Chương 40: Ngài nhớ tôi không?
Đêm đen tĩnh lặng, như lòng người sớm đã lắng đọng lại.
Hai con người, lại ở phương diện đối lập với nhau.
Hạnh Nhung ngồi ở trong phòng, nhưng không dám lên giường dù chỉ một chút. Nhìn Trác Duẫn vẫn đang trầm lặng châm điếu thuốc, từng làn khói mờ ảo mập mờ.
Người đàn ông lần nữa đan xen lại các sự việc diễn ra.
Một tên nô lệ, nhưng thực chất lại chỉ là giả danh. Xung quanh hắn không thiếu những kẻ được cài vào như thế, nhưng rõ ràng Trác Mân chính là đã được tẩy não. Chỉ có khả năng như thế, khi tiếp xúc với hắn mới không để lộ ra bất kỳ thứ gì.
Trác Mân xuất hiện, chắc chắn có ý đồ, hơn thế còn phải cật lực giả danh, chỉ vì để đánh mất sự đề phòng của hắn mà tình nguyện làm một bản ngã khác.
Người đàn ông rơi vào sự trầm tư, trước kia những kẻ được cài vào, đều gói gọn trong một vài thành phần. Thu thập tin tức truyền đến phía người của kẻ thù, hoặc một phần chính là giết hắn.
Hiển nhiên, Trác Mân nằm trong tay hắn, cách thứ nhất chưa bao giờ xảy ra. Vậy thì, chỉ còn cách thứ hai. Nếu nhân lúc hắn mất đề phòng rồi xuống tay, có lẽ sẽ chẳng ai hay. Chỉ là sao đến tận bây giờ, vẫn chưa hề thấy hoạt động. Hay là, vẫn còn muốn diễn cái thân phận nô lệ trước mặt hắn?
Người đàn ông nhả ra khói thuốc, hết điếu này đến điếu khác. Phòng thì kín, khói chẳng thể thoát, cứ vương vẩn mùi thuốc đặc quánh trong bầu không khí.
Chỉ là bản thân Trác Duẫn, vẫn chẳng hề nhận ra sự quan trọng của cô đối với hắn là như thế nào. Kẻ trong cuộc, sẽ chẳng thể nhìn nhận một cách chính đáng.
Ngày hôm sau, mọi thứ cũng chẳng khá hơn là mấy.
Người đàn ông sớm đã rời khỏi biệt thự cũng nữ tiểu thư quyền quý. Người hầu trong biệt thự được phen nháo nhào. Liệu không biết đêm nay ông chủ có dắt cô tiểu thư đó về hay không.
Trác Mân vẫn im lặng từ đầu đến cuối, không khác nào việc cô dần nhận ra giá trị bản thân mình, thực chất chẳng là cái gì so với người đàn ông đó.
Nếu đã không là cái gì, cô cũng nên trở lại rồi. Nhưng mà, Trác Mân vẫn ích kỷ, muốn giữ lại cho bản thân chút sự tự tôn của bản thân, muốn được cùng người đàn ông đó, tận hưởng những thứ cuối cùng.
Bởi Trác Mân biết, lần này trở lại, chắc chắn sẽ chẳng còn biết có thể tồn tại trên thế giới này nữa hay không. Một sát thủ không hoàn thành, e là chỉ có cái chết chờ đợi.
Dù gì, sắp là người chết thì còn cái gì để mà sợ nữa?
Đến tôi, Trác Duẫn trở về rất khuya. Trên người hắn tâm tình rất tệ, cả một thân u ám. Trợ lý Uy Dật Khiêm theo sau, phần nào biết được đều do đâu. Nhưng hiển nhiên làm gì dám lên tiếng.
Người đàn ông trở về phòng, liền rơi vào giấc ngủ ngay sau đó. Bộ đồ trên người chẳng hề thay, nồng đậm thứ rượu sang trọng đắt tiền.
Trời đêm khuya, ánh sao rất ít lại chỉ lác đác.
Không lâu sau, cửa phòng vang lên thanh âm đẩy cửa. Một thân ảnh di chuyển đến bên giường. Cô gái nhỏ cử động rất nhẹ nhàng, nhìn người đàn ông vẫn trong trạng thái miên man.
Mà sự xuất hiện của cô, Trác Duẫn đã phần nào nhận thức được. Trong lòng cảm giác mất đề phòng, chẳng lẽ giờ là lúc lật bài ngửa.
Nhưng chưa kịp định thần, một nụ hôn ngay tại bờ môi nhỏ quen thuộc đã đặt ngay lên môi hắn, cái hơi thở quen thuộc khiến hắn nhớ đến nghiện. Mà cho dù có muốn, tìm kiếm ở những nữ nhân khác cũng chẳng hề cảm nhận được.
Bàn tay người đàn ông từ lâu đã dời tầm, đặt ngay sau gáy nhỏ, trực tiếp kéo gáy cô tiếp xúc với nụ hôn càng lúc càng nhiệt tình. Trác Mân chẳng mấy ngạc nhiên vì hành động này, bởi cô biết người đàn ông làm sao dễ dàng rơi vào giấc ngủ được.
Dứt khoát, một bàn tay liền đặt ngay eo, tức khắc đổi tư thế. Đem ôm trọn cơ thể nhỏ xuống giường mịn. Người đàn ông thượng ở trên, nhìn sâu vào ánh mắt long lanh của cô. Hắn mất đề phòng là thật, nhưng bởi vì là cô, nên mới mất đề phòng.
“To gan.”
Trác Duẫn nghiến răng nhìn ngươi dưới giường. Nhưng Trác Mân lúc này không phải là Trác Mân hắn đem nhặt về. Cô là Nguyên Sở. Một bàn tay nhỏ chạm lên gương mặt quen thuộc của hắn, khẽ nở nụ cười.
“Ông chủ, ngài nhớ tôi không?”
giọng nói ngọt ngào như rót vào tai hắn, bàn tay nhỏ len lỏi trên cơ thể.
Người đàn ông không hề nói gì, chỉ cúi xuống hôn lên đôi môi. Càng siết chặt cơ thể mềm mại dưới thân hơn, dần dần, nụ hôn đã rời rên cằm, vụn vặt rồi lại trên cổ nhỏ. Hương thơm thanh thuần cứ thế tỏa ra, khác với mùi rượu đậm nồng trên cơ thể hắn.
Trác Duẫn không đáp, chỉ một mực biểu hiện hành động. Nhưng cũng từ lúc này, Nguyên Sở đã biết được cô hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Làm sao biết được, sau đêm này còn gặp hắn không.
Như thế cũng là đã mãn nguyện.
Tựa hồ con thiêu thân vậy, thấy ánh sáng là đâm vào. Dù biết trước kết cục chỉ có chết. Nhưng mà thực chất, con thiêu thân là chết trong thứ ánh sáng dụ hoặc nó, chỉ sợ đến cuối cùng vẫn chẳng hề thấy hối tiếc về những hành động nó đã làm.
Hai con người, lại ở phương diện đối lập với nhau.
Hạnh Nhung ngồi ở trong phòng, nhưng không dám lên giường dù chỉ một chút. Nhìn Trác Duẫn vẫn đang trầm lặng châm điếu thuốc, từng làn khói mờ ảo mập mờ.
Người đàn ông lần nữa đan xen lại các sự việc diễn ra.
Một tên nô lệ, nhưng thực chất lại chỉ là giả danh. Xung quanh hắn không thiếu những kẻ được cài vào như thế, nhưng rõ ràng Trác Mân chính là đã được tẩy não. Chỉ có khả năng như thế, khi tiếp xúc với hắn mới không để lộ ra bất kỳ thứ gì.
Trác Mân xuất hiện, chắc chắn có ý đồ, hơn thế còn phải cật lực giả danh, chỉ vì để đánh mất sự đề phòng của hắn mà tình nguyện làm một bản ngã khác.
Người đàn ông rơi vào sự trầm tư, trước kia những kẻ được cài vào, đều gói gọn trong một vài thành phần. Thu thập tin tức truyền đến phía người của kẻ thù, hoặc một phần chính là giết hắn.
Hiển nhiên, Trác Mân nằm trong tay hắn, cách thứ nhất chưa bao giờ xảy ra. Vậy thì, chỉ còn cách thứ hai. Nếu nhân lúc hắn mất đề phòng rồi xuống tay, có lẽ sẽ chẳng ai hay. Chỉ là sao đến tận bây giờ, vẫn chưa hề thấy hoạt động. Hay là, vẫn còn muốn diễn cái thân phận nô lệ trước mặt hắn?
Người đàn ông nhả ra khói thuốc, hết điếu này đến điếu khác. Phòng thì kín, khói chẳng thể thoát, cứ vương vẩn mùi thuốc đặc quánh trong bầu không khí.
Chỉ là bản thân Trác Duẫn, vẫn chẳng hề nhận ra sự quan trọng của cô đối với hắn là như thế nào. Kẻ trong cuộc, sẽ chẳng thể nhìn nhận một cách chính đáng.
Ngày hôm sau, mọi thứ cũng chẳng khá hơn là mấy.
Người đàn ông sớm đã rời khỏi biệt thự cũng nữ tiểu thư quyền quý. Người hầu trong biệt thự được phen nháo nhào. Liệu không biết đêm nay ông chủ có dắt cô tiểu thư đó về hay không.
Trác Mân vẫn im lặng từ đầu đến cuối, không khác nào việc cô dần nhận ra giá trị bản thân mình, thực chất chẳng là cái gì so với người đàn ông đó.
Nếu đã không là cái gì, cô cũng nên trở lại rồi. Nhưng mà, Trác Mân vẫn ích kỷ, muốn giữ lại cho bản thân chút sự tự tôn của bản thân, muốn được cùng người đàn ông đó, tận hưởng những thứ cuối cùng.
Bởi Trác Mân biết, lần này trở lại, chắc chắn sẽ chẳng còn biết có thể tồn tại trên thế giới này nữa hay không. Một sát thủ không hoàn thành, e là chỉ có cái chết chờ đợi.
Dù gì, sắp là người chết thì còn cái gì để mà sợ nữa?
Đến tôi, Trác Duẫn trở về rất khuya. Trên người hắn tâm tình rất tệ, cả một thân u ám. Trợ lý Uy Dật Khiêm theo sau, phần nào biết được đều do đâu. Nhưng hiển nhiên làm gì dám lên tiếng.
Người đàn ông trở về phòng, liền rơi vào giấc ngủ ngay sau đó. Bộ đồ trên người chẳng hề thay, nồng đậm thứ rượu sang trọng đắt tiền.
Trời đêm khuya, ánh sao rất ít lại chỉ lác đác.
Không lâu sau, cửa phòng vang lên thanh âm đẩy cửa. Một thân ảnh di chuyển đến bên giường. Cô gái nhỏ cử động rất nhẹ nhàng, nhìn người đàn ông vẫn trong trạng thái miên man.
Mà sự xuất hiện của cô, Trác Duẫn đã phần nào nhận thức được. Trong lòng cảm giác mất đề phòng, chẳng lẽ giờ là lúc lật bài ngửa.
Nhưng chưa kịp định thần, một nụ hôn ngay tại bờ môi nhỏ quen thuộc đã đặt ngay lên môi hắn, cái hơi thở quen thuộc khiến hắn nhớ đến nghiện. Mà cho dù có muốn, tìm kiếm ở những nữ nhân khác cũng chẳng hề cảm nhận được.
Bàn tay người đàn ông từ lâu đã dời tầm, đặt ngay sau gáy nhỏ, trực tiếp kéo gáy cô tiếp xúc với nụ hôn càng lúc càng nhiệt tình. Trác Mân chẳng mấy ngạc nhiên vì hành động này, bởi cô biết người đàn ông làm sao dễ dàng rơi vào giấc ngủ được.
Dứt khoát, một bàn tay liền đặt ngay eo, tức khắc đổi tư thế. Đem ôm trọn cơ thể nhỏ xuống giường mịn. Người đàn ông thượng ở trên, nhìn sâu vào ánh mắt long lanh của cô. Hắn mất đề phòng là thật, nhưng bởi vì là cô, nên mới mất đề phòng.
“To gan.”
Trác Duẫn nghiến răng nhìn ngươi dưới giường. Nhưng Trác Mân lúc này không phải là Trác Mân hắn đem nhặt về. Cô là Nguyên Sở. Một bàn tay nhỏ chạm lên gương mặt quen thuộc của hắn, khẽ nở nụ cười.
“Ông chủ, ngài nhớ tôi không?”
giọng nói ngọt ngào như rót vào tai hắn, bàn tay nhỏ len lỏi trên cơ thể.
Người đàn ông không hề nói gì, chỉ cúi xuống hôn lên đôi môi. Càng siết chặt cơ thể mềm mại dưới thân hơn, dần dần, nụ hôn đã rời rên cằm, vụn vặt rồi lại trên cổ nhỏ. Hương thơm thanh thuần cứ thế tỏa ra, khác với mùi rượu đậm nồng trên cơ thể hắn.
Trác Duẫn không đáp, chỉ một mực biểu hiện hành động. Nhưng cũng từ lúc này, Nguyên Sở đã biết được cô hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Làm sao biết được, sau đêm này còn gặp hắn không.
Như thế cũng là đã mãn nguyện.
Tựa hồ con thiêu thân vậy, thấy ánh sáng là đâm vào. Dù biết trước kết cục chỉ có chết. Nhưng mà thực chất, con thiêu thân là chết trong thứ ánh sáng dụ hoặc nó, chỉ sợ đến cuối cùng vẫn chẳng hề thấy hối tiếc về những hành động nó đã làm.