câu đã khiến nhà họ Ngu tay nắm quyền lực và Thất Hoàng tử đang sống lưu vong bên ngoài buộc vào nhau, chính xác chạm vào vảy ngược của Hoàng thượng.
“Được rồi, bình thân.”
Hoàng thượng xoa xoa nhẫn ban chỉ, suy tư một hồi lâu, đứng dậy nói: “Trẫm mệt rồi, Hoàng hậu cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
“Thần thiếp cung tiễn bệ hạ.” Hoàng hậu khom mình hành lễ.
Khi nàng ngẩng đầu lên lần nữa, vẻ kính cẩn phục tùng trên mặt mặt mờ dần, bình thản đến gần như là lạnh nhạt.
...
Ban đêm trời đổ mưa nhỏ.
Sáng sớm thức dậy, những viên gạch màu xanh lam ướt đẫm, trên đường phố còn sót lại vài ngọn đèn cầu nguyện.
Ninh Ân cầm một quả nho tím, nhìn bầu trời thật lâu rồi chán ghét nói: “Trầm Phong, lần sau đừng bán nho nữa, chua quá.”
Nhìn bóng lưng hỉ nộ vô thường của chủ tử, Trầm Phong cảm thấy rất là ấm ức.
Những quả nho chua này được hắn ta đặc biệt lựa chọn, nếu nho quá ngọt sẽ có nhiều người mua, không có lợi cho việc trao đổi tình báo.
Ninh Ân cầm nho vào trong phòng, đóng cửa lại, lấy giấy dầu xen kẽ trong túi đựng nho ra, hờ hững liếc nhìn rồi đặt lên giá cắm nến mà châm lửa.
Ngay khi tay hắn buông tay, ngọn lửa nhẹ nhàng rơi xuống đất, trong nháy mắt hóa thành tro đen.
Trên kỷ án đặt một khối ngọc bội màu đen được chạm khắc thô sơ.
Viên ngọc bội đen cỡ lòng bàn tay được cắt thành vuông góc bốn phía, bên trên còn có một vật, có thể mơ hồ nhận ra đường nét nhấp nhô.
Mới chỉ được chạm khắc thô sơ, cần phải được chạm khắc lại cẩn thận.
Ninh Ân cầm lấy khối ngọc bội màu đen hơi cộm nắm trong tay, cẩn thận vuốt ve thưởng thức.
Khi miếng ngọc này được tạc xong cũng là lúc hắn phải ra đi.
Nỗi quyến luyến không tên ấy cứ chực trào lên nhưng rồi lại tan đi như bong bóng.
Vậy thì mang theo người rời đi.
Ninh Ân chống đỡ thái dương, rũ mắt xuống nở nụ cười: Nàng đã hứa rồi, không phải sao?
(1) Cao tiết thanh phong: Ý chỉ cao thượng và trong sạch.
(2) Quỳnh lâu: Lầu xây bằng ngọc quỳnh
(3) Họa thủy đông dẫn: Tránh né, dẫn một chuyện xấu từ một nơi này đến nơi khác cũng gây hại cho mình.
Tư thế dựa lưng vào ngực hắn quá nguy hiểm, Ngu Linh Tê không khỏi quay đầu lại nhìn khuôn mặt đang chìm trong ánh đèn mờ ảo của Ninh Ân.
Ninh Ân thấp giọng ‘ừm’ một tiếng, hai tay chống trên bệ cửa sổ vòng tay ôm nàng.
Đôi mắt của hắn rất sâu rất ấm, với ánh sáng và bóng dáng mờ nhạt tựa như ánh sao bị đánh tan giữa những đám mây.
Ngu Linh Tê như bị đoạt đi linh hồn, đột nhiên cảm thấy khi Ninh Ân không giết người thì hai mắt cũng vô cùng sáng ngời.
Gió đêm thổi bay ba ngàn chiếc đèn trời, bóng người ở lối lên cầu thang cũng khẽ khàng đung đưa.
Ninh Ân giơ tay phải lên sau đó ôm lấy gáy của nàng, trên mặt hiện lên vẻ dịu dàng làm người hoảng hốt.
“Đã đến lúc ta phải trả lễ, tiểu thư.”
Hắn thản nhiên nghiêng đầu lại, khi hơi thở phả vào môi, Ngu Linh Tê nhẹ nhàng mở to mắt.
Vào khoảnh khắc ngạc nhiên đó nàng đã quên đi phản ứng.
Một là vì Ninh Ân rất hiếm khi chủ động hôn nàng. Cộng lại cả kiếp trước kiếp này hắn cũng chỉ chủ động một lần ở trong nhà kho tràn ngập hương thơm, nhưng lại vô cùng lãnh đạm, không có một chút cảm xúc nào.
Thứ hai, nàng vô cùng kinh ngạc vì đôi môi của Ninh Ân lúc này rất nóng bỏng, khác hẳn với sự ấm áp của lúc trước.
Một tiếng lách cách nhỏ vang lên từ lối vào của cầu thang, giống như có thứ gì đó rơi xuống đất.
Lông mi của Ngu Linh Tê run lên, nàng vô thức nhìn về nơi phát ra tiếng động, nhưng lại bị Ninh Ân véo cằm bắt quay lại, không cho nàng phân tâm.
Hắn chạm vào đôi môi mềm mại kia, đầu tiên dùng đầu lưỡi tỉ mỉ miêu tả, sau đó há miệng ngậm lấy nó, như thể nếm thử một món ngon nào đó trên đời.
Dần dần, các kỹ xảo cố tình đó đều hoàn toàn bị vứt bỏ, đè nén, triền miên, chỉ còn lại những đòi hỏi bản năng.
Ninh Ân luôn thích nhìn vẻ mặt muốn trốn đi nhưng không thoát được của người khác, ngay cả vẻ mặt đau đớn vặn vẹo trên mặt người sắp chết cũng không chịu buông tha, bởi vì đó là sự hưởng thụ đẹp đẽ nhất đối với hắn.
Nhưng vào giờ này, hắn thản nhiên mở lông mi đã rũ xuống một nửa ra, bóng đêm dần buông xuống, tựa như cơn lốc, chỉ có sự ngọt ngào của nàng mới có thể lấp đầy.
Ngu Linh Tê bị ép tới mức cả người ngả ra sau, lưng dựa vào bệ cửa sổ lạnh cứng, mái tóc đen mềm như lụa khẽ đung đưa trong gió đêm, đan xen vào trong đôi mắt đen láy của Ninh Ân.
Ngọn đèn hình bát giác dưới mái hiên làm người chói mắt mờ mịt cả đầu óc, tim Ngu Linh Tê đập vô cùng nhanh, bình bịch đập mạnh vào lồng ngực của hắn.
Có thứ gì đó mềm ra tràn ngập cả trái tim.
Nàng giữ chặt bệ cửa sổ, sợ bị rơi xuống, sợ rằng sẽ bị chết chìm giữa đôi môi mỏng của Ninh Ân.
Ninh Ân cười khẽ trong cổ họng, một tay giữ chặt eo nàng, dùng tay kia ấn mạnh lên bàn tay đang lung tung chống đỡ bệ cửa sổ của nàng, hướng dẫn nàng vòng tay qua cổ của mình.
Ngu Linh Tê tìm thấy được vật có thể bám vào, từ từ áp ngực mình vào ngực hắn, run rẩy khép lại đôi mi.
Lầu cao im phăng phắc, bên tai cũng không nghe thấy tiếng gió rít gào, chỉ có hơi thở đan xen lẫn nhau, nóng bỏng gấp gáp.
Đôi môi hé mở tựa như một cơn mộng đẹp vừa bị đánh thức, còn đọng lại dư vị triền miên.
Hóa ra đây là cái gọi là “Vui vẻ hơn”.
Ngu Linh Tê yếu ớt bám lấy vai hắn, thở hổn hển hệt như một kẻ sắp chết đuối vừa được vớt ra.
Nhưng dáng vẻ của Ninh Ân lại vô cùng bình tĩnh, chỉ là đôi môi có chút sưng lên, khàn giọng cười nói: “Hơi thở của tiểu thư như thế này, phải luyện tập rồi.”
Ngu Linh Tê nắm chặt vạt áo của hắn, như đang trừng phạt hắn, thở gấp nói: “Được, ngày mai ta sẽ tìm người luyện tập.”
Buông lỏng vòng tay đang ôm chặt eo nàng, Ninh Ân véo nhẹ cằm nàng buộc nàng ngẩng đầu.
“Lầm bầm cái gì?”
Hắn nhìn khuôn mặt ửng hồng quyến rũ của Ngu Linh Tê, nguy hiểm nheo mắt lại: “Miệng của tiểu thư kén chọn như vậy, người khác chưa chắc đã tận tâm như ta.”
Ngu Linh Tê bất đắc dĩ tức giận với hắn, rõ ràng người kén chọn là hắn, còn hạ bệ người khác xuống nữa chứ.
Nàng cũng muốn tìm thêm người để luyện tập cùng, nhưng không may cả hai kiếp của nàng đều bị treo trên cùng một cái cây.
Ngoài cửa sổ, những chiếc đèn trời lơ lửng trong đêm đen xanh thẳm, khi gió thổi qua, ánh sáng màu cam vàng ấm áp cũng tản ra.
Suy nghĩ của Ngu Linh Tê cũng đung đưa theo chiếc đèn lồng, bay lên bầu trời bao la.
Nàng nghĩ những gì tẩu tẩu từng nói có thể đã đúng.
“Có biết chúng ta bây giờ gọi là gì không?”
Ninh Ân nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, đôi môi màu đỏ nhạt cong lên, trầm giọng nói: "Chó - hợp."
Ngu Linh Tê sững sờ một hồi, sau đó hàng lông mi run run lên tựa như bị dính mực, nhỏ giọng vặn lại: “Chỉ có chó, không có ‘hợp’.”
Lần này đổi lại là Ninh Ân sững sờ.
Một lúc sau, hắn nở nụ cười rất nhẹ, cười đến độ lồng ngực khẽ rung lên, cảm thấy rất mới lạ bởi câu nói ngọt ngào mềm mại của nàng.
Mới lạ đến mức hắn hận không thể giấu nàng vào nơi sâu thẳm nhất, để đôi mắt đẹp đẽ này chỉ có thể bởi vì hắn mà sáng ngời.
“Là sơ suất của ta.”
Ninh Ân đưa ngón tay lên vuốt ve mái tóc bị rối của Ngu Linh Tê, giọng nói khàn khàn trầm thấp tràn đầy vui sướng: “Lần sau tìm một ngày tốt cảnh đẹp, tìm một chiếc giường rộng rãi thoải mái, nhất định sẽ làm tiểu thư thực hiện được nguyện vọng.”
Gió thổi tung khung cửa sổ kêu kẽo kẹt, Ngu Linh Tê định thần lại, đẩy lồng ngực rắn chắc của hắn ra, nói: “Đứng dậy, đến lúc đi xuống rồi.”
Nếu huynh trưởng cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhất định sẽ có một trận thẩm vấn.
Ninh Ân bình tĩnh liếc nhìn về phía cầu thang, nhìn nơi trống không ở đằng kia, nói: “Được.”
Hắn ngoan ngoãn buông cánh tay ra, không biết lại đang ấp ủ âm mưu quỷ kế gì, vô cùng nghe lời.
Ngu Linh Tê xoa xoa đôi môi còn hơi tê dại, không dám để Ninh Ân nhìn thấy bộ dạng vô dụng đang đỏ mặt của mình, vì vậy nàng cúi đầu đi về phía lối ra.
Sau đó nàng dừng lại, nàng nhìn thấy một miếng ngọc bội bị rơi ra ở lối vào của cầu thang.
Trước khi tiếng bước chân của Ninh Ân tới gần, Ngu Linh Tê mím môi, nhanh chóng lấy đế giày giẫm lên miếng ngọc.
...
Tiết Sầm đang đứng trên cầu Lăng Không Họa, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm mênh mông hùng vĩ, ngọn đèn cầu nguyện chưa được thắp sáng còn được đặt ở dưới chân.
Ngu Linh Tê lặng lẽ đứng dưới hành lang một lúc, sau khi bình tĩnh lại, nàng nhẹ nhàng đi về phía Tiết Sầm.
Nhìn thấy nàng, vẻ mặt đau đớn buồn khổ của Tiết Sầm vẫn chưa kịp thu lại, hắn hơi khó nhọc quay mặt đi chỗ khác.
Ninh Ân đứng ở cầu thang cuối hành lang có thể nhìn toàn cảnh mọi thứ trên cây cầu.
Tâm trạng lúc này của hắn rất tốt, thậm chí cái tên ngốc nghếch Tiết Sầm đang giả vờ đau buồn để thu hút sự chú ý của người khác hắn cũng không thèm quan tâm.
Hơn nữa, hắn cũng muốn xem xem Ngu Linh Tê sẽ đối phó với tình hình hiện tại như thế nào.
Nếu tiểu thư không xử lý được, hắn chỉ có thể tự mình làm.
Hắn là người không hề có kiên nhẫn, cho dù lúc đó nàng có đến khóc lóc van nài hắn, hắn nhất định cũng sẽ không mềm lòng.
Hắn đang suy nghĩ, người trên cầu tranh đã có hành động.
Ngu Linh Tê lấy từ trong tay áo ra một miếng ngọc bội màu ngọc bích đưa cho Tiết Sầm, nói: “Sầm ca ca, ngọc bội của huynh bị rớt.”
Vẻ ngạc nhiên lướt qua trên mặt Tiết Sầm, sau đó là hoảng sợ.
Nàng đã biết, nàng biết mình vừa đi lên gác xép ở lầu cao nhất, đụng phải nàng và thị vệ tên Vệ Thất đang…
Hắn cầm lấy ngọc bội, xương ngón tay của hắn hơi tái đi, buộc mình phải nuốt hai từ “gian dâm” vào trong bụng.
Những lời bẩn thỉu như vậy tuyệt đối không bao giờ được dùng trên người Nhị muội muội, thậm chí nghĩ cũng không được nghĩ.
“Đa tạ.” Hắn không dám nhìn vào mắt nàng, giọng nói luôn trong trẻo trở nên có chút khàn khàn.
Tên thị vệ kia đã dụ dỗ Nhị muội muội, hay ép buộc nàng?
Đó là Nhị muội muội mà hắn đã bảo vệ suốt mười năm! Vệ Thất làm sao dám không nể nang chút nào mà nhúng chàm nàng?
Hắn không tự chủ được mà ác ý suy đoán về Vệ Thất, vừa đau lòng vừa tức giận.
“Thực ra, chính ta mới là người nên đa tạ huynh.”
Đang suy nghĩ, giọng nói của Ngu Linh Tê như dòng nước suối trong veo chảy róc rách, dịu dàng mà bình tĩnh: “Tạ huynh cao tiết thanh phong (1), không quấy rầy khoảnh khắc tốt đẹp kia.”
Nàng nói, đó là khoảnh khắc “tốt đẹp”.
Tiết Sầm cầm ngọc bội, hai mắt dần dần đỏ lên.
Mới vừa rồi Tiết Nhị Lang ở trên gác mái cũng chưa từng mất bình tĩnh, đã bị hạ gục bởi lời nói dịu dàng nhưng lại súc tích của nàng.
Hắn không ngu ngốc, hắn hiểu ý của nàng.
“Muội còn quá nhỏ, Nhị muội muội.”
Giọng nói của Tiết Sầm đầy khốn khổ, nhìn vào nàng nói: “Uống rượu độc giải khát sẽ hại cả đời của muội.”
“A Sầm, Tuế Tuế!”
Giọng nói của Ngu Hoán Thần truyền đến, cười cắt ngang bọn họ: “Ta đi tìm hai người khắp nơi mà không thấy, thì ra đang trốn ở đây!”
Tiết Sầm quay mặt đi thật nhanh để không ai nhìn thấy bản thân mình bây giờ đang thất thố.
“Trốn ở đây tâm sự gì đó? Ca ca nghe cùng có được không?”
Ngu Hoán Thần khoanh tay nhìn hai người bọn họ một vòng, sau đó ngay lập tức nhận thấy có điều gì đó không ổn.
“A Sầm, huynh…”
Ngay khi Ngu Hoán Thần định dò hỏi, Ngu Linh Tê đã vội vàng bước tới, chặn tầm mắt của huynh trưởng mình.
“Không có gì đâu, bọn muội đang ngắm đèn.”
Ngu Linh Tê biết Tiết Sầm cao ngạo thanh khiết, Ngu Linh Tê liếc nhìn những chiếc tua mới treo trên chuôi kiếm của huynh trưởng mình, nàng cong mắt thay đổi chủ đề, nói: “Tua trên thanh kiếm này của huynh trưởng thật đẹp. Huynh không định tặng một phần lễ vật cho tẩu tẩu sao?”
Tiết Sầm quay lại, gương mặt đã lấy lại vẻ ấm áp trong trẻo, ôn hòa nói: “Đồ trang sức và phấn mặt của Vạn Trân Phòng là tốt nhất ở kinh thành, A Thần mau chóng chọn quà đáp lễ cho cho tôn phu nhân đi, nếu đến muộn có thể đã đóng cửa đấy.”
“Không đợi được đuổi ta đi, chột dạ à?”
Ngu Hoán Thần bật cười, xoa xoa đầu muội muội, nói với Tiết Sầm: “Tên nhóc này, đừng bắt nạt muội muội ta đấy.”
Tiết Sầm không phản bác.
Hắn bắt đầu cười: “Rượu mơ của Vọng Tiên Lâu là tuyệt vời nhất, ta cùng huynh đi nếm thử.”
Sau đó Ngu Hoán Thần bá vai Tiết Sầm, miệng cười cười rời đi.
Khi đi xuống lầu, bước chân của Tiết Sầm dừng lại, nhưng hắn cũng không nhìn lại.
Ninh Ân đứng ở trong bóng tối trên cầu thang, nhìn bàn tay to của Ngu Hoán Thần vuốt ve mái tóc của Ngu Linh Tê.
Xoa xoa lòng bàn tay, hắn hơi nheo mắt lại, khẽ khịt mũi.
Cho đến tận khi tất cả những người cản đường đều đã đi hết, hắn chắp tay ra sau lưng, từ từ bước xuống cầu thang.
“Ninh... Vệ Thất.”
Ngu Linh Tê sửa miệng, nở nụ cười nhạt với hắn, đôi mắt trong veo của nàng sạch sẽ đến mức không thể nhìn thấy một chút sương mù nào.
Ninh Ân tự nhiên đi tới, đưa tay lên vò nhẹ tóc nàng, giống như đang muốn phủi đi thứ gì đó bẩn thỉu.
“Tóc bị sao vậy?”
Ngu Linh Tê nghi ngờ đưa tay lên sờ vào đỉnh đầu của mình.
Chẳng lẽ khi đi xuống lầu bị dính vào mạng nhện trên trần?
“Tiểu thư hẳn là nên vui mừng, bây giờ tâm trạng của ta đang rất tốt.”
Ninh Ân dùng đầu ngón tay vỗ vỗ châu ngọc trên tóc nàng, thản nhiên nói: “Lần sau không chắc sẽ như thế đâu.”
“Lần sau là khi nào?”
Ngu Linh Tê cười thầm nghĩ, mới nãy “bắt nạt” lâu như vậy, vậy nên hắn cũng phải vui vẻ một hai năm đúng không?
Ninh Ân tất nhiên nhìn thấu suy tính nhỏ của nàng, hắn bình thản nói: “Đối với người không tâm không phổi như ta, tiểu thư cũng đừng chờ mong ngày mai ta sẽ sống an phận, trừ khi…”
Hắn cụp mắt xuống nhìn đôi môi quyến rũ của Ngu Linh Tê, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
...
Trong Hoàng cung, phía trên Quỳnh lâu (2) được canh gác nghiêm ngặt.
Hoàng hậu mặc một chiếc phượng bào may bằng vàng được dệt rất tinh xảo, Hoàng hậu và Hoàng thượng đi ngắm đèn trời bên ngoài cung điện, an tĩnh xoa bóp vai cho ông.
Ánh mắt của Hoàng thượng cuối cùng cũng rơi vào khuôn mặt của Hoàng hậu, chỉ thấy bà vẫn để mặt mộc như trước, không tranh đoạt sủng ái, điều này đã gợi lại một số ký ức êm dịu thời trẻ.
Hoàng thượng đã quen nhìn những nữ nhân xu nịnh, mạnh mẽ, càng lớn tuổi, ông càng nhận ra điều đáng quý ở sự thờ ơ và an tĩnh của Hoàng hậu.
Khuôn mặt thăng trầm của Hoàng thượng dịu lại, vỗ vỗ tay Hoàng hậu nói: “Thái tử không biết cố gắng, làm nàng vất vả rồi.”
“Đó là trách nhiệm của thần thiếp, bất kể mệt mỏi như thế nào cũng không bằng bệ hạ.”
Vẻ mặt của Phùng Hoàng hậu vẫn không thay đổi, tiếp tục không nhẹ không nặng mà xoa bóp: “Trong lòng Đàn Nhi tôn trọng bệ hạ nhất, nhưng thằng bé không biết phải diễn đạt như thế nào. Hôm qua thằng bé còn nói sau này khi tìm thấy tung tích của Thất Hoàng tử, thằng bé cũng sẽ có một người bạn đồng hành có thể ở bên, có thể cùng bệ hạ chia sẻ nỗi lo.”
Nghe vậy, Thôi Ám đang đứng bên cạnh nhíu mày.
Có phải Hoàng hậu điên rồi không?
Tam Hoàng tử ngu dại, Bát Hoàng tử mới hai tháng tuổi, chỉ còn Thất Hoàng tử là địch thủ duy nhất của Thái tử.
Hoàng hậu hẳn là nên diệt trừ cả Ninh Ân và nhà họ Ngu mới đúng, sao lại dám chủ động tiết lộ với Hoàng thượng tin tức Ninh Ân còn chưa chết?
“Thất Hoàng tử?”
Hoàng thượng thật sự nhớ tới đứa nhỏ đi ra từ lãnh cung, ngay cả khuôn mặt cũng không nhớ rõ, nhíu mày nói: “Sau khi Lệ phi trốn khỏi cung thì bị ám sát, không phải nói Thất Hoàng tử chết không thấy xác sao?”
Phùng Hoàng hậu nói: “Năm đó Đại Lý Tự thật sự khép lại vụ án như thế, nhưng Ngu tướng quân đã điều tra lâu như vậy, cho nên rất sớm sẽ có tin tức tốt…”
“Ngu Uyên?”
Hoàng thượng đè chặt tay Hoàng hậu xuống, trầm mặc một lát, hỏi: “Hắn cũng tham gia sao?”
Nhận ra mình đã nói sai, sắc mặt của Phùng Hoàng hậu khẽ nhúc nhích, nàng bước qua bên cạnh kéo vạt váy quỳ lạy: “Thần thiếp nói sai rồi. Thái tử hôm trước đến thỉnh an. Thần thiếp nghe nói Ngu tướng quân đang bí mật điều tra tung tích của Hoàng tử, còn nghĩ rằng đó là lệnh của Bệ hạ…”
Nghe vậy, Thôi Ám rốt cuộc cũng hiểu được ý đồ của Hoàng hậu.
Ngay cả một kẻ xấu xa hèn hạ bẩn thỉu như hắn cũng phải thán phục nàng từ tận đáy lòng: Thủ đoạn họa thủy đông dẫn (3) này của Hoàng hậu quả là tuyệt diệu.
Hoàng thượng trời sinh tính đa nghi, nghi kỵ các cận thần công cao chấn chủ, ông cũng kiêng kỵ chính nhi tử của mình. Những thứ như quyền lực từ trước đến giờ chỉ có thể do Thiên Tử ban thưởng, không bao giờ được phép bị người khác cướp đi…
Bằng không, trước đó mấy vị Hoàng tử chết như thế nào?
Hoàng hậu nhẹ nhàng nói một câu đã khiến nhà họ Ngu tay nắm quyền lực và Thất Hoàng tử đang sống lưu vong bên ngoài buộc vào nhau, chính xác chạm vào vảy ngược của Hoàng thượng.
“Được rồi, bình thân.”
Hoàng thượng xoa xoa nhẫn ban chỉ, suy tư một hồi lâu, đứng dậy nói: “Trẫm mệt rồi, Hoàng hậu cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
“Thần thiếp cung tiễn bệ hạ.” Hoàng hậu khom mình hành lễ.
Khi nàng ngẩng đầu lên lần nữa, vẻ kính cẩn phục tùng trên mặt mặt mờ dần, bình thản đến gần như là lạnh nhạt.
...
Ban đêm trời đổ mưa nhỏ.
Sáng sớm thức dậy, những viên gạch màu xanh lam ướt đẫm, trên đường phố còn sót lại vài ngọn đèn cầu nguyện.
Ninh Ân cầm một quả nho tím, nhìn bầu trời thật lâu rồi chán ghét nói: “Trầm Phong, lần sau đừng bán nho nữa, chua quá.”
Nhìn bóng lưng hỉ nộ vô thường của chủ tử, Trầm Phong cảm thấy rất là ấm ức.
Những quả nho chua này được hắn ta đặc biệt lựa chọn, nếu nho quá ngọt sẽ có nhiều người mua, không có lợi cho việc trao đổi tình báo.
Ninh Ân cầm nho vào trong phòng, đóng cửa lại, lấy giấy dầu xen kẽ trong túi đựng nho ra, hờ hững liếc nhìn rồi đặt lên giá cắm nến mà châm lửa.
Ngay khi tay hắn buông tay, ngọn lửa nhẹ nhàng rơi xuống đất, trong nháy mắt hóa thành tro đen.
Trên kỷ án đặt một khối ngọc bội màu đen được chạm khắc thô sơ.
Viên ngọc bội đen cỡ lòng bàn tay được cắt thành vuông góc bốn phía, bên trên còn có một vật, có thể mơ hồ nhận ra đường nét nhấp nhô.
Mới chỉ được chạm khắc thô sơ, cần phải được chạm khắc lại cẩn thận.
Ninh Ân cầm lấy khối ngọc bội màu đen hơi cộm nắm trong tay, cẩn thận vuốt ve thưởng thức.
Khi miếng ngọc này được tạc xong cũng là lúc hắn phải ra đi.
Nỗi quyến luyến không tên ấy cứ chực trào lên nhưng rồi lại tan đi như bong bóng.
Vậy thì mang theo người rời đi.
Ninh Ân chống đỡ thái dương, rũ mắt xuống nở nụ cười: Nàng đã hứa rồi, không phải sao?
(1) Cao tiết thanh phong: Ý chỉ cao thượng và trong sạch.
(2) Quỳnh lâu: Lầu xây bằng ngọc quỳnh
(3) Họa thủy đông dẫn: Tránh né, dẫn một chuyện xấu từ một nơi này đến nơi khác cũng gây hại cho mình.