Chương 25: Mùi vị thịt là thế!
Gương mặt nhỏ nhói lên, lực tay rất đau. Nhưng rồi lại buông lỏng. Trác Mân cật lực lắc đầu liên tục.
“Không, tuyệt đối không. Tôi được ngài mua về, là người của ngài.”
Qủa thật, Trác Duẫn hài lòng với câu trả lời này.
Thực chất, khoảnh khắc đó khi nghĩ đến chính là vì bản thân Trác Mân đã bệnh đến mụ mị đầu óc. Trước đây khi bị bệnh, chính Nguyên Thành một tay giúp đỡ qua. Nên hiển nhiên, trong lúc đó, chỉ bất giác nghĩ đến nam nhân đó.
Nhưng căn bản, Trác Mân lẫn Nguyên Thành đều đã tách khỏi nhau rất lâu. Chỉ bởi vì trong lần chạy trốn, cậu ta không thể thoát khỏi mà bị truy sát, hành hạ thê thảm đến chết. Cứ nghĩ lại số phận bi thảm đó, cô lại không khỏi hoảng sợ.
Cơ thể ngồi trên người hắn, trực tiếp phơi bày, tầm mắt Trác Duẫn hơi nhíu mày nhìn thân thể non mềm, nhưng vết sẹo trên người vẫn loảng thoảng vài chỗ. Rõ ràng cô đã bị trải qua đánh đập rất nhiều. Vết sẹo nhỏ, nhưng vết thương mà để lại sẹo. Vốn đã không phải bình thường.
Trong đầu đây lên suy nghĩ.
Người của hắn.
Của riêng hắn.
Một tên nô lệ đến thấp hèn, nhưng lại dùng sắc vóc xinh đẹp dụ dỗ hắn.
Rốt cuộc, là dụ dỗ hắn, hay chính bản thân hắn bị dụ dỗ.
Bởi ngồi trên người, Trác Mân đã sớm cảm nhận thứ gì đó nhô lên bên dưới thân mình. Tầm mắt hơi đảo xuống nhìn đã hoảng sợ, liền bị người đàn ông trực tiếp dùng tay ép chạm vào thứ vật sau lớp đũng quần không khỏi căng cứng nóng đến đáng sợ.
“Vật này, là vật khai thác cơ thể em đó!”
Hắn bất lực cất tiếng mà dụ dỗ, như thể vỗ về cô đừng hoảng sợ.
Một tay, dần chu du nơi đồi ngực non mềm, không ngừng xoa nắn nơi điểm hồng đến cứng lên, đem thân thể nhỏ giam cầm liền ngẩng đầu, trực tiếp ngoạm lấy nơi đồi núi ấy.
Lần nữa, hắn trở người. Dứt khoát cởi đi lớp áo trên cơ thể. Cả những thứ vướng víu đang ngăn cản. Lộ ra cơ thể trần mà dũng mãnh cùng làn da ngâm, vệt sẹo cơ thể hắn dài đến đáng sợ. Hướng ánh mắt ham muốn về Trác Mân chằm chằm.
“Tôi nghĩ, em nên cảm thấy vinh dự. Bởi sau hôm nay, cơ thể em chính thức là của tôi.”
Và cơ thể hắn, cũng là của cô. Nhưng Trác Duẫn há có thể nói, đâm ra người trước mặt sinh cảm giác ảo tưởng.
Người đàn ông thượng phía trên, một tay vuốt ngược mái tóc ra sau. Tầm mắt đục ngầu nhìn thân thể nhỏ run rẩy càng thêm cuốn hút, nơi gò bồng vệt đỏ bị hắn hành hạ đến vết răng còn thấy rõ. Nhàu đỏ độ đáng thương.
Mà câu nói này, cũng khiến Trác Mân tỉnh ngộ. Thời hạn hắn cho phép, đã đến ngưỡng. Chẳng thể thoát được nữa.
Bàn tay hắn, dần len lỏi đến nơi cấm địa mềm mại. Hô hấp đục ngầu mà trầm khàn, cảm nhận rõ độ mềm mại đến ẩm ướt của một thiếu nữ. Để rồi, giương thứ vật căng cứng kia trước mắt cô trực tiếp phơi bày.
Tầm mắt Trác Mân nhất thời hoảng sợ, lần đầu cô thấy. Chính là khi diện kiến trốn tránh ở khu vực phòng tắm. Nghĩ đến đây, Trác Mân như dần thức tỉnh sau cơn mê. Rõ ràng, khi đó cô bị gì người đàn ông hoàn toàn biết hết. Cả việc, cô lẻn vào phòng tắm và nhìn hắn tắm.
Vậy mà hắn lại cứ diễn trò như một tên mù, để cô sa vào bẫy.
Thực chất, chỉ có mỗi Trác Mân vẫn là kẻ ngốc, ngốc thật sự trong mắt hắn.
Gương mặt nhỏ dần bàng hoàng, khi cảm nhận thứ dị vật đặt ngay hang động, không ngừng vuốt ve lên xuống tạo độ ẩm.
Cô căng thẳng hít một hơi, nào biết, toàn bộ biểu cảm rơi trọn vào ánh mắt hắn.
Trác Mân nên cảm thấy vinh dự, bởi đây cũng chính là lần đầu Trác Duẫn hắn, chính thức khám phá cơ thể của một tên nô lệ thấp hèn, một nữ nhân.
Nực cười, lần đầu của hắn.
Thôi thì, cứ xem như trải nghiệm vậy.
Dần dần, khi thứ dị vật to lớn xen lấn, cảm giác đau đến kinh khủng, nước mắt trên gương mặt nhỏ dần tuôn ra. Tựa hồ như hang động giữa bị đem xé rách vậy.
Bàn tay bất chợt bấu chặt tấm lưng, ngón tay cào vào lưng hắn. Bất lực, khóc nức nở, nhỏ giọng thều thào bên tai hắn.
“Thưa ngài, tôi… đau…”
Trác Duẫn nhìn người dưới thân lệ tuôn trào, cúi xuống cắn lấy đôi môi nhỏ đến mê mệt, rồi khẽ mút vành tai, từ từ để cô cảm thụ rõ ràng sự việc sắp diễn ra.
“Cái ngàn vàng của em bị mất, đương nhiên phải đau rồi.”
Dứt lời, một đà tiến vào. Cảm giác luân động liên tục, khiến Trác Mân chỉ biết ôm lấy tấm lưng dũng mãnh làm điểm tựa, giao cơ thể cho hắn để mặc hắn ra vào.
Không biết, bao nhiêu là cho đủ. Khi nơi phía dưới cảm giác như bị xé rách vậy.
Trác Duẫn hiển nhiên nhận ra sự khó chịu trên gương mặt nhỏ, đôi mắt nhắm chặt lại vô cùng. Người đàn ông khẽ cúi xuống, hôn nhẹ lên mái tóc mềm.
Nữ nhân của hắn.
Đêm trải dài, chẳng biết qua bao lâu là đủ. Khi hết lần này đến lần khác, người đàn ông như dã thú đòi hỏi trên cơ thể cô gái nhỏ không biết bao nhiêu lần.
Thì ra mùi vị thịt là thế!
“Không, tuyệt đối không. Tôi được ngài mua về, là người của ngài.”
Qủa thật, Trác Duẫn hài lòng với câu trả lời này.
Thực chất, khoảnh khắc đó khi nghĩ đến chính là vì bản thân Trác Mân đã bệnh đến mụ mị đầu óc. Trước đây khi bị bệnh, chính Nguyên Thành một tay giúp đỡ qua. Nên hiển nhiên, trong lúc đó, chỉ bất giác nghĩ đến nam nhân đó.
Nhưng căn bản, Trác Mân lẫn Nguyên Thành đều đã tách khỏi nhau rất lâu. Chỉ bởi vì trong lần chạy trốn, cậu ta không thể thoát khỏi mà bị truy sát, hành hạ thê thảm đến chết. Cứ nghĩ lại số phận bi thảm đó, cô lại không khỏi hoảng sợ.
Cơ thể ngồi trên người hắn, trực tiếp phơi bày, tầm mắt Trác Duẫn hơi nhíu mày nhìn thân thể non mềm, nhưng vết sẹo trên người vẫn loảng thoảng vài chỗ. Rõ ràng cô đã bị trải qua đánh đập rất nhiều. Vết sẹo nhỏ, nhưng vết thương mà để lại sẹo. Vốn đã không phải bình thường.
Trong đầu đây lên suy nghĩ.
Người của hắn.
Của riêng hắn.
Một tên nô lệ đến thấp hèn, nhưng lại dùng sắc vóc xinh đẹp dụ dỗ hắn.
Rốt cuộc, là dụ dỗ hắn, hay chính bản thân hắn bị dụ dỗ.
Bởi ngồi trên người, Trác Mân đã sớm cảm nhận thứ gì đó nhô lên bên dưới thân mình. Tầm mắt hơi đảo xuống nhìn đã hoảng sợ, liền bị người đàn ông trực tiếp dùng tay ép chạm vào thứ vật sau lớp đũng quần không khỏi căng cứng nóng đến đáng sợ.
“Vật này, là vật khai thác cơ thể em đó!”
Hắn bất lực cất tiếng mà dụ dỗ, như thể vỗ về cô đừng hoảng sợ.
Một tay, dần chu du nơi đồi ngực non mềm, không ngừng xoa nắn nơi điểm hồng đến cứng lên, đem thân thể nhỏ giam cầm liền ngẩng đầu, trực tiếp ngoạm lấy nơi đồi núi ấy.
Lần nữa, hắn trở người. Dứt khoát cởi đi lớp áo trên cơ thể. Cả những thứ vướng víu đang ngăn cản. Lộ ra cơ thể trần mà dũng mãnh cùng làn da ngâm, vệt sẹo cơ thể hắn dài đến đáng sợ. Hướng ánh mắt ham muốn về Trác Mân chằm chằm.
“Tôi nghĩ, em nên cảm thấy vinh dự. Bởi sau hôm nay, cơ thể em chính thức là của tôi.”
Và cơ thể hắn, cũng là của cô. Nhưng Trác Duẫn há có thể nói, đâm ra người trước mặt sinh cảm giác ảo tưởng.
Người đàn ông thượng phía trên, một tay vuốt ngược mái tóc ra sau. Tầm mắt đục ngầu nhìn thân thể nhỏ run rẩy càng thêm cuốn hút, nơi gò bồng vệt đỏ bị hắn hành hạ đến vết răng còn thấy rõ. Nhàu đỏ độ đáng thương.
Mà câu nói này, cũng khiến Trác Mân tỉnh ngộ. Thời hạn hắn cho phép, đã đến ngưỡng. Chẳng thể thoát được nữa.
Bàn tay hắn, dần len lỏi đến nơi cấm địa mềm mại. Hô hấp đục ngầu mà trầm khàn, cảm nhận rõ độ mềm mại đến ẩm ướt của một thiếu nữ. Để rồi, giương thứ vật căng cứng kia trước mắt cô trực tiếp phơi bày.
Tầm mắt Trác Mân nhất thời hoảng sợ, lần đầu cô thấy. Chính là khi diện kiến trốn tránh ở khu vực phòng tắm. Nghĩ đến đây, Trác Mân như dần thức tỉnh sau cơn mê. Rõ ràng, khi đó cô bị gì người đàn ông hoàn toàn biết hết. Cả việc, cô lẻn vào phòng tắm và nhìn hắn tắm.
Vậy mà hắn lại cứ diễn trò như một tên mù, để cô sa vào bẫy.
Thực chất, chỉ có mỗi Trác Mân vẫn là kẻ ngốc, ngốc thật sự trong mắt hắn.
Gương mặt nhỏ dần bàng hoàng, khi cảm nhận thứ dị vật đặt ngay hang động, không ngừng vuốt ve lên xuống tạo độ ẩm.
Cô căng thẳng hít một hơi, nào biết, toàn bộ biểu cảm rơi trọn vào ánh mắt hắn.
Trác Mân nên cảm thấy vinh dự, bởi đây cũng chính là lần đầu Trác Duẫn hắn, chính thức khám phá cơ thể của một tên nô lệ thấp hèn, một nữ nhân.
Nực cười, lần đầu của hắn.
Thôi thì, cứ xem như trải nghiệm vậy.
Dần dần, khi thứ dị vật to lớn xen lấn, cảm giác đau đến kinh khủng, nước mắt trên gương mặt nhỏ dần tuôn ra. Tựa hồ như hang động giữa bị đem xé rách vậy.
Bàn tay bất chợt bấu chặt tấm lưng, ngón tay cào vào lưng hắn. Bất lực, khóc nức nở, nhỏ giọng thều thào bên tai hắn.
“Thưa ngài, tôi… đau…”
Trác Duẫn nhìn người dưới thân lệ tuôn trào, cúi xuống cắn lấy đôi môi nhỏ đến mê mệt, rồi khẽ mút vành tai, từ từ để cô cảm thụ rõ ràng sự việc sắp diễn ra.
“Cái ngàn vàng của em bị mất, đương nhiên phải đau rồi.”
Dứt lời, một đà tiến vào. Cảm giác luân động liên tục, khiến Trác Mân chỉ biết ôm lấy tấm lưng dũng mãnh làm điểm tựa, giao cơ thể cho hắn để mặc hắn ra vào.
Không biết, bao nhiêu là cho đủ. Khi nơi phía dưới cảm giác như bị xé rách vậy.
Trác Duẫn hiển nhiên nhận ra sự khó chịu trên gương mặt nhỏ, đôi mắt nhắm chặt lại vô cùng. Người đàn ông khẽ cúi xuống, hôn nhẹ lên mái tóc mềm.
Nữ nhân của hắn.
Đêm trải dài, chẳng biết qua bao lâu là đủ. Khi hết lần này đến lần khác, người đàn ông như dã thú đòi hỏi trên cơ thể cô gái nhỏ không biết bao nhiêu lần.
Thì ra mùi vị thịt là thế!