Chương 38: Giải độc
Ngu Linh Tê vẫn cảm thấy người coi trời bằng vung như Ninh Ân không có tim.
Cho dù là một người vô cùng gian ác, ít nhất trong lòng cũng tự có chính mình.
Nhưng trong lòng Ninh Ân đến chính bản thân hắn cũng không có.
Nhưng khi Ninh Ân kéo tay Ngu Linh Tê đặt lên ngực mình, hỏi nàng: "Nơi này của ta chứa bao nhiêu người", Ngu Linh Tê không đáp lại được.
Nàng chỉ biết, chí ít một khắc cúi người đến gần này, trong con ngươi đen lạnh hệt như lồng giam của hắn chỉ khóa lại một mình nàng.
Tối nay có quá nhiều chuyện xảy ra, sau khi trở lại sương phòng, trằn trọc nửa đêm không ngủ.
Ngủ thiếp đi chưa đến hai canh giờ, trong mơ chốc lát là cha với huynh trưởng thân hãm ngục tù, chốc lát là ánh mắt đen kịt của Ninh Ân đến gần. Màu sắc lạ lùng kỳ quái, gần như muốn xé nàng thành hai phần vậy.
Lúc tỉnh lại trời mới hơi sáng, a tỷ ra ngoài theo dõi vẫn còn chưa trở về.
Ngu Linh Tê không ngủ được, khoác áo vào ngồi đến khi trời sáng rõ, thấy một thị vệ ra roi thúc ngựa chạy về, đưa cho Ngu Linh Tê phong thư.
Bức thư được Ngu Tân Di viết vội.
Nàng ấy nói giờ Dần nửa đêm, thật sự đã chặn được mật thư từ chim bồ câu bay ra từ phủ Vương Thị Lang, đã tra được manh mối tai lương, đang gấp rút điều tra.
Cho đến đêm ngày thứ ba, phong thư thứ hai của Ngu Tân Di mới được đưa đến phủ.
Ngu Linh Tê quá nóng vội khi mở bức thư, bèn bị trang giấy sắc bén cứa rách ngón tay.
Bên trên chỉ có vài câu hả lòng hả dạ: [Xong chuyện rồi, tai lương đã thuận lợi đến bốn huyện Lạc Châu; hai người nội gián của đảng phái Đông Cung đã bị bắt sống, vài ngày nữa sẽ được áp giải về kinh.]
Ngu Linh Tê xem lại mấy lần, bàn tay nắm chặt lá thư chậm rãi rũ xuống gối, cuối cùng nàng cũng có thể thở phào một hơi rồi.
Không, bây giờ vẫn chưa phải lúc hoàn toàn nhẹ nhõm.
Còn nhớ kiếp trước, a tỷ lẻ loi một mình đến Bắc Thượng điều tra chân tướng việc cha và huynh bị hại, cũng gặp phải chuyện ngoài ý muốn trên đường đưa chứng cứ trở về Kinh, cả người lẫn ngựa đều rơi xuống vực sâu, không còn hài cốt.
Đời này, tuyệt đối không thể lại nối gót theo kiếp trước được.
Nghĩ đến đây, Ngu Linh Tê mở cửa gọi thân vệ đang làm nhiệm vụ trong đình: "Thanh Lam, ngươi đem bản đồ địa hình từ Kinh Thành đến Lạc Châu tới đây, lại tập hợp tất cả các thị vệ đến đợi sai phái."
Dặn dò xong, nàng mới phát hiện giữa ngón tay hơi ẩm ướt dinh dính, hơi đau đớn.
Cúi đầu nhìn, hoá ra là do ngón trỏ bị giấy viết thư cắt một đường chảy máu, giọt máu đông lại trên đầu ngón tay thanh khiết, sau đó rơi xuống mặt đất.
Cùng lúc đó, ngoài năm mươi dặm phía Đông của Kinh Thành, con đường duy nhất thông đến Lạc Châu uốn lượn kéo dài đến nơi núi rừng sâu xa.
Mây bay che trăng, rừng rậm là nơi được che chắn rất tốt, thích hợp để mai phục ám sát.
Màn sương lam quanh quẩn, cuối con đường có một bóng dáng cao gầy mạnh mẽ rắn rỏi chậm rãi đi tới, nhàn nhã phảng phất như dạo đêm ngắm cảnh, không nhanh không chậm.
Tên thích khách cầm đầu híp híp mắt, đưa tay ra hiệu cho cung - nỏ thủ chuẩn bị bắn giết.
Nhưng mà, đợi đến khi bóng người kia đi vào trong phạm vi tầm mắt, hắn mới phát hiện đấy không phải là người Ngu gia áp giải nhân chứng, mà là một thiếu niên mặc hắc y không thấy rõ mặt.
Cái tên nâng lên dừng giữa không trung, mồ hôi của tên thích khách cầm đầm thuận theo thái dương trượt xuống, thấm vào trong khăn che mặt hình tam giác.
Thiếu niên kia cũng đứng bất động, trong bóng đêm sương mù mờ mịt, bóng dáng hắn đứng chắp tay lộ ra một loại yên lặng đến cổ quái.
Trong chốc lát, hắn quay mặt lại, con ngươi băng lãnh dường như xuyên thủng màn đêm bao trùm, bắt chuẩn ánh mắt của thích khách cầm đầu.
"Để lại hai người sống",
Thiếu niên vẽ ra một nụ cười ưu nhã: "Còn lại giết sạch."
Lưỡi đao chợt hiện lên hàn quang, doạ cho chim trong rừng bay đi.
Máu tươi tung toé trong bụi cỏ, ngưng tụ thành màu tím sậm trong màn đêm, lúc đám thích khách kia chết thậm chí còn không kịp phát ra một tiếng kêu nào.
Chỉ còn lại tên thích khách cầm đầu sống sót, hắn ta bắn ánh mắt đỏ ngầu về phía thiếu niên trên con đường.
Đây nào phải công tử đi đêm nào chứ, rõ ràng là Diêm Vương lấy mạng!
Bắt giặc phải bắt vua trước, thích khách cầm đầu rút kiếm xông ra khỏi rừng rậm, đâm về phía thiếu niên——
Đây là số mệnh của tử sĩ Đông cung như hắn ta, chưa đến một khắc chết đi này tuyệt đối sẽ không lùi bước!
"Ơ!"
Nương theo tiếng xương cánh tay bị bẻ gãy giòn tan, đao kiếm rơi xuống đất, thích khách bị giữ lại yết hầu.
Hắn ta trừng to mắt, đưa tay đi vịn lấy cánh tay như kìm sắt của thiếu niên, nhưng hắn ta lại bắt được một dãy lụa trắng quấn quanh trên cổ tay mình.
Dây lụa rơi xuống, bị gió đêm thổi đi, phiêu đãng bay vào không trung, bị thiếu niên kịp thời há mồm cắn lấy, ngậm giữa răng.
Hình ảnh cuối cùng mà thích khách nhìn thấy chính là thiếu niên cắn dãi băng trắng kia, tóc đen tản ra theo gió, khôi ngô như Thần Tiên, hung ác tàn bạo như Tu La.
Thi thể của thích khách cầm đầu bị ném xuống đất, rất nhanh, dưới thân đã xuất hiện một vũng máu lớn màu tím sẫm.
Ninh Ân lau sạch tay, ánh mắt rơi vào bàn tay đụng vào dãy băng kia của tên thích khách, thản nhiên nhíu mày.
Hắn nhấc giày đạp lên cái tay kia, đè xuống, dùng sức nghiền.
Nghiền cho đến khi xương cốt máu thịt be bét, hắn mới cắn một đầu băng rua quấn một vòng quanh tay trái, thắt một nút.
"Mang tức giận còn lại quay về, xử lý sạch sẽ đi." Hắn dặn dò.
Lập tức có thuộc hạ theo tiếng nhảy ra, kéo thi thể của thích khách vào trong rừng sâu.
Mây bay tản ra, trăng tròn phản chiếu một vũng lõm nông sền sệt, bị nhuộm thành một màu đỏ tía đẹp đến lạ thường.
Trong kinh thành một đêm yên ả.
Ngày thứ hai, Ngu Linh Tê phái thị vệ ra ngoài thuận lợi chi viện cho Ngu Tân Di.
Bắt được nhân chứng trộm lương thực tính cả việc chặn được mật thư cùng đưa đến Đại Lý Tự, chứng cứ nhắm thẳng vào Thái tử Đông Cung, triều đình nhất thời xôn xao.
Chưa nói đến đó là lương thực cứu mạng người, ba vạn thạch lương thực đủ để nuôi sống một quân đội tạo phản bức Vua thoái vị, Thái tử còn trẻ tuổi đã kết bè kết cánh, đây đối với Hoàng đế tuổi già đa nghi mà nói đó là một sự sỉ nhục.
Thái tử bị giam lỏng ở Đông Cung, Hoàng hậu đầu bù tóc rối quỳ ngoài điện Thừa Đức đến trưa.
Cục diện trong triều như thế nào, Ngu Linh Tê không rảnh bận tâm.
Lần này, việc điều tra chứng cứ của a tỷ quá mức thuận lợi, nếu không phải có vận khí kinh người, cũng chỉ có thể là có người âm thầm tương trợ mà thôi.
Người có năng lực và tâm kế như thế, Ngu Linh Tê chỉ có thể nghĩ được một người.
Đầu hạ, côn trùng kêu vang từng trận, Ngu Linh Tê chỉ mặc áo váy ngắn đơn bạc nhưng vẫn cảm thấy khô nóng không chịu nổi như trước.
Kiểu nóng này không giống như cái nóng của mùa hè bên ngoài, nó giống như xao động bất an được sinh ra từ trong thân thể hơn, dù chỉ ngồi, gương mặt cũng vẫn nóng lên từng hồi.
Mấy ngày trước đây, huynh trưởng vận chuyển tai lương và gặp chuyện, lòng nàng căng thẳng, không để ý đến những chuyện khác, bây giờ mới được thả lỏng và nhận ra được sự hơi khác thường của thân thể.
Ngu Linh Tê tính toán thời gian, chỉ còn hai ngày cuối cùng là đến lần độc phát thứ ba.
Nàng không khỏi ngơ ngác, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Cứ thuận theo hệt như lần trước hay sao?
Nhưng nếu như thế, Ninh Ân được tính là gì chứ? Nàng ở trong mắt Ninh Ân được tính là gì?
"Tiểu thư, mặt người sao vậy?" Hồ Đào bưng nước trà vào cửa, quan sát sắc mặt đỏ ửng của nàng.
"Không có gì đáng ngại."
Ngu Linh Tê vỗ vỗ gương mặt để tỉnh táo tinh thần, đứng lên nói: "Trong phòng quá buồn bực, ta đi dạo trong viện một chút."
Gió đêm đập vào mặt, cuối cùng độ khô nóng cũng giảm xuống.
"Gần đây, dường như tiểu thư rất thích phong cảnh trong hậu viện nhỉ." Hồ Đào cầm đèn lồng dẫn đường ở bên cạnh, vô tình nói.
Ngu Linh Tê hoàn hồn, phát hiện bất tri bất giác mình đã đi đến tráo phòng ở hậu viện.
Cũng không biết có vì nguyên nhân của dược tính không, rõ ràng số lần mà nàng nhớ đến Ninh Ân đã tăng nhiều hơn, thậm chí đã đến mức không thể phân rõ được công tư, đây cũng không phải là điềm tốt gì.
Ngu Linh Tê mím môi quay người, đang muốn đổi đường đi, lại nghe thấy tiếng cọt kẹt mở cửa từ tráo phòng phía sau.
Dường như, Ninh Ân đã nhận ra được sự đấu tranh của nàng, đứng ở cửa phía sau, ngẩng đầu lên tiếng gọi: "Tiểu thư."
Nghe thấy tiếng nói lành lạnh trầm thấp của hắn, chân của Ngu Linh Tê như mọc rễ, không chịu nghe sai khiến nữa, chỉ dừng tại chỗ.
Sau một lúc lâu, nàng cam chịu số phận nhắm mắt than nhẹ.
Thị tỳ nín thở lùi lại, nàng quay người nhìn về phía thiếu niên áo đen đang chậm rãi bước xuống cầu thang, khẽ nói: "Tối nay trăng tròn, Vệ Thất đi dạo với ta nhé."
Cây Bạch Ngọc Lan đã qua thời kỳ ra hoa, những cái bóng thưa thớt nghiêng vẹo, cắt ánh trăng thành vô số mảng màu sắc lốm đốm.
Hai người một trước một sau xuyên qua hành lang, đi đến thuỷ tạ trong vừa hoa.
"A tỷ bình an về kinh, nhân chứng và vật chứng trộm đổi lương thực đều đã được chuyển giao cho Đại Lý Tự rồi."
Ngu Linh Tê mở miệng cắt ngang sự yên tĩnh trước, con mắt ướt át liễm diễm nhẹ nhàng chuyển sang Ninh Ân rớt lại phía sau ở bên cạnh: "Trên đường đi cũng rất thuận lợi, có thể thấy được có quý nhân che chở."
Ninh Ân nghe được lời nói bóng gió của nàng, bày ra dáng vẻ không quan tâm đến, lãnh đạm: "Tiểu thư không cần quanh co lòng vòng, ta vì chính mình thôi."
Hắn muốn khiến cho lão khốn nạn đấy và con mình tự giết nhau, nếu như Ngu Tân Di chết rồi, chứng cứ sẽ không được đưa đến trước mặt Hoàng đế, ván cờ này sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.
Ngu Linh Tê "ồ" một tiếng, mỉm cười bảo: "Mặc kệ vì ai, mục đích đều giống nhau."
Cách nói chuyện của nàng tối nay không giống lúc xưa, giọng nói vừa ngọt vừa mềm, âm cuối chọc người như một cái móc câu.
Ninh Ân liếc sang dái tai đỏ ửng của nàng, như hiểu được điều gì mà hỏi: "Khó chịu à?"
Ngu Linh Tê dừng bước, nhìn sang ánh mắt vừa trầm vừa tối của hắn, ý nóng xen lẫn với chua xót không kìm nén được mà vọt lên, trăm mối cảm xúc đan xen.
Hồi lâu sau, nàng buông mắt gật gật đầu: "Có một chút."
Vừa dứt lời, liền cảm giác cổ tay bị xiết chặt, Ninh Ân kéo nàng vào trong bóng của hòn non bộ, giữ mạch tượng của nàng.
Lòng bàn tay hơi lạnh, giống như là một con suối mát truyền qua trung hoà đi sự nóng rang của nàng.
Ngu Linh Tê lại sinh ra tham luyến, muốn câu lấy ngón tay của hắn đòi thêm nữa.
Quả thật, nàng cũng đã làm vậy, chạm đến mu bàn tay nổi lên gân của hắn, nàng mới bừng tỉnh mà cong ngón tay lại.
Ninh Ân nhíu mày, nhìn qua ngón tay rụt về của nàng, bảo: "Nếu đã khó chịu, vậy vì sao phải chịu đựng?"
Như nhớ đến điều gì đó, hắn cười hề hề một tiếng: "Cũng đúng, Vệ Thất sếp sau mèo, sợ là đến tư cách làm vật của tiểu thư cũng không đủ."
Ngu Linh Tê khẽ chau mày: "Ngươi là người sống sờ sờ, ta chưa hề xem ngươi là đồ vật mà đối đãi."
Thực sự phải nói, đại khái là lúc mỗi lần nàng muốn làm ra hành vi vi phạm, kiểu gì cũng sẽ nhớ lại việc làm tuỳ tùng bất bình đẳng trước đây, cùng với việc mình bị nhốt trong mật thất thi thể lẻ loi trơ trọi.
Bởi vì hiểu được làm "đồ vật" có cảm giác thế nào, cho nên nàng mới không muốn người khác trở thành "đồ vật" của nàng.
Cho dù người đó là Ninh Ân mà nàng từng oán từng sợ.
Thị vệ tuần tra cầm đèn đi từ đằng xa đến, ánh trăng chiếu lên đường đá trắng bệch, ao bên cạnh thuỷ tạ lay động ánh bạc vỡ tan.
"Trăng đêm nay thật đẹp."
Ngu Linh Tê ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, cố gắng không thèm nghĩ đến những vấn đề khó khăn sắp sửa phải đối mặt sau hai ngày nữa.
Vấn đề mãi mãi không thể nào giải quyết được hết, không bằng cú tiếp tục hưởng thụ sự tĩnh lặng tốt đẹp tức thì.
Nàng suy nghĩ, lại hỏi: "Vệ Thất, lúc ngươi trông thấy trăng đẹp nhất là khi nào?"
Ninh Ân dựa vào hòn non bộ lởm chởm, hồi lâu sau mới liếc nhìn nàng và nói: "Lúc giết người lần đầu tiên chăng."
Ngu Linh Tê ngạc nhiên quay đầu nhìn hắn.
Ninh Ân như nhớ lại quá khứ xa xôi, sườn mặt dưới ánh trăng lành lạnh đặc biệt vắng vẻ, từ từ hình dung cho nàng: "Máu tươi nóng hổi trong ánh mắt, mặt trăng trở thành màu đỏ."
Hắn ngắn ngủi cười một tiếng, giọng nón tản mạn trầm thấp: "Vô cùng đẹp."
Ngu Linh Tê cười không nổi.
Lần đầu tiên, nàng cam tâm tình nguyện khuất phục dược tính vào lúc còn thanh tỉnh, chần chừ rồi ôm lấy tay Ninh Ân.
Tay của hắn hơi lạnh, còn lạnh hơn so với cả ánh trăng.
Loại máu tươi nóng hổi kia trong hồi ức của hắn cũng không thể làm ấm đốt ngón tay lạnh lẽo của hắn.
Ninh Ân chậm rãi dừng lại ý cười, nghiêng đầu nhìn nàng, bàn tay tùy ý xuôi ở bên người để mặc cho nàng cầm, không trả lời cũng không hất ra.
Hồi lâu, hắn không nhẹ không nặng nhéo nhéo đầu ngón tay của nàng, nhưng lại nói đến một chủ đề không hề liên quan gì.
"Ngày mai, tiểu thư đi đến chùa Kim Vân một chuyến."
Vừa nhắc tới chùa Kim Vân, Ngu Linh Tê liền không khống chế được mà nhớ đến cái ngày phóng đãng trong mật thất hôm ấy.
Nàng có chút ít hoài nghi, nghĩ: Hẳn là Ninh Ân biết ngày ấy gần đến rồi, cố ý đưa nàng đi đến mật thất của chùa Kim Vân để ôn lại chuyện lần trước chăng?"
"Tiểu thư đang nghĩ lung tung gì vậy?"
Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười nhạo, Ninh Ân chớp chớp ánh mắt đen trầm thật chậm: "Độc dược mà tiểu thư bảo ta điều tra đã có manh mối rồi."
...
Hôm sau, thời tiết rất tốt, diều bay khắp nơi trong kinh thành.
Khách hành hương chùa Kim Vân đông đảo, Ninh Ân quen thuộc đưa Ngu Linh Tê đến Thiên Điện.
Phật điện nơi khác đều rộng mở cửa lớn, độ khổ ách tứ phương, chỉ có chỗ này là đóng kín cửa.
Ngu Linh Tê biết, đáp án mà nàng muốn có đang nằm ngay ở bên trong.
Ngu Linh Tê bảo thị vệ và Hồ Đào chờ ở bên ngoài đình, nàng đi về phía trước vài bước.
Thấy Ninh Ân chắp tay bất động, nàng bỗng dừng chân quay lại, hiếu kỳ nói: "Ngươi không vào chung với ta sao?"
Ninh Ân đưa mắt nhìn nàng, thản nhiên nói: "Đó là đáp án mà tiểu thư muốn, ta cũng không có hứng thú."
Ngu Linh Tê suy nghĩ, lại bảo: "Cũng được."
Nàng định thần chuẩn bị sẵn sàng, hít sâu một hơi mới đẩy cánh cửa điện nặng nề ra.
Đàn hương lượn lờ, trong điện lờ mờ, cũng không có thời tượng Phật hay Bồ Tát, chỉ có một vị dược lang gầy gò đứng đấy.
Nửa bên mặt của dược lang kia gầy yếu thanh tú, song khi hắn quay nửa găng mặt bị thiêu huỷ khác sang, trông còn dữ tợn hơn so với bức tượng đã kim cương trợn mắt ở bên cạnh.
Nhìn thấy Ngu Linh Tê, hắn nắm tay trầm thấp ho một tiếng, khàn giọng nửa chết nửa sống bảo: "Đều từ biệt Dục Giới Tiên, lâu lắm rồi không gặp."
Cửa điện đóng lại, cắt đứt ánh nắng mặt trời bên ngoài đình.
Một khắc đồng hồ sau, dưới mật thất của chùa.
Ngọn đèn mờ nhạt, hai cái bóng thi thể treo trên không trung phản chiếu lên vách đá, dường như sợi dây đang chậm rãi quay tròn.
"Kẻ mai phục trên đường để ám sát Ngu đại cô nương đích thật là tử sĩ được nuôi dưỡng dưới trướng của Thôi Ám Huy, rất kín miệng. Thuộc hạ dùng chút thủ đoạn, cũng đã dùng hết tất cả thủ pháp."
Chiết Kích quỳ một gối xuống đất, hai tay dâng danh sách nhuốm máu lên trên đỉnh đầu.
Ninh Ân ngồi trên giường, nhận lấy danh sách tuỳ ý xem qua hai lần.
"Cực Lạc Hương mà Điện hạ bảo thuộc hạ đi điều tra cũng có kết quả rồi."
Chiết Kích đặt một cái bình bạch ngọc lên trên bàn trà, thấy Ninh Ân bất động mới tiếp tục nói: "Phía trong cung bên kia không ngoài dự liệu của Điện hạ, Hoàng đế đã sinh nghi Thái tử, tối hôm qua Huệ tần đã thuận lợi sinh hạ hoàng tử, chắc chắn thế lực trong triều sẽ xáo trộn một lần nữa."
"Đám lửa này còn chưa đủ mạnh, cháy chẳng thú vị gì cả."
Như nhớ đến điều gì đó, Ninh Ân đóng danh sách lại, khuỷu tay khoác lên trên đầu gối nghiêng người về phía trước bảo: "Cũng nên có người nhắc lại bí mật hơn hai mươi năm trước rồi."
Đến lúc đó, cha đố kỵ con, con giết mẹ, đến lúc đó mới gọi là chơi vui nhỉ.
Sau khi Ninh Ân ghi nhớ tên xong, bèn đặt danh sách lên ánh lửa mà đốt.
Hắn khoan thai chuyển động ngón tay, đợi lửa sắp đốt đến đầu ngón tay, lúc này mới vứt danh sách lên giường, đốt thảm.
"Đốt sạch nơi này."
Trong mắt Ninh Ân phản chiếu ánh lửa lập loè, ấm nhuận mà lại điên cuồng, đứng lên nói: "Sau này có lẽ không cần nữa."
Thiên Điện.
Ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ nghiêng nghiêng rọi vào, chiếu sáng bụi bặm trong không khí.
Ngu Linh Tê nhìn dược lang trẻ tuổi bị huỷ dung kia, hỏi: "Tiên sinh thật sự đã tra được độc kia rồi?"
"Mời tiểu nương tử xem."
Dược lang đi đến bên hai cái vạc gốm sứ bông súng, ra hiệu cho Ngu Linh Tê nhìn hai con cá vàng đang vui vẻ bơi bên trong.
Hắn lấy ra một lọ thuốc, đổ nửa lọ vào một trong hai cái vạc gốm sứ đó, chất lỏng màu xanh lục nhanh chóng hoà vào nước, biến mất không còn bóng dáng.
Đợi thời gian được một chén trà, con cá vàng nhàn nhã bơi kia đã khó chịu giãy dụa, quấy đến mức vạc nước rào rào rung động.
Lại đợi thêm một chén trà nữa, cá vàng mệt mỏi ngửa bụng, không đầy một lát, hai má nhoè ra từng tia máu đen lượn lờ.
"Tại hạ nhận uỷ thác của người mở quan tài khám nghiệm tử thi, nữ tử kia nôn ra máu mà chết, đâm ngân châm xuống cũng chẳng biến sắc, làm cho ta nhớ đến một loại kịch độc."
Dược lang bảo: "Lúc đầu, người trúng độc không hề có triệu chứng gì cả, tiếp theo không còn chút sức lực nào, đợi đến lúc phát tác đau bụng, đã chẳng còn cách nào để xoay chuyển trời đất nữa... Đúng là như vậy?"
"Đúng là như vậy."
Chính tai nghe thấy tình trạng cái chết của bản thân trước đây, Ngu Linh Tê khó tránh khỏi chấn động, nhận lấy lọ thuốc trong tay dược lang mà ngửi ngửi.
Mùi đắng chát nhàn nhạt quen thuộc, trong bụng nàng trầm xuống, nắm chặt cái lọ bảo: "Không sai, là mùi vị này."
"Thuốc này có một cái tên cực đẹp, gọi là "Bách Hoa Sát", vốn là kỳ độc mà bộ lạc Mạc Bắc nhận đầu hàng đưa vào Trung Nguyên. Thuốc này ngoại trừ nghiệm không ra, vẫn còn một đặc tính."
Dược lang gắp con cá vàng chết bất đắc kỳ tử kia ra, bỏ vào trong một cái vạc không có thuốc độc khác, bày ra tư thế mời xem.
Con cá sống chưa từng trúng độc kia há mồm nuốt máu đen thấm ra trên người con cá chết kia, không đến hai chén trà cũng mệt mỏi mà ngửa bụng.
"Đây là..."
Ngu Linh Tê mơ hồ cảm nhận được điềm xấu.
"Nếu dùng thuốc này trên thân người, ước chừng sẽ phát tác sau sáu đến mười hai canh giờ. Người trúng độc cốt nhục tương dung với người khác, người khác cũng sẽ bị nhiễm loại độc này."
Dược lang chìm đắm thảo dược nhiều năm, nói đến loại độc này rất tuyệt diệu, trên gương mặt trắng xanh bày ra thái độ hưng phấn, liên miên bảo: "Cao Tông tiền triều chinh phạt Mạc Bắc, bộ tộc nhận đầu hàng đã cho mỹ nhân ăn loại độc này, lại hiến cho Cao Tông tiền triều. Chưa đến mấy ngày, Cao Tông đã băng hà, mọi người đều cho rằng Cao Tông chết là vì bộc phát bệnh hiểm nghèo, nhưng thật ra không phải."
Phảng phất giống như có một chậu nước lạnh từ trên đầu dội xuống.
Ngu Linh Tê mím môi nửa ngày, không lưu loát hỏi: "Ý của ngươi là..."
Dược lang bảo: "Không sai, loại độc này chính là đặc biệt làm ra để dùng cho ám sát, chẳng những ngự y không thể tra ra, còn có thể thông qua việc giao hợp giường chiếu để giết chết thêm một người khác nữa."
Ám sát, giao hợp...
Trong đầu Ngu Linh Tê ông ông một tiếng, phảng phất như bị đánh một gậy vào đầu vậy.
"Tiên sinh... Chắc chắn chứ?"
Nàng nghe thấy giọng nói của mình hơi xuất hiện nghẹn ngào.
Dược lang đổi sắc mặt: "Nếu như tiểu nương tử hoài nghi năng lực của ta, vậy không nên đến tìm ta."
Toàn thân Ngu Linh tê vô cùng lạnh, lạnh cả đến đầu ngón tay.
Nhớ tới ngụm máu đen mình phun lên vạt áo Ninh Ân vào lúc trước khi chết ở kiếp trước, nàng chỉ cảm thấy long trời lở đất.
Thì ra là thế, đúng là như thế.
Nàng vốn tưởng rằng Triệu Ngọc Mính hạ độc nàng là vì Tiết Sầm, cho đến khi Triệu Ngọc Mính cũng chết vì loại độc này ở kiếp này, nàng mới mơ hồ đoán được, kiếp trước Triệu gia chẳng qua cũng chỉ là một con cờ của thủ phạm thật sự đứng phía sau.
Ngu Linh Tê suy nghĩ thật lâu, kiếp trước nàng không thân không quyến, một thân một mình, nàng thực sự nghĩ không ra cái mạng quèn không đáng tiền này, vì sao lại đáng để kẻ địch phí hết tâm tư mưu hại...
Hoá ra, vốn dĩ mục tiêu của người nọ ngay từ đầu cũng không phải là nàng.
Từ đầu đến cuối, nàng chỉ là công cụ mà người khác đã tính toán kỹ, dùng để ám sát Ninh Ân.
Cho dù tính kháng dược của Ninh Ân khác với người bình thường, cũng không che giấu được sự thật nàng vừa là nạn nhân vừa là "kẻ đồng loã" dơ bẩn.
Ngu Linh Tê kinh ngạc nhìn mười ngón tay run rẩy của mình, lòng vô thức quặn đau, buồn nôn không rõ lý do.
Lồng ngực như bị một tảng đá lớn ngàn cân đè xuống, đến cả không khí cũng loãng như thế.
Nàng không biết mình đi ra khỏi Thiên Điện như thế nào.
Ánh nắng trút xuống đầy người, rọi vào ánh mắt của nàng đau rát.
Hồ Đào đón nàng, nói mấy lời gì đó, nàng hoàn toàn không nghe thấy, trong mắt đầy hơi nước mơ hồ, tất cả trong tai đều là tiếng xì xào chói tai như thuỷ triều.
Ngu Linh Tê trực tiếp vượt qua Hồ Đào, tăng tốc đi nhanh, càng lúc càng nhanh, cuối cùng dứt khoát bỏ hết tất cả trói buộc bắt đầu chạy.
Xuyên qua cổng tò vò, vượt qua hậu viện, gió rót đầy hai tay áo của nàng, phổi đau đến mức phảng phất như nổ tung, nàng lại hoàn toàn không để ý.
Nàng muốn gặp được Ninh Ân, ngay lập tức.
Trên con đường trúc có một người chậm rãi đi đến, Ngu Linh Tê dừng bước, hít thở từng ngụm từng ngụm như người chết chìm.
Gió phất qua, lá trúc rì rào.
Ninh Ân nhìn thấy nàng, hơi kinh ngạc: "Tiểu thư..."
Ánh mắt đối diện nhau, trong mắt Ngu Linh Tê loé lên vụn ánh sáng, phảng phất như cơ quan lâu năm không được tu sửa đã có phản ứng, không quan tâm gì cả nhào về phía hắn.
Ninh Ân vô thức giang hai cánh tay, ôm nàng vào trong lòng
Váy áo tràn ra, mái tóc dài mềm mại như mây bay lên rồi lại rơi xuống, Ninh Ân cứng đờ, cảm nhận được thiếu nữ trong lòng đang run rẩy hệt như lá trúc tuôn rơi, bàn tay dừng giữa không trung cuối cùng cũng chậm rãi rơi xuống, chần chờ, khép lại đặt lên gáy, kéo nàng vào lòng.
Hắn suy nghĩ, cười nói: "Không nên đâu, hôm nay mới ngày thứ chín."
"Vệ Thất..."
Giọng nói run rẩy của Ngu Linh Tê truyền đến từ lồng ngực hắn, mang theo tiếng khóc nức nở.
Ánh mắt Ninh Ân trầm xuống, nụ cười ngoạn vị phai đi.
Hắn đưa tay nâng cằm Ngu Linh Tê lên, nhìn chằm chằm vào vết tích nước mắt giàn giụa của nàng một hồi lâu, hỏi: "Bị ai bắt nạt thế?"
Cho dù là một người vô cùng gian ác, ít nhất trong lòng cũng tự có chính mình.
Nhưng trong lòng Ninh Ân đến chính bản thân hắn cũng không có.
Nhưng khi Ninh Ân kéo tay Ngu Linh Tê đặt lên ngực mình, hỏi nàng: "Nơi này của ta chứa bao nhiêu người", Ngu Linh Tê không đáp lại được.
Nàng chỉ biết, chí ít một khắc cúi người đến gần này, trong con ngươi đen lạnh hệt như lồng giam của hắn chỉ khóa lại một mình nàng.
Tối nay có quá nhiều chuyện xảy ra, sau khi trở lại sương phòng, trằn trọc nửa đêm không ngủ.
Ngủ thiếp đi chưa đến hai canh giờ, trong mơ chốc lát là cha với huynh trưởng thân hãm ngục tù, chốc lát là ánh mắt đen kịt của Ninh Ân đến gần. Màu sắc lạ lùng kỳ quái, gần như muốn xé nàng thành hai phần vậy.
Lúc tỉnh lại trời mới hơi sáng, a tỷ ra ngoài theo dõi vẫn còn chưa trở về.
Ngu Linh Tê không ngủ được, khoác áo vào ngồi đến khi trời sáng rõ, thấy một thị vệ ra roi thúc ngựa chạy về, đưa cho Ngu Linh Tê phong thư.
Bức thư được Ngu Tân Di viết vội.
Nàng ấy nói giờ Dần nửa đêm, thật sự đã chặn được mật thư từ chim bồ câu bay ra từ phủ Vương Thị Lang, đã tra được manh mối tai lương, đang gấp rút điều tra.
Cho đến đêm ngày thứ ba, phong thư thứ hai của Ngu Tân Di mới được đưa đến phủ.
Ngu Linh Tê quá nóng vội khi mở bức thư, bèn bị trang giấy sắc bén cứa rách ngón tay.
Bên trên chỉ có vài câu hả lòng hả dạ: [Xong chuyện rồi, tai lương đã thuận lợi đến bốn huyện Lạc Châu; hai người nội gián của đảng phái Đông Cung đã bị bắt sống, vài ngày nữa sẽ được áp giải về kinh.]
Ngu Linh Tê xem lại mấy lần, bàn tay nắm chặt lá thư chậm rãi rũ xuống gối, cuối cùng nàng cũng có thể thở phào một hơi rồi.
Không, bây giờ vẫn chưa phải lúc hoàn toàn nhẹ nhõm.
Còn nhớ kiếp trước, a tỷ lẻ loi một mình đến Bắc Thượng điều tra chân tướng việc cha và huynh bị hại, cũng gặp phải chuyện ngoài ý muốn trên đường đưa chứng cứ trở về Kinh, cả người lẫn ngựa đều rơi xuống vực sâu, không còn hài cốt.
Đời này, tuyệt đối không thể lại nối gót theo kiếp trước được.
Nghĩ đến đây, Ngu Linh Tê mở cửa gọi thân vệ đang làm nhiệm vụ trong đình: "Thanh Lam, ngươi đem bản đồ địa hình từ Kinh Thành đến Lạc Châu tới đây, lại tập hợp tất cả các thị vệ đến đợi sai phái."
Dặn dò xong, nàng mới phát hiện giữa ngón tay hơi ẩm ướt dinh dính, hơi đau đớn.
Cúi đầu nhìn, hoá ra là do ngón trỏ bị giấy viết thư cắt một đường chảy máu, giọt máu đông lại trên đầu ngón tay thanh khiết, sau đó rơi xuống mặt đất.
Cùng lúc đó, ngoài năm mươi dặm phía Đông của Kinh Thành, con đường duy nhất thông đến Lạc Châu uốn lượn kéo dài đến nơi núi rừng sâu xa.
Mây bay che trăng, rừng rậm là nơi được che chắn rất tốt, thích hợp để mai phục ám sát.
Màn sương lam quanh quẩn, cuối con đường có một bóng dáng cao gầy mạnh mẽ rắn rỏi chậm rãi đi tới, nhàn nhã phảng phất như dạo đêm ngắm cảnh, không nhanh không chậm.
Tên thích khách cầm đầu híp híp mắt, đưa tay ra hiệu cho cung - nỏ thủ chuẩn bị bắn giết.
Nhưng mà, đợi đến khi bóng người kia đi vào trong phạm vi tầm mắt, hắn mới phát hiện đấy không phải là người Ngu gia áp giải nhân chứng, mà là một thiếu niên mặc hắc y không thấy rõ mặt.
Cái tên nâng lên dừng giữa không trung, mồ hôi của tên thích khách cầm đầm thuận theo thái dương trượt xuống, thấm vào trong khăn che mặt hình tam giác.
Thiếu niên kia cũng đứng bất động, trong bóng đêm sương mù mờ mịt, bóng dáng hắn đứng chắp tay lộ ra một loại yên lặng đến cổ quái.
Trong chốc lát, hắn quay mặt lại, con ngươi băng lãnh dường như xuyên thủng màn đêm bao trùm, bắt chuẩn ánh mắt của thích khách cầm đầu.
"Để lại hai người sống",
Thiếu niên vẽ ra một nụ cười ưu nhã: "Còn lại giết sạch."
Lưỡi đao chợt hiện lên hàn quang, doạ cho chim trong rừng bay đi.
Máu tươi tung toé trong bụi cỏ, ngưng tụ thành màu tím sậm trong màn đêm, lúc đám thích khách kia chết thậm chí còn không kịp phát ra một tiếng kêu nào.
Chỉ còn lại tên thích khách cầm đầu sống sót, hắn ta bắn ánh mắt đỏ ngầu về phía thiếu niên trên con đường.
Đây nào phải công tử đi đêm nào chứ, rõ ràng là Diêm Vương lấy mạng!
Bắt giặc phải bắt vua trước, thích khách cầm đầu rút kiếm xông ra khỏi rừng rậm, đâm về phía thiếu niên——
Đây là số mệnh của tử sĩ Đông cung như hắn ta, chưa đến một khắc chết đi này tuyệt đối sẽ không lùi bước!
"Ơ!"
Nương theo tiếng xương cánh tay bị bẻ gãy giòn tan, đao kiếm rơi xuống đất, thích khách bị giữ lại yết hầu.
Hắn ta trừng to mắt, đưa tay đi vịn lấy cánh tay như kìm sắt của thiếu niên, nhưng hắn ta lại bắt được một dãy lụa trắng quấn quanh trên cổ tay mình.
Dây lụa rơi xuống, bị gió đêm thổi đi, phiêu đãng bay vào không trung, bị thiếu niên kịp thời há mồm cắn lấy, ngậm giữa răng.
Hình ảnh cuối cùng mà thích khách nhìn thấy chính là thiếu niên cắn dãi băng trắng kia, tóc đen tản ra theo gió, khôi ngô như Thần Tiên, hung ác tàn bạo như Tu La.
Thi thể của thích khách cầm đầu bị ném xuống đất, rất nhanh, dưới thân đã xuất hiện một vũng máu lớn màu tím sẫm.
Ninh Ân lau sạch tay, ánh mắt rơi vào bàn tay đụng vào dãy băng kia của tên thích khách, thản nhiên nhíu mày.
Hắn nhấc giày đạp lên cái tay kia, đè xuống, dùng sức nghiền.
Nghiền cho đến khi xương cốt máu thịt be bét, hắn mới cắn một đầu băng rua quấn một vòng quanh tay trái, thắt một nút.
"Mang tức giận còn lại quay về, xử lý sạch sẽ đi." Hắn dặn dò.
Lập tức có thuộc hạ theo tiếng nhảy ra, kéo thi thể của thích khách vào trong rừng sâu.
Mây bay tản ra, trăng tròn phản chiếu một vũng lõm nông sền sệt, bị nhuộm thành một màu đỏ tía đẹp đến lạ thường.
Trong kinh thành một đêm yên ả.
Ngày thứ hai, Ngu Linh Tê phái thị vệ ra ngoài thuận lợi chi viện cho Ngu Tân Di.
Bắt được nhân chứng trộm lương thực tính cả việc chặn được mật thư cùng đưa đến Đại Lý Tự, chứng cứ nhắm thẳng vào Thái tử Đông Cung, triều đình nhất thời xôn xao.
Chưa nói đến đó là lương thực cứu mạng người, ba vạn thạch lương thực đủ để nuôi sống một quân đội tạo phản bức Vua thoái vị, Thái tử còn trẻ tuổi đã kết bè kết cánh, đây đối với Hoàng đế tuổi già đa nghi mà nói đó là một sự sỉ nhục.
Thái tử bị giam lỏng ở Đông Cung, Hoàng hậu đầu bù tóc rối quỳ ngoài điện Thừa Đức đến trưa.
Cục diện trong triều như thế nào, Ngu Linh Tê không rảnh bận tâm.
Lần này, việc điều tra chứng cứ của a tỷ quá mức thuận lợi, nếu không phải có vận khí kinh người, cũng chỉ có thể là có người âm thầm tương trợ mà thôi.
Người có năng lực và tâm kế như thế, Ngu Linh Tê chỉ có thể nghĩ được một người.
Đầu hạ, côn trùng kêu vang từng trận, Ngu Linh Tê chỉ mặc áo váy ngắn đơn bạc nhưng vẫn cảm thấy khô nóng không chịu nổi như trước.
Kiểu nóng này không giống như cái nóng của mùa hè bên ngoài, nó giống như xao động bất an được sinh ra từ trong thân thể hơn, dù chỉ ngồi, gương mặt cũng vẫn nóng lên từng hồi.
Mấy ngày trước đây, huynh trưởng vận chuyển tai lương và gặp chuyện, lòng nàng căng thẳng, không để ý đến những chuyện khác, bây giờ mới được thả lỏng và nhận ra được sự hơi khác thường của thân thể.
Ngu Linh Tê tính toán thời gian, chỉ còn hai ngày cuối cùng là đến lần độc phát thứ ba.
Nàng không khỏi ngơ ngác, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Cứ thuận theo hệt như lần trước hay sao?
Nhưng nếu như thế, Ninh Ân được tính là gì chứ? Nàng ở trong mắt Ninh Ân được tính là gì?
"Tiểu thư, mặt người sao vậy?" Hồ Đào bưng nước trà vào cửa, quan sát sắc mặt đỏ ửng của nàng.
"Không có gì đáng ngại."
Ngu Linh Tê vỗ vỗ gương mặt để tỉnh táo tinh thần, đứng lên nói: "Trong phòng quá buồn bực, ta đi dạo trong viện một chút."
Gió đêm đập vào mặt, cuối cùng độ khô nóng cũng giảm xuống.
"Gần đây, dường như tiểu thư rất thích phong cảnh trong hậu viện nhỉ." Hồ Đào cầm đèn lồng dẫn đường ở bên cạnh, vô tình nói.
Ngu Linh Tê hoàn hồn, phát hiện bất tri bất giác mình đã đi đến tráo phòng ở hậu viện.
Cũng không biết có vì nguyên nhân của dược tính không, rõ ràng số lần mà nàng nhớ đến Ninh Ân đã tăng nhiều hơn, thậm chí đã đến mức không thể phân rõ được công tư, đây cũng không phải là điềm tốt gì.
Ngu Linh Tê mím môi quay người, đang muốn đổi đường đi, lại nghe thấy tiếng cọt kẹt mở cửa từ tráo phòng phía sau.
Dường như, Ninh Ân đã nhận ra được sự đấu tranh của nàng, đứng ở cửa phía sau, ngẩng đầu lên tiếng gọi: "Tiểu thư."
Nghe thấy tiếng nói lành lạnh trầm thấp của hắn, chân của Ngu Linh Tê như mọc rễ, không chịu nghe sai khiến nữa, chỉ dừng tại chỗ.
Sau một lúc lâu, nàng cam chịu số phận nhắm mắt than nhẹ.
Thị tỳ nín thở lùi lại, nàng quay người nhìn về phía thiếu niên áo đen đang chậm rãi bước xuống cầu thang, khẽ nói: "Tối nay trăng tròn, Vệ Thất đi dạo với ta nhé."
Cây Bạch Ngọc Lan đã qua thời kỳ ra hoa, những cái bóng thưa thớt nghiêng vẹo, cắt ánh trăng thành vô số mảng màu sắc lốm đốm.
Hai người một trước một sau xuyên qua hành lang, đi đến thuỷ tạ trong vừa hoa.
"A tỷ bình an về kinh, nhân chứng và vật chứng trộm đổi lương thực đều đã được chuyển giao cho Đại Lý Tự rồi."
Ngu Linh Tê mở miệng cắt ngang sự yên tĩnh trước, con mắt ướt át liễm diễm nhẹ nhàng chuyển sang Ninh Ân rớt lại phía sau ở bên cạnh: "Trên đường đi cũng rất thuận lợi, có thể thấy được có quý nhân che chở."
Ninh Ân nghe được lời nói bóng gió của nàng, bày ra dáng vẻ không quan tâm đến, lãnh đạm: "Tiểu thư không cần quanh co lòng vòng, ta vì chính mình thôi."
Hắn muốn khiến cho lão khốn nạn đấy và con mình tự giết nhau, nếu như Ngu Tân Di chết rồi, chứng cứ sẽ không được đưa đến trước mặt Hoàng đế, ván cờ này sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.
Ngu Linh Tê "ồ" một tiếng, mỉm cười bảo: "Mặc kệ vì ai, mục đích đều giống nhau."
Cách nói chuyện của nàng tối nay không giống lúc xưa, giọng nói vừa ngọt vừa mềm, âm cuối chọc người như một cái móc câu.
Ninh Ân liếc sang dái tai đỏ ửng của nàng, như hiểu được điều gì mà hỏi: "Khó chịu à?"
Ngu Linh Tê dừng bước, nhìn sang ánh mắt vừa trầm vừa tối của hắn, ý nóng xen lẫn với chua xót không kìm nén được mà vọt lên, trăm mối cảm xúc đan xen.
Hồi lâu sau, nàng buông mắt gật gật đầu: "Có một chút."
Vừa dứt lời, liền cảm giác cổ tay bị xiết chặt, Ninh Ân kéo nàng vào trong bóng của hòn non bộ, giữ mạch tượng của nàng.
Lòng bàn tay hơi lạnh, giống như là một con suối mát truyền qua trung hoà đi sự nóng rang của nàng.
Ngu Linh Tê lại sinh ra tham luyến, muốn câu lấy ngón tay của hắn đòi thêm nữa.
Quả thật, nàng cũng đã làm vậy, chạm đến mu bàn tay nổi lên gân của hắn, nàng mới bừng tỉnh mà cong ngón tay lại.
Ninh Ân nhíu mày, nhìn qua ngón tay rụt về của nàng, bảo: "Nếu đã khó chịu, vậy vì sao phải chịu đựng?"
Như nhớ đến điều gì đó, hắn cười hề hề một tiếng: "Cũng đúng, Vệ Thất sếp sau mèo, sợ là đến tư cách làm vật của tiểu thư cũng không đủ."
Ngu Linh Tê khẽ chau mày: "Ngươi là người sống sờ sờ, ta chưa hề xem ngươi là đồ vật mà đối đãi."
Thực sự phải nói, đại khái là lúc mỗi lần nàng muốn làm ra hành vi vi phạm, kiểu gì cũng sẽ nhớ lại việc làm tuỳ tùng bất bình đẳng trước đây, cùng với việc mình bị nhốt trong mật thất thi thể lẻ loi trơ trọi.
Bởi vì hiểu được làm "đồ vật" có cảm giác thế nào, cho nên nàng mới không muốn người khác trở thành "đồ vật" của nàng.
Cho dù người đó là Ninh Ân mà nàng từng oán từng sợ.
Thị vệ tuần tra cầm đèn đi từ đằng xa đến, ánh trăng chiếu lên đường đá trắng bệch, ao bên cạnh thuỷ tạ lay động ánh bạc vỡ tan.
"Trăng đêm nay thật đẹp."
Ngu Linh Tê ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, cố gắng không thèm nghĩ đến những vấn đề khó khăn sắp sửa phải đối mặt sau hai ngày nữa.
Vấn đề mãi mãi không thể nào giải quyết được hết, không bằng cú tiếp tục hưởng thụ sự tĩnh lặng tốt đẹp tức thì.
Nàng suy nghĩ, lại hỏi: "Vệ Thất, lúc ngươi trông thấy trăng đẹp nhất là khi nào?"
Ninh Ân dựa vào hòn non bộ lởm chởm, hồi lâu sau mới liếc nhìn nàng và nói: "Lúc giết người lần đầu tiên chăng."
Ngu Linh Tê ngạc nhiên quay đầu nhìn hắn.
Ninh Ân như nhớ lại quá khứ xa xôi, sườn mặt dưới ánh trăng lành lạnh đặc biệt vắng vẻ, từ từ hình dung cho nàng: "Máu tươi nóng hổi trong ánh mắt, mặt trăng trở thành màu đỏ."
Hắn ngắn ngủi cười một tiếng, giọng nón tản mạn trầm thấp: "Vô cùng đẹp."
Ngu Linh Tê cười không nổi.
Lần đầu tiên, nàng cam tâm tình nguyện khuất phục dược tính vào lúc còn thanh tỉnh, chần chừ rồi ôm lấy tay Ninh Ân.
Tay của hắn hơi lạnh, còn lạnh hơn so với cả ánh trăng.
Loại máu tươi nóng hổi kia trong hồi ức của hắn cũng không thể làm ấm đốt ngón tay lạnh lẽo của hắn.
Ninh Ân chậm rãi dừng lại ý cười, nghiêng đầu nhìn nàng, bàn tay tùy ý xuôi ở bên người để mặc cho nàng cầm, không trả lời cũng không hất ra.
Hồi lâu, hắn không nhẹ không nặng nhéo nhéo đầu ngón tay của nàng, nhưng lại nói đến một chủ đề không hề liên quan gì.
"Ngày mai, tiểu thư đi đến chùa Kim Vân một chuyến."
Vừa nhắc tới chùa Kim Vân, Ngu Linh Tê liền không khống chế được mà nhớ đến cái ngày phóng đãng trong mật thất hôm ấy.
Nàng có chút ít hoài nghi, nghĩ: Hẳn là Ninh Ân biết ngày ấy gần đến rồi, cố ý đưa nàng đi đến mật thất của chùa Kim Vân để ôn lại chuyện lần trước chăng?"
"Tiểu thư đang nghĩ lung tung gì vậy?"
Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười nhạo, Ninh Ân chớp chớp ánh mắt đen trầm thật chậm: "Độc dược mà tiểu thư bảo ta điều tra đã có manh mối rồi."
...
Hôm sau, thời tiết rất tốt, diều bay khắp nơi trong kinh thành.
Khách hành hương chùa Kim Vân đông đảo, Ninh Ân quen thuộc đưa Ngu Linh Tê đến Thiên Điện.
Phật điện nơi khác đều rộng mở cửa lớn, độ khổ ách tứ phương, chỉ có chỗ này là đóng kín cửa.
Ngu Linh Tê biết, đáp án mà nàng muốn có đang nằm ngay ở bên trong.
Ngu Linh Tê bảo thị vệ và Hồ Đào chờ ở bên ngoài đình, nàng đi về phía trước vài bước.
Thấy Ninh Ân chắp tay bất động, nàng bỗng dừng chân quay lại, hiếu kỳ nói: "Ngươi không vào chung với ta sao?"
Ninh Ân đưa mắt nhìn nàng, thản nhiên nói: "Đó là đáp án mà tiểu thư muốn, ta cũng không có hứng thú."
Ngu Linh Tê suy nghĩ, lại bảo: "Cũng được."
Nàng định thần chuẩn bị sẵn sàng, hít sâu một hơi mới đẩy cánh cửa điện nặng nề ra.
Đàn hương lượn lờ, trong điện lờ mờ, cũng không có thời tượng Phật hay Bồ Tát, chỉ có một vị dược lang gầy gò đứng đấy.
Nửa bên mặt của dược lang kia gầy yếu thanh tú, song khi hắn quay nửa găng mặt bị thiêu huỷ khác sang, trông còn dữ tợn hơn so với bức tượng đã kim cương trợn mắt ở bên cạnh.
Nhìn thấy Ngu Linh Tê, hắn nắm tay trầm thấp ho một tiếng, khàn giọng nửa chết nửa sống bảo: "Đều từ biệt Dục Giới Tiên, lâu lắm rồi không gặp."
Cửa điện đóng lại, cắt đứt ánh nắng mặt trời bên ngoài đình.
Một khắc đồng hồ sau, dưới mật thất của chùa.
Ngọn đèn mờ nhạt, hai cái bóng thi thể treo trên không trung phản chiếu lên vách đá, dường như sợi dây đang chậm rãi quay tròn.
"Kẻ mai phục trên đường để ám sát Ngu đại cô nương đích thật là tử sĩ được nuôi dưỡng dưới trướng của Thôi Ám Huy, rất kín miệng. Thuộc hạ dùng chút thủ đoạn, cũng đã dùng hết tất cả thủ pháp."
Chiết Kích quỳ một gối xuống đất, hai tay dâng danh sách nhuốm máu lên trên đỉnh đầu.
Ninh Ân ngồi trên giường, nhận lấy danh sách tuỳ ý xem qua hai lần.
"Cực Lạc Hương mà Điện hạ bảo thuộc hạ đi điều tra cũng có kết quả rồi."
Chiết Kích đặt một cái bình bạch ngọc lên trên bàn trà, thấy Ninh Ân bất động mới tiếp tục nói: "Phía trong cung bên kia không ngoài dự liệu của Điện hạ, Hoàng đế đã sinh nghi Thái tử, tối hôm qua Huệ tần đã thuận lợi sinh hạ hoàng tử, chắc chắn thế lực trong triều sẽ xáo trộn một lần nữa."
"Đám lửa này còn chưa đủ mạnh, cháy chẳng thú vị gì cả."
Như nhớ đến điều gì đó, Ninh Ân đóng danh sách lại, khuỷu tay khoác lên trên đầu gối nghiêng người về phía trước bảo: "Cũng nên có người nhắc lại bí mật hơn hai mươi năm trước rồi."
Đến lúc đó, cha đố kỵ con, con giết mẹ, đến lúc đó mới gọi là chơi vui nhỉ.
Sau khi Ninh Ân ghi nhớ tên xong, bèn đặt danh sách lên ánh lửa mà đốt.
Hắn khoan thai chuyển động ngón tay, đợi lửa sắp đốt đến đầu ngón tay, lúc này mới vứt danh sách lên giường, đốt thảm.
"Đốt sạch nơi này."
Trong mắt Ninh Ân phản chiếu ánh lửa lập loè, ấm nhuận mà lại điên cuồng, đứng lên nói: "Sau này có lẽ không cần nữa."
Thiên Điện.
Ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ nghiêng nghiêng rọi vào, chiếu sáng bụi bặm trong không khí.
Ngu Linh Tê nhìn dược lang trẻ tuổi bị huỷ dung kia, hỏi: "Tiên sinh thật sự đã tra được độc kia rồi?"
"Mời tiểu nương tử xem."
Dược lang đi đến bên hai cái vạc gốm sứ bông súng, ra hiệu cho Ngu Linh Tê nhìn hai con cá vàng đang vui vẻ bơi bên trong.
Hắn lấy ra một lọ thuốc, đổ nửa lọ vào một trong hai cái vạc gốm sứ đó, chất lỏng màu xanh lục nhanh chóng hoà vào nước, biến mất không còn bóng dáng.
Đợi thời gian được một chén trà, con cá vàng nhàn nhã bơi kia đã khó chịu giãy dụa, quấy đến mức vạc nước rào rào rung động.
Lại đợi thêm một chén trà nữa, cá vàng mệt mỏi ngửa bụng, không đầy một lát, hai má nhoè ra từng tia máu đen lượn lờ.
"Tại hạ nhận uỷ thác của người mở quan tài khám nghiệm tử thi, nữ tử kia nôn ra máu mà chết, đâm ngân châm xuống cũng chẳng biến sắc, làm cho ta nhớ đến một loại kịch độc."
Dược lang bảo: "Lúc đầu, người trúng độc không hề có triệu chứng gì cả, tiếp theo không còn chút sức lực nào, đợi đến lúc phát tác đau bụng, đã chẳng còn cách nào để xoay chuyển trời đất nữa... Đúng là như vậy?"
"Đúng là như vậy."
Chính tai nghe thấy tình trạng cái chết của bản thân trước đây, Ngu Linh Tê khó tránh khỏi chấn động, nhận lấy lọ thuốc trong tay dược lang mà ngửi ngửi.
Mùi đắng chát nhàn nhạt quen thuộc, trong bụng nàng trầm xuống, nắm chặt cái lọ bảo: "Không sai, là mùi vị này."
"Thuốc này có một cái tên cực đẹp, gọi là "Bách Hoa Sát", vốn là kỳ độc mà bộ lạc Mạc Bắc nhận đầu hàng đưa vào Trung Nguyên. Thuốc này ngoại trừ nghiệm không ra, vẫn còn một đặc tính."
Dược lang gắp con cá vàng chết bất đắc kỳ tử kia ra, bỏ vào trong một cái vạc không có thuốc độc khác, bày ra tư thế mời xem.
Con cá sống chưa từng trúng độc kia há mồm nuốt máu đen thấm ra trên người con cá chết kia, không đến hai chén trà cũng mệt mỏi mà ngửa bụng.
"Đây là..."
Ngu Linh Tê mơ hồ cảm nhận được điềm xấu.
"Nếu dùng thuốc này trên thân người, ước chừng sẽ phát tác sau sáu đến mười hai canh giờ. Người trúng độc cốt nhục tương dung với người khác, người khác cũng sẽ bị nhiễm loại độc này."
Dược lang chìm đắm thảo dược nhiều năm, nói đến loại độc này rất tuyệt diệu, trên gương mặt trắng xanh bày ra thái độ hưng phấn, liên miên bảo: "Cao Tông tiền triều chinh phạt Mạc Bắc, bộ tộc nhận đầu hàng đã cho mỹ nhân ăn loại độc này, lại hiến cho Cao Tông tiền triều. Chưa đến mấy ngày, Cao Tông đã băng hà, mọi người đều cho rằng Cao Tông chết là vì bộc phát bệnh hiểm nghèo, nhưng thật ra không phải."
Phảng phất giống như có một chậu nước lạnh từ trên đầu dội xuống.
Ngu Linh Tê mím môi nửa ngày, không lưu loát hỏi: "Ý của ngươi là..."
Dược lang bảo: "Không sai, loại độc này chính là đặc biệt làm ra để dùng cho ám sát, chẳng những ngự y không thể tra ra, còn có thể thông qua việc giao hợp giường chiếu để giết chết thêm một người khác nữa."
Ám sát, giao hợp...
Trong đầu Ngu Linh Tê ông ông một tiếng, phảng phất như bị đánh một gậy vào đầu vậy.
"Tiên sinh... Chắc chắn chứ?"
Nàng nghe thấy giọng nói của mình hơi xuất hiện nghẹn ngào.
Dược lang đổi sắc mặt: "Nếu như tiểu nương tử hoài nghi năng lực của ta, vậy không nên đến tìm ta."
Toàn thân Ngu Linh tê vô cùng lạnh, lạnh cả đến đầu ngón tay.
Nhớ tới ngụm máu đen mình phun lên vạt áo Ninh Ân vào lúc trước khi chết ở kiếp trước, nàng chỉ cảm thấy long trời lở đất.
Thì ra là thế, đúng là như thế.
Nàng vốn tưởng rằng Triệu Ngọc Mính hạ độc nàng là vì Tiết Sầm, cho đến khi Triệu Ngọc Mính cũng chết vì loại độc này ở kiếp này, nàng mới mơ hồ đoán được, kiếp trước Triệu gia chẳng qua cũng chỉ là một con cờ của thủ phạm thật sự đứng phía sau.
Ngu Linh Tê suy nghĩ thật lâu, kiếp trước nàng không thân không quyến, một thân một mình, nàng thực sự nghĩ không ra cái mạng quèn không đáng tiền này, vì sao lại đáng để kẻ địch phí hết tâm tư mưu hại...
Hoá ra, vốn dĩ mục tiêu của người nọ ngay từ đầu cũng không phải là nàng.
Từ đầu đến cuối, nàng chỉ là công cụ mà người khác đã tính toán kỹ, dùng để ám sát Ninh Ân.
Cho dù tính kháng dược của Ninh Ân khác với người bình thường, cũng không che giấu được sự thật nàng vừa là nạn nhân vừa là "kẻ đồng loã" dơ bẩn.
Ngu Linh Tê kinh ngạc nhìn mười ngón tay run rẩy của mình, lòng vô thức quặn đau, buồn nôn không rõ lý do.
Lồng ngực như bị một tảng đá lớn ngàn cân đè xuống, đến cả không khí cũng loãng như thế.
Nàng không biết mình đi ra khỏi Thiên Điện như thế nào.
Ánh nắng trút xuống đầy người, rọi vào ánh mắt của nàng đau rát.
Hồ Đào đón nàng, nói mấy lời gì đó, nàng hoàn toàn không nghe thấy, trong mắt đầy hơi nước mơ hồ, tất cả trong tai đều là tiếng xì xào chói tai như thuỷ triều.
Ngu Linh Tê trực tiếp vượt qua Hồ Đào, tăng tốc đi nhanh, càng lúc càng nhanh, cuối cùng dứt khoát bỏ hết tất cả trói buộc bắt đầu chạy.
Xuyên qua cổng tò vò, vượt qua hậu viện, gió rót đầy hai tay áo của nàng, phổi đau đến mức phảng phất như nổ tung, nàng lại hoàn toàn không để ý.
Nàng muốn gặp được Ninh Ân, ngay lập tức.
Trên con đường trúc có một người chậm rãi đi đến, Ngu Linh Tê dừng bước, hít thở từng ngụm từng ngụm như người chết chìm.
Gió phất qua, lá trúc rì rào.
Ninh Ân nhìn thấy nàng, hơi kinh ngạc: "Tiểu thư..."
Ánh mắt đối diện nhau, trong mắt Ngu Linh Tê loé lên vụn ánh sáng, phảng phất như cơ quan lâu năm không được tu sửa đã có phản ứng, không quan tâm gì cả nhào về phía hắn.
Ninh Ân vô thức giang hai cánh tay, ôm nàng vào trong lòng
Váy áo tràn ra, mái tóc dài mềm mại như mây bay lên rồi lại rơi xuống, Ninh Ân cứng đờ, cảm nhận được thiếu nữ trong lòng đang run rẩy hệt như lá trúc tuôn rơi, bàn tay dừng giữa không trung cuối cùng cũng chậm rãi rơi xuống, chần chờ, khép lại đặt lên gáy, kéo nàng vào lòng.
Hắn suy nghĩ, cười nói: "Không nên đâu, hôm nay mới ngày thứ chín."
"Vệ Thất..."
Giọng nói run rẩy của Ngu Linh Tê truyền đến từ lồng ngực hắn, mang theo tiếng khóc nức nở.
Ánh mắt Ninh Ân trầm xuống, nụ cười ngoạn vị phai đi.
Hắn đưa tay nâng cằm Ngu Linh Tê lên, nhìn chằm chằm vào vết tích nước mắt giàn giụa của nàng một hồi lâu, hỏi: "Bị ai bắt nạt thế?"