Chương 56: Đem đi
Một đêm mưa to gió lớn, Ngu Linh Tê ngủ cũng không yên ổn.
Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, dường như có một bóng đen quen thuộc đang ngồi ở đầu giường, đầy hứng thú chăm chú nhìn nàng.
“Ngoan, hai ngày nữa sẽ đến đón nàng.” Người đó nói rất nhẹ nhàng trầm thấp, giống như thì thầm.
Trên môi vừa ấm vừa ngứa, Ngu Linh Tê cau mày hừ một tiếng, mơ màng mở mắt ra, bức màn khẽ lay động nhưng không thấy bất kỳ bóng dáng nào.
Nàng trở mình tiếp tục ngủ.
Trời đổ mưa cả một đêm, những vũng nước trong đình viện trong vắt, soi bóng những hàng cây xanh thẫm.
Sáng sớm nhận được chiếu chỉ triệu kiến của hoàng hậu, Ngu Linh Tê hơi bất ngờ.
Nàng không có ấn tượng sâu sắc về Phùng Hoàng hậu, cho dù là kiếp trước hay hiện tại nàng cũng chỉ nhìn thấy bà một lần từ xa trong yến tiệc mùa xuân nên không nắm bắt được tính cách của bà.
Điều chắc chắn duy nhất là hoàng hậu chỉ đích danh nàng tới triệu kiến, nhất định không đơn giản chỉ là uống trà tán gẫu, những lợi ích liên quan đằng sau nó rắc rối phức tạp, tốt xấu không thể đoán trước được.
Sau khi mặc quần áo và đi ra ngoài, Ngu Linh Tế sững sờ khi nhìn thấy Thanh Tiêu đứng bên cạnh xe ngựa.
Bình thường Ninh Ân sẽ đi cùng nàng ra ngoài, nhưng hôm nay không thấy hắn đâu.
Ngu Uyên đích thân đưa nữ nhi ra ngoài, ông định nói nhưng thôi, cuối cùng thở dài thườn thượt và nghiêm nghị dặn dò: “Con gái ngoan, tỷ tỷ con sẽ cùng con vào cung. Nhớ kỹ nhất định phải cẩn thận trong lời nói và việc làm của con, lấy đại cục làm trọng.”
“Nữ nhi xin ghi nhớ.”
Ngu Linh Tê lại nhìn về hướng cổng phụ, sau đó mới tập trung tinh thần và đi theo Ngu Tân Di lên xe ngựa.
Khôn Ninh cung uy nghiêm và trang trọng.
Từ lâu đã nghe nói Phùng Hoàng hậu lễ Phật, ngay cả những cung nữ hầu hạ trước điện đều giống như điêu khắc bằng đất sét, ngay ngắn yên lặng.
Sau khi đợi nữ quan truyền tin, Ngu Linh Tê đi theo tỷ tỷ vào cung, khi nhìn thấy Tiết phu nhân bên cạnh hoàng hậu, Ngu Linh Tê sững sờ, trong lòng càng thêm bất an.
“Đứng dậy hết đi.” Hoàng hậu dựa vào trên giường nhỏ, tay chống lên bàn, cầm một chuỗi phật châu, chậm rãi xoay từng hạt.
Bà liếc nhìn hai nữ nhi của Ngu gia, ánh mắt rơi xuống trên người Ngu Linh Tê: “Nghe nói hai nữ nhi của Ngu tướng quân, một người thì cứng rắn, một người thì mềm yếu, giống như ngọn lửa cháy mạnh trong nước suối. Hôm nay nhìn kỹ một chút, quả thực là danh bất hư truyền.”
Ngu Linh Tê và Ngu Tân Di thở dài, đồng thanh nói: “Nương nương quá khen.”
Hoàng hậu nói: “Nhất là Ngu nhị cô nương dịu dàng hiền hậu, đoan trang nhã nhặn, quả nhiên xứng đôi vừa lứa với Tiết nhị lang ôn nhuận như ngọc. Nghe nói hai người là thanh mai trúc mã, cả hai đều là hậu duệ của trọng thần văn võ đắc lực, chẳng trách bệ hạ lại quan tâm để ý như vậy, phân phó bổn cung sắp xếp tốt mối hôn sự này.”
Ngu Linh Tê mím môi, bị Ngu Tân Di lặng lẽ kéo ống tay áo, ra hiệu cho nàng đừng hành động thiếu suy nghĩ.
“Tiết phu nhân, ngươi có hài lòng với tiểu nhi tức này không?” Hoàng hậu hơi duỗi thẳng người nhìn Tiết phu nhân đang ngồi yên lặng ở một bên.
Tiết phu nhân hiền từ, cười nói: “Bệ hạ và nương nương có lòng quan tâm thúc đẩy mối lương duyên này, thần phụ cảm kích còn không kịp, làm gì có ý kiến gì khác?”
“Nếu đã như vậy, bổn cung sẽ đứng ra làm chủ mối hôn sự này. Đợi bệ hạ hạ thánh chỉ ban hôn, sẽ để hai nhà hoàn thành hôn lễ.”
Hoàng hậu nhìn Ngu Linh Tê: “Ngu nhị cô nương, ngươi nghĩ thế nào?”
Tất nhiên, Ngu Linh Tê không ngu ngốc đến mức nghĩ rằng hoàng hậu đang thực sự hỏi ý kiến của mình.
Nàng kìm nén nhịp tim đang rối loạn của mình, cuộn chặt đầu ngón tay lạnh lẽo, ôn hoà nói: “Bẩm nương nương, chuyện lớn như hôn nhân của thần nữ, đương nhiên là nên nghe theo lời phụ mẫu.”
Thứ duy nhất có thể bao trùm lên hoàng quyền chính là lễ giáo.
Đây là câu trả lời hoàn hảo nhất mà Ngu Linh Tê có thể nghĩ ra, vừa không đồng ý trực tiếp, vừa không đắc tội hoàng hậu.
“Rất tốt.”
Hoàng hậu đánh mắt ra hiệu với cung nữ bên cạnh, cung nữ lập tức hiểu ý, dâng lên một viên ngọc bội đã chuẩn bị từ trước, đưa cho Ngu Linh Tê.
Ngay lúc đó, hàng loạt suy nghĩ xẹt qua trong đầu, Ngu Linh Tê hít một hơi thật sâu, nâng váy quỳ xuống, giơ hai cánh tay nặng như chì lên cao quá đỉnh đầu.
Vẻ mặt nàng bình tĩnh, nói: “Thần nữ, tạ ơn nương nương ban thưởng.”
Sau khi Tiết phu nhân và tỷ muội Ngu gia lui ra, cung nữ đóng cửa cung điện lại.
Phía sau bức bình phong một bóng dáng hiện ra, mặc áo màu đỏ gạch đeo thắt lưng ngọc, chính là đề đốc thái giám Thôi Ám.
“Xin chúc mừng nương nương! Bình quyền trong tay Ngu tướng quân được chia thành ba phần, thần được một phần, Tiết gia được một phần.”
Thôi Ám từ tốn nói: “Nếu Thái tử điện hạ có thể không chịu thua kém, cưới Ngô đại cô nương làm Thái tử phi, thì toàn bộ binh quyền sẽ nằm trong tay nương nương, ngài là người đầu tiên từ xưa đến nay.”
Mắt Hoàng hậu trống rỗng, lạnh nhạt nói: “Bổn cung chỉ là phụ nhân chốn thâm cung, cần binh quyền để làm gì? Chẳng qua là mưu quyền thay Thái tử mà thôi.”
Thôi Ám biết rõ mọi chuyện bên trong, khóe miệng giật giật, cúi đầu nói: “Nương nương sáng suốt.”
Bên ngoài đại điện, xe ngựa gập ghềnh, rũ bỏ mọi tâm sự.
Ngu Tân Di thở phào nhẹ nhõm, nắm ngón tay lạnh lẽo của Ngu Linh Tê nói: “Tuế Tuế, muội không sao chứ?”
Trong hai khắc ngắn ngủi gặp hoàng hậu, nàng ấy luôn lo lắng về phản ứng của muội muội mình, mồ hôi lạnh thấm ướt cả bộ lễ phục màu đỏ thắm.
“Không sao.”
Ngu Linh Tê lắc đầu, nở nụ cười dịu dàng ngoan ngoãn: “Ý của hoàng hậu cũng là ý của hoàng thượng, bọn họ muốn phân tách quyền lực của cha. Chỉ có thuận theo mối hôn sự này mới có thể thể hiện thành ý, khiến hoàng thượng thôi nghi ngờ… Muội biết phải làm như thế nào, a tỷ.”
Điều duy nhất nàng vui mừng là hiện tại còn nửa năm nữa mới tới thời điểm Ninh Ân nắm quyền ở kiếp trước, mọi thứ vẫn còn kịp.
Nàng muốn nhanh chóng gặp Ninh Ân.
Ngu Linh Tê hít một hơi thật sâu, nắm chặt ngón tay, chưa bao giờ nàng lại muốn được nhìn thấy Ninh Ân như vậy.
Xe ngựa quay trở về Ngu phủ, trước khi nó hoàn toàn dừng lại, Ngu Linh Tê không thể chờ đợi được nữa cúi xuống và bước ra ngoài, nhảy xuống khỏi xe.
Hôm nay vào cung, nàng vấn búi tóc nhỏ, mặt phấn cài thoa vàng, chiếc váy màu đỏ hoa hạnh giống như bông hoa sen nở rộ.
Nàng dứt khoát vén váy lên và chạy về phía ngôi nhà gỗ ở sân sau mặc kệ cơn gió ẩm ướt sau cơn mưa.
Đẩy cửa ra, căn phòng trống không, không thấy Ninh Ân.
Nàng bình tĩnh lại, đi đến cây cầu chỗ hồ sen, đi đến nhà thuỷ tạ, nhưng đều không thấy Ninh Ân đâu.
Ra ngoài rồi sao?
Đang do dự thì phía sau có tiếng bước chân vững vàng, trong lòng Ngu Linh Tê mừng rỡ, nàng nhanh chóng quanh người...
Nụ cười sững lại, nàng thất vọng gọi một tiếng: “Huynh trưởng?”
“Không vui khi nhìn thấy ca ca như vậy sao?”
Ngu Hoán Thần nhướng cặp mày khí khái, có phần trách móc.
“Đâu có?”
Ngu Linh Tê bình ổn lại hơi thở gấp gáp, rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Vệ… điện hạ đâu?”
Ngu Hoán Thần không nói.
Ngu Linh Tê đoán được, trái tim giống như đá rơi xuống ao, từ từ chìm xuống.
“Hắn đi đâu vậy?” Nàng nhẹ giọng hỏi.
Phải đi vội vã như thế nào mới không có cơ hội nói lời tạm biệt với nàng?
“Không biết. Tuế Tuế, tình huống trước mắt khẩn cấp, Ngu gia cũng không thể giấu hắn cả đời được.”
Ngu Hoán Thần nói: “Tuy nhiên, hắn có thế lực nhất định ở ngoài cung, kiểu gì cũng có nơi để đi. Chỉ có điều, thế lực đó chưa chạm đến cốt lõi của triều đình, dù bên ngoài cung có suôn sẻ như thế nào đi chăng nữa thì khi vào cung cũng sẽ nửa bước khó đi. Cha đồng ý giao binh quyền ra là bỏ tốt để bảo vệ xe, bây giờ Ngu gia đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, hắn càng cách xa chúng ta càng an toàn.”
Tình hình hiện tại không phải Ninh Ân liên lụy Ngu gia, mà là Ngu gia liên lụy Ninh Ân.
“Muội hiểu rồi, huynh trưởng.”
Ngu Linh Tê đưa mắt nhìn xuống, nói khẽ: “Nếu hoàng thượng nắm được chứng cứ quan hệ của hắn và Ngu gia, hoàng thượng sẽ nghi ngờ hắn đã nắm được binh quyền của Ngu gia, khi đối phó với Ngu gia cũng sẽ liên luỵ đến hắn.”
Nàng chỉ hơi hụt hẫng, ngày hôm qua, hắn còn ngồi bên mép giường mỉm cười xem nàng ngủ, hôm nay hắn đã biến mất không còn thấy bóng dáng.
Đã cùng nhau trải qua bao nhiêu thăng trầm, không nên nói lời từ biệt qua loa như vậy.
“Ngô Tân Di đã nói tỉ mỉ với huynh về việc hôm nay vào cung gặp mặt hoàng hậu.”
Ngu Hoán Thần đổi chủ đề: “Việc nhỏ không nhịn được thì sao có thể làm nên chuyện lớn, càng vào những lúc như thế này, muội càng phải giữ bình tĩnh, muội làm rất tốt.”
Giọt mưa tích tụ trên lá sen lăn hai vòng rồi rớt xuống nước.
Ngu Linh Tê nghiêm túc nói: “Muội biết đây chỉ là kế tạm thời, nhưng huynh trưởng, muội không muốn gả cho Tiết Sầm.”
Ngu Hoán Thần kinh ngạc, nhanh chóng bình tĩnh lại, cau mày hỏi: “Bởi vì... hắn?”
Ngu Linh Tê gật đầu: “Bởi vì hắn.”
“Mọi người đều nói muội và Tiết Sầm là thanh mai trúc mã, trời sinh một đôi. Kỳ thật Tiết nhị lang là niềm an ủi hiếm hoi trong lòng muội bấy lâu nay, nhưng muội biết rất rõ đó không phải là tình cảm nam nữ.”
Ánh mắt Ngu Linh Tê hiện lên một tia dịu dàng, không có hận đời và khóc lóc náo loạn, chỉ yên lặng, kiên định nói với huynh trưởng của mình: “Muội trân trọng mạng sống của mình, bất kể bị ép đến hoàn cảnh tuyệt vọng như thế nào, muội vẫn sẽ sống tốt, tuy rằng muội đã cứu Tiết nhị lang, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc chết cùng huynh ấy. Chỉ có Ninh Ân là muội tình nguyện giao phó tính mạng…”
Ngu Hoán Thần lập tức tròn mắt.
“Tuế Tuế! Muội không được làm chuyện ngu ngốc.”
Sắc mặt Ngu Hoán Thần vô cùng nghiêm túc, hai tay ấn chặt vai Ngu Linh Tê để ngăn những suy nghĩ nguy hiểm đó trong đầu nàng lại: “Hơn nữa, việc ban hôn là do hoàng thượng quyết định, bất kể là chết thật hay chết giả đều là kháng chỉ, muội có hiểu không?”
“Muội biết.”
Ngu Linh Tê mỉm cười trấn an: “Cho nên, hiện tại vẫn chưa đến đường cùng mà phải không?”
Ngu Hoán Thần nhìn muội muội, im lặng một lúc.
...
Ngu Linh Tê đến căn nhà gỗ nơi Ninh Ân sống một mình.
Mưa nhẹ rơi, đầu ngón tay mảnh khảnh của nàng từ từ lướt qua bàn bậu cửa sổ, cuối cùng vẫn ở trên chiếc giường nhỏ gọn gàng.
Căn phòng trông vẫn như cũ, trên bàn vẫn còn trà thảo mộc chưa pha xong, Ngu Linh Tê không nhìn ra Ninh Ân mang đi thứ gì.
Rõ ràng đã hứa sẽ cho hắn mang đi một thứ làm quà tiễn biệt.
Trái tim chua xót và ngột ngạt, như thể bị một khối bông dày chặn lại.
Lúc Ninh Ân ở, nàng không có cảm giác gì mãnh liệt nhưngkhi hắn đi rồi, nàng mới muộn màng cảm thấy khổ sở trong lòng.
Hễ nhắm mắt lại là trong tâm trí toàn là hình bóng hắn.
Suốt hai ngày liền, Ngu Linh Tê đều tới căn nhà gỗ ngồi một lúc, như thể điều này sẽ làm cho nàng bình tĩnh lại và ứng phó với cuộc hôn nhân sắp tới.
Nếu giả chết là kháng chỉ, vậy kiểu gì cũng có cách khác để trì hoãn hôn lễ.
Đang nghĩ ngợi thì nàng bỗng giật mình.
Hôm nay, trong phòng xuất hiện một chiếc rương lớn làm bằng da quét sơn đỏ mạ vàng đặt ở ngay trước giường của Ninh Ân.
Ngu Linh Tê nhớ rõ ngày hôm qua khi nàng tới, trong phòng không có chiếc rương nào như vậy.
Hơn nữa, nàng đã dặn dò các tôi tớ thị tì không cho phép bất cứ ai động đến phòng của Ninh Ân, không thể nào là do người khác chuyển tới.
Chẳng lẽ là Ninh Ân quay lại lấy đồ gì còn sót lại?
Trái tim Ngu Linh Tê đập thình thịch, nàng vội vàng chạy vào phòng, nhìn xung quanh một hồi, cố nén vui mừng gọi: “Vệ Thất?”
Không có tiếng trả lời.
Nàng nuốt nước bọt, lại gọi: “Ninh Ân?”
“Nhớ ta đến vậy sao?”
Một tiếng cười khẽ vang lên từ phía sau, trái tim Ngu Linh Tê run lên, nàng quay đầu lại.
Khi tỉnh lại, Ngu Linh Tê đang nằm trong một không gian chật hẹp và tối tăm.
Nàng ngây người chớp mắt, cảnh tượng trước khi chìm vào giấc ngủ hiện về trong tâm trí.
Nàng nhớ mình nghe thấy tiếng cười khẽ của Ninh Ân, vừa mới kinh ngạc quay đầu lại thì thấy bóng tối bao trùm trước mặt.
Sau đó, sau tai nàng hơi tê ngứa, nàng nhẹ nhàng ngã vào một vòng tay rộng lớn và vững chắc.
Rồi sau đó, nàng đã nằm ở đây.
Dưới thân là nệm thêu trơn mịn và tinh tế, gối êm ái được đệm cẩn thận, bên hông có lỗ thông gió...
Nếu đoán không lầm thì lúc này nàng đang nằm trong chiếc rương to làm bằng da sơn đỏ mạ vàng đẹp mắt kia.
Ngu Linh Tê không biết bây giờ nàng đang ở đâu, nhưng sau khi nghe thấy tiếng va chạm nhẹ, chiếc rương được cẩn thận đặt xuống đất.
Sau đó, những bước chân đều đặn và quen thuộc tiến lại gần.
Ngu Linh Tê cắn môi, nín thở.
Sau tiếng sột soạt, chiếc rương được mở ra, ánh sáng rực rỡ tràn vào.
Quả nhiên, khuôn mặt tuấn mỹ và lạnh lùng của Ninh Ân xuất hiện phía trên miệng rương, họ bốn mắt nhìn nhau.
Đôi mắt đen láy của hắn ánh lên nụ cười, khi hắn nghiêng người, lọn tóc đen sau tai xõa xuống, suýt chạm vào chóp mũi của Ngu Linh Tê, hắn cứ thế thưởng thức dáng nằm tao nhã của Ngu Linh Tê.
Sau đó, Ninh Ân nháy mắt một cái thật chậm, mỉm cười: “Cần chút thời gian để tránh bọn cản đường, tiểu thư phải chịu ấm ức rồi.”
“...”
Ngu Linh Tê lườm hắn, thực sự không giận nổi.
Nàng đưa tay gạt lọn tóc đẹp của hắn đi, thở phì phò nói: “Vệ Thất, rốt cuộc huynh muốn làm gì?”
“Không phải tiểu thư đã hứa cho ta được mang một thứ ở Ngu phủ đi rồi hay sao?”
Ninh Ân vuốt má mỹ nhân trong rương, vô cùng nâng niu, chậm rãi nói: “Thứ duy nhất ta muốn mang đi chỉ có tiểu thư mà thôi.”
Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, dường như có một bóng đen quen thuộc đang ngồi ở đầu giường, đầy hứng thú chăm chú nhìn nàng.
“Ngoan, hai ngày nữa sẽ đến đón nàng.” Người đó nói rất nhẹ nhàng trầm thấp, giống như thì thầm.
Trên môi vừa ấm vừa ngứa, Ngu Linh Tê cau mày hừ một tiếng, mơ màng mở mắt ra, bức màn khẽ lay động nhưng không thấy bất kỳ bóng dáng nào.
Nàng trở mình tiếp tục ngủ.
Trời đổ mưa cả một đêm, những vũng nước trong đình viện trong vắt, soi bóng những hàng cây xanh thẫm.
Sáng sớm nhận được chiếu chỉ triệu kiến của hoàng hậu, Ngu Linh Tê hơi bất ngờ.
Nàng không có ấn tượng sâu sắc về Phùng Hoàng hậu, cho dù là kiếp trước hay hiện tại nàng cũng chỉ nhìn thấy bà một lần từ xa trong yến tiệc mùa xuân nên không nắm bắt được tính cách của bà.
Điều chắc chắn duy nhất là hoàng hậu chỉ đích danh nàng tới triệu kiến, nhất định không đơn giản chỉ là uống trà tán gẫu, những lợi ích liên quan đằng sau nó rắc rối phức tạp, tốt xấu không thể đoán trước được.
Sau khi mặc quần áo và đi ra ngoài, Ngu Linh Tế sững sờ khi nhìn thấy Thanh Tiêu đứng bên cạnh xe ngựa.
Bình thường Ninh Ân sẽ đi cùng nàng ra ngoài, nhưng hôm nay không thấy hắn đâu.
Ngu Uyên đích thân đưa nữ nhi ra ngoài, ông định nói nhưng thôi, cuối cùng thở dài thườn thượt và nghiêm nghị dặn dò: “Con gái ngoan, tỷ tỷ con sẽ cùng con vào cung. Nhớ kỹ nhất định phải cẩn thận trong lời nói và việc làm của con, lấy đại cục làm trọng.”
“Nữ nhi xin ghi nhớ.”
Ngu Linh Tê lại nhìn về hướng cổng phụ, sau đó mới tập trung tinh thần và đi theo Ngu Tân Di lên xe ngựa.
Khôn Ninh cung uy nghiêm và trang trọng.
Từ lâu đã nghe nói Phùng Hoàng hậu lễ Phật, ngay cả những cung nữ hầu hạ trước điện đều giống như điêu khắc bằng đất sét, ngay ngắn yên lặng.
Sau khi đợi nữ quan truyền tin, Ngu Linh Tê đi theo tỷ tỷ vào cung, khi nhìn thấy Tiết phu nhân bên cạnh hoàng hậu, Ngu Linh Tê sững sờ, trong lòng càng thêm bất an.
“Đứng dậy hết đi.” Hoàng hậu dựa vào trên giường nhỏ, tay chống lên bàn, cầm một chuỗi phật châu, chậm rãi xoay từng hạt.
Bà liếc nhìn hai nữ nhi của Ngu gia, ánh mắt rơi xuống trên người Ngu Linh Tê: “Nghe nói hai nữ nhi của Ngu tướng quân, một người thì cứng rắn, một người thì mềm yếu, giống như ngọn lửa cháy mạnh trong nước suối. Hôm nay nhìn kỹ một chút, quả thực là danh bất hư truyền.”
Ngu Linh Tê và Ngu Tân Di thở dài, đồng thanh nói: “Nương nương quá khen.”
Hoàng hậu nói: “Nhất là Ngu nhị cô nương dịu dàng hiền hậu, đoan trang nhã nhặn, quả nhiên xứng đôi vừa lứa với Tiết nhị lang ôn nhuận như ngọc. Nghe nói hai người là thanh mai trúc mã, cả hai đều là hậu duệ của trọng thần văn võ đắc lực, chẳng trách bệ hạ lại quan tâm để ý như vậy, phân phó bổn cung sắp xếp tốt mối hôn sự này.”
Ngu Linh Tê mím môi, bị Ngu Tân Di lặng lẽ kéo ống tay áo, ra hiệu cho nàng đừng hành động thiếu suy nghĩ.
“Tiết phu nhân, ngươi có hài lòng với tiểu nhi tức này không?” Hoàng hậu hơi duỗi thẳng người nhìn Tiết phu nhân đang ngồi yên lặng ở một bên.
Tiết phu nhân hiền từ, cười nói: “Bệ hạ và nương nương có lòng quan tâm thúc đẩy mối lương duyên này, thần phụ cảm kích còn không kịp, làm gì có ý kiến gì khác?”
“Nếu đã như vậy, bổn cung sẽ đứng ra làm chủ mối hôn sự này. Đợi bệ hạ hạ thánh chỉ ban hôn, sẽ để hai nhà hoàn thành hôn lễ.”
Hoàng hậu nhìn Ngu Linh Tê: “Ngu nhị cô nương, ngươi nghĩ thế nào?”
Tất nhiên, Ngu Linh Tê không ngu ngốc đến mức nghĩ rằng hoàng hậu đang thực sự hỏi ý kiến của mình.
Nàng kìm nén nhịp tim đang rối loạn của mình, cuộn chặt đầu ngón tay lạnh lẽo, ôn hoà nói: “Bẩm nương nương, chuyện lớn như hôn nhân của thần nữ, đương nhiên là nên nghe theo lời phụ mẫu.”
Thứ duy nhất có thể bao trùm lên hoàng quyền chính là lễ giáo.
Đây là câu trả lời hoàn hảo nhất mà Ngu Linh Tê có thể nghĩ ra, vừa không đồng ý trực tiếp, vừa không đắc tội hoàng hậu.
“Rất tốt.”
Hoàng hậu đánh mắt ra hiệu với cung nữ bên cạnh, cung nữ lập tức hiểu ý, dâng lên một viên ngọc bội đã chuẩn bị từ trước, đưa cho Ngu Linh Tê.
Ngay lúc đó, hàng loạt suy nghĩ xẹt qua trong đầu, Ngu Linh Tê hít một hơi thật sâu, nâng váy quỳ xuống, giơ hai cánh tay nặng như chì lên cao quá đỉnh đầu.
Vẻ mặt nàng bình tĩnh, nói: “Thần nữ, tạ ơn nương nương ban thưởng.”
Sau khi Tiết phu nhân và tỷ muội Ngu gia lui ra, cung nữ đóng cửa cung điện lại.
Phía sau bức bình phong một bóng dáng hiện ra, mặc áo màu đỏ gạch đeo thắt lưng ngọc, chính là đề đốc thái giám Thôi Ám.
“Xin chúc mừng nương nương! Bình quyền trong tay Ngu tướng quân được chia thành ba phần, thần được một phần, Tiết gia được một phần.”
Thôi Ám từ tốn nói: “Nếu Thái tử điện hạ có thể không chịu thua kém, cưới Ngô đại cô nương làm Thái tử phi, thì toàn bộ binh quyền sẽ nằm trong tay nương nương, ngài là người đầu tiên từ xưa đến nay.”
Mắt Hoàng hậu trống rỗng, lạnh nhạt nói: “Bổn cung chỉ là phụ nhân chốn thâm cung, cần binh quyền để làm gì? Chẳng qua là mưu quyền thay Thái tử mà thôi.”
Thôi Ám biết rõ mọi chuyện bên trong, khóe miệng giật giật, cúi đầu nói: “Nương nương sáng suốt.”
Bên ngoài đại điện, xe ngựa gập ghềnh, rũ bỏ mọi tâm sự.
Ngu Tân Di thở phào nhẹ nhõm, nắm ngón tay lạnh lẽo của Ngu Linh Tê nói: “Tuế Tuế, muội không sao chứ?”
Trong hai khắc ngắn ngủi gặp hoàng hậu, nàng ấy luôn lo lắng về phản ứng của muội muội mình, mồ hôi lạnh thấm ướt cả bộ lễ phục màu đỏ thắm.
“Không sao.”
Ngu Linh Tê lắc đầu, nở nụ cười dịu dàng ngoan ngoãn: “Ý của hoàng hậu cũng là ý của hoàng thượng, bọn họ muốn phân tách quyền lực của cha. Chỉ có thuận theo mối hôn sự này mới có thể thể hiện thành ý, khiến hoàng thượng thôi nghi ngờ… Muội biết phải làm như thế nào, a tỷ.”
Điều duy nhất nàng vui mừng là hiện tại còn nửa năm nữa mới tới thời điểm Ninh Ân nắm quyền ở kiếp trước, mọi thứ vẫn còn kịp.
Nàng muốn nhanh chóng gặp Ninh Ân.
Ngu Linh Tê hít một hơi thật sâu, nắm chặt ngón tay, chưa bao giờ nàng lại muốn được nhìn thấy Ninh Ân như vậy.
Xe ngựa quay trở về Ngu phủ, trước khi nó hoàn toàn dừng lại, Ngu Linh Tê không thể chờ đợi được nữa cúi xuống và bước ra ngoài, nhảy xuống khỏi xe.
Hôm nay vào cung, nàng vấn búi tóc nhỏ, mặt phấn cài thoa vàng, chiếc váy màu đỏ hoa hạnh giống như bông hoa sen nở rộ.
Nàng dứt khoát vén váy lên và chạy về phía ngôi nhà gỗ ở sân sau mặc kệ cơn gió ẩm ướt sau cơn mưa.
Đẩy cửa ra, căn phòng trống không, không thấy Ninh Ân.
Nàng bình tĩnh lại, đi đến cây cầu chỗ hồ sen, đi đến nhà thuỷ tạ, nhưng đều không thấy Ninh Ân đâu.
Ra ngoài rồi sao?
Đang do dự thì phía sau có tiếng bước chân vững vàng, trong lòng Ngu Linh Tê mừng rỡ, nàng nhanh chóng quanh người...
Nụ cười sững lại, nàng thất vọng gọi một tiếng: “Huynh trưởng?”
“Không vui khi nhìn thấy ca ca như vậy sao?”
Ngu Hoán Thần nhướng cặp mày khí khái, có phần trách móc.
“Đâu có?”
Ngu Linh Tê bình ổn lại hơi thở gấp gáp, rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Vệ… điện hạ đâu?”
Ngu Hoán Thần không nói.
Ngu Linh Tê đoán được, trái tim giống như đá rơi xuống ao, từ từ chìm xuống.
“Hắn đi đâu vậy?” Nàng nhẹ giọng hỏi.
Phải đi vội vã như thế nào mới không có cơ hội nói lời tạm biệt với nàng?
“Không biết. Tuế Tuế, tình huống trước mắt khẩn cấp, Ngu gia cũng không thể giấu hắn cả đời được.”
Ngu Hoán Thần nói: “Tuy nhiên, hắn có thế lực nhất định ở ngoài cung, kiểu gì cũng có nơi để đi. Chỉ có điều, thế lực đó chưa chạm đến cốt lõi của triều đình, dù bên ngoài cung có suôn sẻ như thế nào đi chăng nữa thì khi vào cung cũng sẽ nửa bước khó đi. Cha đồng ý giao binh quyền ra là bỏ tốt để bảo vệ xe, bây giờ Ngu gia đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, hắn càng cách xa chúng ta càng an toàn.”
Tình hình hiện tại không phải Ninh Ân liên lụy Ngu gia, mà là Ngu gia liên lụy Ninh Ân.
“Muội hiểu rồi, huynh trưởng.”
Ngu Linh Tê đưa mắt nhìn xuống, nói khẽ: “Nếu hoàng thượng nắm được chứng cứ quan hệ của hắn và Ngu gia, hoàng thượng sẽ nghi ngờ hắn đã nắm được binh quyền của Ngu gia, khi đối phó với Ngu gia cũng sẽ liên luỵ đến hắn.”
Nàng chỉ hơi hụt hẫng, ngày hôm qua, hắn còn ngồi bên mép giường mỉm cười xem nàng ngủ, hôm nay hắn đã biến mất không còn thấy bóng dáng.
Đã cùng nhau trải qua bao nhiêu thăng trầm, không nên nói lời từ biệt qua loa như vậy.
“Ngô Tân Di đã nói tỉ mỉ với huynh về việc hôm nay vào cung gặp mặt hoàng hậu.”
Ngu Hoán Thần đổi chủ đề: “Việc nhỏ không nhịn được thì sao có thể làm nên chuyện lớn, càng vào những lúc như thế này, muội càng phải giữ bình tĩnh, muội làm rất tốt.”
Giọt mưa tích tụ trên lá sen lăn hai vòng rồi rớt xuống nước.
Ngu Linh Tê nghiêm túc nói: “Muội biết đây chỉ là kế tạm thời, nhưng huynh trưởng, muội không muốn gả cho Tiết Sầm.”
Ngu Hoán Thần kinh ngạc, nhanh chóng bình tĩnh lại, cau mày hỏi: “Bởi vì... hắn?”
Ngu Linh Tê gật đầu: “Bởi vì hắn.”
“Mọi người đều nói muội và Tiết Sầm là thanh mai trúc mã, trời sinh một đôi. Kỳ thật Tiết nhị lang là niềm an ủi hiếm hoi trong lòng muội bấy lâu nay, nhưng muội biết rất rõ đó không phải là tình cảm nam nữ.”
Ánh mắt Ngu Linh Tê hiện lên một tia dịu dàng, không có hận đời và khóc lóc náo loạn, chỉ yên lặng, kiên định nói với huynh trưởng của mình: “Muội trân trọng mạng sống của mình, bất kể bị ép đến hoàn cảnh tuyệt vọng như thế nào, muội vẫn sẽ sống tốt, tuy rằng muội đã cứu Tiết nhị lang, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc chết cùng huynh ấy. Chỉ có Ninh Ân là muội tình nguyện giao phó tính mạng…”
Ngu Hoán Thần lập tức tròn mắt.
“Tuế Tuế! Muội không được làm chuyện ngu ngốc.”
Sắc mặt Ngu Hoán Thần vô cùng nghiêm túc, hai tay ấn chặt vai Ngu Linh Tê để ngăn những suy nghĩ nguy hiểm đó trong đầu nàng lại: “Hơn nữa, việc ban hôn là do hoàng thượng quyết định, bất kể là chết thật hay chết giả đều là kháng chỉ, muội có hiểu không?”
“Muội biết.”
Ngu Linh Tê mỉm cười trấn an: “Cho nên, hiện tại vẫn chưa đến đường cùng mà phải không?”
Ngu Hoán Thần nhìn muội muội, im lặng một lúc.
...
Ngu Linh Tê đến căn nhà gỗ nơi Ninh Ân sống một mình.
Mưa nhẹ rơi, đầu ngón tay mảnh khảnh của nàng từ từ lướt qua bàn bậu cửa sổ, cuối cùng vẫn ở trên chiếc giường nhỏ gọn gàng.
Căn phòng trông vẫn như cũ, trên bàn vẫn còn trà thảo mộc chưa pha xong, Ngu Linh Tê không nhìn ra Ninh Ân mang đi thứ gì.
Rõ ràng đã hứa sẽ cho hắn mang đi một thứ làm quà tiễn biệt.
Trái tim chua xót và ngột ngạt, như thể bị một khối bông dày chặn lại.
Lúc Ninh Ân ở, nàng không có cảm giác gì mãnh liệt nhưngkhi hắn đi rồi, nàng mới muộn màng cảm thấy khổ sở trong lòng.
Hễ nhắm mắt lại là trong tâm trí toàn là hình bóng hắn.
Suốt hai ngày liền, Ngu Linh Tê đều tới căn nhà gỗ ngồi một lúc, như thể điều này sẽ làm cho nàng bình tĩnh lại và ứng phó với cuộc hôn nhân sắp tới.
Nếu giả chết là kháng chỉ, vậy kiểu gì cũng có cách khác để trì hoãn hôn lễ.
Đang nghĩ ngợi thì nàng bỗng giật mình.
Hôm nay, trong phòng xuất hiện một chiếc rương lớn làm bằng da quét sơn đỏ mạ vàng đặt ở ngay trước giường của Ninh Ân.
Ngu Linh Tê nhớ rõ ngày hôm qua khi nàng tới, trong phòng không có chiếc rương nào như vậy.
Hơn nữa, nàng đã dặn dò các tôi tớ thị tì không cho phép bất cứ ai động đến phòng của Ninh Ân, không thể nào là do người khác chuyển tới.
Chẳng lẽ là Ninh Ân quay lại lấy đồ gì còn sót lại?
Trái tim Ngu Linh Tê đập thình thịch, nàng vội vàng chạy vào phòng, nhìn xung quanh một hồi, cố nén vui mừng gọi: “Vệ Thất?”
Không có tiếng trả lời.
Nàng nuốt nước bọt, lại gọi: “Ninh Ân?”
“Nhớ ta đến vậy sao?”
Một tiếng cười khẽ vang lên từ phía sau, trái tim Ngu Linh Tê run lên, nàng quay đầu lại.
Khi tỉnh lại, Ngu Linh Tê đang nằm trong một không gian chật hẹp và tối tăm.
Nàng ngây người chớp mắt, cảnh tượng trước khi chìm vào giấc ngủ hiện về trong tâm trí.
Nàng nhớ mình nghe thấy tiếng cười khẽ của Ninh Ân, vừa mới kinh ngạc quay đầu lại thì thấy bóng tối bao trùm trước mặt.
Sau đó, sau tai nàng hơi tê ngứa, nàng nhẹ nhàng ngã vào một vòng tay rộng lớn và vững chắc.
Rồi sau đó, nàng đã nằm ở đây.
Dưới thân là nệm thêu trơn mịn và tinh tế, gối êm ái được đệm cẩn thận, bên hông có lỗ thông gió...
Nếu đoán không lầm thì lúc này nàng đang nằm trong chiếc rương to làm bằng da sơn đỏ mạ vàng đẹp mắt kia.
Ngu Linh Tê không biết bây giờ nàng đang ở đâu, nhưng sau khi nghe thấy tiếng va chạm nhẹ, chiếc rương được cẩn thận đặt xuống đất.
Sau đó, những bước chân đều đặn và quen thuộc tiến lại gần.
Ngu Linh Tê cắn môi, nín thở.
Sau tiếng sột soạt, chiếc rương được mở ra, ánh sáng rực rỡ tràn vào.
Quả nhiên, khuôn mặt tuấn mỹ và lạnh lùng của Ninh Ân xuất hiện phía trên miệng rương, họ bốn mắt nhìn nhau.
Đôi mắt đen láy của hắn ánh lên nụ cười, khi hắn nghiêng người, lọn tóc đen sau tai xõa xuống, suýt chạm vào chóp mũi của Ngu Linh Tê, hắn cứ thế thưởng thức dáng nằm tao nhã của Ngu Linh Tê.
Sau đó, Ninh Ân nháy mắt một cái thật chậm, mỉm cười: “Cần chút thời gian để tránh bọn cản đường, tiểu thư phải chịu ấm ức rồi.”
“...”
Ngu Linh Tê lườm hắn, thực sự không giận nổi.
Nàng đưa tay gạt lọn tóc đẹp của hắn đi, thở phì phò nói: “Vệ Thất, rốt cuộc huynh muốn làm gì?”
“Không phải tiểu thư đã hứa cho ta được mang một thứ ở Ngu phủ đi rồi hay sao?”
Ninh Ân vuốt má mỹ nhân trong rương, vô cùng nâng niu, chậm rãi nói: “Thứ duy nhất ta muốn mang đi chỉ có tiểu thư mà thôi.”