Chương 39: Diễn kịch
Người hầu ai cũng đều rõ, Trác Duẫn chưa bao giờ dẫn nữ nhân về biệt thự. Vậy mà bây giờ lại có sự hiện diện của một bóng hồng ngay tại đây.
Thoáng chốc, chẳng ai hay đến việc Trác Mân trước đó được người đàn ông nâng niu trên tay như thế nào, bởi dù gì thân phận cũng chỉ là một tên nô lệ. Người hầu liền đổi chủ đề bàn tán, vài người không ngầm suy đoán, chẳng lẽ đây chính là người có khả năng trở thành bà chủ tương lai.
Cả một bàn đồ ăn lớn, toàn bộ người hầu đều được kêu gọi dọn đồ ăn ra bàn. Lần lượt đều nghe lời, tiến vào trong bếp mà chuẩn bị. Sau khi xong việc, nghiêm túc xếp thành hàng bên cạnh chiếc bàn chuẩn bị đồ ăn.
Trác Duẫn ngồi trên bàn, cẩn thận gắp toàn bộ đồ ăn cho Hạnh Nhung. Từng cử chỉ biểu cảm, đều rất mực phối hợp mà chu đáo. Chẳng hay là thật hay chỉ là diễn kịch.
Đây cũng chính là lần đầu tiên người hầu chứng kiến ông chủ làm như thế.
Trác Mân đứng xếp vào hàng người hầu, gần như một tuần liền người đàn ông không trở về. Còn bây giờ, trên tay lại một nữ nhân khác.
Trong khi trước đó, khoảnh khắc ôn nhu cuối cùng chính là băng bó vết thương ở chân cho cô.
giọng nói của Nguyên Như văng vẳng trong trí nhớ.
“Cô nên sớm tỉnh lại đi, đừng có mà ngu ngốc nữa.”
Cô khẽ đảo mắt, chỉ thấy Trác Duẫn đang nhìn chằm chằm vào Hạnh Nhung dùng bữa. Nữ nhân đó rất xinh đẹp, thuần khiết và ngây ngô. Nở nụ cười tươi, đối diện với người đàn ông. Nam thanh nữ thú, khung cảnh hoà hợp.
Trác Mân bất giác khẽ cắn môi, bàn tay bấu chặt vào nhau đến hằn vết chảy máu mà lại chẳng thể hay.
Đêm đó, vốn còn tưởng toàn bộ người hầu sẽ phải chuẩn bị phòng riêng cho người phụ nữ mà Trác Duẫn mang về. Ai mà ngờ được, lại chứng kiến chính tay ông chủ cho phép nữ nhân đó về phòng ông chủ.
Không tính đến thân phận là một nữ nô lệ như Trác Mân, đây chính là vị tiểu thư đầu tiên.
Rất rõ ràng, Trác Mân lẫn cô tiểu thư quyền quý đó. Đều không thể đem ra mà so bì được.
Khi mà cánh cửa phòng đóng lại, mọi người đều về hết. Nhưng Trác Mân lại không hề trở về, lén lút ở lại. Sâu thẳm ánh mắt nhỏ, dần mất tia hy vọng. Cô không thể quay đầu, khi mà bản thân đã quá lún sâu vào. Còn Trác Duẫn, rõ ràng có thể xem cô như một thứ để mua vui.
Rất lâu sau, một giọt nước mắt trên gương mặt nhỏ trực chào, đôi môi cắn chặt răng, lần nữa dặn dò chính bản thân mình.
Nguyên Sở à, đừng ảo tưởng nữa.
Cô đứng rất lâu, khi mà đêm đen dần trôi vào tĩnh lặng. Hơi lạnh nơi vùng núi cao lan tỏa, cũng là khi biết rõ trái tim sớm đã bị giam lại rồi.
…
Phía trong phòng, Hạnh Nhung e ngại nhìn người đàn ông đứng lặng. Từ đầu đến cuối, luôn tỏ ra rất thân mật với cô giữa đám đông người. Nhưng khi rời đi hết, liền chẳng hề tiếp xúc.
Trông Trác Duẫn nhìn hướng qua cửa sổ, màn đêm tĩnh mịch. Hạnh Nhung muốn thử đánh liều, lẳng lặng lại gần, vòng tay qua sau lưng người đàn ông.
“Anh Trác Duẫn, dù gì em cũng đã hiện diện ở đây giờ phút này rồi. Anh thật sự không muốn sao?”
Trác Duẫn xoay đầu, đối diện với đôi mắt xinh đẹp trước mặt, bất giác khiến người đàn ông gợi nhớ đến đôi mắt trong sáng của Trác Mân.
Người đàn ông không thiếu thứ gì, sao có thể để một nữ nhân có thể chỉ vì bước được lên giường. Liền tùy tiện đắc ý. Hắn muốn phủ nhận sự thật, rằng Trác Mân tiếp cận hắn vì có mục đích. Nhưng lại không muốn để cô biết được rằng, cô đã thành công.
Dù gì cũng chỉ là một nữ nhân, nhắm mắt qua loa, dẫn lên giường, cùng nhau làm chuyện ấy. Chẳng qua đó là thứ xúc cảm dục vọng chi phối, trên bất kì cơ thể nữ nhân nào hắn cũng có thể đạt được, đâu phải chỉ riêng nữ nô lệ đó.
Hạnh Nhung dáng vẻ bất chấp mà nhón chân, vòng tay qua cổ người đàn ông, từng khớp ngón tay đan vào từng sợi tóc ngắn. Ngẩng đầu, cố chấp muốn chạm môi.
Trác Duẫn ngạc nhiên, hắn cũng muốn thử liều mình. Nhưng vừa cúi xuống, chạm vào đôi môi, lại nhớ đến đôi môi nhỏ của của Trác Mân, cũng thoảng qua hơi thở nhẹ nhàng vương vẩn trong tâm trí hắn.
Hình ảnh của Trác Mân thoáng hiện trong tâm trí người đàn ông.
Đến cuối, ngay khi chưa chạm được. Trác Duẫn liền trực tiếp đẩy nữ nhân trước mặt ra xa.
“Ngày mai cô trở về đi.”
Hạnh Nhung ngẩng nhìn người đàn ông, không thể biết rõ sâu trong ánh mắt nghĩ gì. Nhưng rõ ràng, chính là cô đã thất bại. Người này không hề muốn cô, dù chỉ một chút.
Rõ ràng, suốt cả quá trình đều là diễn vở kịch cho kẻ khác xem.
Thoáng chốc, chẳng ai hay đến việc Trác Mân trước đó được người đàn ông nâng niu trên tay như thế nào, bởi dù gì thân phận cũng chỉ là một tên nô lệ. Người hầu liền đổi chủ đề bàn tán, vài người không ngầm suy đoán, chẳng lẽ đây chính là người có khả năng trở thành bà chủ tương lai.
Cả một bàn đồ ăn lớn, toàn bộ người hầu đều được kêu gọi dọn đồ ăn ra bàn. Lần lượt đều nghe lời, tiến vào trong bếp mà chuẩn bị. Sau khi xong việc, nghiêm túc xếp thành hàng bên cạnh chiếc bàn chuẩn bị đồ ăn.
Trác Duẫn ngồi trên bàn, cẩn thận gắp toàn bộ đồ ăn cho Hạnh Nhung. Từng cử chỉ biểu cảm, đều rất mực phối hợp mà chu đáo. Chẳng hay là thật hay chỉ là diễn kịch.
Đây cũng chính là lần đầu tiên người hầu chứng kiến ông chủ làm như thế.
Trác Mân đứng xếp vào hàng người hầu, gần như một tuần liền người đàn ông không trở về. Còn bây giờ, trên tay lại một nữ nhân khác.
Trong khi trước đó, khoảnh khắc ôn nhu cuối cùng chính là băng bó vết thương ở chân cho cô.
giọng nói của Nguyên Như văng vẳng trong trí nhớ.
“Cô nên sớm tỉnh lại đi, đừng có mà ngu ngốc nữa.”
Cô khẽ đảo mắt, chỉ thấy Trác Duẫn đang nhìn chằm chằm vào Hạnh Nhung dùng bữa. Nữ nhân đó rất xinh đẹp, thuần khiết và ngây ngô. Nở nụ cười tươi, đối diện với người đàn ông. Nam thanh nữ thú, khung cảnh hoà hợp.
Trác Mân bất giác khẽ cắn môi, bàn tay bấu chặt vào nhau đến hằn vết chảy máu mà lại chẳng thể hay.
Đêm đó, vốn còn tưởng toàn bộ người hầu sẽ phải chuẩn bị phòng riêng cho người phụ nữ mà Trác Duẫn mang về. Ai mà ngờ được, lại chứng kiến chính tay ông chủ cho phép nữ nhân đó về phòng ông chủ.
Không tính đến thân phận là một nữ nô lệ như Trác Mân, đây chính là vị tiểu thư đầu tiên.
Rất rõ ràng, Trác Mân lẫn cô tiểu thư quyền quý đó. Đều không thể đem ra mà so bì được.
Khi mà cánh cửa phòng đóng lại, mọi người đều về hết. Nhưng Trác Mân lại không hề trở về, lén lút ở lại. Sâu thẳm ánh mắt nhỏ, dần mất tia hy vọng. Cô không thể quay đầu, khi mà bản thân đã quá lún sâu vào. Còn Trác Duẫn, rõ ràng có thể xem cô như một thứ để mua vui.
Rất lâu sau, một giọt nước mắt trên gương mặt nhỏ trực chào, đôi môi cắn chặt răng, lần nữa dặn dò chính bản thân mình.
Nguyên Sở à, đừng ảo tưởng nữa.
Cô đứng rất lâu, khi mà đêm đen dần trôi vào tĩnh lặng. Hơi lạnh nơi vùng núi cao lan tỏa, cũng là khi biết rõ trái tim sớm đã bị giam lại rồi.
…
Phía trong phòng, Hạnh Nhung e ngại nhìn người đàn ông đứng lặng. Từ đầu đến cuối, luôn tỏ ra rất thân mật với cô giữa đám đông người. Nhưng khi rời đi hết, liền chẳng hề tiếp xúc.
Trông Trác Duẫn nhìn hướng qua cửa sổ, màn đêm tĩnh mịch. Hạnh Nhung muốn thử đánh liều, lẳng lặng lại gần, vòng tay qua sau lưng người đàn ông.
“Anh Trác Duẫn, dù gì em cũng đã hiện diện ở đây giờ phút này rồi. Anh thật sự không muốn sao?”
Trác Duẫn xoay đầu, đối diện với đôi mắt xinh đẹp trước mặt, bất giác khiến người đàn ông gợi nhớ đến đôi mắt trong sáng của Trác Mân.
Người đàn ông không thiếu thứ gì, sao có thể để một nữ nhân có thể chỉ vì bước được lên giường. Liền tùy tiện đắc ý. Hắn muốn phủ nhận sự thật, rằng Trác Mân tiếp cận hắn vì có mục đích. Nhưng lại không muốn để cô biết được rằng, cô đã thành công.
Dù gì cũng chỉ là một nữ nhân, nhắm mắt qua loa, dẫn lên giường, cùng nhau làm chuyện ấy. Chẳng qua đó là thứ xúc cảm dục vọng chi phối, trên bất kì cơ thể nữ nhân nào hắn cũng có thể đạt được, đâu phải chỉ riêng nữ nô lệ đó.
Hạnh Nhung dáng vẻ bất chấp mà nhón chân, vòng tay qua cổ người đàn ông, từng khớp ngón tay đan vào từng sợi tóc ngắn. Ngẩng đầu, cố chấp muốn chạm môi.
Trác Duẫn ngạc nhiên, hắn cũng muốn thử liều mình. Nhưng vừa cúi xuống, chạm vào đôi môi, lại nhớ đến đôi môi nhỏ của của Trác Mân, cũng thoảng qua hơi thở nhẹ nhàng vương vẩn trong tâm trí hắn.
Hình ảnh của Trác Mân thoáng hiện trong tâm trí người đàn ông.
Đến cuối, ngay khi chưa chạm được. Trác Duẫn liền trực tiếp đẩy nữ nhân trước mặt ra xa.
“Ngày mai cô trở về đi.”
Hạnh Nhung ngẩng nhìn người đàn ông, không thể biết rõ sâu trong ánh mắt nghĩ gì. Nhưng rõ ràng, chính là cô đã thất bại. Người này không hề muốn cô, dù chỉ một chút.
Rõ ràng, suốt cả quá trình đều là diễn vở kịch cho kẻ khác xem.