Chương 41: Chẳng qua chỉ là một nữ nô lệ
Suốt một đêm dài, cả hai chẳng thể ngủ. Cứ thế rơi vào cái thứ gọi là ham muốn dục vọng dần nhen nhóm như vũ bão. Nhưng cô gái nhỏ lại cảm nhận được rằng, lực đạo của người đàn ông thật sự rất mạnh. Như thể đang trừng phạt cô.
Cũng chẳng sao cả, xem như là lần cuối. Biết đâu được sau này, hắn sẽ lại có kẻ khác. Còn cô thì không, vẫn cứ là đem những thứ thuộc về hắn làm của riêng mình.
Có một con mèo hoang nhỏ đang cố giành lấy những thứ ấm áp của riêng nó. Bởi nó biết rằng sau đêm nay, sẽ chẳng thể chứng kiến lại những thứ này nữa.
Có thể là không bao giờ.
Trời hửng sáng, cô gái nhỏ chậm rãi mở mắt. Tầm mắt mờ mịt nhìn về hướng đêm đen, đâu đó ánh sáng từ mặt trời khuất sau những đám mây đang dần nhen nhóm chút tia sáng.
Cô khẽ đảo mắt nhìn người bên cạnh, cánh tay vẫn đang ôm chặt lấy cơ thể của cô.
Nếu là lúc trước, Trác Mân sẽ khá hoảng sợ với việc này, nhưng cô là Nguyên Sở, cô lại rất tận hưởng. Tận hưởng sự thoải mái và ấm áp.
Cô nhìn người đàn ông vẫn ngủ say, chính xác là đã rơi vào mê man. Cô biết rõ, hắn sẽ chẳng thể tỉnh trong một thời gian dài. Bóng lưng mềm mại ngồi dậy, tấm chăn rớt xuống, để lộ trên cơ thể đầy dấu ấn của cuộc hoan ái đến mãnh liệt đêm qua. Cô khẽ vuốt lọn tóc, rồi cúi xuống hôn lên đôi môi cương nghị của người đàn ông. Ánh mắt chất chứa tâm sự phiền não, nhưng khóe môi đã sớm nở nụ cười.
Cảm ơn ông chủ, vì cho tôi nhìn thấy được chút sự ấm áp nhen nhóm từ đám lửa mà ngài thắp lên nơi trần gian lạnh lẽo này.
Cô với hắn, mãi sẽ chẳng thể dung nhập được.
…
Lần nữa Trác Duẫn tỉnh dậy, thời điểm đã vào giữa trưa. Người đàn ông trong trạng thái đầu đau như búa bổ. Hắn choàng tỉnh, nhìn vào khung cảnh xung quanh, mọi thứ còn vương đầy đủ. Từ quần áo rải rác trên nền sàn, đến ga giường.
Đêm qua xảy ra việc gì, sao có thể không biết?
Chỉ có điều, sao Trác Duẫn hắn lại ngủ say đến tận thời điểm này. Trời đã lên cao, cũng cảm nhận rõ thời gian là khi nào. Hắn chưa bao giờ thức dậy vào thời điểm này, hơn thế, sự rời đi của người bên cạnh một chút cũng không thấy.
Mi tâm nhíu chặt, sâu trong đôi mắt càng lúc càng khó chịu. Nữ nhân này, lại có thể ngang nhiên rời đi như thế, thậm chí còn khiến hắn rơi vào mê man mất đề phòng.
Đến lúc trở ra, Trác Duẫn mang một trạng thái u ám trở xuống dưới sảnh. Hàng đồ ăn vẫn dọn lên đều, ánh mắt quét qua một lượt người hầu. Không hề có sự xuất hiện của bóng dáng nhỏ kia. Một cảm giác bất an dâng trào, nhưng hắn vẫn chẳng hề hỏi một câu.
Để cho mọi người biết hắn tìm kiếm nữ nô lệ kia, khác nào việc hắn đang lo lắng. Cũng không ngoại trừ khả năng, Trác Mân lại làm việc ở chỗ khác. Nơi đây canh gác nghiêm ngặt, làm sao một người có thể bỏ chạy được.
Nhưng chẳng qua, là hắn quá coi nhẹ thân phận của Trác Mân. Một kẻ mà ngang nhiên bên cạnh hắn suốt 8 tháng trời. Cư nhiên đã không phải người đơn giản.
Quả thật, đến tối trở về. Trác Duẫn mang tâm trạng bức bối trở lên phòng. Lần này mới lẳng lặng sai Uy Dật Khiêm, kêu gọi Trác Mân trở lên. Người đàn ông sớm đã trở về từ lâu, thường những khi hắn trở về cô sẽ lên hầu hạ, nhưng hôm nay lại chẳng thể thấy bóng dáng.
Trác Duẫn lần nữa nghĩ, phải chăng là vì việc nữ nhân hôm trước hắn mang về. Nên Trác Mân mới đang giận dỗi chẳng hề lên?
Hắn chẳng qua đang che đậy cái tâm trạng lo lắng của mình bằng những suy nghĩ khác.
Thế nhưng, lần nữa Uy Dật Khiêm trở lên báo cáo, cái kết quả thông báo khiến hắn bực bội.
“Nữ nô lệ đó đang bị bệnh, hôm nay sẽ không thể hầu hạ ngài được.”
Uy Dật Khiêm ban nãy trở xuống, gặp những người chung phòng với Trác Mân. Đều hỏi qua vài câu, tâm trạng vài người đó có vẻ hoảng sợ như không muốn để lộ gì đó. Cậu cũng không mấy quan tâm, sau cùng liền mang tin tức này trở lên.
Trác Duẫn lúc này, nghe tin cô bị bệnh thì liền hoảng một chút. Liền trực tiếp trở xuống khu vực nô lệ.
Đám người hấu vẫn còn đang tụm lại, đến khi bắt gặp ông chủ liền đồng loạt sợ hãi mà quỳ rạp xuống.
Cứ thế, Trác Duẫn xông thẳng khu vực phòng, vậy mà lại thấy trống không. Lần nữa ánh mắt đáng sợ quét qua những người hầu đang quỳ.
“Trác Mân ở đâu?”
Đám người hầu chỉ biết run rẩy, từ rạng sáng lần cuối thấy khi đang dọn chăn giường. Sau lần đó chẳng thể thấy cô nữa. Từ lúc Uy Dật Khiêm xuống gặng hỏi, vì sợ trách phạt không thấy Trác Mân nên bịa ra. Kết quả không nghĩ dến, ông chủ vậy mà lại trực tiếp trở xuống.
“Từ sáng nay, lần cuối cô ấy trở về phòng. Kể từ sau đó liền không thấy luôn thưa ngài.”
Một người hầu sợ hãi, bất quá chỉ đành nói ra sự thật.
Thoáng chốc, ai cũng cảm nhận rõ tâm trạng ông chủ thật sự rất tệ.
Trác Duẫn trở lại lên phòng, ra lệnh Uy Dật Khiêm tra lại hành tung. Vậy mà sau khoảng thời gian dài, đến khi báo cáo lần nữa. Cậu liền rơi vào bất lực.
“Thưa ngài, không có chút manh mối.”
Bầu không khí càng thêm đáng sợ, nhưng trạng thái của Trác Duẫn càng lúc càng lo lắng.
Từ trưa sớm đã cảm nhận rõ sự bất ổn, chẳng qua vì cái tôi quá lớn hắn liền mặc kệ mọi thứ. Nhưng lần này, vốn muốn mặc kệ đã chẳng thể.
Hắn cười gượng, chỉ là một nữ nô lệ thôi.
Đúng vậy, chỉ là một nữ nô lệ. Trần đời hắn muốn thứ gì lại chẳng có, sao lại đặt tâm vào một đồ vật hắn mua về được, thứ hắn không thiếu là tiền, hắn có thể mua đầy những món đồ khác.
Cũng chẳng sao cả, xem như là lần cuối. Biết đâu được sau này, hắn sẽ lại có kẻ khác. Còn cô thì không, vẫn cứ là đem những thứ thuộc về hắn làm của riêng mình.
Có một con mèo hoang nhỏ đang cố giành lấy những thứ ấm áp của riêng nó. Bởi nó biết rằng sau đêm nay, sẽ chẳng thể chứng kiến lại những thứ này nữa.
Có thể là không bao giờ.
Trời hửng sáng, cô gái nhỏ chậm rãi mở mắt. Tầm mắt mờ mịt nhìn về hướng đêm đen, đâu đó ánh sáng từ mặt trời khuất sau những đám mây đang dần nhen nhóm chút tia sáng.
Cô khẽ đảo mắt nhìn người bên cạnh, cánh tay vẫn đang ôm chặt lấy cơ thể của cô.
Nếu là lúc trước, Trác Mân sẽ khá hoảng sợ với việc này, nhưng cô là Nguyên Sở, cô lại rất tận hưởng. Tận hưởng sự thoải mái và ấm áp.
Cô nhìn người đàn ông vẫn ngủ say, chính xác là đã rơi vào mê man. Cô biết rõ, hắn sẽ chẳng thể tỉnh trong một thời gian dài. Bóng lưng mềm mại ngồi dậy, tấm chăn rớt xuống, để lộ trên cơ thể đầy dấu ấn của cuộc hoan ái đến mãnh liệt đêm qua. Cô khẽ vuốt lọn tóc, rồi cúi xuống hôn lên đôi môi cương nghị của người đàn ông. Ánh mắt chất chứa tâm sự phiền não, nhưng khóe môi đã sớm nở nụ cười.
Cảm ơn ông chủ, vì cho tôi nhìn thấy được chút sự ấm áp nhen nhóm từ đám lửa mà ngài thắp lên nơi trần gian lạnh lẽo này.
Cô với hắn, mãi sẽ chẳng thể dung nhập được.
…
Lần nữa Trác Duẫn tỉnh dậy, thời điểm đã vào giữa trưa. Người đàn ông trong trạng thái đầu đau như búa bổ. Hắn choàng tỉnh, nhìn vào khung cảnh xung quanh, mọi thứ còn vương đầy đủ. Từ quần áo rải rác trên nền sàn, đến ga giường.
Đêm qua xảy ra việc gì, sao có thể không biết?
Chỉ có điều, sao Trác Duẫn hắn lại ngủ say đến tận thời điểm này. Trời đã lên cao, cũng cảm nhận rõ thời gian là khi nào. Hắn chưa bao giờ thức dậy vào thời điểm này, hơn thế, sự rời đi của người bên cạnh một chút cũng không thấy.
Mi tâm nhíu chặt, sâu trong đôi mắt càng lúc càng khó chịu. Nữ nhân này, lại có thể ngang nhiên rời đi như thế, thậm chí còn khiến hắn rơi vào mê man mất đề phòng.
Đến lúc trở ra, Trác Duẫn mang một trạng thái u ám trở xuống dưới sảnh. Hàng đồ ăn vẫn dọn lên đều, ánh mắt quét qua một lượt người hầu. Không hề có sự xuất hiện của bóng dáng nhỏ kia. Một cảm giác bất an dâng trào, nhưng hắn vẫn chẳng hề hỏi một câu.
Để cho mọi người biết hắn tìm kiếm nữ nô lệ kia, khác nào việc hắn đang lo lắng. Cũng không ngoại trừ khả năng, Trác Mân lại làm việc ở chỗ khác. Nơi đây canh gác nghiêm ngặt, làm sao một người có thể bỏ chạy được.
Nhưng chẳng qua, là hắn quá coi nhẹ thân phận của Trác Mân. Một kẻ mà ngang nhiên bên cạnh hắn suốt 8 tháng trời. Cư nhiên đã không phải người đơn giản.
Quả thật, đến tối trở về. Trác Duẫn mang tâm trạng bức bối trở lên phòng. Lần này mới lẳng lặng sai Uy Dật Khiêm, kêu gọi Trác Mân trở lên. Người đàn ông sớm đã trở về từ lâu, thường những khi hắn trở về cô sẽ lên hầu hạ, nhưng hôm nay lại chẳng thể thấy bóng dáng.
Trác Duẫn lần nữa nghĩ, phải chăng là vì việc nữ nhân hôm trước hắn mang về. Nên Trác Mân mới đang giận dỗi chẳng hề lên?
Hắn chẳng qua đang che đậy cái tâm trạng lo lắng của mình bằng những suy nghĩ khác.
Thế nhưng, lần nữa Uy Dật Khiêm trở lên báo cáo, cái kết quả thông báo khiến hắn bực bội.
“Nữ nô lệ đó đang bị bệnh, hôm nay sẽ không thể hầu hạ ngài được.”
Uy Dật Khiêm ban nãy trở xuống, gặp những người chung phòng với Trác Mân. Đều hỏi qua vài câu, tâm trạng vài người đó có vẻ hoảng sợ như không muốn để lộ gì đó. Cậu cũng không mấy quan tâm, sau cùng liền mang tin tức này trở lên.
Trác Duẫn lúc này, nghe tin cô bị bệnh thì liền hoảng một chút. Liền trực tiếp trở xuống khu vực nô lệ.
Đám người hấu vẫn còn đang tụm lại, đến khi bắt gặp ông chủ liền đồng loạt sợ hãi mà quỳ rạp xuống.
Cứ thế, Trác Duẫn xông thẳng khu vực phòng, vậy mà lại thấy trống không. Lần nữa ánh mắt đáng sợ quét qua những người hầu đang quỳ.
“Trác Mân ở đâu?”
Đám người hầu chỉ biết run rẩy, từ rạng sáng lần cuối thấy khi đang dọn chăn giường. Sau lần đó chẳng thể thấy cô nữa. Từ lúc Uy Dật Khiêm xuống gặng hỏi, vì sợ trách phạt không thấy Trác Mân nên bịa ra. Kết quả không nghĩ dến, ông chủ vậy mà lại trực tiếp trở xuống.
“Từ sáng nay, lần cuối cô ấy trở về phòng. Kể từ sau đó liền không thấy luôn thưa ngài.”
Một người hầu sợ hãi, bất quá chỉ đành nói ra sự thật.
Thoáng chốc, ai cũng cảm nhận rõ tâm trạng ông chủ thật sự rất tệ.
Trác Duẫn trở lại lên phòng, ra lệnh Uy Dật Khiêm tra lại hành tung. Vậy mà sau khoảng thời gian dài, đến khi báo cáo lần nữa. Cậu liền rơi vào bất lực.
“Thưa ngài, không có chút manh mối.”
Bầu không khí càng thêm đáng sợ, nhưng trạng thái của Trác Duẫn càng lúc càng lo lắng.
Từ trưa sớm đã cảm nhận rõ sự bất ổn, chẳng qua vì cái tôi quá lớn hắn liền mặc kệ mọi thứ. Nhưng lần này, vốn muốn mặc kệ đã chẳng thể.
Hắn cười gượng, chỉ là một nữ nô lệ thôi.
Đúng vậy, chỉ là một nữ nô lệ. Trần đời hắn muốn thứ gì lại chẳng có, sao lại đặt tâm vào một đồ vật hắn mua về được, thứ hắn không thiếu là tiền, hắn có thể mua đầy những món đồ khác.