Chương 37: Xếp hạng
Cuối giờ Tuất, đèn dầu đã sắp cháy hết, hai chiếc xe ngựa lần lượt dừng lại trước cổng Ngu phủ.
Những người hầu nghe thấy tiếng thì nhanh chóng chạy ra, vội vàng đỡ Ngu Tân Di vào cửa.
Lúc này Ngu Tân Di đã tỉnh, nhưng tay chân vẫn chưa có sức lực, nắm lấy tay Ngu Linh Tê thì thào: “Tuế Tuế, muội đoán đúng rồi...”
Ngu Linh Tê biết lần này đi đến Đông cung, nhất định nàng ấy đã thăm dò được một chút tình báo, không khỏi nắm lấy tay nàng ấy, nhẹ giọng an ủi: “Tỷ yên tâm, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Nói xong, nàng dặn dò người hầu: “Khẽ tiếng một chút, đừng kinh động tới phu nhân.”
Ninh Tử Trạc ngồi ở trong xe vén tấm rèm che lên, nhìn Ngu Tân Di được đưa về phòng nghỉ ngơi.
Ngu Linh Tê để ý thấy hắn ta có hai dấu răng xanh đỏ ở trên cổ và cổ tay, nghĩ rằng có thể là do khi chị mình đã cắn bừa khi thần trí không tỉnh táo.
Cảm nhận được ánh mắt của Ngu Linh Tê, Ninh Tử Trạc cười không để tâm, kéo tay áo xuống để che lại dấu vết.
Mọi người đều nói Nam Dương tiểu Quận vương là một thiếu gia nhà giàu được nuông chiều mà kiêu căng, ngày thường chỉ biết trêu chó chọc mèo không lúc nào rảnh rỗi, nhưng vào thời khắc mấu chốt lại có thể thể hiện ra được vài phần chân thành của một người thiếu niên có nghĩa khí.
Ngu Linh Tê cẩn thận gấp lại chiếc áo choàng dệt bằng tơ vàng của hắn ta, hai tay cung kính đưa trả lại: “Cảm ơn Quận vương điện hạ! Ta và tỷ sẽ luôn ghi nhớ ân tình này của ngài.”
"Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, Nhị tiểu thư không cần khách sáo.”
Nam Dương tiểu Quận vương hào phóng khoát tay, giọng nói mang theo vẻ trong trẻo chỉ thiếu niên mới có: “Vả lại bản vương cũng không có làm làm. Vừa mới tới cửa cung đã nghe nói là Đông cung xảy ra chuyện, hai nơi lầu các đang bốc cháy, tình cờ gặp được Bệ Hạ nghe tin tức cũng đang đi đến, ta mới có thể kịp thời đuổi đến nơi.”
Nếu không có trận hỏa hoạn kia thì hắn ta đã không thể mời Hoàng Thượng đến nhanh chóng như vậy, vào cung thỉnh kiến, bẩm báo, sau khi toàn bộ quá trình hoàn thành, ít nhất cũng cần trì hoãn đến nửa canh giờ nữa.
Nếu thực sự như vậy, hắn ta không thể tưởng tượng được Ngu Ti sử sẽ gặp phải chuyện gì ở Đông cung.
Một nữ tử mạnh mẽ tựa lửa như Ngu Ti sử không nên bị làm nhục vì điều này.
Nghe những gì Ninh Tử Trạc nói, Ngu Linh Tê vô thức nhìn về hướng người bên cạnh.
Xe ngựa của Ngu phủ lặng lẽ dừng lại trước bậc thềm, cạnh xe trống trơn, Ninh Ân cũng không còn ở đó nữa.
Ngu Tân Di đứng trong tịnh thất giội mấy chậu nước lạnh lên đầu, thân thể mềm mại nóng hổi của nàng ấy căng cứng trong phút chốc, cuối cùng cũng xem như đã tỉnh táo lại.
Ngu Linh Tê bước vào cửa thì liền trông thấy nàng ấy đang tạt mấy gáo nước lạnh lên đầu và đập phá chậu gỗ: “Tên tiểu nhân hèn hạ Ninh Đàn này, thật tức chết ta mà! Quả nhiên thế hệ hoàng gia này không có gì tốt đẹp!”
Những người tốt trong hoàng gia chưa kịp sống đến tuổi trưởng thành thì đã chết đột ngột. Còn mấy kẻ sống sót còn lại thì toàn là thứ gì đâu không!
Ngu Linh Tê nói: “Cũng không thể nói như vậy, có thể còn có một hai người tốt thì sao?”
Biết nàng đang nói về Ninh Tử Trạc, Ngu Tân Di nhặt khăn trên bình phong lên lau mặt: “Cũng chỉ là thằng chột làm vua xứ mù mà thôi.”
Nàng ấy thay một bộ quần áo khô, mùi ngòn ngọt dính trên bộ quân phục khiến nàng ấy ngửi mà cảm thấy ghê tởm.
Trái tim bị kéo căng cả ngày của Ngu Linh Tê cuối cùng cũng có thể thở được trong chốc lát, nàng không kìm được tiến lên ôm lấy vòng eo thon săn chắc của chị mình, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nói: “Tỷ, đêm nay tỷ thật sự đã làm muội rất sợ.”
Ngu Tân Di buông mái tóc ướt sũng, quay người vỗ lưng muội muội: “Tuế Tuế đừng sợ, tỷ của muội từ nhỏ đã lăn lộn đánh đấm trong quân doanh, rất có năng lực. Chỉ dựa vào thủ đoạn bỉ ổi của Ninh Đàn thì không thể làm gì được tỷ đâu.”
Ngu Linh Tê gật đầu.
Vẫn còn việc chính cần bàn bạc, nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi thu lại cảm xúc của mình, nói: “Chúng ta đã biết lương thực chuẩn bị cho cứu tế do Thái Tử bày mưu tính kế hãm hại, đã rút dây động rừng nên Thái Tử nhất định sẽ tìm cách liên lạc với kẻ phản bội đã lấy trộm lương thực, tiêu hủy bằng chứng.”
Ngu Tân Di buông nàng ra, cau mày nói: “Đúng vậy, đây là một vấn đề khó giải.”
Song Ngu Linh Tê lại lắc đầu: “Không phải, đây là cơ hội để chúng ta đánh trả.”
“Ý Tuế Tuế là gì?”
“Cử người để mắt tới hộ bộ thị lang Vương Lệnh Thanh. Nếu Thái Tử có động tĩnh gì nhất định sẽ truyền tin cho hắn. Lương thực cứu tế cho thiên tai lên tới ba vạn thạch sẽ cần một kho lớn để cất chứa, không thể tiêu hủy một cách nhanh chóng được. Dựa theo manh mối đó, chúng ta có thể tìm ra nơi lưu trữ lương thực cứu tế lần này.”
“Xuất sắc!”
Ngu Tân Di không khỏi nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, chuyển từ giận dữ thành vui mừng: “Tuế Tuế, muội đã học được những thứ này từ ai? Muội càng ngày càng thông minh đó.”
Ngu Linh Tê cười mà không nói gì.
So sánh với Ninh Ân thì thủ đoạn binh tôm tướng tép này quả thực không thể nào sánh nổi.
“Không nói nhiều, tỷ sẽ kêu người qua đó theo dõi sát sao.”
Ngu Tân Di nói: “Cho dù hắn ta dùng chim bồ câu truyền tin hay là ra roi thúc ngựa gửi mật thư thì cũng đều phải chặn lại.”
Ngu Linh Tê lo lắng cho thân thể của nàng ấy hơn: “Tỷ cần phải nghỉ ngơi, để Thanh Tiêu làm đi.”
Buổi trưa ngày mai là hạn chót rồi, sao nảng ấy còn ngủ được?
Ngu Tân Di ôm lấy muội muội, ấn gáy nàng, lúng búng nói: “Tuế Tuế, chăm sóc nương thật tốt.”
Nói xong, nàng ấy cầm bội đao của mình lên, sải bước ra khỏi cửa.
Đến giờ theo đồng hồ nước bằng đồng, ngoài phố vang lên tiếng mõ báo canh hai.
Ngu Linh Tê ngồi một lúc, không hiểu sao luôn nghĩ đến bóng dáng siết cương dừng xe cùng đôi mắt lạnh lùng như trăng soi bóng trong đầm nước lạnh của Ninh Ân.
Nàng hít sâu một hơi, mở cửa gọi người hầu: “Bảo phòng bếp chuẩn bị một chút đồ ăn khuya, mang cả rượu ấm lên đây.”
Một lúc sau, bữa khuya đã được chuẩn bị xong, Ngu Linh Tê đặt nó vào hộp thức ăn hoa sơn mài, cầm đèn đi ra sân sau.
Đèn trong nhà vẫn sáng, Ngu Linh Tê kêu người hầu đứng ở đằng xa đợi, còn nàng thì cầm lấy hộp thức ăn bước tới gõ cửa.
Cánh cửa khép hờ nên chỉ cần chạm nhẹ một cái là nó đã tự động mở ra.
Ngu Linh Tê không nghĩ nhiều, nàng vừa vén váy bước vào cửa thì đã lập tức nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.
Khi ngẩng đầu nhìn lên, nàng thấy Ninh Ân đang khỏa thân ngồi trong bồn tắm bên cạnh cửa sổ.
Nhìn thấy Ngu Linh Tê không mời mà đến, hắn không hề xấu hổ mà chỉ bình tĩnh nâng mắt lên, ánh nước nhỏ vụn phản chiếu trong đôi mắt đen, đường nét trên cơ thể rắn chắc và rõ ràng, những giọt nước li ti trên người phập phồng theo từng hơi thở của hắn.
Ánh sáng lờ mờ làm cho cơ thể quá mức lạnh lẽo và trắng của hắn như có thêm vài phần trơn bóng tựa ngọc ấm.
Ngu Linh Tê dừng bước chân, ánh mắt không khỏi lần theo những giọt nước nhỏ xuống cằm hắn, lướt qua đường viền nhấp nhô rồi đáp xuống khuôn ngực rắn chắc của hắn.
Sau khi chăm sóc được nửa năm, những vết sẹo trước đây đã mờ đi, ngoại trừ trên ngực trái còn một vết thương cũ màu trắng dài hai tấc trông giống như bị thương bởi một lưỡi dao ngắn.
Kiếp trước Ngu Linh Tê từng nhìn thấy vết thương này.
Mỗi lần nhìn thấy nó, nàng đều rất tò mò, phải là cao thủ đến độ nào mới thể đâm vào tim Ninh Ân chứ.
“Tiểu thư còn định nhìn bao lâu nữa đây?”
Có tiếng nước vang lên, Ninh Ân nâng cánh tay, thản nhiên đặt lên thành bồn tắm, không chút xấu hổ đề nghị: “Ngài có muốn lại gần hơn, để xem rõ hơn một chút không?”
Ngu Linh Tê xin từ chối.
Cũng không phải là nàng ngại ngùng, dù sao thì khi hầu hạ hắn tắm rửa ở kiếp trước, nàng còn từng thấy những cảnh tượng càng kích thích hơn nhiều.
Chỉ thân thể của Ninh Ân thôi cũng khiến nàng cảm thấy nguy hiểm.
Đó là một cảm giác bị áp bức khắc sâu vào xương tủy.
“Ta đã chuẩn bị bữa tối, đợi huynh ở trong đình ngoài hành lang nhé.” Sau đó, nàng đóng cửa và đi ra ngoài.
Hít lấy bầu không khí ẩm ướt sau cơn mưa, nàng chậm rãi bước từng bước chậm lại, kìm nén sự khô nóng bắt đầu ngóc đầu dậy trong người.
Sau khi ở trong đình đợi khoảng một tách trà, Ninh Ân bước trên vùng nước đọng ánh trắng và khoanh tay mà đi đến.
Hắn mặc một chiếc áo trong màu trắng như tuyết, mái tóc đen như mực buông xõa, cả người tràn đầy hơi nước. Nếu không tính cặp lông mày quá lạnh lùng và tính khí tàn nhẫn và đen tối của hắn, thì hắn cũng có phong thái của một quân tử tuấn mỹ đến mức không ai sánh kịp.
Bữa tối đã được bày đầy trên bàn đá, bao gồm cả bánh ngọt tinh tế cũng như rượu ngon hảo hạng và đồ ăn thịnh soạn, tất cả đều là loại tươi ngon nhất.
Dưới ngọn đèn trong đình bát giác, Ngu Linh Tê giống như một bức tranh mỹ nhân sống động, ngay cả mái tóc cũng phát sáng.
“Ngồi đi.” Ngu Linh Tê mỉm cười ra hiệu.
Ninh Ân nhìn nàng một cái, vén áo bào lên ngồi đối diện nàng, giọng nói bình bình: “Lần này tiểu thư đến để xin lỗi hay cảm ơn vậy?”
“Đều không phải.”
Đôi tay trắng nõn của Ngu Linh Tê rót rượu, đưa cho hắn một ly: “Tối nay song hỷ lâm môn, đặc biệt tới mời Vệ Thất cùng uống rượu ăn mừng.”
Ninh Ân cầm lấy chén rượu thưởng thức, chưa uống vội: “Một canh giờ trước tiểu thư còn định hi sinh vì đạo, tình cảnh nguy hiểm còn chưa giải quyết được, làm sao lại có song hỷ lâm môn chứ?”
Ngu Linh Tê ngước mắt lên cười, nhẹ nhàng nói: “Ta và chị ta có được sự giúp đỡ của quý nhân và thoát khỏi nguy hiểm. Đây là chuyện vui.”
Ngừng một chút, nàng nhìn vào đôi mắt sâu như mực đang nhướng lên của Ninh Ân, kiên định nói: “Sự kiện tối nay chứng tỏ ta và Vệ Thất có mục tiêu chung, trao đổi thuận lợi, hợp tác đôi bên cùng có lợi. Đây là chuyện vui thứ hai.”
Ninh Ân hơi nhướng mày, trong mắt hiện lên vài phần hứng thú.
“Làm sao tiểu thư biết, mục tiêu của ta là gì?”
“Trong mắt Vệ Thất, ta ngốc đến thế ư?”
Nàng không trả lời câu hỏi mà hỏi lại, nhưng Ninh Ân đã bật cười: “Đúng vậy, tiểu thư nhìn như ngây thơ, nhưng lại thông suốt như gương sáng. Bằng không, tiểu thư làm sao có thể nghĩ ra cách dùng thân thể của mình làm mồi nhử?”
Ngu Linh Tê giả vờ không hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời nói của hắn, nâng ly và nói: “Ta kính huynh một ly.”
Ninh Ân cầm chén rượu không nhúc nhích. Hắn một mình leo trở về từ địa ngục, chỉ cần con cờ, không cần đồng minh.
Ngu Linh Tê cũng không bận tâm, nàng chủ động chạm vào cốc của hắn, một tiếng “cạch” vang lên.
Nàng uống trước rồi mới nói như thể hiện sự tôn trọng. Ngu Linh Tê cau mày, cái miệng nhỏ mím lại nhấp một ngụm rồi ra hiệu đã uống hết, đôi môi đỏ tươi lóng lánh ánh sáng của rượu còn vương lại, khiến con người ta mê muội đến độ muốn bắt lấy.
Ninh Ân im lặng một lúc, sau đó, trong ánh mắt mong đợi của nàng, hắn giơ tay đưa rượu lên môi uống cạn, hầu kết khẽ động, đặt cốc xuống rồi úp ngược.
Ngu Linh Tê mỉm cười hài lòng.
Mưa phùn trên gốc chuối tây, bóng đêm vắng lặng.
Ninh Ân đỡ thái dương, nhẹ nói: “Đây là lần cuối cùng.”
Hắn vì mỹ nhân xinh đẹp ngọt ngào trước mặt mà buông tha cho ba vạn thạch lương thực chuẩn bị cho việc phát động đấu tranh chính trị.
Nhưng không sao, hắn không bao giờ làm ăn thua lỗ, hắn đã nghĩ ra một cách chơi thú vị hơn.
Về phần miếng thịt mỡ đã đến miệng kia, sớm muộn gì cũng sẽ đòi lại từ chỗ nàng.
Ninh Ân nhìn chằm chằm vào đôi môi ẩm ướt và xinh đẹp của nàng, ngón tay mảnh khảnh mơn trớn vành cốc không biết là cố ý hay vô tình.
Sau một lúc, hắn nói một câu không đầu không đuôi: “Ngày thứ năm phải không?”
“Cái gì?” Ngu Linh Tê nghiêng đầu.
Nhưng Ninh Ân không giải thích, nở một nụ cười khó tỏ, chậm rãi nói: “Thật ra, ta rất tò mò. Tiểu thư trong lòng mang thiên hạ, quan tâm rất nhiều điều, thế thì không biết Vệ Thất được xếp ở đâu?”
“Lòng ta chưa từng mang thiên hạ. Chỉ là...”
Chỉ là đời trước cô đơn cực khổ quá rồi, cho nên mới muốn nắm lấy tất cả những ấm áp mà nàng có thể nắm giữ và bảo vệ những người mà nàng muốn bảo vệ.
Cảm giác chuếnh choáng trào lên, tan thành chút ấm áp trong lòng.
Ngu Linh Tê suy nghĩ nghiêm túc về câu hỏi của Ninh Ân, mân mê đầu ngón tay: “Cha, mẹ, huynh trưởng và chị ta, bốn người này ngang hàng với nhau, và họ đều là những người quan trọng nhất trong lòng ta, sau đó là A Ly, Tiết...”
Ninh Ân nheo mắt đầy nguy hiểm.
Ngu Linh Tê suy nghĩ thêm chốc, dường như đời này nàng không nợ Tiết Sầm cái gì hết, nên đổi miệng nói: "Người tiếp theo là Hoa Nô, Vệ Thất...”
Ninh Ân khịt mũi.
Ngay cả một con mèo cũng có thể ở phía trên hắn ta.
Hắn gật đầu, ngón tay chạm vào cái chén, đứng lên nói: “Vệ Thất hiểu rồi.”
Lần cuối cùng hắn nói “Vệ Thất hiểu rồi” là khi hắn tính kế để Tiết Sầm rơi xuống hồ và suýt thì chết đuối.
Tim Ngu Linh Tê lệch một nhịp, hỏi: “Đồ ăn còn chưa ăn xong đâu, huynh đi đâu vậy?”
“Giết con mèo.”
Ninh Ân chắp tay, gió cuốn lấy một sợi tóc xẹt qua khóe môi, cười như không cừơi nói: “Nếu ta giết thêm một người, địa vị của ta trong lòng tiểu thư sẽ tăng thêm một bậc. Sau khi giết hết bọn họ, Vệ Thất sẽ là người quan trọng nhất trong lòng tiểu thư rồi."
Hắn nói những lời độc ác nhất bằng giọng điệu nhẹ nhàng nhất.
Những người khác nói như vậy có thể chỉ đang nói đùa, nhưng Ngu Linh Tê biết rằng Ninh Ân thì không, hắn thực sự có thể làm được.
Không nhịn được thở dài, nàng đứng dậy nói: “Vệ Thất, lại đây.”
Ninh Ân đứng im không nhúc nhích.
Ngu Linh Tê bước đến gần hắn và lặp lại: “Lại gần đây.”
Ninh Ân giữ nguyên tư thế chắp tay, nhìn nàng một cái rồi hơi bất đắc dĩ nghiêng người để lại gần nàng.
Thế là Ngu Linh Tê ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt lạnh lùng của hắn, nàng cầm tay hắn lên đặt nhẹ lên ngực của mình.
“Huynh tính như vậy không đúng.”
Hành lang yên tĩnh, nàng nhìn vào đôi mắt gần mình trong gang tấc của Ninh Ân, dịu dàng nói: “Ta chỉ có rất ít người quan trọng trong đời, họ đều sống trong trái tim ta. Mỗi lần huynh giết một người, đều giống như dùng dao đâm vào tim ta vậy. Nếu huynh giết hết thảy, trái tim ta cũng sẽ chết, chỉ khiến ta càng ngày càng xa rời huynh hơn thôi, hiểu không? "
Ánh mắt Ninh Ân hạ xuống, dừng lại ở bàn tay trắng muốt đang che lại bộ ngực mềm mại của nàng.
Sau một hồi im lặng, hắn lắc đầu chế nhạo, "Thật không công bằng."
“Cái gì…”
Ngu Linh Tê bối rối, lại bị hắn nắm lấy cổ tay, sau đó ấn lòng bàn tay nàng vào ngực mình.
Hoàn toàn khác với vẻ mềm mại và đầy đặn của con gái, cơ bắp dưới lớp áo mỏng săn chắc, nhịp tim đều đặn đập vào lồng ngực khiến đầu ngón tay của Ngu Linh Tê tê dại.
Không biết là do say rượu hay do hương thuốc còn sót lại, cả người Ngu Linh Tê đều bị bóng đen của hắn che khuất, sững sờ như con mồi bị khóa chặt, sợ hãi không dám động đậy.
Tuy nhiên, Ninh Ân không cho nàng cơ hội lùi bước, bàn tay thon dài và mạnh mẽ nắm chặt lòng bàn tay nàng.
Hắn nghiêng người về phía trước áp sát nàng, tiếng cười khẽ lấn át chất giọng nặng nề: “Tiểu thư đoán thử xem, chỗ này có bao nhiêu người?”
Những người hầu nghe thấy tiếng thì nhanh chóng chạy ra, vội vàng đỡ Ngu Tân Di vào cửa.
Lúc này Ngu Tân Di đã tỉnh, nhưng tay chân vẫn chưa có sức lực, nắm lấy tay Ngu Linh Tê thì thào: “Tuế Tuế, muội đoán đúng rồi...”
Ngu Linh Tê biết lần này đi đến Đông cung, nhất định nàng ấy đã thăm dò được một chút tình báo, không khỏi nắm lấy tay nàng ấy, nhẹ giọng an ủi: “Tỷ yên tâm, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Nói xong, nàng dặn dò người hầu: “Khẽ tiếng một chút, đừng kinh động tới phu nhân.”
Ninh Tử Trạc ngồi ở trong xe vén tấm rèm che lên, nhìn Ngu Tân Di được đưa về phòng nghỉ ngơi.
Ngu Linh Tê để ý thấy hắn ta có hai dấu răng xanh đỏ ở trên cổ và cổ tay, nghĩ rằng có thể là do khi chị mình đã cắn bừa khi thần trí không tỉnh táo.
Cảm nhận được ánh mắt của Ngu Linh Tê, Ninh Tử Trạc cười không để tâm, kéo tay áo xuống để che lại dấu vết.
Mọi người đều nói Nam Dương tiểu Quận vương là một thiếu gia nhà giàu được nuông chiều mà kiêu căng, ngày thường chỉ biết trêu chó chọc mèo không lúc nào rảnh rỗi, nhưng vào thời khắc mấu chốt lại có thể thể hiện ra được vài phần chân thành của một người thiếu niên có nghĩa khí.
Ngu Linh Tê cẩn thận gấp lại chiếc áo choàng dệt bằng tơ vàng của hắn ta, hai tay cung kính đưa trả lại: “Cảm ơn Quận vương điện hạ! Ta và tỷ sẽ luôn ghi nhớ ân tình này của ngài.”
"Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, Nhị tiểu thư không cần khách sáo.”
Nam Dương tiểu Quận vương hào phóng khoát tay, giọng nói mang theo vẻ trong trẻo chỉ thiếu niên mới có: “Vả lại bản vương cũng không có làm làm. Vừa mới tới cửa cung đã nghe nói là Đông cung xảy ra chuyện, hai nơi lầu các đang bốc cháy, tình cờ gặp được Bệ Hạ nghe tin tức cũng đang đi đến, ta mới có thể kịp thời đuổi đến nơi.”
Nếu không có trận hỏa hoạn kia thì hắn ta đã không thể mời Hoàng Thượng đến nhanh chóng như vậy, vào cung thỉnh kiến, bẩm báo, sau khi toàn bộ quá trình hoàn thành, ít nhất cũng cần trì hoãn đến nửa canh giờ nữa.
Nếu thực sự như vậy, hắn ta không thể tưởng tượng được Ngu Ti sử sẽ gặp phải chuyện gì ở Đông cung.
Một nữ tử mạnh mẽ tựa lửa như Ngu Ti sử không nên bị làm nhục vì điều này.
Nghe những gì Ninh Tử Trạc nói, Ngu Linh Tê vô thức nhìn về hướng người bên cạnh.
Xe ngựa của Ngu phủ lặng lẽ dừng lại trước bậc thềm, cạnh xe trống trơn, Ninh Ân cũng không còn ở đó nữa.
Ngu Tân Di đứng trong tịnh thất giội mấy chậu nước lạnh lên đầu, thân thể mềm mại nóng hổi của nàng ấy căng cứng trong phút chốc, cuối cùng cũng xem như đã tỉnh táo lại.
Ngu Linh Tê bước vào cửa thì liền trông thấy nàng ấy đang tạt mấy gáo nước lạnh lên đầu và đập phá chậu gỗ: “Tên tiểu nhân hèn hạ Ninh Đàn này, thật tức chết ta mà! Quả nhiên thế hệ hoàng gia này không có gì tốt đẹp!”
Những người tốt trong hoàng gia chưa kịp sống đến tuổi trưởng thành thì đã chết đột ngột. Còn mấy kẻ sống sót còn lại thì toàn là thứ gì đâu không!
Ngu Linh Tê nói: “Cũng không thể nói như vậy, có thể còn có một hai người tốt thì sao?”
Biết nàng đang nói về Ninh Tử Trạc, Ngu Tân Di nhặt khăn trên bình phong lên lau mặt: “Cũng chỉ là thằng chột làm vua xứ mù mà thôi.”
Nàng ấy thay một bộ quần áo khô, mùi ngòn ngọt dính trên bộ quân phục khiến nàng ấy ngửi mà cảm thấy ghê tởm.
Trái tim bị kéo căng cả ngày của Ngu Linh Tê cuối cùng cũng có thể thở được trong chốc lát, nàng không kìm được tiến lên ôm lấy vòng eo thon săn chắc của chị mình, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nói: “Tỷ, đêm nay tỷ thật sự đã làm muội rất sợ.”
Ngu Tân Di buông mái tóc ướt sũng, quay người vỗ lưng muội muội: “Tuế Tuế đừng sợ, tỷ của muội từ nhỏ đã lăn lộn đánh đấm trong quân doanh, rất có năng lực. Chỉ dựa vào thủ đoạn bỉ ổi của Ninh Đàn thì không thể làm gì được tỷ đâu.”
Ngu Linh Tê gật đầu.
Vẫn còn việc chính cần bàn bạc, nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi thu lại cảm xúc của mình, nói: “Chúng ta đã biết lương thực chuẩn bị cho cứu tế do Thái Tử bày mưu tính kế hãm hại, đã rút dây động rừng nên Thái Tử nhất định sẽ tìm cách liên lạc với kẻ phản bội đã lấy trộm lương thực, tiêu hủy bằng chứng.”
Ngu Tân Di buông nàng ra, cau mày nói: “Đúng vậy, đây là một vấn đề khó giải.”
Song Ngu Linh Tê lại lắc đầu: “Không phải, đây là cơ hội để chúng ta đánh trả.”
“Ý Tuế Tuế là gì?”
“Cử người để mắt tới hộ bộ thị lang Vương Lệnh Thanh. Nếu Thái Tử có động tĩnh gì nhất định sẽ truyền tin cho hắn. Lương thực cứu tế cho thiên tai lên tới ba vạn thạch sẽ cần một kho lớn để cất chứa, không thể tiêu hủy một cách nhanh chóng được. Dựa theo manh mối đó, chúng ta có thể tìm ra nơi lưu trữ lương thực cứu tế lần này.”
“Xuất sắc!”
Ngu Tân Di không khỏi nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, chuyển từ giận dữ thành vui mừng: “Tuế Tuế, muội đã học được những thứ này từ ai? Muội càng ngày càng thông minh đó.”
Ngu Linh Tê cười mà không nói gì.
So sánh với Ninh Ân thì thủ đoạn binh tôm tướng tép này quả thực không thể nào sánh nổi.
“Không nói nhiều, tỷ sẽ kêu người qua đó theo dõi sát sao.”
Ngu Tân Di nói: “Cho dù hắn ta dùng chim bồ câu truyền tin hay là ra roi thúc ngựa gửi mật thư thì cũng đều phải chặn lại.”
Ngu Linh Tê lo lắng cho thân thể của nàng ấy hơn: “Tỷ cần phải nghỉ ngơi, để Thanh Tiêu làm đi.”
Buổi trưa ngày mai là hạn chót rồi, sao nảng ấy còn ngủ được?
Ngu Tân Di ôm lấy muội muội, ấn gáy nàng, lúng búng nói: “Tuế Tuế, chăm sóc nương thật tốt.”
Nói xong, nàng ấy cầm bội đao của mình lên, sải bước ra khỏi cửa.
Đến giờ theo đồng hồ nước bằng đồng, ngoài phố vang lên tiếng mõ báo canh hai.
Ngu Linh Tê ngồi một lúc, không hiểu sao luôn nghĩ đến bóng dáng siết cương dừng xe cùng đôi mắt lạnh lùng như trăng soi bóng trong đầm nước lạnh của Ninh Ân.
Nàng hít sâu một hơi, mở cửa gọi người hầu: “Bảo phòng bếp chuẩn bị một chút đồ ăn khuya, mang cả rượu ấm lên đây.”
Một lúc sau, bữa khuya đã được chuẩn bị xong, Ngu Linh Tê đặt nó vào hộp thức ăn hoa sơn mài, cầm đèn đi ra sân sau.
Đèn trong nhà vẫn sáng, Ngu Linh Tê kêu người hầu đứng ở đằng xa đợi, còn nàng thì cầm lấy hộp thức ăn bước tới gõ cửa.
Cánh cửa khép hờ nên chỉ cần chạm nhẹ một cái là nó đã tự động mở ra.
Ngu Linh Tê không nghĩ nhiều, nàng vừa vén váy bước vào cửa thì đã lập tức nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.
Khi ngẩng đầu nhìn lên, nàng thấy Ninh Ân đang khỏa thân ngồi trong bồn tắm bên cạnh cửa sổ.
Nhìn thấy Ngu Linh Tê không mời mà đến, hắn không hề xấu hổ mà chỉ bình tĩnh nâng mắt lên, ánh nước nhỏ vụn phản chiếu trong đôi mắt đen, đường nét trên cơ thể rắn chắc và rõ ràng, những giọt nước li ti trên người phập phồng theo từng hơi thở của hắn.
Ánh sáng lờ mờ làm cho cơ thể quá mức lạnh lẽo và trắng của hắn như có thêm vài phần trơn bóng tựa ngọc ấm.
Ngu Linh Tê dừng bước chân, ánh mắt không khỏi lần theo những giọt nước nhỏ xuống cằm hắn, lướt qua đường viền nhấp nhô rồi đáp xuống khuôn ngực rắn chắc của hắn.
Sau khi chăm sóc được nửa năm, những vết sẹo trước đây đã mờ đi, ngoại trừ trên ngực trái còn một vết thương cũ màu trắng dài hai tấc trông giống như bị thương bởi một lưỡi dao ngắn.
Kiếp trước Ngu Linh Tê từng nhìn thấy vết thương này.
Mỗi lần nhìn thấy nó, nàng đều rất tò mò, phải là cao thủ đến độ nào mới thể đâm vào tim Ninh Ân chứ.
“Tiểu thư còn định nhìn bao lâu nữa đây?”
Có tiếng nước vang lên, Ninh Ân nâng cánh tay, thản nhiên đặt lên thành bồn tắm, không chút xấu hổ đề nghị: “Ngài có muốn lại gần hơn, để xem rõ hơn một chút không?”
Ngu Linh Tê xin từ chối.
Cũng không phải là nàng ngại ngùng, dù sao thì khi hầu hạ hắn tắm rửa ở kiếp trước, nàng còn từng thấy những cảnh tượng càng kích thích hơn nhiều.
Chỉ thân thể của Ninh Ân thôi cũng khiến nàng cảm thấy nguy hiểm.
Đó là một cảm giác bị áp bức khắc sâu vào xương tủy.
“Ta đã chuẩn bị bữa tối, đợi huynh ở trong đình ngoài hành lang nhé.” Sau đó, nàng đóng cửa và đi ra ngoài.
Hít lấy bầu không khí ẩm ướt sau cơn mưa, nàng chậm rãi bước từng bước chậm lại, kìm nén sự khô nóng bắt đầu ngóc đầu dậy trong người.
Sau khi ở trong đình đợi khoảng một tách trà, Ninh Ân bước trên vùng nước đọng ánh trắng và khoanh tay mà đi đến.
Hắn mặc một chiếc áo trong màu trắng như tuyết, mái tóc đen như mực buông xõa, cả người tràn đầy hơi nước. Nếu không tính cặp lông mày quá lạnh lùng và tính khí tàn nhẫn và đen tối của hắn, thì hắn cũng có phong thái của một quân tử tuấn mỹ đến mức không ai sánh kịp.
Bữa tối đã được bày đầy trên bàn đá, bao gồm cả bánh ngọt tinh tế cũng như rượu ngon hảo hạng và đồ ăn thịnh soạn, tất cả đều là loại tươi ngon nhất.
Dưới ngọn đèn trong đình bát giác, Ngu Linh Tê giống như một bức tranh mỹ nhân sống động, ngay cả mái tóc cũng phát sáng.
“Ngồi đi.” Ngu Linh Tê mỉm cười ra hiệu.
Ninh Ân nhìn nàng một cái, vén áo bào lên ngồi đối diện nàng, giọng nói bình bình: “Lần này tiểu thư đến để xin lỗi hay cảm ơn vậy?”
“Đều không phải.”
Đôi tay trắng nõn của Ngu Linh Tê rót rượu, đưa cho hắn một ly: “Tối nay song hỷ lâm môn, đặc biệt tới mời Vệ Thất cùng uống rượu ăn mừng.”
Ninh Ân cầm lấy chén rượu thưởng thức, chưa uống vội: “Một canh giờ trước tiểu thư còn định hi sinh vì đạo, tình cảnh nguy hiểm còn chưa giải quyết được, làm sao lại có song hỷ lâm môn chứ?”
Ngu Linh Tê ngước mắt lên cười, nhẹ nhàng nói: “Ta và chị ta có được sự giúp đỡ của quý nhân và thoát khỏi nguy hiểm. Đây là chuyện vui.”
Ngừng một chút, nàng nhìn vào đôi mắt sâu như mực đang nhướng lên của Ninh Ân, kiên định nói: “Sự kiện tối nay chứng tỏ ta và Vệ Thất có mục tiêu chung, trao đổi thuận lợi, hợp tác đôi bên cùng có lợi. Đây là chuyện vui thứ hai.”
Ninh Ân hơi nhướng mày, trong mắt hiện lên vài phần hứng thú.
“Làm sao tiểu thư biết, mục tiêu của ta là gì?”
“Trong mắt Vệ Thất, ta ngốc đến thế ư?”
Nàng không trả lời câu hỏi mà hỏi lại, nhưng Ninh Ân đã bật cười: “Đúng vậy, tiểu thư nhìn như ngây thơ, nhưng lại thông suốt như gương sáng. Bằng không, tiểu thư làm sao có thể nghĩ ra cách dùng thân thể của mình làm mồi nhử?”
Ngu Linh Tê giả vờ không hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời nói của hắn, nâng ly và nói: “Ta kính huynh một ly.”
Ninh Ân cầm chén rượu không nhúc nhích. Hắn một mình leo trở về từ địa ngục, chỉ cần con cờ, không cần đồng minh.
Ngu Linh Tê cũng không bận tâm, nàng chủ động chạm vào cốc của hắn, một tiếng “cạch” vang lên.
Nàng uống trước rồi mới nói như thể hiện sự tôn trọng. Ngu Linh Tê cau mày, cái miệng nhỏ mím lại nhấp một ngụm rồi ra hiệu đã uống hết, đôi môi đỏ tươi lóng lánh ánh sáng của rượu còn vương lại, khiến con người ta mê muội đến độ muốn bắt lấy.
Ninh Ân im lặng một lúc, sau đó, trong ánh mắt mong đợi của nàng, hắn giơ tay đưa rượu lên môi uống cạn, hầu kết khẽ động, đặt cốc xuống rồi úp ngược.
Ngu Linh Tê mỉm cười hài lòng.
Mưa phùn trên gốc chuối tây, bóng đêm vắng lặng.
Ninh Ân đỡ thái dương, nhẹ nói: “Đây là lần cuối cùng.”
Hắn vì mỹ nhân xinh đẹp ngọt ngào trước mặt mà buông tha cho ba vạn thạch lương thực chuẩn bị cho việc phát động đấu tranh chính trị.
Nhưng không sao, hắn không bao giờ làm ăn thua lỗ, hắn đã nghĩ ra một cách chơi thú vị hơn.
Về phần miếng thịt mỡ đã đến miệng kia, sớm muộn gì cũng sẽ đòi lại từ chỗ nàng.
Ninh Ân nhìn chằm chằm vào đôi môi ẩm ướt và xinh đẹp của nàng, ngón tay mảnh khảnh mơn trớn vành cốc không biết là cố ý hay vô tình.
Sau một lúc, hắn nói một câu không đầu không đuôi: “Ngày thứ năm phải không?”
“Cái gì?” Ngu Linh Tê nghiêng đầu.
Nhưng Ninh Ân không giải thích, nở một nụ cười khó tỏ, chậm rãi nói: “Thật ra, ta rất tò mò. Tiểu thư trong lòng mang thiên hạ, quan tâm rất nhiều điều, thế thì không biết Vệ Thất được xếp ở đâu?”
“Lòng ta chưa từng mang thiên hạ. Chỉ là...”
Chỉ là đời trước cô đơn cực khổ quá rồi, cho nên mới muốn nắm lấy tất cả những ấm áp mà nàng có thể nắm giữ và bảo vệ những người mà nàng muốn bảo vệ.
Cảm giác chuếnh choáng trào lên, tan thành chút ấm áp trong lòng.
Ngu Linh Tê suy nghĩ nghiêm túc về câu hỏi của Ninh Ân, mân mê đầu ngón tay: “Cha, mẹ, huynh trưởng và chị ta, bốn người này ngang hàng với nhau, và họ đều là những người quan trọng nhất trong lòng ta, sau đó là A Ly, Tiết...”
Ninh Ân nheo mắt đầy nguy hiểm.
Ngu Linh Tê suy nghĩ thêm chốc, dường như đời này nàng không nợ Tiết Sầm cái gì hết, nên đổi miệng nói: "Người tiếp theo là Hoa Nô, Vệ Thất...”
Ninh Ân khịt mũi.
Ngay cả một con mèo cũng có thể ở phía trên hắn ta.
Hắn gật đầu, ngón tay chạm vào cái chén, đứng lên nói: “Vệ Thất hiểu rồi.”
Lần cuối cùng hắn nói “Vệ Thất hiểu rồi” là khi hắn tính kế để Tiết Sầm rơi xuống hồ và suýt thì chết đuối.
Tim Ngu Linh Tê lệch một nhịp, hỏi: “Đồ ăn còn chưa ăn xong đâu, huynh đi đâu vậy?”
“Giết con mèo.”
Ninh Ân chắp tay, gió cuốn lấy một sợi tóc xẹt qua khóe môi, cười như không cừơi nói: “Nếu ta giết thêm một người, địa vị của ta trong lòng tiểu thư sẽ tăng thêm một bậc. Sau khi giết hết bọn họ, Vệ Thất sẽ là người quan trọng nhất trong lòng tiểu thư rồi."
Hắn nói những lời độc ác nhất bằng giọng điệu nhẹ nhàng nhất.
Những người khác nói như vậy có thể chỉ đang nói đùa, nhưng Ngu Linh Tê biết rằng Ninh Ân thì không, hắn thực sự có thể làm được.
Không nhịn được thở dài, nàng đứng dậy nói: “Vệ Thất, lại đây.”
Ninh Ân đứng im không nhúc nhích.
Ngu Linh Tê bước đến gần hắn và lặp lại: “Lại gần đây.”
Ninh Ân giữ nguyên tư thế chắp tay, nhìn nàng một cái rồi hơi bất đắc dĩ nghiêng người để lại gần nàng.
Thế là Ngu Linh Tê ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt lạnh lùng của hắn, nàng cầm tay hắn lên đặt nhẹ lên ngực của mình.
“Huynh tính như vậy không đúng.”
Hành lang yên tĩnh, nàng nhìn vào đôi mắt gần mình trong gang tấc của Ninh Ân, dịu dàng nói: “Ta chỉ có rất ít người quan trọng trong đời, họ đều sống trong trái tim ta. Mỗi lần huynh giết một người, đều giống như dùng dao đâm vào tim ta vậy. Nếu huynh giết hết thảy, trái tim ta cũng sẽ chết, chỉ khiến ta càng ngày càng xa rời huynh hơn thôi, hiểu không? "
Ánh mắt Ninh Ân hạ xuống, dừng lại ở bàn tay trắng muốt đang che lại bộ ngực mềm mại của nàng.
Sau một hồi im lặng, hắn lắc đầu chế nhạo, "Thật không công bằng."
“Cái gì…”
Ngu Linh Tê bối rối, lại bị hắn nắm lấy cổ tay, sau đó ấn lòng bàn tay nàng vào ngực mình.
Hoàn toàn khác với vẻ mềm mại và đầy đặn của con gái, cơ bắp dưới lớp áo mỏng săn chắc, nhịp tim đều đặn đập vào lồng ngực khiến đầu ngón tay của Ngu Linh Tê tê dại.
Không biết là do say rượu hay do hương thuốc còn sót lại, cả người Ngu Linh Tê đều bị bóng đen của hắn che khuất, sững sờ như con mồi bị khóa chặt, sợ hãi không dám động đậy.
Tuy nhiên, Ninh Ân không cho nàng cơ hội lùi bước, bàn tay thon dài và mạnh mẽ nắm chặt lòng bàn tay nàng.
Hắn nghiêng người về phía trước áp sát nàng, tiếng cười khẽ lấn át chất giọng nặng nề: “Tiểu thư đoán thử xem, chỗ này có bao nhiêu người?”