Chương 23: Cứu không?
Một viên sỏi đập vào thân cây.
Con chim hoàng yến ngẩn ngơ đậu trên cành giật mình, kêu lảnh lót rồi bay đi.
Con rắn đen bổ nhào vào khoảng không, lè lưỡi rồi quay về giấu mình trong bụi hoa.
Màn ‘diễn’ của Ninh Ân thất bại mới quay đầu nhìn Ngu Linh Tê, không thể nhìn ra cảm xúc gì từ đáy mắt như băng đen.
Thiếu nữ dưới tán cây xinh đẹp như tranh vẽ, phủi bụi trên tay: “Ta không thích rắn. Được người ta sưởi ấm còn cắn người ta một cái, ác độc máu lạnh, vong ân phụ nghĩa.”
Ninh Ân chỉ cười khẽ.
“Nhưng tiểu thư, rắn vốn phải cắn người.”
Nhưng trong mắt hắn không có ý cười, chỉ có chút chế giễu: “Trời sinh máu lạnh, sống ở nơi âm u, không thích độ ấm của con người, sao có thể trách nó cắn ngược lại?”
Ngụy biện, vẫn khiến cho người ta không thể cãi lại giống kiếp trước.
“Kêu thị vệ đến đuổi nó đi.” Ngu Linh Tê nghĩ đến thứ động vật lạnh tanh như nó, nàng vẫn sợ hãi.
“Tiểu thư nên giết nó đi.” Hắn nhìn con rắn đen quấn quanh thân cây, chợt lên tiếng.
Ngu Linh Tê nhìn góc nghiêng của Ninh Ân, nàng không hiểu ý hắn.
Kiếp trước lúc nàng không đoán được suy nghĩ của Ninh Ân thì sẽ biết điều chịu thua. Vậy nên, nàng rũ mắt giơ bàn tay trái bầm dập kết vảy của mình đặt vào lòng bàn tay đang mở ra của hắn, giả vờ vô tình rên đau: “Tay ta vẫn còn đau.”
Quả nhiên, đuôi mắt Ninh Ân hơi nhướng lên.
Rõ ràng là nàng nổi nóng đánh mình nhưng lại giả vờ đáng thương trước mặt hắn.
“Vì sao tiểu thư lại bảo vệ ta?” Bờ môi mỏng mím lại, không nói về rắn nữa.
Ngu Linh Tê liếc hắn: “Ngươi nói thử xem?”
Ninh Ân lắc đầu: “Tiểu thư quá thông minh, ta không đoán ra.”
Được người thông minh chân chính khen ‘thông minh’, Ngu Linh Tê thật sự không biết nên kiêu ngạo hay phải xấu hổ.
“Để ngươi thiếu ta một ân huệ vẫn tốt hơn để ngươi hận ta.”
Ngu Linh Tê nói thẳng: “Vả lại, ta cũng phải chịu trách nhiệm cho việc này.”
Ninh Ân không nói gì nữa.
Một bông hoa ngọc lan trắng từ trên cành rơi xuống dưới chân Ngu Linh Tê, phát ra âm thanh nhẹ nhàng.
Nàng ngồi xổm xuống nhặt đóa hoa lan còn nguyên kia lên, bỗng nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Ninh ân bên cạnh: “Vậy tiểu thư có hài lòng với biểu hiện của ta không?”
“Biểu hiện gì?” Ngu Linh Tê nâng niu đóa hoa, làn váy đỏ thạch lựu rũ xuống đất.
“Ta không chặt cánh tay phải của Thanh Tiêu.”
Khóe miệng Ninh Ân co rút, giọng điệu lạnh lùng: “Tiểu thư thấy cánh tay của Thanh Tiêu tốt hơn ta ư?”
Hắn đang nói đến cái ngày đi thăm Tiết Sầm, Ngu Linh Tê phớt lờ hắn mà đặt tay lên cánh tay của Thanh Tiêu để lên xe ngựa.
Ba ngày rồi!
Hắn hoàn toàn không ngẫm lại thái độ của mình mà chỉ âm thần ghi thù chuyện này!
Ngu Linh Tê đau đầu, cơn giận trong người bay sạch, thở dài nói: “Vệ Thất, lẽ nào ngươi chưa từng yêu thương và từ bi với thế giới này ư?”
“Yêu?” Ninh Ân mỉm cười.
Sống lại, gặp nhau đã lâu như thế, đây là lần đầu tiên Ngu Linh Tê nhìn thấy hắn mỉm cười lãnh đạm như thế. Gió xuân biến thành băng tuyết, cười nhạo chúng sinh.
“Ta chém giết bò ra khỏi Đấu trường thú đấy.”
Tuy hắn cười nhưng con ngươi như hồ nước sâu đóng băng, không chút gợn sóng nhìn Ngu Linh Tê: “Không có ai dạy ta thứ đó.”
Ngu Linh Tê nắm chặt đóa hoa ngọc lan trắng kia, tâm trạng phập phồng lên xuống rồi bình tĩnh trở lại.
Rốt cuộc nàng đã hiểu, chỉ dựa vào chút ân huệ về vật chất nhỏ nhoi hoàn toàn không thể thay đổi tính tình của Ninh Âm.
Hắn lớn lên trong bóng đêm tàn khốc không có tình người. Mà tiền đề để dạy lễ nghĩa liêm sỉ cho hắn là phải khiến hắn trở thành một người có tình có cảm xúc như người bình thường.
Bọn họ lẳng lặng đứng im rất lâu, đến khi cánh hoa rơi đầy đất.
Ngu Linh Tê bước đi, Ninh Ân đứng ở đằng xa, trong tay hắn vẫn còn một đóa hoa ngọc lan trắng thơm ngát.
Con quái vật lười ngụy trang để lộ răng nanh của mình, hắn cũng lười che giấu sự thù địch trong lời nói của mình.
Hắn những tưởng Ngu Linh Tê sẽ nổi giận nhưng thiếu nữ chỉ trầm ngâm hồi lâu, đưa đóa hoa ngọc lan trắng và nói với hắn: “Vệ Thất, chúng ta không phải kẻ thù. Ngu phủ cũng không phải Đấu trường thú.”
Ninh Ân trầm mặc nhìn đóa hoa mong manh trong lòng bàn tay, năm ngón tay dần nắm chặt lại.
Cười nhạt, không biết nên nói nàng ngốc hay thông minh.
Nếu nói nàng ngốc nhưng nàng to gan, nhìn thấu mọi thứ, lần nào cũng có thể gãi đúng chỗ ngứa hóa giải lệ khí trên người hắn.
Nếu nói nàng thông minh...
Có tiếng ‘xì xì’ nho nhỏ từ cành hoa trên đầu, ánh mắt Ninh Ân trở nên lạnh lẽo, giơ tay bóp con rắn độc đang muốn đánh lén.
Ngón tay dùng lực, bóp ở vị trí bảy tấc của con rắn. Con rắn đen co giật giãy dụa rồi mềm nhũn rũ xuống như bông, không còn tiếng kêu nào nữa.
Ninh Ân buộc con rắn đã chết lại, ném trên mặt đất, chán ghét nhìn ngón tay vương mùi tanh tưởi.
Nếu nói nàng thông minh nhưng nàng lại không biết nhổ cỏ thì phải nhổ tận gốc mới không để lại hậu hoạn về sau.
...
Đông cung.
“Người nói gì?”
Thái tử Ninh Đàn bật dậy: “Mẫu hậu không đồng ý để Ngu Linh Tê trở thành Thái tử phi? Vì sao?”
Thái giám Thôi Ấm mặc quần áo đỏ sẫm, đeo đai ngọc đứng một bên hầu hạ, chậm rãi nói: “Nghe nói Ngu nhị cô nương đã có hôn ước với Tiết phủ Tiết nhị lang. Điện hạ là trữ quân tương lai, thiên hạ sẽ lan truyền tứ phía, tất nhiên không thể cướp thê tử của thần tử. Vả lại, sự hỗ trợ của Tiết hữu tướng quan trọng đến nhường nào, điện hạ cũng hiểu rõ mà.”
Nhắc đến chuyện này, Ninh Đàn lại buồn bực.
“Đồ vô dụng!”
Ninh Đàn phất tay áo, hất hết một bàn giấy tờ xuống đất, tiếng ‘loảng xoảng’ vang lên, chỉ vào hai tên ám vệ đang quỳ trên mặt đất: “Toàn là đồ vô dụng!”
Nếu Tiết Sầm chết sẽ không có bước trở ngại này. Nhưng đám thuộc hạ không làm được việc, Tiết Sầm không chết lại còn làm kinh động Tiết gia.
Sáng sớm hôm nay. Tiết hữu tướng chống gậy đến Đông cung, bề ngoài là muốn Thái tử làm chủ điều tra chuyện Tiết Sầm rơi xuống nước nhưng bên trong có phải đang cảnh cáo hắn ta không thì ai biết được?
Thái giám Thôi Ám không thèm nhấc mắt vẫn nói chuyện chậm rì: “Điện hạ tốt nhất đừng đụng đến Tiết nhị lang nữa. Dù không có Tiết nhị lang thì điện hạ cũng không thể cưới Ngu nhị cô nương.”
“Sao lại nói thế?”
“Gần đây trong kinh có mấy lời đồn đãi, nói Ngu nhị cô nương từng gặp nạn ở cuộc thi săn bắn mùa xuân, ở cùng với một tên nô bộc một ngày một đêm, đã mất trinh. Chỉ một vết nhơ này, nàng đã không còn cơ hội trở thành Thái tử phi nữa.”
Thôi Ám nói: “Nương nương nói sẽ chọn Ngu đại cô nương làm Thái tử phi. Những lễ vật long trọng lần trước điện hạ mang đến Ngu phủ xem như là phần thưởng cho Ngu đại cô nương, đỡ để người khác mượn cớ nói ra nói vào.”
Tâm tư của Ninh Đàn không đặt trên người Ngu Tân Di, chỉ hỏi: “Ngươi nói Ngu Linh Tê thất tiết rồi?”
Thôi Ám nói: “Nghe đồn là thế, chắc cũng không phải tin đồn vô căn cứ.”
“Rốt cuộc nàng xinh đẹp câu hồn đến mức nào mới có thể khiến công tử tuấn lãng phong nguyệt như Tiết nhị lang chịu đựng nỗi nhục nhã ấy, khăng khăng cưới nàng chứ.”
Ninh Đàn ngây ngẩn ngồi xuống ghế, vuốt ve tay vịn, càng lúc càng tò mò, càng lúc càng khát vọng.
Không biết hắn ta nghĩ đến điều gì, liếm môi: “Nếu đã mất trinh thì mất thêm một lần cũng không sao nhỉ?”
Thôi Ám giương mắt, hắn hiểu, Thái tử không ngủ với nữ nhân đó một lần thì sẽ không bỏ qua.
Ninh Đàn háo sắc vô cùng, nếu mặc kệ thì chỉ sợ hắn ta sẽ làm ra những chuyện ngu ngốc kì lạ hơn. Đến lúc đó, Hoàng hậu nương nương còn phải chùi đít cho hắn ta.
“Điện hạ muốn nếm thử tư vị của nàng ta một lần cũng không phải không được.”
Thôi Ám che giấu sự chế nhạo nơi đáy mắt, nói: “Hôm sau là tiệc sinh nhật của Đức Dương trưởng công chúa.”
Ninh Đàn ngạc nhiên, sau đó bật cười, vỗ vai Thôi Ám, nói: “Vẫn là ngươi thông minh nhất, mau chóng sắp xếp đi.”
“Vâng.” Thôi Ám cúi người lui ra ngoài.
Đến chính điện Đông cung, thái giám trẻ tuổi mặc đồ màu đỏ đeo đai ngọc thu lại nụ cười dừng chân, giơ tay phủi qua bả vai Thái tử vỗ lên.
Ngu phủ.
Đức Dương trưởng công chúa là tỷ tỷ ruột của đương kim hoàng thượng. Khi hoàng thượng vẫn là một hoàng tử đã phải dựa vào thủ đoạn của trưởng công chúa mới có có được ngày hôm nay.
Bởi thế, địa vị của trưởng công chúa vô cùng cao quý không tầm thường. Tất cả gia đình quyền quý trong kinh thành đều phải cử nữ quyến trong nhà đến dự tiệc, chúc thọ tiệc sinh nhật của nàng ấy. Ngu gia cũng không ngoại lệ.
Ngu phu nhân vốn định để trưởng nữ Ngu Tân Di dự tiệc như lúc trước nhưng hôm qua tỳ nữ trong phủ trưởng công chúa đặc biệt đến đưa thiệp mời riêng cho Ngu Linh Tê.
Ngu Linh Tê nghĩ nàng vẫn luôn ở nhà dưỡng bệnh quanh năm, rất ít khi ra ngoài, càng không thể giao thiệp với Đức Dương trưởng công chúa.
Nhưng Đức Dương trưởng công chúa còn trẻ đã chịu tang chồng, dưới gối không có con cái, vẫn luôn xem đứa cháu Ninh Đàn như con ruột của mình. Ninh Đàn có thể thuận lợi ngồi lên vị trí Đông cung cũng có công của vị trưởng công chúa này.
Kiếp trước, sau khi Ninh Ân giết cha giết huynh, vị trưởng công chúa này còn mưu đồ liên kết với đám tàn đảng ám sát Ninh Ân để báo thù. Cuối cùng lại bị Ninh Ân treo lên làm đèn da người, đốt cung điện thành địa ngục nhân gian.
Dựa theo ký ức kiếp trước và kiếp này, Ngu Linh Tê đoán: Lần này trưởng công chúa chỉ tên mời nàng đến dự tiệc phần lớn là vì hôn sự của Thái tử.
Chẳng lẽ là vì tò mò, muốn xem thử nàng trông như thế nào?
Mãi đến khi chuẩn bị xuất phát đến buổi tiệc, Ngu Linh Tê vẫn còn suy nghĩ về vấn đề này.
Đức Dương trưởng công chúa thích nữ tử dịu dàng thanh khiết nên nàng đã cố ý chọn áo váy tươi sáng màu hải đường, trang điểm đậm, đầu cài đầy trâm hoa quý giá.
Hồ Đào đứng bên cạnh dẩu miệng nhìn.
Sao mỗi ngày tiểu thư lại thích một phong cách khác nhau thế. Buổi tiệc mùa xuân lần trước thì trang điểm nhẹ nhàng giống tiên nữ đắc đạo nhưng hôm nay lại ăn diện diễm lệ chói mắt.
“Tiểu thư, phải xuất phát rồi.” Thị nữ Ngu phu nhân phái đến đã đợi trước cửa.
“Đến đây.” Ngu Linh Tê ngắm nghía nữ tử trong gương rất lâu vẫn không yên tâm.
Chỉ cần là chuyện liên quan đến hoàng tộc và Đông cung, nàng không thể thiếu cảnh giác.
Phủ trưởng công chúa giống như Hoàng cung, có cấm quân trông coi nghiêm ngặt, người đến dự tiệc không thể mang theo đao kiếm, đồ vật sắc nhọn cũng không thể dẫn theo người hầu.
Cân nhắc một lúc, nàng gọi Thanh Tiêu đang chờ ở hành lang, nhỏ giọng dặn dò: “Hôm nay dự tiệc ngươi dẫn thêm hai tên thị vệ chờ ngoài cửa. Người ngoài không được vào phủ trưởng công chúa, nếu canh ba chín ngọ ta chưa ra thì bảo tỷ tỷ đi tìm Nam Dương tiểu quận vương, tỷ ấy sẽ biết cần làm gì.”
Thanh Tiêu nhận lệnh: “Thuộc hạ đã hiểu.”
Phủ Đức Dương trưởng công chúa, xe ngựa nối đuôi nhau kéo dài hơn mười trượng, khách đến đầy nhà.
Ngu Linh Tê đi theo mẫu thân khom người xuống xe. Đối diện là Triệu Ngọc Mính là Triệu phu nhân cũng xuống xe.
Hai nhà chạm mặt, trên mặt mẫu nữ Triệu gia hiện rõ tia xấu hổ.
Triệu phu nhân và Ngu phu nhân là tỷ muội cùng cha khác mẹ. Từ khi còn ở khuê phòng bà ta đã đối đầu với vị muội muội dịu dàng xinh đẹp của mình khắp nơi. Giành quần áo trang sức, giành đến cuối cùng muội muội trở thành chủ mẫu tướng quân phủ cao quý còn bà ta chỉ có thể gả cho một chủ sự Bộ binh thấp kém.
Kinh tế Triệu gia rất kém, Triệu phu nhân thấy mất mặt nên càng không qua lại với Ngu gia.
Lần này chạm mặt lại nhận ra Triệu Ngọc Mính và Ngu Linh Tê đều mặc váy dày màu hoa hải đường. Nhìn thoáng qua, bóng dáng của hai người rất giống nhưng nhìn đến mặt là một trời một vực.
Tuy Triệu Ngọc Mính đẹp nhưng gương mặt không đủ phóng khoáng, chìm nghỉm trong bộ xiêm y tười đẹp. Còn Ngu Linh Tê xinh đẹp tinh xảo, chói mắt đẹp đẽ.
Triệu phu nhân cứng đờ mỉm cười giả tạo chào hỏi Ngu phu nhân.
Đợi đến khi mẹ con Ngu gia vừa đi thì bà ta lập tức tái mặt quát Triệu ngọc Mình: “Đã bảo ngươi đừng mặc bộ này mà ngươi nằng nặc đòi mặc! Giờ thì hay rồi, ăn mặc giống như người ta nhưng không đẹp bằng, thật là mất mặt!”
Mặt Triệu Ngọc Mính trắng bệch, nắm tay áo không nói một lời.
Triệu Tu khập khiễng đi đến, che trước mặt Triệu Ngọc Mính: “Nghĩa mẫu, Ngọc Mính đã trang điểm tỉ mỉ vì buổi tiệc này rất lâu. Vả lại, nhi tử cảm thấy Ngọc Mính còn đẹp hơn Ngu nhị cô nương.”
“Ngươi cảm thấy?”
Triệu phu nhân cười lạnh, liếc nhìn kẻ bị té ngựa gãy chân trước mắt: “Ngươi cảm thấy thì có ích gì?”
Triệu Ngọc Mính theo sau Triệu phu nhân. Đến khi bước lên bậc thang, nàng dừng bước quay đầu nhìn Triệu Tu.
Triệu Tu ẩn mình trong bóng tối, trong mắt hận ý cuồn cuộn gật đầu với Triệu Ngọc Mính.
Triệu phu nhân cười lạnh liếc mắt nhìn người què ngã ngựa gãy chân: "Ngươi cho rằng có ích lợi gì?"
Phủ trưởng công chúa rộng lớn nguy nga, vườn hoa, mỹ nhân và hương thơm tràn ngập, ăn uống linh đình.
Đức Dương trưởng công chúa còn chưa xuất hiện nhưng các quý nữ đã tụm ba tụm bốn nói chuyện với nhau.
Phủ tướng quân quyền cao chức trọng luôn là đối tượng bọn họ lấy lòng. Phu nhân các phủ vây lấy Ngu phu nhân, tạm không thoát khỏi vòng vây.
Yến tiệc kiểu này không thiếu người giao lưu móc nối, Ngu Linh Tê nói với Ngu phu nhân: “Nương cứ nói chuyện với bọn họ, con đi tìm Thanh Bình hương quân.”
Không tìm thấy Đường Bất Ly nhưng lại chạm mặt Tiết Sầm.
Sắc mặt hắn đã tốt hơn nhiều, mặc quần áo trắng như tuyết đang giữ khoảng cách, mỉm cười nói chuyện với Triệu Ngọc Mính.
Lúc nhìn thấy Ngu Linh Tê, ánh mắt hắn sáng lên, uyển chuyển từ biệt với Triệu Ngọc Mính, đi về phía Ngu Linh Tê.
“Nhị muội.” Hắn gọi.
“Sầm ca ca.” Ngu Linh Tê gật đầu chào hỏi, quan tâm nói: “Huynh khỏe lại rồi?”
“Không sao, đã khỏi hẳn.”
Tiết Sầm dẫn nàng đến chỗ ngồi, tự tay pha một ấm trà: “Đây là trà mới nhất năm nay, nhị muội nếm thử đi?”
Ngu Linh Tê bưng ly trà thưởng thức mùi hương của nó, rất thơm.
Nàng hỏi: “Năm nay mới có trà này ư?”
Động tác uống trà của Tiết Sầm vô cùng hào hoa phong nhã: “Không tệ.”
Ngu Linh Tê ‘ừm hửm’, ngửi thêm lần nữa. Sao mùi trà này lại quen đến thế?
Cùng lúc đó.
Thái tử Ninh Đàn mặc thường phục đứng trên lầu cao nhìn xuống đám quý nữ đi qua đi lại, nóng ruột phe phẩy quạt giấy hỏi: “Ngu nhị cô nương đang ở đâu?”
Đám mây che phủ thành một cái bóng lớn, cái bóng đó dần dần di chuyển về phía tây phủ trưởng công chúa.
Con đường đằng sau phủ tướng quân, trong một góc vắng vẻ không người qua lại.
Cánh chim xé gió, một con chim ưng xám sải cánh dừng trên cánh tay của thiếu niên.
Hắn gỡ ống trúc đựng mật thư xuống, mở ra xem. Đôi mắt sâu thẳm của Ninh Ân tối sầm lại.
Ninh Đàn âm thầm đi đến phủ Đức Dương trưởng công chúa. Nếu hắn ta không quang minh chính đại mà đến thì chắc chắn đang toan tính chuyện xấu xa.
Hắn nhớ đến dáng vẻ xinh đẹp đi dự tiệc của Ngu Linh Tê, ánh mắt lại lạnh thêm mấy phần.
“Tiểu thư, ta đã nói rồi.”
Hắn cười, giọng nói trầm thấp có chút chế nhạo: "Không nhổ cỏ tận gốc, chắc chắn sẽ có hậu hoạn về sau.”
Sự nhân từ và chút thông minh của nàng không là gì khi đối mặt với quyền lực tuyệt đối.
Cứu không?
Hắn dựa vào tường, suy nghĩ.
Thôi đi.
Nếu hắn xuất hiện ở đó mà không có lý do, có lẽ nàng sẽ khinh thường hắn tâm cơ, sẽ lên kế hoạch hành hạ hắn đến chết.
Dù sao nàng đã nhờ đến cái gì mà Thanh Tiêu, cái gì mà Nam Dương quận vương mà không cần hắn, không phải sao?
Hắn cười lạnh, xoay người trở về nhưng bước chân lại bất giác chậm lại, cuối cùng đứng im tại chỗ.
Bỗng, năm ngón tay bóp chặt, chim ưng xám sợ hãi bay đi, mật thư trong tay biến thành bột mịn, từ kẽ tay hắn chảy ra.
Nhưng...
Thiếu niên hoang dã khó thuần phục kia ngẩng đầu, híp mắt nhìn mặt trời bị mây đen che phủ.
Môi mỏng mím lại: “Tâm tình không tốt, cần phải giết người.”
Con chim hoàng yến ngẩn ngơ đậu trên cành giật mình, kêu lảnh lót rồi bay đi.
Con rắn đen bổ nhào vào khoảng không, lè lưỡi rồi quay về giấu mình trong bụi hoa.
Màn ‘diễn’ của Ninh Ân thất bại mới quay đầu nhìn Ngu Linh Tê, không thể nhìn ra cảm xúc gì từ đáy mắt như băng đen.
Thiếu nữ dưới tán cây xinh đẹp như tranh vẽ, phủi bụi trên tay: “Ta không thích rắn. Được người ta sưởi ấm còn cắn người ta một cái, ác độc máu lạnh, vong ân phụ nghĩa.”
Ninh Ân chỉ cười khẽ.
“Nhưng tiểu thư, rắn vốn phải cắn người.”
Nhưng trong mắt hắn không có ý cười, chỉ có chút chế giễu: “Trời sinh máu lạnh, sống ở nơi âm u, không thích độ ấm của con người, sao có thể trách nó cắn ngược lại?”
Ngụy biện, vẫn khiến cho người ta không thể cãi lại giống kiếp trước.
“Kêu thị vệ đến đuổi nó đi.” Ngu Linh Tê nghĩ đến thứ động vật lạnh tanh như nó, nàng vẫn sợ hãi.
“Tiểu thư nên giết nó đi.” Hắn nhìn con rắn đen quấn quanh thân cây, chợt lên tiếng.
Ngu Linh Tê nhìn góc nghiêng của Ninh Ân, nàng không hiểu ý hắn.
Kiếp trước lúc nàng không đoán được suy nghĩ của Ninh Ân thì sẽ biết điều chịu thua. Vậy nên, nàng rũ mắt giơ bàn tay trái bầm dập kết vảy của mình đặt vào lòng bàn tay đang mở ra của hắn, giả vờ vô tình rên đau: “Tay ta vẫn còn đau.”
Quả nhiên, đuôi mắt Ninh Ân hơi nhướng lên.
Rõ ràng là nàng nổi nóng đánh mình nhưng lại giả vờ đáng thương trước mặt hắn.
“Vì sao tiểu thư lại bảo vệ ta?” Bờ môi mỏng mím lại, không nói về rắn nữa.
Ngu Linh Tê liếc hắn: “Ngươi nói thử xem?”
Ninh Ân lắc đầu: “Tiểu thư quá thông minh, ta không đoán ra.”
Được người thông minh chân chính khen ‘thông minh’, Ngu Linh Tê thật sự không biết nên kiêu ngạo hay phải xấu hổ.
“Để ngươi thiếu ta một ân huệ vẫn tốt hơn để ngươi hận ta.”
Ngu Linh Tê nói thẳng: “Vả lại, ta cũng phải chịu trách nhiệm cho việc này.”
Ninh Ân không nói gì nữa.
Một bông hoa ngọc lan trắng từ trên cành rơi xuống dưới chân Ngu Linh Tê, phát ra âm thanh nhẹ nhàng.
Nàng ngồi xổm xuống nhặt đóa hoa lan còn nguyên kia lên, bỗng nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Ninh ân bên cạnh: “Vậy tiểu thư có hài lòng với biểu hiện của ta không?”
“Biểu hiện gì?” Ngu Linh Tê nâng niu đóa hoa, làn váy đỏ thạch lựu rũ xuống đất.
“Ta không chặt cánh tay phải của Thanh Tiêu.”
Khóe miệng Ninh Ân co rút, giọng điệu lạnh lùng: “Tiểu thư thấy cánh tay của Thanh Tiêu tốt hơn ta ư?”
Hắn đang nói đến cái ngày đi thăm Tiết Sầm, Ngu Linh Tê phớt lờ hắn mà đặt tay lên cánh tay của Thanh Tiêu để lên xe ngựa.
Ba ngày rồi!
Hắn hoàn toàn không ngẫm lại thái độ của mình mà chỉ âm thần ghi thù chuyện này!
Ngu Linh Tê đau đầu, cơn giận trong người bay sạch, thở dài nói: “Vệ Thất, lẽ nào ngươi chưa từng yêu thương và từ bi với thế giới này ư?”
“Yêu?” Ninh Ân mỉm cười.
Sống lại, gặp nhau đã lâu như thế, đây là lần đầu tiên Ngu Linh Tê nhìn thấy hắn mỉm cười lãnh đạm như thế. Gió xuân biến thành băng tuyết, cười nhạo chúng sinh.
“Ta chém giết bò ra khỏi Đấu trường thú đấy.”
Tuy hắn cười nhưng con ngươi như hồ nước sâu đóng băng, không chút gợn sóng nhìn Ngu Linh Tê: “Không có ai dạy ta thứ đó.”
Ngu Linh Tê nắm chặt đóa hoa ngọc lan trắng kia, tâm trạng phập phồng lên xuống rồi bình tĩnh trở lại.
Rốt cuộc nàng đã hiểu, chỉ dựa vào chút ân huệ về vật chất nhỏ nhoi hoàn toàn không thể thay đổi tính tình của Ninh Âm.
Hắn lớn lên trong bóng đêm tàn khốc không có tình người. Mà tiền đề để dạy lễ nghĩa liêm sỉ cho hắn là phải khiến hắn trở thành một người có tình có cảm xúc như người bình thường.
Bọn họ lẳng lặng đứng im rất lâu, đến khi cánh hoa rơi đầy đất.
Ngu Linh Tê bước đi, Ninh Ân đứng ở đằng xa, trong tay hắn vẫn còn một đóa hoa ngọc lan trắng thơm ngát.
Con quái vật lười ngụy trang để lộ răng nanh của mình, hắn cũng lười che giấu sự thù địch trong lời nói của mình.
Hắn những tưởng Ngu Linh Tê sẽ nổi giận nhưng thiếu nữ chỉ trầm ngâm hồi lâu, đưa đóa hoa ngọc lan trắng và nói với hắn: “Vệ Thất, chúng ta không phải kẻ thù. Ngu phủ cũng không phải Đấu trường thú.”
Ninh Ân trầm mặc nhìn đóa hoa mong manh trong lòng bàn tay, năm ngón tay dần nắm chặt lại.
Cười nhạt, không biết nên nói nàng ngốc hay thông minh.
Nếu nói nàng ngốc nhưng nàng to gan, nhìn thấu mọi thứ, lần nào cũng có thể gãi đúng chỗ ngứa hóa giải lệ khí trên người hắn.
Nếu nói nàng thông minh...
Có tiếng ‘xì xì’ nho nhỏ từ cành hoa trên đầu, ánh mắt Ninh Ân trở nên lạnh lẽo, giơ tay bóp con rắn độc đang muốn đánh lén.
Ngón tay dùng lực, bóp ở vị trí bảy tấc của con rắn. Con rắn đen co giật giãy dụa rồi mềm nhũn rũ xuống như bông, không còn tiếng kêu nào nữa.
Ninh Ân buộc con rắn đã chết lại, ném trên mặt đất, chán ghét nhìn ngón tay vương mùi tanh tưởi.
Nếu nói nàng thông minh nhưng nàng lại không biết nhổ cỏ thì phải nhổ tận gốc mới không để lại hậu hoạn về sau.
...
Đông cung.
“Người nói gì?”
Thái tử Ninh Đàn bật dậy: “Mẫu hậu không đồng ý để Ngu Linh Tê trở thành Thái tử phi? Vì sao?”
Thái giám Thôi Ấm mặc quần áo đỏ sẫm, đeo đai ngọc đứng một bên hầu hạ, chậm rãi nói: “Nghe nói Ngu nhị cô nương đã có hôn ước với Tiết phủ Tiết nhị lang. Điện hạ là trữ quân tương lai, thiên hạ sẽ lan truyền tứ phía, tất nhiên không thể cướp thê tử của thần tử. Vả lại, sự hỗ trợ của Tiết hữu tướng quan trọng đến nhường nào, điện hạ cũng hiểu rõ mà.”
Nhắc đến chuyện này, Ninh Đàn lại buồn bực.
“Đồ vô dụng!”
Ninh Đàn phất tay áo, hất hết một bàn giấy tờ xuống đất, tiếng ‘loảng xoảng’ vang lên, chỉ vào hai tên ám vệ đang quỳ trên mặt đất: “Toàn là đồ vô dụng!”
Nếu Tiết Sầm chết sẽ không có bước trở ngại này. Nhưng đám thuộc hạ không làm được việc, Tiết Sầm không chết lại còn làm kinh động Tiết gia.
Sáng sớm hôm nay. Tiết hữu tướng chống gậy đến Đông cung, bề ngoài là muốn Thái tử làm chủ điều tra chuyện Tiết Sầm rơi xuống nước nhưng bên trong có phải đang cảnh cáo hắn ta không thì ai biết được?
Thái giám Thôi Ám không thèm nhấc mắt vẫn nói chuyện chậm rì: “Điện hạ tốt nhất đừng đụng đến Tiết nhị lang nữa. Dù không có Tiết nhị lang thì điện hạ cũng không thể cưới Ngu nhị cô nương.”
“Sao lại nói thế?”
“Gần đây trong kinh có mấy lời đồn đãi, nói Ngu nhị cô nương từng gặp nạn ở cuộc thi săn bắn mùa xuân, ở cùng với một tên nô bộc một ngày một đêm, đã mất trinh. Chỉ một vết nhơ này, nàng đã không còn cơ hội trở thành Thái tử phi nữa.”
Thôi Ám nói: “Nương nương nói sẽ chọn Ngu đại cô nương làm Thái tử phi. Những lễ vật long trọng lần trước điện hạ mang đến Ngu phủ xem như là phần thưởng cho Ngu đại cô nương, đỡ để người khác mượn cớ nói ra nói vào.”
Tâm tư của Ninh Đàn không đặt trên người Ngu Tân Di, chỉ hỏi: “Ngươi nói Ngu Linh Tê thất tiết rồi?”
Thôi Ám nói: “Nghe đồn là thế, chắc cũng không phải tin đồn vô căn cứ.”
“Rốt cuộc nàng xinh đẹp câu hồn đến mức nào mới có thể khiến công tử tuấn lãng phong nguyệt như Tiết nhị lang chịu đựng nỗi nhục nhã ấy, khăng khăng cưới nàng chứ.”
Ninh Đàn ngây ngẩn ngồi xuống ghế, vuốt ve tay vịn, càng lúc càng tò mò, càng lúc càng khát vọng.
Không biết hắn ta nghĩ đến điều gì, liếm môi: “Nếu đã mất trinh thì mất thêm một lần cũng không sao nhỉ?”
Thôi Ám giương mắt, hắn hiểu, Thái tử không ngủ với nữ nhân đó một lần thì sẽ không bỏ qua.
Ninh Đàn háo sắc vô cùng, nếu mặc kệ thì chỉ sợ hắn ta sẽ làm ra những chuyện ngu ngốc kì lạ hơn. Đến lúc đó, Hoàng hậu nương nương còn phải chùi đít cho hắn ta.
“Điện hạ muốn nếm thử tư vị của nàng ta một lần cũng không phải không được.”
Thôi Ám che giấu sự chế nhạo nơi đáy mắt, nói: “Hôm sau là tiệc sinh nhật của Đức Dương trưởng công chúa.”
Ninh Đàn ngạc nhiên, sau đó bật cười, vỗ vai Thôi Ám, nói: “Vẫn là ngươi thông minh nhất, mau chóng sắp xếp đi.”
“Vâng.” Thôi Ám cúi người lui ra ngoài.
Đến chính điện Đông cung, thái giám trẻ tuổi mặc đồ màu đỏ đeo đai ngọc thu lại nụ cười dừng chân, giơ tay phủi qua bả vai Thái tử vỗ lên.
Ngu phủ.
Đức Dương trưởng công chúa là tỷ tỷ ruột của đương kim hoàng thượng. Khi hoàng thượng vẫn là một hoàng tử đã phải dựa vào thủ đoạn của trưởng công chúa mới có có được ngày hôm nay.
Bởi thế, địa vị của trưởng công chúa vô cùng cao quý không tầm thường. Tất cả gia đình quyền quý trong kinh thành đều phải cử nữ quyến trong nhà đến dự tiệc, chúc thọ tiệc sinh nhật của nàng ấy. Ngu gia cũng không ngoại lệ.
Ngu phu nhân vốn định để trưởng nữ Ngu Tân Di dự tiệc như lúc trước nhưng hôm qua tỳ nữ trong phủ trưởng công chúa đặc biệt đến đưa thiệp mời riêng cho Ngu Linh Tê.
Ngu Linh Tê nghĩ nàng vẫn luôn ở nhà dưỡng bệnh quanh năm, rất ít khi ra ngoài, càng không thể giao thiệp với Đức Dương trưởng công chúa.
Nhưng Đức Dương trưởng công chúa còn trẻ đã chịu tang chồng, dưới gối không có con cái, vẫn luôn xem đứa cháu Ninh Đàn như con ruột của mình. Ninh Đàn có thể thuận lợi ngồi lên vị trí Đông cung cũng có công của vị trưởng công chúa này.
Kiếp trước, sau khi Ninh Ân giết cha giết huynh, vị trưởng công chúa này còn mưu đồ liên kết với đám tàn đảng ám sát Ninh Ân để báo thù. Cuối cùng lại bị Ninh Ân treo lên làm đèn da người, đốt cung điện thành địa ngục nhân gian.
Dựa theo ký ức kiếp trước và kiếp này, Ngu Linh Tê đoán: Lần này trưởng công chúa chỉ tên mời nàng đến dự tiệc phần lớn là vì hôn sự của Thái tử.
Chẳng lẽ là vì tò mò, muốn xem thử nàng trông như thế nào?
Mãi đến khi chuẩn bị xuất phát đến buổi tiệc, Ngu Linh Tê vẫn còn suy nghĩ về vấn đề này.
Đức Dương trưởng công chúa thích nữ tử dịu dàng thanh khiết nên nàng đã cố ý chọn áo váy tươi sáng màu hải đường, trang điểm đậm, đầu cài đầy trâm hoa quý giá.
Hồ Đào đứng bên cạnh dẩu miệng nhìn.
Sao mỗi ngày tiểu thư lại thích một phong cách khác nhau thế. Buổi tiệc mùa xuân lần trước thì trang điểm nhẹ nhàng giống tiên nữ đắc đạo nhưng hôm nay lại ăn diện diễm lệ chói mắt.
“Tiểu thư, phải xuất phát rồi.” Thị nữ Ngu phu nhân phái đến đã đợi trước cửa.
“Đến đây.” Ngu Linh Tê ngắm nghía nữ tử trong gương rất lâu vẫn không yên tâm.
Chỉ cần là chuyện liên quan đến hoàng tộc và Đông cung, nàng không thể thiếu cảnh giác.
Phủ trưởng công chúa giống như Hoàng cung, có cấm quân trông coi nghiêm ngặt, người đến dự tiệc không thể mang theo đao kiếm, đồ vật sắc nhọn cũng không thể dẫn theo người hầu.
Cân nhắc một lúc, nàng gọi Thanh Tiêu đang chờ ở hành lang, nhỏ giọng dặn dò: “Hôm nay dự tiệc ngươi dẫn thêm hai tên thị vệ chờ ngoài cửa. Người ngoài không được vào phủ trưởng công chúa, nếu canh ba chín ngọ ta chưa ra thì bảo tỷ tỷ đi tìm Nam Dương tiểu quận vương, tỷ ấy sẽ biết cần làm gì.”
Thanh Tiêu nhận lệnh: “Thuộc hạ đã hiểu.”
Phủ Đức Dương trưởng công chúa, xe ngựa nối đuôi nhau kéo dài hơn mười trượng, khách đến đầy nhà.
Ngu Linh Tê đi theo mẫu thân khom người xuống xe. Đối diện là Triệu Ngọc Mính là Triệu phu nhân cũng xuống xe.
Hai nhà chạm mặt, trên mặt mẫu nữ Triệu gia hiện rõ tia xấu hổ.
Triệu phu nhân và Ngu phu nhân là tỷ muội cùng cha khác mẹ. Từ khi còn ở khuê phòng bà ta đã đối đầu với vị muội muội dịu dàng xinh đẹp của mình khắp nơi. Giành quần áo trang sức, giành đến cuối cùng muội muội trở thành chủ mẫu tướng quân phủ cao quý còn bà ta chỉ có thể gả cho một chủ sự Bộ binh thấp kém.
Kinh tế Triệu gia rất kém, Triệu phu nhân thấy mất mặt nên càng không qua lại với Ngu gia.
Lần này chạm mặt lại nhận ra Triệu Ngọc Mính và Ngu Linh Tê đều mặc váy dày màu hoa hải đường. Nhìn thoáng qua, bóng dáng của hai người rất giống nhưng nhìn đến mặt là một trời một vực.
Tuy Triệu Ngọc Mính đẹp nhưng gương mặt không đủ phóng khoáng, chìm nghỉm trong bộ xiêm y tười đẹp. Còn Ngu Linh Tê xinh đẹp tinh xảo, chói mắt đẹp đẽ.
Triệu phu nhân cứng đờ mỉm cười giả tạo chào hỏi Ngu phu nhân.
Đợi đến khi mẹ con Ngu gia vừa đi thì bà ta lập tức tái mặt quát Triệu ngọc Mình: “Đã bảo ngươi đừng mặc bộ này mà ngươi nằng nặc đòi mặc! Giờ thì hay rồi, ăn mặc giống như người ta nhưng không đẹp bằng, thật là mất mặt!”
Mặt Triệu Ngọc Mính trắng bệch, nắm tay áo không nói một lời.
Triệu Tu khập khiễng đi đến, che trước mặt Triệu Ngọc Mính: “Nghĩa mẫu, Ngọc Mính đã trang điểm tỉ mỉ vì buổi tiệc này rất lâu. Vả lại, nhi tử cảm thấy Ngọc Mính còn đẹp hơn Ngu nhị cô nương.”
“Ngươi cảm thấy?”
Triệu phu nhân cười lạnh, liếc nhìn kẻ bị té ngựa gãy chân trước mắt: “Ngươi cảm thấy thì có ích gì?”
Triệu Ngọc Mính theo sau Triệu phu nhân. Đến khi bước lên bậc thang, nàng dừng bước quay đầu nhìn Triệu Tu.
Triệu Tu ẩn mình trong bóng tối, trong mắt hận ý cuồn cuộn gật đầu với Triệu Ngọc Mính.
Triệu phu nhân cười lạnh liếc mắt nhìn người què ngã ngựa gãy chân: "Ngươi cho rằng có ích lợi gì?"
Phủ trưởng công chúa rộng lớn nguy nga, vườn hoa, mỹ nhân và hương thơm tràn ngập, ăn uống linh đình.
Đức Dương trưởng công chúa còn chưa xuất hiện nhưng các quý nữ đã tụm ba tụm bốn nói chuyện với nhau.
Phủ tướng quân quyền cao chức trọng luôn là đối tượng bọn họ lấy lòng. Phu nhân các phủ vây lấy Ngu phu nhân, tạm không thoát khỏi vòng vây.
Yến tiệc kiểu này không thiếu người giao lưu móc nối, Ngu Linh Tê nói với Ngu phu nhân: “Nương cứ nói chuyện với bọn họ, con đi tìm Thanh Bình hương quân.”
Không tìm thấy Đường Bất Ly nhưng lại chạm mặt Tiết Sầm.
Sắc mặt hắn đã tốt hơn nhiều, mặc quần áo trắng như tuyết đang giữ khoảng cách, mỉm cười nói chuyện với Triệu Ngọc Mính.
Lúc nhìn thấy Ngu Linh Tê, ánh mắt hắn sáng lên, uyển chuyển từ biệt với Triệu Ngọc Mính, đi về phía Ngu Linh Tê.
“Nhị muội.” Hắn gọi.
“Sầm ca ca.” Ngu Linh Tê gật đầu chào hỏi, quan tâm nói: “Huynh khỏe lại rồi?”
“Không sao, đã khỏi hẳn.”
Tiết Sầm dẫn nàng đến chỗ ngồi, tự tay pha một ấm trà: “Đây là trà mới nhất năm nay, nhị muội nếm thử đi?”
Ngu Linh Tê bưng ly trà thưởng thức mùi hương của nó, rất thơm.
Nàng hỏi: “Năm nay mới có trà này ư?”
Động tác uống trà của Tiết Sầm vô cùng hào hoa phong nhã: “Không tệ.”
Ngu Linh Tê ‘ừm hửm’, ngửi thêm lần nữa. Sao mùi trà này lại quen đến thế?
Cùng lúc đó.
Thái tử Ninh Đàn mặc thường phục đứng trên lầu cao nhìn xuống đám quý nữ đi qua đi lại, nóng ruột phe phẩy quạt giấy hỏi: “Ngu nhị cô nương đang ở đâu?”
Đám mây che phủ thành một cái bóng lớn, cái bóng đó dần dần di chuyển về phía tây phủ trưởng công chúa.
Con đường đằng sau phủ tướng quân, trong một góc vắng vẻ không người qua lại.
Cánh chim xé gió, một con chim ưng xám sải cánh dừng trên cánh tay của thiếu niên.
Hắn gỡ ống trúc đựng mật thư xuống, mở ra xem. Đôi mắt sâu thẳm của Ninh Ân tối sầm lại.
Ninh Đàn âm thầm đi đến phủ Đức Dương trưởng công chúa. Nếu hắn ta không quang minh chính đại mà đến thì chắc chắn đang toan tính chuyện xấu xa.
Hắn nhớ đến dáng vẻ xinh đẹp đi dự tiệc của Ngu Linh Tê, ánh mắt lại lạnh thêm mấy phần.
“Tiểu thư, ta đã nói rồi.”
Hắn cười, giọng nói trầm thấp có chút chế nhạo: "Không nhổ cỏ tận gốc, chắc chắn sẽ có hậu hoạn về sau.”
Sự nhân từ và chút thông minh của nàng không là gì khi đối mặt với quyền lực tuyệt đối.
Cứu không?
Hắn dựa vào tường, suy nghĩ.
Thôi đi.
Nếu hắn xuất hiện ở đó mà không có lý do, có lẽ nàng sẽ khinh thường hắn tâm cơ, sẽ lên kế hoạch hành hạ hắn đến chết.
Dù sao nàng đã nhờ đến cái gì mà Thanh Tiêu, cái gì mà Nam Dương quận vương mà không cần hắn, không phải sao?
Hắn cười lạnh, xoay người trở về nhưng bước chân lại bất giác chậm lại, cuối cùng đứng im tại chỗ.
Bỗng, năm ngón tay bóp chặt, chim ưng xám sợ hãi bay đi, mật thư trong tay biến thành bột mịn, từ kẽ tay hắn chảy ra.
Nhưng...
Thiếu niên hoang dã khó thuần phục kia ngẩng đầu, híp mắt nhìn mặt trời bị mây đen che phủ.
Môi mỏng mím lại: “Tâm tình không tốt, cần phải giết người.”