Chương 27: Cứng và mềm
Khi Trác Mân tỉnh dậy, thời điểm vào giữa chiều, bao phủ nền trời một màu hoàng hôn đỏ cam, thứ ánh sáng mặt trời khi đã dần lụi tắt, chỉ còn lại tàn tro rải rác lên cảnh vật xung quanh.
Cô khẽ cử động, cơ thể đau nhức vẫn hiện rõ rệt. Việc rơi vào hôn mê dài, không hẳn là ngủ để cơ thể trở nên khỏe hơn. Căn bản chỉ làm trì trệ các hoạt động cơ thể, để giờ, sự uể oải trên người cô chỉ cảm giác thêm nhức mỏi. Tầm mắt đảo quanh căn phòng, âm thanh gõ bàn phím vang lên, khiến cô tập trung nhìn hướng về phía đó. Chỉ thấy người đàn ông đang làm việc, vì sự thức dậy của cô, mà tiếng gõ bàn phím cũng ngưng lại.
Trác Mân dần ngồi dậy, một tay chống giường, cảm giác cơ thể mát mẻ, hơi đảo mắt liền phát hiện không có nổi bộ đồ, chỉ là một tấm chăn quấn quanh.
Cô hít thở sâu một hơi, nhìn người đàn ông dần hướng về phía mình. Cả một ngày trời, chính hắn cũng ở lại chỉ để đợi xem khi nào cô tỉnh. Chỉ là không nghĩ, lại lâu đến như vậy. Trong lòng có vẻ áy náy, vì cơ thể hắn như khúc gỗ cứng, khi mà cứ liên tục hành hạ với một người mềm mại không có sức phản kháng.
“Chọn một cái rồi mặc vào.”
Trác Duẫn nhìn vào hai chiếc váy đã sai người chuẩn bị. Đều do hắn cảm thấy có vẻ đẹp, hợp với cô. Nên liền bảo sai người mang lên, hơn thế còn mang đầy đủ vật dụng cá nhân đến.
Trác Mân lúng túng thò bàn tay trắng khỏi tấm chăn mà cấm lấy, người đàn ông trông vậy liền ho khan, ánh mắt rơi vào cánh tay trắng hồng. Tiếp đó, trực tiếp đưa đến vật dụng cá nhân là lớp áo ngực mới. Hắn không muốn cô tiếp tục quấn băng gạc nữa.
Cô cầm lấy toàn bộ, quấn chặt tấm khăn quanh cơ thể che chắn. Rồi lẳng lặng chạy vào phòng tắm. Chỉ có điều, lại có một vấn đề nan giải. Trác Mân vẫn chưa thật sự biết cách sử dụng áo ngực. Nút cài phía sau, mãi vẫn chẳng thể cài được vào đúng vị trí.
Hắn vẫn ở bên ngoài, vốn dĩ đợi cô xuống dùng bữa. Kết quả mãi không thấy, liền trực tiếp đẩy cửa vào, nhìn cô gái nhỏ loay hoay cài áo ngực, cũng khiến hắn hiểu lý do.
Vì sự xuất hiện đột ngột, Trác Mân bất giác run người một cái.
Người đàn ông chậm rãi di chuyển đến hướng cô, trực tiếp đưa tay hướng đến nút khóa kéo. Nhìn cơ thể nhỏ phía sau mảng lưng, lộ xương hồ điệp đẹp tao nhã. Nhưng thực chất, đã biểu hiện Trác Mân cũng đã gầy đến mức nào.
Cẩn thận nắm bàn tay cô, cố gắng bỏ qua những thứ cám dỗ trên cô gái nhỏ. Kiên trì tỉ mỉ chỉ vào điểm khóa kéo của áo ngực để trước mặt cô.
“Nhìn cho kĩ, sau này sử dụng như vậy.”
Trác Mân hít sâu, gật đầu. Đưa tay cài theo sự chỉ dẫn. Trên cơ thể ngoài vật che chắn nơi bộ phận trên lẫn dưới, hiển nhiên chiếc váy chưa mặc. Người đàn ông đứng nhìn một lúc khiến cô chỉ biết lúng túng mà mặc vội vào chiếc váy.
Hắn nhận ra điều đó, liền xoay người rời đi. Nơi đáy mắt đục ngầu, cổ họng khô khan.
Chiếc váy Trác Duẫn đưa tới, vận lên người Trác Mân, cảm giác vui sướng hiện rõ. Ngoại trừ việc hôm qua được diện một bộ phục trang đắt tiền, thì đây chính là lần thứ hai cô lại được mặc thứ đồ này nữa.
Tất cả đều là những thứ làm bắt chất liệu xa xỉ, vậy mà người thấp kém như cô lại có được, nên hiện tại, tâm trạng rất vui vẻ. Thực chất từ lúc đi theo làm việc với Trác Duẫn, cô nhận rõ, ngoại trừ việc khó tính, hắn cũng chưa từng làm gì quá đáng với cô.
Có lẽ quá đáng là việc đêm qua.
Nhưng mà xét trên cương vị một nô lệ thấp hèn, thì được phục vụ cho ông chủ là vinh dự. Cô nên làm tròn bổn phận trách nhiệm với hắn trước. Tránh việc người đàn ông không hài lòng.
Khoảnh khắc bước xuống phòng ăn, Trác Mân vẫn chỉ dám đứng kế bên vị trí hắn.
Loạt đồ ăn được dọn lên, đầy cả một chiếc bàn dài.
Thực chất làm người hầu nơi đây chẳng hề quá khắt khe việc ăn uống. Ngoài việc đồ ăn không thể sang trọng như ông chủ. Bọn họ cũng chưa bao giờ đến mức phải nhịn đói. Nơi đây rất có quy củ, ai cũng đều làm việc đúng với trách nhiệm.
“Gắp đồ ăn vào bát tôi.”
Từ lúc đi theo Trác Duẫn đến bây giờ, những lần bưng đồ ăn lên phòng hắn. Đầu bếp luôn rất chỉnh chu khi lựa ra những món thanh đạm không cay nóng, bởi vốn ông chủ không thích ăn những món như thế. Nên giờ nhìn một đống đồ ăn trên bàn, phần lớn cũng đều là rau củ quả xào hoặc nấu canh, lượng thịt rất là ít.
Trác Duẫn cũng nhận ra sự khác biệt đó.
Hắn gắp vài miếng rau lên miệng, liền bỏ xuống. Trong đầu dấy lên suy nghĩ, cứ thế này, làm sao tẩm bổ được cơ thể nhỏ kia thêm vài miếng thịt được.
“Sau này, 80% lượng thức ăn trên bàn phải là thịt hết tất cả cho tôi!”
Nói xong, hắn liền đứng lên. Mặc cho phần đồ ăn chỉ mới động duy nhất một lần đũa. Trác Mân gương mặt biểu thị có vẻ tiếc rẻ, làm sao hắn lại trực tiếp bỏ hết đống đồ ăn đó được.
Nhưng vừa theo chân hắn, chỉ nghe một câu ra lệnh.
“Ăn hết đồ ăn dư thừa trên bàn đi.”
Nói là dư thừa, nhưng hoàn toàn đều còn nguyên.
Không ai là không biết, kể từ sau hôm đó, lượng đồ ăn của ông chủ đều được đổi khẩu vị. Chỉ có điều kỳ lạ, bảo là 80% thịt. Nhưng thịt toàn vào miệng Trác Mân, ông chủ lại căn bản chỉ ăn rau mà thôi.
Cô khẽ cử động, cơ thể đau nhức vẫn hiện rõ rệt. Việc rơi vào hôn mê dài, không hẳn là ngủ để cơ thể trở nên khỏe hơn. Căn bản chỉ làm trì trệ các hoạt động cơ thể, để giờ, sự uể oải trên người cô chỉ cảm giác thêm nhức mỏi. Tầm mắt đảo quanh căn phòng, âm thanh gõ bàn phím vang lên, khiến cô tập trung nhìn hướng về phía đó. Chỉ thấy người đàn ông đang làm việc, vì sự thức dậy của cô, mà tiếng gõ bàn phím cũng ngưng lại.
Trác Mân dần ngồi dậy, một tay chống giường, cảm giác cơ thể mát mẻ, hơi đảo mắt liền phát hiện không có nổi bộ đồ, chỉ là một tấm chăn quấn quanh.
Cô hít thở sâu một hơi, nhìn người đàn ông dần hướng về phía mình. Cả một ngày trời, chính hắn cũng ở lại chỉ để đợi xem khi nào cô tỉnh. Chỉ là không nghĩ, lại lâu đến như vậy. Trong lòng có vẻ áy náy, vì cơ thể hắn như khúc gỗ cứng, khi mà cứ liên tục hành hạ với một người mềm mại không có sức phản kháng.
“Chọn một cái rồi mặc vào.”
Trác Duẫn nhìn vào hai chiếc váy đã sai người chuẩn bị. Đều do hắn cảm thấy có vẻ đẹp, hợp với cô. Nên liền bảo sai người mang lên, hơn thế còn mang đầy đủ vật dụng cá nhân đến.
Trác Mân lúng túng thò bàn tay trắng khỏi tấm chăn mà cấm lấy, người đàn ông trông vậy liền ho khan, ánh mắt rơi vào cánh tay trắng hồng. Tiếp đó, trực tiếp đưa đến vật dụng cá nhân là lớp áo ngực mới. Hắn không muốn cô tiếp tục quấn băng gạc nữa.
Cô cầm lấy toàn bộ, quấn chặt tấm khăn quanh cơ thể che chắn. Rồi lẳng lặng chạy vào phòng tắm. Chỉ có điều, lại có một vấn đề nan giải. Trác Mân vẫn chưa thật sự biết cách sử dụng áo ngực. Nút cài phía sau, mãi vẫn chẳng thể cài được vào đúng vị trí.
Hắn vẫn ở bên ngoài, vốn dĩ đợi cô xuống dùng bữa. Kết quả mãi không thấy, liền trực tiếp đẩy cửa vào, nhìn cô gái nhỏ loay hoay cài áo ngực, cũng khiến hắn hiểu lý do.
Vì sự xuất hiện đột ngột, Trác Mân bất giác run người một cái.
Người đàn ông chậm rãi di chuyển đến hướng cô, trực tiếp đưa tay hướng đến nút khóa kéo. Nhìn cơ thể nhỏ phía sau mảng lưng, lộ xương hồ điệp đẹp tao nhã. Nhưng thực chất, đã biểu hiện Trác Mân cũng đã gầy đến mức nào.
Cẩn thận nắm bàn tay cô, cố gắng bỏ qua những thứ cám dỗ trên cô gái nhỏ. Kiên trì tỉ mỉ chỉ vào điểm khóa kéo của áo ngực để trước mặt cô.
“Nhìn cho kĩ, sau này sử dụng như vậy.”
Trác Mân hít sâu, gật đầu. Đưa tay cài theo sự chỉ dẫn. Trên cơ thể ngoài vật che chắn nơi bộ phận trên lẫn dưới, hiển nhiên chiếc váy chưa mặc. Người đàn ông đứng nhìn một lúc khiến cô chỉ biết lúng túng mà mặc vội vào chiếc váy.
Hắn nhận ra điều đó, liền xoay người rời đi. Nơi đáy mắt đục ngầu, cổ họng khô khan.
Chiếc váy Trác Duẫn đưa tới, vận lên người Trác Mân, cảm giác vui sướng hiện rõ. Ngoại trừ việc hôm qua được diện một bộ phục trang đắt tiền, thì đây chính là lần thứ hai cô lại được mặc thứ đồ này nữa.
Tất cả đều là những thứ làm bắt chất liệu xa xỉ, vậy mà người thấp kém như cô lại có được, nên hiện tại, tâm trạng rất vui vẻ. Thực chất từ lúc đi theo làm việc với Trác Duẫn, cô nhận rõ, ngoại trừ việc khó tính, hắn cũng chưa từng làm gì quá đáng với cô.
Có lẽ quá đáng là việc đêm qua.
Nhưng mà xét trên cương vị một nô lệ thấp hèn, thì được phục vụ cho ông chủ là vinh dự. Cô nên làm tròn bổn phận trách nhiệm với hắn trước. Tránh việc người đàn ông không hài lòng.
Khoảnh khắc bước xuống phòng ăn, Trác Mân vẫn chỉ dám đứng kế bên vị trí hắn.
Loạt đồ ăn được dọn lên, đầy cả một chiếc bàn dài.
Thực chất làm người hầu nơi đây chẳng hề quá khắt khe việc ăn uống. Ngoài việc đồ ăn không thể sang trọng như ông chủ. Bọn họ cũng chưa bao giờ đến mức phải nhịn đói. Nơi đây rất có quy củ, ai cũng đều làm việc đúng với trách nhiệm.
“Gắp đồ ăn vào bát tôi.”
Từ lúc đi theo Trác Duẫn đến bây giờ, những lần bưng đồ ăn lên phòng hắn. Đầu bếp luôn rất chỉnh chu khi lựa ra những món thanh đạm không cay nóng, bởi vốn ông chủ không thích ăn những món như thế. Nên giờ nhìn một đống đồ ăn trên bàn, phần lớn cũng đều là rau củ quả xào hoặc nấu canh, lượng thịt rất là ít.
Trác Duẫn cũng nhận ra sự khác biệt đó.
Hắn gắp vài miếng rau lên miệng, liền bỏ xuống. Trong đầu dấy lên suy nghĩ, cứ thế này, làm sao tẩm bổ được cơ thể nhỏ kia thêm vài miếng thịt được.
“Sau này, 80% lượng thức ăn trên bàn phải là thịt hết tất cả cho tôi!”
Nói xong, hắn liền đứng lên. Mặc cho phần đồ ăn chỉ mới động duy nhất một lần đũa. Trác Mân gương mặt biểu thị có vẻ tiếc rẻ, làm sao hắn lại trực tiếp bỏ hết đống đồ ăn đó được.
Nhưng vừa theo chân hắn, chỉ nghe một câu ra lệnh.
“Ăn hết đồ ăn dư thừa trên bàn đi.”
Nói là dư thừa, nhưng hoàn toàn đều còn nguyên.
Không ai là không biết, kể từ sau hôm đó, lượng đồ ăn của ông chủ đều được đổi khẩu vị. Chỉ có điều kỳ lạ, bảo là 80% thịt. Nhưng thịt toàn vào miệng Trác Mân, ông chủ lại căn bản chỉ ăn rau mà thôi.