Chương 24: Phòng tối
Sau bữa tiệc trưa, phu nhân các nhà cùng ngồi quây quần bên Trưởng công chúa Đức Dương ôn chuyện giải sầu.
Người lớn nói chuyện sẽ không khỏi liên quan đến các việc quan trọng vì vậy hậu bối theo lý nên tránh mặt. Ngu Linh Tê và quý nữ của các phủ cùng đi đến vườn thược dược, nói chuyện phiếm ngắm hoa.
Khi cơn chóng mặt kỳ lạ ập đến, trong lòng Ngu Linh Tê có chút dự cảm không lành.
Nhận ra có điều không ổn, phản ứng đầu tiên của nàng là đi tìm Ngu phu nhân nhưng vừa đi được hai bước, cơ thể nàng đã mềm đến mức gần như không thể bám vào điêu lan(1).
“Ôi trời ơi, Ngu nhị cô nương bị làm sao vậy?”
Người bên cạnh hoảng sợ kêu một tiếng, tiếp theo có ai đó đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của nàng.
“Có lẽ nàng uống nhiều rượu nên say rồi.”
“Dìu nàng đến thiên điện nghỉ ngơi một chút đi, phải một lúc nữa mới tan tiệc.”
Trước mắt là trời đất quay cuồng, những gương mặt mơ hồ bao quanh nàng, có người đỡ lấy nàng đi về phía cửa tây thiên điện.
Không thể đến thiên điện, không được rời khỏi đám người.
Ngu Linh Tê hơi hé môi, muốn nhờ người đang dìu nàng đưa nàng đi gặp Ngu phu nhân, Luvevaland chấm co, nhưng tất cả bộ phận trên cơ thể đều giống như bị tê liệt không nghe theo sự sai khiến nàng, hoàn toàn không phát ra được chút âm thanh nào.
Nói không ra hơi, tay chân cũng mềm nhũn bất lực, Ngu Linh Tê không ngốc, nàng biết có lẽ mình đã bị người ta hãm hại rồi.
Nàng cố gắng duy trì chút ý thức yếu ớt cuối cùng, suy nghĩ xem rốt cuộc chỗ nào đã xảy ra vấn đề.
Trong yến tiệc, nàng và nương ngồi cùng bàn, món ăn của hai người cũng giống nhau, nhưng nương lại không sao. Điều đó cho thấy vấn đề không phải do đồ ăn.
Ngoài ra, còn có trà mà Tiết Sầm pha cho nàng.
Lúc ấy nàng cảm thấy hương vị của tách trà đó rất quen thuộc nên trong lòng có hơi do dự, bưng chén trà ngửi thật lâu nhưng cũng không uống.
Tiết Sầm tưởng nàng không thích trà nhạt, lại biết nàng rất thích đồ cay nóng nên hắn đã chu đáo đổi sang một loại trà đậm khác, lại lấy bột mận ngọt có chút cay thường mang theo bên người từ trên bàn của mình ra, cho vào tách trà của nàng một ít.
Sau đó là lúc Trưởng công chúa Đức Dương đến và mọi người cùng kính rượu chúc thọ.
Vì đã có bóng ma tâm lý với việc kết thân cùng Hoàng tộc, Ngu Linh Tê cẩn thận đến không thể cẩn thận hơn. Cho dù là rượu do thị tỳ của phủ Công chúa dâng lên, người người đều có, nhưng Ngu Linh Tê cũng chỉ nhấp một ngụm tượng trưng trong lúc chúc thọ…
Không lẽ xảy ra vấn đề ở chỗ này?
Đám người náo nhiệt đi xa dần, thay vào đó là sự vắng lặng, quạnh quẽ đến xa lạ.
Ngu Linh Tê cắn môi, bây giờ nghĩ đến những điều này cũng vô dụng.
Quan trọng là người kia lại dám xuống tay với nàng ngay trong phủ đệ của Trưởng công chúa. Rốt cuộc người kia có mục đích gì?
Đi vào một gian phòng ngủ trang nhã lại yên tĩnh, Ngu Linh Tê được đỡ nằm xuống một chiếc ghế dài mềm mại thơm tho, thậm chí có người còn chu đáo đắp cho nàng một chiếc chăn gấm rồi mới nhẹ nhàng khép cửa ra ngoài.
Lát sau, một tiếng mở cửa cực khẽ truyền tới, từ phía quầng sáng có một bóng người mơ hồ quen thuộc đi vào.
Tiếp đó tia ý thức cuối cùng của nàng vụt tắt, trước mắt tối sầm, hoàn toàn mất đi tri giác.
Một đôi giày thêu đứng trước ghế dài nàng đang nằm.
Triệu Ngọc Minh đeo mạn che mặt màu trắng. Đôi mắt lộ ra bên ngoài mạn che mặt vừa rụt rè vừa dịu dàng, phải quan sát rất cẩn thận mới có thể nhìn thấy sự ghen tỵ và oán hận điên cuồng nơi đáy mắt nàng ta.
Nàng ta xiết chặt tay áo, đi đến nằm xuống chiếc ghế dài được đặt song song bên cạnh Ngu Linh Tê. Nàng ta hít một hơi thật sâu, làm ra dáng vẻ đầu váng mắt hoa rồi lớn giọng nói với bên ngoài: “Người đâu.”
Một cung tỳ đẩy cửa bước vào, khụy gối thi lễ hỏi: “Triệu cô nương có gì căn dặn ạ?”
“Bệnh cũ của ta tái phát, thật sự là choáng đầu đến không còn chút sức lực nào. Ta sợ làm mất nhã hứng của Trưởng công chúa điện hạ nên không thể tới nói lời từ biệt.”
Triệu Ngọc Minh yếu ớt nói: “Còn nữa, ngươi gọi người tới đây lặng lẽ dìu ta tới cửa phía tây để gia huynh đưa về phủ uống thuốc nghỉ ngơi.”
“Vâng ạ. Triệu cô nương xin chờ một lát.” Cung tỳ nhìn nàng ta thực sự đang rất khó chịu không có lực, vội vàng lui ra ngoài gọi người hỗ trợ.
Ngay khi cung nữ vừa đi, Triệu Ngọc Minh vội vàng trượt xuống giường, nhanh chóng dìu Ngu Linh Tê lên giường mình. Luvevaland chấm co. Nàng ta tháo mạng che mặt của mình xuống che khuất mặt Ngu Linh Tê, sau đó gỡ xuống tất cả trang sức có thể xác nhận thân phận trên tóc nàng.
Ngu Linh Tê choàng một cái phi bạch(2) mỏng hoa văn khói vô cùng mềm nhẹ, đó là kiểu dáng mà Triệu Ngọc Minh yêu thích rất lâu rồi nhưng vẫn không mua nổi.
Nàng ta kéo phi bạch xuống, thay nó bằng chiếc phi bạch cũ màu tím của mình.
Y phục và thân hình hai người tương đối giống nhau, chỉ cần che đi gương mặt xinh đẹp tự nhiên của Ngu Linh Tê lại và điều chỉnh trang sức trên tóc một chút thì người lạ cơ bản là không thể nhìn ra sự khác biệt.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Triệu Ngọc Minh hoảng hốt vội vàng chui vào cái ghế dài bên trong, nằm quay mặt vào tường ngụy trang thành Ngu Linh Tê.
Cung tỳ mới chỉ gặp qua Triệu Ngọc Minh và Ngu Linh Tê một lần, quả nhiên không phát hiện điều bất thường. Nàng ấy chỉ mơ hồ nhớ người đeo mạn che mặt, nằm phía bên ngoài chính là Triệu cô nương, còn người có dung mạo mỹ lệ không đeo mạn che mặt chính là Ngu nhị cô nương.
Cứ như vậy, đám cung nữ không nghĩ nhiều mà cho rằng Ngu Linh Tê nằm bên ngoài là Triệu Ngọc Minh và đưa đi.
Triệu Ngọc Minh nghe tiếng bước chân đã đi xa, lúc này mới dám mở to mắt thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện tiếp theo phải xem bản lĩnh của Triệu Tu rồi.
Kế hoạch này là Triệu Tu đưa ra, nàng ta không biết Triệu Tu sẽ quấy nhiễu hôn lễ của Ngu Linh Tê và Tiết Sầm bằng cách nào, nhưng dù sao… cũng không liên quan đến nàng ta.
Triệu Ngọc Minh quay lưng về phía cửa rúc người trên ghế dài. Nàng ta cắn đầu ngón tay nghĩ: Là do chính cung nữ nhận sai người, còn nàng ta chỉ nói dối một câu vô thưởng vô phạt mà thôi.
Ai bảo mọi mặt của Ngu Linh Tê đều giỏi hơn, mạnh hơn nàng ta.
Ai bảo ngay cả người tao nhã như Tiết nhị lang, trong mắt cũng chỉ có một mình nàng?
Đang nghĩ ngợi, nàng ta chợt thấy sau lưng bị một cái bóng bao phủ, ai đó đang rón rén đi về phía nàng ta.
Triệu Ngọc Minh vừa làm việc trái lương tâm xong, bất chợt quay đầu thì thấy ngay một miếng vải bông áp tới bịt chặt miệng mũi khiến tiếng kêu của nàng ta mắc kẹt trong cổ họng.
Triệu Ngọc Minh tròn mắt nhìn hai tiểu thái giám trước mặt rồi ú ớ kêu lên hai tiếng. Nhưng rất nhanh, nàng ta từ từ ngừng giãy giụa, nhắm đôi mắt không cam tâm hoảng loạn lại, cái đầu không có sức nghiêng sang một bên.
Ngay trước khi ý thức biến mất, nàng ta nghe thấy giọng nói mơ hồ thật nhỏ của một trong số nhữngtên thái giám trong đó: “Đây là Ngu nhị cô nương phải không? Đừng nhận nhầm đấy.”
“Sẽ không sai đâu. Vừa nãy chúng ta đã đi theo lâu như vậy, tổng cộng chỉ có hai cô nương đi vào thiên điện mà thôi.”
Một tên khác cất giọng lanh lảnh trả lời: “Cơ thể Triệu cô nương khó chịu đã được đưa ra khỏi phủ. Như vậy người còn lại ở đây, ngoại trừ Nhị cô nương của Ngu gia thì còn có thể là ai?”
Một tiếng “chậc” cảm thán vang lên: “Gương mặt này rất giống với bức họa, sẽ không sai đâu. Gương mặt này cũng được tính là có tiềm chất trở thành mỹ nhân đấy, khó trách Thái tử điện hạ lại điên cuồng muốn nếm tư vị của nàng…”
Ngu… Nhị cô nương?
Triệu Ngọc Minh rất muốn thét lên thật to, nói cho bọn hắn biết là đã nhận lầm người.
Nàng ta nhẫn nhục lâu như vậy, không phải để làm kẻ chết thay cho Ngu Linh Tê! Nàng ta đã có người trong lòng, thà chết cũng không muốn bị nam nhân khác làm bẩn!
Nhưng chưa kịp phát ra chút âm thanh nào, nàng ta đã hoàn toàn bất tỉnh.
Chỉ có một giọt nước mắt trào ra nơi khóe mắt nàng ta, cũng không biết là hối hận hay thù hận.
“Đừng phí lời nữa! Thừa dịp không có ai, tranh thủ thời gian đưa đến chỗ Thái tử điện hạ đi.”
Bọn họ quấn nữ tử này trong chiếc chăn gấm, sau đó chuồn đi từ cửa sau ra ngoài.
...
Cửa hông hậu viện, Ninh Ân mặc một bộ quần áo màu đỏ gạch của thái giám trong cung, bước ra từ hang động của hòn non bộ.
Nơi góc tối trong hang động có một tiểu thái giám bị lột sạch quần áo đã ngất lịm dựa vào tường đá.
Ninh Ân mặt không cảm xúc đá chân hắn vào trong, lúc này mới cầm đĩa trái cây trên đất, trà trộn vào trong nhóm thái giám qua lại bên ngoài.
Bên cửa hông, hai cung nữ đang đỡ một nữ tử đeo mạn che mặt lên xe ngựa của Triệu phủ. Khi Ninh Ân từ cửa đi ngang qua đây, hắn vừa vặn liếc thấy một góc váy được nhét vào trong xe và mũi giày thanh tú xinh đẹp.
Giày thêu bằng tơ sen này trông khá quen mắt, không giống như kiểu dáng mà nữ nhân Triệu gia có thể mua được.
Triệu Tu bước đi khập khiễng. Hắn cảnh giác liếc nhìn xung quanh, sau đó mới nhảy lên xe ngựa, nhanh chóng rời đi.
Mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt, không rõ Ninh Ân vui giận ra sao mà vẫn tiếp tục đi vào bên trong.
Phủ đệ của Trưởng công chúa Đức Dương chỉ có một nơi yên tĩnh duy nhất không ai được tới, chính là gian phòng phía sau Phật đường.
Một người lớn sống sờ sờ không thể nào giấu diếm được cấm quân để rời khỏi phủ đệ. Luvevaland chấm co. Nhưng với cái tính t*ng trùng lên não của Ninh Đàn, nếu hắn ta thật sự muốn làm chút chuyện xấu hổ gì đó thì chắc chắn sẽ chọn căn phòng yên tĩnh kia.
Trên con đường lát đá khuất dưới bóng cây trước Phật đường, Ninh Ân quả nhiên bắt gặp hai tên thái giám đang lén lén lút lút kiêng một bọc hình người.
Ninh Ân nấp người sau cánh cửa, nhìn búi tóc nữ tử lộ ra trong bọc gấm, ánh mắt hắn lạnh xuống.
Mũi chân đá một viên đá bay lên rồi chụp lấy, sau đó hắn cong ngón tay lại rồi búng ra.
Cổ chân tên thái giám đi phía sau đau điếng, lập tức kêu “Á” một tiếng ngã nhào xuống đất.
Bọc gấm bung ra để lộ một nữ nhân mặc váy áo họa tiết hoa Hải Đường bên trong, đang ngửa mặt lên trời.
Trong chớp mắt khi nhìn thấy gương mặt nữ nhân kia, sát khí trong mắt Ninh Ân lập tức đông cứng.
Đó không phải Ngu Linh Tê.
“Cẩn thận chút coi.”
Một tên thái giám khác vội vàng cuốn nữ nhân kia vào trong chăn lần nữa, sau đó quát lên: “Thái tử điện hạ rất kén chọn nữ nhân, rớt hỏng coi như xong đời!”
Hai người lại nâng bọc hình người kia lên, lén lén lút lút lẻn vào căn phòng phía sau Phật đường.
Chậc, nhận nhầm người sao?
Ninh Ân dựa người vào tường, ngón tay chậm rãi xoay lưỡi dao suýt chút nữa đã phóng ra.
Vậy Ngu Linh Tê thật đang ở đâu? Không lẽ nàng trốn được rồi?
Bỗng nhiên, cảnh tượng ở cửa hông vừa rồi chợt lóe lên trong đầu hắn,.Ninh Ân đột ngột ngước mắt.
Sự nghiền ngẫm trong mắt hắn dần lắng đọng lại, biến thành bóng tối hung ác không thể kiềm chế.
Hắn quay người, đi nhanh về phía cửa hông. Hành động này đã quấy rầy đến chú mèo sư tử đang phơi nắng dưới cây chuối tây bên cạnh.
Trên cổ chú mèo sư tử kia đeo một chiếc chuông vàng nhỏ quý giá, vừa nhìn đã biết đây là thú cưng đi lạc của một quý phu nhân nào đó khi đến đây dự tiệc.
Ninh Ân chợt dừng bước, một kế hoạch thú vị đang ấp ủ trong lòng hắn.
Nếu không tặng Ninh Đàn một lễ vật thật lớn thì làm sao xứng đáng với cục diện mà hắn ta hao tâm tổn trí bày ra cho Ngu Linh Tê đây?
Hắn vươn tay túm gáy con mèo sư tử, một tay vịn tường rào nhảy vào trong, sau đó phóng người lên mái mái hiên của căn phòng phía sau Phật đường.
Hắn đặt chân rất nhẹ, không quấy nhiễu đến vị Thái tử điện hạ đang chờ đợi đến nỗi miệng lưỡi khô khốc bên trong kia, sau đó đặt con mèo sư tử ở một góc bắt mắt trên nóc căn phòng.
Bố trí mồi nhử xong, bây giờ chỉ cần ngồi đợi trò hay bắt đầu.
Tuy rất muốn ở lại xem trò hay, nhưng trước mắt hắn còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
Tiểu thư không đợi được người đến cứu, nàng sẽ khóc lên mất?
Thật đáng thương.
Thiếu niên không yên lòng suy nghĩ, lại không tự giác lại tăng nhanh bước chân, tức tốc lần theo phương hướng xe ngựa Triệu phủ biến mất.
......
Xe ngựa xóc nảy lắc lư khiến Ngu Linh Tê cơn mê trong một đống hỗn độn tìm về được một tia thần trí.
Nàng cắn răng vào đầu lưỡi đến khi nếm được vị máu tươi.
Đau nhức mãnh liệt khiến nàng tỉnh táo thêm một phần, nhưng tứ chi vẫn giống như bùn nhão không chút sức lực. Đừng nói đến hoạt động, chỉ mỗi việc nhấc một ngón tay thôi cũng vô cùng tốn sức.
Bình tĩnh nào, vào những lúc thế này càng không thể hoảng loạn.
Nàng cắn môi, đầu tiên là tập trung sự chú ý vào các đầu ngón tay cho đến khi đầu ngón tay có thể giật giật hai cái một cách khó khăn, tiếp theo là bàn tay, cổ tay...
Nàng vừa chậm rãi thở đều, nhắm mắt cẩn thận nhớ kỹ mỗi một tiếng kêu, mỗi một loại mùi hương bên ngoài xe ngựa, vừa tìm kiếm trong ký ức. Bản đồ kinh thành dần dần hiện lên trong đầu nàng.
Không đến thời gian uống hết một chén trà, sự náo động biến mất thay vào đó là một loại yên tĩnh khác, bên tai chỉ có thể nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên sỏi đá.
Khi cánh tay và cổ có thể miễn cưỡng cử động, Ngu Linh Tê lập tức cố hết sức cọ búi tóc của mình vào thành xe.
Nàng cọ nửa ngày, tận đến khi búi tóc bung ra tán loạn mới có một chiếc trâm bạc rơi ra khỏi tóc.
Những trang sức khác đều không thấy, nhưng cũng không có gì đáng ngại, một cây trâm bạc là đủ rồi.
Để cầm cây trâm bạc trong tay, nàng đã hao hết sức lực hiện có, mồ hôi ướt đẫm nội y.
Xe ngựa dừng lại, Ngu Linh Tê lập tức giấu cây trâm vào trong tay áo, giả bộ như mê man chưa tỉnh.
Bên ngoài xe ngựa, hai ba người bước tới, trong đó có một người bước đi khập khiễng giống như người què.
Trong lòng Ngu Linh Tê lập tức lạnh lẽo.
Nếu như chỉ có một người xuống tay với nàng, nàng còn có thể chiến đấu một phen. Luvevaland chấm co. Nhưng ở đây lại có tận ba người, mà việc lấy trâm bạc vừa rồi đã hao phí quá nhiều sức lực của nàng. Bây giờ cánh tay vẫn bủn rủn như cũ, lúc này phản kháng chắc chắn không có phần thắng.
Không được bốc đồng.
Cha từng nói, càng là lúc nguy hiểm, càng phải giữ bình tĩnh, tìm kiếm sơ hở hạ gục trẻ địch trong một chiêu.
Ngu Linh Tê nín thở chờ cơ hội, trâm bạc trong tay áo gần như đâm rách lòng bàn tay.
...
Phía trước phòng chứa đồ, Triệu Tu đứng đối diện với hai nữ quan quần áo hở hang.
“Đề phòng nàng chạy trốn, đợi sau khi ta và nữ nhân này vào phòng chứa đồ thì ngươi khóa cửa lại.”
Triệu Tu vứt một túi tiền cho nữ quan, nói: “Ban đêm sẽ có người tới bắt gian, đến lúc đó ngươi lại mở cửa phòng chứa đồ ra. Nhớ là nhất định phải để tất cả người tại hiện trường đều nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng bên trong. Còn những cái khác ngươi không cần quan tâm.”
Triệu Tu ném Ngu Linh Tê lên chiếc giường gỗ duy nhất trong phòng chứa đồ.
Hắn ta đứng trong bóng tối, lạnh lùng nhìn chằm chằm gương mặt mềm mại xinh đẹp của thiếu nữ nằm trên giường.
Không thể không thừa nhận, nữ nhân này có một tấm da mặt cực kỳ đẹp đẽ. Nhưng vậy thì thế nào?
Trong lòng hắn ta, nghĩa muội mới là ánh trăng sáng vằng vặc trên trời, là ánh sáng kéo hắn ta ra khỏi địa ngục khi hắn ta sắp chết. Ngay cả một sợi tóc của Triệu Ngọc Minh, Ngu Linh Tê cũng không sánh bằng.
Nhưng với thân phận này, hắn ta chắc chắn sẽ không bao giờ có được Ngọc Minh.
Nếu đã như thế, không bằng để nữ nhân này trước khi chết làm vật thay thế cho Ngọc Minh một lần.
Ai bảo nàng dung túng thủ hạ kéo hắn ta xuống ngựa, biến hắn ta thành kẻ què suốt đời; Ai bảo nàng chèn ép Ngọc Minh khắp nơi, thậm chí đồ vật mà Ngọc Minh yêu thích nhất cũng muốn cướp đoạt…
Khuôn mặt Triệu Tu vặn vẹo. Hắn ta đốt lư hương trên bàn trà, hít hương ngọt ngào kia một hơi thật sâu vào mũi, sau đó vươn tay chạm vào mặt Ngu Linh Tê.
Hắn ta muốn hủy hoại tất cả.
Lòng thù hận khiến Triệu Tu không chú ý đến cơ thể thiếu nữ đang dần căng ra, cùng với chút ánh sáng lạnh lẽo lộ ra trong tay áo nàng.
Ngón tay còn chưa kịp chạm vào mặt Ngu Linh Tê, một bóng người chợt lướt qua ngoài cửa.
Triệu Tu cảnh giác rút tay về, đứng lên nghe ngóng động tĩnh một lát, sau đó mới rút bội kiếm bên hông đi ra ngoài phòng chứa đồ.
Một thiếu niên mặc bộ quần áo màu đỏ gạch của thái giám đang ngồi trên bàn đá trong viện. Hắn co một chân lại gác lên mép bàn, tay đang chơi đùa một lưỡi dao ánh lên tia sáng sắc bén.
Triệu Tu lập tức nhận ra thiếu niên này.
Dịp săn bắn mùa xuân đó, người này chỉ dùng một tay đã kéo hắn ta ngã ngựa rơi xuống mương, biến hắn ta trở thành một tên què vô dụng.
Thù hận bùng lên trong mắt hắn ta, hắn cất giọng nham hiểm nói: “Là ngươi. Ngươi tới đây làm gì?”
Thiếu niên cong môi cười nhưng nét cười không chạm đến đáy mắt: “Tới lấy một thứ.”
Rõ ràng hắn đang cười, nhưng Triệu Tu đột nhiên cảm thấy sống lưng phát lạnh.
“Thứ gì?”
“Mạng chó của ngươi.”
Gió mạnh mang theo hơi lạnh đột nhiên nổi lên, hồ sen trong viện tản ra một lớp sóng gợn, rồi dần dần lắng lại.
Một cột nước thắm dâng lên từ đáy hồ, chậm rãi loang ra trong sóng nước rồi biến mất sạch sẽ.
Ninh Ân mở cửa phòng chứa đồ, lau sạch sẽ ngón tay, sau đó mới đi về phía giường.
Nhìn thấy Ngu Linh Tê nằm trên ghế, hai gò má ửng hồng, ngủ mê không tỉnh, ánh mắt của hắn chợt trầm xuống, bắt đầu hối hận vì vừa rồi đã để Triệu Tu chết quá dễ dàng.
Hắn nên rút đầu lưỡi của hắn ta, sau đó nghiền nát từng tấc xương cốt khi hắn ta còn sống mới phải.
Lư hương trên bàn trà tỏa ra hương thơm ngọt ngào, vừa ngửi liền biết là thứ không đứng đắn.
Hắn đi đến trước giường Ngu Linh Tê. Luvevaland chấm co. Ngay khi vươn tay dập tắt hương đang đốt, hắn lập tức nhìn thấy một luồng sáng lạnh lẽo đâm thẳng về phía mình.
Ninh Ân vô thức đưa tay chặn lại, nắm chặt lấy cây trâm bạc được dốc toàn lực tâm tới.
Chậc, thật quá hung ác.
Nếu không phải hắn phản ứng nhanh, hoặc người đến là Triệu Tu thì vừa rồi có lẽ hắn ta đã bị đâm xuyên cổ.
Một kích kia đã hao hết sức lực của nàng.
Ngu Linh Tê thở hổn hển. Nhưng khi đôi mắt long lanh ánh nước của Ngu Linh Tê nhìn thấy khuôn mặt Ninh Ân, nàng có chút sững sờ.
Nàng kinh ngạc không nói lên lời. Bàn tay cầm trâm bạc còn đang run nhè nhẹ, chỉ là đôi mắt vẫn nhìn Ninh Ân chằm chằm không chớp lấy một cái.
“Tên điên nhỏ” ngông cuồng kia bị nàng nhìn đến nỗi rũ mắt xuống, hỏi: “Vẻ mặt tiểu thư như vậy là cảm thấy thất vọng sao?”
Ngay sau đó, hắn nở một nụ cười chế nhạo một cách khó hiểu, tự mình vuốt cằm nói: “Người tới không phải Thanh Tiêu, cũng không phải Tiểu quận vương gì đó, mà lại là tên xấu xa cực kỳ hung ác này là ta đây, đúng là nên thất vọng…”
Trâm bạc tuột khỏi tay, keng một tiếng rơi trên mặt đất.
“Vệ Thất…”
Giọng nói của thiếu nữ khẽ run, trong mắt toát ra chút mơ màng cùng vài tia sáng vỡ vụn, rõ ràng không có một chút chán ghét hay thất vọng nào.
Thiếu nữ thở một cách dồn dập, cơ thể trở nên mềm nhũn như không có xương cốt. Luvevaland chấm co. Nàng tích sức, sau đó nhào một cái vào trong ngực Ninh Ân, chặn lại tất cả những lời mỉa mai kia của hắn.
Cùng lúc đó, một tiếng “cạch” vang lên.
Cánh cửa duy nhất của phòng chứa đồ đã bị người bên ngoài đóng chặt, khóa lại từ bên ngoài.
Không gian chật hẹp bên trong lập tức tối sầm, chỉ có thể nghe thấy hai tiếng thở nối tiếp nhau vang lên.
Nữ quan khoác bộ quần áo hở hang trên người nhét chìa khóa phòng chứa đồ vào trong ngực, ngáp một cái thật dài rời đi.
(1) Điêu lan: lan can chạm khắc ngày xưa.
(2) Phi Bạch: dải lụa được nữ tử cổ đại dùng để khoác lên vai, hoặc khuỷu tay.
Tác giả có lời muốn nói:
Máy tính bị lag!!! Không cách nào load nổi Websites, update muộn!
PS: Có tiểu khả ái nói trang bìa trước kia có hơi kỳ quái, cho nên tôi đã bỏ ra một khoản tiền khổng lồ để mua một trang bìa mới với giá ba mươi ba ngàn, đau lòng...
Nhân tiện, cho tôi đăng hai bản thảo trước nhé, bạn nào thích sự nhí nhảnh thì có thể vào chuyên mục mở bộ sưu tập và lưu trước vậy thì khi tồi bắt đầu viết có thông báo!
Bản thảo sắp tới:
- Bản thảo đầu tiên là Quyền Khuynh Dưới Váy ( Cổ ngôn, tên tạm dịch)
[Văn án một]
Thái tử chết, triều Đại Chu tuyệt hậu.
?
Phản quân lâm le dưới thành.
Vì để ổn định thế cục và điều tra rõ nguyên nhân cái chết của huynh trưởng sinh đôi, Trường Phong công chúa Triệu Yên không thể không giả nam, cải trang thành Thái tử Đông cung nghênh đón trận gió tanh mưa máu này.
Trong đêm tiến cung, hoàng hậu căn dặn nàng đủ điều: “Túc Vương là vị vương gia khác họ duy nhất của bản triều và đã nắm quyền điều hành triều chính nhiều năm. Hắn rất được quân sĩ ủng hộ nhưng giả tâm lại như lang sói, con nhất định phải đề phòng!”
Triệu Yên nghe xong thì buộc ngực thật chặc, ngày nào cũng như giẫm trên băng mỏng.
Cho đến một hôm, Triệu Yên bị kẻ gian hãm hại.
Khi thuốc độc phát tác, nàng hoàn toàn mất trí, tháo bỏ đi lớp ngụy trang và triền miên với người khác một đêm.
??
Sau khi tỉnh lại, nịt ngực rơi tán loạn, cảnh tượng không thể tin nổi.
Mà vị Túc Vương điện hạ đang nắm quyền lớn kia đang nằm trên giường nàng trong chiếc áo choàng rộng. Luvevaland chấm co. Đôi mắt đẹp đẽ hơi xếch lên thể hiện vẻ thỏa mãn sau khi xong việc, lười biếng và nguy hiểm.
Xong đời rồi!
Đầu óc Triệu Yên trống rỗng, ôm lấy quần áo định bỏ chạy.
Nhưng ngay giây tiếp theo, dây thắt lưng đã bị bắt lấy.
Túc Vương cười xòa một tiếng, giọng nói mang theo vẻ không vui: “Ăn xong bỏ chạy là không tốt lắm đâu?”
Đầu tóc đen bóng của “Tiểu Thái tử” rối tung, khuôn mặt trắng bệch lắp bắp nói: “Ta... ta đi duyệt tấu chương.”
Ngón tay thon dài đang kéo lấy dây thắt lưng của hắn nhịp nhịp, sau đó kéo mạnh một phát. Triệu Yên lập tức rơi vào một lồng ngực rắn chắc nóng bỏng.
“Được thôi.”
Nam nhân không nhanh không chậm quấn lấy một lọn tóc của nàng, khàn giọng nói: “Điện hạ duyệt tấu chương, thần duyệt điện hạ.”
[Văn án hai]
Người trong thiên hạ đều nói cái vị Túc Vương mà trời sinh tính tình phản nghịch, kiêu ngạo nay đã thay tính đổi nết, không gây sự, không tạo phản, lại say mê phụ tá Thái tử.
Ngày ngày ngủ lại Đông cung thì không nói, còn ngủ chung một giường với Thiên tử.
Ai ngờ khi biến cố xảy ra, Đông cung Thái tử hóa ra lại là nữ nhi, nữ giả nam trang nguy hại triều cương.
Cả triều xôn xao không ngừng, mọi người đều phỏng đoán Túc Vương sẽ bắt lấy cơ hội này mà lật đổ Thiên tử tự mình đứng ra thay thế.
Nhưng không ngờ khi bị truy hỏi trên triều, Luvevaland chấm co. Túc Vương một thân áo huyền đen, ở ngay trước mặt văn võ bá quan khom người cúi đầu, vươn tay đỡ lấy đầu ngón tay mảnh mai của thiếu nữ.
“Đừng sợ, nàng cứ tiến về phía trước.”
Giọng nói hắn nghiêm nghị lại đáng tin, thản nhiên nói: “Nếu kẻ nào dám ngông cuồng nghị luận, thần sẽ giết chết kẻ đó; Còn nếu ông trời dám ngăn trở, thần cũng sẽ đi ngược lại ý trời.”
————————
- Bản thảo thứ hai là Gả Cho Kẻ Thế Chân ( Cổ ngôn, tên tạm dịch)
Công chúa xinh đẹp tâm cơ × Chó săn dị tộc bị bắt làm con tin.
Trưởng công chúa Thanh Ly có dung mạo xinh đẹp lại quyến rũ phong lưu.
Trong ba năm nhiếp chính phụ tá Hoàng đế nhỏ tuổi, nàng chủ trương chiếm đánh Bắc Nhung, mở rộng lãnh thổ, công tích nổi bật, quyền khuynh triều chính. Người muốn nịnh bợ nàng nhiều như cá diếc sang sông.
Một ngày nọ, thuộc hạ mang tới cho nàng một thiếu niên dị tộc thân thể cường tráng.
Thiếu niên này là con tin bị bắt tới từ chỗ Nhung tộc bại trận ở Bắc Cảnh. Luvevaland chấm co. Màu da của hắn khỏe mạnh, gương mặt bộc trực, ngũ quan khắc sâu, cả người lộ ra vẻ đẹp hoang dã khó thuần. Từ đầu đến chân hắn đều cực kỳ phù hợp hình mẫu mà Trưởng công chúa Thanh Ly yêu thích.
Càng hiếm có hơn chính là con tin này có sự lớn mật và đơn thuần đặc thù của người dị tộc.
Ánh mắt mà hắn nhìn nàng luôn thẳng thừng, nóng bỏng không chút che giấu. Dù là bị mắng chửi, hay quất roi, đôi mắt như sói con của hắn vẫn dán chặt lên người nàng như cũ.
“Công chúa rất xinh đẹp, ta thích công chúa.”
Hắn khàn giọng nói một câu tiếng Hán không lưu loát, ánh mắt gần như si mê cuồng nhiệt.
“Bản cung không thể yêu ngươi.”
Trưởng công chúa Thanh Ly nở một nụ cười lạnh, nhưng lại hồi đáp nam nhân dị tộc này bằng một nụ hôn sâu vội vã.
Một khắc hoang đường qua đi, sau đó nàng quay đầu liền lập tức quên mất con tin kia, Luvevaland chấm co, vẫn làm Trưởng công chúa nhiếp chính cao quý không ai có thể chạm tới của nàng như cũ.
Hai năm sau, Bắc Nhung gươm ngựa đầy đủ, giết một đường tới dưới chân hoàng thành.
Vậy là Trưởng công chúa Thanh Ly không còn giá trị lợi dụng đã bị thân đệ trói lại, dâng cho tân vương Bắc Nhung làm lễ vật giải hòa.
Cát vàng bay đầy trời, gió bắc lạnh thấu xương.
Bên trong vương trướng, tân vương Bắc Nhung anh tuấn trẻ tuổi cúi thân hình cao lớn xuống, vươn tay bóp lấy chiếc cằm mềm mịn trắng nõn của Thanh Ly, trong đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo như lang sói giống như có dung nham đang sôi trào. Hắn nhỏ giọng nói: “Công chúa, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
—----------------------------
Chân thành cảm ơn các bạn đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!
Người lớn nói chuyện sẽ không khỏi liên quan đến các việc quan trọng vì vậy hậu bối theo lý nên tránh mặt. Ngu Linh Tê và quý nữ của các phủ cùng đi đến vườn thược dược, nói chuyện phiếm ngắm hoa.
Khi cơn chóng mặt kỳ lạ ập đến, trong lòng Ngu Linh Tê có chút dự cảm không lành.
Nhận ra có điều không ổn, phản ứng đầu tiên của nàng là đi tìm Ngu phu nhân nhưng vừa đi được hai bước, cơ thể nàng đã mềm đến mức gần như không thể bám vào điêu lan(1).
“Ôi trời ơi, Ngu nhị cô nương bị làm sao vậy?”
Người bên cạnh hoảng sợ kêu một tiếng, tiếp theo có ai đó đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của nàng.
“Có lẽ nàng uống nhiều rượu nên say rồi.”
“Dìu nàng đến thiên điện nghỉ ngơi một chút đi, phải một lúc nữa mới tan tiệc.”
Trước mắt là trời đất quay cuồng, những gương mặt mơ hồ bao quanh nàng, có người đỡ lấy nàng đi về phía cửa tây thiên điện.
Không thể đến thiên điện, không được rời khỏi đám người.
Ngu Linh Tê hơi hé môi, muốn nhờ người đang dìu nàng đưa nàng đi gặp Ngu phu nhân, Luvevaland chấm co, nhưng tất cả bộ phận trên cơ thể đều giống như bị tê liệt không nghe theo sự sai khiến nàng, hoàn toàn không phát ra được chút âm thanh nào.
Nói không ra hơi, tay chân cũng mềm nhũn bất lực, Ngu Linh Tê không ngốc, nàng biết có lẽ mình đã bị người ta hãm hại rồi.
Nàng cố gắng duy trì chút ý thức yếu ớt cuối cùng, suy nghĩ xem rốt cuộc chỗ nào đã xảy ra vấn đề.
Trong yến tiệc, nàng và nương ngồi cùng bàn, món ăn của hai người cũng giống nhau, nhưng nương lại không sao. Điều đó cho thấy vấn đề không phải do đồ ăn.
Ngoài ra, còn có trà mà Tiết Sầm pha cho nàng.
Lúc ấy nàng cảm thấy hương vị của tách trà đó rất quen thuộc nên trong lòng có hơi do dự, bưng chén trà ngửi thật lâu nhưng cũng không uống.
Tiết Sầm tưởng nàng không thích trà nhạt, lại biết nàng rất thích đồ cay nóng nên hắn đã chu đáo đổi sang một loại trà đậm khác, lại lấy bột mận ngọt có chút cay thường mang theo bên người từ trên bàn của mình ra, cho vào tách trà của nàng một ít.
Sau đó là lúc Trưởng công chúa Đức Dương đến và mọi người cùng kính rượu chúc thọ.
Vì đã có bóng ma tâm lý với việc kết thân cùng Hoàng tộc, Ngu Linh Tê cẩn thận đến không thể cẩn thận hơn. Cho dù là rượu do thị tỳ của phủ Công chúa dâng lên, người người đều có, nhưng Ngu Linh Tê cũng chỉ nhấp một ngụm tượng trưng trong lúc chúc thọ…
Không lẽ xảy ra vấn đề ở chỗ này?
Đám người náo nhiệt đi xa dần, thay vào đó là sự vắng lặng, quạnh quẽ đến xa lạ.
Ngu Linh Tê cắn môi, bây giờ nghĩ đến những điều này cũng vô dụng.
Quan trọng là người kia lại dám xuống tay với nàng ngay trong phủ đệ của Trưởng công chúa. Rốt cuộc người kia có mục đích gì?
Đi vào một gian phòng ngủ trang nhã lại yên tĩnh, Ngu Linh Tê được đỡ nằm xuống một chiếc ghế dài mềm mại thơm tho, thậm chí có người còn chu đáo đắp cho nàng một chiếc chăn gấm rồi mới nhẹ nhàng khép cửa ra ngoài.
Lát sau, một tiếng mở cửa cực khẽ truyền tới, từ phía quầng sáng có một bóng người mơ hồ quen thuộc đi vào.
Tiếp đó tia ý thức cuối cùng của nàng vụt tắt, trước mắt tối sầm, hoàn toàn mất đi tri giác.
Một đôi giày thêu đứng trước ghế dài nàng đang nằm.
Triệu Ngọc Minh đeo mạn che mặt màu trắng. Đôi mắt lộ ra bên ngoài mạn che mặt vừa rụt rè vừa dịu dàng, phải quan sát rất cẩn thận mới có thể nhìn thấy sự ghen tỵ và oán hận điên cuồng nơi đáy mắt nàng ta.
Nàng ta xiết chặt tay áo, đi đến nằm xuống chiếc ghế dài được đặt song song bên cạnh Ngu Linh Tê. Nàng ta hít một hơi thật sâu, làm ra dáng vẻ đầu váng mắt hoa rồi lớn giọng nói với bên ngoài: “Người đâu.”
Một cung tỳ đẩy cửa bước vào, khụy gối thi lễ hỏi: “Triệu cô nương có gì căn dặn ạ?”
“Bệnh cũ của ta tái phát, thật sự là choáng đầu đến không còn chút sức lực nào. Ta sợ làm mất nhã hứng của Trưởng công chúa điện hạ nên không thể tới nói lời từ biệt.”
Triệu Ngọc Minh yếu ớt nói: “Còn nữa, ngươi gọi người tới đây lặng lẽ dìu ta tới cửa phía tây để gia huynh đưa về phủ uống thuốc nghỉ ngơi.”
“Vâng ạ. Triệu cô nương xin chờ một lát.” Cung tỳ nhìn nàng ta thực sự đang rất khó chịu không có lực, vội vàng lui ra ngoài gọi người hỗ trợ.
Ngay khi cung nữ vừa đi, Triệu Ngọc Minh vội vàng trượt xuống giường, nhanh chóng dìu Ngu Linh Tê lên giường mình. Luvevaland chấm co. Nàng ta tháo mạng che mặt của mình xuống che khuất mặt Ngu Linh Tê, sau đó gỡ xuống tất cả trang sức có thể xác nhận thân phận trên tóc nàng.
Ngu Linh Tê choàng một cái phi bạch(2) mỏng hoa văn khói vô cùng mềm nhẹ, đó là kiểu dáng mà Triệu Ngọc Minh yêu thích rất lâu rồi nhưng vẫn không mua nổi.
Nàng ta kéo phi bạch xuống, thay nó bằng chiếc phi bạch cũ màu tím của mình.
Y phục và thân hình hai người tương đối giống nhau, chỉ cần che đi gương mặt xinh đẹp tự nhiên của Ngu Linh Tê lại và điều chỉnh trang sức trên tóc một chút thì người lạ cơ bản là không thể nhìn ra sự khác biệt.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Triệu Ngọc Minh hoảng hốt vội vàng chui vào cái ghế dài bên trong, nằm quay mặt vào tường ngụy trang thành Ngu Linh Tê.
Cung tỳ mới chỉ gặp qua Triệu Ngọc Minh và Ngu Linh Tê một lần, quả nhiên không phát hiện điều bất thường. Nàng ấy chỉ mơ hồ nhớ người đeo mạn che mặt, nằm phía bên ngoài chính là Triệu cô nương, còn người có dung mạo mỹ lệ không đeo mạn che mặt chính là Ngu nhị cô nương.
Cứ như vậy, đám cung nữ không nghĩ nhiều mà cho rằng Ngu Linh Tê nằm bên ngoài là Triệu Ngọc Minh và đưa đi.
Triệu Ngọc Minh nghe tiếng bước chân đã đi xa, lúc này mới dám mở to mắt thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện tiếp theo phải xem bản lĩnh của Triệu Tu rồi.
Kế hoạch này là Triệu Tu đưa ra, nàng ta không biết Triệu Tu sẽ quấy nhiễu hôn lễ của Ngu Linh Tê và Tiết Sầm bằng cách nào, nhưng dù sao… cũng không liên quan đến nàng ta.
Triệu Ngọc Minh quay lưng về phía cửa rúc người trên ghế dài. Nàng ta cắn đầu ngón tay nghĩ: Là do chính cung nữ nhận sai người, còn nàng ta chỉ nói dối một câu vô thưởng vô phạt mà thôi.
Ai bảo mọi mặt của Ngu Linh Tê đều giỏi hơn, mạnh hơn nàng ta.
Ai bảo ngay cả người tao nhã như Tiết nhị lang, trong mắt cũng chỉ có một mình nàng?
Đang nghĩ ngợi, nàng ta chợt thấy sau lưng bị một cái bóng bao phủ, ai đó đang rón rén đi về phía nàng ta.
Triệu Ngọc Minh vừa làm việc trái lương tâm xong, bất chợt quay đầu thì thấy ngay một miếng vải bông áp tới bịt chặt miệng mũi khiến tiếng kêu của nàng ta mắc kẹt trong cổ họng.
Triệu Ngọc Minh tròn mắt nhìn hai tiểu thái giám trước mặt rồi ú ớ kêu lên hai tiếng. Nhưng rất nhanh, nàng ta từ từ ngừng giãy giụa, nhắm đôi mắt không cam tâm hoảng loạn lại, cái đầu không có sức nghiêng sang một bên.
Ngay trước khi ý thức biến mất, nàng ta nghe thấy giọng nói mơ hồ thật nhỏ của một trong số nhữngtên thái giám trong đó: “Đây là Ngu nhị cô nương phải không? Đừng nhận nhầm đấy.”
“Sẽ không sai đâu. Vừa nãy chúng ta đã đi theo lâu như vậy, tổng cộng chỉ có hai cô nương đi vào thiên điện mà thôi.”
Một tên khác cất giọng lanh lảnh trả lời: “Cơ thể Triệu cô nương khó chịu đã được đưa ra khỏi phủ. Như vậy người còn lại ở đây, ngoại trừ Nhị cô nương của Ngu gia thì còn có thể là ai?”
Một tiếng “chậc” cảm thán vang lên: “Gương mặt này rất giống với bức họa, sẽ không sai đâu. Gương mặt này cũng được tính là có tiềm chất trở thành mỹ nhân đấy, khó trách Thái tử điện hạ lại điên cuồng muốn nếm tư vị của nàng…”
Ngu… Nhị cô nương?
Triệu Ngọc Minh rất muốn thét lên thật to, nói cho bọn hắn biết là đã nhận lầm người.
Nàng ta nhẫn nhục lâu như vậy, không phải để làm kẻ chết thay cho Ngu Linh Tê! Nàng ta đã có người trong lòng, thà chết cũng không muốn bị nam nhân khác làm bẩn!
Nhưng chưa kịp phát ra chút âm thanh nào, nàng ta đã hoàn toàn bất tỉnh.
Chỉ có một giọt nước mắt trào ra nơi khóe mắt nàng ta, cũng không biết là hối hận hay thù hận.
“Đừng phí lời nữa! Thừa dịp không có ai, tranh thủ thời gian đưa đến chỗ Thái tử điện hạ đi.”
Bọn họ quấn nữ tử này trong chiếc chăn gấm, sau đó chuồn đi từ cửa sau ra ngoài.
...
Cửa hông hậu viện, Ninh Ân mặc một bộ quần áo màu đỏ gạch của thái giám trong cung, bước ra từ hang động của hòn non bộ.
Nơi góc tối trong hang động có một tiểu thái giám bị lột sạch quần áo đã ngất lịm dựa vào tường đá.
Ninh Ân mặt không cảm xúc đá chân hắn vào trong, lúc này mới cầm đĩa trái cây trên đất, trà trộn vào trong nhóm thái giám qua lại bên ngoài.
Bên cửa hông, hai cung nữ đang đỡ một nữ tử đeo mạn che mặt lên xe ngựa của Triệu phủ. Khi Ninh Ân từ cửa đi ngang qua đây, hắn vừa vặn liếc thấy một góc váy được nhét vào trong xe và mũi giày thanh tú xinh đẹp.
Giày thêu bằng tơ sen này trông khá quen mắt, không giống như kiểu dáng mà nữ nhân Triệu gia có thể mua được.
Triệu Tu bước đi khập khiễng. Hắn cảnh giác liếc nhìn xung quanh, sau đó mới nhảy lên xe ngựa, nhanh chóng rời đi.
Mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt, không rõ Ninh Ân vui giận ra sao mà vẫn tiếp tục đi vào bên trong.
Phủ đệ của Trưởng công chúa Đức Dương chỉ có một nơi yên tĩnh duy nhất không ai được tới, chính là gian phòng phía sau Phật đường.
Một người lớn sống sờ sờ không thể nào giấu diếm được cấm quân để rời khỏi phủ đệ. Luvevaland chấm co. Nhưng với cái tính t*ng trùng lên não của Ninh Đàn, nếu hắn ta thật sự muốn làm chút chuyện xấu hổ gì đó thì chắc chắn sẽ chọn căn phòng yên tĩnh kia.
Trên con đường lát đá khuất dưới bóng cây trước Phật đường, Ninh Ân quả nhiên bắt gặp hai tên thái giám đang lén lén lút lút kiêng một bọc hình người.
Ninh Ân nấp người sau cánh cửa, nhìn búi tóc nữ tử lộ ra trong bọc gấm, ánh mắt hắn lạnh xuống.
Mũi chân đá một viên đá bay lên rồi chụp lấy, sau đó hắn cong ngón tay lại rồi búng ra.
Cổ chân tên thái giám đi phía sau đau điếng, lập tức kêu “Á” một tiếng ngã nhào xuống đất.
Bọc gấm bung ra để lộ một nữ nhân mặc váy áo họa tiết hoa Hải Đường bên trong, đang ngửa mặt lên trời.
Trong chớp mắt khi nhìn thấy gương mặt nữ nhân kia, sát khí trong mắt Ninh Ân lập tức đông cứng.
Đó không phải Ngu Linh Tê.
“Cẩn thận chút coi.”
Một tên thái giám khác vội vàng cuốn nữ nhân kia vào trong chăn lần nữa, sau đó quát lên: “Thái tử điện hạ rất kén chọn nữ nhân, rớt hỏng coi như xong đời!”
Hai người lại nâng bọc hình người kia lên, lén lén lút lút lẻn vào căn phòng phía sau Phật đường.
Chậc, nhận nhầm người sao?
Ninh Ân dựa người vào tường, ngón tay chậm rãi xoay lưỡi dao suýt chút nữa đã phóng ra.
Vậy Ngu Linh Tê thật đang ở đâu? Không lẽ nàng trốn được rồi?
Bỗng nhiên, cảnh tượng ở cửa hông vừa rồi chợt lóe lên trong đầu hắn,.Ninh Ân đột ngột ngước mắt.
Sự nghiền ngẫm trong mắt hắn dần lắng đọng lại, biến thành bóng tối hung ác không thể kiềm chế.
Hắn quay người, đi nhanh về phía cửa hông. Hành động này đã quấy rầy đến chú mèo sư tử đang phơi nắng dưới cây chuối tây bên cạnh.
Trên cổ chú mèo sư tử kia đeo một chiếc chuông vàng nhỏ quý giá, vừa nhìn đã biết đây là thú cưng đi lạc của một quý phu nhân nào đó khi đến đây dự tiệc.
Ninh Ân chợt dừng bước, một kế hoạch thú vị đang ấp ủ trong lòng hắn.
Nếu không tặng Ninh Đàn một lễ vật thật lớn thì làm sao xứng đáng với cục diện mà hắn ta hao tâm tổn trí bày ra cho Ngu Linh Tê đây?
Hắn vươn tay túm gáy con mèo sư tử, một tay vịn tường rào nhảy vào trong, sau đó phóng người lên mái mái hiên của căn phòng phía sau Phật đường.
Hắn đặt chân rất nhẹ, không quấy nhiễu đến vị Thái tử điện hạ đang chờ đợi đến nỗi miệng lưỡi khô khốc bên trong kia, sau đó đặt con mèo sư tử ở một góc bắt mắt trên nóc căn phòng.
Bố trí mồi nhử xong, bây giờ chỉ cần ngồi đợi trò hay bắt đầu.
Tuy rất muốn ở lại xem trò hay, nhưng trước mắt hắn còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
Tiểu thư không đợi được người đến cứu, nàng sẽ khóc lên mất?
Thật đáng thương.
Thiếu niên không yên lòng suy nghĩ, lại không tự giác lại tăng nhanh bước chân, tức tốc lần theo phương hướng xe ngựa Triệu phủ biến mất.
......
Xe ngựa xóc nảy lắc lư khiến Ngu Linh Tê cơn mê trong một đống hỗn độn tìm về được một tia thần trí.
Nàng cắn răng vào đầu lưỡi đến khi nếm được vị máu tươi.
Đau nhức mãnh liệt khiến nàng tỉnh táo thêm một phần, nhưng tứ chi vẫn giống như bùn nhão không chút sức lực. Đừng nói đến hoạt động, chỉ mỗi việc nhấc một ngón tay thôi cũng vô cùng tốn sức.
Bình tĩnh nào, vào những lúc thế này càng không thể hoảng loạn.
Nàng cắn môi, đầu tiên là tập trung sự chú ý vào các đầu ngón tay cho đến khi đầu ngón tay có thể giật giật hai cái một cách khó khăn, tiếp theo là bàn tay, cổ tay...
Nàng vừa chậm rãi thở đều, nhắm mắt cẩn thận nhớ kỹ mỗi một tiếng kêu, mỗi một loại mùi hương bên ngoài xe ngựa, vừa tìm kiếm trong ký ức. Bản đồ kinh thành dần dần hiện lên trong đầu nàng.
Không đến thời gian uống hết một chén trà, sự náo động biến mất thay vào đó là một loại yên tĩnh khác, bên tai chỉ có thể nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên sỏi đá.
Khi cánh tay và cổ có thể miễn cưỡng cử động, Ngu Linh Tê lập tức cố hết sức cọ búi tóc của mình vào thành xe.
Nàng cọ nửa ngày, tận đến khi búi tóc bung ra tán loạn mới có một chiếc trâm bạc rơi ra khỏi tóc.
Những trang sức khác đều không thấy, nhưng cũng không có gì đáng ngại, một cây trâm bạc là đủ rồi.
Để cầm cây trâm bạc trong tay, nàng đã hao hết sức lực hiện có, mồ hôi ướt đẫm nội y.
Xe ngựa dừng lại, Ngu Linh Tê lập tức giấu cây trâm vào trong tay áo, giả bộ như mê man chưa tỉnh.
Bên ngoài xe ngựa, hai ba người bước tới, trong đó có một người bước đi khập khiễng giống như người què.
Trong lòng Ngu Linh Tê lập tức lạnh lẽo.
Nếu như chỉ có một người xuống tay với nàng, nàng còn có thể chiến đấu một phen. Luvevaland chấm co. Nhưng ở đây lại có tận ba người, mà việc lấy trâm bạc vừa rồi đã hao phí quá nhiều sức lực của nàng. Bây giờ cánh tay vẫn bủn rủn như cũ, lúc này phản kháng chắc chắn không có phần thắng.
Không được bốc đồng.
Cha từng nói, càng là lúc nguy hiểm, càng phải giữ bình tĩnh, tìm kiếm sơ hở hạ gục trẻ địch trong một chiêu.
Ngu Linh Tê nín thở chờ cơ hội, trâm bạc trong tay áo gần như đâm rách lòng bàn tay.
...
Phía trước phòng chứa đồ, Triệu Tu đứng đối diện với hai nữ quan quần áo hở hang.
“Đề phòng nàng chạy trốn, đợi sau khi ta và nữ nhân này vào phòng chứa đồ thì ngươi khóa cửa lại.”
Triệu Tu vứt một túi tiền cho nữ quan, nói: “Ban đêm sẽ có người tới bắt gian, đến lúc đó ngươi lại mở cửa phòng chứa đồ ra. Nhớ là nhất định phải để tất cả người tại hiện trường đều nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng bên trong. Còn những cái khác ngươi không cần quan tâm.”
Triệu Tu ném Ngu Linh Tê lên chiếc giường gỗ duy nhất trong phòng chứa đồ.
Hắn ta đứng trong bóng tối, lạnh lùng nhìn chằm chằm gương mặt mềm mại xinh đẹp của thiếu nữ nằm trên giường.
Không thể không thừa nhận, nữ nhân này có một tấm da mặt cực kỳ đẹp đẽ. Nhưng vậy thì thế nào?
Trong lòng hắn ta, nghĩa muội mới là ánh trăng sáng vằng vặc trên trời, là ánh sáng kéo hắn ta ra khỏi địa ngục khi hắn ta sắp chết. Ngay cả một sợi tóc của Triệu Ngọc Minh, Ngu Linh Tê cũng không sánh bằng.
Nhưng với thân phận này, hắn ta chắc chắn sẽ không bao giờ có được Ngọc Minh.
Nếu đã như thế, không bằng để nữ nhân này trước khi chết làm vật thay thế cho Ngọc Minh một lần.
Ai bảo nàng dung túng thủ hạ kéo hắn ta xuống ngựa, biến hắn ta thành kẻ què suốt đời; Ai bảo nàng chèn ép Ngọc Minh khắp nơi, thậm chí đồ vật mà Ngọc Minh yêu thích nhất cũng muốn cướp đoạt…
Khuôn mặt Triệu Tu vặn vẹo. Hắn ta đốt lư hương trên bàn trà, hít hương ngọt ngào kia một hơi thật sâu vào mũi, sau đó vươn tay chạm vào mặt Ngu Linh Tê.
Hắn ta muốn hủy hoại tất cả.
Lòng thù hận khiến Triệu Tu không chú ý đến cơ thể thiếu nữ đang dần căng ra, cùng với chút ánh sáng lạnh lẽo lộ ra trong tay áo nàng.
Ngón tay còn chưa kịp chạm vào mặt Ngu Linh Tê, một bóng người chợt lướt qua ngoài cửa.
Triệu Tu cảnh giác rút tay về, đứng lên nghe ngóng động tĩnh một lát, sau đó mới rút bội kiếm bên hông đi ra ngoài phòng chứa đồ.
Một thiếu niên mặc bộ quần áo màu đỏ gạch của thái giám đang ngồi trên bàn đá trong viện. Hắn co một chân lại gác lên mép bàn, tay đang chơi đùa một lưỡi dao ánh lên tia sáng sắc bén.
Triệu Tu lập tức nhận ra thiếu niên này.
Dịp săn bắn mùa xuân đó, người này chỉ dùng một tay đã kéo hắn ta ngã ngựa rơi xuống mương, biến hắn ta trở thành một tên què vô dụng.
Thù hận bùng lên trong mắt hắn ta, hắn cất giọng nham hiểm nói: “Là ngươi. Ngươi tới đây làm gì?”
Thiếu niên cong môi cười nhưng nét cười không chạm đến đáy mắt: “Tới lấy một thứ.”
Rõ ràng hắn đang cười, nhưng Triệu Tu đột nhiên cảm thấy sống lưng phát lạnh.
“Thứ gì?”
“Mạng chó của ngươi.”
Gió mạnh mang theo hơi lạnh đột nhiên nổi lên, hồ sen trong viện tản ra một lớp sóng gợn, rồi dần dần lắng lại.
Một cột nước thắm dâng lên từ đáy hồ, chậm rãi loang ra trong sóng nước rồi biến mất sạch sẽ.
Ninh Ân mở cửa phòng chứa đồ, lau sạch sẽ ngón tay, sau đó mới đi về phía giường.
Nhìn thấy Ngu Linh Tê nằm trên ghế, hai gò má ửng hồng, ngủ mê không tỉnh, ánh mắt của hắn chợt trầm xuống, bắt đầu hối hận vì vừa rồi đã để Triệu Tu chết quá dễ dàng.
Hắn nên rút đầu lưỡi của hắn ta, sau đó nghiền nát từng tấc xương cốt khi hắn ta còn sống mới phải.
Lư hương trên bàn trà tỏa ra hương thơm ngọt ngào, vừa ngửi liền biết là thứ không đứng đắn.
Hắn đi đến trước giường Ngu Linh Tê. Luvevaland chấm co. Ngay khi vươn tay dập tắt hương đang đốt, hắn lập tức nhìn thấy một luồng sáng lạnh lẽo đâm thẳng về phía mình.
Ninh Ân vô thức đưa tay chặn lại, nắm chặt lấy cây trâm bạc được dốc toàn lực tâm tới.
Chậc, thật quá hung ác.
Nếu không phải hắn phản ứng nhanh, hoặc người đến là Triệu Tu thì vừa rồi có lẽ hắn ta đã bị đâm xuyên cổ.
Một kích kia đã hao hết sức lực của nàng.
Ngu Linh Tê thở hổn hển. Nhưng khi đôi mắt long lanh ánh nước của Ngu Linh Tê nhìn thấy khuôn mặt Ninh Ân, nàng có chút sững sờ.
Nàng kinh ngạc không nói lên lời. Bàn tay cầm trâm bạc còn đang run nhè nhẹ, chỉ là đôi mắt vẫn nhìn Ninh Ân chằm chằm không chớp lấy một cái.
“Tên điên nhỏ” ngông cuồng kia bị nàng nhìn đến nỗi rũ mắt xuống, hỏi: “Vẻ mặt tiểu thư như vậy là cảm thấy thất vọng sao?”
Ngay sau đó, hắn nở một nụ cười chế nhạo một cách khó hiểu, tự mình vuốt cằm nói: “Người tới không phải Thanh Tiêu, cũng không phải Tiểu quận vương gì đó, mà lại là tên xấu xa cực kỳ hung ác này là ta đây, đúng là nên thất vọng…”
Trâm bạc tuột khỏi tay, keng một tiếng rơi trên mặt đất.
“Vệ Thất…”
Giọng nói của thiếu nữ khẽ run, trong mắt toát ra chút mơ màng cùng vài tia sáng vỡ vụn, rõ ràng không có một chút chán ghét hay thất vọng nào.
Thiếu nữ thở một cách dồn dập, cơ thể trở nên mềm nhũn như không có xương cốt. Luvevaland chấm co. Nàng tích sức, sau đó nhào một cái vào trong ngực Ninh Ân, chặn lại tất cả những lời mỉa mai kia của hắn.
Cùng lúc đó, một tiếng “cạch” vang lên.
Cánh cửa duy nhất của phòng chứa đồ đã bị người bên ngoài đóng chặt, khóa lại từ bên ngoài.
Không gian chật hẹp bên trong lập tức tối sầm, chỉ có thể nghe thấy hai tiếng thở nối tiếp nhau vang lên.
Nữ quan khoác bộ quần áo hở hang trên người nhét chìa khóa phòng chứa đồ vào trong ngực, ngáp một cái thật dài rời đi.
(1) Điêu lan: lan can chạm khắc ngày xưa.
(2) Phi Bạch: dải lụa được nữ tử cổ đại dùng để khoác lên vai, hoặc khuỷu tay.
Tác giả có lời muốn nói:
Máy tính bị lag!!! Không cách nào load nổi Websites, update muộn!
PS: Có tiểu khả ái nói trang bìa trước kia có hơi kỳ quái, cho nên tôi đã bỏ ra một khoản tiền khổng lồ để mua một trang bìa mới với giá ba mươi ba ngàn, đau lòng...
Nhân tiện, cho tôi đăng hai bản thảo trước nhé, bạn nào thích sự nhí nhảnh thì có thể vào chuyên mục mở bộ sưu tập và lưu trước vậy thì khi tồi bắt đầu viết có thông báo!
Bản thảo sắp tới:
- Bản thảo đầu tiên là Quyền Khuynh Dưới Váy ( Cổ ngôn, tên tạm dịch)
[Văn án một]
Thái tử chết, triều Đại Chu tuyệt hậu.
?
Phản quân lâm le dưới thành.
Vì để ổn định thế cục và điều tra rõ nguyên nhân cái chết của huynh trưởng sinh đôi, Trường Phong công chúa Triệu Yên không thể không giả nam, cải trang thành Thái tử Đông cung nghênh đón trận gió tanh mưa máu này.
Trong đêm tiến cung, hoàng hậu căn dặn nàng đủ điều: “Túc Vương là vị vương gia khác họ duy nhất của bản triều và đã nắm quyền điều hành triều chính nhiều năm. Hắn rất được quân sĩ ủng hộ nhưng giả tâm lại như lang sói, con nhất định phải đề phòng!”
Triệu Yên nghe xong thì buộc ngực thật chặc, ngày nào cũng như giẫm trên băng mỏng.
Cho đến một hôm, Triệu Yên bị kẻ gian hãm hại.
Khi thuốc độc phát tác, nàng hoàn toàn mất trí, tháo bỏ đi lớp ngụy trang và triền miên với người khác một đêm.
??
Sau khi tỉnh lại, nịt ngực rơi tán loạn, cảnh tượng không thể tin nổi.
Mà vị Túc Vương điện hạ đang nắm quyền lớn kia đang nằm trên giường nàng trong chiếc áo choàng rộng. Luvevaland chấm co. Đôi mắt đẹp đẽ hơi xếch lên thể hiện vẻ thỏa mãn sau khi xong việc, lười biếng và nguy hiểm.
Xong đời rồi!
Đầu óc Triệu Yên trống rỗng, ôm lấy quần áo định bỏ chạy.
Nhưng ngay giây tiếp theo, dây thắt lưng đã bị bắt lấy.
Túc Vương cười xòa một tiếng, giọng nói mang theo vẻ không vui: “Ăn xong bỏ chạy là không tốt lắm đâu?”
Đầu tóc đen bóng của “Tiểu Thái tử” rối tung, khuôn mặt trắng bệch lắp bắp nói: “Ta... ta đi duyệt tấu chương.”
Ngón tay thon dài đang kéo lấy dây thắt lưng của hắn nhịp nhịp, sau đó kéo mạnh một phát. Triệu Yên lập tức rơi vào một lồng ngực rắn chắc nóng bỏng.
“Được thôi.”
Nam nhân không nhanh không chậm quấn lấy một lọn tóc của nàng, khàn giọng nói: “Điện hạ duyệt tấu chương, thần duyệt điện hạ.”
[Văn án hai]
Người trong thiên hạ đều nói cái vị Túc Vương mà trời sinh tính tình phản nghịch, kiêu ngạo nay đã thay tính đổi nết, không gây sự, không tạo phản, lại say mê phụ tá Thái tử.
Ngày ngày ngủ lại Đông cung thì không nói, còn ngủ chung một giường với Thiên tử.
Ai ngờ khi biến cố xảy ra, Đông cung Thái tử hóa ra lại là nữ nhi, nữ giả nam trang nguy hại triều cương.
Cả triều xôn xao không ngừng, mọi người đều phỏng đoán Túc Vương sẽ bắt lấy cơ hội này mà lật đổ Thiên tử tự mình đứng ra thay thế.
Nhưng không ngờ khi bị truy hỏi trên triều, Luvevaland chấm co. Túc Vương một thân áo huyền đen, ở ngay trước mặt văn võ bá quan khom người cúi đầu, vươn tay đỡ lấy đầu ngón tay mảnh mai của thiếu nữ.
“Đừng sợ, nàng cứ tiến về phía trước.”
Giọng nói hắn nghiêm nghị lại đáng tin, thản nhiên nói: “Nếu kẻ nào dám ngông cuồng nghị luận, thần sẽ giết chết kẻ đó; Còn nếu ông trời dám ngăn trở, thần cũng sẽ đi ngược lại ý trời.”
————————
- Bản thảo thứ hai là Gả Cho Kẻ Thế Chân ( Cổ ngôn, tên tạm dịch)
Công chúa xinh đẹp tâm cơ × Chó săn dị tộc bị bắt làm con tin.
Trưởng công chúa Thanh Ly có dung mạo xinh đẹp lại quyến rũ phong lưu.
Trong ba năm nhiếp chính phụ tá Hoàng đế nhỏ tuổi, nàng chủ trương chiếm đánh Bắc Nhung, mở rộng lãnh thổ, công tích nổi bật, quyền khuynh triều chính. Người muốn nịnh bợ nàng nhiều như cá diếc sang sông.
Một ngày nọ, thuộc hạ mang tới cho nàng một thiếu niên dị tộc thân thể cường tráng.
Thiếu niên này là con tin bị bắt tới từ chỗ Nhung tộc bại trận ở Bắc Cảnh. Luvevaland chấm co. Màu da của hắn khỏe mạnh, gương mặt bộc trực, ngũ quan khắc sâu, cả người lộ ra vẻ đẹp hoang dã khó thuần. Từ đầu đến chân hắn đều cực kỳ phù hợp hình mẫu mà Trưởng công chúa Thanh Ly yêu thích.
Càng hiếm có hơn chính là con tin này có sự lớn mật và đơn thuần đặc thù của người dị tộc.
Ánh mắt mà hắn nhìn nàng luôn thẳng thừng, nóng bỏng không chút che giấu. Dù là bị mắng chửi, hay quất roi, đôi mắt như sói con của hắn vẫn dán chặt lên người nàng như cũ.
“Công chúa rất xinh đẹp, ta thích công chúa.”
Hắn khàn giọng nói một câu tiếng Hán không lưu loát, ánh mắt gần như si mê cuồng nhiệt.
“Bản cung không thể yêu ngươi.”
Trưởng công chúa Thanh Ly nở một nụ cười lạnh, nhưng lại hồi đáp nam nhân dị tộc này bằng một nụ hôn sâu vội vã.
Một khắc hoang đường qua đi, sau đó nàng quay đầu liền lập tức quên mất con tin kia, Luvevaland chấm co, vẫn làm Trưởng công chúa nhiếp chính cao quý không ai có thể chạm tới của nàng như cũ.
Hai năm sau, Bắc Nhung gươm ngựa đầy đủ, giết một đường tới dưới chân hoàng thành.
Vậy là Trưởng công chúa Thanh Ly không còn giá trị lợi dụng đã bị thân đệ trói lại, dâng cho tân vương Bắc Nhung làm lễ vật giải hòa.
Cát vàng bay đầy trời, gió bắc lạnh thấu xương.
Bên trong vương trướng, tân vương Bắc Nhung anh tuấn trẻ tuổi cúi thân hình cao lớn xuống, vươn tay bóp lấy chiếc cằm mềm mịn trắng nõn của Thanh Ly, trong đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo như lang sói giống như có dung nham đang sôi trào. Hắn nhỏ giọng nói: “Công chúa, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
—----------------------------
Chân thành cảm ơn các bạn đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!