Chương 63
Tôi quyết định phải nghe chính những gì Hoàng Duy giải thích. Hít một hơi, tôi chuyển tiếp video mà Mạnh Kiên vừa gửi đến tôi cho Duy. Nội dung video là lời khai của lão Phong, lão ta khai Hoàng Duy là kẻ đứng sau, còn nói loại vải mà Thái Phong giao cho chúng tôi xuất phát từ Trần Gia.
Không đến ba phút, điện thoại của tôi reo vang. Hoàng Duy bực tức nói qua điện thoại: .
– Vân, ai gửi cho em video này?
– Anh Kiên gửi cho tôi. Anh có gì để giải thích không?
– Em hỏi anh ta cùng gã kia xem bọn họ ở đâu, tôi muốn đến đối chất!
– Bọn họ đang ở Singapore.
– Gửi cho tôi địa chỉ hiện tại của bọn họ. Đừng nói là tôi muốn đến gặp. Tôi không tin bọn chúng dám đối chất với tôi!
– Được, anh chờ tôi một lát.
Ngắt máy rồi tôi nhắn hỏi Mạnh Kiên, một lát sau Kiên nhắn lại địa chỉ nơi anh tìm ra bọn Thái Phong tại Singapore, còn hỏi tôi:
“Em muốn biết làm gì?”
“Em muốn cho người Phúc Tâm sang đó trực tiếp tìm hiểu, vậy có được không anh?”
“OK.”
Tôi nhắn địa chỉ cho Hoàng Duy, đầu óc rối bời lại nghe anh gọi:
– Tôi sẽ cho người tìm kiếm bọn chúng. Điều tôi cần, là em tin tôi… như cách em gửi cho tôi những thứ bịa đặt này… có được không?
Tôi mím chặt môi, nhất thời không thể nói được gì, chỉ im lặng nghe hơi thở của anh qua điện thoại. Anh trân trọng niềm tin nhỏ nhoi tôi dành cho anh… còn tôi, niềm tin tôi dành cho anh tại sao lại keo kiệt đến vậy? Có phải vì… tôi không có niềm tin vào chính bản thân mình, không dám tin mình xứng đáng được anh yêu thương, thế nên luôn tạo một rào chắn nghiêm ngặt với anh để tránh những tổn thương mà cuộc hôn nhân đầu tiên tôi từng phải chịu?
– Lỗi tại tôi… tôi đã làm em không thể tin tôi nhiều hơn, tôi vẫn đang tìm cách làm em tin tôi… chỉ cần… em cho tôi cơ hội.
Tôi nuốt nghẹn, sống mũi cay xè, để mặc giọt nước mắt rơi tự lúc nào, chỉ “ừm” một tiếng trong cổ họng. Chỉ cần vậy thôi người kia đã thở một hơi rất nhẹ, thì thầm bên tai tôi:
– Cảm ơn em…
Tôi gật đầu, hít một hơi ngắt máy, bình tĩnh chờ đợi. Nếu anh có thể chứng minh cho tôi anh không phải là kẻ đứng sau, thì dù kẻ đó là ai, anh có thể tìm ra được hay không, tôi cũng sẽ có thể thả lỏng bản thân mà cho phép mình tin anh một lần.
Mỗi phút giây chờ đợi như thiêu đốt tâm trí, tôi phải cố gắng lắm mới có thể tỏ ra không có gì. Kết thúc ngày làm việc, tôi vừa vào nhà, tiếng mẹ tôi thốt lên khiến tôi chết sững.
– Mình, mình làm sao thế này?
Tôi vội chạy sang phòng ba mẹ. Ba tôi đang khó nhọc thở, bàn tay cầm điện thoại run rẩy. Mẹ tôi lập tức giật điện thoại từ tay ba tôi, nhìn những bài báo viết về tôi và Hoàng Duy hai mắt liền đanh lại. Ba tôi vẫn còn cố sức chỉ tay vào mặt tôi gằn từng tiếng:
– Vân… ban nãy có đứa gọi cho ba… nó nói con với thằng Duy quay lại, thằng Duy còn… chủ mưu… hại Phúc Tâm… lần này nó lại hại chúng ta tiếp… nhân chứng vật chứng đều có… ba… phải hiểu thế nào hả con?
– Ba… ba đừng nghe lũ mất dậy nó nói lung tung… ba để con gọi lại mắng nó một trận!
Ba tôi thở hồng hộc trong cơn tức giận, huyết áp tăng vọt làm mẹ tôi buộc lòng phải gọi điện nhờ một anh bác sĩ mở phòng khám gần nhà chúng tôi đến giúp đỡ. Tôi gọi lại theo số sim rác vừa gọi đến thì máy đã báo thuê bao. Khốn kiếp thật! Lũ người đứng sau muốn triệt hạ gia đình chúng tôi đến cùng, ba tôi đau bệnh như vậy cũng không tha! Hai hàm răng nghiến chặt, tôi căm hờn đến mức máu trong người đều sôi hết cả. Sim rác thế này muốn tra ra cũng rất khó, hơn nữa chỉ là một cuộc gọi thông thường, cảnh sát sẽ chẳng mất công điều tra.
Một hồi ba tôi được uống thuốc an thần cũng nằm thiếp đi, mẹ tôi cứ sụt sịt mãi không thôi. Mẹ chẳng thể nói gì, chỉ biết cầu trời khấn phật cho tôi tỉnh ngộ, cho Hoàng Duy gặp quả báo. Thở hắt một hơi tôi bỏ lên phòng, bất ngờ nghe có tiếng chuông điện thoại. Hoàng Duy gọi cho tôi! Tôi lập tức gạt nghe:
– Anh…
– Địa chỉ đó không có người cần tìm. Em hãy nghi ngờ gã Kiên!
Tôi sững sờ. Chưa bao giờ tôi nghi ngờ Mạnh Kiên, lâu nay anh luôn thể hiện là một cánh tay đắc lực của ba tôi, luôn cáng đáng những khó khăn giúp ba tôi khi ông cần. Việc anh lập công ty riêng ba tôi còn nhiệt tình ủng hộ, Hoàng Kim giống như một chi nhánh vươn ra xa của Phúc Tâm. Vậy mà… Mạnh Kiên… lại là kẻ đáng ngờ ở đây sao?
– Tôi…
– Thế này, nếu gã không để em tìm ra bọn Thái Phong, thì bọn chúng chính là một. Em hiểu chứ?
– Vâng… Tôi sẽ hỏi lại Kiên.
Chắc hẳn Mạnh Kiên không bao giờ nghĩ tôi có thể tìm đến địa chỉ mà anh đưa nhanh đến vậy. Ngay lúc có địa chỉ Hoàng Duy đã cử người đi tìm bọn chúng. Tôi nhắn một tin cho Mạnh Kiên, thực lòng không muốn nghi ngờ anh chút nào. Tôi đương nhiên không muốn kẻ đó là Hoàng Duy, nhưng cũng không muốn là Mạnh Kiên, người lâu nay gia đình chúng tôi luôn tin tưởng, thậm chí còn có chút dựa dẫm.
Không đến ba phút, điện thoại của tôi reo vang. Hoàng Duy bực tức nói qua điện thoại: .
– Vân, ai gửi cho em video này?
– Anh Kiên gửi cho tôi. Anh có gì để giải thích không?
– Em hỏi anh ta cùng gã kia xem bọn họ ở đâu, tôi muốn đến đối chất!
– Bọn họ đang ở Singapore.
– Gửi cho tôi địa chỉ hiện tại của bọn họ. Đừng nói là tôi muốn đến gặp. Tôi không tin bọn chúng dám đối chất với tôi!
– Được, anh chờ tôi một lát.
Ngắt máy rồi tôi nhắn hỏi Mạnh Kiên, một lát sau Kiên nhắn lại địa chỉ nơi anh tìm ra bọn Thái Phong tại Singapore, còn hỏi tôi:
“Em muốn biết làm gì?”
“Em muốn cho người Phúc Tâm sang đó trực tiếp tìm hiểu, vậy có được không anh?”
“OK.”
Tôi nhắn địa chỉ cho Hoàng Duy, đầu óc rối bời lại nghe anh gọi:
– Tôi sẽ cho người tìm kiếm bọn chúng. Điều tôi cần, là em tin tôi… như cách em gửi cho tôi những thứ bịa đặt này… có được không?
Tôi mím chặt môi, nhất thời không thể nói được gì, chỉ im lặng nghe hơi thở của anh qua điện thoại. Anh trân trọng niềm tin nhỏ nhoi tôi dành cho anh… còn tôi, niềm tin tôi dành cho anh tại sao lại keo kiệt đến vậy? Có phải vì… tôi không có niềm tin vào chính bản thân mình, không dám tin mình xứng đáng được anh yêu thương, thế nên luôn tạo một rào chắn nghiêm ngặt với anh để tránh những tổn thương mà cuộc hôn nhân đầu tiên tôi từng phải chịu?
– Lỗi tại tôi… tôi đã làm em không thể tin tôi nhiều hơn, tôi vẫn đang tìm cách làm em tin tôi… chỉ cần… em cho tôi cơ hội.
Tôi nuốt nghẹn, sống mũi cay xè, để mặc giọt nước mắt rơi tự lúc nào, chỉ “ừm” một tiếng trong cổ họng. Chỉ cần vậy thôi người kia đã thở một hơi rất nhẹ, thì thầm bên tai tôi:
– Cảm ơn em…
Tôi gật đầu, hít một hơi ngắt máy, bình tĩnh chờ đợi. Nếu anh có thể chứng minh cho tôi anh không phải là kẻ đứng sau, thì dù kẻ đó là ai, anh có thể tìm ra được hay không, tôi cũng sẽ có thể thả lỏng bản thân mà cho phép mình tin anh một lần.
Mỗi phút giây chờ đợi như thiêu đốt tâm trí, tôi phải cố gắng lắm mới có thể tỏ ra không có gì. Kết thúc ngày làm việc, tôi vừa vào nhà, tiếng mẹ tôi thốt lên khiến tôi chết sững.
– Mình, mình làm sao thế này?
Tôi vội chạy sang phòng ba mẹ. Ba tôi đang khó nhọc thở, bàn tay cầm điện thoại run rẩy. Mẹ tôi lập tức giật điện thoại từ tay ba tôi, nhìn những bài báo viết về tôi và Hoàng Duy hai mắt liền đanh lại. Ba tôi vẫn còn cố sức chỉ tay vào mặt tôi gằn từng tiếng:
– Vân… ban nãy có đứa gọi cho ba… nó nói con với thằng Duy quay lại, thằng Duy còn… chủ mưu… hại Phúc Tâm… lần này nó lại hại chúng ta tiếp… nhân chứng vật chứng đều có… ba… phải hiểu thế nào hả con?
– Ba… ba đừng nghe lũ mất dậy nó nói lung tung… ba để con gọi lại mắng nó một trận!
Ba tôi thở hồng hộc trong cơn tức giận, huyết áp tăng vọt làm mẹ tôi buộc lòng phải gọi điện nhờ một anh bác sĩ mở phòng khám gần nhà chúng tôi đến giúp đỡ. Tôi gọi lại theo số sim rác vừa gọi đến thì máy đã báo thuê bao. Khốn kiếp thật! Lũ người đứng sau muốn triệt hạ gia đình chúng tôi đến cùng, ba tôi đau bệnh như vậy cũng không tha! Hai hàm răng nghiến chặt, tôi căm hờn đến mức máu trong người đều sôi hết cả. Sim rác thế này muốn tra ra cũng rất khó, hơn nữa chỉ là một cuộc gọi thông thường, cảnh sát sẽ chẳng mất công điều tra.
Một hồi ba tôi được uống thuốc an thần cũng nằm thiếp đi, mẹ tôi cứ sụt sịt mãi không thôi. Mẹ chẳng thể nói gì, chỉ biết cầu trời khấn phật cho tôi tỉnh ngộ, cho Hoàng Duy gặp quả báo. Thở hắt một hơi tôi bỏ lên phòng, bất ngờ nghe có tiếng chuông điện thoại. Hoàng Duy gọi cho tôi! Tôi lập tức gạt nghe:
– Anh…
– Địa chỉ đó không có người cần tìm. Em hãy nghi ngờ gã Kiên!
Tôi sững sờ. Chưa bao giờ tôi nghi ngờ Mạnh Kiên, lâu nay anh luôn thể hiện là một cánh tay đắc lực của ba tôi, luôn cáng đáng những khó khăn giúp ba tôi khi ông cần. Việc anh lập công ty riêng ba tôi còn nhiệt tình ủng hộ, Hoàng Kim giống như một chi nhánh vươn ra xa của Phúc Tâm. Vậy mà… Mạnh Kiên… lại là kẻ đáng ngờ ở đây sao?
– Tôi…
– Thế này, nếu gã không để em tìm ra bọn Thái Phong, thì bọn chúng chính là một. Em hiểu chứ?
– Vâng… Tôi sẽ hỏi lại Kiên.
Chắc hẳn Mạnh Kiên không bao giờ nghĩ tôi có thể tìm đến địa chỉ mà anh đưa nhanh đến vậy. Ngay lúc có địa chỉ Hoàng Duy đã cử người đi tìm bọn chúng. Tôi nhắn một tin cho Mạnh Kiên, thực lòng không muốn nghi ngờ anh chút nào. Tôi đương nhiên không muốn kẻ đó là Hoàng Duy, nhưng cũng không muốn là Mạnh Kiên, người lâu nay gia đình chúng tôi luôn tin tưởng, thậm chí còn có chút dựa dẫm.