Chương 21
Tình yêu này thật đáng sợ. Bất chấp mọi thứ đẻ đạt được mục đích không quan tâm họ đang nghĩ gì. Đây là tình yêu trói buộc, nếu trói buộc nhau cũng không được bền lâu.
"À đúng rồi đấy. Hôm nay thằng đấy lại gọi cho tao đấy."
"Hả? Nó nói gì hả mẹ?"
"Nó đòi 4 tỷ. Mày liệu hồn mà lo đi. Tao không còn tiền để lo cho mày đâu." Nói rồi bà đi lên phòng mất.
Lúc này mặt cô xanh như đít nhái, nhợt nhạt xanh xao và cô cũng sợ hãi. Không biết đó là tên nào mà lại để cô lo sợ như vậy.
Ở bên kia anh đang trên đường về đến nhà thì không hiểu sao tự nhiên lại nghĩ đến nụ hôn vừa nãy. Không phải do rung động hay lung lay mà là anh nhớ đến cô gái Thanh Nhã của mình.
Đúng là hai cô đều có một xuất thân rất quý giá. Cả hai đều có thể nói là ngang bằng nhau xuất thân nhưng tại sao Nhược Di không giống Thanh Nhã.
Anh không so sánh hai người với nhau nhưng anh đang thắc mắc. Có lẽ một phần là do tính cách thứ hai là số cách dạy dỗ của cha mẹ.
Nhược Di được bố nhé chiều từ nhỏ nên rất tiểu thư đỏng đảnh và tiểu thư. Nhưng anh đoán Thanh Nã thì khác. Cô được dạy dỗ rất kĩ lưỡng, có nuông chiều nhưng trong luôn phép chứ không phải là vô điều kiện.
[Người như vậy mới là gen tốt cho con của rảnh chứ. Chứ như Nhược Di thì có mà chết à.]
Đi một lúc cũng đã về đến nhà. Anh liền lên giường đi ngủ quên luôn chuyện tối hôm nay. Những thứ không đáng bận tâm thì không nên để tâm đến.
Sáng hôm sau cô và anh ở khác nơi như thức dậy cùng một lúc. Anh thì vệ sinh cá nhân rồi tự cho mình một bộ vest nam tính rồi r khỏi nhà từ sớm.
Cô thì khác, chuông kẻo kệ chuông người ngủ cứ ngủ. Có lúc chuông một nơi người một nơi. Tuy đã cố gắng dậy từ sớm nhưng cô vẫn bị đi làm sát giờ. Cong mông lên chạy vào chấm công.
Sáng ra sau giây phút ườn èo trên giường thì cô ra toilet vệ sinh cá nhân ròi vào trang điểm. Lớp trang điểm không cầu kỳ lắm, vô cùng nhẹ nhành và thanh thoát. Nhưng công đoạn chiếm nhiều thời gian nhất là chọn quần áo.
Phải đấu tranh tâm lí nhiều lắm cô mới chọn một bộ áo sơ mi trắng và quần tây cộng một đôi giày cao gót màu trắng. Trong rất ra dáng của mĩ nhân công sở.
Vì tủ quần áo có khá ít quần áo nên hôm nào cô lượt đi sắm thêm mới được. Đến công ty cô phi như bay vào khu vực thang máy để chấm công.
*Đã chấm công thành công* hiển thị của máy chấm công.
Rồi cô đi thang máy lên phòng Tổng Giám Đốc Trương Minh Khánh. Tim đập loạn xạ, chân tay run rẩy khi đứng trước cửa phòng.
Cô hít một hơi thật sâu, thở đều lấy lại bình tĩnh rồi hùng dũng bước vào.
"Xin chào Tổng Giám Đốc. Tôi là Triệu Thanh Nhã thư ký mới. Mong ngài chỉ bảo thêm ạ." Nói xong cô cúi nhẹ đầu xuống tỏ ý cung kính.
"Ừm. Nội quy công ty cô đã đọc và ghi nhớ hết chưa?"
"Dạ thưa sếp tôi hiểu hết rồi ạ."
"Tốt. Bàn làm việc cô ở kia." Vừa nói anh vừa chỉ tay về chiếc bàn làm việc ở phía Tây phải của anh.
Anh và cô làm việc cùng phòng để dễ dàng trao đổi công việc. Đó là suy nghĩ của cô còn suy nghĩ của anh để cô ngồi đấy là để ngắm cô nhiều hơn.
"Cảm ơn sếp. Tôi biết rồi ạ." Vừa nói cô vừa tiến đến ngồi ở chiếc bàn làm việc. Nam được sắp xếp khá suôn hành với 1 chiếc máy tính bàn và một cái hộp bút hình con mèo cô cứ gg dễ thương.
Hôm nay là ngày đâu tiên nên làm quen trước nên anh chưa giao việc cho cô luôn mà muốn trêu đùa cô chút xíu.
"Cô có biết pha cà phê không?"
"Tôi có ạ. Nhưng không được tốt lắm."
"Đi pha cho tôi một cốc."
Cô nhận lệnh từ sếp thì lật đật chạy ra khỏi phòng đi đến khu nghỉ ngơi để pha cafe. Ở đây cô đã làm quen được với khá nhiều người.
Các anh chị vô cùng vui tính và yêu quý cô. Mọi người trò chuyện một lúc rồi cô biếng cố cà phê đi vào.
"Thưa sếp cafe của anh đây ạ." Mùi thơm của cafe đã làm toản cả căn phòng. Anh nhẹ nhàng nhâm nhi một ngụm. Cô đứng bên cạnh mà đón nhận kết quả.
"Đắng quá. Tôi không thích."
"Để tôi đi pha lại cho anh."
5 phút sau cô quay lại với cốc cafe khác trên tay.
"Của anh đây."
"Ngọt quá. Pha lại."
"Nóng quá. Pha lại."
"Nhạt quá. Pha lại."
"Lạnh quá. Tôi không thích."
Cô phải chạy đi chạy lại đến hơn 5 lần chỉ để pha cafe cho anh. Lúc thì anh chê đắng, lúc thì chê ngọt, lúc thì chê nhạt. Cô đùa với anh chắc.
Lúc này cô đã thấm mệt vì phải quay đi quại nhiều lần. Tiêu Dương ở bên ngoài làm việc mà cứ thấy cô đi ra đi vào thì phì cười.
"Chắc Lão Đại lại trêu con gái nhà người ta rồi."
Cô chỉ muốn mang cả cốc cafe đấy dội lên đầu anh luôn cho xong. Người gì mà khó chiều. Nóng lạnh ngọt nhạt cũng không xong.
Anh đúng là sáng nắng chiều mưa trưa sập sùi mà.
"À đúng rồi đấy. Hôm nay thằng đấy lại gọi cho tao đấy."
"Hả? Nó nói gì hả mẹ?"
"Nó đòi 4 tỷ. Mày liệu hồn mà lo đi. Tao không còn tiền để lo cho mày đâu." Nói rồi bà đi lên phòng mất.
Lúc này mặt cô xanh như đít nhái, nhợt nhạt xanh xao và cô cũng sợ hãi. Không biết đó là tên nào mà lại để cô lo sợ như vậy.
Ở bên kia anh đang trên đường về đến nhà thì không hiểu sao tự nhiên lại nghĩ đến nụ hôn vừa nãy. Không phải do rung động hay lung lay mà là anh nhớ đến cô gái Thanh Nhã của mình.
Đúng là hai cô đều có một xuất thân rất quý giá. Cả hai đều có thể nói là ngang bằng nhau xuất thân nhưng tại sao Nhược Di không giống Thanh Nhã.
Anh không so sánh hai người với nhau nhưng anh đang thắc mắc. Có lẽ một phần là do tính cách thứ hai là số cách dạy dỗ của cha mẹ.
Nhược Di được bố nhé chiều từ nhỏ nên rất tiểu thư đỏng đảnh và tiểu thư. Nhưng anh đoán Thanh Nã thì khác. Cô được dạy dỗ rất kĩ lưỡng, có nuông chiều nhưng trong luôn phép chứ không phải là vô điều kiện.
[Người như vậy mới là gen tốt cho con của rảnh chứ. Chứ như Nhược Di thì có mà chết à.]
Đi một lúc cũng đã về đến nhà. Anh liền lên giường đi ngủ quên luôn chuyện tối hôm nay. Những thứ không đáng bận tâm thì không nên để tâm đến.
Sáng hôm sau cô và anh ở khác nơi như thức dậy cùng một lúc. Anh thì vệ sinh cá nhân rồi tự cho mình một bộ vest nam tính rồi r khỏi nhà từ sớm.
Cô thì khác, chuông kẻo kệ chuông người ngủ cứ ngủ. Có lúc chuông một nơi người một nơi. Tuy đã cố gắng dậy từ sớm nhưng cô vẫn bị đi làm sát giờ. Cong mông lên chạy vào chấm công.
Sáng ra sau giây phút ườn èo trên giường thì cô ra toilet vệ sinh cá nhân ròi vào trang điểm. Lớp trang điểm không cầu kỳ lắm, vô cùng nhẹ nhành và thanh thoát. Nhưng công đoạn chiếm nhiều thời gian nhất là chọn quần áo.
Phải đấu tranh tâm lí nhiều lắm cô mới chọn một bộ áo sơ mi trắng và quần tây cộng một đôi giày cao gót màu trắng. Trong rất ra dáng của mĩ nhân công sở.
Vì tủ quần áo có khá ít quần áo nên hôm nào cô lượt đi sắm thêm mới được. Đến công ty cô phi như bay vào khu vực thang máy để chấm công.
*Đã chấm công thành công* hiển thị của máy chấm công.
Rồi cô đi thang máy lên phòng Tổng Giám Đốc Trương Minh Khánh. Tim đập loạn xạ, chân tay run rẩy khi đứng trước cửa phòng.
Cô hít một hơi thật sâu, thở đều lấy lại bình tĩnh rồi hùng dũng bước vào.
"Xin chào Tổng Giám Đốc. Tôi là Triệu Thanh Nhã thư ký mới. Mong ngài chỉ bảo thêm ạ." Nói xong cô cúi nhẹ đầu xuống tỏ ý cung kính.
"Ừm. Nội quy công ty cô đã đọc và ghi nhớ hết chưa?"
"Dạ thưa sếp tôi hiểu hết rồi ạ."
"Tốt. Bàn làm việc cô ở kia." Vừa nói anh vừa chỉ tay về chiếc bàn làm việc ở phía Tây phải của anh.
Anh và cô làm việc cùng phòng để dễ dàng trao đổi công việc. Đó là suy nghĩ của cô còn suy nghĩ của anh để cô ngồi đấy là để ngắm cô nhiều hơn.
"Cảm ơn sếp. Tôi biết rồi ạ." Vừa nói cô vừa tiến đến ngồi ở chiếc bàn làm việc. Nam được sắp xếp khá suôn hành với 1 chiếc máy tính bàn và một cái hộp bút hình con mèo cô cứ gg dễ thương.
Hôm nay là ngày đâu tiên nên làm quen trước nên anh chưa giao việc cho cô luôn mà muốn trêu đùa cô chút xíu.
"Cô có biết pha cà phê không?"
"Tôi có ạ. Nhưng không được tốt lắm."
"Đi pha cho tôi một cốc."
Cô nhận lệnh từ sếp thì lật đật chạy ra khỏi phòng đi đến khu nghỉ ngơi để pha cafe. Ở đây cô đã làm quen được với khá nhiều người.
Các anh chị vô cùng vui tính và yêu quý cô. Mọi người trò chuyện một lúc rồi cô biếng cố cà phê đi vào.
"Thưa sếp cafe của anh đây ạ." Mùi thơm của cafe đã làm toản cả căn phòng. Anh nhẹ nhàng nhâm nhi một ngụm. Cô đứng bên cạnh mà đón nhận kết quả.
"Đắng quá. Tôi không thích."
"Để tôi đi pha lại cho anh."
5 phút sau cô quay lại với cốc cafe khác trên tay.
"Của anh đây."
"Ngọt quá. Pha lại."
"Nóng quá. Pha lại."
"Nhạt quá. Pha lại."
"Lạnh quá. Tôi không thích."
Cô phải chạy đi chạy lại đến hơn 5 lần chỉ để pha cafe cho anh. Lúc thì anh chê đắng, lúc thì chê ngọt, lúc thì chê nhạt. Cô đùa với anh chắc.
Lúc này cô đã thấm mệt vì phải quay đi quại nhiều lần. Tiêu Dương ở bên ngoài làm việc mà cứ thấy cô đi ra đi vào thì phì cười.
"Chắc Lão Đại lại trêu con gái nhà người ta rồi."
Cô chỉ muốn mang cả cốc cafe đấy dội lên đầu anh luôn cho xong. Người gì mà khó chiều. Nóng lạnh ngọt nhạt cũng không xong.
Anh đúng là sáng nắng chiều mưa trưa sập sùi mà.