Chương 36: Tát
Ninh Ân gằn từng chữ: “Bây giờ tiểu thư, lập tức, trở về cho ta!”
Ngu Linh Tê nhìn vào đôi mắt tối đen lạnh lùng của hắn, lắc đầu: “Không, Vệ Thất.”
Ninh Ân nhìn nàng chằm chằm một hồi rất lâu.
“Tiểu thư không binh không quyền, định dựa vào sức lực một mình nàng chống lại Đông cung Thái Tử ư?”
“Ta đã nhờ Nam Dương quận vương ra tay, nếu suôn sẻ thì có thể mời Hoàng Thượng hoặc Hoàng Hậu đến giải vây.”
“Nếu không thuận lợi thì sao?” Ninh Ân trầm giọng hỏi.
Ngu Linh Tê mím môi, không nói gì.
Nàng không có bản lĩnh hiệu lệnh quần hùng trong thiên hạ, nàng chỉ là một thần nữ chân yếu tay mềm mà thôi.
Nếu nàng có chuyện bất trắc gì ở Đông cung, cho dù ngày mai Đốc Sát sử tra ra mất trộm lương thực, người trong thiên hạ cũng sẽ cho rằng Thái Tử bày mưu hãm hại Ngu gia cũng vì muốn che đậy tội ác bức tử đích nữ phủ tướng quân. Hoàng Thượng ắt sẽ tra rõ, âm mưu của Thái Tử sẽ chưa đánh đã bại...
Đương nhiên, đây chỉ là hạ sách vạn bất đắc dĩ.
Dường như Ninh Ân đã nhìn thấu được sự kiên quyết của nàng, hắn đột nhiên cười nhạo.
Đôi mắt đen của hắn lạnh như băng, giọng nói lại vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng: “Tiểu thư thật biết tính toán, cũng thật can đảm. Trước đây bị trúng thôi tình hương, thà dùng trâm tự đâm chết bản thân cũng không để ta chạm vào, tối nay lại vì người khác xả thân nuôi hổ...”
Ngu Linh Tê lớn tiếng nói: “Tỷ không phải người khác, tỷ ấy là người nhà của ta.”
“Người nhà?” Từ này khiến Ninh Ân cảm thấy xa lạ.
Trong ký ức của hắn chỉ có kẻ thù, người có thể lợi dụng, người chết và người sắp chết... Không có người nhà.
“Tiểu thư có quá nhiều điểm yếu.”
Trong mắt Ninh Ân không hề gợn sóng, hắn cười lạnh rồi nói: “Bất cứ ai cũng có thể dọa cho lòng nàng rối như tơ vò.”
“Đó không gọi là 'điểm yếu' đâu Vệ Thất. Cha và huynh trưởng, chị ta, mẹ ta... Bọn họ đều hết lòng bảo vệ, yêu thương ta mười mấy năm, như chân tay trên người, có họa cùng chịu.”
Ngu Linh Tê bị mưa lạnh tạt vào trên mặt, nhưng ánh mắt của nàng rất bình tĩnh: “Thà chết làm người máu nóng chứ chẳng ham làm kẻ sống mà máu lại lạnh băng. Lần này, lẽ ra ta nên bảo vệ bọn họ.”
Vẻ mặt Ninh Ân không hề tỏ ý gì, bất động.
Cơn mưa rào giội vào nóc xe ngựa, ào ào dồn dập như bùa đòi mạng.
Không có thời gian để trì hoãn nữa.
Phu xe vẫn nằm ở ven đường không biết còn sống hay đã chết, Ngu Linh Tê tự mình ra tay, với lấy dây cương đang buông thõng trước xe ngựa.
Nhưng đầu ngón tay còn chưa chạm tới, Ninh Ân đã ung dung nhấc giày, giẫm lên dây cương.
Ngu Linh Tê cố sức rút thử, dây cương dưới giày của hắn vẫn không hề nhúc nhích làm nàng không khỏi tức tối: “Vệ Thất! Thả ra!”
Ngay sau đó, một bóng người cao lớn bao phủ, Ngu Linh Tê bị đẩy vào trong xe ngựa.
“Huynh!”
Biết được Ninh Ân định làm gì, nàng vô thức nâng tay, nhưng cổ tay lại bị bắt được, nâng chân, chân cũng bị đè lại.
Bên trong xe ngựa chật hẹp, ánh mắt hai người chạm nhau, hơi thở đan xen, trong mắt phản chiếu hình bóng đối phương.
“Vệ Thất, huynh buông ta ra!” Ngu Linh Tê nhìn chàng trai nhổm dậy đè lên, kinh ngạc cùng tức giận không thôi.
“Không thể buông.”
Ninh Ân chỉ dùng một tay đã dễ dàng giữ cổ tay không ngừng vặn vẹo của Ngu Linh Tê lên đỉnh đầu, giọng nói lạnh lùng khiến lòng người sợ hãi: “Cái mạng này của tiểu thư rất quý giá, Vệ Thất không nỡ để tiểu thư làm chuyện ngu ngốc.”
Nhưng, không kịp nữa rồi.
Ngu Linh Tê nôn nóng đến độ đỏ cả mắt, ánh mắt ươn ướt song lại cắn chặt môi không chịu thua.
Tính tình tỷ mạnh mẽ, bị kích động rồi thì không biết sẽ làm ra điều gì. Nàng sợ tỷ ấy không chống đỡ được đến khi Ninh Tử Trạc tới.
Nước mưa nhỏ xuống dọc theo đuôi tóc Ninh Ân, rơi trên tóc mai khóe mắt của Ngu Linh Tê, giống như mấy giọt lệ lăn qua khuôn mặt trắng trẻo mềm mại của nàng.
Ninh Ân nhìn vết ẩm ướt nơi khóe mắt nàng, lông mi khẽ nhúc nhích, tay vô thức nới lỏng một chút.
Hắn đưa ngón tay lên ấn vào đôi môi sắp hé mở của Ngu Linh Tê, khẽ “suỵt” một tiếng.
Khoảnh khắc ấy giống như trở lại kiếp trước, cảm giác áp bách vô cùng mạnh mẽ.
Ngu Linh Tê cứng đờ bất động, chỉ nghe Ninh Ân thoáng cười bên tai, dường như đã có quyết định: “Chỉ cần tiểu thư ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ trả lại cho tiểu thư một Ngu Tân Di hoàn hảo không tổn hao gì.”
Mưa to như trút nước, con ngựa bất an cào cào móng.
Tia chớp xẹt ngang bầu trời, rọi sáng đường sá ngõ hẻm.
Đông cung.
Nội thị khom người vào cửa, ở bên ngoài bình phong bẩm báo: “Điện hạ, con gái của Ngu tướng quân ở bên ngoài Vĩnh Xuân môn cầu kiến.”
Nghe vậy, trong mắt Ninh Đàn lộ ra vẻ đắc ý khi thực hiện được mưu kế.
Phụ nữ ấy mà, dù có tự kiêu lại thanh cao đến đâu, lúc này cũng phải ngoan ngoan tiến cung đến cầu xin hắn ta mà thôi.
“Đưa nàng ta đến Nghi Xuân cung, tiếp đãi cho tốt.”
Ninh Đàn đẩy tỳ nữ xinh đẹp trong lòng ra, cười âm hiểm nói: “Cút đi, đêm nay không cần các ngươi hầu hạ nữa.”
Không được phép mang theo đao kiếm vào Đông cung nên Ngu Tân Di bỏ đoản đao ra, bước đi bình thản vững vàng, bộ quan bào quân phục màu đỏ trên người lướt qua đêm mưa, rực cháy như ngọn lửa cuồng nhiệt nhất.
Nàng ấy dừng bước, nghiêm nghị nói: “Nghi Xuân cung là nơi vui chơi giải trí, không thích hợp nói chuyện công. Làm phiền công công nói lại với điện hạ, ta sẽ đợi ở điện bên.”
Dứt lời, thẳng thắn xoay bước chân, đẩy cửa điện bên ra.
Đèn đuốc chói mắt hắt vào mặt, nàng ấy nheo mắt lại.
Ninh Đàn mới vừa tỉnh dậy thì thấy cửa điện bị người khác đẩy mạnh ra, có một nữ tướng mặc quân phục, tư thế oai hùng hiên ngang bước vào, nên không khỏi sợ hãi ngã ngồi lại trên giường.
Nhìn kỹ hơn, hóa ra là Ngu Tân Di - Ti sử Bách Kỵ ti.
“Sao lại là cô đến chứ?” Ninh Đàn híp mắt quan sát Ngu Tân Di, có chút mất hứng.
Hắn ta còn tưởng tiểu mỹ nhân mềm mại Ngu Linh Tê sẽ đến, không ngờ lại là nữ tướng quân có gai này.
Có điều...
Không biết có phải là vì đèn đuốc phản chiếu hay không mà đêm nay nhìn kỹ Ngu Tân Di, trái lại cũng không giống nhân vật như Mẫu Dạ Xoa trong ấn tượng trước đây, ngược lại ngũ quan tỏa anh khí đẹp đẽ, sáng sủa phóng khoáng, có một sự quyến rũ hoang dại khó thuần phục đầy khác lạ.
Mỹ nhân nũng nịu đã ăn ngán, hắn ta còn chưa từng nếm qua nữ tử mạnh mẽ như vậy đâu.
Ngu Tân Di chịu đựng ánh mắt dán chặt dò xét của Thái Tử, nén giận trong lòng, ôm quyền nói: “Thần nữ Ngu Tân Di Ti sử Bách Kỵ ti, bái kiến Thái Tử điện hạ.”
Ninh Đàn ra hiệu bằng mắt với nội thị bên cạnh, sau đó mới chậm rãi đứng thẳng người nói: “Miễn lễ. Ngu đại tiểu thư ban đêm đến cầu kiến, không biết vì chuyện gì?”
Biết rõ còn hỏi!
Ngu Tân Di cắn răng: “Xin điện hạ nể tình cả nhà Ngu gia trung liệt, chiến công hiển hách mà giơ cao đánh khẽ!”
“Muốn để cô giúp đỡ thì Ngu đại tiểu thư phải thể hiện thành ý chứ.”
Thái Tử nhìn đăm đăm vào nàng ấy, lòng đầy nhộn nhạo nói: “Dù sao cũng có liên quan đến tính mạng của mấy vạn nạn dân, cô cũng không thể mạo hiểm suông mà đi cầu xin cho Ngu gia ngươi được.”
Ngu Tân Di ngẩng đầu, vẻ mặt sáng tỏ: “Thần nữ còn chưa nói là chuyện gì, sao điện hạ biết có liên quan đến nạn dân?”
Ninh Đàn câm nín, lúc lâu sau mới nói: “Ngu gia gần đây nhận được lệnh cứu trợ thiên tai, cô cũng đoán được mà.”
Cung thị đốt lư hương, dâng rượu trái cây lên.
Ngu Tân Di cười lạnh: “Quả nhiên do Thái Tử điện hạ làm.”
Ninh Đàn ho khan một tiếng, nâng chén rượu lên tỏ ý nói: “Có chuyện gì thì Ngu đại tiểu thư và cô vừa uống vừa nói.”
Ngu Tân Di lạnh lùng liếc mắt, không hề bị thuyết phục.
Nàng ấy dõng dạc nói: “Dù ai ăn hối lộ làm trái luật thì cũng không thể nào là tướng lĩnh Ngu gia. Còn nhớ bảy năm trước, lúc gia phụ vừa tiếp quản binh quyền, kỷ luật quân đội còn lỏng lẻo thì mấy chuyện như binh lính lén lấy tài vật của bách tính, chòng ghẹo nữ tử thường xảy ra, gia phụ đã thanh trừng những kẻ cặn bã trong quân suốt đêm mới có quân Ngu gia nghiêm minh kiên cường sẵn sàng hi sinh, bách chiến bách thắng như ngày hôm nay.”
Ninh Đàn nhìn chằm chằm lư hương tỏa khói vấn vít lượn lờ trên bàn, lơ đãng phất tay nói: “Được rồi, được rồi, chuyện cũ năm xưa còn nhắc làm gì?”
Ngu Tân Di chế nhạo lại: “Không có những chuyện cũ năm xưa đó thì Thái Tử điện hạ liệu có thể ngồi vững vị trí trữ quân này hay chăng?”
“Ngươi làm càn!”
“Vắt chanh bỏ vỏ, là hành vi của hôn quân...”
Lời còn chưa nói xong, cơ thể của Ngu Tân Di đã lắc lư khó có thể nhận thấy.
Ánh mắt nàng ấy đờ đẫn một hồi, đỡ trán cắn răng nói: “Ngươi đã làm gì...”
Ninh Đàn vui vẻ trong lòng, biết được dược hương có hiệu quả, vội cho thị nữ lui ra.
Hắn ta biết Ngu Tân Di luyện võ từ khi còn nhỏ, bởi phòng ngừa ngộ nhỡ có biến nên đợi thêm thời gian một tuần trà mới dám tiến lên.
Ngu Tân Di đã đứng không vững, đỡ trán lảo đảo, trên mặt nổi lên vệt ửng đỏ như say rượu làm cho khuôn mặt nàng ấy thêm vài phần kiều diễm khác lạ.
Lúc này Ninh Đàn mới can đảm đi tới, nắm lấy vòng eo thon thả dẻo dai của Ngu Tân Di, nói: “Ngu đại tiểu thư yên tâm, chỉ cần nàng đi theo ta, cô sẽ lưu lại tính mạng cả nhà nàng... Ối!”
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, tay Ninh Đàn bị Ngu Tân Di vặn ngược ra sau lưng.
Sau đó “bốp” một tiếng, một cái tát vang dội rơi trên mặt Ninh Đàn, cứ vậy đánh cho hắn ta chao đảo.
Ninh Đàn không ngờ Ngu Tân Di hít phải hương mạnh như vậy mà vẫn có sức lực tát Thái Tử, không khỏi thẹn quá hóa giận nói: “Tiện nhân! Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”
Hắn ta hung tợn kéo đai lưng ra, vừa định bổ nhào lên thì nghe thấy tiếng huyên náo từ bên ngoài truyền đến.
“Điện hạ, điện hạ không hay rồi!” Giọng nói hoảng hốt của nội thị vang lên từ ngoài cửa.
Ninh Đàn quay đầu, thở hổn hển hỏi: “Lại có chuyện gì?”
“Mới đây có hơn chục tên lửa tẩm đầy dầu bay từ trên trời xuống, Tả Xuân phường và Sùng Nhân điện của Đông cung bị hỏa hoạn, đã kinh động đến Vũ Lâm quân và Thánh Thượng rồi!”
“Sao đột nhiên lại xảy ra hỏa hoạn? Các ngươi làm ăn kiểu gì vậy!”
“Lửa này rất lạ, nô tài cũng không biết.”
Nội thị đè giọng vịt đực, nói: “Hiện tại Thánh Thượng đã sắp đến Vũ Đức môn, điện hạ vẫn nên mau sửa soạn lại chuẩn bị nghênh giá đi.”
Đông cung và Thiên Tử cung chỉ cách nhau một bức tường, từ Vũ Đức môn đến đây cũng chỉ mất thời gian nửa chén trà.
Ninh Đàn hoảng sợ, bỏ qua những suy nghĩ bẩn thỉu, vội vàng đẩy Ngu Tân Di vào phòng trong, chỉ muốn nhanh chóng giấu cô gái này đi mới được.
Nếu bị phụ hoàng nhìn thấy hắn ta xuống tay với con gái của công thần thì thế nào hắn ta cũng sẽ bị xử phạt.
“Hôn quân! Đừng chạm vào ta!” Ngu Tân Di vậy mà vẫn có sức phản kháng, vừa đấm vừa đá, chiêu nào chiêu nấy đều trí mạng!
Ninh Đàn bị nàng đá cho mấy cước vào bụng và háng, mặt mày lập tức nhăn nhó đau đớn, kẹp chặt hai chân hét lên: “Người đâu! Kéo mụ điên này xuống cho ta, nhốt lại!”
Bốn năm nội thị thi nhau xông lên, không dễ gì mới bắt được Ngu Di Tân vào phòng trong thì lại thấy đèn đuốc sáng trưng ở ngoài điện.
Sau đó cửa điện bị đẩy ra, Vũ Lâm quân bao quanh Hoàng Đế đã điểm tóc bạc hai bên thái dương bước vào điện, theo sau là tiểu Quận vương Nam Dương đẹp đẽ cũng đi vào.
Ánh mắt Ninh Tử Trạc có chút nôn nóng, quét mắt nhìn trong điện.
Hoàng Đế thất vọng ê chề nhìn Thái Tử y phục xộc xệch, trách mắng: “Lửa lớn ở Đông cung, nhưng ngươi cả buổi cũng không thấy bóng, rốt cuộc ngươi đang làm gì?”
Ninh Đàn vội vàng thắt đai lưng, cúi đầu khom người nói: “Phụ, phụ hoàng, nhi thần...”
Hắn ta còn chưa nói hết thì đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết “ôi chao ôi chao” của nội thị từ phòng trong truyền đến, kèm theo là âm thanh quyền cước đấm vào da thịt.
Sau những tiếng vỡ vụn loảng xoảng của đồ sứ, Ngu Tân Di với sắc mặt ửng đỏ đi đứng loạng choạng bước ra ngoài.
“Ngu Ti sử!” Ninh Tử Trạc lập tức tiến lên, cởi áo choàng xuống quấn lên người Ngu Tân Di.
Cũng may, ngoại trừ cơ thể không có sức lực, y phục nàng ấy vẫn chỉnh tề, cũng không có chỗ nào khác bất thường.
Hoàng Đế nhìn thoáng qua đôi mắt phượng nén giận của Ngu Tân Di, lại liếc nhìn Thái Tử đang sợ hãi quỳ gối trước mặt, mọi chuyện không cần nói cũng rõ.
“Đồ khốn kiếp!”
Hoàng Đế tức giận ngút trời, đạp một phát vào ngực hắn ta, quát lớn: “Ngươi đã làm cái gì hả!”
Dưới cơn thịnh nộ của Hoàng Đế, Thái Tử bị đá một phát trúng ngực ngã lăn ra đất, nằm như rùa ngửa bụng, nhếch nhác xoay người quỳ xuống, lúng ta lúng túng không dám phản bác.
...
Mưa nhỏ dần, xe ngựa vẫn đậu ở bên đường.
Ở hướng Đông cung, có thể mơ hồ nhìn thấy ánh lửa.
Ninh Ân ngồi khoanh chân, trong mắt ánh lên ánh sáng bập bùng, giống như đang chiêm ngưỡng một kiệt tác vui tai vui mắt, thản nhiên nói: “Bình tĩnh lại chưa?”
Ngu Linh Tê nhìn về phía xảy ra hỏa hoạn, một lúc sau nàng gật đầu.
Ninh Ân giống như một tòa núi băng, chỉ lộ ra một góc nho nhỏ, dưới mặt nước còn ẩn chứa một sức mạnh không muốn cho người khác biết.
Một kẻ gian xảo, quái đản và lại giỏi ngụy trang như vậy, nàng cũng không hề ngạc nhiên khi biết hắn sẽ leo lên vị trí quyền khuynh thiên hạ.
“Sau này không được hung dữ với ta nữa.”
Ngu Linh Tê cụp mắt xuống, phá vỡ sự im lặng, xoa xoa cổ tay bị hắn siết đau.
Ngừng một chút, lại nhỏ giọng nói thêm một câu: “Mặc dù không biết huynh đã dùng thủ đoạn gì, nhưng vẫn cảm ơn huynh.”
“Không cần cảm tạ ta, cảm ơn tiểu Quận vương của nàng đi.”
Đuôi tóc Ninh Ân nhỏ nước, giọng điệu cũng lạnh lẽo: “Ta có thể có thủ đoạn gì? Chẳng qua chỉ gạt tiểu thư yên tâm mà thôi.”
Ngu Linh Tê ngước mắt nhìn hắn hồi lâu mới nhìn ra được chút cảm xúc giống như “mang thù” từ trên khuôn mặt tuấn tú của hắn.
“Vệ Thất?”
“Vệ Thất.”
Gọi liên tiếp hai tiếng, Ninh Ân mới lười biếng nâng mí mắt, liếc nhìn về phía nàng.
Ngu Linh Tê mở miệng, còn chưa kịp nói chuyện thì đã nghe thấy tiếng xe ngựa từ đằng trước truyền đến.
Nàng vén rèm lên nhìn, thấy đèn lồng của phủ Nam Dương Quận vương treo trước xe ngựa, hai mắt không khỏi sáng lên, nhảy xuống xe ngựa nói: “Tỷ!”
Mã phu của Quận vương phủ ghìm dây cương dừng lại, sau đó vén rèm xe lên, để lộ ra khuôn mặt trẻ trung thanh tú của Ninh Tử Trạc.
“Ngu nhị tiểu thư đừng lo lắng, Ngu Ti sử không sao.”
Ninh Tử Trạc khom người, cho nàng thấy Ngu Tân Di đang dựa vào thùng xe ngủ mê man ở bên cạnh.
Ngu Tân Di có vẻ không bị thương gì cả, trên người còn khoác chiếc áo choàng dệt kim của Ninh Tử Trạc.
Trái tim đang treo lơ lửng giữa không trung của Ngu Linh Tê cuối cùng cũng nằm yên lại, nàng thở phào nhẹ nhõm, vội trịnh trọng thi lễ với Ninh Tử Trạc, nói: “Đa tạ Quận vương điện hạ ra tay cứu giúp.”
Ninh Ân đứng dựa vào xe ngựa, đôi mắt tối tăm lạnh lẽo khẽ nheo lại.
Hừ, còn thật sự đi cảm tạ tiểu Quận vương của nàng sao?
Ngứa tay, muốn giết người.
Ninh Tử Trạc ở trên xe bất giác rùng mình.
Nhìn quanh bốn phía, hắn ta buồn bực nói: Sao đột nhiên lại cảm thấy ớn lạnh sau lưng nhỉ?
Ngu Linh Tê nhìn vào đôi mắt tối đen lạnh lùng của hắn, lắc đầu: “Không, Vệ Thất.”
Ninh Ân nhìn nàng chằm chằm một hồi rất lâu.
“Tiểu thư không binh không quyền, định dựa vào sức lực một mình nàng chống lại Đông cung Thái Tử ư?”
“Ta đã nhờ Nam Dương quận vương ra tay, nếu suôn sẻ thì có thể mời Hoàng Thượng hoặc Hoàng Hậu đến giải vây.”
“Nếu không thuận lợi thì sao?” Ninh Ân trầm giọng hỏi.
Ngu Linh Tê mím môi, không nói gì.
Nàng không có bản lĩnh hiệu lệnh quần hùng trong thiên hạ, nàng chỉ là một thần nữ chân yếu tay mềm mà thôi.
Nếu nàng có chuyện bất trắc gì ở Đông cung, cho dù ngày mai Đốc Sát sử tra ra mất trộm lương thực, người trong thiên hạ cũng sẽ cho rằng Thái Tử bày mưu hãm hại Ngu gia cũng vì muốn che đậy tội ác bức tử đích nữ phủ tướng quân. Hoàng Thượng ắt sẽ tra rõ, âm mưu của Thái Tử sẽ chưa đánh đã bại...
Đương nhiên, đây chỉ là hạ sách vạn bất đắc dĩ.
Dường như Ninh Ân đã nhìn thấu được sự kiên quyết của nàng, hắn đột nhiên cười nhạo.
Đôi mắt đen của hắn lạnh như băng, giọng nói lại vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng: “Tiểu thư thật biết tính toán, cũng thật can đảm. Trước đây bị trúng thôi tình hương, thà dùng trâm tự đâm chết bản thân cũng không để ta chạm vào, tối nay lại vì người khác xả thân nuôi hổ...”
Ngu Linh Tê lớn tiếng nói: “Tỷ không phải người khác, tỷ ấy là người nhà của ta.”
“Người nhà?” Từ này khiến Ninh Ân cảm thấy xa lạ.
Trong ký ức của hắn chỉ có kẻ thù, người có thể lợi dụng, người chết và người sắp chết... Không có người nhà.
“Tiểu thư có quá nhiều điểm yếu.”
Trong mắt Ninh Ân không hề gợn sóng, hắn cười lạnh rồi nói: “Bất cứ ai cũng có thể dọa cho lòng nàng rối như tơ vò.”
“Đó không gọi là 'điểm yếu' đâu Vệ Thất. Cha và huynh trưởng, chị ta, mẹ ta... Bọn họ đều hết lòng bảo vệ, yêu thương ta mười mấy năm, như chân tay trên người, có họa cùng chịu.”
Ngu Linh Tê bị mưa lạnh tạt vào trên mặt, nhưng ánh mắt của nàng rất bình tĩnh: “Thà chết làm người máu nóng chứ chẳng ham làm kẻ sống mà máu lại lạnh băng. Lần này, lẽ ra ta nên bảo vệ bọn họ.”
Vẻ mặt Ninh Ân không hề tỏ ý gì, bất động.
Cơn mưa rào giội vào nóc xe ngựa, ào ào dồn dập như bùa đòi mạng.
Không có thời gian để trì hoãn nữa.
Phu xe vẫn nằm ở ven đường không biết còn sống hay đã chết, Ngu Linh Tê tự mình ra tay, với lấy dây cương đang buông thõng trước xe ngựa.
Nhưng đầu ngón tay còn chưa chạm tới, Ninh Ân đã ung dung nhấc giày, giẫm lên dây cương.
Ngu Linh Tê cố sức rút thử, dây cương dưới giày của hắn vẫn không hề nhúc nhích làm nàng không khỏi tức tối: “Vệ Thất! Thả ra!”
Ngay sau đó, một bóng người cao lớn bao phủ, Ngu Linh Tê bị đẩy vào trong xe ngựa.
“Huynh!”
Biết được Ninh Ân định làm gì, nàng vô thức nâng tay, nhưng cổ tay lại bị bắt được, nâng chân, chân cũng bị đè lại.
Bên trong xe ngựa chật hẹp, ánh mắt hai người chạm nhau, hơi thở đan xen, trong mắt phản chiếu hình bóng đối phương.
“Vệ Thất, huynh buông ta ra!” Ngu Linh Tê nhìn chàng trai nhổm dậy đè lên, kinh ngạc cùng tức giận không thôi.
“Không thể buông.”
Ninh Ân chỉ dùng một tay đã dễ dàng giữ cổ tay không ngừng vặn vẹo của Ngu Linh Tê lên đỉnh đầu, giọng nói lạnh lùng khiến lòng người sợ hãi: “Cái mạng này của tiểu thư rất quý giá, Vệ Thất không nỡ để tiểu thư làm chuyện ngu ngốc.”
Nhưng, không kịp nữa rồi.
Ngu Linh Tê nôn nóng đến độ đỏ cả mắt, ánh mắt ươn ướt song lại cắn chặt môi không chịu thua.
Tính tình tỷ mạnh mẽ, bị kích động rồi thì không biết sẽ làm ra điều gì. Nàng sợ tỷ ấy không chống đỡ được đến khi Ninh Tử Trạc tới.
Nước mưa nhỏ xuống dọc theo đuôi tóc Ninh Ân, rơi trên tóc mai khóe mắt của Ngu Linh Tê, giống như mấy giọt lệ lăn qua khuôn mặt trắng trẻo mềm mại của nàng.
Ninh Ân nhìn vết ẩm ướt nơi khóe mắt nàng, lông mi khẽ nhúc nhích, tay vô thức nới lỏng một chút.
Hắn đưa ngón tay lên ấn vào đôi môi sắp hé mở của Ngu Linh Tê, khẽ “suỵt” một tiếng.
Khoảnh khắc ấy giống như trở lại kiếp trước, cảm giác áp bách vô cùng mạnh mẽ.
Ngu Linh Tê cứng đờ bất động, chỉ nghe Ninh Ân thoáng cười bên tai, dường như đã có quyết định: “Chỉ cần tiểu thư ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ trả lại cho tiểu thư một Ngu Tân Di hoàn hảo không tổn hao gì.”
Mưa to như trút nước, con ngựa bất an cào cào móng.
Tia chớp xẹt ngang bầu trời, rọi sáng đường sá ngõ hẻm.
Đông cung.
Nội thị khom người vào cửa, ở bên ngoài bình phong bẩm báo: “Điện hạ, con gái của Ngu tướng quân ở bên ngoài Vĩnh Xuân môn cầu kiến.”
Nghe vậy, trong mắt Ninh Đàn lộ ra vẻ đắc ý khi thực hiện được mưu kế.
Phụ nữ ấy mà, dù có tự kiêu lại thanh cao đến đâu, lúc này cũng phải ngoan ngoan tiến cung đến cầu xin hắn ta mà thôi.
“Đưa nàng ta đến Nghi Xuân cung, tiếp đãi cho tốt.”
Ninh Đàn đẩy tỳ nữ xinh đẹp trong lòng ra, cười âm hiểm nói: “Cút đi, đêm nay không cần các ngươi hầu hạ nữa.”
Không được phép mang theo đao kiếm vào Đông cung nên Ngu Tân Di bỏ đoản đao ra, bước đi bình thản vững vàng, bộ quan bào quân phục màu đỏ trên người lướt qua đêm mưa, rực cháy như ngọn lửa cuồng nhiệt nhất.
Nàng ấy dừng bước, nghiêm nghị nói: “Nghi Xuân cung là nơi vui chơi giải trí, không thích hợp nói chuyện công. Làm phiền công công nói lại với điện hạ, ta sẽ đợi ở điện bên.”
Dứt lời, thẳng thắn xoay bước chân, đẩy cửa điện bên ra.
Đèn đuốc chói mắt hắt vào mặt, nàng ấy nheo mắt lại.
Ninh Đàn mới vừa tỉnh dậy thì thấy cửa điện bị người khác đẩy mạnh ra, có một nữ tướng mặc quân phục, tư thế oai hùng hiên ngang bước vào, nên không khỏi sợ hãi ngã ngồi lại trên giường.
Nhìn kỹ hơn, hóa ra là Ngu Tân Di - Ti sử Bách Kỵ ti.
“Sao lại là cô đến chứ?” Ninh Đàn híp mắt quan sát Ngu Tân Di, có chút mất hứng.
Hắn ta còn tưởng tiểu mỹ nhân mềm mại Ngu Linh Tê sẽ đến, không ngờ lại là nữ tướng quân có gai này.
Có điều...
Không biết có phải là vì đèn đuốc phản chiếu hay không mà đêm nay nhìn kỹ Ngu Tân Di, trái lại cũng không giống nhân vật như Mẫu Dạ Xoa trong ấn tượng trước đây, ngược lại ngũ quan tỏa anh khí đẹp đẽ, sáng sủa phóng khoáng, có một sự quyến rũ hoang dại khó thuần phục đầy khác lạ.
Mỹ nhân nũng nịu đã ăn ngán, hắn ta còn chưa từng nếm qua nữ tử mạnh mẽ như vậy đâu.
Ngu Tân Di chịu đựng ánh mắt dán chặt dò xét của Thái Tử, nén giận trong lòng, ôm quyền nói: “Thần nữ Ngu Tân Di Ti sử Bách Kỵ ti, bái kiến Thái Tử điện hạ.”
Ninh Đàn ra hiệu bằng mắt với nội thị bên cạnh, sau đó mới chậm rãi đứng thẳng người nói: “Miễn lễ. Ngu đại tiểu thư ban đêm đến cầu kiến, không biết vì chuyện gì?”
Biết rõ còn hỏi!
Ngu Tân Di cắn răng: “Xin điện hạ nể tình cả nhà Ngu gia trung liệt, chiến công hiển hách mà giơ cao đánh khẽ!”
“Muốn để cô giúp đỡ thì Ngu đại tiểu thư phải thể hiện thành ý chứ.”
Thái Tử nhìn đăm đăm vào nàng ấy, lòng đầy nhộn nhạo nói: “Dù sao cũng có liên quan đến tính mạng của mấy vạn nạn dân, cô cũng không thể mạo hiểm suông mà đi cầu xin cho Ngu gia ngươi được.”
Ngu Tân Di ngẩng đầu, vẻ mặt sáng tỏ: “Thần nữ còn chưa nói là chuyện gì, sao điện hạ biết có liên quan đến nạn dân?”
Ninh Đàn câm nín, lúc lâu sau mới nói: “Ngu gia gần đây nhận được lệnh cứu trợ thiên tai, cô cũng đoán được mà.”
Cung thị đốt lư hương, dâng rượu trái cây lên.
Ngu Tân Di cười lạnh: “Quả nhiên do Thái Tử điện hạ làm.”
Ninh Đàn ho khan một tiếng, nâng chén rượu lên tỏ ý nói: “Có chuyện gì thì Ngu đại tiểu thư và cô vừa uống vừa nói.”
Ngu Tân Di lạnh lùng liếc mắt, không hề bị thuyết phục.
Nàng ấy dõng dạc nói: “Dù ai ăn hối lộ làm trái luật thì cũng không thể nào là tướng lĩnh Ngu gia. Còn nhớ bảy năm trước, lúc gia phụ vừa tiếp quản binh quyền, kỷ luật quân đội còn lỏng lẻo thì mấy chuyện như binh lính lén lấy tài vật của bách tính, chòng ghẹo nữ tử thường xảy ra, gia phụ đã thanh trừng những kẻ cặn bã trong quân suốt đêm mới có quân Ngu gia nghiêm minh kiên cường sẵn sàng hi sinh, bách chiến bách thắng như ngày hôm nay.”
Ninh Đàn nhìn chằm chằm lư hương tỏa khói vấn vít lượn lờ trên bàn, lơ đãng phất tay nói: “Được rồi, được rồi, chuyện cũ năm xưa còn nhắc làm gì?”
Ngu Tân Di chế nhạo lại: “Không có những chuyện cũ năm xưa đó thì Thái Tử điện hạ liệu có thể ngồi vững vị trí trữ quân này hay chăng?”
“Ngươi làm càn!”
“Vắt chanh bỏ vỏ, là hành vi của hôn quân...”
Lời còn chưa nói xong, cơ thể của Ngu Tân Di đã lắc lư khó có thể nhận thấy.
Ánh mắt nàng ấy đờ đẫn một hồi, đỡ trán cắn răng nói: “Ngươi đã làm gì...”
Ninh Đàn vui vẻ trong lòng, biết được dược hương có hiệu quả, vội cho thị nữ lui ra.
Hắn ta biết Ngu Tân Di luyện võ từ khi còn nhỏ, bởi phòng ngừa ngộ nhỡ có biến nên đợi thêm thời gian một tuần trà mới dám tiến lên.
Ngu Tân Di đã đứng không vững, đỡ trán lảo đảo, trên mặt nổi lên vệt ửng đỏ như say rượu làm cho khuôn mặt nàng ấy thêm vài phần kiều diễm khác lạ.
Lúc này Ninh Đàn mới can đảm đi tới, nắm lấy vòng eo thon thả dẻo dai của Ngu Tân Di, nói: “Ngu đại tiểu thư yên tâm, chỉ cần nàng đi theo ta, cô sẽ lưu lại tính mạng cả nhà nàng... Ối!”
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, tay Ninh Đàn bị Ngu Tân Di vặn ngược ra sau lưng.
Sau đó “bốp” một tiếng, một cái tát vang dội rơi trên mặt Ninh Đàn, cứ vậy đánh cho hắn ta chao đảo.
Ninh Đàn không ngờ Ngu Tân Di hít phải hương mạnh như vậy mà vẫn có sức lực tát Thái Tử, không khỏi thẹn quá hóa giận nói: “Tiện nhân! Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”
Hắn ta hung tợn kéo đai lưng ra, vừa định bổ nhào lên thì nghe thấy tiếng huyên náo từ bên ngoài truyền đến.
“Điện hạ, điện hạ không hay rồi!” Giọng nói hoảng hốt của nội thị vang lên từ ngoài cửa.
Ninh Đàn quay đầu, thở hổn hển hỏi: “Lại có chuyện gì?”
“Mới đây có hơn chục tên lửa tẩm đầy dầu bay từ trên trời xuống, Tả Xuân phường và Sùng Nhân điện của Đông cung bị hỏa hoạn, đã kinh động đến Vũ Lâm quân và Thánh Thượng rồi!”
“Sao đột nhiên lại xảy ra hỏa hoạn? Các ngươi làm ăn kiểu gì vậy!”
“Lửa này rất lạ, nô tài cũng không biết.”
Nội thị đè giọng vịt đực, nói: “Hiện tại Thánh Thượng đã sắp đến Vũ Đức môn, điện hạ vẫn nên mau sửa soạn lại chuẩn bị nghênh giá đi.”
Đông cung và Thiên Tử cung chỉ cách nhau một bức tường, từ Vũ Đức môn đến đây cũng chỉ mất thời gian nửa chén trà.
Ninh Đàn hoảng sợ, bỏ qua những suy nghĩ bẩn thỉu, vội vàng đẩy Ngu Tân Di vào phòng trong, chỉ muốn nhanh chóng giấu cô gái này đi mới được.
Nếu bị phụ hoàng nhìn thấy hắn ta xuống tay với con gái của công thần thì thế nào hắn ta cũng sẽ bị xử phạt.
“Hôn quân! Đừng chạm vào ta!” Ngu Tân Di vậy mà vẫn có sức phản kháng, vừa đấm vừa đá, chiêu nào chiêu nấy đều trí mạng!
Ninh Đàn bị nàng đá cho mấy cước vào bụng và háng, mặt mày lập tức nhăn nhó đau đớn, kẹp chặt hai chân hét lên: “Người đâu! Kéo mụ điên này xuống cho ta, nhốt lại!”
Bốn năm nội thị thi nhau xông lên, không dễ gì mới bắt được Ngu Di Tân vào phòng trong thì lại thấy đèn đuốc sáng trưng ở ngoài điện.
Sau đó cửa điện bị đẩy ra, Vũ Lâm quân bao quanh Hoàng Đế đã điểm tóc bạc hai bên thái dương bước vào điện, theo sau là tiểu Quận vương Nam Dương đẹp đẽ cũng đi vào.
Ánh mắt Ninh Tử Trạc có chút nôn nóng, quét mắt nhìn trong điện.
Hoàng Đế thất vọng ê chề nhìn Thái Tử y phục xộc xệch, trách mắng: “Lửa lớn ở Đông cung, nhưng ngươi cả buổi cũng không thấy bóng, rốt cuộc ngươi đang làm gì?”
Ninh Đàn vội vàng thắt đai lưng, cúi đầu khom người nói: “Phụ, phụ hoàng, nhi thần...”
Hắn ta còn chưa nói hết thì đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết “ôi chao ôi chao” của nội thị từ phòng trong truyền đến, kèm theo là âm thanh quyền cước đấm vào da thịt.
Sau những tiếng vỡ vụn loảng xoảng của đồ sứ, Ngu Tân Di với sắc mặt ửng đỏ đi đứng loạng choạng bước ra ngoài.
“Ngu Ti sử!” Ninh Tử Trạc lập tức tiến lên, cởi áo choàng xuống quấn lên người Ngu Tân Di.
Cũng may, ngoại trừ cơ thể không có sức lực, y phục nàng ấy vẫn chỉnh tề, cũng không có chỗ nào khác bất thường.
Hoàng Đế nhìn thoáng qua đôi mắt phượng nén giận của Ngu Tân Di, lại liếc nhìn Thái Tử đang sợ hãi quỳ gối trước mặt, mọi chuyện không cần nói cũng rõ.
“Đồ khốn kiếp!”
Hoàng Đế tức giận ngút trời, đạp một phát vào ngực hắn ta, quát lớn: “Ngươi đã làm cái gì hả!”
Dưới cơn thịnh nộ của Hoàng Đế, Thái Tử bị đá một phát trúng ngực ngã lăn ra đất, nằm như rùa ngửa bụng, nhếch nhác xoay người quỳ xuống, lúng ta lúng túng không dám phản bác.
...
Mưa nhỏ dần, xe ngựa vẫn đậu ở bên đường.
Ở hướng Đông cung, có thể mơ hồ nhìn thấy ánh lửa.
Ninh Ân ngồi khoanh chân, trong mắt ánh lên ánh sáng bập bùng, giống như đang chiêm ngưỡng một kiệt tác vui tai vui mắt, thản nhiên nói: “Bình tĩnh lại chưa?”
Ngu Linh Tê nhìn về phía xảy ra hỏa hoạn, một lúc sau nàng gật đầu.
Ninh Ân giống như một tòa núi băng, chỉ lộ ra một góc nho nhỏ, dưới mặt nước còn ẩn chứa một sức mạnh không muốn cho người khác biết.
Một kẻ gian xảo, quái đản và lại giỏi ngụy trang như vậy, nàng cũng không hề ngạc nhiên khi biết hắn sẽ leo lên vị trí quyền khuynh thiên hạ.
“Sau này không được hung dữ với ta nữa.”
Ngu Linh Tê cụp mắt xuống, phá vỡ sự im lặng, xoa xoa cổ tay bị hắn siết đau.
Ngừng một chút, lại nhỏ giọng nói thêm một câu: “Mặc dù không biết huynh đã dùng thủ đoạn gì, nhưng vẫn cảm ơn huynh.”
“Không cần cảm tạ ta, cảm ơn tiểu Quận vương của nàng đi.”
Đuôi tóc Ninh Ân nhỏ nước, giọng điệu cũng lạnh lẽo: “Ta có thể có thủ đoạn gì? Chẳng qua chỉ gạt tiểu thư yên tâm mà thôi.”
Ngu Linh Tê ngước mắt nhìn hắn hồi lâu mới nhìn ra được chút cảm xúc giống như “mang thù” từ trên khuôn mặt tuấn tú của hắn.
“Vệ Thất?”
“Vệ Thất.”
Gọi liên tiếp hai tiếng, Ninh Ân mới lười biếng nâng mí mắt, liếc nhìn về phía nàng.
Ngu Linh Tê mở miệng, còn chưa kịp nói chuyện thì đã nghe thấy tiếng xe ngựa từ đằng trước truyền đến.
Nàng vén rèm lên nhìn, thấy đèn lồng của phủ Nam Dương Quận vương treo trước xe ngựa, hai mắt không khỏi sáng lên, nhảy xuống xe ngựa nói: “Tỷ!”
Mã phu của Quận vương phủ ghìm dây cương dừng lại, sau đó vén rèm xe lên, để lộ ra khuôn mặt trẻ trung thanh tú của Ninh Tử Trạc.
“Ngu nhị tiểu thư đừng lo lắng, Ngu Ti sử không sao.”
Ninh Tử Trạc khom người, cho nàng thấy Ngu Tân Di đang dựa vào thùng xe ngủ mê man ở bên cạnh.
Ngu Tân Di có vẻ không bị thương gì cả, trên người còn khoác chiếc áo choàng dệt kim của Ninh Tử Trạc.
Trái tim đang treo lơ lửng giữa không trung của Ngu Linh Tê cuối cùng cũng nằm yên lại, nàng thở phào nhẹ nhõm, vội trịnh trọng thi lễ với Ninh Tử Trạc, nói: “Đa tạ Quận vương điện hạ ra tay cứu giúp.”
Ninh Ân đứng dựa vào xe ngựa, đôi mắt tối tăm lạnh lẽo khẽ nheo lại.
Hừ, còn thật sự đi cảm tạ tiểu Quận vương của nàng sao?
Ngứa tay, muốn giết người.
Ninh Tử Trạc ở trên xe bất giác rùng mình.
Nhìn quanh bốn phía, hắn ta buồn bực nói: Sao đột nhiên lại cảm thấy ớn lạnh sau lưng nhỉ?