Chương 22
Bản thân mới lần đầu tiên đi làm mà lại gặp phải ông sếp oái oăm. Cô tốt nghiệp ngành quản trị kinh doanh chứ không phải nghành phục vụ.
Nhưng thôi biết phải làm sao giờ. Tên đểu đó là sếp thì phải chịu thôi chứ chẳng lẽ bây giờ vậy lại ông sếp chắc.
Cô hậm hực ngồi xuống ghế để nghỉ ngơi chút thì bị giọng nói bên ngoài làm cho giật mình.
"Anh Khánh!" Đó là Nhược Di. Hôm nay cô đột ngột đến tìm Mình Khánh mà không báo trước.
Một phần là muốn tạo bất ngờ cho anh. Mặt của Nhược Vi lúc này hớn ha hớn hở bước vào phòng. Hôm ấy cô chọn một chiếc váy đỏ có phần cúp ngực khá sâu và phần tà vát xẻ cao.
Cô đi vào phòng mà không gõ cửa. Đến anh còn giật mình, không biết là kẻ nào to gan dám vào phòng anh mà không gõ cửa.
Cô đang định ngồi xuống thì lập tức đứng thẳng dậy. Thấy Nhược Di cô nhẹ nhàng cúi đầu chào mặc dù không biết đấy là ai.
"Sao em vào mà không gõ cửa." Anh tức giận nói
"Em xin lỗi, mấy lần trước em đến cũng không gõ nên quên mất. Lần sau em sẽ chú ý." Cô cũng tỏ ra có chút áy náy mặc dù đó là giả vờ.
"Tìm anh có việc gì? Anh còn phải làm việc." Anh khó chịu hỏi Nhược Di
"Em vừa đến thấy có vẻ anh không hài lòng với cốc cafe cô thư ký đó pha đúng không?"
Lúc này Thanh Nhã đang đứng thẳng như thế nghe thấy có người nhắc tên mình thì vội ngẩng lên nhìn.
Cô cũng đã nhận ra Nhược Di. Con gái trời đánh của Nhược gia.
"Dạ?" Cô ngẩng mặt lên ngạc nhiên hỏi
Nhược Di đang đứng quay người vào bàn Mình Khánh bỗng quay ra trên tay còn là cốc cafe cô vừa pha.
Nhược Di lớn giọng quát:
"Cô làm thư ký kiểu gì đấy hả? Có cốc cafe xin không biết pha."
Anh đang định lấy cốc càe thưởng thức thì bị Nhược Di cầm lên mất rồi. Đúng là không ác không được với cô mà.
"Em làm cái gì đấy hả?" Anh quát
Cô ngạc nhiên quay lại nhìn anh. Cốc cafe trên tay run run.
"Anh.. sao anh lại quát em. Em chỉ đang chỉnh đốn lại nhân viên cho anh thôi mà. Để em đi pha cốc khác cho anh nhé."
Thanh Nhã đang đứng ở góc nhìn thấy cảnh dưới mướt này thì thầm nghĩ:
"Đã có người quan tâm chăm sóc rồi mà còn lừa tôi. Anh còn non lắm Trương Minh Khánh à. Định lừa tôi nhảy vào cuộc sống của hai người à? Tôi không đâu."
Để tránh những hành động cô không nên thấy cô bèn cất tiếng xin phép ra ngoài.
"Sếp, tôi xin phép ra ngoài. Cần gì anh của a gọi tôi nhé." Nói xong cô bước nhanh ra khỏi cửa mà chuồn mất.
Nhược Di lúc này đã sôi máu não với Thanh Nhã. Cô ngạc nhiên vì từ trước đến giờ anh đâu tuyển thư ký nữ. Anh sẽ rất giữ khoảng cách với phụ nữ nhưng tại sao lại tuyển cô ta.
"Trả lại cốc cafe cho anh và đi về đi. Đừng để anh gọi bảo vệ."
"Cô ta là thư ký mới của anh à. Từ trước đến giờ anh đâu tuyển thư ký nữ. Sao anh lại tuyển cô ta?"
"Em nghĩ nhiều quá rồi đấy. Đi về đi."
"Anh trả lời đi rồi em về,"
"Nhược Di đây là công ty chứ không phải công việc để em quậy phá. Đi về đi." Anh lớn giọng quát đuổi cô đi.
Cô nước mắt ngắn nước mắt chạy ra khỏi cửa văn phòng đi của anh. Bên ngoài thì tỏ vẻ ấm ức nhưng bên trong đang tức điên lên vì cô thư ký kia.
Mặt cô lúc này vô cùng khó coi. Lớp trang điểm cũng không thể hề giấu nổi sự tức giận của bản thân mình. Cô chạy ra ngoài thì Thanh Nhã đang ngồi đọc báo ở ghế thì ném cho cô một ánh mắt tức giận rồi đi mất.
Thấy tiếng mở cửa cô liền cất đi quyển báo cũng chẳng thèm quan tâm đến ánh mắt đe dọa kia của Nhược Di. Cô bước vào phòng và làm việc bình thường, không quan tâm đến ông sếp bên cạnh mặt đang vô cùng tức giận
"Alo"
"Trưa sếp có thêm cuộc gặp với công ty NG lúc 11h trưa ạ. Sếp có muốn đi không? Tại phía công ty kia muốn gặp hơi đột ngột ạ."
Đó là cuộc điện thoại của Tiêu Dương gọi cho Minh Khánh thông báo về cuộc họp của Nhược Vĩ Thành, bố ruột cũng như Tổng Giám Đốc của NG.
Công ty của Nhược gia đang gặp khó khăn về mặt kinh tế cũng như chất lượng sản phẩm. Là một công ty bất động sản nhỏ cũng có chỗ đứng trong ngành nhưng đó là trước khi ông ngoại của Nhược Di mất.
Sau khi ông ngoại mất đã trao lại quyền điều hành công ty cho Nhược Vĩ Thành quản lí. Chất lượng công việc cũng như sản phẩm tạo ra đều không đạt chất lương. Làm mất lòng tin cũng như sự tin tưởng của khách hàng cho những dự án của NG.
Nhưng thôi biết phải làm sao giờ. Tên đểu đó là sếp thì phải chịu thôi chứ chẳng lẽ bây giờ vậy lại ông sếp chắc.
Cô hậm hực ngồi xuống ghế để nghỉ ngơi chút thì bị giọng nói bên ngoài làm cho giật mình.
"Anh Khánh!" Đó là Nhược Di. Hôm nay cô đột ngột đến tìm Mình Khánh mà không báo trước.
Một phần là muốn tạo bất ngờ cho anh. Mặt của Nhược Vi lúc này hớn ha hớn hở bước vào phòng. Hôm ấy cô chọn một chiếc váy đỏ có phần cúp ngực khá sâu và phần tà vát xẻ cao.
Cô đi vào phòng mà không gõ cửa. Đến anh còn giật mình, không biết là kẻ nào to gan dám vào phòng anh mà không gõ cửa.
Cô đang định ngồi xuống thì lập tức đứng thẳng dậy. Thấy Nhược Di cô nhẹ nhàng cúi đầu chào mặc dù không biết đấy là ai.
"Sao em vào mà không gõ cửa." Anh tức giận nói
"Em xin lỗi, mấy lần trước em đến cũng không gõ nên quên mất. Lần sau em sẽ chú ý." Cô cũng tỏ ra có chút áy náy mặc dù đó là giả vờ.
"Tìm anh có việc gì? Anh còn phải làm việc." Anh khó chịu hỏi Nhược Di
"Em vừa đến thấy có vẻ anh không hài lòng với cốc cafe cô thư ký đó pha đúng không?"
Lúc này Thanh Nhã đang đứng thẳng như thế nghe thấy có người nhắc tên mình thì vội ngẩng lên nhìn.
Cô cũng đã nhận ra Nhược Di. Con gái trời đánh của Nhược gia.
"Dạ?" Cô ngẩng mặt lên ngạc nhiên hỏi
Nhược Di đang đứng quay người vào bàn Mình Khánh bỗng quay ra trên tay còn là cốc cafe cô vừa pha.
Nhược Di lớn giọng quát:
"Cô làm thư ký kiểu gì đấy hả? Có cốc cafe xin không biết pha."
Anh đang định lấy cốc càe thưởng thức thì bị Nhược Di cầm lên mất rồi. Đúng là không ác không được với cô mà.
"Em làm cái gì đấy hả?" Anh quát
Cô ngạc nhiên quay lại nhìn anh. Cốc cafe trên tay run run.
"Anh.. sao anh lại quát em. Em chỉ đang chỉnh đốn lại nhân viên cho anh thôi mà. Để em đi pha cốc khác cho anh nhé."
Thanh Nhã đang đứng ở góc nhìn thấy cảnh dưới mướt này thì thầm nghĩ:
"Đã có người quan tâm chăm sóc rồi mà còn lừa tôi. Anh còn non lắm Trương Minh Khánh à. Định lừa tôi nhảy vào cuộc sống của hai người à? Tôi không đâu."
Để tránh những hành động cô không nên thấy cô bèn cất tiếng xin phép ra ngoài.
"Sếp, tôi xin phép ra ngoài. Cần gì anh của a gọi tôi nhé." Nói xong cô bước nhanh ra khỏi cửa mà chuồn mất.
Nhược Di lúc này đã sôi máu não với Thanh Nhã. Cô ngạc nhiên vì từ trước đến giờ anh đâu tuyển thư ký nữ. Anh sẽ rất giữ khoảng cách với phụ nữ nhưng tại sao lại tuyển cô ta.
"Trả lại cốc cafe cho anh và đi về đi. Đừng để anh gọi bảo vệ."
"Cô ta là thư ký mới của anh à. Từ trước đến giờ anh đâu tuyển thư ký nữ. Sao anh lại tuyển cô ta?"
"Em nghĩ nhiều quá rồi đấy. Đi về đi."
"Anh trả lời đi rồi em về,"
"Nhược Di đây là công ty chứ không phải công việc để em quậy phá. Đi về đi." Anh lớn giọng quát đuổi cô đi.
Cô nước mắt ngắn nước mắt chạy ra khỏi cửa văn phòng đi của anh. Bên ngoài thì tỏ vẻ ấm ức nhưng bên trong đang tức điên lên vì cô thư ký kia.
Mặt cô lúc này vô cùng khó coi. Lớp trang điểm cũng không thể hề giấu nổi sự tức giận của bản thân mình. Cô chạy ra ngoài thì Thanh Nhã đang ngồi đọc báo ở ghế thì ném cho cô một ánh mắt tức giận rồi đi mất.
Thấy tiếng mở cửa cô liền cất đi quyển báo cũng chẳng thèm quan tâm đến ánh mắt đe dọa kia của Nhược Di. Cô bước vào phòng và làm việc bình thường, không quan tâm đến ông sếp bên cạnh mặt đang vô cùng tức giận
"Alo"
"Trưa sếp có thêm cuộc gặp với công ty NG lúc 11h trưa ạ. Sếp có muốn đi không? Tại phía công ty kia muốn gặp hơi đột ngột ạ."
Đó là cuộc điện thoại của Tiêu Dương gọi cho Minh Khánh thông báo về cuộc họp của Nhược Vĩ Thành, bố ruột cũng như Tổng Giám Đốc của NG.
Công ty của Nhược gia đang gặp khó khăn về mặt kinh tế cũng như chất lượng sản phẩm. Là một công ty bất động sản nhỏ cũng có chỗ đứng trong ngành nhưng đó là trước khi ông ngoại của Nhược Di mất.
Sau khi ông ngoại mất đã trao lại quyền điều hành công ty cho Nhược Vĩ Thành quản lí. Chất lượng công việc cũng như sản phẩm tạo ra đều không đạt chất lương. Làm mất lòng tin cũng như sự tin tưởng của khách hàng cho những dự án của NG.