Chương 20
"Nhược Di em làm cái gì vậy hả?"
Anh vẫn còn ý thức nên lậy tức thả cô xuống phản kháng. Ánh mắt hình viên đạn nhìn chằm chằm vào cô vô cùng tức giận.
"Anh... anh đừng rời xa em được không?"
Lúc này cô đã mất đi ý thức nên liên tục nói những câu chuyện nhảm nhí không mang tới danh dự của bản thân.
"Em say rồi để anh đưa em về."
Làm này anh đã đề phòng hơn nên không bé cô lên nữa mà chỉ khoác vai rồi dìu đi thôi. Anh cũng cần phải giữ khoảng cách để không thôi không cố chấp theo đuổi nữa.
"Em... em chưa say. Em có thể uống với anh thêm mà." Cô đẩy anh ra mà loạng choạng tự vào ghế còn tay thì với lấy chai rượu trên bàn.
Cô thật sự đang rất hoảng loạn và sốc. Cô hành động không chút suy nghĩ, không chút do dự gì cả. Chỉ làm theo bản năng bản thân có thể làm khi say.
Lúc này anh đã hết cách chì đành kéo cô ra và lôi đi. Dìu nhau ra xe anh liền phóng xe đi mất. Trên con đường không một bóng người anh lại như vậy về phía Nhược gia.
Trên đường đi cô liên tục nói mê mẩn về những câu chuyện suy cũ.
"Minh Khánh. Tại sao? Tại sao lại như thế chứ. Em... em có gì không bằng chị ấy chứ? Chị ấy đã làm gì cho anh? Chị ấy đã ở bên cạnh anh bao lâu? Có lâu giống như em đã yêu em hay không? Tại sao anh lại làm thế với em?"
Anh biết cô rất sốc và buồn nhưng đó là sự thật. Anh không thể để phí quãng thanh Xuân còn lại của cô cho một mối quan hệ không có kết quả này được.
Để cho cô thôi mong chờ, thôi nghĩ ngợi về câu chuyện tình yêu thời niên thiếu. Tình cảm cô dành cho ảnh chỉ là tình cảm đơn phương từ phía cô mà thôi.
Tình yêu là thứ không thể ép buộc nên phải đành chấp nhận sự thật. Anh thà nói những lời cay đắng để cho cô nhận ra còn hơn là đẻ chơi cô vẫn cứ cố chấp theo đuổi tình yêu không có kết quả.
Thà để đau một lần còn hơn là mãi mãi đau. Cô vì say quá nên đã ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Anh cũng mải suy nghĩ mà cũng không biết cô ngủ lúc nào.
Anh tiến xe đến trước cổng Nhược gia và bấm còi. Bác quản gia từ trong nhà hớt Hải chạy ra:
"Cho hỏi ai đấy ạ?" Vì trời tối cộng thêm việc mắt đã kém nên bác không nhìn rõ được là ai.
"Cháu Trương Minh Khánh đây ạ."
Anh tắt máy bước ra khỏi xe và đi đến trước cổng.
"Đã tối muộn thế này không biết Trương thiếu gia qua đây có việc gì không ạ." Bác vừa mở cửa vừa cũng kính hỏi.
"Cháu với Nhược Di đi ăn cô ấy say nên cháu đưa về."
Thấy anh nói vậy bác liền nhờ mấy bà vú trong nhà ra đỡ cô vào trong. Vì bị đánh thức dậy nên cô vô cùng cái kính mà hét loạn lên.
"Aaaa... các người định làm gì? Minh Khánh, em... em sợ."
"Cô Di là tôi đây. Vú Lan đây ạ. Cô say rồi để tôi đưa cô vào nhà.
"Bà bỏ ra. Tôi không cần bà. Bà đi ra đi." Cô dùng lực hất tay vú Lan ra và bước ra khỏi cửa xe.
Bước ra đến người cô mới mắt nhắm mắt mở nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Trương Minh Khánh. Cô lại bắt đầu giả vờ với cái diễn cô gái ngoan hiền, lễ phép.
"Ơ? Anh Khánh? Sao anh vẫn ở đây à?" Cô vừa đi vừa nói loạng choạng đến gần phía anh. Từ nãy đến giờ anh đã chứng kiến hết tất cả câu chuyện rồi.
Nên giờ cô có đóng giả thì anh cũng đã biết. Thấy tiếng ồn ào ở ngoài cổng mẹ Nhược Di cũng đi từ trên lầu xuống quát tháo.
"Làm cái gì mà nửa đêm nửa hôm ầm ý thế hả?" Bà phi ra ngoài sân thì thấy con gái đang say rượu gào toáng lên bệnh cạnh còn có Munh Khánh.
"Ơ, Minh Khánh sao cháu lại ở đây?" Mẹ cô giảm tông giọng the thé chưa như chẳng của mình xuống.
Mà thấy vai đó là một giọng ngọt như muốn tiểu đường luôn. Giọt ngọt như mía lùi.
"Vừa nãy cháu với Nhược Di đi ăn. Em ấy say quá nên cháu đưa về."
"Quý hoá quá. Cảm ơn cháu nhé. Để bác đưa Di vào nhà. Cháu về đi."
"Dạ vâng. Thế cháu về đây ạ. Cháu chào bác."
Vừa nói và vừa ra lệnh cho người đưa cô vào trong nhà. Còn bà đứng tiễn Mình Khánh ra về.
"Cháu về đây ạ. Cháu chào bác."
"Cháu về cẩn thận nhé! Đừng đi nhanh quá."
Nghe bác dặn dò xong anh liền lái xe đi luôn. Chiếc xe lại nhanh trển đường quốc lộ.
Còn ở nhà Nhược Di bà liền đi vào và chó cô một cái bạt tai.
*Bốp*
"Mày có thôi đi không? Làm loạn thế chưa đủ à?"
Cô bị mẹ tát thì tinh để cả rượu ngước đôi mắt đẫm lệ lên mà nhìn.
"Sao mẹ tát con?"
"Mày còn hỏi? Tao bảo mày hẹn nó đi ăn rồi tìm cách lên giường nó mà làm Trương thiếu phu nhân. Vậy mày xem mày đang làm cái gì đấy?"
"Mẹ! Đấy là tình yêu của con. Anh ấy quá đề phòng con. Con không thể bỏ thuốc vào được."
"Mày có bị ngu không? Mày làm cái nhà này tán gia bại sản mà vẫn còn ung dung từ từ hưởng thụ à."
"Nhược thị sắp phá sản rồi. Mày không làm thế thì tao với cả cái nhà này chỉ có thể ra đường mà ở thôi."
"Mẹ tưởng con không muốn chắc. Con muốn bọn con thành vợ chồng lắm chứ mẹ tưởng à. Nhưng anh ấy không yêu con. Anh ấy có người trong lòng rồi." Cô vừa khó vừa nói
"Cái gì?... Mày nói cái gì cơ. Thằng Khánh có người trong lòng rồi Á. Người đó là ai? Có phải mày không?"
"Nó là con thì con không ra nông nỗi này."
"Không sao, kiểu gì mày cũng cưới được nó. Không cưới được cũng phải cưới. Mẹ sẽ nghĩ cách. Mai sang Trương gia chơi với mẹ."
Hai ánh mắt đầy tham vọng hiện lên trong lòng Nhược Di và mẹ cô. Cô đương nhiên không thể mất một con cá to như thế được.
Bắt buộc phải lấy được anh. Một mũi tên trúng hai con chim nếu lấy anh. Cả nhà cô sẽ được nhờ cũng như cô được sở hữu anh của riêng mình.
Thấy mẹ tiếp theo năng lượng cô đã có thêm động lực. Bỏ qua hết những biến cố tối nay và lên phòng đi ngủ. Và rồi Nhược gia cũng đã được trở về em vẻ yên bình hiếm có.
Cô yêu anh là thật nhưng anh không yêu cô. Kể cả nếu gia đình không phá sản cô cũng sẽ tìm cách để cưới anh.
Cách gì cũng được, thậm chí là gϊếŧ người diệt khẩu cô cũng làm chỉ mong anh là của cô mãi mãi về sau.
Anh vẫn còn ý thức nên lậy tức thả cô xuống phản kháng. Ánh mắt hình viên đạn nhìn chằm chằm vào cô vô cùng tức giận.
"Anh... anh đừng rời xa em được không?"
Lúc này cô đã mất đi ý thức nên liên tục nói những câu chuyện nhảm nhí không mang tới danh dự của bản thân.
"Em say rồi để anh đưa em về."
Làm này anh đã đề phòng hơn nên không bé cô lên nữa mà chỉ khoác vai rồi dìu đi thôi. Anh cũng cần phải giữ khoảng cách để không thôi không cố chấp theo đuổi nữa.
"Em... em chưa say. Em có thể uống với anh thêm mà." Cô đẩy anh ra mà loạng choạng tự vào ghế còn tay thì với lấy chai rượu trên bàn.
Cô thật sự đang rất hoảng loạn và sốc. Cô hành động không chút suy nghĩ, không chút do dự gì cả. Chỉ làm theo bản năng bản thân có thể làm khi say.
Lúc này anh đã hết cách chì đành kéo cô ra và lôi đi. Dìu nhau ra xe anh liền phóng xe đi mất. Trên con đường không một bóng người anh lại như vậy về phía Nhược gia.
Trên đường đi cô liên tục nói mê mẩn về những câu chuyện suy cũ.
"Minh Khánh. Tại sao? Tại sao lại như thế chứ. Em... em có gì không bằng chị ấy chứ? Chị ấy đã làm gì cho anh? Chị ấy đã ở bên cạnh anh bao lâu? Có lâu giống như em đã yêu em hay không? Tại sao anh lại làm thế với em?"
Anh biết cô rất sốc và buồn nhưng đó là sự thật. Anh không thể để phí quãng thanh Xuân còn lại của cô cho một mối quan hệ không có kết quả này được.
Để cho cô thôi mong chờ, thôi nghĩ ngợi về câu chuyện tình yêu thời niên thiếu. Tình cảm cô dành cho ảnh chỉ là tình cảm đơn phương từ phía cô mà thôi.
Tình yêu là thứ không thể ép buộc nên phải đành chấp nhận sự thật. Anh thà nói những lời cay đắng để cho cô nhận ra còn hơn là đẻ chơi cô vẫn cứ cố chấp theo đuổi tình yêu không có kết quả.
Thà để đau một lần còn hơn là mãi mãi đau. Cô vì say quá nên đã ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Anh cũng mải suy nghĩ mà cũng không biết cô ngủ lúc nào.
Anh tiến xe đến trước cổng Nhược gia và bấm còi. Bác quản gia từ trong nhà hớt Hải chạy ra:
"Cho hỏi ai đấy ạ?" Vì trời tối cộng thêm việc mắt đã kém nên bác không nhìn rõ được là ai.
"Cháu Trương Minh Khánh đây ạ."
Anh tắt máy bước ra khỏi xe và đi đến trước cổng.
"Đã tối muộn thế này không biết Trương thiếu gia qua đây có việc gì không ạ." Bác vừa mở cửa vừa cũng kính hỏi.
"Cháu với Nhược Di đi ăn cô ấy say nên cháu đưa về."
Thấy anh nói vậy bác liền nhờ mấy bà vú trong nhà ra đỡ cô vào trong. Vì bị đánh thức dậy nên cô vô cùng cái kính mà hét loạn lên.
"Aaaa... các người định làm gì? Minh Khánh, em... em sợ."
"Cô Di là tôi đây. Vú Lan đây ạ. Cô say rồi để tôi đưa cô vào nhà.
"Bà bỏ ra. Tôi không cần bà. Bà đi ra đi." Cô dùng lực hất tay vú Lan ra và bước ra khỏi cửa xe.
Bước ra đến người cô mới mắt nhắm mắt mở nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Trương Minh Khánh. Cô lại bắt đầu giả vờ với cái diễn cô gái ngoan hiền, lễ phép.
"Ơ? Anh Khánh? Sao anh vẫn ở đây à?" Cô vừa đi vừa nói loạng choạng đến gần phía anh. Từ nãy đến giờ anh đã chứng kiến hết tất cả câu chuyện rồi.
Nên giờ cô có đóng giả thì anh cũng đã biết. Thấy tiếng ồn ào ở ngoài cổng mẹ Nhược Di cũng đi từ trên lầu xuống quát tháo.
"Làm cái gì mà nửa đêm nửa hôm ầm ý thế hả?" Bà phi ra ngoài sân thì thấy con gái đang say rượu gào toáng lên bệnh cạnh còn có Munh Khánh.
"Ơ, Minh Khánh sao cháu lại ở đây?" Mẹ cô giảm tông giọng the thé chưa như chẳng của mình xuống.
Mà thấy vai đó là một giọng ngọt như muốn tiểu đường luôn. Giọt ngọt như mía lùi.
"Vừa nãy cháu với Nhược Di đi ăn. Em ấy say quá nên cháu đưa về."
"Quý hoá quá. Cảm ơn cháu nhé. Để bác đưa Di vào nhà. Cháu về đi."
"Dạ vâng. Thế cháu về đây ạ. Cháu chào bác."
Vừa nói và vừa ra lệnh cho người đưa cô vào trong nhà. Còn bà đứng tiễn Mình Khánh ra về.
"Cháu về đây ạ. Cháu chào bác."
"Cháu về cẩn thận nhé! Đừng đi nhanh quá."
Nghe bác dặn dò xong anh liền lái xe đi luôn. Chiếc xe lại nhanh trển đường quốc lộ.
Còn ở nhà Nhược Di bà liền đi vào và chó cô một cái bạt tai.
*Bốp*
"Mày có thôi đi không? Làm loạn thế chưa đủ à?"
Cô bị mẹ tát thì tinh để cả rượu ngước đôi mắt đẫm lệ lên mà nhìn.
"Sao mẹ tát con?"
"Mày còn hỏi? Tao bảo mày hẹn nó đi ăn rồi tìm cách lên giường nó mà làm Trương thiếu phu nhân. Vậy mày xem mày đang làm cái gì đấy?"
"Mẹ! Đấy là tình yêu của con. Anh ấy quá đề phòng con. Con không thể bỏ thuốc vào được."
"Mày có bị ngu không? Mày làm cái nhà này tán gia bại sản mà vẫn còn ung dung từ từ hưởng thụ à."
"Nhược thị sắp phá sản rồi. Mày không làm thế thì tao với cả cái nhà này chỉ có thể ra đường mà ở thôi."
"Mẹ tưởng con không muốn chắc. Con muốn bọn con thành vợ chồng lắm chứ mẹ tưởng à. Nhưng anh ấy không yêu con. Anh ấy có người trong lòng rồi." Cô vừa khó vừa nói
"Cái gì?... Mày nói cái gì cơ. Thằng Khánh có người trong lòng rồi Á. Người đó là ai? Có phải mày không?"
"Nó là con thì con không ra nông nỗi này."
"Không sao, kiểu gì mày cũng cưới được nó. Không cưới được cũng phải cưới. Mẹ sẽ nghĩ cách. Mai sang Trương gia chơi với mẹ."
Hai ánh mắt đầy tham vọng hiện lên trong lòng Nhược Di và mẹ cô. Cô đương nhiên không thể mất một con cá to như thế được.
Bắt buộc phải lấy được anh. Một mũi tên trúng hai con chim nếu lấy anh. Cả nhà cô sẽ được nhờ cũng như cô được sở hữu anh của riêng mình.
Thấy mẹ tiếp theo năng lượng cô đã có thêm động lực. Bỏ qua hết những biến cố tối nay và lên phòng đi ngủ. Và rồi Nhược gia cũng đã được trở về em vẻ yên bình hiếm có.
Cô yêu anh là thật nhưng anh không yêu cô. Kể cả nếu gia đình không phá sản cô cũng sẽ tìm cách để cưới anh.
Cách gì cũng được, thậm chí là gϊếŧ người diệt khẩu cô cũng làm chỉ mong anh là của cô mãi mãi về sau.