Chương 26: Đen và trắng
Trời vừa hửng sáng, mặt trời dần nhô cao. Bầu trời trong vắt như vừa được gột rửa sau đêm đen hôm qua, đẹp đến lạ thường.
Ánh nắng phảng phất qua khung cửa sổ phòng trong suốt, chiếu rọi lên toàn bộ cảnh vật có trong phòng.
Trác Duẫn ngồi, lưng dựa thành giường, ánh mắt nhìn xuống gương mặt nhỏ đang ngủ rất ngon bên cạnh. Khoé mắt lệ vẫn còn vương mà tạo vệt. Nữ nhân này chẳng biết đêm qua, khóc bao nhiêu cũng cảm thấy không đủ.
Nhưng mà Trác Duẫn chẳng chê tiếng khóc của cô. Có lẽ rất êm tai, hoặc có lẽ bởi vì nữ nhân này, đang khóc vì hắn, nếu như thế thì hắn đương nhiên cho phép rồi. Miễn là không phải vì tên nào khác.
Chỉ có điều, cô rõ vẫn biết chuyện gì, nhưng mà miệng vẫn cố chấp xin tha. Trong khi khả năng lại chẳng hề có.
Người đàn ông rời giường, bước vào phòng tắm. Điều chỉnh tiếp nhiệt độ nước trở nên ấm, rồi quay trở lại phòng, cẩn thận bế cả cơ thể nhỏ bước vào. Khắp nơi đầy rẫy dấu vết ửng đỏ của cuộc hoan ái đến mãnh liệt đêm qua.
Chỉ trách kẻ ăn chay lần đầu tiếp xúc thịt, không biết cơ chế mà dừng lại.
Trác Duẫn trước đây, hắn rất chắc chắn khi mà bản thân chưa từng nảy sinh ý định quan hệ với một nữ nhân. Nhưng rõ ràng vừa tiếp xúc cơ thể nhỏ này, không cần hướng dẫn, hắn vẫn mường tưởng được các bước nên làm tiếp theo. Thậm chí còn thuần thục đến mức mà hắn chẳng thể tin được.
Cẩn trọng đặt cơ thể nhỏ dựa một cách thoải mái vào thành bồn tắm ngâm trong nước ấm. Rồi bản thân trở ra ngoài.
Trên giường khi này một mớ hỗn tạp, thứ “hỗn dịch” vẩn đục khắp nơi ga giường, nhưng hầu như đều quy tụ tại điểm cuối giường. Hơn thế, phía tấm chăn hiện lên vệt đỏ bắt mắt.
Trác Duẫn cau mày lại gần, đưa bàn tay chạm chạm lên, rõ là đã khô.
Chẳng biết người đàn ông nghĩ gì, bàn tay lập tức gấp tấm chăn đã vương vệt đỏ lại. Hắn xoay người nhìn xung quanh căn phòng. Xác định chính xác chiếc két sắt thì hướng đến.
Nhập mật khẩu, mở ra, rồi nhét tấm chăn dính thứ đó vào.
Xong gương mặt lại dương dương tự đắc, điệu bộ hài lòng vô cùng.
Lần đầu của Trác Duẫn hắn, chẳng lẽ lại để cô gái nhỏ thấy. Biết đâu, sau này vài kẻ thù thấy thứ này. Không khéo lại đem ra đe doạ hắn về sau. Nghĩ cũng thật nguy hiểm, vẫn là hắn nên cất đi.
Người đàn ông nhấn gọi cho Uy Dật Khiêm, ra lệnh lên dọn toàn bộ ga giường trong vòng 15 phút, còn hắn thì trở vào phòng tắm. Nhìn người con gái vì hắn mà đến giờ này vẫn chưa hề có dấu hiệu tỉnh sau một cơn mê man dài.
Bởi hơi nóng, khắp thân trên mập mờ hiện trong nước. Lấm tấm mồ hôi. Đường nét được phác hoạ rõ ràng
Trác Duẫn lại gần, tỉ mỉ đưa tay, vệ sinh lau khắp người. Động tác thì nhẹ nhàng vô cùng.
“Xem như là phục vụ lại vì trước đây em đã phục vụ tôi.”
Cầm lấy tấm chăn khô kích thước lớn, trực tiếp lau khô rồi quấn quanh người cô. Một tay đã nhẹ nhàng nhấc bổng, hai bàn tay cô gái nhỏ vì để giữ thăng bằng, liền bị hắn đưa tay đem vòng qua cổ hắn.
Bế Trác Mân ra ngoài, người hầu vừa hay dọn xong. Không ai là dám đảo mắt nhìn, khung cảnh dọn giường ban nãy rõ ràng đã tái hiện lại rõ nhất. Trác Mân từ một nô lệ, thành kẻ hầu thân cận, và giờ lại như thể thăng chức khi mà có thể bước lên giường ông chủ.
Tất cả rời đi, tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên. Lúc này Trác Duẫn mới cẩn thận đặt cơ thể nhỏ xuống giường.
Chỉ thấy hắn lục lọi gì đó, vài phút sau, đem thứ viên thuốc trắng nhét vào miệng Trác Mân, vỏ thuốc hiện dòng chữ tránh thai, vẫn là nên đề phòng cẩn thận.
Trước kia hộp thuốc đựng đủ loại thuốc dạng viên để hắn dễ dàng kiểm soát, mà khi đó hắn cũng ngó qua, chưa bao giờ nghĩ sẽ cần thiết để xài bởi chắc chắn hắn không chạm vào nữ nhân. Mà giờ thì, xem ra cũng không vô dụng mấy.
Nhưng bởi vì vẫn ngủ chẳng thể nuốt xuống, Trác Duẫn đành húp một ngụm nước, nhẹ nhàng giao hoà khi truyền nước qua khoan miệng nhỏ.
Bộ dáng Trác Mân yên tĩnh ngủ bây giờ, thật khiến kẻ khác muốn hoá cầm thú. Chỉ có điều, Trác Duẫn hắn cũng không quá đáng đến mức ấy. Biết được đêm qua lấy đi cái ngàn vàng, hẳn cơ thể nhỏ đã phải đau đớn lắm.
Chỉ cần nghĩ là cảnh tượng đêm qua, miệng nhỏ run rẩy van xin. Mái tóc đen ngắn ôm trọn gương mắt, tựa như mèo nhỏ kêu gào đến đáng thương.
Nào biết được, khi mà cô cứ giương ánh mắt yếu ớt nhìn đối phương. Chỉ càng dễ dàng kích thêm ham muốn sôi sục. Mà bộ dạng đêm qua, thật sự nghĩ lại, vẫn khiến Trác Duẫn chẳng thể quên được.
“Tôi đau, thưa ngài…”
“Xin ngài, đau… ngài dừng lại… được không?”
“Tôi thật sự không chịu được nữa… ưm…”
Trác Duẫn bất giác ánh mắt đục ngầu. Đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc trên gương mặt nhỏ. Bàn tay dừng lại rất lâu nơi gò má mịn, áp ngón tay hắn lên khẽ chạm vào. Sự đối lập khi đầu ngón tay hắn hoàn toàn trông cứng ngắc, vậy mà gò má cô lại mịn màng như thế
Nữ nhân này, mềm mại, thanh thuần, trong sáng.
Còn hắn, cứng ngắc, kiêu ngạo, tội lỗi.
Một sự kết hợp, thật sự không ăn ý chút nào. Như thể đem một trắng, trực tiếp bắt nó hoà tan vào khối màu đen vậy. Rõ ràng chẳng thể dung hoà nổi.
Chỉ thêm vấy bẩn màu trắng mà thôi.
Nhưng mà, chỉ cần người đàn ông muốn, há có thứ gì không thể chứ? Nữ nô lệ này, của hắn, thuộc về hắn, về bản thân hắn.
Ánh nắng phảng phất qua khung cửa sổ phòng trong suốt, chiếu rọi lên toàn bộ cảnh vật có trong phòng.
Trác Duẫn ngồi, lưng dựa thành giường, ánh mắt nhìn xuống gương mặt nhỏ đang ngủ rất ngon bên cạnh. Khoé mắt lệ vẫn còn vương mà tạo vệt. Nữ nhân này chẳng biết đêm qua, khóc bao nhiêu cũng cảm thấy không đủ.
Nhưng mà Trác Duẫn chẳng chê tiếng khóc của cô. Có lẽ rất êm tai, hoặc có lẽ bởi vì nữ nhân này, đang khóc vì hắn, nếu như thế thì hắn đương nhiên cho phép rồi. Miễn là không phải vì tên nào khác.
Chỉ có điều, cô rõ vẫn biết chuyện gì, nhưng mà miệng vẫn cố chấp xin tha. Trong khi khả năng lại chẳng hề có.
Người đàn ông rời giường, bước vào phòng tắm. Điều chỉnh tiếp nhiệt độ nước trở nên ấm, rồi quay trở lại phòng, cẩn thận bế cả cơ thể nhỏ bước vào. Khắp nơi đầy rẫy dấu vết ửng đỏ của cuộc hoan ái đến mãnh liệt đêm qua.
Chỉ trách kẻ ăn chay lần đầu tiếp xúc thịt, không biết cơ chế mà dừng lại.
Trác Duẫn trước đây, hắn rất chắc chắn khi mà bản thân chưa từng nảy sinh ý định quan hệ với một nữ nhân. Nhưng rõ ràng vừa tiếp xúc cơ thể nhỏ này, không cần hướng dẫn, hắn vẫn mường tưởng được các bước nên làm tiếp theo. Thậm chí còn thuần thục đến mức mà hắn chẳng thể tin được.
Cẩn trọng đặt cơ thể nhỏ dựa một cách thoải mái vào thành bồn tắm ngâm trong nước ấm. Rồi bản thân trở ra ngoài.
Trên giường khi này một mớ hỗn tạp, thứ “hỗn dịch” vẩn đục khắp nơi ga giường, nhưng hầu như đều quy tụ tại điểm cuối giường. Hơn thế, phía tấm chăn hiện lên vệt đỏ bắt mắt.
Trác Duẫn cau mày lại gần, đưa bàn tay chạm chạm lên, rõ là đã khô.
Chẳng biết người đàn ông nghĩ gì, bàn tay lập tức gấp tấm chăn đã vương vệt đỏ lại. Hắn xoay người nhìn xung quanh căn phòng. Xác định chính xác chiếc két sắt thì hướng đến.
Nhập mật khẩu, mở ra, rồi nhét tấm chăn dính thứ đó vào.
Xong gương mặt lại dương dương tự đắc, điệu bộ hài lòng vô cùng.
Lần đầu của Trác Duẫn hắn, chẳng lẽ lại để cô gái nhỏ thấy. Biết đâu, sau này vài kẻ thù thấy thứ này. Không khéo lại đem ra đe doạ hắn về sau. Nghĩ cũng thật nguy hiểm, vẫn là hắn nên cất đi.
Người đàn ông nhấn gọi cho Uy Dật Khiêm, ra lệnh lên dọn toàn bộ ga giường trong vòng 15 phút, còn hắn thì trở vào phòng tắm. Nhìn người con gái vì hắn mà đến giờ này vẫn chưa hề có dấu hiệu tỉnh sau một cơn mê man dài.
Bởi hơi nóng, khắp thân trên mập mờ hiện trong nước. Lấm tấm mồ hôi. Đường nét được phác hoạ rõ ràng
Trác Duẫn lại gần, tỉ mỉ đưa tay, vệ sinh lau khắp người. Động tác thì nhẹ nhàng vô cùng.
“Xem như là phục vụ lại vì trước đây em đã phục vụ tôi.”
Cầm lấy tấm chăn khô kích thước lớn, trực tiếp lau khô rồi quấn quanh người cô. Một tay đã nhẹ nhàng nhấc bổng, hai bàn tay cô gái nhỏ vì để giữ thăng bằng, liền bị hắn đưa tay đem vòng qua cổ hắn.
Bế Trác Mân ra ngoài, người hầu vừa hay dọn xong. Không ai là dám đảo mắt nhìn, khung cảnh dọn giường ban nãy rõ ràng đã tái hiện lại rõ nhất. Trác Mân từ một nô lệ, thành kẻ hầu thân cận, và giờ lại như thể thăng chức khi mà có thể bước lên giường ông chủ.
Tất cả rời đi, tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên. Lúc này Trác Duẫn mới cẩn thận đặt cơ thể nhỏ xuống giường.
Chỉ thấy hắn lục lọi gì đó, vài phút sau, đem thứ viên thuốc trắng nhét vào miệng Trác Mân, vỏ thuốc hiện dòng chữ tránh thai, vẫn là nên đề phòng cẩn thận.
Trước kia hộp thuốc đựng đủ loại thuốc dạng viên để hắn dễ dàng kiểm soát, mà khi đó hắn cũng ngó qua, chưa bao giờ nghĩ sẽ cần thiết để xài bởi chắc chắn hắn không chạm vào nữ nhân. Mà giờ thì, xem ra cũng không vô dụng mấy.
Nhưng bởi vì vẫn ngủ chẳng thể nuốt xuống, Trác Duẫn đành húp một ngụm nước, nhẹ nhàng giao hoà khi truyền nước qua khoan miệng nhỏ.
Bộ dáng Trác Mân yên tĩnh ngủ bây giờ, thật khiến kẻ khác muốn hoá cầm thú. Chỉ có điều, Trác Duẫn hắn cũng không quá đáng đến mức ấy. Biết được đêm qua lấy đi cái ngàn vàng, hẳn cơ thể nhỏ đã phải đau đớn lắm.
Chỉ cần nghĩ là cảnh tượng đêm qua, miệng nhỏ run rẩy van xin. Mái tóc đen ngắn ôm trọn gương mắt, tựa như mèo nhỏ kêu gào đến đáng thương.
Nào biết được, khi mà cô cứ giương ánh mắt yếu ớt nhìn đối phương. Chỉ càng dễ dàng kích thêm ham muốn sôi sục. Mà bộ dạng đêm qua, thật sự nghĩ lại, vẫn khiến Trác Duẫn chẳng thể quên được.
“Tôi đau, thưa ngài…”
“Xin ngài, đau… ngài dừng lại… được không?”
“Tôi thật sự không chịu được nữa… ưm…”
Trác Duẫn bất giác ánh mắt đục ngầu. Đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc trên gương mặt nhỏ. Bàn tay dừng lại rất lâu nơi gò má mịn, áp ngón tay hắn lên khẽ chạm vào. Sự đối lập khi đầu ngón tay hắn hoàn toàn trông cứng ngắc, vậy mà gò má cô lại mịn màng như thế
Nữ nhân này, mềm mại, thanh thuần, trong sáng.
Còn hắn, cứng ngắc, kiêu ngạo, tội lỗi.
Một sự kết hợp, thật sự không ăn ý chút nào. Như thể đem một trắng, trực tiếp bắt nó hoà tan vào khối màu đen vậy. Rõ ràng chẳng thể dung hoà nổi.
Chỉ thêm vấy bẩn màu trắng mà thôi.
Nhưng mà, chỉ cần người đàn ông muốn, há có thứ gì không thể chứ? Nữ nô lệ này, của hắn, thuộc về hắn, về bản thân hắn.