Chương 22: Sát sao
Ninh Ân nắm chặt roi ngựa trong tay, Ngu Linh Tê dùng sức kéo lại nhưng không nhúc nhích.
“Buông tay!”
Ngu Linh Tê trừng đôi mắt đang đỏ lên, giằng co với hắn.
Ninh Ân không những không buông tay mà còn quấn hai vòng dây quanh tay.
“Tiểu thư cao quý, đánh nữa thì tay sẽ phế đấy.”
Sắc mặt hắn nặng nề, giọng nói lại cực kỳ nhẹ nhàng: “Còn bao nhiêu nữa, ta chịu thay tiểu thư.”
Nói xong cổ tay hắn giật lại, roi ngựa rời khỏi tay nàng, quấn quanh cánh tay rắn chắc của hắn như con rắn đen.
Ngu Linh Tê mất vũ khí, lòng bàn tay đau đớn như lửa đốt, hai roi vừa rồi đã hao hết toàn bộ khí lực của nàng.
“Ta sẽ không đánh ngươi.”
Nàng vẫn đứng thẳng, mím môi nói: “Nếu không biết vì sao bị đánh thì lĩnh phạt thì có ích lợi gì? Chỉ càng làm ngươi giận chó đánh mèo với người khác mà thôi.”
Ninh Ân nhìn nàng một lúc mới nói: “Ta không sai.”
“Ngươi đã trải qua nhiều thăng trầm trong quá khứ, nếu để tự bảo vệ mình, đương nhiên ta không có quyền chỉ trích. Nhưng bây giờ, ngươi chỉ vì ham muốn của chính ngươi, tận hưởng khoái cảm hành hạ đến chết.”
Ninh Ân như giờ giống như kiếp trước, không như ý một chút là gió tanh mưa máu.
Hôm nay hắn có thể giết Tiết Sầm, ngày mai có thể là phụ thân, huynh trưởng của nàng, bất kỳ người vô tội nào trong thiên hạ.
“Cho nên tiểu thư muốn tố giác ta sao?
Khóe miệng Ninh Ân giật giật, Ngu Linh Tê đoán hắn muốn cười: “Hay là lại muốn đuổi ta đi?”
Với tính cách điên cuồng của Ninh Ân, sau khi bại lộ bản tính, đương nhiên không thể làm hai cách trên được.
Ngu Linh Tê hiểu rõ lúc trước mình đã quyết tâm thu nhận hắn, nên phải gánh chịu rủi ro và hậu quả.
Nếu bởi vì giữa chừng thất bại, chuyện không thành thì lập tức vứt bỏ hắn không quan tâm, vậy nàng có khác gì ngụy quân tử chứ?
“Ta sẽ nói với tất cả mọi người tối nay ngươi xuất hiện ở đây là vì ta không yên tâm về Tiết Nhị Lang nên để cho ngươi đến đây trước truyền tin. Lần này ta nói chuyện với ngươi cũng không có người ở bên cạnh, người hầu đều không biết.”
Dừng một chút, Ngu Linh Tê nói cho thiếu niên lòng dạ hiểm độc bướng bỉnh này: “Bây giờ ngươi có hai lựa chọn. Một là hồi phủ với ta, hai là dùng thủ đoạn mà ngươi quen dùng giết sạch người ở đây để diệt khẩu.”
Mắt Ninh Ân run run, bỗng ngước mắt lên.
Thiếu nữ trước mặt lạnh đến run rẩy, nhưng trong mắt lại có sự trầm tĩnh quật cường chưa từng thấy.
“Nếu ngươi chọn giết người thì giết ta trước đi.
Nàng nói: “Nếu không, chỉ cần ta còn một hơi thở, ngươi sẽ không động vào một sợi lông nào trên người thân bên cạnh ta được.”
Ninh Ân mỉm cười, cười như một người điên, nhưng cũng là một tên điên đẹp trai.
Trong mắt hắn thậm chí có tia tàn nhẫn không thể nhìn ra, ôn tồn lễ độ nói: “Tiểu thư xé toạc lớp giấy mỏng manh kia rồi, chẳng lẽ không sợ sao?”
“Sợ.”
Chuyện liên quan đến sinh tử, sao mà không sợ chứ?
Nhưng Ngu Linh Tê hiểu rõ Ninh Ân, nếu hắn thật sự muốn giết người diệt khẩu sẽ không hỏi nhiều câu vô nghĩa như thế.
Vừa rồi khi nàng chìm trong hồ, Ninh Ân có cơ hội giết nàng. Thậm chí hắn không cần động thủ, chỉ cần bàng quan như nhìn Tiết Sầm chết đuối, không quá nửa chén trà, nàng sẽ chết đuối.
Bằng cách đó, không ai biết hắn đã đến đây.
Nhưng Ninh Ân nhảy xuống kéo nàng ra khỏi đáy hồ.
Ngu Linh Tê đánh cược thêm một phen, dù sao kẻ điên thích lấy mạng đánh cược nhất, đúng không?
Thậm chí nàng còn tiến thêm một bước, một bước lại một bước, váy ướt ôm vào cơ thể lả lướt, nước nhỏ giọt trên giày da hươu của Ninh Ân, tạo nên những vết ẩm sẫm màu.
Kiếp trước với hai bàn tay trắng, nàng còn có thể sống sót trong sự hung tàn khó lường của Ninh Ân. Đời này nàng có tất cả, còn sợ không ứng phó được Ninh Ân chưa phát điên sao?
Đèn lồng hơi lắc lư, hai cái bóng một thấp một cao trên tường chồng lên nhau.
Ngâm trong hồ trong nửa ngày, ngay cả hơi thở của nhau cũng ẩm ướt.
Khi Ngu Linh Tê ngửa đầu ngước mắt lên, bàn tay Ninh Ân cầm roi bỗng dưng tăng thêm lực, ngón tay hơi trắng bệch.
“Bây giờ muốn giết ta sao?”
Nàng nhịn ý muốn muốn co rúm lại, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Ninh Ân trong gang tấc, lặp lại: “Giết ta?”
Ninh Ân cúi mắt nhìn nàng, không nhúc nhích.
Đợi lâu như cách cả giáp, Ngu Linh Tê gật đầu: “Được rồi, bây giờ ta phải hồi phủ.”
Ninh Ân không ngăn cản.
“Có muốn theo ta không?” Ngu Linh Tê hỏi.
Ninh Ân chỉ nhìn nàng, cam chịu.
Ngu Linh Tê có thể nhìn thấy bóng nàng nho nhỏ phản chiếu trong mắt Ninh Ân.
Nàng bướng bỉnh mở to mắt, cho đến khi xác nhận thiếu niên thực sự không có ý rời đi, lùi về sau, xoay người lên xe ngựa.
Khi chui vào xe ngựa, khóe mắt nàng liếc sang bên cạnh, Ninh Ân cũng không rời đi, cũng không có hành động nguy hiểm nào khác.
Ngu Linh Tê biết ít nhất trước mắt mình đã an toàn.
Lạnh, còn đau nữa.
Sau khi bình tĩnh biến mất, cơn lạnh và đau đua nhau ập tới, lan ra khắp người.
Nàng lấy áo choàng trên xe ngựa quấn lấy cơ thể run rẩy của mình, mệt mỏi dựa vào vách xe ngựa.
Mở lòng bàn tay ra, chỉ thấy hai vết roi sưng đỏ chéo qua nhau, chỗ da đỏ tím chảy ra một chút máu tươi.
Cuối cùng hốc mũi chua xót, Ngu Linh Tê khẽ chạm vào chỗ rách da trong lòng bàn tay, cắn môi không lên tiếng. Cả hai kiếp này, cho dù là thời điểm nghèo túng nhất nàng cũng chưa từng chịu đau da thịt như thế.
Nhưng nàng không hối hận vì đã nhẫn tâm đánh chính mình.
Nàng đã từng may mắn, nhưng quên rằng tính cách méo mó của một người không thể hình thành một sớm một chiều.
Nàng không thể cắt đứt kẻ điên kiếp trước với thiếu niên hiện tại, Ninh Ân chính là Ninh Ân.
Muốn đối phó với Ninh Ân thì chỉ có thể điên hơn Ninh Ân.
Trở lại Ngu phủ, cha nương đã nghe tin Tiết Sầm rơi xuống hồ, vì thế lại là một trận gà bay chó sủa.
Thay quần áo khô ráo, Ngu phu nhân kéo tay Ngu Linh Tê bôi thuốc, nhìn lòng bàn tay tiểu nữ nhi bảo bối sưng đỏ, đau lòng đến mức nhíu mày.
Ngu Linh Tê suy nghĩ phải thuận theo, nằm sấp trên án kỉ, nháy mắt với Ngu phu nhân, nói: “Trong hồ quá tối, con không cẩn thận nên bị thương. A nương đừng lo lắng, không còn đau nữa.”
Hốc mắt Ngu phu nhân đỏ lên, vuốt ve mái tóc của tiểu nữ nhi.
Từ nhỏ tiểu nữ nhi đã yếu đuối, bình thường đụng vào một cái đã khóc nhè, nhưng kể từ khi bị bệnh nặng rồi tỉnh lại vào mùa thu năm ngoái, nàng đã trưởng thành sau một đêm.
Rõ ràng chỉ mười lăm mười sáu tuổi nhưng có sự kiên nhẫn dịu dàng không phù hợp với tuổi tác, ngược lại càng khiến người ta đau lòng.
“Con đó, vẫn lỗ mãng hấp tấp như thế.”
Ngu phu nhân dịu dàng quấn băng gạc, ôm ngón tay nàng vào lòng bàn tay, bỗng than thở nói: “Nếu có thể có một người chúng ta biết rõ gốc gác che chở cho con cả đời, nương cũng thỏa mãn rồi.”
“Con gái không muốn người khác che chở, chỉ muốn ở bên cạnh cha nương mà thôi.”
Ngu Linh Tê hiểu được ý tứ trong lời Ngu phu nhân, một lúc lâu sau, cuối cùng nhẹ nhàng mà kiên định nói: “A nương, con với Tiết nhị lang chỉ có tình huynh muội, không có ý nam nữ.”
Sau khi Ngu Linh Tê rời đi, Ngu phu nhân ngồi một mình trong sảnh hồi lâu.
Cho đến khi trên vai ấm áp, bàn tay to của Ngu tướng quân ôm bà vào trong lòng, trên gương mặt cương nghị hiện ra vài phần tình cảm dịu dàng: “Phu nhân, ngồi đây nghĩ gì thế?”
Ngu phu nhân hoàn hồn, giãn mày nói: “Ta đang nghĩ xưa nay thân thể Tuế Tuế yếu ớt, vì cứu Tiết Nhị Lang mà dám nhảy vào trong hồ nước lạnh như băng.”
Nói đến chuyện này, Ngu tướng quân cũng thở dài một chút: “Ta cũng không ngờ vì Tiết Sầm mà Tuế Tuế làm được như vậy.”
“Nhưng Tuế Tuế mới nói, nó với Tiết Nhị Lang chỉ là tình huynh muội.”
Ngu phu nhân buồn rầu: “Chàng nói xem rốt cuộc Tuế Tuế nghĩ như thế nào?”
“Cái khác không nói, đứa nhỏ Tiết Sầm thật lòng.”
Ngu tướng quân suy tư hồi lâu, trầm giọng nói: “Mà nay Đông cung như hổ rình mồi, thật sự không thể kéo dài.”
Chung thân đại sự của nữ nhi lại bị Đông cung ép phải vội vàng, không khác gì một canh bạc lớn.
Ngu phu nhân thở dài: “Nếu Tuế Tuế có thể có một lang quân lưỡng tình tương duyệt thì tốt rồi. Chỉ cần có thể liều mạng bảo vệ nàng, cho nàng bình an, cho dù gia thế kém một chút, ta cũng chấp nhận.”
“Bây giờ nghĩ những chuyện này cũng vô ích. Phải chọn điều ít hại hơn, gả Tuế Tuế cho một người thật lòng yêu nàng tốt hơn gả cho một người không yêu nàng.”
Ngu tướng quân trấn an nói, "Ngủ đi, ngày mai ta đưa Tuế Tuế đến Tiết phủ một chuyến, xem thái độ của đối phương rồi tính sau.”
…
Ngày hôm sau, Ngu Linh Tê chuẩn bị lễ vật dược liệu, tới Tiết phủ bái kiến với Ngu tướng quân.
Dù sao chuyện Tiết Sầm rơi xuống hồ có liên quan đến nàng, hai nhà lại quan hệ nhiều đời. Về tình về lý, nàng đều phải đến thăm một phen.
Khi đi ra khỏi bậc thang, nàng vô thức đưa tay phải ra, muốn chống lên cánh tay của người hầu để lên xe ngựa.
Ai ngờ khóe mắt nhìn thoáng qua, lại thoáng nhìn thấy một cánh tay quen thuộc đeo da trâu để bảo vệ cổ tay.
Nhìn theo cánh tay lên là khuôn mặt đẹp trai không thể bỏ qua của Ninh Ân.
Tựa như chuyện đêm qua chưa từng xảy ra, hắn vẫn bình tĩnh đứng ở trước thềm, hầu hạ nàng xuất hành hay về phủ.
Tay Ngu Linh Tê dừng lại, sau đó như không có việc gì đổi tay trái, chống lên tay Thanh Tiêu bên kia.
Đêm qua tay trái nàng đã bị đánh hai roi, bây giờ bàn tay trắng nõn của nàng quấn băng gạc trắng thô ráp, vô cùng bắt mắt.
Mắt Ninh Ân tối đi, bóng roi đêm qua như in vào trong lòng hắn, không thể xua tan, tất cả đều là lòng bàn tay run rẩy của nàng.
Nhưng Ngu Linh Tê không nói với hắn câu nào, không nói tiếng nào chống lên cánh tay của nam nhân khác lên xe ngựa, lại không nói tiếng nào mà rời đi.
Hắn từ từ đặt cánh tay của mình xuống, im lặng đứng thật lâu.
Nàng vẫn còn tức giận.
Tiết phủ.
Ngu Linh Tê vừa mới xuống xe ngựa, đã gặp được một người quen cũ trước cửa Tiết phủ.
Quản gia Tiết phủ khom người cười nói: “Xin lỗi, Triệu cô nương, nhị công tử nhà ta vẫn đang bị bệnh, không tiện gặp khách.”
Dáng vẻ Triệu Ngọc Minh rất quan tâm, cầm hai gói dược liệu từ trong tay nha hoàn, giao cho quản gia Tiết phủ, nói: “Vậy thì xin quản gia chuyển những thứ này cho cho Nhị công tử.”
Xoay người nhìn thấy Ngu Linh Tê, Triệu Ngọc Minh giật mình, lập tức tránh tầm mắt, nói về phía trước: “Di phu, Linh Tê biểu muội.”
Nhìn một cái, quản gia Tiết phủ cung kính mời cha con Ngu gia vào cửa.
Cổng Tiết phủ khép lại lại trước mắt, nha hoàn Triệu phủ nói: “Mắt chó khinh người, dựa vào đâu mà bọn họ được vào chứ!”
Triệu Ngọc Minh nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng lại hồi lâu, nhíu mày nói: “Hồng Châu, không được nói bậy."
Tiết phủ rất lớn, chính sảnh không có bài trí xa hoa, hoa văn chạm nổi, nhìn có vẻ rất đơn giản. Nhưng thực chất mỗi một cây xà ngang, mỗi một chỗ điêu khắc đều là gỗ tốt nhất, chỉ riêng chính sảnh này đã tương đương với giá cả của toàn bộ dinh thự đắt tiền ở nơi khác.
Bốn mặt thư họa tinh xảo, thư pháp phiêu hương, nơi nơi tỏa ra khí phách vọng tộc trăm năm.
“Nhị muội muội!”
Ngoài sảnh truyền đến vài tiếng ho nhẹ đè nén, là Tiết Sầm nghe cha con Ngu gia đến bái phỏng nên vội vàng khoác ngoại bào lập tức chạy đến.
Tiết Sầm còn bị bệnh, sắc mặt hơi tiều tụy, nhưng vẫn sạch sẽ như cũ.
Có lẽ đến vội vàng nên hắn không búi tóc, chỉ buộc một dải màu xanh trúc ở đuôi tóc, càng lộ ra dáng vẻ thư sinh dịu dàng, có ý cười hỏi: “Ngu tướng quân đâu?”
“Đang nói chuyện với lệnh tôn, để ta tự mình đi dạo.”
Ngu Linh Tê đứng dậy, đợi một lát mới hỏi: “Sầm ca ca không sao chứ?”
Nàng đang nói về chuyện rơi xuống hồ tối qua.
“Sặc nước nhiều quá nên mê man cả đêm, nhìn thấy Nhị muội muội lập tức đỡ hơn nhiều rồi.” Tiết Sầm trả lời.
Hắn càng khoan dung rộng lượng, trong lòng Ngu Linh Tê càng áy náy.
“Xin lỗi, Sầm ca ca.”
Nàng càng trầm giọng, nói: “Nếu như ta không mệt, nếu như ta không đến muộn thì huynh sẽ không gặp phải chuyện này.”
Tiết Sầm ngẩn ra, lập tức dịu dàng nói: “Không liên quan đến muội, Nhị muội muội chớ tự trách mình.”
Hắn che miệng ho nhẹ một tiếng, giọng nói hơi khàn khàn, nói: “Thật ra, ta cảm thấy may mà đêm qua muội đã đến muộn, không gặp phải kẻ xấu. Nếu ngay cả muội cũng gặp phải nguy hiểm thì ta sẽ hối hận cả đời.”
Đó là tình nghĩa mà Ngu Linh Tê không nhận nổi.
Nàng đang suy nghĩ nên khéo léo cự tuyệt như thế nào, Tiết Sầm lại nhìn thấy tay trái Ngu Linh Tê quấn băng gạc, đột nhiên dừng lại: “Tay muội sao thế?”
Ngu Linh Tê lắc đầu, đưa tay ra sau lưng: “Không sao.”
“Là vì cứu ta nên bị thương sao?” Trong mắt Tiết Sầm hiện rõ sự đau lòng.
Có lẽ quá sốt ruột nên hắn ho khan mãnh liệt, tôi tớ lập tức bưng trà thuận khí, một lúc lâu sau hắn mới bình phục lại.
Hắn bị bệnh nặng như vậy nhưng vẫn còn nhẹ nhàng chân thành suy nghĩ cho người khác. Nhìn bộ dáng suy yếu của hắn, Ngu Linh Tê mấp máy, lại hậm hực ngậm lại, những gì suy nghĩ trong đầu lại không tìm được cơ hội nói ra.
Trở lại phủ tướng quân, lại có mưa phùn kéo dài.
Vừa cúi người chui ra khỏi xe ngựa đã thấy một chiếc ô màu xanh sẫm nghiêng ngang qua, che những giọt mưa bụi bay trên đầu nàng.
Ngu Linh Tê xách váy ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đẫm nước mưa của Ninh Ân.
Nàng mím môi, sau đó bước lên ghế đẩu rồi nhảy xuống, nấp dưới ô giấy.
Hương nữ nhi thoang thoảng kia lưu lại trong ô Ninh Ân một thoáng rồi bay mất, gió thổi qua không còn chút dấu vết.
Ngu Linh Tê không quay đầu lại nhìn vẻ mặt Ninh Ân, chỉ biết hình như hắn đứng trong mưa rất lâu.
Nàng sẽ không làm tổn thương Ninh Ân để trút giận, nhưng cũng không thể dễ dàng tha thứ cho hắn, nếu không nếm được vị ngọt rồi thì lần sau hắn sẽ càng tồi tệ hơn.
Ninh Ân chỉ nói sẽ không giết nàng.
Nhưng Ninh Ân không biết lừa dối những người đối xử tốt với hắn là nỗi đau tận tâm can.
Tất cả những điều này đều cần hắn từ từ suy nghĩ cẩn thận.
Cho dù suy nghĩ cẩn thận một chút thôi cũng là tia sáng trong con đường đánh cược mịt mù này, có thể giúp nàng thêm kiên định làm theo kế hoạch.
Sau này nhiều mưa rả rích, cuối cùng cũng hết mưa.
Không khí khô ráo sảng khoái, là một ngày nắng hiếm hoi.
Bên Đông cung vẫn không có động tĩnh, cũng không biết là chuyện tốt hay là bình yên trước cơn bão.
Ngu Linh Tê có một lát thở dốc, chắc hòa hoãn mấy ngày nay, tâm tính cực đoan của kẻ điên kia đã bình tĩnh lại.
Có lẽ… Nên nói chuyện với hắn.
Nàng lập tức bảo thị tỳ lui ra, đi ra sau hậu viện.
Vừa mới đi qua hành lang đã thấy Ninh Ân mặc một bộ võ bào tối màu đứng trước bậc thềm, đang khoanh tay ngẩng đầu, hơi hứng thú nhìn gốc ngọc lan nở rộ trong viện.
Bạch ngọc lan nở trên đầu hắn, rơi xuống dưới chân của hắn, như mây như tuyết, đưa thiếu niên im lặng vào bức tranh thiên nhiên.
Trong phút chốc, Ngu Linh Tê cảm giác như quay về kiếp trước, Nhiếp chính Vương một chân kia cũng từng đứng dưới tán hoa như thế.
Dưới gốc cây đầy máu tươi, bổ sung chất dinh dưỡng cho cây.
Ngu Linh Tê bình tĩnh lại, nhẹ nhàng bước về phía hắn.
Ninh Ân cũng không quay đầu lại, dường như sau lưng có mắt, thản nhiên nói: “Tiểu thư chịu để ý tới ta rồi ư?”
Quả nhiên ngay cả ngụy trang cũng lười, vô cùng lạnh lùng.
À, đúng là giọng điệu quen thuộc kiếp trước.
Chỉ có điều thiếu niên trước mặt còn kém chút đạo hạnh so với Nhiếp chính Vương kiếp trước.
“Đang nhìn gì thế?” Ngu Linh Tê đứng bên cạnh hắn, mùi hoa ngọc lan thấm vào lòng người, khá trong trẻo.
Ninh Ân nở nụ cười không chút ấm áp: “Xem kịch.”
Ngu Linh Tê hoài nghi, nhìn theo tầm mắt hắn, đột nhiên im lặng.
Kịch ư?
Rõ ràng là một con rắn đen to bằng cánh tay nằm yên trong bụi hoa, ngửa đầu thổi lên, chuẩn bị giết con chim hoàng yến đang không hay biết gì.
“Buông tay!”
Ngu Linh Tê trừng đôi mắt đang đỏ lên, giằng co với hắn.
Ninh Ân không những không buông tay mà còn quấn hai vòng dây quanh tay.
“Tiểu thư cao quý, đánh nữa thì tay sẽ phế đấy.”
Sắc mặt hắn nặng nề, giọng nói lại cực kỳ nhẹ nhàng: “Còn bao nhiêu nữa, ta chịu thay tiểu thư.”
Nói xong cổ tay hắn giật lại, roi ngựa rời khỏi tay nàng, quấn quanh cánh tay rắn chắc của hắn như con rắn đen.
Ngu Linh Tê mất vũ khí, lòng bàn tay đau đớn như lửa đốt, hai roi vừa rồi đã hao hết toàn bộ khí lực của nàng.
“Ta sẽ không đánh ngươi.”
Nàng vẫn đứng thẳng, mím môi nói: “Nếu không biết vì sao bị đánh thì lĩnh phạt thì có ích lợi gì? Chỉ càng làm ngươi giận chó đánh mèo với người khác mà thôi.”
Ninh Ân nhìn nàng một lúc mới nói: “Ta không sai.”
“Ngươi đã trải qua nhiều thăng trầm trong quá khứ, nếu để tự bảo vệ mình, đương nhiên ta không có quyền chỉ trích. Nhưng bây giờ, ngươi chỉ vì ham muốn của chính ngươi, tận hưởng khoái cảm hành hạ đến chết.”
Ninh Ân như giờ giống như kiếp trước, không như ý một chút là gió tanh mưa máu.
Hôm nay hắn có thể giết Tiết Sầm, ngày mai có thể là phụ thân, huynh trưởng của nàng, bất kỳ người vô tội nào trong thiên hạ.
“Cho nên tiểu thư muốn tố giác ta sao?
Khóe miệng Ninh Ân giật giật, Ngu Linh Tê đoán hắn muốn cười: “Hay là lại muốn đuổi ta đi?”
Với tính cách điên cuồng của Ninh Ân, sau khi bại lộ bản tính, đương nhiên không thể làm hai cách trên được.
Ngu Linh Tê hiểu rõ lúc trước mình đã quyết tâm thu nhận hắn, nên phải gánh chịu rủi ro và hậu quả.
Nếu bởi vì giữa chừng thất bại, chuyện không thành thì lập tức vứt bỏ hắn không quan tâm, vậy nàng có khác gì ngụy quân tử chứ?
“Ta sẽ nói với tất cả mọi người tối nay ngươi xuất hiện ở đây là vì ta không yên tâm về Tiết Nhị Lang nên để cho ngươi đến đây trước truyền tin. Lần này ta nói chuyện với ngươi cũng không có người ở bên cạnh, người hầu đều không biết.”
Dừng một chút, Ngu Linh Tê nói cho thiếu niên lòng dạ hiểm độc bướng bỉnh này: “Bây giờ ngươi có hai lựa chọn. Một là hồi phủ với ta, hai là dùng thủ đoạn mà ngươi quen dùng giết sạch người ở đây để diệt khẩu.”
Mắt Ninh Ân run run, bỗng ngước mắt lên.
Thiếu nữ trước mặt lạnh đến run rẩy, nhưng trong mắt lại có sự trầm tĩnh quật cường chưa từng thấy.
“Nếu ngươi chọn giết người thì giết ta trước đi.
Nàng nói: “Nếu không, chỉ cần ta còn một hơi thở, ngươi sẽ không động vào một sợi lông nào trên người thân bên cạnh ta được.”
Ninh Ân mỉm cười, cười như một người điên, nhưng cũng là một tên điên đẹp trai.
Trong mắt hắn thậm chí có tia tàn nhẫn không thể nhìn ra, ôn tồn lễ độ nói: “Tiểu thư xé toạc lớp giấy mỏng manh kia rồi, chẳng lẽ không sợ sao?”
“Sợ.”
Chuyện liên quan đến sinh tử, sao mà không sợ chứ?
Nhưng Ngu Linh Tê hiểu rõ Ninh Ân, nếu hắn thật sự muốn giết người diệt khẩu sẽ không hỏi nhiều câu vô nghĩa như thế.
Vừa rồi khi nàng chìm trong hồ, Ninh Ân có cơ hội giết nàng. Thậm chí hắn không cần động thủ, chỉ cần bàng quan như nhìn Tiết Sầm chết đuối, không quá nửa chén trà, nàng sẽ chết đuối.
Bằng cách đó, không ai biết hắn đã đến đây.
Nhưng Ninh Ân nhảy xuống kéo nàng ra khỏi đáy hồ.
Ngu Linh Tê đánh cược thêm một phen, dù sao kẻ điên thích lấy mạng đánh cược nhất, đúng không?
Thậm chí nàng còn tiến thêm một bước, một bước lại một bước, váy ướt ôm vào cơ thể lả lướt, nước nhỏ giọt trên giày da hươu của Ninh Ân, tạo nên những vết ẩm sẫm màu.
Kiếp trước với hai bàn tay trắng, nàng còn có thể sống sót trong sự hung tàn khó lường của Ninh Ân. Đời này nàng có tất cả, còn sợ không ứng phó được Ninh Ân chưa phát điên sao?
Đèn lồng hơi lắc lư, hai cái bóng một thấp một cao trên tường chồng lên nhau.
Ngâm trong hồ trong nửa ngày, ngay cả hơi thở của nhau cũng ẩm ướt.
Khi Ngu Linh Tê ngửa đầu ngước mắt lên, bàn tay Ninh Ân cầm roi bỗng dưng tăng thêm lực, ngón tay hơi trắng bệch.
“Bây giờ muốn giết ta sao?”
Nàng nhịn ý muốn muốn co rúm lại, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Ninh Ân trong gang tấc, lặp lại: “Giết ta?”
Ninh Ân cúi mắt nhìn nàng, không nhúc nhích.
Đợi lâu như cách cả giáp, Ngu Linh Tê gật đầu: “Được rồi, bây giờ ta phải hồi phủ.”
Ninh Ân không ngăn cản.
“Có muốn theo ta không?” Ngu Linh Tê hỏi.
Ninh Ân chỉ nhìn nàng, cam chịu.
Ngu Linh Tê có thể nhìn thấy bóng nàng nho nhỏ phản chiếu trong mắt Ninh Ân.
Nàng bướng bỉnh mở to mắt, cho đến khi xác nhận thiếu niên thực sự không có ý rời đi, lùi về sau, xoay người lên xe ngựa.
Khi chui vào xe ngựa, khóe mắt nàng liếc sang bên cạnh, Ninh Ân cũng không rời đi, cũng không có hành động nguy hiểm nào khác.
Ngu Linh Tê biết ít nhất trước mắt mình đã an toàn.
Lạnh, còn đau nữa.
Sau khi bình tĩnh biến mất, cơn lạnh và đau đua nhau ập tới, lan ra khắp người.
Nàng lấy áo choàng trên xe ngựa quấn lấy cơ thể run rẩy của mình, mệt mỏi dựa vào vách xe ngựa.
Mở lòng bàn tay ra, chỉ thấy hai vết roi sưng đỏ chéo qua nhau, chỗ da đỏ tím chảy ra một chút máu tươi.
Cuối cùng hốc mũi chua xót, Ngu Linh Tê khẽ chạm vào chỗ rách da trong lòng bàn tay, cắn môi không lên tiếng. Cả hai kiếp này, cho dù là thời điểm nghèo túng nhất nàng cũng chưa từng chịu đau da thịt như thế.
Nhưng nàng không hối hận vì đã nhẫn tâm đánh chính mình.
Nàng đã từng may mắn, nhưng quên rằng tính cách méo mó của một người không thể hình thành một sớm một chiều.
Nàng không thể cắt đứt kẻ điên kiếp trước với thiếu niên hiện tại, Ninh Ân chính là Ninh Ân.
Muốn đối phó với Ninh Ân thì chỉ có thể điên hơn Ninh Ân.
Trở lại Ngu phủ, cha nương đã nghe tin Tiết Sầm rơi xuống hồ, vì thế lại là một trận gà bay chó sủa.
Thay quần áo khô ráo, Ngu phu nhân kéo tay Ngu Linh Tê bôi thuốc, nhìn lòng bàn tay tiểu nữ nhi bảo bối sưng đỏ, đau lòng đến mức nhíu mày.
Ngu Linh Tê suy nghĩ phải thuận theo, nằm sấp trên án kỉ, nháy mắt với Ngu phu nhân, nói: “Trong hồ quá tối, con không cẩn thận nên bị thương. A nương đừng lo lắng, không còn đau nữa.”
Hốc mắt Ngu phu nhân đỏ lên, vuốt ve mái tóc của tiểu nữ nhi.
Từ nhỏ tiểu nữ nhi đã yếu đuối, bình thường đụng vào một cái đã khóc nhè, nhưng kể từ khi bị bệnh nặng rồi tỉnh lại vào mùa thu năm ngoái, nàng đã trưởng thành sau một đêm.
Rõ ràng chỉ mười lăm mười sáu tuổi nhưng có sự kiên nhẫn dịu dàng không phù hợp với tuổi tác, ngược lại càng khiến người ta đau lòng.
“Con đó, vẫn lỗ mãng hấp tấp như thế.”
Ngu phu nhân dịu dàng quấn băng gạc, ôm ngón tay nàng vào lòng bàn tay, bỗng than thở nói: “Nếu có thể có một người chúng ta biết rõ gốc gác che chở cho con cả đời, nương cũng thỏa mãn rồi.”
“Con gái không muốn người khác che chở, chỉ muốn ở bên cạnh cha nương mà thôi.”
Ngu Linh Tê hiểu được ý tứ trong lời Ngu phu nhân, một lúc lâu sau, cuối cùng nhẹ nhàng mà kiên định nói: “A nương, con với Tiết nhị lang chỉ có tình huynh muội, không có ý nam nữ.”
Sau khi Ngu Linh Tê rời đi, Ngu phu nhân ngồi một mình trong sảnh hồi lâu.
Cho đến khi trên vai ấm áp, bàn tay to của Ngu tướng quân ôm bà vào trong lòng, trên gương mặt cương nghị hiện ra vài phần tình cảm dịu dàng: “Phu nhân, ngồi đây nghĩ gì thế?”
Ngu phu nhân hoàn hồn, giãn mày nói: “Ta đang nghĩ xưa nay thân thể Tuế Tuế yếu ớt, vì cứu Tiết Nhị Lang mà dám nhảy vào trong hồ nước lạnh như băng.”
Nói đến chuyện này, Ngu tướng quân cũng thở dài một chút: “Ta cũng không ngờ vì Tiết Sầm mà Tuế Tuế làm được như vậy.”
“Nhưng Tuế Tuế mới nói, nó với Tiết Nhị Lang chỉ là tình huynh muội.”
Ngu phu nhân buồn rầu: “Chàng nói xem rốt cuộc Tuế Tuế nghĩ như thế nào?”
“Cái khác không nói, đứa nhỏ Tiết Sầm thật lòng.”
Ngu tướng quân suy tư hồi lâu, trầm giọng nói: “Mà nay Đông cung như hổ rình mồi, thật sự không thể kéo dài.”
Chung thân đại sự của nữ nhi lại bị Đông cung ép phải vội vàng, không khác gì một canh bạc lớn.
Ngu phu nhân thở dài: “Nếu Tuế Tuế có thể có một lang quân lưỡng tình tương duyệt thì tốt rồi. Chỉ cần có thể liều mạng bảo vệ nàng, cho nàng bình an, cho dù gia thế kém một chút, ta cũng chấp nhận.”
“Bây giờ nghĩ những chuyện này cũng vô ích. Phải chọn điều ít hại hơn, gả Tuế Tuế cho một người thật lòng yêu nàng tốt hơn gả cho một người không yêu nàng.”
Ngu tướng quân trấn an nói, "Ngủ đi, ngày mai ta đưa Tuế Tuế đến Tiết phủ một chuyến, xem thái độ của đối phương rồi tính sau.”
…
Ngày hôm sau, Ngu Linh Tê chuẩn bị lễ vật dược liệu, tới Tiết phủ bái kiến với Ngu tướng quân.
Dù sao chuyện Tiết Sầm rơi xuống hồ có liên quan đến nàng, hai nhà lại quan hệ nhiều đời. Về tình về lý, nàng đều phải đến thăm một phen.
Khi đi ra khỏi bậc thang, nàng vô thức đưa tay phải ra, muốn chống lên cánh tay của người hầu để lên xe ngựa.
Ai ngờ khóe mắt nhìn thoáng qua, lại thoáng nhìn thấy một cánh tay quen thuộc đeo da trâu để bảo vệ cổ tay.
Nhìn theo cánh tay lên là khuôn mặt đẹp trai không thể bỏ qua của Ninh Ân.
Tựa như chuyện đêm qua chưa từng xảy ra, hắn vẫn bình tĩnh đứng ở trước thềm, hầu hạ nàng xuất hành hay về phủ.
Tay Ngu Linh Tê dừng lại, sau đó như không có việc gì đổi tay trái, chống lên tay Thanh Tiêu bên kia.
Đêm qua tay trái nàng đã bị đánh hai roi, bây giờ bàn tay trắng nõn của nàng quấn băng gạc trắng thô ráp, vô cùng bắt mắt.
Mắt Ninh Ân tối đi, bóng roi đêm qua như in vào trong lòng hắn, không thể xua tan, tất cả đều là lòng bàn tay run rẩy của nàng.
Nhưng Ngu Linh Tê không nói với hắn câu nào, không nói tiếng nào chống lên cánh tay của nam nhân khác lên xe ngựa, lại không nói tiếng nào mà rời đi.
Hắn từ từ đặt cánh tay của mình xuống, im lặng đứng thật lâu.
Nàng vẫn còn tức giận.
Tiết phủ.
Ngu Linh Tê vừa mới xuống xe ngựa, đã gặp được một người quen cũ trước cửa Tiết phủ.
Quản gia Tiết phủ khom người cười nói: “Xin lỗi, Triệu cô nương, nhị công tử nhà ta vẫn đang bị bệnh, không tiện gặp khách.”
Dáng vẻ Triệu Ngọc Minh rất quan tâm, cầm hai gói dược liệu từ trong tay nha hoàn, giao cho quản gia Tiết phủ, nói: “Vậy thì xin quản gia chuyển những thứ này cho cho Nhị công tử.”
Xoay người nhìn thấy Ngu Linh Tê, Triệu Ngọc Minh giật mình, lập tức tránh tầm mắt, nói về phía trước: “Di phu, Linh Tê biểu muội.”
Nhìn một cái, quản gia Tiết phủ cung kính mời cha con Ngu gia vào cửa.
Cổng Tiết phủ khép lại lại trước mắt, nha hoàn Triệu phủ nói: “Mắt chó khinh người, dựa vào đâu mà bọn họ được vào chứ!”
Triệu Ngọc Minh nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng lại hồi lâu, nhíu mày nói: “Hồng Châu, không được nói bậy."
Tiết phủ rất lớn, chính sảnh không có bài trí xa hoa, hoa văn chạm nổi, nhìn có vẻ rất đơn giản. Nhưng thực chất mỗi một cây xà ngang, mỗi một chỗ điêu khắc đều là gỗ tốt nhất, chỉ riêng chính sảnh này đã tương đương với giá cả của toàn bộ dinh thự đắt tiền ở nơi khác.
Bốn mặt thư họa tinh xảo, thư pháp phiêu hương, nơi nơi tỏa ra khí phách vọng tộc trăm năm.
“Nhị muội muội!”
Ngoài sảnh truyền đến vài tiếng ho nhẹ đè nén, là Tiết Sầm nghe cha con Ngu gia đến bái phỏng nên vội vàng khoác ngoại bào lập tức chạy đến.
Tiết Sầm còn bị bệnh, sắc mặt hơi tiều tụy, nhưng vẫn sạch sẽ như cũ.
Có lẽ đến vội vàng nên hắn không búi tóc, chỉ buộc một dải màu xanh trúc ở đuôi tóc, càng lộ ra dáng vẻ thư sinh dịu dàng, có ý cười hỏi: “Ngu tướng quân đâu?”
“Đang nói chuyện với lệnh tôn, để ta tự mình đi dạo.”
Ngu Linh Tê đứng dậy, đợi một lát mới hỏi: “Sầm ca ca không sao chứ?”
Nàng đang nói về chuyện rơi xuống hồ tối qua.
“Sặc nước nhiều quá nên mê man cả đêm, nhìn thấy Nhị muội muội lập tức đỡ hơn nhiều rồi.” Tiết Sầm trả lời.
Hắn càng khoan dung rộng lượng, trong lòng Ngu Linh Tê càng áy náy.
“Xin lỗi, Sầm ca ca.”
Nàng càng trầm giọng, nói: “Nếu như ta không mệt, nếu như ta không đến muộn thì huynh sẽ không gặp phải chuyện này.”
Tiết Sầm ngẩn ra, lập tức dịu dàng nói: “Không liên quan đến muội, Nhị muội muội chớ tự trách mình.”
Hắn che miệng ho nhẹ một tiếng, giọng nói hơi khàn khàn, nói: “Thật ra, ta cảm thấy may mà đêm qua muội đã đến muộn, không gặp phải kẻ xấu. Nếu ngay cả muội cũng gặp phải nguy hiểm thì ta sẽ hối hận cả đời.”
Đó là tình nghĩa mà Ngu Linh Tê không nhận nổi.
Nàng đang suy nghĩ nên khéo léo cự tuyệt như thế nào, Tiết Sầm lại nhìn thấy tay trái Ngu Linh Tê quấn băng gạc, đột nhiên dừng lại: “Tay muội sao thế?”
Ngu Linh Tê lắc đầu, đưa tay ra sau lưng: “Không sao.”
“Là vì cứu ta nên bị thương sao?” Trong mắt Tiết Sầm hiện rõ sự đau lòng.
Có lẽ quá sốt ruột nên hắn ho khan mãnh liệt, tôi tớ lập tức bưng trà thuận khí, một lúc lâu sau hắn mới bình phục lại.
Hắn bị bệnh nặng như vậy nhưng vẫn còn nhẹ nhàng chân thành suy nghĩ cho người khác. Nhìn bộ dáng suy yếu của hắn, Ngu Linh Tê mấp máy, lại hậm hực ngậm lại, những gì suy nghĩ trong đầu lại không tìm được cơ hội nói ra.
Trở lại phủ tướng quân, lại có mưa phùn kéo dài.
Vừa cúi người chui ra khỏi xe ngựa đã thấy một chiếc ô màu xanh sẫm nghiêng ngang qua, che những giọt mưa bụi bay trên đầu nàng.
Ngu Linh Tê xách váy ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đẫm nước mưa của Ninh Ân.
Nàng mím môi, sau đó bước lên ghế đẩu rồi nhảy xuống, nấp dưới ô giấy.
Hương nữ nhi thoang thoảng kia lưu lại trong ô Ninh Ân một thoáng rồi bay mất, gió thổi qua không còn chút dấu vết.
Ngu Linh Tê không quay đầu lại nhìn vẻ mặt Ninh Ân, chỉ biết hình như hắn đứng trong mưa rất lâu.
Nàng sẽ không làm tổn thương Ninh Ân để trút giận, nhưng cũng không thể dễ dàng tha thứ cho hắn, nếu không nếm được vị ngọt rồi thì lần sau hắn sẽ càng tồi tệ hơn.
Ninh Ân chỉ nói sẽ không giết nàng.
Nhưng Ninh Ân không biết lừa dối những người đối xử tốt với hắn là nỗi đau tận tâm can.
Tất cả những điều này đều cần hắn từ từ suy nghĩ cẩn thận.
Cho dù suy nghĩ cẩn thận một chút thôi cũng là tia sáng trong con đường đánh cược mịt mù này, có thể giúp nàng thêm kiên định làm theo kế hoạch.
Sau này nhiều mưa rả rích, cuối cùng cũng hết mưa.
Không khí khô ráo sảng khoái, là một ngày nắng hiếm hoi.
Bên Đông cung vẫn không có động tĩnh, cũng không biết là chuyện tốt hay là bình yên trước cơn bão.
Ngu Linh Tê có một lát thở dốc, chắc hòa hoãn mấy ngày nay, tâm tính cực đoan của kẻ điên kia đã bình tĩnh lại.
Có lẽ… Nên nói chuyện với hắn.
Nàng lập tức bảo thị tỳ lui ra, đi ra sau hậu viện.
Vừa mới đi qua hành lang đã thấy Ninh Ân mặc một bộ võ bào tối màu đứng trước bậc thềm, đang khoanh tay ngẩng đầu, hơi hứng thú nhìn gốc ngọc lan nở rộ trong viện.
Bạch ngọc lan nở trên đầu hắn, rơi xuống dưới chân của hắn, như mây như tuyết, đưa thiếu niên im lặng vào bức tranh thiên nhiên.
Trong phút chốc, Ngu Linh Tê cảm giác như quay về kiếp trước, Nhiếp chính Vương một chân kia cũng từng đứng dưới tán hoa như thế.
Dưới gốc cây đầy máu tươi, bổ sung chất dinh dưỡng cho cây.
Ngu Linh Tê bình tĩnh lại, nhẹ nhàng bước về phía hắn.
Ninh Ân cũng không quay đầu lại, dường như sau lưng có mắt, thản nhiên nói: “Tiểu thư chịu để ý tới ta rồi ư?”
Quả nhiên ngay cả ngụy trang cũng lười, vô cùng lạnh lùng.
À, đúng là giọng điệu quen thuộc kiếp trước.
Chỉ có điều thiếu niên trước mặt còn kém chút đạo hạnh so với Nhiếp chính Vương kiếp trước.
“Đang nhìn gì thế?” Ngu Linh Tê đứng bên cạnh hắn, mùi hoa ngọc lan thấm vào lòng người, khá trong trẻo.
Ninh Ân nở nụ cười không chút ấm áp: “Xem kịch.”
Ngu Linh Tê hoài nghi, nhìn theo tầm mắt hắn, đột nhiên im lặng.
Kịch ư?
Rõ ràng là một con rắn đen to bằng cánh tay nằm yên trong bụi hoa, ngửa đầu thổi lên, chuẩn bị giết con chim hoàng yến đang không hay biết gì.